Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 206

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 206
Tô võng hồng thực sự quá câu nhân (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Liền nhìn thấy Giffy chống một bàn tay ở mép giường.

Khuôn mặt hàm chứa ý cười, một bộ dáng câu nhân nhìn nó.

Tô Tiểu Mộng sau khi ngốc lăng một lúc, nó duỗi tay xoạch một tiếng, mở ra bình sữa bò.

Đầu tiên là uống một ngụm.

Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Giffy.

Giffy còn chưa nói chuyện.

Mí mắt Tô Tiểu Mộng liền buông xuống, không hề nhìn ả ta nữa.

Vừa uống sữa bò vừa nghiêm trang nói

"Hơi thở Người Bất Tử trên người ngươi thực nồng đậm."

Giffy sửng sốt.

Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu

"Tróc nã Người Bất Tử là chuyện của ta, ngươi vì sao lại dây dưa cùng Người Bất Tử rồi?"

Giffy cười đầy ẩn ý

"Đó là bởi vì ······ chúng ta làm một cuộc giao dịch."

Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt Giffy bắt đầu thay đổi.

Tô Tiểu Mộng nhìn ả.

Chỉ thấy đôi tay Giffy toát ra khói đen.

Hơn nữa tốc độ khói đen đột nhiên biến nhanh, giây tiếp theo liền quấn quanh tứ chi Tô Tiểu Mộng.

Tô Tiểu Mộng chau mày, thử giãy giụa.

Giffy ha ha cười

"Vô dụng thôi, ngay cả Tô Yên cũng không tránh thoát được mà."

Ả ta vừa nói xong, Tô Tiểu Mộng đã chủ động tiến công.

Phanh!

Hai đại Chủ Thần ở trong căn phòng nhỏ hẹp này giao đấu với nhau.

Bởi vì trong thế giới vị diện, tu vi mỗi người đều chịu trói buộc.

Cho nên ở trong mắt nhân loại, hai người bọn họ giao đấu đã là siêu việt, vượt sức con người.

Nhưng đối với hai người họ mà nói, đây chỉ giống như là gãi ngứa thôi vậy.

Cả một tầng lầu đều bị chấn động rung lên.

Ba giờ sau.

Giffy từ dưới vách tường bị sập bò lên.

Trên mặt cô ta dính đầy tro bụi.

Giffy ho khan một tiếng, lau vết máu ở khóe môi.

Cười cực kỳ lớn tiếng

"Mộng Yểm, lực lượng của ngươi lại tăng lên."

Mộng Yểm không nói lời nào.

Giffy chậm rì rì nói

"Nhưng mà ······ đã chịu vị diện áp chế, thân thể còn thu nhỏ. Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh bại ta."

Vừa dứt lời.

Thình thịch.

Mộng Yểm chống đỡ hết nổi, trước mắt tối sầm ngã xuống trên mặt đất.

Giffy hừ lạnh.

Hết thảy đều ở trong tầm khống chế của ả.

Ngày hôm đó, Tô Yên tỉnh lại.

Vốn là muốn thu thập thu thập chuẩn bị xuất viện.

Vết thương trên người cô đã hồi phục được kha khá.

Đột nhiên cô nhận được điện thoại của Tô Tiểu Hoa.

Số điện thoại ba người kia Tô Yên sớm đã ghi nhớ trong đầu.

Thế cho nên màn hình vừa hiện số, cô liền biết là ai.

Cô nghe máy

"Alo?"

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Tô Tiểu Hoa khóc nức nở

"Yên Yên, cứu mạng. Người tên Giffy kia đánh em."

Tô Yên dừng động tác lại trong chốc lát.

"Em ở đâu?"

"Bệnh viện An Tâm."

Tô Tiểu Hoa ngoan ngoãn nói.

Tô Yên nói

"Chờ ta."

Dứt lời, cô liền cắt đứt điện thoại, đi ra ngoài.

Chỉ là vừa đi ra, sắc trời bên ngoài không quá đẹp.

Âm âm u u.

Xem ra là sắp mưa.

Tô Yên bắt xe taxi, chạy thẳng đến bệnh viện An Tâm.

Chờ Tô Yên tới bệnh viện.

Nhìn thoáng qua cameras ngoài cổng.

Sau đó mới đi vào.

Trong một biệt thự ở xa ngàn dặm.

Tống Du Cảnh một tay chống cằm, nhìn người con gái xuất hiện trên màn hình

"Haa, em cuối cùng cũng xuất hiện, Tiểu Quai."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, mang theo ý cười sâu kín.

Nói xong liền đứng dậy, đi ra bên ngoài.

······

Đi vào bệnh viện này, Tô Yên phát hiện một người cũng không có.

Tiến vào thang máy.

Chỉ có một tầng duy nhất còn sáng đèn là tầng 17 cao nhất.

Cô ấn một cái, thang máy đóng lại.

Bắt đầu di chuyển lên trên cao.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

"Ting" thang máy lên đến tầng mười bảy.

Tô Yên vừa đi ra, liền thấy được Tô Tiểu Hoa bị trói ở giữa không trung.

Mặt Tô Tiểu Hoa có chút sưng.

Ít nhất tròn hơn một vòng lớn so với trước, mặt đỏ bừng a đỏ bừng.

Trên má còn có dấu vết bàn tay.

Tô Tiểu Hoa dẩu miệng ủy ủy khuất khuất.

Hai mắt đều ngập nước

"Yên Yên!! Chị rốt cuộc đã tới rồi!!"

Giọng nói trẻ con mang theo vô tận ủy khuất.

Tô Yên nhìn đám khói đen trên người Tô Tiểu Hoa.

Không có đi chạm vào.

Chỉ là hỏi

"Giffy bắt em tới nơi này?"

Tô Tiểu Hoa dùng sức gật đầu

"Ân!!"

"Cô ta đâu?"

"Em không biết."

Nói xong, Tô Tiểu Hoa đong đưa thân thể

"Yên Yên, chị chẳng lẽ không muốn cứu em xuống sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Không muốn."

Nói xong, Tô Yên đi vào bên trong.

Càng vào trong Tô Yên lại nghe được thanh âm đàn dương cầm.

Sau đó thấy được Tô Tiểu Mộng bị trói ở trên cột.

Lại đi tiếp vào trong, đến một cánh cửa lớn đang đóng chặt.

Tô Yên đẩy ra.

Trước mắt là một ban công rộng.

Còn có Tô Cổ sắc mặt tái nhợt bị trói ở trên dương cầm.

Giffy đánh đàn đến vui vẻ.

Cô ta lên tiếng

"Tới rồi sao, Chủ Thần đại nhân."

Tô Yên không nói lời nào.

Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời âm trầm đen như mực.

Sau đó chậm rãi lên tiếng

"Ngươi cố ý bắt tất cả bọn họ để tìm ta tới là vì cái gì?"

Giffy cười

"Chủ Thần đại nhân đang nói cái gì a, ta có thể vì cái gì? Ngài là thủ lĩnh Chủ Thần của chúng ta, lời ngài nói đó chính là thánh chỉ. Ngài xem, ta có thể làm cái gì a."

Giffy nói chuyện tiếu lí tàng đao, âm dương quái khí.

Tô Yên chớp chớp mắt, ra tiếng

"Ngươi có liên hệ cùng người Minh giới."

Giffy mày nhíu lại

"Chủ Thần đại nhân đang nói cái gì?"

Tô Yên thực nghiêm túc

"Ngươi đầu tiên là hại ta, phát hiện ta không chết, liền muốn dùng ba người bọn họ bắt ta thúc thủ chịu trói."

Cô dừng một chút

"Dĩ hạ phạm thượng, ngươi nên bị tước bỏ thân phận Chủ Thần, nhốt vào luân hồi đạo."

Giffy cười lạnh

"A, phải không?"

Ả có vẻ không chút nào để ý.

Tô Yên nhìn Tô Cổ.

Lại lần nữa nhìn về phía Giffy, nói

"Vốn dĩ đây là hình phạt."

"Sao nào? Hiện tại không muốn xử trí ta như vậy?"

Giffy cười, dò hỏi.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ngươi dung hợp với Người Bất Tử, hơn nữa cấu kết cùng người Minh giới, ý đồ ăn trộm đồ vật của Cửu Trọng Thiên."

Nói xong, Tô Yên dừng một chút

"Ngươi không thể nhập luân hồi đạo, chỉ có thể chết ở nơi này."

Bởi vì cổ họng đau, nàng nói rất chậm, rất nghiêm túc.

Nói xong lời này, tươi cười trên mặt Giffy lập tức cứng lại.

"Sao ngươi biết?"

"Ta biết cái gì?"

Tô Yên nghi hoặc.

Giffy

"Ngươi!!!"

Nháy mắt, tròng mắt Giffy liền biến thành màu than chì.

Nhìn qua thực dọa người.

Giffy cười lạnh

"Ta chết không quan trọng, trước khi chết ta cũng muốn kéo ngươi xuống địa ngục. Chủ Thần đại nhân."

Vừa nói, giây tiếp theo hai người liền chiến đấu với nhau.

Nói thật, Tô Yên không có sát tâm với Giffy.

Cô không quá thích chú ý nhiều tới đám thủ hạ bại tướng còn chưa từ bỏ ý định này.

Đã từng bại dưới tay cô.

Vô luận lăn lộn như thế nào, kết cục đều sẽ không có biến hóa.

Hà tất phải làm thêm mấy chuyện vô nghĩa này?

Tô Yên không hiểu lắm.

Nhưng Giffy lại nổi lên sát khí với Tô Yên, cực kỳ mãnh liệt.

Một bộ dáng không phải ngươi chết chính là ta mất mạng.

Nhất định phải giết chết Tô Yên ở chỗ này.

Chiến đấu mở ra.

Nếu chỉ bằng thủ pháp kỹ xảo, hai người không phân cao thấp.

Phanh!

Hai người tách ra.

____

Ngày mai full vị diện ó... La la la***

*****

Edit: Tinh Niệm

Giffy đứng ở chỗ đó.

Mái tóc xoăn tản ra.

Càng tăng thêm một phần đẹp ma mị.

Giffy dùng dây buộc tóc đã bị đứt lại lần nữa buộc tóc lại.

Ánh mắt ả âm trầm.

Dần dần tròng mắt màu đen bắt đầu biến thành màu xám.

Ả cười lạnh lên tiếng

"Chủ Thần đại nhân, trước khi chết còn có di ngôn gì không?"

Tô Yên nghiêm túc hỏi

"Điều gì khiến ngươi cho rằng, ngươi sẽ giết chết ta?"

Giffy ngửa đầu cười ha ha

"Khẩu khí thật lớn a."

Vừa nói, quanh thân ả ta tràn ngập sương khói.

Giống như là từng đoạn dây thừng, bay thẳng đến chỗ Tô.

Giffy tự tin

"Ta có thể giết chết ngươi một lần, đương nhiên, cũng có thể giết chết ngươi lần thứ hai."

Dứt lời, đám khói màu đen kia lại lần nữa quấn quanh trên người Tô Yên.

Tô Yên nhìn nhìn tứ chi mình cùng trên bụng đều bị sương đen vây lấy.

Cô thử giật giật.

Kết quả đám sương đen như là có linh tính.

Cô vừa động, sương đen liền nháy mắt quấn chặt lại, khiến Tô Yên bất động, chỉ có thể ở đằng kia ngoan ngoãn chịu trói.

Mà ngay lúc này.

Tí tách.

Một giọt mưa rơi xuống mu bàn tay Tô Yên.

Sắc trời âm trầm.

Xem ra sẽ có một trận mưa to.

Tô Yên nhắm mắt lại.

Giffy ung dung, mọi chuyện trở nên càng ngày càng thú vị a.

"Như thế nào? Chủ Thần đại nhân lại mất kiểm soát?"

Thanh âm mang theo nghiền ngẫm.

Sau đó, ả khoanh tay trước ngực, dựa vào đàn dương cầm

"Ta lại rất muốn nhìn, Chủ Thần đại nhân khi bị mất khống chế rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì."

Giffy hứng thú bừng bừng.

Hoặc là nói, cô ta chờ chính là thời khắc này.

Giffy vĩnh viễn đều quên không được một ngày sỉ nhục kia.

Cũng là vào một ngày mưa như vậy.

Ả ta bị Tô Yên ném như là vứt rác rưởi ra ngoài.

Đó là sỉ nhục suốt đời ả ta.

Chiến thắng Tô Yên không tính là cái gì.

Người ả chân chính muốn đánh bại, là Tô Yên khi mất khống chế.

Chỉ như thế mới đủ làm ả hoàn toàn sảng khoái, báo thù được hết mấy trăm năm thống khổ này.

Phía đối diện, Tô Yên chỉ cảm thấy nghẹn đến khó chịu.

Cô duỗi tay muốn lôi kéo cổ áo một chút.

Kết quả tay còn chưa đụng tới liền bị sương đen kia nháy mắt kéo trở về.

Tô Yên ngẩng đầu.

Mái tóc màu vàng nhạt rối tung.

Mưa nhỏ tí tách tí tách, hỗn loạn bay trong gió, nhỏ giọt rơi trên tóc cô.

Sau đó chảy xuống, nện ở trên mặt đất.

Trong mắt Tô Yên tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Lẩm bẩm

"Sao nhất định phải tới trêu chọc ta đây?"

Cô không hiểu lắm Giffy rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà hiện tại, cô đã không muốn hiểu.

Tô Yên nâng mí mắt lên, nhìn Giffy nơi xa.

Vẻ mất kiên nhẫn càng ngày càng đậm.

Bỗng nhiên, chỉ nghe Tô Yên nói một câu

"Có phải ngươi cảm thấy, dùng biện pháp đặc thù này của Minh giới liền có thể khống chế được ta hay không?"

Lúc này trong mắt Tô Yên hiện lên ánh vàng kim.

Cổ tay cô vừa động, xoay chuyển một cái.

Sau đó cô chạm lấy đám sương đen, xe chúng như xé băng dính trên cổ tay mình.

Một chút một chút, rất nhanh đã loại bỏ được hoàn toàn đám sương đen kia.

Trên chân cũng không ngoại lệ.

Giffy vốn dĩ tự tin mười phần, nhưng biến cố đột nhiên này làm ả cả kinh.

"Sao có thể?!"

Tô Yên không kiên nhẫn

"Ngươi cảm thấy ta sẽ giẫm lên vết xe đổ lần trước sao?"

Dứt lời, thân ảnh Tô Yên đã xuất hiện ở trước mặt Giffy.

Phanh!

Giffy bị đánh hãm sâu vào trong mặt đất.

Cả tầng lầu đều đang rung động.

Trên bầu trời sấm sét ầm ầm.

Vậy nên người bên ngoài sẽ không ai cho rằng tiếng động lớn khi đánh nhau của Tô Yên và Giffy là do người làm ra.

Tô Yên nâng chân lên.

Dẫm vào tay Giffy.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô yên khom lưng, một chân gắt gao đè lên cột sống của Giffy, đè cô ta quỳ xuống.

Sau đó, tay cô sờ ở sau lưng Giffy.

Đến chỗ khớp xương cột sống thứ ba, Tô Yên sờ thấy một chỗ nhô lên.

Tay nhanh chóng tóm lấy.

Giây tiếp theo, dùng sức rút ra.

Nháy mắt, âm thanh sắc nhọn chói tai xen lẫn sự thống khổ của Giffy truyền khắp tòa nhà.

"Ầm"

Tiếng sấm càng thêm nặng nề.

Giffy thống khổ cuộn tròn trên mặt đất.

Cả người run rẩy giống như sắp chết.

Mắt trợn trắng, môi trắng bệch.

Tô Yến nhìn cái cục đen xì xì trên tay mình.

Nó hình như là có sức sống.

Nháy mắt liền muốn nhảy xuống đất chạy trốn.

Tô Yên nhìn chằm chằm trong chốc lát, hỏi

"Đây là thứ gì?"

Cô vừa suy nghĩ, vừa duỗi tay bắt lại cục màu đen đang muốn n tiến vào trong thân thể Giffy.

Nó còn chưa kịp chui vào, Tô Yên đã lên tiếng

"Tô Cổ"

Tô Cổ nâng tay phải lên.

Nháy mắt xung quanh cục đen xì kia hình thành một khối băng.

Đông cứng nó ở bên trong.

Tô Yên duỗi tay muốn Tô Cổ dừng lại.

Khối băng kia xoay qua xoay lại một chút, nó vậy mà vẫn còn động đậy.

Thậm chí băng bên trong còn nhanh chóng bị hòa tan.

Tiểu Hồng đang quấn quanh cổ tay Tô Yên nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

Một màn này quả thật rất quen thuộc.

Làm nó nhớ tới lúc cái đuôi rắn của mình bị cái thứ đen xì kia nuốt lấy, còn tưởng rằng cả bản thân nó cũng sẽ bị ăn luôn.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi.

Thời điểm khối băng kia gần như tan chảy hết, lộ ra một mảng khói đen uốn lượn.

Tiểu Hồng nháy mắt liền phun ra một đốm lửa.

Vì kỹ thuật của Tiểu Hồng không quá khả quan.

Cho nên ngọn lửa cháy ngập trời như nó dự đoán không xuất hiện.

Chỉ có một đốm lửa nhỏ xíu.

Bẹp, dừng ở trên thân mình đám khói đen kia.

Tiểu Hồng vốn dĩ thực sự rất tức giận.

Nhưng nhìn cái đốm lửa mình phun ra cùng nước miếng, nháy mắt liền đỏ mặt, muốn tìm cái khe đất chui xuống.

Tiểu Hồng nhanh chóng rúc đầu vào trong lòng Tô Yên.

Mà cái đốm lửa nhỏ trên thân khói đen kia không ngờ lại có lực sát thương rất mạnh mẽ.

Chỉ nghe một tiếng rít lên, khói đen nháy mắt bị tiêu diệt một phần.

Cảnh tượng bất thình lình trước mắt làm Tô Yên vốn không kiên nhẫn bỗng sửng sốt, cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.

Bên kia, Giffy nằm trên mặt đất thở hồng hộc, cười lạnh.

"Vô dụng thôi, đó là đồ vật của Minh Giới, bất tử bất diệt, ngươi không giết chết được nó đâu."

Giọng nói của ả lộ rõ sự vui mừng.

Tô Yên đơn giản mà thô bạo nắm chặt đầu Tiểu Hồng, nói

"Tiếp tục phun lửa."

Tiểu Hồng co rút thân mình, không muốn phun.

Đầu Tô Yên đau lợi hại, giọng điệu khi nói chuyện cũng không ngoan ngoãn mềm mại như ngày xưa.

Cô nắm chặt cái đuôi của Tiểu Hồng, ném đầu nó xuống mặt đất.

"Nếu ngươi không phun, ta liền đem ngươi đi hầm canh."

Tiểu Hồng héo héo

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, chị khi dễ em!

Tuy nói như vậy nhưng Tiểu Hồng vẫn là cố nén sự hổ thẹn trong lòng.

Lại lần nữa thè lưỡi.

Cùng với một, hai giọt nước miếng.

Một ngọn lửa rốt cuộc cũng được phun ra nhằm trúng trên thân cục đen kia.

Nó như bị bỏng, nháy mắt như không còn sức sống.

Giống như là gặp phải thiên địch, không dám nhúc nhích.

Rốt cuộc cục đen kia mới chỉ làm tan chảy được một nửa băng tuyết quanh thân.

Nó không có biện pháp để chạy thoát.

Tô Yên phóng tầm mắt quét một vòng.

Sau đó đi đến một góc trong sân thượng.

Cầm lên một thùng rỗng không biết đã để ở đây bao lâu.

Dội thẳng lên cái cục đen xì kia.

Tô Yên đập Tiểu Hồng hai cái

"Phun Lửa."

Vừa dứt lời.

Tiểu Hồng vận hết sức lực toàn thân, liền phun ra một nhúm lửa nhỏ.

Trời mưa như trút nước, nhưng mà cũng may nhúm lửa kia cuối cùng vẫn là dừng đúng chỗ.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một giây đồng hồ sau.

Lửa bùng lên, hừng hực thiêu đốt.

Vật thể màu đen kia phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai.

Phảng phất như có thứ gì muốn chạy thoát ra ngoài.

Cuối cùng bị Tiểu Hồng nhanh chóng phun ra một ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

Tiếng kêu nó càng ngày càng yếu dần, cuối cùng bị thiêu đến không còn sót lại cái gì.

Bên cạnh, Giffy ho khan một tiếng.

Lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.

Giffy giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên.

Cười lạnh một tiếng

"Chủ Thần đại nhân thủ pháp thật cao cường."

Tô Yên hạ mí mắt, mím môi, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Dù cho cô mặc một thân quần áo bệnh nhân cũng không thể che giấu được hơi thở xao động trên người.

Ngón tay Giffy lướt nhanh trên phím dương cầm.

Đập xuống thật mạnh.

Tiếng đàn dương cầm phát ra chói tai.

Giffy gằn từng chữ từng chữ, như là đang phun độc

"Giffy ở chỗ này mong rằng lần tiếp theo Chủ Thần đại nhân vẫn sẽ may mắn như bây giờ."

"Hy vọng lần sau gặp lại, Chủ Thần đại nhân vẫn khí phách như cũ."

Tô Yên nâng mí mắt

"Lần sau gặp mặt?"

Cô mất kiên nhẫn lôi kéo cổ áo của mình.

Băng gạc trắng trên cổ bởi vì đánh nhau nên đã rơi xuống, lộ ra miệng vết thương.

Vì cô lôi kéo cổ áo, miệng vết thương cực kỳ dễ thấy.

Giọng nói Tô Yên không kiên nhẫn

"Vận may lần sau của ta có hay không, ta không biết. Nhưng ngươi, đã không còn lần sau nữa rồi."

Vừa dứt lời.

Phanh!

Hai chân Giffy lần nữa đập mạnh trên mặt đất

Không biết từ khi nào, Mộng Yểm xuất hiện ở phía sau Giffy.

Một thân áo bào trắng che kín mít toàn thân, trừ một đôi mắt vàng rực rỡ lộ ra bên ngoài.

Tô Yên đi đến trước mặt Giffy.

Cô cắn ngón tay của mình.

Một giọt máu chảy ra.

Tô Yên giơ tay, ấn ở trán Giffy.

Giffy lập tức đau đớn.

"A!!!"

Hai mắt ả nhắm nghiền.

Mộng Yểm duỗi tay, nháy mắt túm Giffy giơ lên giữa không trung.

Giffy chật vật, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu.

Âm thanh Mộng Yểm lạnh nhạt

"Chủ Thần đại nhân, nên xử trí như thế nào?"

Tô Yên nâng mí mắt

"Xoá thần cách, nếu là còn sống, vậy nhốt ở trong không gian kín. Nếu là đã chết... vậy cứ để cô ta chết đi."

Mộng Yểm gật đầu

"Vâng"

Tô Yên dời ánh mắt.

Xoay người, một bên lôi kéo cổ áo, một bên đi về phía tòa nhà.

Sương đen trên người Tô Cổ đã biến mất.

Hắn đứng dậy, bế Tiểu Hồng đang nằm trên mặt đất lên.

Giffy liều mạng ngước mắt.

Nỗ lực giữ chính mình thanh tỉnh.

Ả run rẩy môi, cố nén đau đớn, ra tiếng

"Tô Yên, ngươi đứng lại."

Tô Yên giống như không nghe thấy gì, tiếp tục bước đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Bóng dáng lạnh nhạt kia làm Giffy thật chói mắt.

Ả kéo dài hơi tàn, hét lên

"Chủ Thần đại nhân."

Tô Yên dừng chân, quay đầu, đứng dựa vào ven tường.

Quần áo trên người cô đều bị nước mưa xối ướt.

Sắc trời vốn đang âm u, không biết vì sao bắt đầu có xu hướng thay đổi.

Thậm chí mưa cũng nhỏ dần.

Tí tách tí tách, dáng vẻ như sắp tạnh.

Tô Yên không kiên nhẫn

"Có việc thì mau nói."

Giffy sắc mặt tái nhợt

"Ngươi có phải vẫn luôn đợi ta xuống tay với ngươi hay không?"

Tô Yên không muốn trả lời vấn đề ngu ngốc này.

Cô đứng ở đằng kia

"Không"

Giống như chỉ cần Giffy không nói gì tiếp.

Cô sẽ xoay người đi luôn.

Giffy run rẩy môi, không cam lòng nói

"Có phải ngươi đã sớm biết ta sẽ động thủ với ngươi hay không? Ngươi vẫn luôn trầm mặc, đối với sự khiêu khích của ta cũng không thèm dao động. Chính là chờ ngày này, nhổ cỏ tận gốc có đúng hay không??"

Tô Yên bĩu môi, cười lạnh

"Ta sẽ không bao giờ nương tay đối với kẻ địch."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Những khiêu khích nhỏ nhoi như vậy, đối với Tô Yên mà nói, cô không hiểu phải đáp trả như thế nào.

Nếu cô đánh thật sự, Giffy khẳng định sẽ chết.

Nhưng tội của cô ta lại không đến mức phải chết.

Cho nên cũng chỉ có thể chờ, chờ một ngày cô ta phạm phải tội đáng chết.

Giải quyết dứt điểm một lần.

Về sau, cũng sẽ không tiếp tục gây ra nhiễu loạn.

Giffy không thể tin nổi, sắc mặt so với lúc trước còn khó coi hơn

"Ta ở trong mắt ngươi, có phải chính là trò cười?"

Tô Yên trầm mặc nửa ngày, khuôn mặt vô cảm

"Trò cười? Ngươi cũng đáng sao?"

Cô xoay người đi tiếp.

Giffy hoàn toàn tuyệt vọng.

Ả vẫn không nhúc nhích, một câu cũng không nói.

Mộng Yểm cúi đầu, nhìn Tô Cổ trên mặt đất.

Một lúc lâu sau, Mộng Yểm lên tiếng

"Ta phải đi rồi."

Tô Cổ cũng không quay đầu lại, đi thẳng về phía toà nhà. Cũng không thèm liếc mắt nhìn Mộng Yểm một cái.

" Nói lời vô nghĩa nhiều như vậy, còn không mau đi đi!"

Mộng Yểm đứng im trong chốc lát.

Cuối cùng, yên lặng bắt lấy Giffy rồi rời đi.

Tô Yên đi vào trong toà nhà.

Nhìn thấy Tô Tiểu Hoa ngồi trên mặt đất đang che mông rầm rì khóc.

Tô Tiểu Hoa cũng nhìn thấy ký chủ nhà mình đã đến, bèn chạy tới chỗ Tô Yên, vừa khóc lóc vừa kể lể

"Ký chủ!! Em rất nhớ chị, mông cũng đau quá a!!"

Kết quả, không được ôm một cái như trong dự đoán.

Tô Yên không kiên nhẫn, nói

"Tránh sang một bên."

"Bịch" một tiếng.

Tiểu Hoa lại lần nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Đôi mắt ướt át, thực sự rất uỷ khuất.

Ký chủ làm sao vậy?

Ký chủ chẳng lẽ không nhận ra nó?

Cho đến khi bóng dáng Tô Yên biến mất trong tầm nhìn.

Tô Cổ từ phía sau đi tới

"Bên ngoài trời mưa."

Hắn lãnh đạm nói một câu.

Tiểu Hoa lập tức từ trên mặt đất ngồi dậy.

Vỗ vỗ mông đầy cảnh giác

"Chúng ta hôm nay vẫn là không nên quấy rầy Yên Yên. Ngày mai lại tới nói cho chị ấy biết ta rất nhớ chị ấy."

Tiểu Hoa vừa nói, vừa yên lặng nắm chặt tay.

Tỏ vẻ rất tán thành lời nói của mình.

Tô Cổ liếc Tiểu Hoa một cái

"Đi thôi."

Tiểu Hoa gật gật đầu

"Ừ ừ."

Vừa đi, Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ơ? Tô Tiểu Mộng đâu?"

"Đi rồi."

"Đi đâu vậy?"

"Đi Đến chỗ hắn nên đi."

" Hắn có trở về không?"

"Hẳn là sẽ không."

"Ta có nên đi tiễn hắn không?"

"Với cái bộ dạng này của ngươi, vẫn là quản cho tốt cái mông mình đi đã. Lại ngã thêm một lần nữa, chỉ sợ sẽ vỡ thành hai nửa."

Tô Tiểu Hoa nghe Tô Cổ mắng mình.

Rất là căm giận

"Hừ!"

Trận mưa này, hai giờ sau liền tạnh hẳn.

Vừa vặn mười hai giờ.

Mặt trời lần nữa chiếu sáng.

Nhiệt độ nóng rát áp xuống mỗi người đi đường.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được có người oán giận.

Trận mưa này thế nào lại ngừng rồi.

Còn tưởng rằng thời tiết sẽ mát mẻ.

Ai ngờ đâu, nhiệt độ lúc này càng khiến người ta chịu không nổi mà.

Khi Tống Du Cảnh gặp mặt Tô Yên, chính là lúc này.

Lúc ấy, Tô Yên mới vừa ngủ một giấc tỉnh lại.

Những cảm giác không kiên nhẫn, nóng nảy bực bội trên người đều đã tiêu tan.

Mái tóc màu vàng nhạt mềm oặt.

Tô Yên ngồi ở trên giường bệnh chớp chớp mắt.

Nhìn một người đang ngồi trên ghế, không biết đã xuất hiện từ khi nào.

Tô Yên ngoan ngoãn ngồi thẳng, đôi tay cũng không biết nên để ở chỗ nào.

Cuối cùng, chỉ có thể mềm mại nói một câu

"Anh tới rồi."

Tống Du Cảnh mặc một thân tây trang, áo sơ mi trắng không chút cẩu thả.

Trên gương mặt đẹp trai không có cảm xúc gì.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

Nửa ngày sau mới nói

"Hai chúng ta quen biết sao?"

Tô Yên ngẩn người.

Cúi đầu nhìn chính mình.

Lúc này mới nhớ tới, cô hiện tại đã trọng sinh vào trong thân xác người khác.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên hơi há mồm, thanh âm mềm mại ấm áp, ngoan ngoãn nói

"Không quen biết."

Nói xong, cô lại nhanh chóng bỏ thêm một câu

"Em có thể cùng anh làm quen một chút không?"

Vụng về tiếp cận.

Nói trắng ra cũng không thèm dấu diếm.

Khuôn mặt Tống Du Cảnh không chút biểu tình

"Không thể."

Tức khắc, Tô Yên héo.

Cô nắm chặt chăn trong tay.

Bắt đầu nghĩ ngợi phải làm thế nào.

Hay là trực tiếp nói cho hắn, cô vốn dĩ chính là Tô Yên - người vợ đã chết của hắn.

Hay là lại một lần nữa làm hắn thích cô?

Hai cách này······ hình như cái nào cũng rất khó thực hiện.

Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt trông mong.

Miệng mấp máy định nói gì đó.

Một lúc lâu sau.

Cô nhẹ nhàng dò hỏi

"Anh có đói bụng không?"

Mặt Tống Du Cảnh vẫn không có biểu tình gì

"Làm sao?"

Tô Yên nghiêm túc

"Nếu anh đói, em mời anh ăn cơm."

Tống Du Cảnh lạnh như băng nói

"Cô cảm thấy tôi giống như loại người thiếu một bữa cơm?"

Tô Yên nhìn Tống Du Cảnh trong chốc lát, sau đó lắc đầu

"Không giống."

"Vậy tôi vì sao phải đi theo cô ăn cơm?"

Tống Du Cảnh hỏi từ vấn đề này sang vấn đề khác.

Khiến Tô Yên vốn đã không giỏi ăn nói lại càng không biết phải trả lời như thế nào.

Tô Yên héo héo ngồi ở mép giường.

Tô Yên hiện giờ cùng với vị Chủ Thần đại nhân khí phách, gặp thần sát thần ba giờ trước như hai người khác nhau.

Phòng bệnh lâm vào trầm mặc.

Tống Du Cảnh giơ tay, nhìn thoáng qua đồng hồ.

Hắn lên tiếng

"Nếu cô không có chuyện gì, tôi đi trước."

Tô Yên do dự trong chốc lát.

Cuối cùng không tìm ra được lý do gì để giữ hắn lại.

Chỉ đành phải gật gật đầu

"Được"

Cô đồng ý.

Người ngồi ở trên ghế cũng không đứng dậy đi ngay.

Chỉ ngồi im ở chỗ đó, tầm mắt sâu kín nhìn cô.

Tô Yên đợi trong chốc lát, hắn vẫn còn chưa đi.

Chớp chớp mắt, nghi hoặc

"Anh ······"

Còn chưa nói xong, Tống Du Cảnh mặt không biểu tình cắt đứt

"Cô hình như rất muốn tôi đi thì phải."

Tô Yên lắc đầu

"Không, không phải thế."

"Tôi muốn đi vì sao không giữ tôi lại?"

Tô Yên

"······"

Tống Du Cảnh từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế này rồi?

Một câu tiếp một câu, bốn phương tám hướng vây đến khiến cô dù nói cái gì cũng sai.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, nói

"Chúng ta không quen biết."

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình nhìn cô.

Không hề nói một lời.

Lúc này, Tô Tiểu Hoa cầm một cây kẹo que đẩy cửa vào

"Yên Yên, Yên Yên!!"

Tô Tiểu Hoa thấy Tống Du Cảnh đang ngồi ở trong phòng liền muốn chạy ra ngoài.

Tô Cổ đi vào sau, cảm nhận thấy không khí yên tĩnh mà xấu hổ giữa hai bọn họ.

Tô Cổ lên tiếng

"Hắn biết chị là Yên Yên."

Tiếng nói vừa dứt.

Tô Yên ngẩng đầu.

"Anh ·····"

Còn chưa nói xong.

Liền nghe Tống Du Cảnh mặt không biểu tình, từng câu từng chữ nói

"Chúng ta không quen biết."

Tô Yên ngồi ở mép giường, dáng ngồi càng thêm ngoan ngoãn.

Cô, cô lại không biết Tô Cổ đã nói cho hắn a.

Hơn nữa từ lúc vào phòng hắn đều không nói gì cả.

Không khí càng thêm yên tĩnh.

Tô Tiểu Hoa lôi kéo Tô Cổ chạy.

Căn bản không muốn ngốc ở chỗ này nữa.

Đảo mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Tô Yên.

Cuối cùng vẫn là Tô Yên lên tiếng đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này.

Thanh âm mềm mại, bởi vì dây thanh quản bị thương, nghe có chút khan khàn

"Chúng ta đi ăn cơm nhé?"

Ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào phòng.

Chiếu rọi ở trên người bọn họ.

Tô Yên bởi vì gần đây bị thương, chỉ ăn được thức ăn lỏng, gầy không chịu được.

Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.

Cô ngồi ở mép giường, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)