Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 212

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 212
Nữ đế đại nhân có hỉ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nàng không biết trả lời thế nào, thế nên "rắc" một tiếng.

Đá mài mực yếu ớt bị bẻ gãy.

Tô Yên lập tức buông lỏng tay.

Cúi đầu, ôm quyền

"Vương gia thứ tội, thuộc hạ không cố ý."

Tư Đồ Tu lạch cạch một tiếng, đặt sổ con lên trên bàn.

Hắn duỗi tay cầm lấy chuỗi Phật ngọc bên cạnh thưởng thức.

Không chút để ý nói

"Là đồ ăn không hợp khẩu vị của cô, hay là đá mài mực này của ta cô cầm không thuận tay?"

Tô Yên thành thành thật thật nói

"Thuộc hạ đã ăn cá nửa tháng, không muốn ăn cá nữa."

Nàng nói xong liền chờ Tư Đồ Tu phản ứng.

Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói một lời là được hay không.

Chỉ có một câu

"Đi bóc hạch đào."

Tô Yên đưa ánh mắt nhìn về hai chậu hạch đào để ngay bên cạnh

"Vâng, Vương gia."

Nói xong, Tô Yên đi làm nhiệm vụ Tư Đồ Tu giao cho.

Nửa tháng nay, Tô Yên không làm gì khác ngoài bóc hạch đào.

Một ngày hai chậu.

Không thể bóp nát, phải bảo trì lực đạo giữ cho nhân hạch đào hoàn chỉnh.

Tô Yên đứng ở đó, bóc hạch đào vang lên tiếng răng rắc răng rắc.

Tư Đồ Tu một tay chống trán, một tay lại lần nữa cầm lấy tấu chương, xem từng quyển một.

Lát sau, Tư Đồ Tu mí mắt cũng không nâng một chút, chậm rãi nói

"Không được ra tiếng."

Tô Yên dừng động tác lại.

Ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong chốc lát, Tư Đồ Tu ngẩng đầu

"Sao lại không tiếp tục bóc? Cảm thấy việc bổn vương sai cô làm không đúng chức trách, đại tài tiểu dụng*, ghét bỏ sao?"

*Có tài năng mà lại phải làm những chuyện nhỏ nhặt.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Vương gia không phải nói không được phát ra tiếng sao?"

"Chuyện này cùng chuyện cô bóc hạch đào không liên quan."

Tô Yên trầm mặc.

Cúi đầu nhìn hạch đào, lại nhìn vị Vương gia đưa ra cái yêu cầu vô lý này.

Tay nàng thoáng dùng sức.

"Răng rắc" một tiếng.

Tiếng vỏ hạch đào vỡ vụn lại lần nữa phát ra.

Tư Đồ Tu ngẩng đầu.

Đôi mắt đen nhánh nhìn nàng.

"Như thế nào? Có ý kiến với bổn vương sao?"

Tô Yên đành nhấc vạt áo của mình lên.

(눈_눈) ]

Đặt hạch đào ở bên trong.

Đôi tay nắm lấy, nhẹ nhàng bóp một chút.

Ồ, lần này không phát ra tiếng nữa.

Có kỹ xảo này, Tô Yên lại tiếp tục bóc hạch đào.

Tô Yên nhìn một chậu hạch đào đã bóc xong.

Nàng xử lý vỏ hạch đào cùng nhân hạch đào một chút.

Mang ra ngoài thính đường một chuyến.

Chờ nàng trở về, đang định tiếp tục công việc hắn giao cho.

Tư Đồ Tu ngẩng đầu

"Lại đây."

Hắn vừa lên tiếng, Tô Yên không khống chế được lực đạo trên tay.

Rắc một tiếng liền bóp nát hạch đào.

Nàng vội vàng đặt hạch đào ở trên bàn.

Xoa xoa tay, đi qua.

Tư Đồ Tu nhìn nàng, mặt hắn không cảm xúc.

Hắn lên tiếng

"Tới gần chút."

Tô Yên đi thêm hai bước tới trước mặt hắn.

"Lại gần đây."

Tô Yên lại bước thêm hai bước.

Lần này, chân Tô Yên đã chạm vào đầu gối Tư Đồ Tu.

Nàng cảm thấy khoảng cách này có thể hơi thân cận quá, nghĩ nghĩ liền lui lại một bước.

Kết quả vừa mới lui đã bị người ta kéo lại.

Hắn nắm lấy tay Tô Yên.

Đột nhiên hỏi một câu

"Ăn cái gì?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Hả?"

Hắn lại hỏi một lần

"Vừa mới đi ra ngoài, ăn cái gì?"

Trên người nàng có mùi hương sữa bò nhàn nhạt.

Nàng vừa tiến tới hắn liền ngửi thấy.

Tô Yên nuốt nước miếng một chút, nói

"Kẹo"

"Ăn vụng?"

Tô Yên hơi há mồm

"Ta không biết là không được ăn."

Hắn nâng tay, ngón tay xương khớp rõ ràng duỗi ra.

"Còn thừa đâu?"

Tô Yên cúi đầu, kéo túi tiền.

Sau đó móc từ bên trong ra năm sáu cái kẹo để vào trên tay hắn.

Từng viên từng viên kẹo sữa bò dâu tây được bọc lại bằng giấy dầu.

Dù thế, hắn vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng mùi sữa bò dâu tây len lỏi vào khoang mũi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hắn lên tiếng

"Còn nữa đâu?"

Tô Yên lại lấy ra 3 viên đưa cho hắn.

Hắn duỗi tay, trực tiếp kéo túi tiền bên hông Tô Yên qua.

Nhìn trong túi tiền không còn kẹo.

Hắn cầm cái túi tiền quơ quơ.

Ngậm ý cười

"Vừa phát bạc, cô liền mua kẹo ăn?"

Tô Yên thanh âm mềm ấm

"Còn chưa có phát bạc."

Tư Đồ Tu nhìn nàng.

Tô Yên lôi kéo, đầu ngón tay nhỏ giữ lấy túi tiền.

Một bộ dạng rối rắm tựa hồ không muốn cho hắn

"Như thế nào? Không cho bổn vương được cái túi tiền này sao?"

Tô Yên hơi mở mắt.

Đây là cường đoạt?

Nhưng, hắn hiện tại là chủ tử của mình.

Tô Yên nhỏ giọng nói

"Thuộc hạ chỉ có một cái túi tiền này."

Nàng không có tiền mua cái mới.

Y phục không có túi, làm thế nào ăn được kẹo?

Hắn hạ mắt.

Nhìn tay nàng.

Làn da nàng rất trắng.

Nhìn thế nào cũng không thấy giống một nữ tử từng chịu đựng gian khổ.

Nhìn kỹ, trên ngón tay còn có vài vết thương nhỏ.

Hắn nhìn vài lần.

Tầm mắt liếc đến một đống hạch đào kia.

Da thịt non mịn thế này, bóp hạch đào hai cái liền xước tay?

Hắn khẽ cau mày một chút.

Hạ mí mắt.

Nháy mắt, trên mặt liền khôi phục bộ dáng thờ ơ, biểu tình vô hại như thường ngày.

Hắn một bàn tay mở túi tiền ra.

Giây tiếp theo liền đem chuỗi vòng Phật ngọc của hắn ném vào bên trong.

Buông tay ra.

Tuỳ ý treo túi tiền ở trên ngón tay Tô Yên.

Tô Yên sửng sốt.

Đây ý là cho nàng sao?

Hắn nhướng mày

"Không phải thiếu bạc sao?"

Tô Yên thành thành thật thật gật đầu

"Phải"

"Chuỗi hạt này rất đáng giá."

Tô Yên mở túi tiền, cẩn thận xem.

"Thuộc hạ có thể đem bán đổi lấy tiền sao?"

Tư Đồ Tu biếng nhác

"Nếu phật châu mất, hẳn là đầu cũng mất theo."

Tô Yên cúi đầu, móc khoá lại túi tiền, treo lại trên dây buộc bên hông.

Nó rất đáng giá, nhưng lại không thể bán.

Không chỉ như thế, nếu làm rơi còn rơi luôn cả đầu.

Nàng như thế nào cảm thấy cái thứ này cũng không phải thứ tốt đẹp gì?

Tuy rằng là thế, nhưng việc Vương gia giao cho, nàng thân là thị vệ cũng nên làm tốt chức trách.

Kết quả là chỉ đành gật đầu

"Thuộc hạ sẽ bảo vệ thật tốt."

Thấy nàng biết điều.

Tư Đồ Tu lúc này mới dời ánh mắt đi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nửa ngày sau, hắn ngẩng đầu hỏi

"Đứng ở chỗ này làm gì?"

"Thuộc hạ nên làm cái gì?"

"Hạch đào bóc xong rồi?"

"······ Chưa xong."

"Còn không tiếp tục bóc?"

"À vâng."

Tô Yên đi đến cái bàn trước mặt.

Vừa muốn động thủ.

Người nào đó thanh âm chậm rì rì

"Không được phát ra tiếng."

Tô Yên lại lần nữa nhấc vạt áo lên, tiếp tục bóc hạch đào.

Còn phải để tâm đến vòng Phật ngọc.

Cái đồ vật kia rất dễ vỡ, làm rơi sẽ gặp phải phiền toái.

Mọi người đều nói Tư Đồ Tu quyền cao chức trọng, là phụ tá giữ gìn sự nghiệp của Tân Đế Thiên Thánh quốc.

Nhưng từ khi Tô Yên làm thị vệ bên người hắn, chưa từng thấy hắn thượng triều.

Lâu vậy cũng không đi, triều đình kia không rối loạn sao?

Thỉnh thoảng sẽ thấy có quan viên đến bái kiến hắn.

Hoặc là có vài vị quan văn không phục hắn.

Giáp mặt với hắn liền châm chọc mỉa mai.

Hôm nay lại có một người tới.

Lão nhân gia 70 tuổi, là đương kim nguyên lão chính trực, cẩn trọng đã phục vụ cho 3 triều đại.

Mặc một thân quan bào, giữa buổi trưa đứng ở dưới ánh mặt trời, , chửi rủa một trận trước cửa thính đường.

"Họ Tư Đồ kia, để ngươi đương triều nhiếp chính, cơ nghiệp của tổ tông Thiên Thánh quốc sớm muộn gì cũng có một ngày hủy ở trong tay của ngươi!!"

Tô Yên ôm cơm hộp, ngồi ở bậc thang.

Vị nguyên lão kia đứng không xa chỗ nàng.

Nàng từng miếng, từng miếng ăn.

Không thèm lên tiếng.

Giống như là không nghe thấy gì.

Hôm nay cuối cùng cũng không phải ăn cá.

Nàng muốn ăn nhiều một chút.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hai thị vệ đứng canh gác ở cửa thính đường, mặt không cảm xúc.

Đương nhiên, tròng mắt thi thoảng vẫn là không nhịn được mà liếc về phía vị nguyên lão kia.

Vương gia nhà mình thật là lợi hại.

Có thể làm cho vị tam triều nguyên lão này xuất núi, lại còn chửi bới ầm ĩ như mấy người đàn bà đanh đá bán đồ ăn ngoài chợ.

Lão nhân gia 70 tuổi, khuôn mặt tràn đầy hung hãn.

Mắng tới nước miếng bay đầy trời.

Thời gian lão đứng ở chỗ này mắng người đã được một nén nhang.

Phỏng chừng thêm một lát nữa, Vương gia không cần sai người lôi ra ngoài chém, mà tự lão mắng người ta đến mức ngất xỉu luôn.

Lát sau, vị tam triều nguyên lão Triệu Thừa Tướng này mắng đã có chút mệt mỏi.

Bèn đỡ lấy cái bàn đá bên cạnh nghỉ ngơi trong chốc lát.

Tô Yên không lên tiếng, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Đến lúc ăn no.

Nàng đứng lên, lau lau miệng, đi tới thính đường.

Nàng vừa mới đi qua trước mặt vị Triệu Thừa tướng kia.

Lão ta đột nhiên duỗi tay giữ chặt lấy Tô Yên

"Ngươi mau đi thông báo với Tư Đồ Tu, bảo hắn ra gặp ta!!"

Gân xanh trên trán Triệu Thừa tướng nhanh chóng xuất hiện.

Ở chỗ này gào thét lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng Tư Đồ Tu.

Tô Yên bị lão nhân gia túm lấy, phản xạ có điều kiện hất tay lão ta.

Cái hất này sức không lớn, nhưng thân thể Triệu Thừa tướng vốn đã ốm yếu, không chịu nổi liền lùi hai bước chân, rắc một tiếng.

Eo đập vào bàn đá.

Giây tiếp theo, cả người đều ngã trên mặt đất.

Tô Yên sửng sốt.

Này, cái này không thể trách nàng chứ?

Nàng ngồi xổm xuống, tiến lên định đỡ lão dậy.

"Triệu Thừa tướng, ngài không có việc gì chứ?"

Triệu Thừa tướng chỉ ngón tay vào mặt Tô Yên, toàn thân run rẩy không biết vì bị chọc tức hay là vì đau.

"Ngươi, ngươi, ngươi dám ẩu đả mệnh quan triều đình?? Tư Đồ gia quả nhiên một thứ tốt cũng không có!!"

Tô Yên nghiêm túc nói

"Vừa rồi người chạm vào thuộc hạ trước. Là thân thể ngài không tốt, chính mình ngã ra."

Triệu Thừa tướng đại khái không nghĩ tới một thị vệ nho nhỏ cũng dám phản bác hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Hỗn láo!!"

Tô Yên vốn dĩ định đỡ người ngồi dậy.

Thấy ý tứ lão ta rõ ràng chính là muốn ăn vạ nàng.

Liền buông tay, đứng ở bên cạnh.

Bịch.

Người vừa mới được đỡ ngồi dậy nháy mắt lại ngã lăn ra đất.

Phần eo lại lần nữa bị thương.

Lần này Triệu Thừa tướng là hoàn toàn không dậy được.

Triệu Thừa tướng trong cơn giận dữ, liền giơ ngón tay còn đang run rẩy chỉ vào mặt Tô Yên.

"Ngươi, ngươi, ngươi, người đâu!! Phạm thượng, bắt lấy cho ta!!"

Thực ra, Triệu Thừa tướng cũng biết nàng không cố ý.

Nhưng chính mình đang nổi nóng liền muốn răn dạy nàng hai câu chứ cũng không định xử trí nàng.

Nhưng thấy một thị vệ nho nhỏ còn dám tranh luận, còn đem hắn đẩy xuống chỗ này, đứng ở một bên chẳng quan tâm.

Quả thực... quả thực là làm càn!

Cửa thính đường kẽo kẹt kêu một tiếng rồi mở ra.

Tư Đồ Tu một thân áo gấm, đầu đội ngọc quan, nhìn qua liền cảm thấy vô cùng tôn quý.

Hắn ngậm ý cười, ra tiếng

"Triệu Thừa tướng đây là ý gì? Thật sự muốn ăn vạ ở nơi này không chịu đi?"

Triệu Thừa tướng tức giận gầm lên một tiếng

"Tư Đồ Tu! Ngươi sao dám vô lễ với ta như thế?!"

Ánh mắt Tư Đồ Tu nhìn về phía Tô Yên.

Tô Yên một đường chạy chậm đến trước mặt Tư Đồ Tu, nhẹ giọng nói

"Hắn muốn cản thuộc hạ, thuộc hạ không cẩn thận đẩy hắn ngã ra đất. Thuộc hạ muốn đỡ hắn dậy, hắn không muốn. Sau đó liền nói thuộc hạ vô lễ phạm thượng."

Tư Đồ Tu nghe xong, nhìn nàng bày ra bộ dáng vô tội.

Trong mắt hiện lên ý cười.

"Người đâu"

"Vương gia."

"Thất thần làm gì, còn không mau đi đỡ Triệu Thừa tướng hồi phủ đi? Nếu lão nhân gia còn ở chỗ này tức giận, bổn vương có lý cũng không nói rõ được."

Triệu Thừa tướng nghe hắn thiên vị như thế, tức đến lệch cả mũi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ông ta vươn ngón tay run rẩy.

Nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Tô Yên nghe xong, cũng đi đến hỗ trợ.

Kết quả cánh tay bị người nào đó túm lấy, kéo vào thính đường.

Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.

Tư Đồ Tu trên dưới đánh giá.

Lên tiếng

"Phật châu bổn vương cho cô đâu?"

"Ở trong phòng, thuộc hạ không mang theo."

"Sao? Coi thường đồ vật kia ư?"

"Nó quá quý, thuộc hạ sợ sẽ làm rơi vỡ mất."

Nàng nghiêm túc giải thích.

Tư Đồ Tu nghe xong, duỗi tay sờ sờ cổ Tô Yên.

"Về sau, nếu để bổn vương phát hiện cô không mang theo thì đầu cô cũng không cần ở trên cổ nữa."

Tô Yên bực mình.

Người này luôn là lấy đầu nàng ra để nói chuyện.

Đây là uy hiếp!

Nhưng, còn có thể làm sao bây giờ?

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nhẹ nhàng

"Vâng"

Tư Đồ Tu từng bước một tới gần,

"Thanh âm nhỏ như vậy, là không muốn sao?"

Tô Yên không nói chuyện mà là ngẩng đầu, muốn nhìn xem hắn là hỏi thật hay chỉ là giả vờ hỏi.

Tư Đồ Tu cười vô hại,

"Cô cứ việc nói, bổn vương muốn nghe ý kiến của cô một chút."

Sau đó, Tô Yên liền nghe lời, nói

"Nó hơi nặng, để trong túi tiền mang theo cũng nặng, có chút vướng bận."

Giây tiếp theo, Tư Đồ Tu liền nắm cằm nàng.

Hắn cười như không

"Bổn vương vẫn là lần đầu tiên có người thành thật như vậy."

Tô Yên không hiểu được hắn có ý gì.

Hắn hạ mí mắt, ý cười trên mặt không thấy nữa.

"Một ngày 12 canh giờ, cô ngày ngày đều phải mang theo, bổn vương nếu phát hiện cô không mang theo, liền cho cô cái tội hộ chủ bất lợi."

Nói xong, thấy Tô Yên vẫn là biểu tình kia.

Hắn tiến lại gần, ở bên tai nàng thấp giọng hỏi

"Ngươi chắc cũng biết, hộ chủ bất lợi là tội danh gì?"

Tô Yên lắc đầu

"Không biết."

"Xét nhà, diệt môn, chém đầu."

Tô Yên

"······"

Người này có phải ngày ngày nghĩ cách để chém đầu nàng hay không?

(눈_눈) ]

Hắn nhìn bộ dáng nàng trong nháy máy liền héo, nhịn không được muốn bật cười.

Khóe môi gợi lên, thấp giọng

"Không cao hứng sao? Nghe xong lại không vui vẻ gì?"

"Cái gì?"

"Cô ẩu đả mệnh quan triều đình, việc này muốn tính như thế nào?"

Hắn vừa nói xong, Tô Yên trừng lớn đôi mắt, phủ nhận

"Ta không có."

"Ồ?"

"Ta thật sự không có."

"Vậy Triệu Thừa tướng tại sao nằm trên mặt đất?"

"Tự hắn ngã xuống."

"Vô duyên vô cớ, như thế nào lại ngã?"

"Không cẩn thận té ngã."

"Như thế nào lại không cẩn thận?"

"Hắn bắt ta, ta hất tay hắn, sức lực quá lớn, hắn liền ngã xuống đất."

"Cái này cũng chưa tính là ẩu đả?"

Tô Yên

"······ Chàng đây là bôi nhọ."

Tư Đồ Tu một bàn tay chống lên cửa, cúi đầu nhìn nàng

"Lời nói của Bổn vương, chính là đạo lý."

Sau đó, Tô Yên càng héo.

Nàng vẫn là nhanh trở về đoạt lại hoàng vị thôi.

Làm hoàng đế, nàng chính là lão đại.

Tư Đồ Tu nhìn nàng héo héo.

Duỗi tay kéo một sợi tóc của nàng lên, quấn quanh trên đầu ngón tay thưởng thức.

"Tống thị vệ cũng không cần uể oải."

Tô Yên ngẩng đầu.

Hắn chậm rì rì nói

"Dù sao vẫn còn có biện pháp cứu vãn."

"Biện pháp gì?"

Tư Đồ Tu tới gần nàng, cực gần.

Thấp giọng

"Nếu cô làm bổn vương cao hứng, bổn vương liền không truy cứu."

Tô Yên nghi hoặc

"Vậy làm thế nào chàng mới có thể cao hứng?"

"Đây là chuyện của cô."

Hắn chậm rãi nói.

Vừa dứt lời.

Vốn đang định thu tay lại đứng dậy, để tiểu thị vệ tiếp tục đi bóc hạch đào.

Kết quả, liền thấy tiểu thị vệ nâng tay lên, chậm rì rì ôm lấy hắn.

Thân thể hắn cứng đờ.

Ôm một hồi lâu, Tô Yên ngẩng đầu, hỏi nghiêm túc

"Như vậy có vui vẻ không?"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vừa dứt lời đã bị người kia túm đầu, đẩy nàng ra xa hắn một chút.

Tư Đồ Tu thanh âm lạnh nhạt

"Cô chiếm tiện nghi của bổn vương, lại còn hỏi bổn vương vui vẻ không? Tống thị vệ là bóc hạch đào bóc đến choáng váng sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Ta, ta ······"

Tư Đồ Tu hòa hoãn

"Cô cái gì? Cô có ý đồ gây rối với bổn vương, thật lớn mật."

Tô Yên lắc đầu, thực nghiêm túc

"Ta không có."

Tư Đồ Tu thấy nàng muốn giải thích, dừng một chút.

Quét từ trên xuống dưới người nàng một lần.

Đôi môi mỏng lạnh gợi lên

"Cô định nói, cô chưa bao giờ có ý muốn quấy rối bổn vương?"

Tô Yên nghe thấy lời này, trầm mặc.

Chưa bao giờ có?

Có vẫn là có.

Nhưng vừa rồi nàng xác thật không định gây rối.

Nàng nói

"Thời điểm thuộc hạ ôm ngài, không hề có ý nghĩ muốn gây rối."

Tư Đồ Tu một bộ dáng đã hiểu rõ.

"Thật sao?"

Lúc sau hắn mới thong thả lên tiếng.

Duỗi tay, nắm cằm Tô Yên, lại lần nữa đè người trên cửa phòng

"Ánh mắt Tống thị vệ cao như thế sao, cảm thấy bổn vương không xứng với cô?"

Tô Yên

"······"

Hắn có phải quá ngược đời hay không vậy?

Nói như thế nào đều không đúng.

Nàng nâng mắt nhìn hắn.

"Thuộc hạ không dám."

Ý cười trên mặt Tư Đồ Tu tràn ngập.

Cúi đầu dán bên tai Tô Yên nỉ non

"Nói như vậy, cô vẫn là nhớ thương bổn vương, ý đồ muốn làm chuyện vô liêm sỉ sao?"

Tô Yên cúi đầu, trầm mặc gật gật đầu.

Liền xem như cam chịu.

Nói như thế nào cũng đều sai.

Chi bằng thừa nhận.

Dù sao, nàng sở dĩ làm thị vệ chính là vì hắn.

Tư Đồ Tu duỗi tay thưởng thức sợi tóc kia của nàng.

"Tống thị vệ thành thật như thế, lại làm bổn vương không biết nói gì."

Tô Yên cho rằng việc này thế là xong rồi.

Nào biết hắn lại chuyển chủ đề ngay lập tức

"Hôm nay hạch đào bóc xong rồi sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Còn chưa xong."

Vừa nói, nàng vừa nhìn thoáng qua hai chậu hạch đào kia.

Tư Đồ Tu nhướng mày, mang theo một cỗ lười biếng, cúi đầu ở bên tai Tô Yên chậm rãi nói.

(눈_눈) ]

"Ngày ngày nghĩ đến việc dâm uế, trong đầu Tống thị vệ rốt cục có cái gì?"

Thế mà thoắt cái Tô Yên liền trở thành hái hoa đạo tặc.

Lại còn là nữ đạo tặc có ý đồ dĩ hạ phạm thượng không an phận.

Đối với cái danh tính này, Tô Yên không quá muốn

"Thuộc hạ không có."

"Thật sao?"

Yết hầu hắn lăn lăn lộn lộn phát ra một thanh âm.

Đôi mắt đen nhánh nhìn nàng.

Tô Yên đứng im, cuối cùng cúi đầu

"Thuộc hạ xác thật nhớ thương Vương gia."

Cuối cùng, vẫn là chấp nhận.

Nàng vừa dứt lời.

Căn phòng trầm mặc thật lâu thật lâu.

Cỗ hơi thở kia vẫn luôn vờn quanh thân thể nàng.

Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên."

Tô Yên nghe, chớp chớp mắt.

Sao đó nàng liền bị hắn ôm vào trong ngực.

Không, không phải bị ôm vào trong ngực.

Mà chính là hắn trực tiếp đè lên người nàng.

Hàm chứa ý cười, thanh âm chậm rãi càng thêm quyến rũ

"Tống thị vệ có phải cảm thấy nói như vậy, bổn vương liền sẽ không bắt cô bóc hạch đào nữa?"

Tô Yên trầm mặc.

Hắn lại lần nữa nói

"Vì không muốn cho cô có thời gian suy nghĩ việc không đâu, bổn vương cảm thấy mình cần gấp đôi số nhân hạch đào mọi lần. Bóc không xong thì đừng ngủ nữa."

Tô Yên

"······"

Sớm biết vậy đã không nói.

Tuy rằng như thế, nhưng nàng vẫn sợ hắn ngã xuống.

Bèn duỗi tay ôm hắn.

Hắn đè trên người Tô Yên lẩm bẩm

"Bổn vương mệt mỏi, đưa bổn vương đi ngủ."

"Được, Vương gia."

Nói xong, nàng chờ hắn đứng dậy.

Lại phát hiện hắn vẫn dựa vào nàng như vậy, không định đứng lên.

Cho nên, nàng đưa hắn về phòng thế nào được?

Cuối cùng, giữa ôm kiểu công chúa và giữ một bên người, Tô Yên vẫn là chọn cái sau.

Dù sao bên ngoài vẫn còn rất nhiều người.

Đưa Tư Đồ Tu đi ngủ thôi.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cả một buổi trưa, Tô Yên đều ở trong phòng ngủ của hắn bóc vỏ hạch đào.

Hắn không cho nàng đi, nhất định bắt nàng phải ở bên cạnh bóc.

Lại còn không được phát ra tiếng ảnh hưởng tới hắn ngủ.

Thế cho nên tiến trình bóc vỏ hạch đào rất thong thả.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, hạch đào mới bóc được một chậu nhỏ.

Nhưng mà đáng giá nhất là, kĩ thuật bóc vỏ hạch đào của nàng càng ngày càng tốt.

Hắn ngủ trưa xong liền đi ra đình hóng gió ở hoa viên phơi nắng.

Tô Yên liền ôm chậu hạch đào, tiếp tục bóc.

Cuối cùng, một canh giờ sau, một chậu hạch đào hoàn chỉnh đã được bóc xong.

Còn một chậu, nàng để ở trong phòng ngủ.

Liền định trở về lấy.

Vương phủ canh giữ nghiêm ngặt, không khí nghiêm túc.

Hiếm khi nghe được có tiếng người lớn tiếng nói chuyện đùa cợt với nhau.

Thời điểm Tô Yên ôm chậu hạch đào trở về liền nghe được một âm thanh nữ tử truyền đến.

"Tiểu thư chậm một chút."

"Ai nha, khó có khi được gặp Vương gia, ngươi nói ta trang điểm như thế này liệu Vương gia có thích hay không?"

"Tiểu thư, người lớn lên đẹp như vậy, Vương gia khẳng định sẽ thích."

Tô Yên ôm hạch đào dọc theo đường đá đi ra hoa viên.

Trên mặt biểu tình nhàn nhạt, không có gì biến động.

Chỉ là nghe âm thanh phía sau càng lúc càng gần.

Cho đến khi "phịch" một tiếng, phía sau có một người va vào Tô Yên.

Nàng không cảm thấy gì, không đau không ngứa, thậm chí bước chân còn không thay đổi.

Nhưng người nọ va vào người nàng, lại lảo đảo bước chân.

Chân bước lệch đi, bèn dẫm lên đuôi chiếc váy màu hoa Tường Vy của mình, "xoẹt" một tiếng.

Tô Yên nghe được phía sau truyền đến kinh hô

"A!!"

Nàng dừng bước, quay đầu lại đi xem.

Chỉ thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp ngọt ngào, mắt to ngập nước, trên đầu có trâm cài bằng vàng đính ngọc trai, mặc một thân váy áo tơ lụa tinh xảo đang ngã trên mặt đất.

Váy cũng bị rách một mảng, đã hỏng.

Nha hoàn đi theo nàng kia thấy vậy, không khỏi khẩn trương.

"Tiểu thư, người có làm sao không?"

Nàng kia hai hốc mắt tức khắc đỏ hồng

" Váy của ta."

Nha hoàn Tiểu Đào tức giận, đứng lên chỉ vào Tô Yên, cả giận nói.

"Ngươi đi kiểu gì vậy?!"

Tô Yên nghiêm túc

"Ta đi bình thường."

Nha hoàn

"Ngươi!! Ngươi va chạm với tiểu thư nhà chúng ta, còn làm hỏng váy của nàng! Ngươi biết cái váy này tốn bao nhiêu bạc không?!

Đem ngươi bán đi cũng không bồi thường nổi!!"

Tô Yên nghe xong, trầm mặc trong chốc lát rồi nói

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Là chính nàng tự mình dẫm hỏng váy, không phải ta."

Vị tiểu thư yểu điệu hai mắt đỏ bừng kia đứng dậy.

Vì bực tức nên cả khuôn mặt tràn đầy giận dữ.

"Ngươi, ngươi còn dám chống đối?"

Chỉ là vừa dứt lời, Ninh Chi nhìn mặt Tô Yên mà ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt này, thật quen mắt.

Lại có bảy phần tương tự với đương kim nữ đế đại nhân.

Nhưng mà thực mau, Ninh Chi lại phục hồi tinh thần.

Nữ đế đại nhân sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Sao có thể. Cùng lắm chỉ là trùng hợp lớn lên giống nhau thôi.

Tô Yên ôm hạch đào, nghiêm trang nói

"Ta không chống đối."

Nàng ăn ngay nói thật.

Ninh Chi bị thị vệ có mắt không tròng này chọc giận, tức đến mức dậm chân.

Nhưng lại nề hà đây không phải là địa bàn của mình.

Thị vệ của Vương gia, nàng ta cũng không dám giáo huấn.

Ninh Chi được nha hoàn đỡ, mang theo tức giận đi dọc theo con đường đá tới phía trước.

Trước khi đi, nha hoàn lạnh lùng chế nhạo một tiếng

"Xem ra ngươi gặp may mắn đó, tiểu thư nhà chúng ta không so đo với ngươi."

Thực mau, một chủ một tớ biến mất ở chỗ ngoặt.

Tô Yên ôm hạch đào, tiếp tục đi tới đình hóng gió.

Chờ đến lúc nàng đi đến trước đình hóng gió, lại nghe được âm thanh của hai người vừa mới đụng phải kia.

"Vương gia."

____

Sang quyển 7 nào các tình yêu ơiiiii❤️❤️❤️❤️

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Vương gia."

"Ừ"

Vị nào đó đang lười nhác nằm trên ghế quý phi lên tiếng.

Ninh Chi cao hứng, xách làn váy bước lên bậc thang.

Vừa đi lên, Tư Đồ Tu liền mở mắt.

Hắn ngồi dậy, lười nhác nói.

"Chuyện gì?"

Ninh Chi đưa một quyển sách qua.

Đè thấp thanh âm

"Vương gia, nữ đế đại nhân gần đây tựa hồ có chút khác với ngày xưa."

Tư Đồ Tu không nói gì, ý muốn nàng ta tiếp tục nói.

Điều này làm cho Ninh Chi có chút vui sướng.

Bước thêm một bước tới trước mặt Tư Đồ Tu, lên tiếng

"Nữ đế đại nhân từ sau khi thượng triều, vẫn luôn ở tẩm cung, chưa từng triệu kiến bất kỳ ai. Nữ đế hình như bị bệnh."

Mí mắt Tư Đồ Tu giật giật.

Giống như là nghe được có động tĩnh.

Hắn nghiêng đầu qua.

Chỉ thấy Tống thị vệ đang ôm hạch đào đi tới nơi này.

Tư Đồ Tu chậm rãi ra tiếng

"Việc của Hoàng thất ngươi cũng dám nghị luận? Ai cho ngươi lá gan đó?"

Ninh Chi sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất.

"Vương gia bớt giận, tiểu nữ vô tri, về sau không dám nữa!"

Nha hoàn của Ninh Chi cũng vội vàng quỳ trên mặt đất, liên tiếp dập đầu.

Thời điểm Tô Yên ôm chậu hạch đào tới đình hóng gió liền nhìn thấy một màn như vậy.

Nàng không có đi vào trong đình, mà là đứng ở bên ngoài, một tay cầm hạch đào, một tay bóp vỏ kêu rắc rắc.

Nàng đứng ở nơi xa nhìn lại, cũng chỉ thấy Tư Đồ Tu nhìn nữ tử đang quỳ kia, không biết đang nói gì.

Nhìn qua có chút thân mật.

Tiểu Hoa nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị bóp nát hạch đào trong tay rồi."

Tô Yên cúi đầu nhìn quả hạch đào đã vỡ vụn kia.

Sau đó giơ tay ném đi.

Lại cầm hạch đào lên, hít sâu một hơi.

Cuối cùng lúc này mới khống chế được lực đạo.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hoa liền hỏi

"Ký chủ tính toán khi nào tiến cung?"

"Ngày mai."

Nghe Tô Yên nói, Tiểu Hoa kinh ngạc một chút

"A?"

Nó còn tưởng rằng ký chủ sẽ nói chờ một thời gian nữa.

Ai biết lại đột nhiên quyết định nhanh như vậy.

Còn... có hơi hấp tấp.

Nó lại hỏi

"Ký chủ, chị có kế hoạch rồi sao?"

"Có."

Tiểu Hoa nghe Tô Yên đã có sẵn kế hoạch liền nhẹ nhàng thở ra.

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Thấy hai người kia vẫn còn duy trì tư thế như lúc nãy.

Răng rắc một tiếng, lại bóp nát hạch đào.

Nàng cúi đầu đùa nghịch quả hạch đào đã nát vụn trong tay.

Chờ nàng trở lại làm nữ đế, nàng sẽ đem vị Ninh Chi này sung quân đi thật xa.

Tư Đồ Tu đợi trong chốc lát, phát hiện tiểu thị vệ của hắn đứng ở dưới đình hóng gió không biết đang ngẩn người nghĩ gì.

Thanh âm Hắn lạnh lạnh

"Đứng ở đó làm gì? Còn không mau qua đây??"

Tô Yên vừa nhấc đầu, liền đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn.

Nàng ôm hạch đào đi đến đình hóng gió.

Nha hoàn vốn dĩ đang quỳ trên mặt đất vừa thấy Tô Yên đến liền lộ ra sắc mặt giận dữ

"Là ngươi!"

Vừa dứt lời, nha hoàn liền biết chính mình lỡ miệng, vội vàng im bặt.

Tô Yên không nói lời nào, lực chú ý của nàng vẫn luôn ở trên người Ninh Chi.

Chỉ thấy Ninh Chi hai mắt rưng rưng, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

Đôi mắt nữ tử sáng trong, da thịt tinh tế trắng nõn, vạt áo màu đỏ hồng như đóa hoa đang nở trên mặt đất xõa ra.

Nàng quỳ rạp xuống đất, nhu nhược bất kham, vòng eo mảnh khảnh thon thon kia dường như chỉ một vòng tay là có thể ôm hết.

Tức khắc liền có thể làm người ta nảy ra suy nghĩ muốn bảo hộ.

Tô Yên nhìn xem nàng.

Lại yên lặng nhìn tay mình.

Nữ tử nhu nhược bất kham, làm người thương tiếc.

Còn nàng, một ngón tay có thể đem đầu nàng ta ấn chết ở nơi này.

Nhìn nhìn Tư Đồ Tu đang nằm lười biếng trên ghế quý phi.

Chẳng lẽ hắn thích cái dạng này?

Nghĩ vậy, nàng duỗi tay đặt chậu hạch đào ở trên bàn đá.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-346)