Nữ đế đại nhân có hỉ (3)
← Ch.212 | Ch.214 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đại khái là nàng cũng không có phát hiện, một nhát đặt này mang theo khá nhiều cảm xúc.
Thế cho nên đặt ở trêи bàn đá, thanh âm bùm một tiếng, rất lớn.
Tư Đồ Tu nhìn Tô Yên, khóe môi mỏng lạnh câu lên.
"Như thế nào? Hạch đào của Bổn vương chọc tới Tống thị vệ?"
Tô Yên cúi đầu
"Không có."
"Vậy Tống thị vệ tính tình sao lại lớn như vậy?"
Tô Yên cúi đầu trầm mặc không nói lời nào.
Nàng định hôm nay sẽ trở về xoán ngôi nữ đế.
Tư Đồ Tu thấy nàng có chút khác thường, thế cho nên để ý nàng hơn một chút.
Vốn là còn muốn trêu đùa, nhưng lại không nói tiếp nữa.
Nhưng thật ra lời nha hoàn kia vừa mới nói khiến cho Tư Đồ Tu chú ý.
Hắn hỏi nha hoàn kia
"Ngươi quen biết Tống thị vệ?"
Nha hoàn vừa thấy Vương gia nói chuyện với mình.
Tự nhiên là muốn giúp đỡ chủ tử nhà mình.
"Vương gia, lúc tiểu thư vừa tới đã bị thị vệ này đẩy ngã trêи mặt đất, bàn tay tiểu thư còn xước một mảng."
Tô Yên nghe thấy liền ngẩng đầu, nhìn về phía nha đầu kia.
Nha đầu trừng mắt nhìn Tô Yên
"Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ cũng dám đối với tiểu thư nhà ta phạm thượng như thế, Vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Chờ nha hoàn kia nói xong, Ninh Chi mới duỗi tay tóm lấy tay nha hoàn
"Tiểu Đào, đừng nói nữa, ta không sao. Là ta tự mình té ngã."
Hai mắt đầy nước, miễn cưỡng lộ ra ý cười.
Bộ dạng kia sẽ làm người ta nghĩ rằng vị Ninh Chi tiểu thư này thiện tâm rộng lượng, không so đo cùng với hạ nhân.
Càng sẽ mang mọi chuyện đẩy lên đầu Tô Yên.
Ninh Chi giơ tay lau nước mắt, cổ tay áo to rộng tới tới lui lui quét vào bên cạnh ghế quý phi.
Ai dè làm cho hương phấn theo làn gió mà tay áo tạo ra, bay thẳng vào mặt Tư Đồ Tu.
Hắn khẽ nhíu mày một chút.
Nhưng nháy mắt liền giãn ra.
Chậm rãi ra tiếng
"Đứng dậy."
Ninh Chi xoa nước mắt đứng dậy.
Được nha hoàn bên cạnh đỡ, nhìn qua thật yếu đuối nhu nhược.
Tô Yên hé miệng.
Nàng cúi đầu, một câu cũng không nói.
Nàng không muốn nói chuyện cùng hắn.
Tư Đồ Tu nghiêng đầu nhìn Tô Yên, khóe môi nhịn không được câu lên
"Tống thị vệ chẳng lẽ không định giải thích sao?"
Tô Yên không nói lời nào, trầm mặc như cũ.
Tư Đồ Tu trầm ngâm.
"Nếu ngươi không nói lời nào, đó là cam chịu. Hậu quả chính là tội danh dĩ hạ phạm thượng."
Tô Yên vẫn không nói lời nào.
Bày ra bộ dáng hắn muốn trừng phạt như thế nào thì trừng phạt.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hắn dừng một chút
"Còn có, phải bóc hai trăm cân hạch đào."
Tô Yên lập tức ngẩng đầu lên.
Sau đó nhìn vào khóe môi cong cong kia.
Nàng nhấp môi.
Bước đến trước mặt Ninh Chi, giơ tay đẩy Ninh Chi một cái.
Đừng thấy tay Tô Yên trắng trắng mềm mềm, nhưng cái đẩy này giống như là bị một tảng đá lớn đập vào trêи người.
Chủ tớ hai người đồng thời bị đẩy lùi lại phía sau, trực tiếp ngã từ bậc thang ở đình hóng gió xuống.
"A!!"
Cả chủ cả tớ đều kêu ầm lên.
Tô Yên nghiêm túc lên tiếng
"Nếu ta đẩy cô, khẳng định không chỉ là xước một chút trêи mu bàn tay như vậy đâu."
Còn muốn trật khớp gãy xương nữa cơ.
Tư Đồ Tu sửng sốt, sau đó liền cười ha ha.
Hắn cũng không biết vì sao, vị thị vệ mình chiêu mộ được này, nhất cử nhất động của nàng đều rất hợp với tâm ý của hắn.
Chỉ nghĩ tới bộ dáng lúc nãy nàng tức giận mà rầu rĩ, hắn còn cảm thấy rất thuận mắt.
Tư Đồ Tu giơ tay kéo Tô Yên tới trước mặt mình.
"Tống thị vệ nhìn qua tâm tình không tốt lắm a."
Trêи mặt hắn ý cười không giảm.
Nhìn qua tâm tình không tồi.
Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn đến Ninh Chi cùng nha hoàn của nàng ta đang được hai thị vệ khác đỡ đi.
Nàng nhẹ giọng
"Thuộc hạ định trở về nhà."
Tư Đồ Tu nhướng mày.
Tức giận đến vậy sao?
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nhìn nàng cúi đầu, bày ra bộ dáng không muốn nói thêm điều gì.
Ý cười trêи khóe môi Tư Đồ Tu dần phai nhạt chút.
"Được."
Hắn lên tiếng, buông lỏng cánh tay.
Tô Yên nói
"Thuộc hạ cáo lui."
Nói xong, nàng liền quay đầu rời đi.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ? Chị đi như thế này là tính toán trước tiên rời khỏi nơi này đã sao?"
"Không phải"
"Vậy vì cái gì?"
"Ta sợ tức giận sẽ làm đau hắn, vẫn là cách xa một chút mới tốt."
Tô Yên nói xong, Tiểu Hoa liền trầm mặc gần một phút.
Sau đó nhỏ nhẹ nói
"Ký chủ tức giận sao?"
Tô Yên còn chưa trả lời, Tiểu Hoa liền lầm bầm lầu bầu nói tiếp
"Ký chủ là đang ghen sao? Ừm, em khẳng định, ký chủ là đang ghen đúng không?"
Tô Yên vốn dĩ đang muốn trở về liền dừng lại ở đường nhỏ.
Mờ mịt hỏi
"Ghen?"
Tiểu Hoa giọng nói chắc như đinh đóng cột.
"Đúng vậy, ký chủ khẳng định đang ghen, có phải ký chủ sợ Tư Đồ Tu đại nhân coi trọng vị Ninh Chi kia không?"
Tô Yên có chút không muốn thừa nhận.
Nhưng cuối cùng, vẫn là héo héo gật gật đầu
"Ừ"
Tác dụng của nàng với hắn, hình như chỉ là để.... bóc hạch đào.
Lỡ như ba ngôi sao không sáng lên, hắn thích người khác thì làm sao bây giờ.
Hắn không nhớ rõ nàng nữa.
Khác với với bộ dạng héo héo của ký chủ nhà mình.
Tiểu Hoa thực vui vẻ a.
Vô số vị diện lúc trước, Tiểu Hoa kỳ thật đều không thể khẳng định rốt cuộc ký chủ nhà mình có kỹ năng ghen hay không.
Ký chủ đối với tình yêu thật sự không nhạy cảm.
Hơn nữa ɖu͙ƈ vọng độc chiếm của Quân Vực đại nhân đối với ký chủ là cái kiểu trong mắt ngoài ký chủ ra thì sẽ không chứa thêm bất cứ cái gì khác nữa.
Từ trước đến nay chỉ có Quân Vực đại nhân ghen tuông vô cớ rồi gây rối.
Hiếm khi có thể nhìn thấy ký chủ vì oanh oanh yến yến bên người Quân Vực đại nhân mà tức giận.
Dù sao bên người Quân Vực đại nhân chính là quá sạch sẽ, không ai lại gần được.
Thỉnh thoảng sẽ có vài kẻ không sợ chết ái mộ hắn.
Tiểu Hoa cũng không thể kết luận ký chủ không ăn giấm.
Bởi vì mỗi lần có những người như vậy xuất hiện, ký chủ sẽ không nói lời nào, an tĩnh rất nhiều.
Nó đắn đo.
Chỉ có thể nói là, hư hư thực thực mà ghen.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng lần này không giống.
Ký chủ còn thừa nhận chính mình tức giận.
Vậy khẳng định là ghen tị a.
Tô Yên trở về phòng.
Ngồi ở mép giường suy nghĩ thật lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng, nàng cũng không nói lời nào.
Vẫn luôn một mình ngồi ngốc ở chỗ đó.
Bên ngoài sắc trời bắt đầu tối.
Bên ngoài truyền đến một giọng nam
"Tiểu Tô, ăn cơm."
Thị vệ bên ngoài nhìn thấy cánh cửa phòng khép hờ liền duỗi tay đẩy cửa vào
"Tiểu Tô."
"Tiểu Tô, cô suy nghĩ cái gì vậy? Ăn cơm, nếu không lát nữa sẽ không còn cơm mà ăn đâu."
Tô Yên ở vương phủ tuy rằng là nữ tử, nhưng không kéo chân sau lại còn có thể cùng thị vệ bên người Vương gia - Xích Tinh, bất phân thắng bại.
Thế nên nàng nhanh chóng đã đạt được sự tôn trọng và sùng bái của đám thị vệ.
Dù sao đề là trung thành với một chủ tử.
Người này tên gọi Vương Lâm, cùng Tô Yên khá thân thiết.
Tô Yên không hay nói, vị này lại hay thích lảm nhảm Blah Blah.
Dù Tô Yên không đáp lại lời nào, hắn cũng có thể ngồi nói chuyện cùng nàng cả một buổi trưa.
Tô Yên gật đầu
"Được, một lát nữa ta sẽ tới."
Vương Lâm gật đầu liền muốn đi ra ngoài.
Chỉ là khi bước ra liền thấy bên cạnh ngăn tủ có một cái túi tiền.
Vương Lâm kinh ngạc, hô một tiếng
"A? Tiểu Tô, không nghĩ tới ngươi còn có thể làm được món đồ thủ công tinh tế như vậy?"
Hắn đi qua cầm lên.
Vương Lâm vốn cũng không muốn lấy, chỉ là muốn nhìn xem.
Tò mò mà thôi.
Nhưng cầm lên liền phát hiện, còn rất nặng.
Mở ra, bên trong túi tiền tất cả đều là kẹo.
_____
Huhu... giờ mới kiếm đc wifi để up truyện á.... so sorry các tình yêuuuu🙏🙏🙏🙏🙏
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hắn duỗi tay cầm một viên rồi ăn.
Hương vị không tồi.
Một bên nhấm nuốt cái kẹo, một bên tung hứng túi tiền
"Tiểu Tô, kẹo này không tồi, cho ta nhé."
Tô Yên gật gật đầu
"Ừ"
Lực chú ý của nàng vốn không để ở kẹo, thậm chí còn không thèm nhìn túi tiền một cái.
Chỉ xuất thần, ngồi im ở mép giường.
Vương Lâm cầm túi tiền đi
"Cảm tạ. Cô mau đi ăn chút cơm, đến lúc đó nhớ cùng ta thay ca."
Nói xong, Vương Lâm liền cầm túi tiền rời đi.
Một nén nhang sau.
Tô Yên phục hồi tinh thần.
Đứng lên chuẩn bị đi ăn cơm.
Đi ra ngoài, đóng cửa kỹ càng.
Ba giây đồng hồ sau, lại lần nữa đẩy cửa ra.
Ngẩng đầu nhìn về phía ngăn tủ kia.
Túi tiền không thấy nữa ······.
Túi tiền không quan trọng.
Kẹo trong túi cũng không quan trọng.
Quan trọng là, ngọc Phật châu ở trong túi tiền.
Nàng chớp chớp mắt.
Túi tiền ····· ở chỗ Vương Lâm.
Lúc này hắn còn đang canh gác.
Tô Yên suy nghĩ cẩn thận, liền tính toán đi tìm Vương Lâm lấy túi tiền về.
Ở một nơi khác.
Tư Đồ Tu rời đình hóng gió đi về thính đường để dùng bữa.
Vừa đi vừa nghĩ, không biết rốt cuộc tiểu thị vệ kia tức giận chuyện gì.
Chẳng lẽ bóc hạch đào nhiều quá, không muốn làm nữa sao?
Khóe môi ngậm cười, lẩm bẩm
"Tính tình càng lúc càng lớn."
Liền nghĩ, chờ tới lúc dùng bữa, hắn gọi người tới, xem nàng có còn tức giận hay không.
Nếu còn tức giận, về sau liền không bắt nàng bóc hạch đào nữa.
Vừa nghĩ vừa cười không khép được miệng.
Thế cho nên cỗ hơi thở cao lãnh trêи người phai nhạt đi, trở nên thực nhu hoà.
Tất cả những biểu tình trêи mặt Vương gia, Xích Tinh đều nhìn thấy cả.
Hắn không lên tiếng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Một đường đi vào thính đường, đang chuẩn bị dẫm lên bậc thang đi lên.
Mùi sữa quen thuộc thổi qua bên người Tư Đồ Tu.
Hắn dừng bước chân.
Nhìn về phía thị vệ đang phát ra mùi hương kia.
Vương Lâm cũng không nghĩ tới Vương gia sẽ đột nhiên ngừng lại, còn nhìn mình chằm chằm.
Vương Lâm lập tức đứng thẳng, cung kính
"Vương gia."
Tư Đồ Tu không nói chuyện.
Chỉ là nhìn hắn từ trêи xuống dưới.
Bỗng nhiên, túi tiền treo bên hông của thị vệ hấp dẫn hắn.
Nhìn nhìn, có chút quen mắt.
Trong chốc lát, hắn rời tầm mắt, tiếp tục đi về phía thính đường.
Cho đến khi chân bước lên bậc thang thứ ba.
Dừng lại.
Xích Tinh đứng ở bên cạnh, rõ ràng cảm giác được hơi thở của chủ tử có điểm không đúng lắm.
Tư Đồ Tu quay đầu lại.
Lần nữa đi đến trước mặt Vương Lâm.
Duỗi tay lấy lại túi tiền kia.
Cầm ở trong tay, nặng trĩu.
Bởi vì hắn dùng sức quá mạnh, kẹo trong túi đều rơi ra ngoài.
Hắn nhướng mày
"Ai cho ngươi?"
Thân thể Vương Lâm cứng đờ, không rõ Vương gia vì sao lại hỏi như vậy, liền trả lời ngay tức khắc.
"Bẩm Vương gia, là Tống thị vệ."
Tư Đồ Tu nắm chặt túi tiền kia, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Ý cười trêи mặt hắn lại càng thêm đậm.
"Thật sao?"
Yết hầu hắn lăn lộn, hỏi ra một câu.
Đại khái là kẹo rơi ra quá nhiều, thế cho nên lộ ra một cái vòng ngọc xanh biếc.
Hắn duỗi tay lấy ra.
Đúng là cái vòng ngọc trước kia hắn ngày ngày thưởng thức trong tay.
Lúc hắn lấy chiếc vòng từ trong túi tiền ra, Vương Lâm lập tức quỳ gối trêи mặt đất.
"Vương gia, thuộc hạ không biết bên trong túi tiền lại có đồ vật quý trọng như vậy."
Hắn nắm chặt chiếc vòng Phật châu trong tay.
Hạ mí mắt
"Gọi Tống thị vệ tới gặp bổn vương."
Thanh âm chậm rãi, trêи mặt rõ ràng còn mang theo ý cười.
Nhưng dù nghe thế nào cũng cảm thấy thanh âm kia có chút thâm trầm.
Đúng lúc Tô Yên đang chuẩn bị đi lấy túi tiền về.
Xích Tinh tìm tới.
Thanh âm lạnh băng
"Tống thị vệ, Vương gia tìm cô."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên gật đầu
"Đã biết"
Vậy thì chuyện lấy túi tiền gác lại phía sau vậy.
Nàng đi theo sau Xích Tinh về phía thính đường.
Chờ đến khi Tô Yên tới.
Chỉ thấy Vương Lâm quỳ gối ở cửa thính đường.
Cúi đầu than thở.
Nhìn qua như là phạm sai lầm.
Tô Yên phát hiện túi tiền không có trêи người hắn.
Trong lòng liền có dự cảm.
Đi theo Xích Tinh lên bậc thang.
Giọng nói Xích Tinh lạnh băng bẩm báo
"Vương gia, người đã đến."
"Cho vào."
Hai chữ chậm rãi rơi xuống.
Tô Yên đi vào.
Nàng mới vừa bước vào thính đường, cửa phòng phía sau liền nhanh chóng đóng lại.
Mùi Long Tiên Hương trong lư hương lượn lờ khắp không gian.
Khiến cho Tư Đồ Tu đang ngồi ở vị trí chủ vị nhìn qua cũng nhu hoà đi rất nhiều.
Nhưng, cũng chỉ là ảo giác trong nháy mắt mà thôi.
Tô Yên thấy cái túi tiền của nàng cùng với chiếc vòng ngọc Phật châu đang được để trêи bàn.
Chớp chớp mắt liền héo.
Tiểu Hoa nhỏ giọng
"Ký chủ, cố lên, chị là nữ đế."
Nghe thấy lời này, Tô Yên thoáng cái đứng thẳng sống lưng.
Tư Đồ Tu trầm giọng
"Còn không tới đây?"
Tô Yên
"Vâng"
Nàng lên tiếng rồi bước chân đi qua.
Hắn dựa vào lưng ghế, nhìn qua có chút thờ ơ.
Cạch một tiếng, vòng ngọc Phật châu bị hắn đập ở trêи bàn.
Thanh âm của hắn chậm rãi vang lên
"Tống thị vệ thật to gan."
Tô Yên cúi đầu, giọng nói mềm mại ấm áp đáp lại hắn
"Thuộc hạ sai rồi."
Tư Đồ Tu hạ mí mắt, môi mỏng cười khẽ
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Một câu xin lỗi, liền bỏ qua?"
Hắn vừa nói vừa đứng lên.
Tiến thêm một bước tới trước mặt Tô Yên.
Giữ chặt cánh tay nàng, nháy mắt liền mau chóng đè người xuống cái bàn bên cạnh.
Hai người sát gần nhau, ái muội đến cực điểm.
Hắn cúi đầu, hạ ánh mắt, dễ như trở bàn tay nhìn thấy da thịt tinh tế của nàng.
Thấp giọng chậm rãi nói bên tai Tô Yên.
"Bổn vương muốn cô cho hai cái kẹo, cô còn đau lòng không muốn cho. Đối đãi với người khác, cô thật là hào phóng."
Tô Yên cúi đầu
Nhỏ giọng nói
"Thuộc hạ cũng không phải cố ý."
"Không phải cố ý? Chẳng lẽ, túi tiền này là hắn trộm?"
Tô Yên cúi đầu
"Cũng không phải."
"Cô cố ý đem Phật châu bổn vương ban cho cô giao cho người khác, chẳng lẽ là ······"
Tư Đồ Tu không biết nghĩ tới cái gì.
Chỉ cảm thấy hơi thở hắn càng trở nên âm trầm.
Ý cười trêи mặt ngược lại càng thêm đậm
"Tống thị vệ thấy thị vệ kia như thế nào?"
Hắn đột nhiên thay đổi chủ đề.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Cũng, cũng được."
Hắn một phen nắm lấy cánh tay Tô Yên, gắt gao giữ chặt.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Yên, từng câu từng chữ
"Chẳng lẽ là, Tống thị vệ nhìn trúng thị vệ kia?"
Phảng phất nàng chỉ cần trả lời một tiếng trái ý hắn, hắn sẽ bẻ gãy cánh tay này.
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Lần này Tô Yên phản ứng mau lẹ.
Tư Đồ Tu nhướng mày một chút, không biết là tin hay không tin.
Hắn chậm rãi nói tiếp
"Tống thị vệ buổi chiều hôm nay vì sao phải trở về?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Muốn trở về."
"Sao cơ?"
Hắn nhìn Tô Yên, ngậm cười
" Về đưa túi tiền cho tình lang của ngươi sao?"
Vừa nói hắn vừa đưa tay bóp túi tiền, như muốn đem cái túi tiền vô tộ này bóp nát luôn.
Nàng hơi há mồm
"Ta, ta không có ý này."
Tư Đồ Tu thấp giọng cười một chút
"Tống thị vệ là định nói, mình không có tình lang?"
Không có tình lang?
Tô Yên nhìn hắn, nàng có a.
Nhưng tình lang của nàng, lại giống như không hề thích nàng, hơn nữa còn động tí là tức giận.
Vì sợ hắn hiểu lầm, nàng vẫn là gật đầu
"Đúng vậy."
Cái gật đầu này, Tô Yên do dự có hơi lâu.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Bị Tư Đồ Tu nhìn thấy.
Lực đạo bóp túi tiền càng lớn hơn nữa.
Hiển nhiên là bị hắn hiểu lầm thành vì muốn ứng phó hắn nên mới nói dối.
Tiểu thị vệ của chính mình thế nhưng chạy tới đưa túi tiền cho người khác, còn cho hắn ta kẹo, còn dám đem cả Phật châu tặng cho hắn ta.
Thích hắn ta như vậy sao??
Tư Đồ Tu âm u.
"Xích Tinh"
Ngoài cửa vang lên tiếng Xích Tinh đáp lại.
"Thị vệ đang ở ngoài cửa kia, kéo ra ngoài chém."
Xích Tinh lên tiếng
"Vâng!"
Tô Yên trừng lớn mắt.
Thị vệ bên ngoài.
Còn không phải là Vương Lâm sao?
Kỳ thật sống chết của người khác nàng vốn không quan tâm.
Nhưng, nếu bởi vì nàng mà ảnh hưởng tới sống chết của người khác, việc này, vẫn là muốn quản.
Nàng lên tiếng
"Vương gia, Phật châu không phải là do hắn trộm."
Tư Đồ Tu ngẩng đầu nhìn nàng
"Cô vì tình lang của mình mà cầu tình?"
Thời điểm hắn nói ra lời này, nét tươi cười trêи mặt đều đã biến mất.
Âm trầm trêи mặt một chút cũng không che dấu, liền bại lộ ở trước mặt Tô Yên.
Nàng lắc đầu
"Hắn không phải tình lang của ta."
"Không liên quan Tống thị vệ, vậy cô vội cái gì?"
Nàng vừa muốn mở miệng đã bị người ta cắn một cái.
Đau đến xuyên tim.
Nàng chỉ là sức lực lớn, chứ không phải tường đồng vách sắt.
Bởi vì đau đớn kϊƈɦ thích, hốc mắt liền đỏ hồng.
Đương nhiên, nàng không phải muốn khóc, thuần túy là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Tư Đồ Tu lúc này đang tức giận, thế cho nên không có lòng dạ tính kế nàng như thường ngày.
Nhìn nàng nước mắt lưng tròng, căn bản đều không nghĩ tới có phải mình đã cắn đau nàng hay không.
Trong đầu tất cả đều là suy nghĩ, tiểu thị vệ của mình thế mà vì tên gian phu ở bên ngoài mà thương tâm.
Thế nên càng nghĩ càng giận, càng tức càng muốn cắn.
Lời nói cũng càng thêm khi dễ người
"Khóc? Tống thị vệ hiện tại liền thương tâm như vậy, vậy lúc đầu của tên gian phu kia rơi xuống, sợ là cô sẽ khóc khô nước mắt."
Trong bất tri bất giác, Vương Lâm từ tình lang thành gian phu.
Tô Yên nghe hắn nói.
Nhìn hắn, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Người này, hắn có phải đã quên hắn cắn nàng một nhát hay không?
Tư Đồ Tu bị Tô Yên nhìn đến bực bội.
Bất quá trêи mặt không biểu hiện ra.
Hắn ngậm ý cười, như cũ chậm rì rì nói.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Chính là càng nói lại càng khi dễ người ta
"Như thế nào? Chẳng lẽ là muốn cùng gian phu của cô đồng sinh cộng tử sao?"
Tô Yên lâm vào trầm mặc.
Nàng cảm thấy hình như chỉ nói một hai câu thì giải thích không rõ ràng lắm.
Hơn nữa thấy hắn càng ngày càng tức giận, hơn nữa luôn nhận định Vương Lâm là gian phu của nàng.
Tô Yên chậm rãi ra tiếng, nói nghiêm túc
"Ta cùng hắn không có quan hệ gì."
Nàng chống tay lên bàn.
Rất nghiêm túc mà nhìn hắn.
Ánh mắt chân thành.
Tư Đồ Tu không nói lời nào.
Vẫn là bộ dạng tươi cười như vậy.
Một bộ dạng vô luận nàng nói cái gì hắn cũng sẽ không tin.
Sau một lúc lâu, ánh mắt Tư Đồ Tu chợt co rụt lại.
Tô Yên muốn đứng dậy.
Chỉ là ······
Một bàn tay Tư Đồ Tu gắt gao ôm lấy eo nàng.
Không cho nàng động đậy.
Tô Yên cũng không đứng dậy nữa.
Cánh tay nàng không dùng sức.
Tư Đồ Tu ôm Tô Yên, nhìn qua tâm tình không tồi.
Hắn từ trêи bàn đứng dậy, nhân tiện ôm lấy Tô Yên.
Cúi đầu nhìn nàng, lẩm bẩm mỉm cười
"Tống thị vệ chẳng lẽ là từ khi vào vương phủ, liền vẫn luôn đối bổn vương như hổ rình mồi?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên thấy hắn tựa hồ rất vui vẻ.
Nàng nghiêm túc gật đầu
"Đúng vậy."
Đôi mắt ươn ướt, chân thành lại nghiêm túc.
Tư Đồ Tu dựa vào trêи người nàng, đầu để ở bả vai Tô Yên.
Cười lên tiếng
"Tống thị vệ ăn nói thật đúng là to gan lớn mật."
Tô Yên nghe xong, lắc đầu.
"Còn tạm."
Nói xong nàng thoáng dùng sức ôm lấy hắn.
Nàng là nữ đế, không có người nào so với nàng có quyền lợi lớn hơn nữa.
Cho nên không tính là to gan lớn mật.
Tư Đồ Tu nhướng mày, nhìn miệng vết thương bị mình cắn trêи người nàng.
Dấu răng đã xanh xanh tím tím, còn mang theo tơ máu.
Hắn thò lại gần hôn một cái.
Thanh âm chậm rãi
"Tống thị vệ đã là đối bổn vương như hổ rình mồi, vậy có một số việc liền phải nói rõ ràng."
Nàng nghi hoặc
"Việc gì?"
"Đồ vật của nàng, đều là của bổn vương. Nếu lại để bổn vương nhìn thấy nàng tuỳ tiện đem đồ của mình cho người khác, bổn vương liền hái cái đầu của nàng xuống."
Ách ······
Cái logic này hình như không phù hợp lắm.
Nhưng mà người nào đó cũng không muốn cho Tô Yên thời gian để tự hỏi.
Trầm thấp ra tiếng
"Đã hiểu chưa?"
Thanh âm kia, ngữ điệu kia, ánh mắt kia, có chỗ nào là dò hỏi, đó là uy hϊế͙p͙.
Tô Yên gật đầu
"Hiểu rồi."
Tô Yên thành thành thật thật ôm hắn.
Nàng như là nhớ tới cái gì
"Vậy Vương Lâm thị vệ ······"
"Vương Lâm lại là ai? Nàng cũng tặng hắn ta túi tiền?"
Tô Yên theo bản năng lắc đầu, chỉ chỉ ra ngoài.
"Cái người quỳ ở bên ngoài kia, là Vương Lâm."
Nàng không đề cập còn tốt, vừa nhắc tới người kia lại làm khẩu khí của Tư Đồ Tu trở nên phá lệ quái quái.
"Như thế nào? Muốn xin cho hắn?"
Tô Yên đang muốn gật đầu, hắn liền không thèm để ý mà nói tiếp một câu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Hiện tại xin sợ cũng đã chậm, phỏng chừng đầu đã rơi. Bổn vương đại phát từ bi, an táng cho hắn, như thế nào?"
Tô Yên trừng lớn mắt
"Chàng ······"
Hắn ngước mắt
"Tống thị vệ vì hắn mà trùng quan nhất nộ*?"
*Trùng quan nhất nộ: "Kiểu như Không sợ chết mà dám đắc tội với quan trên" á mọi người.
Tô Yên lên tiếng
"Thật ra cũng không phải. Hắn cùng ta không có quan hệ gì, chết sống không liên quan tới ta. Chỉ là, ta không hy vọng hắn vì ta mà chết. Sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng."
Thiếu nợ nhân tình gì đó, nàng không thích chút nào.
Tư Đồ Tu bị câu "chết sống không liên quan tới ta" của nàng lấy lòng.
Hắn đứng thẳng người.
Lên tiếng
"Xích Tinh."
"Có!"
Ngoài cửa truyền lại âm thanh cung kính lạnh băng
Tư Đồ Tu
"Thị vệ kia, thả đi."
Xích Tinh đứng ngoài cửa sửng sốt
"Lúc này chỉ sợ đã kéo hắn đến bãi tha ma để chém đầu. Thủ hạ đi nhìn xem."
Nói xong, Xích Tinh đảo mắt liền biến mất.
Nửa canh giờ sau, lúc Tô Yên cùng Tư Đồ Tu cơm nước xong.
Xích Tinh tới báo, người còn sống, đã cứu về.
Nếu là chậm một bước, Vương Lâm sẽ phải chết ở bãi tha ma.
Vương Lâm trở về một hồi, nghe nói bị dọa đến đứng không được, đã về phòng nghỉ ngơi.
Tô Yên cắn đậu hủ.
Đồ ăn trước mặt nàng đã chất thành núi nhỏ.
Tư Đồ Tu không ăn, toàn là gắp cho nàng.
Hắn nhìn qua cũng không đói, hơn nữa còn rất thích thú.
Lần đầu tiên Hắn nhìn Tô Yên ăn cơm đã nhịn không được muốn đút nàng ăn cơm.
Cũng không biết vì cái gì, nhìn nàng ăn cơm, tâm tình thật tốt.
Lúc này, âm thanh của Xích Tinh từ bên ngoài truyền đến
"Vương gia, Ninh Chi cô nương tới."
Tô Yên vừa nghe đến Ninh Chi tới, động tác ăn cơm liền khựng lại, sau đó liền ăn chậm lại.
Nàng ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, tiếp tục ăn.
Tư Đồ Tu vẫn chưa trả lời.
Giống như không nghe thấy, liên tiếp gắp đồ ăn cho Tô Yên.
Cho đến khi Xích Tinh lại lên tiếng
"Vương gia, Ninh Chi cô nương nói, có chuyện khẩn cấp cần bẩm báo với ngài."
Lúc này Tư Đồ Tu mới lên tiếng
"Cho nàng vào."
Cửa thính đường liền mở ra.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ninh Chi đi đến.
Nàng ta đã thay y phục khác với buổi chiều nay.
Y phục thuần trắng sắc, làn váy tung bay giống như cánh hoa màu trắng thuần khiết.
Không dùng thêm trang sức trêи đầu, chỉ cài chiếc trâm vàng đính ngọc.
Ninh Chi cúi đầu đi vào, mang theo vẻ thẹn thùng của nữ nhi.
"Vương gia"
Vừa kêu vừa hành lễ.
Kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Yên đang ngồi ăn cơm bên cạnh Tư Đồ Tu.
Biểu tình trêи mặt Ninh Chi nháy mắt cứng đờ.
Tư Đồ Tu ngước mắt.
Vừa gắp thức ăn cho Tô Yên vừa nói.
"Chuyện gì?"
Ninh Chi nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào thịt.
Nàng ta nỗ lực duy trì biểu tình trêи mặt
"Vương gia, thần nữ nghe được tin tức, có người mua sát thủ muốn ám sát người."
Mí mắt Tư Đồ Tu nâng lên, ánh mắt sâu kín
"Hết rồi?"
Ninh Chi nôn nóng nói
"Vương gia, bên người ngài có nội gian."
Tô Yên ngồi bên cạnh ăn một miếng rau cần giòn giòn.
Tư Đồ Tu lại hỏi
"Còn có gì nữa."
Ninh Chi nói
"Thần nhận được tin tức nói nội gian rất có khả năng là một trong số những thị vệ bên người ngài."
Vừa dứt lời.
Ngoài cửa vang lên âm thanh của Vương Lâm
"Vương gia! Thuộc hạ có sự tình quan trọng cần bẩm báo."
"Cho vào."
Hắn hờ hững nói một tiếng.
Vương Lâm đi vào, quỳ trêи mặt đất, đôi tay ôm quyền.
Ánh mắt nâng lên nhìn Tô Yên.
Vừa nhìn lén vừa nói
"Vương gia, thuộc hạ nghe được tin tức, Binh Bộ thị lang mua được sát thủ, đêm nay chuẩn bị động thủ."
Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt nàng nhàn nhạt.
Động tác ăn cơm cũng dừng lại.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau.
Một nhóm hắc y nhân hơn hai mươi người, tất cả đều là cao thủ.
Ồ ạt xông tới.
Quy mô lớn như thế này cũng là lần đầu tiên phát sinh.
Nói ám sát không bằng nói là chính diện xông lên giết.
Ám sát vốn là chú trọng vào bí ẩn, nhanh chóng.
Mà những người bên ngoài đều đang phô trương khí thế.
Tư Đồ Tu ngồi ở vị trí chủ vị.
Thấy Tô Yên vẫn luôn nhìn Vương Lâm, hắn duỗi tay nhéo cằm, quay đầu Tô Yên về phía mình.
"Khuôn mặt của bổn vương làm nàng ăn không ngon sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt, bởi vì đang ăn nên thanh âm mơ hồ
"Không có."
"Vậy sao không nhìn bổn vương mà dùng bữa."
Bởi vì nhìn Vương Lâm hơi lâu một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Làm cho nàng hiện tại đồ ăn cũng không được nhìn.
Chỉ có thể nhìn chằm chằm Tư Đồ Tu.
Nàng nghĩ nghĩ, lên tiếng
"Vương Lâm từ bãi tha ma trở về thì vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi. Nếu có tin tức quan trọng lan truyền, cũng sẽ không truyền tới tai hắn."
Tư Đồ Tu nhướng mày
"Vậy Tống thị vệ là cảm thấy ······"
"Ta cảm thấy hắn là nội gian."
Tô Yên cũng không thèm đè thấp âm thanh.
Thế cho nên cả hai người kia ở trong phòng đều nghe thấy rõ.
Tô Yên cảm thấy trước mắt xuất hiện hàn quang.
Sắc mặt Vương Lâm lạnh lùng, hắn ta xuất kϊƈɦ hướng về phía Tư Đồ Tu.
Ninh Chi sợ tới mức hét lên
"A a a a! Bắt thích khách, thích khách, có thích khách!!"
Tô Yên ném chiếc đũa trong tay xuống, nâng tay lên, thoắt cái đã bắt được mũi kiếm kia.
Nàng dùng sức.
Trường kiếm không bị gãy giống như trong dự đoán.
Vương Lâm không đủ nội lực, hắn ta cách Tư Đồ Tu chỉ có một bàn tay.
Thanh âm lạnh băng
"Biết ngươi sức lớn lực lớn, thanh kiếm này được tạo ra từ băng tuyết ngàn năm. Nặng cả ngàn cân, ngươi bẻ không nổi."
Vừa dứt lời.
"Cạch"
Kiếm bị bẻ gãy.
Tô Yên vọt lên.
Một chân đạp Vương Lâm bay ra ngoài.
Vương Lâm ngã xuống, đập vào cậy cột trụ ở thính đường.
Lúc này, tiếng đánh nhau ngoài phòng đã dứt hẳn.
Âm thanh lạnh lùng của Xích Tinh truyền đến
"Lục soát!"
Hai chữ đã tuyên án thắng bại.
Vương Lâm che ngực.
Thân bị trọng thương, biết chính mình trốn không thoát.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tô Yên đi đến trước mặt hắn, đang định đá hắn thêm một cái.
← Ch. 212 | Ch. 214 → |