Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 211

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 211
Nữ đế đại nhân có hỉ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Thời điểm Tô Yên tỉnh lại.

Phát hiện mình đang ở trong một cái miếu hoang.

Xung quanh rách nát.

Pho tượng Phật Tổ cũng đã tróc sơn, màng nhện giăng kín.

Cửa chùa bị phá hỏng một cánh.

Cánh còn lại vẫn có kéo căng sự sống dù đang lung lay chuẩn bị đổ xuống.

Nàng giơ tay, phát hiện mình đang nằm trên một đống rơm.

Môi khô nứt, dạ dày quặn thắt đến phát đau.

Hình như là đã nhiều ngày rồi chưa được ăn cơm hay uống nước.

Chỉ là....

Tô Yên cúi đầu, nhìn bộ quần áo đang mặc trên người.

Hoa hồng được thêu sống động như thật.

Cổ tay áo sờ rất mềm mại.

Váy màu hồng phấn tản ra, là loại quần áo tơ lụa thượng hạng.

Đôi tay bóng loáng tinh tế, vừa nhìn đã biết là tiểu thư được nuôi dưỡng ở chốn khuê phòng, việc nặng không đến tay.

Thân thể này nằm ở trong miếu hoang có vẻ không hợp lắm.

Tô Yên tạm thời không muốn tiếp thu kí ức của nguyên thân.

Nàng càng để ý đến cái dạ dày trống rỗng đang kêu gào của mình hơn.

Ít nhất phải ăn trước đã.

Nàng chống tay lên bức tường có nguy cơ sập xuống bất cứ lúc nào.

Cố gắng đứng dậy.

Trong miếu không chỉ có một mình nàng, mà còn có hai đám người nữa.

Trong đó có hai nam nhân đang nướng gà.

Hương thơm thịt nướng BBQ tràn ngập trong miếu.

Tô Yên nhìn chằm chằm con gà nướng.

Nàng đỡ tường, đứng ở chỗ đó.

Chỉ thấy một nữ tử gầy yếu không chịu được cơn đói, hai mắt đang tỏa sáng nhìn chằm chằm con gà nướng của hai vị đại hãn hung thần ác sát.

Ước chừng qua một nén nhang, gà đã nướng xong.

Tô yên từng bước, từng bước đi tới chỗ hai người kia.

Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ký chủ! Chị định đi xin ăn sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Đoạt lấy mà ăn."

Sức lực nàng rất lớn.

Bọn họ đánh không lại nàng.

Tiểu Hoa kinh ngạc một hồi lâu.

"Ký chủ, thế này chẳng phải là cướp bóc sao?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, chậm rì rì nói

"Nếu sau này bọn họ báo quan, ta có thể đền ngân lượng."

Nhưng mà, đó là chuyện sau khi đã lấp đầy bụng.

Phải sống sót trước đã, mới có thể nói chuyện quy củ.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm

"Bọn họ khẳng định sẽ không đi báo quan."

Bị một nữ tử gầy yếu đánh đến úp mặt xuống đất rồi còn cướp đi con gà nướng.

Việc này chắc chỉ có những kẻ không biết xấu hổ mới nói ra được.

Đúng lúc Tô Yên chuẩn bị động thủ.

Bỗng nhiên có một cánh tay từ phía sau giữ tay nàng lại.

Thanh âm ôn hòa

"Cô nương."

Tô Yên không nhìn người kia, chỉ là giơ tay hất bàn tay đang giữ mình lại.

Lúc này cô mới dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn.

Người nọ bị hành động của Tô Yên làm cho sửng sốt một chút.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Liền cười nói

"Cô nương, ta thấy cô hẳn là đói bụng, nơi này ta có hai cái màn thầu, chúng ta chia nhau."

Người nọ mặc lam bào, bên hông đeo thằng khấu*.

*

Bộ quần áo kia đại khái đã giặt quá nhiều lần nên có chút bạc màu.

Tướng mạo cũng khá thành thật.

Hắn từ trong túi quần áo lấy ra một bánh màn thầu trắng trắng mềm mềm, đưa tới trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn chiếc màn thầu, không nhận lấy.

Gà nướng so với màn thầu ăn ngon hơn.

Nàng càng muốn ăn gà nướng.

Quay đầu nhìn lại.

Liền thấy mới trong chốc lát như vậy.

Hai người kia đã đem gà chặt thành hai nửa, mỗi người ăn một nửa.

Tốt rồi, giờ chỉ còn cái màn thầu này thôi.

Nàng duỗi tay cầm lấy chiếc màn thầu.

"Cảm ơn."

Nói xong, liền đi về đống rơm mình vừa mới nằm.

Đại khái đói bụng đã lâu, còn không được ăn uống gì.

Chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau.

Nàng cúi đầu, từng miếng từng miếng ăn.

Trong miệng khô khốc, cũng không có nước.

Ăn một miếng đều nghẹn thật lâu.

Thế cho nên mỗi lần Tô yên ăn một miếng đều chỉ có thể nhai thật lâu rồi mới có thể nuốt xuống.

Âm thanh của Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, đang truyền tống kí ức."

Tô Yên nhắm hai mắt lại.

Nguyên thân tên Tô Yên.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nguyên thân tên Tô Yên.

Đương kim nữ đế sắp kế vị Thiên Thánh quốc.

17 tuổi.

Trong lúc trốn ra ngoài cung du ngoạn, bị người đánh lén, bất tỉnh nhân sự.

Khi nguyên thân tỉnh lại, đã là ở trong miếu.

Mà đã có một vị "thế thân" của nàng, bước lên bảo tọa hoàng đế.

Kế nhiệm ngôi vị nữ đế.

Nguyên thân bị chuyện này đả kích mà không ăn không uống, vẫn luôn nằm trong ngôi miếu này khóc thút thít.

Sau đó liền hôn mê một ngày một đêm.

Khi tỉnh lại, là hiện tại.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Nguyện vọng của nguyên thân là đoạt lại ngôi vị nữ đế của chính mình."

Tô Yên nghe xong, lông mi đen nhánh giật giật.

Nàng nghi hoặc hỏi

"Nguyên thân cuối cùng thế nào?"

Tiểu Hoa trả lời

"Sau này nguyên thân hồi cung muốn đoạt lại thân phận của chính mình, bất quá nàng thân cô thế cô, không có thế lực, hơn nữa cũng không có ai tin tưởng nàng. Cuối cùng bị phán tội giả mạo hoàng gia thiên tử, xử tội chém đầu."

Tiểu Hoa vừa nói vừa thở dài

"Vị nữ đế này cũng thật thảm."

"Thời đại này nữ tôn nam ti sao?"

"Không phải. Chỉ là bởi vì nàng là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Tô gia. Còn được Nhiếp Chính Vương Tư Đồ Tu tận lực bảo vệ mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế."

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm"

Sau đó, thành thành thật thật cầm lấy màn thầu trong tay, tiếp tục ăn.

No bụng trước đã rồi mới nói đến việc đoạt lại ngôi vị.

Nam tử vừa mới đưa màn thầu cho Tô Yên thấy nàng đã ăn xong rồi.

Trên mình mang theo nụ cười như tắm gió xuân, hỏi nàng

"Cô nương có muốn ăn thêm không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không ăn được nữa."

Thân thể này ăn uống quá ít đi.

Ăn một cái màn thầu liền no.

Nam tử đại khái cảm thấy Tô Yên có một thân một mình.

Trầm ngâm một chút liền nói tiếp

"Tại hạ Triệu Mộ, muốn đến kinh thành đi thi, cô nương có cần tại hạ trợ giúp không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Triệu Mộ đi đến trước mặt Tô Yên, an ủi

"Cô nương không cần sợ, tại hạ không phải người xấu, chỉ là lo lắng cô nương một thân một mình bên ngoài thật sự nguy hiểm. Không biết cô nương tên gọi là gì?"

Tô Yên ngẩng đầu,

"Tô ······"

Nàng vừa mới nói một chữ.

Tiểu Hoa liền chặn ngang

"Ký chủ, ở Thiên Thánh quốc, họ Tô là họ của hoàng thất, bá tánh dân thường không có họ này. Đây là điều tối kỵ. Mọi người đều biết tên của nữ đế là Tô Yên. Nếu chị nói mình cùng tên với nữ đế, sẽ bị ban chết."

Tô Yên mới nói một chữ, chữ sau liền nuốt trở lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nàng mới vừa tỉnh lại giọng nói có chút nghẹn.

Hơn nữa trên thế giới này chỉ còn có một người họ Tô.

Triệu Mộ nghe nàng nói ra một chữ, dò hỏi

"Tống? Là Tống cô nương?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Khuôn mặt trắng bệch như không có máu nhìn qua có chút đáng thương.

Nàng gật đầu

"Đúng vậy"

Triệu Mộ lại hỏi

"Tống cô nương tên ra sao?"

"···· Tô."

"Nguyên lai là Tống Tô cô nương, đã hỏi hơi nhiều, xin lỗi."

Tô Yên dựa vào vách tường, nghỉ ngơi trong chốc lát.

Một cái màn thầu vừa ăn kia bắt đầu phát huy công hiệu.

Nàng khôi phục chút thể lực.

Tô Yên đỡ tường đứng dậy đi ra ngoài.

Triệu Mộ kinh ngạc

"Cô nương còn cần nghỉ ngơi nhiều."

Tô Yên lắc đầu

"Ta còn có việc phải làm."

Triệu Mộ nhìn nàng một mình, hơn nữa lại gầy yếu đơn bạc như thế, thật sự là không yên tâm.

Liền đi theo Tô Yên ra ngoài.

Bất quá vẫn là không trực tiếp tùy tiện tiến lên quấy rầy mà duy trì khoảng cách 3 mét đi theo phía sau Tô Yên.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, vị thư sinh kia vẫn luôn đi theo chị. Hắn có phải coi trọng chị rồi không?"

Tô Yên đôi mắt trong suốt, chậm rì rì lên tiếng:=

"Đó là chuyện của hắn."

Không liên quan tới nàng.

Tiểu Hoa vốn còn đang muốn bát quái liền thành thành thật thật im lặng

Đi mãi, đi mãi.

Phía trước liền truyền đến âm thanh giao chiến.

"Bảo hộ Vương gia rời đi trước!!"

Nàng ngẩng đầu nhìn.

Chỗ nàng đứng là một khúc cua, lại cách rừng cây nên không nhìn ra được phía bên kia rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Chỉ là cách xa như vậy mà nàng vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh nồng.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên dừng bước chân.

Nàng nếu muốn tới kinh thành, bắt buộc phải đi qua con đường này.

Tô Yên thành thật đứng ở chỗ đó.

Muốn chờ đám người kia đánh nhau xong sẽ tiếp tục đi.

Chỉ là còn chưa đứng được bao lâu, phía trước liền truyền đến tiếng ngựa hí vang trời.

Sau đó liền thấy một chiếc xe ngựa đang thẳng hướng Tô Yên mà chạy đến.

Điều khiển xe ngựa chính là một thị vệ.

Hắn đã bị thương nặng nhưng vẫn liều mạng điều khiển chiếc xe chạy vội vàng.

Trên mông con ngựa bị đâm một nhát kiếm, máu tươi theo miệng vết đâm chảy xuống.

Con ngựa chạy loạn khắp nơi.

Chuông vàng trên xe ngựa lay động, phát ra âm thanh "ding, ding, ding" dồn dập.

Tốc độ xe ngựa quá nhanh.

Cuốn theo gió lốc xốc chiếc mành gấm che chắn trong xe lên, lộ ra một thân ảnh ngồi ngay ngắn bên trong.

Y phục dệt từ gấm, hoa văn trên đó thể hiện rõ thân phận tôn quý của người ngồi trong xe.

Người nọ ngồi thật vững vàng.

Hắn nhắm mắt, phảng phất như trận giao chiến bên ngoài không liên quan gì tới mình.

Trong tay cầm một chuỗi ngọc pha lê xanh biết phá lệ nổi bật.

Khóe môi mỏng lạnh nhẹ cong, mang theo chút lười biếng

Lúc này, hắc y nhân đã đuổi tới.

Một mũi tên bắn ra, trực tiếp xuyên qua người thị vệ đang điều khiển xe ngựa.

Thị vệ rơi từ trên xe xuống đất.

Dây thừng buộc con ngựa với xe cũng đã bị mấy kiếm chém đứt.

Cho đến khi "ầm" một tiếng.

Xe ngựa đâm thẳng vào một thân cây gần đó.

Hoàn toàn ngừng lại.

Cách chỗ Tô Yên đang đứng có hơn 3 bước chân.

Tô Yên mới vừa nhìn vài lần, liền nghe được âm thanh của Tiểu Hoa

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, phát hiện nam chủ, yêu cầu ký chủ bắt đầu công lược Nhiếp Chính Vương gia Tư Đồ Tu."

Tiểu Hoa vừa dứt lời.

Tô Yên vốn đang muốn trốn đi liền dừng lại.

Quay đầu lại nhìn.

Liền thấy một hắc y nhân tiến lên phía trước, hướng về chiếc xe ngựa đi tới.

Người nọ ánh mắt lạnh băng.

Chỉ là dừng lại một chút, liền giơ kiếm đâm vào phía bên trong xe ngựa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng, đến cuối cùng, thanh kiếm kia chỉ đâm xuyên được qua chiếc mành gấm màu đen, mà mũi kiếm đã bị một bàn tay mảnh khảnh bắt lấy.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên.

Nháy mắt mũi kiếm đã bị bẻ gãy.

Tư Đồ Tu ngồi trong xe nhẹ nâng mí mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh một nữ tử bộ dáng gầy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn qua giống như đã vài ngày không ăn cơm.

Nhưng cặp mắt kia, trong suốt, sạch sẽ, chớp chớp mắt liền giống như sao trời.

Giống như là không nhiễm bụi trần thế gian.

Nhưng hành vi này, động tác này... cùng một cô nương xinh đẹp thật sự không hợp.

Sát thủ kia thấy thanh kiếm nháy mắt đã bị nữ tử trước mặt bẻ gãy.

Tư Đồ Tu nhướng mày.

Sát thủ cũng ngây ngẩn cả người.

Sau đó ngay lập tức xông lên tấn công.

Tô Yên nâng chân đá sát thủ kia bắn xa hơn mười mét.

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua chân mình.

Sau đó lại ngẩng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Sức lực hình như lớn hơn rất nhiều."

Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng

"Ký chủ, giá trị thể lực của chị đã là 90. Giờ chị hoàn toàn có thể một quyền đánh chết một con trâu, còn có thể đập nát đầu nó đó."

Cũng bởi vì sát thủ này có nội công.

Nếu là người thường, sợ là đã sớm chết.

Kỳ thật nàng đã thu lại một ít lực đạo, chỉ là không nghĩ tới, vẫn lợi hại như vậy.

Quả nhiên, gia tăng giá trị thể lực vẫn là có hiệu quả.

Sát thủ kia bị nàng đá một phát liền hôn mê.

Nàng quay đầu nhìn về phía người đang ngồi trong xe ngựa

"Chàng không sao chứ?"

Giọng nói của nàng rất dễ nghe, còn có chút trẻ con.

Tô Yên hỏi rất nghiêm túc.

Cẩn thận nhìn hắn

Tư Đồ Tu nhếch khóe môi, trên mặt không chút sợ hãi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ngược lại là nghiền ngẫm nhìn nàng nhiều một chút

"Cô nương vừa cứu bổn vương một mạng."

Tô Yên gật đầu

"Đúng vậy."

Còn may nàng gia tăng giá trị thể lực lên không ít.

Nếu để Tiểu Hoa biết, khẳng định nó sẽ sặc chết.

Với giá trị thể lực của ký chủ, hắc y nhân kia vốn không phải là đối thủ.

Tư Đồ Tu nhìn nàng ngốc nghếch đứng kia.

Không biết vì sao lại có chút hứng thú.

"Ngươi muốn bổn vương ban thưởng gì cho ngươi?"

Âm thanh hắn rất dễ nghe.

Tô Yên nghiêm túc

"Cái gì cũng có thể sao?"

Tư Đồ Tu vân vê vòng Phật ngọc trong tay

"Chỉ cần bổn vương có thể."

Mắt Tô Yên mang theo chút ánh sáng, nhẹ giọng nói

"Có thể đưa ta đến kinh thành không?"

Nơi này cách kinh thành còn khá xa.

Nếu đi bộ ít nhất phải mất một ngày đường.

Tư Đồ Tu lười biếng cười

"Còn gì nữa?"

"Không có."

Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.

Tiểu Hoa lập tức dâng chiêu cho ký chủ của mình

"Ký chủ, là chính hắn nói cái gì cũng được, nếu không, chị bảo hắn ngủ với chị một đêm?"

Trải qua mấy trăm năm rèn luyện, giới hạn chừng mực của Tiểu Hoa đột phá càng lúc càng lớn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Trước kia mỗi lần nghĩ cách để nàng thân cận với nam chủ đều sẽ ngượng ngùng xấu hổ.

Tư Đồ Tu xoay từng hạt châu trong tay, môi mỏng còn mang theo ý cười.

"Ý của ngươi là, giá trị của bổn vương cũng chỉ bằng tiền ngựa đi đến kinh thành?"

Tô Yên không nghĩ tới hắn lại rối rắm ở vấn đề này.

Nàng lắc đầu, nghiêm túc nói

"Không có, chàng rất đáng giá, là bảo bối vô giá."

Nếu muốn nàng đổi, bao nhiêu tiền nàng cũng không đổi.

Đại khái là ánh mắt của Tô Yên quá chân thành.

Chỉ cần là lời từ trong miệng Tô Yên nói ra, sẽ không có ai hoài nghi tính chân thật cả.

Tư Đồ Tu nhìn nàng, ý cười trên khóe môi càng đậm.

"Cô nương nói thật như vậy..."

Vừa dứt lời.

Tô Yên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một hắc y nhân từ trên cây phi xuống, kiếm đâm thẳng tắp vào ngay giữa nóc xe ngựa.

Nàng nhanh chóng duỗi tay, một bàn tay ấn xe ngựa, một bàn tay tóm lấy tay Tư Đồ Tu, nháy mắt kéo người từ trong xe ra.

Tư Đồ Tu hạ mí mắt, ánh mắt hờ hững.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Ý vị trong đáy mắt càng không rõ ràng.

Vừa nãy khi nàng chạm vào hắn.

Nội công của hắn liền tập kích hướng về phía nàng.

Chỉ là, tựa hồ đối với nàng vô dụng.

Hơn nữa lực đạo của nàng rất lớn.

Hắn thậm chí còn cảm thấy tay mình đang bị giam cầm.

Nữ tử dáng người nhỏ gầy lại như tường đồng vách sắt, giữ lấy hắn vững chắc ổn định.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn

"Chàng không sao chứ?"

Tư Đồ Tu nhìn chỗ cánh tay mình bị nàng nắm chặt đã xanh tím một mảng.

Phỏng chừng chỗ eo bị ôm cũng tím bầm rồi.

Tư Đồ Tu ánh mắt tối lại.

Liếc mắt nhìn hắc y nhân.

Chậm rãi lên tiếng

"Còn chưa động thủ?"

Tô Yên tưởng hắn muốn nàng ra tay.

Nàng gật gật đầu, nhặt một cục đá từ dưới mặt đất lên, liền ném vào hắc y nhân.

Phanh!

Vốn dĩ cục đá đang hướng tới ngực hắc y nhân liền va chạm với ám khí hình bông tuyết.

Ám khí găm thẳng lên thân cây.

Mà cục đá Tô Yên phóng ra, vẫn tiếp tục bay, trực tiếp nện vào trán hắc y nhân.

Máu lập tức chảy ròng ròng.

Trong lúc nhất thời tên kia không kịp phòng ngừa, không vận công được.

Trực tiếp rơi từ trên cao xuống đất.

Giây tiếp theo, hắc y nhân đã bị năm ám vệ áo lam vây quanh.

Ám vệ cảm thấy thật oan uổng.

Chủ tử không bảo động thủ, bọn họ nếu tùy tiện xuất kích sợ là sẽ bị trách phạt.

Còn hắc y sát thủ cũng không làm chủ tử bị thương.

Lực chú ý của Tư Đồ Tu chuyển tới trên người Tô Yên.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Phát hiện Tô Yên coi thường hắc y sát thủ kia.

Hắn ý vị thâm trường nói

"Cô nương lại cứu bổn vương một mạng."

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm."

Cho nên, hắn sẽ đưa nàng tới kinh thành sao?

Tư Đồ Tu chậm rãi lên tiếng

"Thân thủ của cô nương, thật sự làm bổn vương bội phục."

Tô Yên ngẫm lại chính mình vừa mới ra tay

"Cũng tạm."

Nàng vốn không động thủ, chỉ là ném cục đá qua.

Tư Đồ Tu nhìn gương mặt của Tô Yên.

Hắn thật ra lần đầu tiên thấy một cô nương như vậy.

Rất... ừm.... . thú vị.

Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, hạ mí mắt che đậy cảm xúc, chậm rãi nói

"Cô nương vừa mới nói là muốn tới kinh thành?"

"Ân."

"Đây là việc nhỏ, bổn vương tự nhiên làm được. Chỉ là... cô nương xác định chỉ cần ban thưởng thế này thôi sao?"

Hắn ngẩng đầu, khóe môi hàm chứa ý cười thật bình dị gần gũi.

Kỳ thật Tô Yên là nghĩ như vậy.

Chờ đến kinh thành, nàng liền trực tiếp vào hoàng cung.

Giết chết kẻ giả mạo kia, nàng liền có thể trở lại làm nữ đế.

Nhưng mà, nàng nhìn dáng vẻ của hắn, hình như hắn rất muốn ban thưởng cho nàng cái gì đó.

Nàng thành thành thật thật hỏi

"Vương gia muốn ban thưởng cái gì sao?"

Tư Đồ Tu ha ha cười

"Bổn vương cảm thấy cô nương thật thông minh đó."

Hắn dừng một chút rồi lại nói

"Bổn vương bên người còn thiếu một thị vệ, cô nương có bằng lòng đảm nhận hay không?"

Tô Yên không nghĩ tới hắn chuyển chủ đề nhanh đến vậy.

Thế cho nên liền đứng ngốc ở đó.

Vừa mới không phải là đang nói chuyện ban thưởng sao?

Như thế nào nàng liền thành thị vệ?

Tô Yên nghi hoặc

"Nữ cũng có thể làm thị vệ sao?."

"Tất nhiên."

Tô Yên định cự tuyệt

"Ta không định ······"

Lời vừa mới nói được một nửa đã bị Tư Đồ Tu mau chóng chặn đứng.

Hắn ngậm ý cười, khóe môi mỏng câu lên, thanh âm chậm rãi

"Bổn vương rất hiếm khi ban thưởng, chẳng lẽ, cô nương cảm thấy là ban chết tốt hơn sao?"

Tô Yên

"······"

Nàng mở to hai mắt nhìn hắn.

Đây là uy hiếp sao?

Nàng không làm thị vệ liền ban chết cho nàng?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nàng rối rắm thật lâu

Cuối cùng, Tô Yên cắn cắn môi, rầu rĩ nói

"Ta làm."

Vừa nói xong, Tư Đồ Tu cười lên tiếng.

Hắn là thật sự đang cười.

Cầm chuỗi Phật châu, gõ một cái lên tay Tô Yên.

"Không biết tân thị vệ này của bản vương tên họ là gì?"

"Tô ··· Tống Tô."

"Tống thị vệ, tay của cô còn đang ôm eo bổn vương đến phát đau rồi, cô hẳn nên buông lỏng ra?"

Tô Yên nghe xong, lúc này mới phát hiện nàng vẫn luôn gắt gao ôm eo hắn.

Bị hắn nhắc nhở, nàng lập tức thu hồi tay.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, lên tiếng hỏi

"Ta... thuộc hạ không biết phải làm gì."

Tư Đồ Tu nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng.

Hoàn toàn không giống như vừa rồi bị hắn khi dễ phải ủy khuất đáp ứng làm thị vệ của hắn.

Hắn một thân tự phụ, đứng ở chỗ đó, vân vê chuỗi vòng.

"Bổn vương nói cái gì, cô liền làm cái đó? Đã hiểu chưa?"

Tô Yên gật đầu

"Đã hiểu."

Sau đó Tô Yên liền thành thành thật thật đi theo sau Tư Đồ Tu.

Hắn đi chỗ nào nàng theo chỗ đó.

Tô Yên thật ra không cảm thấy gì.

Nhưng đám thị vệ phía sau đều cảm thấy khiếp sợ.

Chỉ một lát sau đã có một chiếc xe ngựa xa hoa chạy tới.

Xe được ba con ngựa kéo, trên rèm thêu hoa văn, lấp loáng còn thấy được hai chữ Tư Đồ.

Khắp nơi đều mang theo hơi thở xa hoa.

Tô Yên ngồi trên chiếc xe ngựa này trở về kinh thành.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ trở thành cu li điều khiển xe ngựa thì thấy thật mới lạ

"Ký chủ, chị còn phải đi thống nhất giang sơn đó."

Tô Yên vừa đánh xe vừa trả lời Tiểu Hoa.

"Không vội."

Tiểu Hoa hừ hừ.

Rõ ràng lúc trước còn rất sốt ruột.

Thấy nam chủ đại nhân liền không vội?.

Cái này gọi là gì nhỉ?

Bị sắc đẹp mê hoặc sao?

Ồ, nó quên mất rồi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên điều khiển xe ngựa ba canh giờ.

Rốt cuộc trước khi trời tối cũng chạy tới kinh thành.

Tới cửa vương phủ.

Biệt phủ rộng rãi khí thế.

Bên trên chỉ viết hai chữ "Vương phủ".

Xe dừng lại, Tô Yên từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Giây tiếp theo, nàng liền bấu lấy xe ngựa.

Chóng mặt.

Đói.

Đương nhiên, khi nàng còn đang cảm thấy choáng váng, còn nghe được răng rắc một tiếng.

Chờ đến lúc nàng lấy lại tinh thần.

Cúi đầu xuống, liền nhìn thấy chỗ nàng vừa bấu vào trên xe ngựa đã vỡ vụn, còn có thêm một cái lỗ thủng lớn.

Nàng thu hồi tay.

Còn chưa kịp phản ứng, trên đỉnh đầu đã truyền tới âm thanh.

"Cô như vậy là không muốn làm thị vệ cho bổn vương sao? Ta uỷ khuất cô?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Nói xong, nàng ngẩng đầu.

Liền thấy gương mặt của Tư Đồ Tu.

Ngón tay hắn thon dài xốc rèm cửa lên, trên mặt vẫn là ý cười không đổi

"Nếu đã không có, vậy lỗ thủng trên xe ngựa này là thế nào?"

Tô Yên đứng đó, nửa ngày không nói lời nào.

Một hồi lâu sau.

Phát hiện Tư Đồ Tu còn đang đợi mình trả lời.

Nàng lần này nghẹn giọng, lên tiếng

"Đói quá liền chóng mặt."

Lúc này Tô Yên đã thay một thân y phục thị vệ màu đen.

Toàn bộ tóc được buộc gọn lại.

Nhưng mà thông qua dáng người và cách nói chuyện cùng với nhất cử nhất động, vẫn có thể biết đây là một nữ thị vệ.

Đối diện Tô Yên, một vị thị vệ cũng mặc một thân hắc y đứng ở chỗ đó.

Trong tay hắn cầm theo một chiếc ghế làm từ gỗ tử đàn được trạm trổ hoa văn tinh xảo, để ở một bên xe ngựa.

Người nọ âm thanh lạnh băng

"Vương gia."

Lực chú ý của Tư Đồ Tu từ trên người Tô Yên chuyển dời đến nơi khác.

Khẽ cười một tiếng.

Xuống xe ngựa.

Vòng qua mấy con ngựa đi đến bên cạnh Tô Yên.

Hắn cong môi ra tiếng

"Xích Tinh."

Hắc y thị vệ đôi tay ôm quyền.

"Vương gia."

"Bổn vương hiện giờ muốn cùng Tống thị vệ ăn cơm."

Tình huống về nữ thị vệ này, Xích Tinh đã nghe nói quá.

Là ân nhân cứu mạng của Vương gia.

Tuy rằng, khi Xích Tinh nghe xong liền cảm thấy Vương gia căn bản cũng không cần người cứu.

Tô Yên vừa nghe có cơm ăn liền ngoan ngoãn đi theo Tư Đồ Tu vào trong vương phủ.

Nàng thậm chí còn không buồn để mắt xem cách bài trí xa hoa của nơi này ra sao.

Chỉ một đường theo Tư Đồ Tu vào thính đường.

Đi vào trong, đập vào mắt là một chiếc bàn dài ở đằng kia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Đồ ăn tinh xảo lục tục được bày lên bàn.

Tô Yên im bặt.

Nàng kỳ thật là định nuốt nước miếng.

Nhưng hiện tại trong miệng nàng nước miếng cũng chưa có.

Vừa đói lại vừa khát.

Tư Đồ Tu ngồi vào vị trí chủ thượng.

Ngón tay gõ gõ lên bàn, cố ý không nói lời nào nhìn Tô Yên.

Một hồi lâu sau mới mở miệng

"Tống thị vệ còn thất thần cái gì? Ngồi xuống."

Tô Yên gật đầu.

Kéo ra cái ghế dựa trước mặt mình ngồi xuống.

Tư Đồ Tu lại chậm rãi nói.

"Tống thị vệ giáo dưỡng thật tốt, không cần ban thưởng chỉ nguyện ý bảo hộ bên người bổn vương.

Bổn vương rất cảm kích, bữa cơm này liền xem như cảm tạ ân cứu mạng của Tống thị vệ."

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

Tư Đồ Tu chậm rãi

"Tống thị vệ không cần khách khí, mời dùng."

Dứt lời, nàng gật gật đầu.

Liền cầm lấy nước trà trên bàn uống.

Đầu tiên là uống lên 3 chén trà.

Lúc này mới bắt đầu ăn.

Cuối cùng cũng không cần ăn màn thầu nữa rồi.

Tô Yên vùi đầu ăn.

Thậm chí một ánh mắt cũng chưa từng hướng đến Tư Đồ Tu ngồi bên kia.

Tư Đồ Tu dựa vào lưng ghế, cổ tay áo to rộng buông xuống.

Hoa văn thêu trên quần áo nhìn qua thật tinh xảo.

Hắn vẫn chưa động đũa.

Cũng chỉ ngồi im nhìn nàng.

Khuôn mặt chứa ý cười, chậm rãi hạ mí mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một nén nhang sau.

Tô Yên ăn chậm lại.

Tư Đồ Tu khóe miệng câu lên

"Tống thị vệ ăn có ngon miệng không?"

Tô Yên còn đang mải ăn, không kịp phản ứng.

Tiểu Hoa nhắc nhở

"Ký chủ, chị hiện giờ chính là Tống thị vệ đó."

Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên tức khắc ngẩng đầu lên.

Chớp chớp mắt

"Ăn rất ngon."

Haizz, đối với cái tên Tống Tô này, nàng vẫn cần thời gian để thích ứng.

Đôi mắt Tư Đồ Tu đen nhánh nhìn nàng, thanh âm hòa hoãn

"Tống thị vệ đây là làm sao vậy? Ăn cơm ăn đến mức hồ đồ luôn sao?"

Tô Yên nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, gật đầu

"Quá đói bụng. Rất nhiều ngày rồi chưa được ăn cơm."

Tư Đồ Tu một bộ dáng bừng tỉnh.

"Ân nhân ăn nhiều chút, miễn cho ngày sau bị đói."

Tô Yên vừa nghe liền dừng lại.

Ngẩng đầu, trong miệng còn nhai thức ăn, thanh âm mơ hồ

"Làm thị vệ, về sau vẫn còn phải chịu đói sao?"

Chuyện này làm cho Tô Yên nhớ tới tình cảnh mình làm nha hoàn còn bị chịu đói trong một vị diện nào đó.

"Tống thị vệ cảm thấy như vậy sao?"

Hắn không có trực tiếp trả lời mà là hỏi ngược lại.

Tô Yên nuốt xuống đồ ăn trong miệng.

Nhỏ giọng nói

"Có khả năng."

Tư Đồ Tu nghe vậy, ý cười không giảm,

"Tống thị vệ cảm thấy bổn vương sẽ thiếu ngươi chén cơm kia sao?"

"Không phải"

"Ồ. Vậy xem ra là Tống thị vệ thích nhịn đói."

Tô Yên dùng sức lắc đầu

"Không thích."

Tư Đồ Tu nhìn bộ dáng nàng tràn ngập cảnh giác.

Trong mắt hiện lên ý cười.

Cầm lấy đũa ngọc trước mặt, ăn một miếng cá.

Thanh âm chậm rãi

"Xem ra Tống thị vệ rất thích ăn cá."

Một bàn đầy đồ ăn chỉ có đĩa cá là đã thấy đáy.

Tô Yên gật đầu

"Ăn ngon."

Ăn ngon là một chuyện, thực ra chính là đĩa cá ở ngay trước mặt nàng.

Nàng quá đói bụng.

Thế cho nên món nào ở gần nàng sẽ gắp ăn trước.

Không hề kén ăn.

Tư Đồ Tu nhướng mày

"Ân nhân thích ăn, về sau ta sẽ bảo phòng bếp làm cho ân nhân nhiều một chút."

Tô Yên không để ý.

Gật gật đầu

"Được"

(눈_눈) ]

Ăn cái gì đều là ăn.

Ăn no là tốt rồi.

Sau khi bữa cơm kết thúc.

Tô Yên liền chính thức trở thành thị vệ bên cạnh Tư Đồ Tu.

Nửa tháng sau.

Tô Yên nhìn đĩa cá nướng trước mặt mình.

Dạ dày một trận quay cuồng.

Nàng cũng không lấy đũa, chỉ cúi đầu gặm màn thầu.

Nửa tháng nay.

Một ngày ba bữa cơm toàn là cá.

Lúc này Tô Yên mới hiểu được hắn nói câu muốn nàng ăn nhiều cá là có ý gì.

Hiện giờ Tô Yên chỉ cần nhìn thấy cá là buồn nôn.

Nàng mới ăn được một nửa phần cơm.

Xích Tinh đi tới bên cạnh nàng, lạnh lùng lên tiếng

"Vương gia tìm cô."

Tô Yên gật đầu.

Đặt hộp cơm của mình ở bậc cầu thang.

Nàng là thị vệ bên người.

Một ngày 12 canh giờ đều phải xuất hiện trước mặt hắn.

Nhưng mà bởi vì có cả Xích Tinh nên bọn họ luân phiên thay nhau.

Trên cơ bản, Tô Yên thủ ban ngày còn Xích Tinh thủ ban đêm.

Đương nhiên cũng có những thị vệ khác.

Bất cứ lúc nào, nơi nào, thị vệ bên người Vương gia ít nhất không dưới 4 người.

Tô Yên cài hộp đồ ăn lại.

Đứng lên, từ cuối hành lang đi tới tính đường.

Lư hương toả ra một mùi hương trà nhạt nhạt tràn ngập cả căn phòng.

Tư Đồ Tu ngồi trên ghế dựa.

Trong tay cầm một tấu chương.

Cũng không biết vì sao, ban ngày Tư Đồ Tu thực thích ở trong sảnh đường xem sổ con.

Tô Yên vừa đi vào liền nghe được hắn mở miệng

"Mài mực."

Tô Yên ra tiếng

"Được"

Lên tiếng rồi đi lên phía trước.

Tô Yên cầm đá mài trong tay, nghiêm túc mài mực.

Nửa ngày sau.

Tư Đồ Tu ngước mắt, cười cười

"Tống thị vệ ăn no rồi?"

Tô Yên gật đầu

"Vâng"

" Vương phủ không có đồ ăn hay sao mà lại ra quán ăn?"

Tô Yên nhớ tới món cá kia.

Dạ dày lại một trận quay cuồng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)