Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 215

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 215
Nữ đế đại nhân có hỉ (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chờ ném ra rồi, Tô Yên mới nhìn thấy rõ người mà mình vừa hướng công kϊƈɦ tới.

Ánh mắt nàng co rụt lại.

Bang!

Xích Tinh một đao liền chặt đứt ngang túi tiền.

Lạch cạch, lạch cạch.

Vô số viên kẹo cùng với hạt ngọc châu rơi đầy đất.

Trong gian phòng tức khắc an tĩnh.

Cho đến khi thị vệ chỉ vào Tô Yên hô lên

"Ngươi là người nào?!"

Xích Tinh đập một cái, thị vệ kia liền ngất xỉu.

Lính tuần tra cùng với các thị vệ khác nghe thấy âm thanh ầm ĩ liền chạy đến Ngự Thư Phòng.

Xích Tinh lên tiếng

"Không có việc gì, lui ra."

Tư Đồ Tu đi vào trong.

Nhìn hạt ngọc châu đất rơi đầy đất.

Hắn nhướng mày, đôi mắt đen nhánh mà sâu kín.

"Tống thị vệ bản lĩnh thật lớn."

Xích Tinh đi theo vào trong, thuận tiện đóng cửa Ngự Thư Phòng lại, chặn ánh mắt đám thị vệ.

Tô Yên bởi vì tự tay cởi y phục của nữ đế giả thế cho nên hai chân đang quỳ trêи long ỷ.

Tư Đồ Tu tới gần.

Nàng duỗi tay kéo y phục lên che chỗ da thịt bị hở của nữ đế giả kia.

Sau đó ngẩng đầu chớp chớp mắt.

Có chút không biết nên làm gì bây giờ.

"Ta, ta ·····"

Tư Đồ Tu nhìn nàng chằm chằm.

"Lại đây."

Tô Yên do dự.

Đầu tiên là nhìn thoáng qua nữ đế giả đã ngất xỉu.

Bảo đảm nàng ta sẽ không đột nhiên tỉnh lại.

Lúc này mới đứng lên, từ trêи long ỷ đi xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Thành thành thật thật hướng tới trước mặt Tư Đồ Tu.

Lúc sắp đi đến gần hắn liền bị người kia túm lấy, vòng hai tay gắt gao ôm lấy eo nàng.

Nam nhân sắc mặt âm trầm.

"Không định giải thích sao, Tống thị vệ?"

Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nói

"Ta vốn là Tô Yên."

Tư Đồ Tu nhướng mày.

"Chứng cứ đâu?"

Tô Yên kéo y phục trêи người mình.

Sau đó, kéo áo ra để lộ đầu vai cánh tay phải.

Nơi đó có một vết bớt màu xanh lá hình bán nguyệt.

Phàm là con nối dõi của hoàng thất Thiên Thánh quốc sinh ra đều đã có vết bớt như thế.

Xích Tinh đứng sau yên lặng quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Tin tức này quá mức khϊế͙p͙ sợ, hắn cũng cần thời gian tiêu hóa.

Tư Đồ Tu hạ mí mắt, ngón tay vỗ về chơi đùa trêи vết bớt.

Hắn câu môi

"Nữ đế đại nhân?"

Tô Yên gật đầu

"Là ta."

Tư Đồ Tu cúi đầu, răng rắc một ngụm, liền cắn lên cái bớt.

Tô Yên đau không chịu được.

"Chàng, chàng làm gì vậy?"

Tư Đồ Tu ôm nàng, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

"Muốn cắn một cái để xác định một chút, đây không phải là đang nằm mơ."

Tô Yên nước mắt lưng tròng, che lại bả vai của mình.

Nhưng nàng còn có chính sự muốn làm.

Nàng ở trong lòng Tư Đồ Tu giãy giụa muốn ra.

Với lực đạo của nàng, chỉ cần nàng phản kháng, Tư Đồ Tu sao có thể thật sự khống chế người ở trong ngực?

Tư Đồ Tu vốn đang có một đống lời muốn hỏi nàng, thấy nàng giãy khỏi lòng mình.

Sắc mặt nháy mắt liền đen xì.

Sức lực lớn cũng có chỗ không tốt.

Tô Yên chuẩn bị trở về tiếp tục cởi long bào trêи người nữ nhân kia ra.

Tư Dồ Tu liền lần nữa kéo nàng lại.

Nàng thấy hắn âm trầm bất định.

Duỗi tay, yên lặng bưng kín đầu vai của mình.

"Chàng không thể cắn nữa."

Tư Đồ Tu ánh mắt sâu kín

"Phật châu bổn vương đưa cho nàng đâu?"

Tô Yên hơi há mồm, nhìn Phật châu rơi đầy đất, thanh âm nháy mắt liền yếu ớt.

"Không cẩn thận... làm rơi mất rồi."

Tư Đồ Tu nhéo cằm nàng,

"Như vậy là không thích đồ vật bổn vương đưa?"

Tô Yên còn chưa kịp trả lời.

Tư Đồ Tu liền nói tiếp một câu

"Không nói một tiếng liền rời đi, hiện giờ lại ném Phật châu bổn vương đưa cho nàng. Tống thị vệ nói thích bổn vương, hiện giờ xem ra, sợ là lúc đó chỉ muốn ứng phó cho qua."

Nói xong, Tư Đồ Tu dừng lại, cười nói

"À, đúng rồi, Tống thị vệ không phải họ Tống."

Tươi cười trêи mặt hắn chậm rãi phai nhạt.

Thần sắc sâu kín

"Nàng lợi dụng bổn vương."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên thấy bộ dạng hắn âm khí nặng nề.

Nàng muốn giải thích

"Ta, không có."

Tư Đồ Tu ngữ điệu mỏng lạnh

"Nàng không lừa bổn vương?"

Tô Yên dừng một chút

"Ta có lừa chàng."

Nghe chính miệng nàng thừa nhận lừa dối hắn, Tư Đồ Tu liền có chút muốn bóp chết nàng.

Hắn gắt gao túm cánh tay Tô Yên.

"Cố ý cứu ta, tiếp cận ta, cố ý nói thích ta, làm ta không đề phòng. Lợi dụng thân vận thị vệ Vương Phủ tiến vào hoàng cung, đoạt lại thân phận của mình. Nữ đế đại nhân mưu kế cao siêu a."

Rõ ràng ngữ điệu hắn rất hòa hoãn, nhưng mỗi câu nói ra đều mang theo âm khí dày đặc.

Đại khái là quá tức giận, thế cho nên lần đầu tiên không xưng là bổn vương, mà là xưng ta.

Tô Yên sửng sốt.

Nàng lắc đầu

"Ta không lừa chàng."

Hiển nhiên hắn đã hiểu lầm cái gì rồi.

Hắn nhéo nàng cằm, khoé môi mỏng gợi lên

"Ồ? Phải không? Lại một câu, không có gạt ta?"

Hắn bỗng nhiên cười

"Nữ đế đại nhân cũng không nên nói, nàng là thiệt tình thích bổn vương. Bổn vương không có kiên nhẫn cùng ngươi chơi trò gia đình."

Nói xong, hắn đứng thẳng người, buông lỏng bàn tay đang lôi kéo Tô Yên.

"Xích Tinh."

"Có thuộc hạ."

"Có người ý đồ giả mạo nữ đế đại nhân, hiện đã bị bắt, dẫn đi hậu thẩm."

Tô Yên cho rằng mình sẽ bị bắt mang đi.

Kết quả, một nén nhang sau.

Ngự Thư Phòng được dọn dẹp sạch sẽ.

Long bào được treo trêи giá nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

Tô Yên một mình một người đứng ở chỗ đó.

Tư Đồ Tu đi rồi.

Ngày hôm sau, Thiên Thánh quốc nữ đế tuyên cáo thân thể có bệnh nhẹ, dưỡng bệnh trêи giường, mấy ngày gần đây sẽ không thượng triều.

Buổi chiều, Tô Yên ngồi ở Ngự Thư Phòng.

Trước mắt là một đống tấu chương, còn có vị nữ quan mới đề bạt hầu hạ bên người-Thanh Uyển.

Nàng mặc long bào vàng kim, ngồi ở trêи long ỷ, lật xem tấu chương.

Nàng xem tốc độ rất nhanh.

Thứ nhất là bản thân nàng đã đọc sách rất nhanh.

Thứ hai là, những chuyện trong tấu chương đều là những việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi.

Lễ Bộ Thị Lang lưu luyến thanh lâu.

Thừa tướng ốm đau nằm liệt trêи giường.

Vị thϊế͙p͙ nhà Hầu gia sảy thai, ..

Một loạt việc không đâu.

Lúc trước khi bóc hạch đào cho Tư Đồ Tu, nàng cũng từng nghe qua một chút sự tình.

Phương bắc khô hạn, mất mùa.

Không ít người chết đói.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Phương nam xảy ra lũ lụt trầm trọng, nhà cửa bị phá huỷ, thương vong vô số.

So sánh mà nghĩ.

Hình như nàng chính là hoàng đế bù nhìn a.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị có điều gì muốn hỏi sao? Tiểu Hoa có thể giải thích nghi hoặc cho chị."

Tô Yên đem tấu chương gác lại ở trêи bàn

"Quyền lực Thiên Thánh quốc ở trong tay ai."

"Ký chủ, binh quyền là do Tư Đồ Tu đại nhân nắm giữ, Tư Đồ Tu đại nhân chính là Nhϊế͙p͙ Chính Vương."

Tô Yên nghe xong,

"Vậy còn ta?"

"Ký chủ, chị ······ là nữ đế đại nhân vô cùng tôn quý."

Tiểu Hoa liền vỗ ʍôиɠ ngựa*.

Tô Yên chậm rì rì nói

"Cho nên, nữ đế này không hề có thực quyền, dù có hạ thánh chỉ xuống cũng sẽ không có người nghe sao?"

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị định hạ thánh chỉ gì thế?"

Tô Yên có điểm mất mát, cúi đầu.

Sớm biết thân phận này vô dụng như vậy, nàng đã từ bỏ từ lâu rôi.

Hao hết tâm tư cướp về, còn không thể hạ thánh chỉ.

Duỗi tay sờ sờ túi tiền bên hông mình.

Trong túi vẫn đựng ngọc Phật châu.

Buổi tối hôm đó sau khi Tư Đồ Tu rời đi.

Tô Yên liền nhặt từng viên, từng viên ngọc Phật châu lên.

Sau đó ngồi xâu lại chuỗi vòng.

Một hạt cũng không thiếu.

Tiểu Hoa đề nghị

"Nếu không, chị cướp thực quyền về?"

Tô Yên lắc đầu

"Ta không muốn hắn chết."

Tiểu Hoa liền nghẹn.

Đại khái là giá trị thể lực gia tăng quá nhiều.

Thế cho nên ký chủ hiện tại muốn cái gì, phá lệ đơn giản mà thô bạo.

Nếu có thể động thủ, tuyệt đối sẽ không dùng đầu óc.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị có thể suy nghĩ tới biện pháp khác a."

Tiểu Hoa khẽ nhắc nhở.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Thật tốt, Tiểu Hoa cảm thấy từ sau khi khai thông, nó có thể trở thành Hồng Nương* luôn.

*Hồng Nương: người phụ nữ chuyên đi mai mối, tác hợp nhân duyên.

Nó liền bắt đầu cẩn trọng tác hợp ký chủ cùng nam chủ đại nhân.

Ví dụ như hiện tại.

Ý tưởng của Tiểu Hoa là để Tư Đồ Tu tiến cung, sủng hạnh trước rồi nói tiếp.

Đương nhiên, nó chỉ là một cái hệ thống, làm sao dám nói trắng ra với ký chủ.

Liền nghĩ sẽ từng bước, từng bước dẫn đường cho vị ký chủ thiếu mẫn cảm với tình ái này.

Trái lại là Tô Yên.

Nghe được Tiểu Hoa nói một câu "nghĩ cách khác".

Nàng suy nghĩ a suy nghĩ.

Làm gì?

Đoạt quyền?

Chờ quyền lực tới tay rồi, nàng liền có thể hạ chỉ.

Vốn dĩ, Tô Yên là muốn trực tiếp hạ chỉ chuẩn bị kiên quyết triệu Tư Đồ Tu tiến cung.

Nhưng, ngày hôm qua lúc hắn đi có vẻ rất tức giận.

Vạn nhất hắn nếu là không muốn gặp nàng, kháng chỉ thì làm sao bây giờ?

Nàng ngồi ở chỗ đó, xem tấu chương xong.

Sau đó cầm bút chu sa, nghiêm túc phê duyệt.

Một lúc sau.

Giao tấu chương cho Thanh Uyển đứng bên cạnh.

Sau đó rút ra một quyển sổ con sạch sẽ, đề bút.

Một nét một nét nghiêm túc viết.

Viết xong, lại đưa cái này cho Thanh Uyển.

Nói

"đưa quyển sổ này đến cho Nhϊế͙p͙ Chính Vương."

Thanh Uyển gật đầu

"Vâng"

Trước khi Thanh Uyển đi, Tô Yên lại nói

"Gọi nội các Triệu Mộ tới."

"Vâng, nữ đế đại nhân."

Thanh Uyển ôm sổ con rời đi.

Nửa canh giờ sau.

Thanh Uyển duyên dáng yêu kiều, đứng ở thính đường vương phủ.

"Vương gia vạn an."

Tư Đồ Tu mí mắt cũng chưa nâng một chút.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Thanh Uyển đưa quyển sổ trong tay qua.

Lên tiếng

"Vương gia, nữ đế đại nhân muốn nô tỳ giao cho ngài thứ này."

Nghe thấy lời này, Tư Đồ Tu lúc này mới ngẩng đầu lên.

Tầm mắt từ trêи tấu chương trong tay dời đi.

Duỗi tay, tiếp nhận quyển sổ kia tới.

Cũng không xem, Chỉ là để sang một bên.

"Được."

Lên tiếng xem như đã biết.

Thái độ vô lễ kiêu ngạo như vậy, sợ là chỉ có vị trước mắt này mới có thể làm được.

Thanh Uyển hành lễ, xoay người rời đi.

Một nén nhang sau.

Tư Đồ Tu ném tấu chương trong tay xuống.

Cầm quyển sổ con lại đây.

Mở ra.

Bên trong viết mấy dòng.

"Trẫm không phải cố ý muốn gạt chàng. Trẫm sửa Phật châu lại rồi. Trẫm sẽ giữ gìn thật tốt mà."

Khóe môi Tư Đồ Tu câu lên một chút.

Chữ nàng không quá đẹp, có chút ngây ngô.

Như là một đứa nhỏ mười một, mười hai tuổi.

Hắn ném quyển sổ sang bên cạnh.

Lại cầm tấu chương lên tiếp tục xem.

Trong chốc lát.

Tấu chương bị đặt xuống, lại cầm quyển sổ kia lên.

Tư Đồ Tu nhìn mấy dòng chữ kia.

Khẩu khí nghiêm trang, cực kỳ giống tiểu thị vệ của hắn.

À, không đúng, là nữ đế đại nhân.

Vậy thì như thế nào?

Dù là nữ đế, nàng vẫn là của hắn.

Hắn nắm quyển sổ ở trong tay, vuốt ve một hồi lâu.

Liên tiếp ba ngày sau, Tô Yên mỗi ngày đều sẽ bảo Thanh Uyển đưa một quyển sổ con đến chỗ Tư Đồ Tu.

Nhưng hắn có vẻ cũng không định phản ứng lại với nàng.

Cũng không có hồi âm.

Ba ngày sau có một yến hội.

Là sứ thần ngoại bang bái kiến, muốn giao lưu hữu nghị giữa các quốc gia.

Nhưng mà bởi vì Tô Yên tuyên bố thân thể bị bệnh nhẹ với bên ngoài, cho nên nàng không cần tham gia.

Nàng thay một thân bạch y tượng trưng cho thân phận hoàng đế.

Đi ra ngoài, Thanh Uyển đi theo phía sau.

Thanh Uyển dò hỏi

"Nữ đế đại nhân, người muốn đi đâu?"

"Ngự Hoa Viên."

"Nữ đế đại nhân muốn ngắm hoa sao?"

Tô Yên lắc đầu, chậm rì rì nói một câu

"Xem có thể gặp được hắn hay không."

Nàng lầm bầm lầu bầu, Thanh Uyển cũng không có nghe rõ được.

Chỉ nói tiếp sang chuyện khác.

"Nữ đế đại nhân, một canh giờ trước nội các Triệu Mộ đại nhân nói sau khi kết thúc yến hội muốn gặp ngài, có việc cần bẩm báo. Báo ngài ấy trực tiếp đến Ngự Hoa Viên gặp người có được không ạ?"

Tô Yên gật gật đầu.

"Được."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên từng bước đi tới Ngự Hoa Viên.

Rất nhanh liền tới nơi.

Hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên đều được chăm sóc bởi các cung nhân có chuyên môn.

Nơi nơi đều tinh tế, từ xa cũng đã ngửi thấy hương hoa thơm ngát.

Nàng ngồi ở trêи ghế đá, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn trêи bầu trời.

Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng

"Ký chủ, chị thật sự không định cho Tô Cổ cùng Tiểu Hồng ra hít thở không khí sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Ta quên mất."

Từ khi đi vào thế giới này, nàng vẫn luôn bận rộn với chuyện bóc hạch đào.

Thế cho nên đã quên mất chuyện này.

Tô Yên nâng tay lên.

Một con rắn vằn đỏ đen nhỏ bằng ngón tay út xuất hiện ở trêи bàn.

Từ lúc thu nhỏ, đôi mắt Tiểu Hồng nhìn qua rất to.

Thế cho nên nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác manh manh đáng yêu.

Thanh Uyển cách khá xa nhìn không thấy một màn này trêи bàn đá.

Bằng không, sợ là bị hù chết.

Tô Yên nghi hoặc

"Cổ Vương đâu?"

"Ở chỗ này."

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Sau đó, chỉ thấy trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng phun ra một đạo băng sương.

Cổ Vương làm thế này để nhắc tới mình đang ở trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng.

"Vì sao không biến thành người?"

Cổ Vương lên tiếng

"Nó sắp biến thành nhân thân, tránh cho nó tâm trí không kiên định, bị tẩu hỏa nhập ma. Em muốn tùy thời giám sát."

Nghe xong Cổ Vương nói, nàng lại nhìn kỹ Tiểu Hồng.

Phát hiện nó héo héo.

Nằm vào trêи bàn đá, lưỡi rắn động hai cái chứng minh mình còn sống.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, biến thành hình người thật vất vả, mệt mỏi quá.

Tiểu Hồng héo bẹp.

Nó không muốn biến thành người.

Vừa nói xong, trêи đỉnh đầu liền truyền đến âm thanh tàn khốc.

"Không biến được thành người, năng lượng ngươi tích góp được sẽ làm ngươi nổ tan xác mà chết."

Tiểu Hồng nghe xong, miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Biến thành hình người rất thống khổ.

Nhưng nó không muốn chết.

Cổ Vương lại lần nữa lên tiếng

"Tìm tảng đá, đi hấp thụ ánh trăng."

Tiểu Hồng héo héo, theo bàn đá bò đi xuống.

Nhận lệnh tìm tảng đá, ghé vào đó thân rắn nằm ngay đơ.

Một nén nhang sau, Cổ Vương ra tiếng

"Thằng ngốc này, trở mình đi."

Tiểu Hồng vặn vẹo cái đuôi, trở mình.

Ô ô ô ô ~~

Biến thành hình người thật khổ.

Tô Yên từ trêи người Tiểu Hồng chuyển dời đến nơi khác.

Lột một viên kẹo sữa dâu tây ăn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Lúc này, phỏng chừng yến hội trong cung đã bắt đầu rồi.

Nghĩ nghĩ.

Nàng một tay chống cằm.

Ánh trăng sáng bạc chiếu vào trêи người nàng.

Một thân bạch y, mái tóc đẹp tản ra trêи lưng.

Bộ dáng lãnh đạm xa cách, nhưng lại rất hấp dẫn tầm mắt.

Tô Yên chờ chờ.

Nghe được tiếng bước chân.

Nàng ngẩng đầu nhìn người tới.

Ánh mắt sáng lên một chút.

Chỉ thấy người nọ mặc áo bào gấm có hoa văn tinh xảo phức tạp.

Dáng người thon dài, đầu đội ngọc quan.

Một gương mặt đẹp đẽ quen thuộc lọt vào trong mắt.

Tư Đồ Tu ngước mắt, nhìn về phía ghế đá.

Bước chân hắn dừng lại một chút.

Tô Yên cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai người đối diện, an tĩnh rất lâu.

Tư Đồ Tu tiến nhanh đến.

Dưới ánh trăng, thân ảnh càng thêm tĩnh mịch.

"Nữ đế đại nhân vạn an."

Hắn ngậm ý cười, vẫn như lúc ban đầu.

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm."

Dứt lời, bầu không khí giữa hai người lại lần nữa lâm vào yên lặng.

Cuối cùng vẫn là Tô Yên lên tiếng hỏi

"Những gì ta viết, chàng đã đọc được hay chưa?"

Ý cười Tư Đồ Tu không giảm, giống như rất khó hiểu

"Nữ đế đại nhân nói vật gì?"

"Sổ con ta cho người đưa tới cho chàng."

"Nữ đế đại nhân cần gì phải bắt người truyền lời, muốn nói cái gì, giáp mặt trực tiếp không phải tốt hơn sao?"

Tô Yên nghe xong, nhìn nhìn hắn.

Chậm rì rì nghiêm túc lặp lại một lần

"Ta không phải cố ý muốn gạt chàng. Phật châu ta sửa lại rồi. Chàng đừng tức giận nữa."

Nói xong, Tô Yên gỡ túi tiền bên hông xuống, sau đó móc ra Phật châu nguyên vẹn như lúc ban đầu.

"Một viên đều không thiếu."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ánh mắt Tư Đồ Tu đen nhánh, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Tô Yên kéo kéo tay áo hắn, nghiêm túc nói

"Ta sẽ bảo hộ nó thật tốt mà."

Tư Đồ Tu bị khẩu khí của nàng chọc cho muốn bật cười.

Hắn nỗ lực duy trì biểu tình trêи mặt.

Lên tiếng

"Nữ đế đại nhân cùng với bổn vương đâu có quan hệ gì?"

Tô Yên nhấp môi.

Thế này cũng không được.

Thế kia cũng không được.

Nàng rõ ràng là hoàng đế.

Vì cái gì còn phải dỗ dành hắn?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản là không muốn tha cho nàng.

Tô Yên liền cầm Phật châu đặt vào trong túi tiền, lại lần nữa treo ở bên hông.

Sau đó ngồi xuống, thanh âm rầu rĩ

"Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân tới nơi này có chuyện gì?"

Tư Đồ Tu bị biến hóa của nàng làm cho sửng sốt.

Hỏa khí của hắn sớm đã tiêu tan, nay lại rục rịch trỗi dậy.

Khẩu khí trở nên quái quái

"Bổn vương không thể có chuyện?"

Tô Yên lại lột kẹo ăn.

Trầm mặc.

Dù sao nói như thế nào đều không đúng.

Nàng vẫn là không nói nữa.

Kết quả nàng không nói lời nào, vị Vương gia kia lại không tính toán buông tha cho nàng.

Tư Đồ Tu tới gần Tô Yên, ngồi xuống gần ghế đá.

"Nghe nói nữ đế đại nhân thân thể có bệnh nhẹ. Không biết là có vấn đề gì?."

Tô Yên cắn viên kẹo, chậm rì rì trả lời

"Thân thể ta không có việc gì."

Tư Đồ Tu ngậm ý cười, nhướng mày

"Dù sao nữ đế đại nhân cũng đã từng niết hơn trăm cân hạch đào, sức lực rất lớn, người bình thường làm sao có thể làm nàng bị thương?"

Tô Yên không muốn nói chuyện với hắn.

Hắn đây là khi dễ người!

Nàng cúi đầu ăn kẹo.

Tư Đồ Tu nhìn nàng ngoan ngoãn ngồi đó ăn kẹo.

Hạ mí mắt.

Ý cười trêи khóe môi không biết vì sao đã phai nhạt dần.

"Kẹo này của Nữ đế đại nhân, lúc cho người khác luôn rất hào phóng. Lại chưa từng chủ động cho bổn vương. Nữ đế đại nhân thật sự thích bổn vương sao?"

Tô Yên bị nói đến sửng sốt.

Cho người khác?

Nàng không nhớ đã cho người khác nào a.

À, thật ra đã từng cho tên nội gian Vương Lâm kia.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng mà nàng không phải là cố ý cho hắn.

Chỉ là khi đó nàng còn đang thất thần, không chú ý.

Hắn như thế nào vẫn còn so đo?

Tô Yên từ trong túi móc ra một cái, đưa cho hắn.

Tư Đồ Tu không tiếp.

Vẫn ngồi im.

Tô Yên dựa qua người hắn, muốn giải thích

"Ta vẫn chưa từng cho người khác."

Nói xong, lại bổ sung một câu

"Kẹo của ta, tất cả đều cho chàng."

Nói xong, nàng lột vỏ kẹo, đưa tới bên môi Tư Đồ Tu.

Tô Yên nếu đã muốn dỗ dành người thì sẽ nghiêm túc dỗ dành.

Chưa bao giờ có nửa điểm ứng phó.

Tư Đồ Tu nghe được lời Tô Yên nói, ngẩng đầu

"Nàng cảm thấy bổn vương là muốn kẹo của nàng sao?"

Yết hầu hắn lăn lộn lên xuống.

Thanh âm chậm rì rì.

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Vậy chàng muốn cái gì?"

Tư Đồ Tu một ngụm liền ăn viên kẹo đang để bên môi.

Nháy mắt liền hôn lên người đối diện với hắn.

Thanh Uyển vốn đang đứng một bên im lặng không nói gì, khi nhìn thấy một màn như vậy, có chút kinh ngạc.

Nhưng mà rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Một nữ quan được nữ đế lựa chọn trở thành hầu hạ bên người, nhất định phải có chỗ đặc biệt.

Như là, khả năng giữ mồm giữ miệng.

Không nên xem thì không được xem, dù có thấy được cũng phải làm bộ không nhìn thấy gì.

Thanh Uyển yên lặng quay đầu, nhìn sang hướng khác.

Thời điểm Triệu Mộ đi vào Ngự Hoa Viên liền nhìn thấy nơi bàn đá kia có thân ảnh xinh đẹp, mềm mại.

Dưới ánh trăng, bóng dáng một nam một nữ thực kiều mỹ.

Chỉ là, vì sao lại là bọn họ??

Trong lòng Triệu Mộ không biết vì sao vô cớ nảy lên một cỗ hỏa khí.

Hắn là đứng ở phía nữ đế.

Trong mắt hắn, Nhϊế͙p͙ Chính Vương cùng với nữ đế không đội trời chung.

Hiện giờ Nhϊế͙p͙ Chính Vương lại là sắc đảm bao thiên*, dám khinh bạc nữ đế như thế??

*Háo sắc đến liều mạng.

Hắn tức đến nỗi khuôn mặt đều đỏ lên.

Tiểu Hồng đang phơi thân dưới ánh trăng vốn dĩ không tập trung lực chú ý.

Liếc thấy một người đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta:Tinh Niệm

Nhìn bộ dáng tức giận của hắn, lại theo tầm mắt hắn nhìn qua.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê"

Cổ Vương, nhân loại này khẳng định là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm.

"Tê tê tê tê tê tê tê"

Hắn khẳng định là muốn ngăn cản hai người Yên Yên ở bên nhau.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê"

Không được, ta phải đi cắn hắn một nhát cho hắn thanh tỉnh.

Tiểu Hồng vặn vẹo thân mình liền muốn nhảy từ trêи tảng đá xuống.

Kết quả liền nghe được âm thanh của Cổ Vương

"Ngươi cắn một cái, hắn không những không thanh tỉnh, còn sẽ chết thẳng cẳng ở nơi này. Ngươi sẽ bị Yên Yên nhốt vào trong không gian, không bao giờ thả ra nữa."

Bởi vì Cổ Vương đã nói được tiếng người, cho nên liền dùng tiếng người nói chuyện cùng Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vừa mới nâng đầu lên, đảo mắt liền lại rũ xuống.

"Tê tê tê tê tê"

Nhân loại quá yếu, không vui.

Tô Cổ hừ lạnh

"Nhân loại yếu như vậy, ngươi cũng không biến được."

Tiểu Hồng bị lời này của Tô Cổ làm dỗi.

Lại lần nữa nằm vào trêи tảng đá.

Chỉ là đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy âm thanh của kẻ thứ ba kia.

Tiểu Hồng nghi hoặc nâng cái đầu rắn lên.

Lúc này mới phát hiện Triệu Mộ vẫn còn đứng ở vị trí vừa nãy, nhưng lòng bàn chân hắn bị đông cứng.

Chỉ là lúc này trời đã quá tối, không nhìn được rõ ràng.

Thế cho nên Triệu Mộ còn tưởng rằng là bị mắc vào thứ gì đó, cũng không để ý đến.

Ở bàn đá bên kia.

Tư Đồ Tu ôm Tô Yên kết thúc nụ hôn, hắn còn chưa đã thèm.

Nhiệt độ nóng rực ẩn hiện trong mắt hắn, ý cười trêи khóe môi càng thêm nồng đậm

"Kẹo này, cũng không tệ lắm."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cũng lộ ra nụ cười rất tươi.

Hẳn là hắn không còn so đo những chuyện phát sinh lúc trước nữa.

Tô Yên yên lặng mở túi tiền, thò bàn tay trắng nõn vào, móc ra bốn năm viên kẹo.

Sau đó đưa tới trong tay Tư Đồ Tu.

"Đều cho chàng."

Tư Đồ Tu cũng không cự tuyệt, cầm kẹo ở trong tay.

Hắn hỏi

"Nữ đế đại nhân đã khỏi bênh rồi sao?"

Tô Yên nghi hoặc

"Hả?"

Nàng không bệnh, hắn biết a.

Tư Đồ Tu thanh âm chậm rãi

"Nước không thể một ngày không có vua, nữ đế đại nhân mãi không thượng triều, sợ là sẽ chậm trễ quốc gia đại sự."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên nhớ tới Ngự Thư Phòng cùng những tấu chương trêи bàn kia.

Nàng ra tiếng

"Xem những tấu chương kia còn không bằng nghe những chuyện quan trọng trong lúc bóc hạch đào cho chàng."

Tư Đồ Tu nhướng mày, khom lưng cúi đầu, cùng nàng đối diện

"Nữ đế đại nhân nghĩ muốn cái gì?"

Tô Yên nói trắng ra

"Thực quyền."

Tư Đồ Tu cười.

Hắn sâu xa nói

"Nữ đế đại nhân muốn, vậy phải xem nàng có bản lĩnh hay không."

Tô Yên không trả lời.

Bản lĩnh hay không bản lĩnh, không phải nói ra là được.

Chính lúc này, bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến ầm một tiếng, âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất.

Chỉ thấy Triệu Mộ không biết vì sao đang nằm song xoài ở chỗ kia.

Trêи mặt tím bầm một mảng.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị cùng Tư Đồ Tu đại nhân hẹn hò bị người ta phát hiện, sẽ hủy hoại hình tượng nữ đế đại nhân ó."

Đặc biệt là ký chủ còn đang bị đè lên nữa chứ.

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói.

Nhìn tư thế nàng cùng Tư Đồ Tu ái muội như vậy, liền buông lỏng cánh tay, quay đầu nhìn về phía Triệu Mộ.

Tư Đồ Tu thấy nàng buông tay.

Ánh mắt sâu kín, khóe môi mỉm cười.

Không có biến hóa gì.

Tầm mắt hắn cũng liếc về phía người nọ đang nằm trêи mặt đất.

"Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở chỗ này, nữ đế đại nhân chẳng lẽ không định thẩm tra?"

Tô Yên sửng sốt.

Lắc đầu

"Ta triệu hắn tới."

Triệu Mộ hiện giờ là quan viên dưới trướng của nàng. Số lượng quan lại theo nàng không nhiều lắm.

Nếu nhốt lại thẩm tra, sợ là phải nằm liệt giường một hai năm.

Tư Đồ Tu nghe Tô Yên nói, suy tư

"Giờ này Nữ đế đại nhân triệu hắn tới làm cái gì?"

Tô Yên nghiêm túc

"Có việc trao đổi."

"Ồ? Ngồi bên vườn hoa dưới ánh trăng sáng, nói chuyện chính sự sao?"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe hắn nói xong.

Liền cảm thấy mình quang minh chính đại cũng trở thành có chút quái dị.

Nàng lên tiếng

"Thanh Uyển cũng ở đây mà."

Tư Đồ Tu nhướng mày, nhìn theo phương hướng ngón tay Tô Yên

"Ở đâu?"

Tô Yên nhìn qua.

Thanh Uyển vì sợ quấy rầy hai người bọn họ nên đã tự giác lui ra xa hơn mười mét, đứng ở phía sau cây cột.

Thế cho nên dù nhìn kĩ chỗ đó cũng không nhìn thấy người.

Tô Yên móc kẹo ra, lại để vào lòng bàn tay hắn hai cái.

"Ngoại thần đặc phái viên tới đây, Nhϊế͙p͙ Chính Vương đại nhân không quay về chủ trì đại cục sao?"

Tư Đồ Tu cười lên tiếng, yết hầu lăn lộn

"Nàng đuổi ta đi?"

Rõ ràng là cười, nhưng lại không cảm giác được chút ý cười nào.

Tô Yên

"Trẫm ······ có việc gấp muốn làm."

Nói dứt lời.

Tư Đồ Tu nhìn nàng bày ra bộ dáng nghiêm túc.

"Thần, cáo lui."

Nói xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Thuận đường còn cầm túi kẹo của Tô Yên mang đi luôn.

Tô Yên túm túm quần áo của mình.

Ngồi ở trêи ghế đá.

Nàng nhìn về phía Triệu Mộ đang nằm bò trêи đất.

Hắn lại còn chưa đứng dậy.

Không chỉ như vậy.

Hai chân, bên hông, trêи tay, hai mắt, còn có miệng.

Tất cả đều bị bịt kín một tầng băng sương trắng xóa như tuyết.

Ánh trăng chiếu xuống phá lệ nhìn rõ.

Tô Yên ra tiếng

"Tô Cổ, thả người."

thanh âm nàng bình đạm.

Tất nhiên là không tức giận.

Thời điểm Tô Yên lên tiếng, tầng tuyết bao phủ quanh người Triệu Mộ nháy mắt liền rút đi.

Tức khắc, người vốn dĩ ngã trêи mặt đất không nhúc nhích được lập tức vội vàng ngồi dậy.

Hắn vẫn luôn giãy giụa, không nghĩ tới đột nhiên lại có thể cử động.

Triệu Mộ đứng lên, nhìn khắp nơi, còn chưa phục hồi tinh thần.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên lên tiếng

"Triệu Mộ."

Triệu Mộ nghe thấy liền lấy lại tinh thần.

Vội vàng đi qua.

"Thần bái kiến nữ đế đại nhân."

Tô Yên gật đầu

"Đứng lên đi."

"Vâng"

"Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?"

Triệu Mộ không có trả lời.

Ngược lại là ngẩng đầu quan sát khắp nơi.

Cho đến khi Tô Yên nói một câu

"Đã đi rồi."

Triệu Mộ lúc này mới cúi đầu nói

"Nữ đế đại nhân, thần phát hiện không phải toàn bộ quan trong triều đều phục Nhϊế͙p͙ Chính Vương. Thậm chí không ít người đều phi thường bất mãn với chuyện hắn đương triều nhϊế͙p͙ chính. Thần cho rằng, nữ đế đại nhân có thể ngầm duy trì những người này."

Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nửa ngày sau, nàng nghiêm túc hỏi

"Là trẫm bảo ngươi tra xét chuyện này sao?"

Triệu Mộ sửng sốt.

"Nữ đế đại nhân ······"

Tô Yên

"Trẫm muốn ngươi nhìn chằm chằm Binh Bộ thị lang."

Triệu Mộ nghe Tô Yên nói.

Lại lần nữa cúi đầu xuống

"Thần hổ thẹn."

Tô Yên nghe hắn nói câu này, nàng dừng trong chốc lát, nói

"Còn có chuyện gì muốn bẩm báo sao?"

Triệu Mộ lắc đầu

"Thần.. thần hổ thẹn."

Lại lần nữa, Triệu Mộ cảm thấy hổ thẹn.

Hắn vẫn chưa chuẩn xác nghiền ngẫm đến tâm tình của nữ đế.

Ngược lại còn lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Tô Yên gật đầu

"Một khi đã như vậy liền lui xuống đi."

Triệu Mộ tiến một bước tớ trước mặt Tô Yên, quỳ xuống.

Có điểm kϊƈɦ động

"Thần có một chuyện không rõ."

"Nói"

"Bệ hạ cũng không để ý những đại thần trong triều có nỗi khổ tâm gì. Nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ là càng ngày bệ hạ sẽ càng mất lòng quan viên."

Tô Yên nghi hoặc

"Hết rồi?"

"Khẩn cầu nữ đế đại nhân giải thích nghi hoặc."

Kỳ thật ở trong mắt Triệu Mộ, Tô Yên vừa mới thượng vị cái gì cũng đều không hiểu, nghĩ mọi chuyện quá phiến diện.

Cho nên hắn muốn lấy phương thức như vậy nhắc nhở Tô Yên.

Chớ làm mất lòng đám đại thần trong triều.

Tô Yên cúi đầu, chậm rãi nói

"Trẫm dù có được nhân tâm của các đại thần trong triều thì như thế nào? Không có binh quyền để chống lại, nếu là một ngày kia Nhϊế͙p͙ Chính Vương tạo phản. Chẳng lẽ trẫm phải nhờ vào các đại thần lấy chết ngăn cản?"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)