Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân (5)
← Ch.206 | Ch.208 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc nhìn Tống Du Cảnh.
Chờ hắn trả lời.
Nam nhân ngồi đối diện, sắc mặt lạnh như băng.
Bộ dạng giống như không muốn nói chuyện cùng cô.
Yên tĩnh thật lâu.
Mãi lúc sau mới nghe được một câu
"Tất nhiên là ăn rồi?"
Khó mà tin được, lời như vậy sẽ từ trong miệng Tống Du Cảnh nói ra.
....
Trong một nhà hàng xa hoa.
Tô Yên mặc quần áo bệnh nhân ngồi trong một góc.
Tống Du Cảnh ngồi đối diện cô.
Trên mặt hắn không có cảm xúc gì, không chút cẩu thả.
Thực mau, đồ ăn được bưng lên.
Không phải đồ ăn khẩu vị nặng mà là loại rất thích hợp cho người bệnh bồi bổ.
Canh gà đen hầm sâm, cải thìa xào, canh xương sườn, cùng với cháo gạo kê.
Những món này là do Tống Du Cảnh chọn.
Đồ ăn vừa lên tới, Tô Yên cũng không nói lời nào.
Chỉ là cúi đầu, cầm thìa một muỗng lại một muỗng uống canh.
Cô đói bụng.
Đánh một trận kia tiêu hao rất nhiều thể lực.
Hơn nữa thân thể này trước kia vẫn luôn dựa vào truyền dịch mà sống.
Vốn dĩ có thể ăn thức ăn lỏng, nhưng là bên cạnh không có người chăm sóc.
Vậy nê chủ yếu vẫn là dựa vào truyền dịch mới sống được.
Đây cũng là lí do vì sao hiện tại cô gầy đến như vậy.
Cô một ngụm lại một ngụm ăn, cũng không có chú ý đến phản ứng của người đối diện.
Thế cho nên cô không phát hiện, Tống Du Cảnh chỉ ăn hai miếng cho có.
Toàn bộ thời gian còn lại đều nhìn chằm chằm cô ăn cơm.
Nửa giờ sau.
Tô Yên buông xuống cái muỗng trong tay.
Cô ăn không tính là nhiều, mỗi món đều ăn một ít.
Chủ yếu là bởi vì thời gian dài không được ăn cái gì, cho nên ăn rất chậm.
Vốn dĩ cho rằng sẽ ăn được rất nhiều thứ.
Kết quả chỉ ăn một chút như vậy liền no mất rồi.
Vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du Cảnh.
Lúc này mới phát hiện hắn chỉ ăn một chút.
Tô Yên nghi hoặc
"Anh không đói bụng?"
Tống Du Cảnh không trả lời, mà là hỏi lại
"Cô rất đói bụng?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ừ"
Tống Du Cảnh
"Thiếu tiền? Không có tiền ăn cơm?"
Tô Yên lắc đầu
"Có, có tiền."
Nói xong cô móc thẻ ngân hàng ra.
Sau đó ra tiếng
"Phục vụ, thanh toán."
Người phục vụ mang hóa đơn tới.
Quét một lần, người phục vụ ra tiếng
"Xin lỗi nữ sĩ, tiền trong thẻ của cô số dư không đủ."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sau đó nhìn về phía một bàn đồ ăn này
"Bữa cơm này bao nhiêu tiền?"
"532 tệ."
Tô Yên duỗi tay, lấy lại thẻ ngân hàng.
Ở đằng kia nhìn một hồi lâu.
Viện phí của cô tổng cộng là gần ba vạn, đã thanh toán trước khi ra viện.
Hiện tại, tiền trong thẻ không đủ trả một bữa cơm.
Nhưng cái thẻ này, là mẹ Tô đưa cho cô.
Chính là cái thẻ dùng mật mã là sinh nhật cô, có 30 vạn tệ.
Là tiền mua anh trai Tô Phong của cô từ trong ngục giam ra ngoài.
Cho nên số tiền trong thẻ này, không phải 30 vạn, mà là ba vạn.
Tô Yên bóp thẻ.
Suy nghĩ một hồi lâu.
Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Tiếng nói có chút nhỏ
"Em không có tiền thanh toán."
Bữa cơm này là cô mời, hẳn là cô nên trả tiền.
Hiện tại không có tiền.
Có hơi chột dạ.
Giống như cô cố ý tới ăn trực.
Thế cho nên thanh âm nói chuyện nhỏ đi rất nhiều.
Tống Du Cảnh nghiêng đầu, nhìn về phía người phục vụ.
Cuối cùng, vẫn là hắn thanh toán bữa cơm này.
Người phục vụ vừa đi, Tống Du Cảnh mặt không biểu tình, thanh âm lãnh đạm
"Cố ý tới ăn trực sao?"
Tô Yên cúi đầu
"Không phải."
Cô cũng không biết trong thẻ không có tiền.
Tống Du Cảnh nhìn Tô Yên trong chốc lát.
Ra tiếng
"Lấy chồng rồi?"
Tô Yên ngẩng đầu
"Hả?"
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình
"Lấy chồng rồi?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có"
Tống Du Cảnh lại lạnh như băng hỏi
"Có bạn trai rồi?"
"Không có"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Một người mặt không biểu tình hỏi, một người ngoan ngoãn trả lời.
Nhìn như là Tô Yên đang bị ai kia khi dễ.
Hai người ngồi đối diện nhau, hơn nữa Tô Yên trên người mặc quần áo bệnh nhân, bộ dạng gầy yếu ngoan ngoãn ngồi đó.
Dẫn tới ánh mắt khách khứa trong nhà hàng liên tiếp quét qua chỗ hai người họ.
Saukhi Tống Du Cảnh hỏi xong.
Nhìn không ra hắn có biểu tình gì, giống như chính là chỉ thuận miệng hỏi.
Sau một lúc im lặng.
Hắn lại hỏi
"Vết thương trên cổ là như thế nào?"
"Không cẩn thận."
Tô Yên trả lời đại khái.
Tống Du Cảnh tiếp tục hỏi
"Ở bệnh viện bao lâu rồi?"
"Một tháng."
"Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"
Nghe đến đây, Tô Yên ngẩng đầu.
Cho nên, hắn nghe Tô Cổ nói, biết chuyện cô chính là vợ trước- Tô Yên của hắn?
Tô Yên chậm rì rì nói
"Không nghĩ được nhiều như vậy."
Cô nói xong, Tống Du Cảnh trầm mặc.
Vẫn là cái bộ dáng lạnh như băng, giống như tất cả đều không có gì thay đổi.
Nhưng là, mí mắt hắn buông xuống, lại cảm thấy có chút không giống lúc trước.
Có chút... âm trầm?
Hắn lạnh nhạt ra tiếng
"Là không nghĩ được nhiều như vậy hay là căn bản không muốn liên hệ?"
Tô Yên sắp xếp từ ngữ, giải thích
"Em bị tai nạn xe cộ, đã chết. Nếu em nói với anh rằng em còn sống, còn trọng sinh vào trong thân thể người khác, có khả năng anh sẽ không tin."
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình
"Em không tin anh."
Tô Yên nghiêm túc
"Bât luận việc này đặt trên người ai, đều rất khó tin."
Cô nói lời này chính là sự thật.
Việc này dù xảy ra với bất kỳ ai, đều chỉ cảm thấy đây là chuyện cười.
Nhưng Tống Du Cảnh cũng không nghĩ sẽ đơn giản như vậy mà buông tha cho cô.
Vẫn như cũ không nghe theo, không buông tha, từng bước ép sát
"Nhưng em lại nói với Tô Cổ. Nó chỉ là con nuôi của em. Em còn tin tưởng nó hơn cả anh sao?"
Tô Yên lập tức bị hỏi nghẹn lời
"Em ······"
Cô không biết nên giải thích như thế nào cho hắn nữa.
Tô Yên nói
"Quan hệ của em và hắn, không đơn giản chỉ là mẹ nuôi và con nuôi."
Lời này vừa nói ra, người đối diện liền an tĩnh.
Hắn như đang suy nghĩ gì đó
"Ồ? Đó là quan hệ không bình thường?"
Tô Yên thực rối rắm.
Cô không nói rõ được.
Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, uống một ngụm canh trong chén
"Không phải như anh nghĩ đâu."
Nói xong, liền không nói chuyện nữa.
Chỉ là cúi đầu ăn canh.
Người này, từ khi nào trở nên dọa người như vậy?
Trước kia Tống Du Cảnh không phải là bộ dạng này.
Chẳng lẽ là bởi vì việc cô trọng sinh vào cơ thể người khác khiến hắn bị kích thích?
Khiến hắn một chốc một lát không thể bình tĩnh lại được??
Tô Yên nghĩ như vậy.
Bữa cơm này ăn hơn một giờ.
Trừ bỏ lúc ăn cơm.
Còn lại đều là trả lời các vấn đề Tống Du Cảnh hỏi.
Sau khi đã ăn no.
Hai người rời khỏi nhà hàng, đi ra ngoài.
Tích tích tích.
Một chiếc xe điện phóng nhanh vượt ẩu lướt qua.
Eo Tô Yên được ôm lấy, bị người ta kéo vào trong lòng ngực.
Đầu cô để ở trên bộ ngực cứng rắn của hắn.
Tô Yên còn chưa nói chuyện.
Ngược lại là cảm thấy bàn tay bên hông giật giật.
Tống Du Cảnh nhướng mày
" Sao lại gầy như vậy?"
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Đói."
Những ngày qua cô vẫn luôn ở bệnh viện truyền nước biển, không có cơm ăn.
Trong một tháng, tự nhiên đói thành cái bộ dạng này.
Tầm mắt Tống Du Cảnh nhìn về phía cánh tay cô.
Mạch máu trên cánh tay có vài lỗ kim.
Tay phải so với tay trái còn nhiều gấp đôi.
Bởi vì chỗ lỗ kim có dán băng dính, làm cho làn da của Tô Yên ở những chỗ đó đều bị mài ra tơ máu hồng.
Giống như mất đi một lớp da, so với những chỗ khác đều trắng hơn vài phần.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tống Du Cảnh nhìn một hồi lâu, sau đó thở dài.
Bỗng nhiên hắn cúi đầu, hôn lên môi cô.
Nụ hôn này kết thúc, Tô Yên liền phát ngốc.
Chỉ nghe giọng điệu âm trầm của Tống Du Cảnh
"Lăn lộn thành như vậy vẫn mà không nghĩ tới gọi điện thoại cho anh?"
Tô Yên hơi há mồm
"Em ···· ưm."
Lời còn chưa nói xong đã bị người nào đó tức giận hôn lên môi.
Sau đó, Tô Yên bị hôn đến ngơ ngác.
Cứ thế bị Tống Du Cảnh trực tiếp bế ngang vào trong xe.
Tống Du Cảnh thanh âm lạnh như băng, thậm chí có thể rõ ràng nhận thấy sự tức giận trong giọng nói của hắn.
"Em ở chỗ nào?"
Tô Yên ngoan ngoãn báo địa chỉ
"Tiểu khu Kim Lâm, tòa 18 phòng 1102."
Tống Du Cảnh bật hướng dẫn.
Xe nhanh chóng chạy đi.
Nửa giờ sau, xe xuất hiện ở dưới tầng lầu.
Lúc đầu, Tô Yên cho rằng hắn sẽ muốn đi lên theo.
Chờ cô xuống xe, chuẩn bị nói với hắn trong nhà rất loạn.
Kết quả, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, người nào đó đã đạp chân ga phóng đi.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, sửng sốt một hồi lâu.
Cứ thế liền đi rồi??
Cô còn cho rằng mình sẽ bị ép hỏi.
Dù sao chuyện cô trọng sinh vào thân thể người khác lớn như vậy, hắn sẽ muốn tìm hiểu rõ ràng hơn.
Nhưng kết quả.
Hắn vừa hỏi vừa hôn thêm hai cái.
Sau đó, liền không có sau đó nữa??
Tô Yên đứng ở cửa đợi trong chốc lát.
Xác nhận hắn sẽ không quay trở lại.
Lúc này mới xoay người đi lên lầu.
Vừa đến tầng 11, ra khỏi thang máy.
Một tầng này cũng chỉ có hai hộ sinh sống.
Vừa đến nơi liền có thể nhìn thấy ngoài cửa còn có vết máu chưa rửa sạch.
Cửa nhà còn đang khép hờ.
Lại đi vào bên trong.
Trong phòng một đống hỗn độn.
Chăn nệm bị ném xuống giường.
Phàm là những vật có giá trị, đồ vật đáng tiền ở trong nhà đều biến mất.
Tô Yên cầm lấy điện thoại.
Cuối cùng vẫn là gọi điện tới cho công ty hỗ trợ công việc gia đình.
Mới ra viện, vẫn nên ít vận động thì hơn.
Việc khó khăn thì nên giao cho người chuyên nghiệp đi làm.
Nửa giờ sau, nhân viên công ty vệ sinh đã đến.
Dì nhân viên nhìn thấy máu ở cửa nhà liền khiếp sợ.
Lúc bước vào nhà liền trưng ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Tô Yên lên tiếng
" Chào dì, tôi thuê dì ba tiếng đồng hồ. Nhà tôi có chút bừa bộn, dì có thể dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ được không?"
Dì nhân viên nhìn kỹ căn nhà trong chốc lát, liên tục gật đầu
"Có thể, có thể."
Tô Yên gật đầu
"Vậy được, ba tiếng nữa tôi sẽ quay lại. Cảm ơn dì."
Nói xong, Tô Yên cầm chìa khóa đi ra khỏi cửa.
Ra cây ATM rút 300 tệ.
Cầm được tiền, cô đầu tiên là đi một chuyến đến đồn công an.
Nửa giờ sau, đi ra ngoài.
Mới đi ra không lâu.
Mẹ Tô liền gọi điện thoại tới cho Tô Yên.
Khóc thút thít trong điện thoại
"Yên Yên, Yên Yên, anh trai con bị bắt đi rồi. Phải làm sao bây giờ."
Tô Yên
"Liên quan gì tới tôi?"
Mẹ Tô tức khắc liền sốt ruột
"Mày, mày lúc trước nói sẽ buông tha cho nó, hiện tại tại sao lại lật lọng??"
Tô Yên cầm thẻ ngân hàng
"Không có 30 vạn, chỉ có 3 vạn. Việc của Tô Phong ở cục cảnh sát đã lưu án. Tôi cũng không tố cáo hắn giết người chưa thành, chỉ là tội đột nhập vào nhà cướp bóc."
Mẹ Tô sốt ruột
"Mày, mày sao lại trở thành cái bộ dạng này? Ba vạn là tiền của tao, chẳng lẽ mày thật sự muốn bức tao bán nhà mới bằng lòng bỏ qua sao?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Mẹ, tôi không muốn đòi tiền."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Mẹ Tô nghe xong, lại cảm thấy không an tâm
"Mày muốn gì?"
"Tôi muốn cho Tô Phong ngồi tù."
Tô Yên chậm rãi nói
"Mẹ lúc này còn có thời gian gọi điện cho tôi, chi bằng làm cho Tô Phong bữa cơm chia tay thật ngon miệng đi."
Nói xong, cô cắt đứt điện thoại.
Tô Yên nhìn thẻ ngân hàng trong tay.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
Còn cảm thấy... có chút ngạc nhiên.
Dùng loại phương thức lừa gạt này để hãm hại cô.
Nếu không sai, nguyên thân chắc chắn là con ruột của mẹ Tô.
Đối đãi bất công như thế này với hai anh em cũng nghiêm trọng quá rồi.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát nhưng mãi cũng không rõ nguyên nhân.
Liền không muốn phí dung lượng não để nghĩ đến vấn đề này nữa.
Cô bắt taxi đi đến bệnh viện Thánh An để kiểm tra vết thương, sau đó hoàn tất thủ tục xuất viện.
Kết quả cô vừa đến phòng bệnh.
Liền thấy được Tô Tiểu Hoa còn có Tô Cổ đang ngồi ở chỗ đó phát sóng trực tiếp.
Trước mặt bọn họ bày rất nhiều đồ ăn vặt.
Riêng Tô Tiểu Hoa cầm bảy, tám cái hộp chocolate.
Hơn nữa đến bây giờ nó còn ăn chưa đã miệng.
Vẫn luôn ăn.
Một bên ăn, một bên nói
"Ưm, ăn ngon."
Ngữ điệu non nớt giòn tan vang lên.
Hơn nữa lời này là do hắn thật sự ăn thấy ngon mà nói ra.
Tức khắc bình luận phủ kín màn hình
"A a a a a đáng yêu."
"Đáng yêu quá"
"Trên thế giới này sao lại có tiểu bảo bối đáng yêu như vậy??"
"Mong Tô Cổ đệ đệ cùng Tiểu Hoa quay phim a."
"Khi nào Tiểu Hoa cũng quay phim truyền hình đi a."
"A a a a a, thật muốn nhìn Tô Cổ đệ đệ cùng Tiểu Hoa quay phim truyền hình cổ trang, khẳng định đặc biệt đẹp."
"A? Sao lại không thấy một đứa nữa đâu?"
"Đệ đệ, đệ đệ, sao lại không nói lời nào."
Bình luận từng đợt từng đợt chạy khắp màn hình.
Tô Cổ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Yên trở về.
Lại xem thời gian không sai biệt lắm.
Trong tay hắn nắm kẹo que, lên tiếng
"Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, hẹn gặp lại."
Nói xong liền tắt livestream.
Còn Tô Tiểu Hoa vẫn luôn đắm chìm với bánh kem chocolate mỹ vị
"Ưm~~ ăn ngon, ăn ngon!!"
Tô Tiểu Hoa ánh mắt phát sáng, trong miệng tất cả đều là chocolate.
Cho đến khi Tô Yên đi đến trước mặt.
Tô Tiểu Hoa mới phát hiện Yên Yên đã trở lại.
Nó hưng phấn
"Yên Yên!!"
Tô Yên nhìn hai người.
Trầm mặc trong chốc lát.
Mở lời câu đầu tiên không phải hỏi thăm, cũng không hỏi sao các em lại ở chỗ này.
Mà là
"Có tiền không?"
Tô Cổ sửng sốt.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Yên Yên muốn đòi tiền chúng ta?"
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn thành thành thật thật lấy tất cả tiền trong túi ra.
Tiểu Hoa nhìn về phía Tô Cổ
"Sao ngươi còn không lấy ra?"
Tô Cổ lấy cặp sách bên cạnh lại đây, kéo khóa, lấy ra ba xấp tiền.
"Đây."
Lấy xong, hắn ngẩng đầu hỏi
"Đủ chưa?"
Tô Yên từ giữa rút ra một ít.
"Đủ rồi"
Tô Tiểu Hoa cười cong mi mắt.
"Yên Yên thật nghèo a, là muốn lấy tiền đi mua quà sao?"
Tô Yên nghi hoặc
"Mua quà?"
Tô Tiểu Hoa nhìn phản ứng của Tô Yên liền biết không phải đi mua quà rồi.
Kết quả là nhỏ giọng nói thầm
"Em còn tưởng rằng chị đi mua quà tặng cho Tống Du Cảnh đại nhân chứ."
Tô Yên nghĩ lại, mình trước khi chết hình như chính là đang đi mua quà cho hắn.
Sau đó thì sao?
Sau đó, chết rồi.
Quà đương nhiên không đưa được.
Nói như vậy, cô hình như là nên đi mua quà cho hắn.
Nhưng cô không có tiền.
Cho nên việc tặng quà này trước cứ gác lại đã.
Tô Yên mặc quần áo của mình lên.
Tô Tiểu Hoa nghi hoặc
"Yên Yên làm cái gì vậy?"
"Xuất viện."
Tiểu Hoa vui vẻ
"Yên Yên có phải khỏi bệnh rồi hay không?"
"Gần khỏi hẳn rồi."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Tiểu Hoa vội vàng ném bánh kem chocolate trong tay đi.
Sau đó đeo cặp sách nhỏ trên lưng.
"Em cũng muốn đi theo Yên Yên!"
Tô Yên nhìn về phía Tô Tiểu Hoa.
Một lúc lâu sau mới hỏi
"Vì sao chúng ta không thể kết nối với nhau?"
Tiểu Hoa xoắn hai ngón tay nhỏ với nhau.
"Tiểu Hoa cũng không biết."
Thanh âm trẻ con non nớt.
Nghe rất đúng lý hợp tình.
" Nhiệm vụ của ta xem như là hoàn thành rồi sao?"
Tiểu Hoa mờ mịt
"Ký chủ ··· ách ···· hẳn là hoàn thành rồi đi?"
Hiện tại nó không thể tra được gì, cũng không thể hỏi được gì.
Không có cách nào tìm kiếm tư liệu.
Trừ thời điểm ngẫu nhiên hoàn thành nhiệm vụ hoặc là gặp phải nguy hiểm mới có thể kết nối với ký chủ.
Những lúc khác hai người đều không thể kết nối với nhau.
Nếu không phải như vậy, lúc trước ở bệnh viện nhìn thấy Tô Yên giả, nó cũng sẽ không do dự như vậy.
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong.
Không hỏi thêm gì nữa, chỉ là tiếp tục thu thập đồ dùng.
Tiểu Hoa tha thiết vươn tay nhỏ.
"Ký chủ! Tiểu Hoa giúp chị!"
Tô Yên nhìn Tiểu Hoa liếc mắt một cái.
Sau đó, yên lặng đẩy cái tay béo dính đầy chocolate ra.
"Đi rửa sạch sẽ."
Tiểu Hoa nhìn chocolate dính đầy trên tay mình.
Đi rửa sao?
Nó vươn đầu lưỡi muốn liếm sạch nốt chỗ chocolate kia.
Một màn này bị Tô Cổ ngăn lại.
Tô Cổ túm cổ áo Tiểu Hoa kéo ra bên ngoài.
Vừa đi vừa bày ra bộ dạng ghét bỏ
"Ta để ngươi đói sao? Bánh kem Chocolate còn nhiều thế kia, người sao lại cứ muốn làm như vậy?"
Tô Tiểu Hoa hừ hừ
" Thì rửa tay, rửa tay."
Lúc này Tô Tiểu Hoa không tranh luận gì nữa là bởi vì nó cảm thấy Tô Cổ nói rất đúng.
Bánh kem Chocolate còn nhiều như vậy.
Dính trên tay liền rửa sạch đi.
Khi bọn họ quay trở lại phòng bệnh, Tô Yên đã thu thập xong.
Một cái vali hành lý, vứt tất cả đồ vật vào đó.
Tô Yên cũng đã thay từ quần áo bệnh viện sang quần áo của mình.
Quần áo khá mỏng nên có thể nhìn ra được cô xác thật là quá gầy.
Quần áo size lớn lại dài rộng như vậy, nhìn qua giống như trẻ con đang mặc quần áo của người lớn vậy.
Sau đó Tô Yên mang theo cả hai về nhà.
Trên đường đi về, Tô Yên nhận được điện thoại của người đại diện Linh Linh.
"Alo?"
Người đại diện mở miệng
"Tô Yên, tôi hỏi thẳng nhé, cô cùng Tô Cổ có quan hệ gì vậy?"
Tô Yên nhìn thoáng qua thiếu niên biểu tình lãnh đạm đang ngồi trên xe.
Cô đáp
"Em trai của tôi."
Thân phận của Tô Cổ lại từ con nuôi trở thành em trai.
Người đại diện hỏi
"Ruột thịt?"
"Không phải."
Nghe Tô Yên nói xong, cũng đại khái đã rõ ràng.
Chính là ngẫu nhiên quen biết, sau đó mời làm khách mời trong livestream.
Người đại diện nói
"Đã nhiều ngày fans của cô tăng cực kỳ nhanh chóng, thu nhập so với mấy tháng trước đều gấp vài lần. Làm không tồi, tiếp tục cố gắng."
Tô Yên trả lời
"Được."
Lúc sau, người đại diện lại nói
"Cô còn biết minh tinh nào nữa không?"
Còn không đợi Tô Yên trả lời, người đại diện liền nói
"Công ty chuẩn bị tổ chức giải đấu PK giữa các chủ bá. Số lượng fan của cô vừa vặn đạt đủ chỉ tiêu. Năm ngày nữa nếu không có gì thay đổi thì cô sẽ cùng một chủ bá khác tiến hành PK. Thắng thì thưởng thêm 1 tháng tiền lương. Thua sẽ bị trừ bớt 10% tiền thưởng."
Tô Yên nghe xong liền hỏi một câu
"Nhất định phải PK sao?"
Người đại diện trầm mặc một lúc, sau đó nói
"Cho cô tiền còn không muốn kiếm sao?"
Tô Yên nghĩ đến tình trạng của mình hiện giờ.
Tiền đều phải vay bọn Tô Cổ.
Cô lên tiếng
"Kiếm."
Nói xong bèn nghĩ nghĩ.
Tiền có lẽ không phải vạn năng, nhưng không có tiền, tuyệt đối không thể.
Tắt điện thoại, ánh mắt Tô Yên dừng ở trên người Tô Cổ.
Sau đó lại từ trên người Tô Cổ chuyển dời đến trên người Tô Tiểu Hoa.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Tiểu Hoa theo bản năng giơ tay che kín chiếc bánh kem trong tay.
Nhưng ngược lại nghĩ đến đó là ký chủ của mình.
Yên lặng bỏ cái tay đang che bánh ra, hỏi
"Yên Yên muốn ăn sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Năm ngày sau, ta sẽ PK trên livestream. Các em có muốn tham gia không?"
Tô Tiểu Hoa nâng cánh tay nhỏ.
"Muốn muốn muốn!!!"
Tô Cổ biểu hiện bình tĩnh
"Em được lợi gì?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Tiền thưởng chia cho em 10%."
Tô Cổ nghiêng đầu sang một bên
"Em nếu muốn livestream kiếm tiền, khẳng định kiếm được nhiều hơn so với chị."
Giọng nói tràn đầy tự tin đến từ "Em Trai Quốc Dân"
Tô Yên
"Vậy em muốn gì?"
Tô Cổ
"Đi dạo phố, chúng ta cùng nhau đi."
Tô Yên nghi hoặc
"Dạo phố?"
Tô Cổ kiên định gật đầu
"Đúng vậy."
Tô Yên nghĩ đến trước kia, hình như cô vẫn luôn tìm thấy hắn ở mấy khu trung tâm thương mại.
Đồng chí Cổ Vương nhìn qua hình như thật sự rất thích đi dạo phố a.
Chẳng lẽ ······
Hắn là coi trung tâm thương mại như là thân thể con người, mỗi ngày đi bộ một tí để tìm cảm giác??
Cuối cùng, Tô Yên vẫn đồng ý.
Cái yêu cầu dạo phố này thực sự không tính là cao siêu gì.
Khó có được một lần Đồng chí Cổ Vương đưa ra yêu cầu, Tô Yên vẫn muốn thoả mãn hắn.
Đang lúc nói chuyện.
Tiểu Hồng vốn dĩ đang quấn quanh cổ tay Tô Yên bỗng lạch cạch một chút, từ cổ tay của cô rơi xuống đùi.
Lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì.
Thẳng tắp nằm ở đằng kia.
Ba người đều ngây ngẩn cả người.
Đây là làm sao vậy?
Sau đó, Tiểu Hồng nhanh chóng bò tới cửa sổ xe taxi
"Tê tê tê tê tê, ọe!!!"
Lúc ấy Tiểu Hồng có sao hay không bọn họ thực sự không biết.
Duy nhất biết là, tài xế từ gương xe nhìn thấy một màn như vậy.
Sợ tới phức đạp gấp chân phanh.
Xe loạng choạng đụng phải cây đại thụ ven đường.
Sau đó tài xế ở trong xe kinh hoàng mà tông cửa xông ra.
Sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy đi báo cảnh sát.
Tô Yên lôi kéo cái đuôi của Tô Tiểu Hồng.
"Em làm sao vậy?"
Tô Tiểu Hồng phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê"
Khó chịu.
Nói xong, Tiểu Hồng lại lần nữa quấn quanh cổ tay Tô Yên rồi nằm im thin thít.
Thi thoảng sẽ phun phun lưỡi rắn để chứng minh mình còn sống.
Lăn lộn cả một đường.
Rốt cục cũng trở về đến nhà.
Khi cả ba về đến nhà, vết máu trước cửa và căn nhà bừa bộn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Dì nhân viên đã sớm chờ Tô Yên trở về để lấy tiền công.
Chờ dì nhân viên đi rồi, Tô Yên bế Tô Tiểu Hồng đặt nó ở trên bàn.
Lực chú ý lại lần nữa dừng ở trên cái đuôi của Tô Tiểu Hồng.
Sau đó cô duỗi tay, ấn ấn.
Tiểu Hồng vốn đang nằm im lìm bỗng nhiên phản ứng dữ dội.
Âm thanh gào rống tức giận
"Tê tê tê tê tê!!!"
Đau đau đau đau đau đau!!!
Kêu xong, Sắc mặt Tiểu Hồng liền mặt tái nhợt ngã vào bàn.
Tô Yên hỏi
"Em có từng tiếp xúc với Người Bất Tử không?"
Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu.
Không có, nó sẽ không tiếp xúc với những thứ nó không biết.
Hơn nữa khoảng thời gian Yên Yên không ở đây, nó vẫn luôn đi theo Cổ Vương.
Cổ Vương đều không bị làm sao.
Tô Cổ đứng bên cạnh lên tiếng
"Trước kia cái đống màu đen xì đó sợ lửa, hay là sợ lửa của Tiểu Hồng?"
Lực chú ý của Tô Yên chuyển dời đến trên người Tiểu Hồng
Lên tiếng
"Thứ kia đến từ Minh giới, nó sẽ không sợ đồ vật của nhân giới. Đồ vật của Minh giới, chỉ có lửa của Minh giới mới có thể tiêu diệt."
Tiểu Hồng nỗ lực ngẩng đầu
"Tê tê tê tê tê"
Em không phải rắn của Minh giới.
Em không phải mà!!
Nó lớn lên đẹp như vậy, mới không cần biến thành cái thứ đồ vật xấu xí đen xì như kia đâu.
Tiểu Hồng đối với giao diện của bản thân vẫn rất tự tin.
Tô Yên nhìn một lúc cũng không tra ra cái gì.
Liền không hỏi lại nữa.
Chỉ là cân nhắc làm thế nào để nó mau nôn ra.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cũng may, Tiểu Hồng sức sống ngoan cường.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, lại lăn lăn lộn lộn khắp nơi.
Nhìn qua thật khỏe mạnh.
Có lẽ đây là tác dụng của việc được nuôi đến da dày thịt béo.
Vốn dĩ ăn cơm chiều xong liền chuẩn bị đi nghỉ.
Cô mới ra viện, còn đang trong giai đoạn cần an dưỡng.
6h chiều.
Tô Yên nhận được điện thoại của Tống Du Cảnh
Câu đầu tiên sau khi nhận điện thoại chính là
"Mở cửa, anh ở bên ngoài."
Thanh âm lạnh như băng, không chút cảm xúc.
Tô Yên ngoan ngoãn đi ra mở cửa.
Vừa mở ra, liền thấy một nam nhân mặc một thân tây trang đứng ở bên ngoài.
Tô Yên nghi hoặc
"Có việc gì sao?"
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình
"Không có chuyện thì không thể tới sao?"
Tô Yên gật gật đầu
"Đương nhiên là có thể tới."
Tuy rằng không hiểu vì sao khẩu khí của hắn lại như vậy.
Nhưng cô cũng không thể nói không cho hắn đến.
Vừa đi vào, Tống Du Cảnh liền nhìn thấy Tô Tiểu Hoa cùng Tô Cổ đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi.
Tống Du Cảnh mặt không biểu tình
"Hai người các ngươi muốn ở lại chỗ này?"
Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa đồng thời gật đầu.
"Đúng"
"Đúng vậy."
Tống Du Cảnh nghiêng đầu, nhìn một vòng.
Nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách.
Có một phòng đã dọn dẹp để bọn người Tô Cổ ở.
Tống Du Cảnh cởi áo khoác.
Tô Yên vừa nhìn thấy động tác này của hắn.
Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ
"Anh muốn ở lại đây sao?"
Tống Du Cảnh nhìn về phía cô
"Không được à?"
Tô Yên
"Nhưng, không còn phòng trống."
Tống Du Cảnh thái độ khác thường, nhướng mày.
Hắn từng bước một tới gần Tô Yên.
Khom lưng, cúi đầu.
"Em còn muốn chúng ta tách ra ngủ riêng sao?"
Cánh môi mỏng khép khép mở mở.
Hai người tư thế thập phần ái muội.
Nhưng mà, hai đứa nhóc trên sofa cộng thêm một con rắn vốn dĩ đang chơi trò chơi.
Không biết đã ngẩng đầu lên từ khi nào
Yên lặng nhìn chăm chú vào một màn này.
Tiểu Hoa đại khái là quá hưng phấn.
Thế cho nên trực tiếp kêu thành tiếng
"Hôn đi, hôn đi, hôn đi!!!"
Thanh âm non nớt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm.
Bên cạnh nó, Tiểu Hồng cũng hưng phấn nhảy dựng lên.
"Tê tê tê tê tê tê tê tê!!!"
Yên Yên cố lên!!
Áp đảo hắn!!!
Đánh bại hắn!!!
Tô Cổ duỗi tay, ấn Tiểu Hồng ở trên sô pha.
Che khuất hai mắt to tròn của nó.
Sau đó, Tô Yên kéo Tống Du Cảnh vào phòng ngủ.
Ầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Rốt cuộc ngăn chặn được một đám đèn pha.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê?"
Ngươi làm gì??
Tô Cổ cúi đầu, sờ sờ đầu Tiểu Hồng
" Thiếu nhi không được xem."
Tiểu Hồng nghi hoặc, tầm mắt dừng ở trên người Tô Tiểu Hoa còn đang hưng phấn.
"Tê tê tê tê tê"
Tô Tiểu Hoa cũng đang xem.
Tô Cổ
"Nó là lão yêu quái sống lâu rồi, không còn là trẻ con nữa."
Tiểu Hồng nghe xong, trong lòng xem như bình tĩnh một chút.
Vậy được, nó không thèm so đo nữa.
Sau đó, thân mình thu nhỏ lại.
Lại lần nữa quấn quanh cổ tay Tô Cổ.
Người nào đó bị Tô Yến kéo vào phòng ngủ.
Khóe môi không nhịn được gợi lên một nụ cười.
Nhưng sau khi đi vào trong phòng rồi, liền đè ép í cười xuống.
Bày ra một bộ dáng lạnh như băng.
Tống Du Cảnh hỏi
"Như thế nào? Anh nói không đúng sao?"
Tô Yên nghiêm túc nói
"Em đổi một cái cơ thể mới."
"Cho nên?"
"Cho nên hiện tại em không phải vợ của anh."
Cô nói xong.
Tống Du Cảnh cười lạnh một tiếng.
Duỗi tay, nhéo cằm Tô Yên.
Hắn cúi đầu lẩm bẩm
"Đừng có nói là em chỉ thay đổi cơ thể khác, dù xương cốt em có nghiền thành tro thì cũng đều là người của anh, ai cũng không thể thay đổi được."
Tô Yên nghe xong liền phát ngốc.
Cô đâu phải định nói cái này?
Cô muốn rằng, tình trạng của thân thể hiện tại này là chưa kết hôn, cho nên không phải vợ của hắn.
← Ch. 206 | Ch. 208 → |