Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 214

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 214
Nữ đế đại nhân có hỉ (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Kết quả Vương Lâm liền dùng đoạn kiếm thọc vào bụng mình.

Phụt một tiếng, lại phun một ngụm máu tươi ra.

Lúc này, Xích Tinh và các thị vệ đều vọt vào

"Vương gia!"

Đôi tay Vương Lâm gắt gao ôm lấy chân Tô Yên.

Ngẩng đầu nói với Tô Yên một câu

"Nhất định phải, giết hắn."

Nói xong, Vương Lâm lộ ra một nụ cười tươi.

Chết ở bên chân Tô Yên.

Cái này kêu là gì?

Tô Yên trong đầu hiện lên một từ.

Vu oan.

Cơ hồ là cái suy nghĩ này vừa mới hiện lên.

Ninh Chi đứng bên cạnh đều nhìn thấy một màn này.

Kinh hoảng nói

"Bọn họ là một đám, bọn họ đều là tới ám sát Vương gia!!"

Ninh Chi vừa kêu vừa chạy tới trước mặt Tư Đồ Tu.

"Vương gia cẩn thận!"

Thời điểm Tô Yên quay đầu lại.

Ninh Chi đã chắn trước mặt Tư Đồ Tu.

Bày ra bộ dáng dù có phát sinh bất cứ chuyện gì đều sẽ liều chết bảo hộ hắn.

Nàng ta thấy chết không sợ, gắt gao trừng mắt nhìn Tô Yên

"Ngươi chính là nội gian!"

Tô Yên tung chân đá văng Vương Lâm ra.

Nàng lên tiếng

"Ta không phải."

Xích Tinh nhăn mày, đem người bao vây Tô Yên.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Tư Đồ Tu cầm lấy túi tiền ở trêи bàn, còn có từng viên từng viên kẹo được bọc gọn gàng, cùng với ngọc Phật châu cầm lên.

Thanh âm chậm rãi

"Tránh ra."

Ninh Chi không dám làm càn.

Nàng ta không ngừng cường điệu

"Vương gia, vừa rồi nữ thị vệ này cùng với tên nội gian đã chết kia nói chuyện với nhau, nói muốn giết người. Nhất định không thể dễ dàng buông tha cho nàng ta!"

Tô Yên nhìn Ninh Chi.

Đột nhiên hỏi một câu

"Ngươi là nữ nhi nhà ai?"

Ninh Chi thẳng thắn trả lời

"Ninh Quốc công đích nữ."

Ngắn ngủi năm chữ này, đại biểu cho vinh hoa cùng kiêu ngạo quanh thân Ninh Chi.

Nàng ta vừa nói xong.

Tư Đồ Tu đã đứng lên, đi tới trước mặt Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hắn tới gần, Xích Tinh và đám thị vệ tránh sang hai bên tạo thành một con đường.

Đi vào trong vòng vây.

Trước mặt mọi người, hắn đem ngọc Phật châu kia nhét vào túi kẹo.

Đi đến trước mặt Tô Yên rồi treo nó ở bên hông nàng.

Hắn vừa treo vừa chậm rãi nói

"Lần sau nếu lại làm mất, nàng cũng không cần trở lại."

Đồ vật kia được treo lên, Tô Yên liền cảm thấy bên hông nặng nặng.

Thấy tình hình như vậy, đám thị vệ liền thả kiếm trong tay xuống.

Ninh Chi trừng lớn đôi mắt,

"Vương gia ···"

Nhưng mà nàng ta mới nói xong hai chữ này liền ngậm miệng.

Bởi vì nàng ta biết, nơi này không có chỗ cho mình nói chuyện.

Đây là địa bàn của Vương gia, xử trí như thế nào là do Vương gia định đoạt.

Chỉ có thể đứng im nhìn Vương gia thân mật treo túi tiền lên người nữ nhân kia mà uất ức.

Còn ban cả ngọc Phật châu mang theo hàng ngày cho nữ nhân đó.

Thấy Phật châu như thấy Nhϊế͙p͙ Chính Vương.

Vương gia giống như một chút cũng không quan tâm nàng ta có phải nội gian hay không.

Thậm chí hỏi cũng không hỏi.

Ninh Chi không nghĩ tới, nam nhân nàng ta tâm tâm niệm niệm, thế nhưng một lòng treo ở trêи người một nữ thị vệ thân phận hèn mọn như vậy.

Thế này bảo nàng ta làm sao cam tâm được?

Đôi mắt Ninh Chi tràn đầy ghen ghét cùng không cam lòng.

Tư Đồ Tu nâng cánh tay bên người Tô Yên lên.

Nhìn vào vết máu trong tay nàng.

Là do vừa rồi bẻ gãy thanh kiếm kia.

Máu tươi theo đầu ngón tay chảy xuống, tí tách rơi xuống đất.

Tư Đồ Tu ngước mắt, nhìn về phía Tô Yên này

"Chính bản thân mình nàng còn bảo hộ không tốt, còn muốn tới bảo hộ bổn vương?"

Tô Yên nhìn hắn.

Đây là bởi vì bảo hộ hắn mới bị thương.

Hiện tại như thế nào lại trở thành nàng không đúng rồi?

Hắn hô một tiếng

"Xích Tinh, lấy kim sang dược tới đây."

"Vâng."

Xích Tinh liền rời khỏi, sau đó nhanh chóng trở lại.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tư Đồ Tu ngồi ở trêи ghế, mau chóng tiêu độc, rửa sạch vết thương cho Tô Yên, sau đó bôi lên kim sang dược rồi băng bó cho nàng.

Đám thị vệ cũng đang xử lý thi thể và vết máu trong thính đường.

Ninh Chi bị tiễn đi.

Trong thính đường chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.

Hắn băng bó cho nàng rất nhanh.

Chờ quấn một vòng rồi lại một vòng xong.

Tay Tô Yên bị băng bó không khác gì một cái màn thầu lớn.

Vốn dĩ là bị thương ở lòng bàn tay, băng bó xong, bốn ngón tay cũng không thể cử động linh hoạt.

Nàng có ý muốn tháo ra.

"Tay ta không có cách nào động đậy được."

Tư Đồ Tu kéo cánh tay nàng.

"Một tháng, cái tay này không được hoạt động."

"Nhưng, ta ăn cơm thế nào được?"

Tư Đồ Tu ngẩng đầu liếc nàng một cái

"Nàng là thị vệ của bổn vương, cả ngày không nghĩ làm thế nào bảo hộ bổn vương thật tốt, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để ăn?"

Tô Yên sửa miệng

"Ta không thể cầm kiếm."

"Chính nàng bảo hộ bản thân không tốt, còn muốn tới bảo hộ bổn vương?"

"Ta ······"

"Nàng cái gì?"

"Ta ···· đã biết."

Tô Yên cúi đầu, yên lặng nắm tay.

Năm ngón tay căn bản không thể cử động.

Xích Tinh đi tới, đôi tay ôm quyền, lên tiếng

"Vương gia, Ninh Chi cô nương còn chưa rời đi."

Tư Đồ Tu mí mắt giật giật, hắn cười nhạo một tiếng

"Xích Tinh."

"Có thuộc hạ."

"Từ khi nào địa bàn của bổn vương trở thành nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi vậy?"

Xích Tinh do dự

"Vương gia, hôn ước với Ninh Quốc công..."

Nói đến đó, Xích Tinh liền dừng.

Nhìn biểu tình không tốt chút nào trêи mặt Tư Đồ Tu.

Hắn liền nói

"Vương gia, thuộc hạ liền đi mời Ninh Chi cô nương rời đi."

Xích Tinh xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Yên cùng Tư Đồ Tu.

Tô Yên nghi hoặc

"Chàng cùng Ninh Chi có hôn ước?"

Tư Đồ Tu sửng sốt, ngẩng đầu.

Hắn không có lập tức trả lời mà là như suy tư điều gì, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

"Bổn vương không được cùng người khác có hôn ước?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Có thể."

Vừa dứt lời, nụ cười trêи mặt Tư Đồ Tu liền ngưng kết.

Lại nghe Tô Yên nói tiếp.

"Nhưng là không thể kết hôn, cũng không thể nạp thϊế͙p͙, cũng không thể đi bắt người."

Cái chuyện hôn ước này trong mắt Tô yên chỉ là hữu danh vô thực.

Cho nên, có hay không cũng chẳng làm sao.

Nhưng ba dạng kia, đều không thể có.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Ý cười trêи khóe môi Tư Đồ Tu càng lúc càng đậm, ánh mắt nhìn Tô Yên cũng càng lúc càng nóng.

Hắn chậm rãi nói.

"Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Có hôn ước tự nhiên nên thực hiện."

Tô Yên lắc đầu

"Không thể."

Nụ cười trêи môi Tư Đồ Tu càng đậm thêm.

Hắn dựa vào ghế.

Kéo bàn tay bị băng bó như cái màn thầu của Tô Yên qua.

Hắn thân là Vương gia Thiên Thánh quốc.

Dưới một người, trêи vạn người.

Đừng nói là cưới vợ, chính là tam cung lục viện 72 thê thϊế͙p͙ hắn cũng có thể có.

Ai dám nói không được?

Nhưng không biết vì cái gì.

Nghe nàng nghiêm túc nói như vậy, trong lòng hắn liền rất cao hứng.

Hắn cùng nữ nhân tên Ninh Chi kia tất nhiên là không có hôn ước.

Chỉ là Ninh Quốc công có ý muốn tác hợp.

Hắn lười đáp lại, nhưng ngược lại lại làm mọi người hiểu nhầm rằng bọn họ có hôn ước.

Hắn nhướng mày.

"Nàng nói không được thì là không được sao? Nàng lấy thân phận gì? Nàng là gì của bổn vương?"

Tô Yên hơi há mồm, nhưng thật sự lại không tìm được gì để nói lại.

Nàng liền ngậm miệng, không nói nữa.

Tư Đồ Tu nói xong liền có chút hối hận.

Thấy nàng chỉ cúi đầu không nói lời nào, hắn đem người ôm vào trong ngực.

Lên tiếng

"Lời nói của nàng, bổn vương sẽ suy xét."

Nói xong thấy nàng không có phản ứng.

Hắn lại nói

"Nếu là để ý chuyện môn đăng hộ đối, Thiên Thánh quốc khó có nữ tử nào môn đăng hộ đối với bổn vương."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Nếu như không có thân phận nào môn đăng hộ đối, bổn vương cũng không ngại cưới nàng."

Nói xong, hắn câu lấy ý cười cúi đầu nhìn Tô Yên.

Kết quả phát hiện người nào đó giống như đang thất thần, vốn không nghiêm túc nghe hắn nói.

Hắn ôm chặt người vào trong ngực.

Tô Yên phục hồi tinh thần lại.

Sau đó liền đối diện với đôi mắt đen nhánh của Tư Đồ Tu.

Giọng nói hắn trầm thấp

"Suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt

"Nếu là hoàng đế bệ hạ hạ chỉ không cho chàng cưới, có phải chàng liền không cưới hay không?"

Nàng hỏi nghiêm túc.

Tô Yên nói không cho cưới, là nói không cưới Ninh Chi,

Lời này chạy vào tai Tư Đồ Tu, hắn liền nghĩ rằng tiểu thị vệ của mình lo lắng hoàng đế sẽ ngăn cản hắn cưới nàng.

Hai mắt hắn sáng quắc.

Bỗng nhiên trong đầu, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai đã sáng lên."

Tô Yên ánh mắt sáng ngời.

Sau đó liền nghe được Tư Đồ Tu ở bên tai nàng thấp giọng

"Vậy phải xem, Vương phi tương lai của bổn vương có đáng giá khiến bổn vương trùng quan nhất nộ* hay không."

*Trùng quan nhất nộ: không sợ chết mà đắc tội với quan trêи.

Tô Yên sửng sốt.

Ngẩng đầu

"Thánh chỉ chàng cũng dám phản kháng?"

Tô Yên nắm chặt bàn tay bị băng bó thành tiểu màn thầu.

Vậy... tối hôm nay nên rời đi thôi.

Chờ đoạt lại ngôi vị hoàng đế, liền bắt người vào trong cung.

Tô Yên nghĩ.

Tư Đồ Tu cảm thấy buổi tối hôm nay tiểu thị vệ có chút không quá nhiệt tình.

Liên tiếp thất thần.

Cũng không biết cái đầu gỗ kia có thể nghĩ ra cái gì.

Kết quả là trước khi thả Tô Yên đi.

Tư Đồ Tu đem nàng đè ở trêи cửa hôn một hồi lâu mới cho phép nàng rời đi.

Đêm khuya.

Tô Yên thu thập chuẩn bị một chút.

Cẩn thận dạo qua căn phòng một vòng, phát hiện không có đồ gì thực sự cần mang đi.

Ngoại trừ một con dao găm và cái túi tiền kia.

Vốn dĩ nàng định đêm xuống sẽ rời đi.

Nhưng bởi vì xung quanh Vương phủ tăng cường cảnh vệ.

Vạn nhất còn chưa đi vào đến trong cung đã bị phát hiện, có khi còn mất nhiều hơn được.

Kết quả là, sáng sớm hôm sau mặt trời lên cao.

Sắc trời sáng tỏ.

Nàng vẫn mặc một thân y phục thị vệ, quang minh chính đại từ cửa chính đi ra ngoài.

Chờ đi ra ngoài.

Tô Yên đi quanh thành một vòng lớn.

Cuối cùng đi tới phía bên ngoài hoàng cung.

Nàng không lập tức đi vào mà là đi khắp nơi bên ngoài hoàng cung xem xét.

Chờ nàng thám thính xong khắp nơi, đã tới giờ ngọ.

Tô Yên tìm một quán ăn ăn cơm.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị chẳng lẽ không đi vào sao?"

"Chờ buổi tối."

"À"

"Vậy sao chị không ra ngoài muộn một chút?"

Tô Yên bị Tiểu Hoa hỏi kẹt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Cuối cùng cũng không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn bánh canh.

Đang ăn, Tô Yên bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh.

"Tống cô nương?"

Tô Yên ăn một miếng, ngẩng đầu.

Chỉ thấy một thư sinh mặc một thân y phục thêu công không tồi.

Trêи mặt treo nụ cười tươi rói, bộ dáng văn nhã lịch sự.

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Chúng ta quen biết sao?"

Nàng cũng thấy hắn có điểm quen mắt.

Vị thư sinh lên tiếng

"Tống cô nương, là ta Triệu Mộ. Ngày trước đã tặng cô một cái màn thầu trong miếu hoang."

Tô Yên nháy mắt bừng tỉnh.

"Là ngươi."

Triệu Mộ gật gật đầu.

"Tống cô nương đã tìm được gia đình rồi?"

Hắn lên tiếng hỏi.

Tô Yên gật đầu

"Ừ, tìm được rồi."

Triệu Mộ gật gật đầu

"Vậy là tốt rồi."

Nói xong, Triệu Mộ liền nhớ tới ngày hôm đó chính mình đứng từ phía xa nhìn thấy Tô Yên bị bắt đi liền thanh tỉnh.

Sắc mặt khẩn trương.

"Tống cô nương, vị Vương gia kia có đối xử tệ bạc với cô không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có."

Nghe thấy vậy, Triệu Mộ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liền nói tiếp.

"Ta hối hận ngày đó không có ra tay cứu cô, Tống cô nương, xin nhận của Triệu mỗ một bái."

____

Hôm nay cho hẳn mấy chục thông báo luôn nha các nàng

(o"ω"o)ノ

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghi hoặc

"Cứu ta? Ngày nào cơ?"

"Ngày cô nương bị vị Vương gia kia mang đi. Hắn ỷ vào mình quyền cao chức trọng, thế nhưng làm ra cái việc ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, cường đoạt dân nữ, thật là làm người giận sôi."

Tô Yên chớp chớp mắt, nàng cảm thấy người này hẳn là nhận sai người.

Kết quả liền cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

Triệu Mộ lên tiếng, thanh âm trịnh trọng

"Cô nương, nếu có một ngày cô cần giúp đỡ, hay đến nội các tìm Triệu mỗ, Triệu mỗ chắc chắn tương trợ."

Đại khái là ngày ấy bởi vì hoảng sợ, không trợ giúp Tô Yên.

Làm trong lòng Triệu Mộ vẫn luôn áy náy.

Tô Yên lắc đầu

"Là ta thiếu ngươi."

Thiếu nợ hắn một cái màn thầu.

Nếu không phải hắn kéo nàng lại······ nàng đã đoạt con gà nướng kia ăn rồi.

Triệu Mộ trêи mặt tươi cười

"Không nghĩ tới cô nương vẫn nhớ rõ cái màn thầu kia. Cô nương thiện tâm, về sau nhất định là có phúc."

Tô Yên không có nói nữa.

Triệu Mộ cũng không hề quấy rầy, cười nói

"Tống cô nương, tái kiến."

Tô Yên gật đầu

"Ừ"

Chờ Triệu Mộ ngồi trêи xe ngựa rời đi.

Ước chừng qua thời gian một nén nhang.

Triệu Mộ đã về tới chỗ ở của mình.

Hắn bỗng nhiên lên tiếng

"Quay lại."

Thanh âm có chút sốt ruột.

Xe ngựa ngay lập tức quay lại.

Chỉ là khi hắn quay lại quán ăn ban nãy, người nọ đã đi khỏi quán rồi.

Hắn nhướng mày

"Lại có năm sáu phân tương tự."

Vừa mới bắt đầu hắn không chú ý tới.

Bởi vì Tô Yên mặc nam trang, hơn nữa nàng đang ăn cơm, khí chất lạnh lùng.

Thế cho nên Triệu Mộ chỉ cảm thấy quen mắt, nghĩ đến lần gặp nhau ở miếu hoang kia là duyên phận.

Cẩn thận nghĩ lại, vị Tống Tô cô nương kia lại có năm sáu phần giống với đương triều nữ đế.

Nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng.

Thế cho nên nếu vừa gặp, sẽ không khiến người ta cảm thấy đây là cùng một người.

Hắn đi tới kinh thành dự thi, may mắn trúng Thám Hoa.

Được nữ đế đại nhân triệu kiến, chiêu vào nội các.

Nữ đế đại nhân sở dĩ đơn độc tìm gặp hắn, đó là vì muốn mượn sức hắn, đưa hắn về dưới trướng nàng.

Triệu Mộ là người có khát vọng.

Đối với Tư Đồ Tu độc tài chuyên chính sớm đã bất mãn từ lâu.

Nữ đế đại nhân muốn bồi dưỡng thế lực của chính mình.

Hắn tất nhiên là muốn đem toàn lực trợ giúp.

Mỗi lần thượng triều nữ đế đại nhân đều ngồi sau kim mành, che khuất khuôn mặt.

Dù sao nữ đế đại nhân là thân nữ nhi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Xuất đầu lộ diện cũng không hay.

Cho nên Triệu Mộ cũng là khi đơn độc quỳ gối ở Thượng Thư Phòng, nhìn thấy dung nhan của nữ đế hai lần.

Triệu Mộ trong lòng chấn động còn chưa biến mất.

Chẳng lẽ là trùng hợp?

Nhưng thiên hạ này, thật sự có việc trùng hợp như vậy?

Hắn áp xuống ý tưởng đang cắm rễ trong lòng.

Cuối cùng vẫn là trở về phủ.

Sắc trời bắt đầu tối.

Tô Yên không có trở về vương phủ, thế cho nên không biết vương phủ lúc này đã loạn cào cào.

Tư Đồ Tu sáng sớm nay liền sai Xích Tinh đi gọi nàng tới cùng ăn sáng.

Thuận tiện tính toán thương lượng hoặc là cưỡng bách, bắt người chuyển đến ở cùng.

Nào biết, lại không thấy người đâu.

Hỏi thủ vệ mới biết được, nàng sáng sớm đã đi ra ngoài.

Tư Đồ Tu tuy rằng khó chịu, nhưng vẫn không nói gì.

Dù sao tự do ra ngoài phủ nàng vẫn phải có.

Nhưng lần ra ngoài này, liền chờ từ bữa sáng rồi tới bữa trưa.

Quá giờ cơm trưa đã một thời gian.

Tư Đồ Tu rốt cuộc chịu không nổi.

Đen mặt sai Xích Tinh dẫn người đi tìm.

Một buổi trưa, đem toàn bộ kinh thành tất cả đều bới tung lên để tìm người nhưng lại không tìm được.

Lúc này Tư Đồ Tu mới ẩn ẩn bừng tỉnh.

Nữ nhân kia thế nhưng lại quang minh chính đại bỏ đi??

Bổn vương đối xử với nàng không tốt?

Nàng còn dám chạy??

Màn đêm buông xuống, trêи mặt Tư Đồ Tu một chút ý cười cũng chưa xuất hiện.

"Tiếp tục lục soát, xuống đất lên trời cũng phải tìm ra người."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Xích Tinh lĩnh mệnh đi lục soát tìm người.

Nguyên một buổi chiều đã đem tất cả phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành bới tung lên.

Hiện giờ cơ hồ là bày là thiên la địa võng đem kinh thành từ nam đến bắc lần nữa sàng lọc.

Một canh giờ sau.

Xích Tinh quỳ gối ở trêи mặt đất, trước mặt hắn là Vương gia mặt mày âm trầm.

"Thuộc hạ vô năng, không tìm được Tống cô nương."

Tư Đồ Tu nhắm mắt lại, tuy rằng âm khí nặng nề, nhưng cũng không giận chó đánh mèo trách phạt Xích Tinh.

Nửa ngày sau, hắn chậm rãi lên tiếng

"Đều đã lục soát qua?"

Xích Tinh gật đầu

"Vâng"

Xích Tinh do dự một lát, liền nói tiếp

"Có lẽ, Tống cô nương đã rời khỏi kinh thành."

Rời khỏi kinh thành?

Không có khả năng.

Lúc trước mục đích của nàng còn không phải là tới kinh thành sao?

Định đi làm việc gì đó mà không thể để cho hắn biết.

Có việc gì mà muốn dấu diếm hắn?

Tư Đồ Tu mí mắt vừa động, ngữ điệu chậm rãi

"Hoàng cung đã lục soát chưa?"

Xích Tinh sửng sốt, lắc đầu

"Chưa lục soát qua."

Tống cô nương đột nhập hoàng cung?

Dù nghĩ theo hướng nào cũng đều cảm thấy không có khả năng.

Thính đường lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Cho đến khi Tư Đồ Tu lần nữa lên tiếng

"Ninh gia từng nói Tống Tô cùng nữ đế lớn lên có vài phần tương tự?"

Xích Tinh gật đầu

"Vâng"

Ninh Chi hôm qua trước khi đi không biết vì sao hết sức tức giận.

Thế cho nên nàng ta không thèm nghĩ ngợi mà tất cả đều nói với Xích Tinh.

Nói Tống Tô cô nương cùng đương kim nữ đế diện mạo giống nhau tới năm, sáu phần. Lại cùng nội gian cấu kết, Tống Tô tâm địa độc ác, sớm muộn cũng có ngày huỷ hoại cơ nghiệp Thiên Thánh quốc.

Nói thật, đối với việc hôm qua, Xích Tinh đối với Tống Tô vẫn còn nghi vấn.

Còn không phải là vì những điều Vương Lâm trước khi chết đã nói sao.

Hắn lại còn có túi tiền của Tống Tô.

Xích Tinh thân là thị vệ bên người của Vương gia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Vì bảo hộ Vương gia an toàn, hắn có lý do đưa ra nghi ngờ với Tống Tô.

Huống hồ, loại sự tình này nếu là thật.

Vô luận Tống Tô có phải nội gián hay không, khẳng định sẽ có kết cục giống Vương Lâm.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Đáng tiếc, Vương gia lại quá sủng ái Tống Tô.

Từ khi Tống Tô vào vương phủ, Xích Tinh liền phát hiện.

Ánh mắt Vương gia dù cố ý hay vô tình luôn là dừng ở trêи người Tống Tô.

Tống Tô bóc hạch đào, Vương gia xem tấu chương.

Hơn nữa, một trang tấu chương ngài có thể xem đến nửa canh giờ.

Làm gì có chỗ nào giống với xem tấu chương, là đang xem Tống Tô bóc hạch đào thì có.

Hiện giờ Tống Tô có hiềm nghi.

Vương gia một chút nghi ngờ cũng không có.

Thậm chí là trắng trợn táo bạo giữ bên người.

Trước mặt mọi người, đem Phật châu cho Tống Tô.

Thấy Phật châu như thấy Vương gia.

Đó chính là một bùa hộ mệnh.

Ở trêи lãnh thổ Thiên Thánh quốc này, ai còn dám động tới nàng?

Xích Tinh vì muốn Vương gia cẩn thận hơn với Tống Tô.

Liền đem những lời Ninh Chi đã nói, nói lại cho Vương gia.

Nữ đế trước khi kế vị, là công chúa.

Thường xuyên ở trong cung, hiếm khi ra cửa.

Thế cho nên ngoại trừ những người thân cận bên người nàng, cùng những nô tỳ hầu hạ trong cũng, hiếm khi có người nhìn thấy dung nhan của nữ đế.

Khi nữ đế đăng cơ, bởi vì là nữ tử, không thể xuất đầu lộ diện.

Liền có một rèm châu che đậy.

Ngồi ở trêи ghế thiên tử, đủ loại quan lại đại thần cũng khó gặp chân dung.

Đến nỗi Tư Đồ Tu.

Hắn đương triều nhϊế͙p͙ chính, binh quyền đều ở trong tay hắn.

Ghế thiên tử là ai ngồi, hắn một chút cũng không quan tâm.

Hiện giờ hắn hồi triều lâu như vậy.

Vẫn luôn báo ốm dưỡng bệnh ở nhà, chưa từng đi thượng triều qua.

Càng chưa đơn độc đi gặp qua nữ đế.

Tư Đồ Tu người này, kiêu ngạo cũng không thèm che dấu.

Đây cũng là lý do vì sao, quan văn ngày ngày chế giễu, phê phán hắn, Thừa tướng đại nhân tức giận chạy đến tận cửa Vương phủ chửi ầm lên.

Nhϊế͙p͙ Chính Vương này thật sự là kiêu ngạo đến cực điểm.

Binh quyền ở trong tay hắn.

Toàn bộ vương triều, ai có thể chống lại?

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tư Đồ Tu bỗng nhiên đứng dậy,

"Đi, đi tới hoàng cung gặp mặt nữ đế."

Xích Tinh sửng sốt

"Hiện tại?"

Bên ngoài sắc trời đều đã tối đen.

Không có tuyên triệu liền đi vào trong cung.

Không hợp lý.

Nhưng mà, Vương gia nếu là muốn đi, bọn họ cũng không ngăn được.

Tư Đồ Tu hai tay để sau lưng.

Nhớ tới lần đầu tiên thấy Tống Tô liền thanh tỉnh.

Đói đến sắc mặt trắng bệch, bộ dáng vài ngày không ăn cơm.

Nhưng trêи người nàng lại mặc loại y phục kia.

Vô luận là thủ công hay là nguyên liệu, đều rất tinh tế.

Nàng lúc trước cứu hắn, lại chỉ đưa ra yêu cầu muốn hắn đưa nàng về kinh thành.

Cùng đương kim nữ đế kia có năm sáu phân tương tự.

Tuy là như thế, Tư Đồ Tu cảm thấy khả năng không lớn.

Nhưng vẫn là muốn đi một chuyến tới hoàng cung.

Hắn hạ mí mắt.

"Gọi ảnh vệ đi theo."

Trong giọng nói của hắn mang theo một tia âm trầm.

Gặp nữ đế là giả, đem hoàng cung từ trong ra ngoài lục soát một lần, nhìn xem người có ở đây không mới là thật.

Ở nơi khác.

Tô Yên vào hoàng cung.

Nàng cũng không có lén lén lút lút đi vào.

Mà là chọn cửa hông bên phía Tây Bắc của hoàng cung.

Cầm lệnh bài của mình đưa cho thủ vệ thị vệ.

Lệnh bài kia chính là lệnh bài của Vương phủ.

Thị vệ vừa thấy, liền không nói thêm gì, trực tiếp cho đi.

Chỉ là nàng đi vào.

Ở trong hoàng cung đi thật lâu.

Hoàng cung quá lớn.

Nguy nga chót vót, đại khí hào hùng.

Tường thành cao cao vây quanh, đem khí nóng bên ngoài tất cả đều ngăn cách lại.

Một tòa tiếp theo một tòa cung điện.

Tô Yên đi đã lâu, lại không tìm thấy tẩm cung của nữ đế đại nhân.

Nguyên thân trước kia rất ít ra cửa, thế cho nên Tô Yên đều không có nhớ chút gì.

Chỉ có thể chính mình vừa đi vừa tìm.

Vừa mới vào cung sẽ gặp được quân lính đang tuần tra, thấy nàng xuất hiện ở đây sẽ ngăn lại để kiểm tra.

Lúc sau, Tô Yên cảm thấy phiền phức liền bắt đầu trốn đi.

Nhưng lần này trốn đi, là một canh giờ rưỡi.

Từ khi mặt trời lặn đến khi trời tối.

Thời gian ăn cơm chiều cũng đã qua.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nàng còn chưa tìm được tẩm cung của mình luôn.

Nàng lên tiếng.

"Tiểu Hoa."

Tiểu Hoa kịp thời ra tiếng trợ giúp

"Ký chủ, ngài muốn đi Ngự Thư Phòng hay là đi tẩm cung?"

Tô Yên nghĩ nghĩ.

Lúc này, hẳn là ăn xong cơm rồi, là sẽ đến Ngự Thư Phòng phê sổ con đi?

Nghĩ vậy nàng liền nói.

"Đi Ngự Thư Phòng."

"Ký chủ, ngài đi thẳng, đi đến cái giao lộ thứ hai rồi rẽ trái ······"

Theo chỉ dẫn của Tiểu Hoa, Tô Yên rốt cuộc rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng tới Ngự Thư Phòng.

Tránh thoát lính tuần tra.

Nàng nhảy cửa sổ vào bên trong.

Vừa đi vào.

Bên trong vô cùng an tĩnh.

Thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh hai giọng nữ nhân nói chuyện với nhau.

Một giọng nữ thanh âm vững vàng vang lên

"Nữ đế đại nhân cùng nội các Triệu Mộ và các quan viên qua lại, bồi dưỡng thế lực của chính mình."

Một nữ nhân đang ngồi trêи long ỷ làm từ gỗ hoa lê, mặc long bào, đầu đội long quan*.

*Long quan: Mũ thêu con rồng của vua đó ạ

Nữ nhân kia gật đầu,

"Được."

Nữ đế phía trêи long ỷ lại phi thường nghe lời tỳ nữ kia nói.

Tô Yên ăn viên kẹo sữa dâu.

Cẩn thận nghe tiếp.

Tỳ nữ kia tuổi đã xấp xỉ 25-26.

Không tính là lớn.

Nhưng khi nói chuyện, làm việc, lại rất có mưu kế, rất có tầm mắt.

Hơn nữa nhìn kỹ.

Không hề có chút bộ dáng nào của tỳ nữ.

Ngược lại là nữ đế đại nhân kia, so với kẻ kia còn có chút khúm núm, vâng vâng dạ dạ.

Nhìn qua, kẻ nào không biết còn tưởng tỳ nữ kia mới là nữ đế.

Trêи cơ bản đã hiểu rõ.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, kế hoạch của chị là gì?"

"Chờ các nàng tới đây, giết các nàng, đổi y phục."

Tiểu Hoa nghe xong, liền trầm mặc.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Ký chủ, chị chỉ nghĩ ra một biên pháp như vậy?"

Tô Yên gật đầu

"Ừ"

Xem bộ dạng đúng tình hợp lý của ký chủ nhà mình.

Tiểu Hoa lại lần nữa trầm mặc.

Hai người kia lại nói chuyện một hồi lâu.

Lát sau, tỳ nữ lên tiếng nói

"Nữ đế đại nhân, nếu không còn việc gì nữa, nô tỳ cáo lui trước."

Nữ nhân ngồi ở trêи long ỷ liền gật đầu

"Lui ra đi."

Vừa dứt lời, chỉ thấy tỳ nữ kia hành lễ lui ra.

Đi qua trước mặt cột trụ gỗ đỏ nơi Tô Yên đang nấp, tỳ nữ kia liền dừng lại.

Ánh mắt sắc bén quét về phía cây cột.

Dao găm từ cổ tay áo rút ra, đâm tới phía Tô Yên.

Tô Yên bại lộ.

Nàng liền không hề che dấu nữa, thẳng tắp đón lấy.

Tỳ nữ kia có chút nội lực.

Động tác còn sạch sẽ nhanh nhẹn, chiêu chiêu đều trí mệnh, như là ảnh vệ đã được đặc huấn.

Tô Yên giơ tay, một quyền đánh vào ngực nàng ta.

Phanh!

Tức khắc tỳ nữ như diều đứt dây, rơi xuống mặt đất.

Nữ đế thét chói tai

"Người nào?!"

Tô Yên cầm con dao găm của tỳ nữ kia lên, ném tới phía nữ đế giả trêи long ỷ.

Con dao găm trực tiếp cắm vào trêи bàn.

Nữ đế sợ tới mức cấm thanh, sắc mặt trắng bệch

Thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh.

"Nữ đế đại nhân, xảy ra chuyện gì?!"

Vừa kêu vừa muốn xông vào trong.

Tô Yên quay đầu lại, lên tiếng

"Đứng lại, không cần tiến vào."

Dứt lời, thị vệ bên ngoài thật sự ngừng lại.

Thị vệ không chắc chắn lại lần nữa lên tiếng hỏi

"Nữ đế đại nhân, người thật sự không có việc gì?"

"Không có việc gì."

Tô Yên nhàn nhạt nói.

Bản thân Tô Yên chính là nữ đế, vị nữ đế giả kia khẳng định muốn bắt chước nàng trêи mọi phương diện.

Thế cho nên âm thanh của hai người là vô cùng giống nhau.

Thị vệ cũng không phân biệt nổi.

Nói xong, Tô Yên nhìn lướt qua tỳ nữ đã ngất xỉu nằm trêи mặt đất kia.

Nàng đi tới trước mặt long ỷ.

Nâng đầu, ánh mắt không chút dao động.

Vừa đi vừa nói với nữ đế giả.

"Cởi y phục ra, đó là của ta."

Người kia sợ tới mức run bần bật.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Há mồm muốn kêu cứu

"Tới ····"

Vừa mới hô được một chữ, Tô Yên đã nhảy tới trước, bóp cổ nàng ta.

Tô Yên chậm rì rì lên tiếng

"Tự ngươi cởi, hay là ta cởi cho ngươi?"

Nói xong, nàng thấy ả có ý đồ phản kháng.

Tô Yên trực tiếp tự mình động thủ.

Đầu tiên là cởi long quan, sau đó liền lột long bào ra.

Cái loại y phục này thật sự quá rườm rà.

Nàng cởi ra mất rất nhiều thời gian.

Bởi vì dùng một tay cởi lại càng chậm.

Chờ nàng cởi bỏ đai lưng, vị nữ đế giả kia mặt đã mặt trắng bệch, ngất xỉu.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, sao chị không giết nàng ta?"

Tô Yên

"Nàng ta chỉ là quân cờ, sau lưng còn có người điều khiển."

Nàng muốn tra khảo rõ ràng.

Vỗn dĩ Tô Yên là nghĩ giết chết người này, sau đó tráo đổi y phục là xong.

Chỉ là nghe hai người đối thoại xong.

Phát hiện vị nữ đế này vốn là chịu sự điều khiển của người khác.

Nàng đang lôi lôi kéo kéo, liền nghe được thị vệ bên ngoài thông báo

"Nữ đế đại nhân, Nhϊế͙p͙ Chính Vương tới."

Tô Yên liền dừng tay, nhìn cảnh tượng trong gian phòng này.

Nàng lên tiếng

"Không gặp."

Vừa nói, Tô Yên vừa cởi cổ áo long bào.

Lộ ra áo yếm bên trong.

Đang muốn tiếp tục cởi.

Kết quả, "ầm" một tiếng.

Cửa Ngự Thư Phòng bị đẩy ra.

Ngoài cửa là Tư Đồ Tu cùng Xích Tinh, còn có tên thị vệ muốn ngăn cản mà không được.

Ba người đồng thời nhìn thấy tình huống trong phòng.

Thị vệ lên tiếng

"Người nào?!"

Tô Yên vốn đang cúi đầu.

Vừa nghe tới có người xông vào.

Tay so với mắt càng nhanh.

Dao găm phóng ra, còn thuận tay giật vật bên hông xuống rồi ném đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)