Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân (6)
← Ch.207 | Ch.209 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hắn phản ứng hơi thái quá một chút.
Tô Yên bị hắn ôm gắt gao.
Eo đau muốn gãy.
Cô do dự
"Anh ······"
Tống Du Cảnh nâng mắt
"Anh làm sao? Em hối hận khi trêu chọc vào anh sao?"
Tô Yên nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn.
Trong đầu dần dần hồi tưởng lại từng việc từng việc đã phát sinh trong thời gian qua.
Khó nói chuyện như vậy, từng bước từng bước ép sát cô như vậy.
Cách nói chuyện, cách làm việc thay đổi quá lớn.
Dù cho hắn đã cố gắng duy trì tác phong.
Chỉ có đôi khi, hoàn toàn là ngang ngược không chịu nói lý.
Tô Yên nhìn vào hai mắt Tống Du Cảnh.
Yên lặng duỗi tay ôm eo hắn.
"Không hối hận."
Cô nhanh chóng mở miệng trả lời.
Tống Du Cảnh nhìn bàn tay trắng nõn đang để trên mu bàn tay mình.
Trên đó có thể thấy rõ những lỗ kim do truyền dịch.
Hắn cúi đầu, càng dùng sức ôm chặt cô
Nửa ngày sau, hắn nói
"Em gầy như vậy, phải bồi bổ."
Tô Yên ngẩng đầu nghi hoặc
"Hả?"
Tô Yên
"······"
"Quá gầy."
Hắn đem Tô Yên bế lên, hai người cùng nhau ngã vào giường.
Hắn nằm dưới, Tô Yên nằm trên.
Cuối cùng, chuyện gì cũng không làm.
Đắp chăn lên đơn thuần ngủ.
Vốn dĩ Tô Yên cho rằng hắn là tới bồi cô ngủ.
Chỉ là mười phút sau.
Nhìn hắn nhanh chóng ngủ say.
Tô Yên nhẹ nhàng cử động cơ thể.
Kết quả người nào đó liền mở mắt, đôi tay dùng sức ôm chặt cô.
Hai mắt đen nhánh tràn đầy cảnh giác
"Như thế nào? Không muốn ngủ sao."
Tô Yên bị ánh mắt hung hãn kia nhìn đến ngơ ngẩn.
Nửa ngày sau mới chậm rì rì nói
"Em muốn nằm xuống."
Tống Du Cảnh nghe thấy lời này.
Nhắm mắt lại, che đậy hai đôi mắt đen nhánh nồng đậm.
Hai tay ôm bên hông Tô Yên thả lỏng.
Chờ Tô yên nằm xuống, người nào đó lại ôm chặt lấy cô.
Làm cô muốn nhúc nhích cũng không thể.
Ôm thế này là muốn đem cô bóp chết sao.
Tô Yên cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Thần kỳ chính là, cô ngủ rất ngon.
Một giấc liền ngủ tới 10h sáng hôm sau.
Như muốn ngủ bù cho quãng thời gian không được ngủ ngon trước đây vậy.
Khi cô tỉnh ngủ mới phát hiện Tống Du Cảnh vẫn đang say giấc.
Hai người bọn họ đêm qua đi ngủ rất sớm.
Còn chưa đến 7 giờ.
Hắn ngủ đến bây giờ vẫn chưa chịu tỉnh dậy.
Tô Yên nhìn hắn, đáy mắt mờ mịt tựa hồ phai nhạt đi một chút.
Thời gian cô không ở đây, hắn đã làm gì?
Hắn có buồn hay không?
Nhưng mà lại nghĩ đến hai đứa nhóc bên ngoài, còn cả Tô Tiểu Mộng đã rời khỏi.
Chắc hắn sẽ không thấy buồn đâu.
Hẳn chắc là vội vàng đến không kịp.
Quan trọng nhất chính là.
Hắn đến đây từ lúc nào?
Giờ phút này cô đã biết.
Tống Du Cảnh không chỉ là Tống Du Cảnh.
Mà còn là Quân Vực.
Tô Yên cũng không định nói ra.
Nếu cô nói ra, hắn nhất định muốn thanh toán với cô.
Đến lúc đó khẳng định người chịu khi dễ là cô.
Hắn sẽ đưa ra các loại yêu cầu, các loại lý do khác nhau, còn không thèm nói đạo lý.
Cho nên, vẫn nên làm bộ cái gì cũng không biết đi.
Tô Yên lộ ra một nụ cười nhẹ.
Sau đó dướn người lên, hôn vào môi hắn một cái.
Vốn dĩ cô định ngủ thêm một lúc.
Ai dè, vừa mới ngẩng đầu lên liền phát hiện Tống Cảnh Du đã tỉnh.
Vì vừa mới tỉnh ngủ nên trong mắt hắn vẫn còn mơ màng.
Đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào Tô Yên.
Ánh mắt nóng rực không có một chút áp lực nào
"Tiểu Quai."
Tô Yên liền nhắm mắt, làm bộ mình không nghe thấy gì.
Cô duỗi tay, bịt kín đôi mắt Tống Du Cảnh.
Sau đó nói chậm rì rì nói
"Ngủ thêm một chút nữa."
Nói xong, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Khi bỏ tay ra mới phát hiện đôi mắt kia còn không thèm chớp, vẫn luôn nhìn cô.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hai người nhìn nhau một hồi lâu.
Sau đó, Tống Du Cảnh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngủ rồi.
Cứ như câu nói kia chỉ là nói mớ.
Lại ước chừng qua một giờ sau, Tống Du Cảnh tỉnh lại.
Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc, lạnh như băng.
Hắn ngồi dậy.
Tô Yên cũng ngồi dậy theo, lên tiếng
"Anh tỉnh rồi."
Giọng nói vẫn có chút khàn khan, nghe không rõ.
Miệng vết thương trên cổ đã liền lại kha khá, để lại một vết sẹo.
Tống Du Cảnh xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lực chú ý của Tô yên vẫn luôn ở trên người hắn.
Cho đến tận lúc ăn xong bữa sáng, hắn đều không nhắc tới bất cứ chuyện gì.
Vừa nãy chắc là hắn ngủ mơ.
Tô Yên nghĩ như vậy.
Cô cắn một miếng bánh mì.
Bên cạnh, Tô Tiểu Hoa vung vẩy đôi chân
"Yên Yên, Yên Yên, em muốn ăn mứt trái cây."
Tiếng trẻ con non nớt vang lên.
Tống Du Cảnh nâng mí mắt.
Ngón tay thon dài cầm lọ bơ lạc đưa tới trước mặt Tô Tiểu Hoa.
Tô Tiểu Hoa vẫn có một chút sợ hắn.
Thế nên không dám mở miệng nói rằng mình không thích ăn bơ lạc.
Yên lặng dùng dao nhỏ quết một chút bơ lạc.
Sau đó ủy khuất cắn bánh mì.
Ô ô ô, bơ lạc thật khó ăn.
Người ta muốn ăn mứt trái cây cơ.
Tô Cổ ngồi đối diện nhìn đôi mắt rưng rưng của Tô Tiểu Hoa.
Hắn duỗi tay, quết mứt trái cây lên một miếng bánh mì.
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Tiểu Hoa, ném bánh mì đó cho Tiểu Hồng.
"Tê tê tê tê tê"
Ăn ngon! Ăn ngon!!
Tiểu Hồng vung cái đuôi ở trên ghế, ăn vội vàng.
Vốn dĩ Tiểu Hồng thích ăn thịt.
Đặc biệt là cái loại thịt tươi máu chảy đầm đìa ấy.
Chỉ là thời gian lâu dài đi theo Tô Yên, đã được huấn luyện.
Tiểu Hồng từ một con rắn hoang dã dần dần biến thành một con rắn cảnh được nuôi giữ trong nhà.
Hoa quả trái cây gì gì đó nó đều cảm thấy ăn rất ngon.
Thịt cũng thích ăn thịt chín.
Đương nhiên, vẫn là không thích ăn rau dưa.
Chờ ăn xong bữa cơm.
Tống Cảnh Du vẫn luôn trầm mặc lúc này mới mở miệng
"Sổ hộ khẩu của em để ở đâu?"
Tô Yên sửng sốt
"Hả?"
Tống Du Cảnh mặt vô cảm, lặp lại một lần nữa
"Sổ hộ khẩu."
"Chắc là ở chỗ mẹ em."
Tống Du Cảnh lên tiếng
"Ừ."
Lại nói
"Ngày mai cầm sổ hộ khẩu đi lãnh chứng. Anh sẽ đến đón em."
Hắn nhàn nhạt nói một câu.
Đúng kiểu việc kết hôn đơn giản như ăn cơm vậy.
Tô Yên nhớ tới chuyện trong nhà nguyên thân.
Cô không lập tức trả lời.
Thế cho nên động tác Tống Du Cảnh đang uống cà phê liền dừng lại.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh sâu kín
"Em không muốn?"
Giọng nói cực kỳ thong thả.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Em đồng ý ······."
Cô chậm rì rì trả lời hắn.
Nghe cô nói đồng ý, Tống Du Cảnh khó khăn lắm mới vừa lòng, tiếp tục uống cà phê.
Nhìn nhất cử nhất động của hắn, chỉ cảm thấy hắn giống như bâng quơ thuận miệng nhắc tới.
Nhưng cô vừa mới do dự một giây, hắn liền muốn bại lộ bản tính.
Đây là đang ép hôn sao?
Tô Yên nghĩ.
Đang ăn cơm, mẹ Tô gọi điện thoại tới.
Tô Yên vốn dĩ không muốn nghe.
Nhưng thấy bà ta cứ liên tục gọi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng vẫn là nhận điện thoại.
Cô đi đến phòng ngủ.
Ra tiếng
"Mẹ, có việc gì sao?"
Bên kia điện thoại, mẹ Tô khóc nức nở
"Tôi sẽ bán phòng ở!! Cô muốn tiền, tôi cho cô tiền!! Cô mau thả con trai tôi ra!!"
Ngữ khí kia, tất cả đều là chỉ trích Tô Yên.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
"Tôi đi tìm mẹ."
Những việc như thế này tốt nhất là đến gặp mặt trực tiếp.
Quan trọng là cô còn phải lấy sổ hộ khẩu.
Nghĩ vậy, liền tắt điện thoại.
Ngẩng đầu lên, không biết Tống Cảnh Du đã đứng ở cửa phòng ngủ từ khi nào.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên lên tiếng
"Em đi gặp mẹ."
Tống Du Cảnh trầm mặc một giây.
Sau đó mở miệng
"Anh đi cùng em."
Tô Yên sửng sốt
"Hả?"
"Còn chưa gặp qua bố mẹ vợ tương lai nữa."
Tô Yên do dự, nói
"Lần sau rồi gặp."
Tống Du Cảnh mặt vô cảm
"Không muốn anh gặp họ?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải, em có chút việc muốn cùng mẹ xử lý."
"Anh không thể biết?"
"Đúng vậy, việc riêng."
Cô chậm rì rì phun ra mấy chữ.
Tống Du Cảnh nhướng mày, suy tư
"Việc riêng?"
Hắn từng bước một tiến tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên yên lặng lùi về sau.
Nhìn qua còn tưởng nam nhân này muốn ỷ thế hiếp người.
Bịch một tiếng.
Phía sau lưng Tô Yên là vách tường, tiến không được, lùi không xong.
Tống Du Cảnh chống tay ở trên tường.
Giọng nói sâu kín
"Việc riêng của em, anh không thể biết sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Cô còn chưa kịp nói gì, Tống Du Cảnh liền nói tiếp.
"Anh là người ngoài sao?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Một chút việc nhỏ mà thôi."
Tống Du Cảnh giọng điệu quái quái
"Việc nhỏ mà cũng không muốn để cho người ngoài như anh biết, em đề phòng cướp sao?"
Hắn một câu tiếp một câu, khiến Tô Yên á khẩu không trả lời được.
Cô vốn đã không giỏi nói chuyện.
Nào phải đối thủ của Quân Vực đâu chứ.
Giọng nói Tống Du Cảnh không hề phập phồng
"Hay là, mẹ vợ tương lai đã chọn được con rể tốt rồi?"
Nói xong, tức khắc trong phòng liền an tĩnh.
Hắn cúi người, khom lưng tới gần bên tai Tô Yên.
Giọng Tống Du Cảnh âm u, môi mỏng khẽ mở
"Việc này xác thật đúng là việc riêng của em, không có liên quan gì tới anh!"
Lời nói vân đạm phong khinh.
Chỉ là vừa nói xong, Tô Yên đã bị ôm vào trong lòng ngực hắn.
Tay bên hông khẩn trương siết chặt.
Cô mở to hai mắt, nghiêm túc nói
"Em còn chưa kịp nói gì, chỉ có anh tự biên tự diễn."
Thanh âm mềm mại vô tội.
Là chính hắn suy nghĩ quá nhiều.
Tự tức giận còn bắt bẻ cô.
Đầu Tống Du Cảnh để ở trên vai Tô Yên.
Đầu tóc đen tuyền có chút loạn.
Cổ áo cũng mở ra.
Hắn lẩm bẩm
"Bản thân anh tự suy nghĩ một chút đều sẽ tức giận, cho nên, chính là em sai."
Tô Yên thấy hắn như vậy liền không muốn chấp hắn nữa.
Dù sao tính tình Quân Vực như thế nào cô cũng đã hiểu rõ.
Tô Yên nhìn vị trí hiện tại của mình.
Trong phòng ngủ, bên cạnh chính là giường nằm, lại còn đang bị người ta đè lên.
Cô thử đưa ra phương án giải cứu
"Cũng không phải chuyện gì to tát, nếu anh muốn biết, em sẽ nói với anh."
Vừa dứt lời, liền nhận thấy yết hầu hắn lăn lộn
"Được"
Tô Yên nghiêm túc nói
"Anh trai của em bị tống vào ngục, mẹ em muốn chuộc hắn ra nên muốn tìm em. Muốn em thả hắn ra thì phải đưa cho em 30 vạn."
Cô giải thích xong.
Tống Du Cảnh tiếp tục hỏi
"Em tống anh trai mình vào ngục giam?"
Tô Yên gật đầu
"Đúng vậy"
Tống Du Cảnh nhướn mày, nhìn sườn mặt Tô Yên.
Ôm cô càng thêm dùng sức, khóe môi gợi lên ý cười.
"Tiểu Quai cũng thật lợi hại."
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó gật gật đầu
"Ừm "
Nói xong, cô hỏi
"Có thể buông em ra không?"
Tống Du Cảnh sẽ nghe theo sao?
Ấy, không đúng, phải nói là Quân Vực.
Quân Vực đương nhiên nhìn ra, cô không muốn thừa nhận hắn là Quân Vực.
Cô không muốn thừa nhận.
Thế thì hắn liền tiếp tục diễn tiếp, cô thích thế nào cũng được.
Cong cong môi, tiếp tục hỏi
"Tiểu Quai vì sao lại tống anh trai vào ngục giam?"
Tô Yên nhìn hắn, không biết phải nói như thế nào
Tống Du Cảnh liền tiếp tục hỏi, thanh âm sâu kín
"Anh không có tư cách biết sao?"
Tô Yên nâng tay lên, yên lặng bịt kín đôi mắt của hắn, lúc này mới nói
"Hắn trộm tiền của em, còn suýt chút nữa giết chết em.
Phải vào tù, đây là tuân thủ pháp luật."
Dứt lời, căn phòng liền yên tĩnh.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên chậm rì rì nói thêm một câu
"Em có thể tự xử lý được."
Tống Du Cảnh ngã vào trên vai Tô Yên, thật lâu sau cũng không ra tiếng.
Bỗng nhiên, ý cười truyền đến
"Được, anh tin tưởng Tiểu Quai."
Giọng nói của hắn hàm chứa ý cười, bình bình đạm đạm.
Tỏ vẻ đề tài này không cần phải nói quá nhiều.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn nhắm mặt lại, nhìn không ra cảm xúc gì.
Tô Yên nhịn không được lại nói thêm một lần nữa
"Em có thể xử lý tốt."
Tống Du Cảnh lại lên tiếng
"Ừ"
Sau đó hắn thuận miệng hỏi một câu
"Không phải em muốn đi gặp mẹ sao?"
Tô Yên ôm hắn, ngược lại là không muốn đi.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói
"Em vốn là trọng sinh, những sự tình xảy ra trước đó vốn không liên quan gì tới em."
Tống Du Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô.
Môi mỏng chậm rãi gợi lên ý cười
"Tiểu Quai đây là làm sao? Sợ anh sẽ hại hắn ư."
Tô Yên không nói lời nào, xem như cam chịu.
Cô lôi kéo hắn chậm chạp không buông tay.
"Pháp luật rất công bằng. Dựa theo pháp luật thì tội của hắn không đáng chết."
Tống Du Cảnh ngậm ý cười, trên gương mặt kia rốt cuộc cũng không lạnh băng như trước nữa.
Nhìn một cái chỉ cảm thấy vô cùng câu nhân.
Hắn chậm rãi mở miệng
"Tiểu Quai nói chuyện này với anh để làm gì? Anh là bác sĩ, không phải là thẩm phán."
Tô Yên hơi há mồm, cảm thấy nói bóng nói gió với hắn cũng vô dụng.
Cô rốt cuộc nói thẳng.
"Hắn không thể chết được."
Tống Du Cảnh nhướng mày.
Chỉ là mắt có ý cười, không nói lời nào.
Hai người đối diện nhau, một mảnh yên tĩnh.
Tô Yên bắt lấy tay hắn không buông ra.
Cuối cùng cũng không biết qua bao lâu.
Tống Du Cảnh mới chậm rãi nói
"Hắn sống bao lâu đều do ông trời định đoạt, tới lúc chết sẽ phải chết, Tiểu Quai cũng không có cách nào thay đổi, có đúng không?"
Tô Yên
"Anh, anh..."
Cô nắm chặt cánh tay hắn, càng lúc càng gấp gáp.
"Quân Vực, anh đừng như vậy."
Giọng nói mềm mại ấm áp, có điểm bất đắc dĩ.
Cô thật sự không biết nên nói gì.
Dứt lời, người trước mặt cười ra tiếng.
Hắn lại lần nữa khom lưng, đầu tiếp tục gác ở bả vai Tô Yên.
Lẩm bẩm
"Tiểu Quai không phải không muốn nhận anh sao?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói
"Em không phải không muốn nhận anh, em chỉ là muốn xử lý xong mọi việc rồi mới nói."
Yết hầu Quân Vực lăn lộn, ý cười truyền đến
"Tiểu Quai."
"Hả?"
"Lực đạo tay em lớn quá, anh đau."
Tô Yên cúi đầu nhìn cánh tay hắn.
Bởi vì có chút khẩn trương, thế nên cô đã quên khống chế lực đạo.
Vừa kéo tay áo hắn liền thấy trên cánh tay hắn sưng đỏ một mảng.
Dấu vết năm ngón tay in rõ ràng.
Cô vội vàng buông lỏng tay.
Xoa xoa tay cho hắn
"Em không cố ý."
Tô Yên một bên xoa tay hắn một bên nói.
Quân Vực như người không xương dán vào người cô, ôm cô vào trong ngực.
Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Yên.
Chậm rãi nói
"Em hôn anh một chút, anh liền tin tưởng lời Tiểu Quai nói."
Tô Yên nghiêng đầu, không hôn hắn mà lại nói
"Em hôn anh một chút, chuyện của em và Tô Phong anh có thể đừng nhúng tay vào không?"
Đôi mắt Quân Vực sâu kín, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Hắn nâng tay lên, ngón tay thon dài sờ lên miệng vết thương trên cổ Tô Yên.
Môi mỏng khẽ mở
"Ý của Tiểu Quai là, người khác muốn giết em, anh không được quản sao?
Còn phải tiếp tục giả vờ như không biết, tiếp tục làm một con người hoàn hảo sao?"
Hắn nói ra những lời này, Tô Yên thế nhưng lại không phản bác được.
Không biết từ lúc nào, lệ khí trên người Quân Vực ngày càng dày đặc.
Hắn nhắm mắt, che lấp cảm xúc trong mắt mình.
Trên môi hiện lên nụ cười nhạt
"Nhìn đi, có phải em không biết nói gì hay không?"
Tô Yên duỗi tay, cầm tay hắn.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ngăn cản bàn tay hắn đang sờ lên vết sẹo trên cổ.
Lên tiếng
"Bị thương cũng không phải em, lúc ấy em còn chưa trọng sinh."
"Nhưng người phải chịu khổ là em."
Tô Yên thấy hắn một lòng cứng rắn, dầu muối đều không ăn.
Cô kiên định nói
"Hắn không thể chết được."
Nói xong, lại bổ thêm một câu
"Đây là chuyện của em."
Quân Vực khựng lại.
Đứng thẳng, nhìn cô.
Miệng cười càng lúc càng lớn
"Tiểu Quai đây là vì một nam nhân khác mà muốn phân rõ giới hạn với anh sao?"
Tô Yên thấy hắn càng ngày càng cố chấp.
Dù cô có nói gì, nhưng phàm là không phù hợp với tâm ý của hắn đều sẽ bị hắn tính hết lên đầu tên Tô Phong kia.
Cô vươn ngón tay ra chỉ Quân Vực
"Anh đây là đang vô cớ gây rối."
Quân Vực thanh âm chậm rãi
"Tiểu Quai hiện tại cảm thấy anh đang vô cớ gây rối? Vì hắn? Hắn rất quan trọng với Tiểu Quai sao····ưm."
Hắn chưa nói xong đã bị người bịt kín miệng.
Tô Yên gấp đến không được.
Dù có nói như thế nào cô đều chiếm thế hạ phong.
Quân Vực nhắm mắt che khuất cảm xúc.
Không khí dần yên tĩnh
Tô Yên buông tay, lại kéo cánh tay hắn.
Thoáng dùng sức, đẩy người vào ghế.
Cô lúc này mới tiến lại gần.
Hôn hắn một cái.
Quân Vực bị hôn một cái.
Biểu tình trên mặt nhìn qua đã tốt hơn một chút.
Khó có khi cô chủ động hôn hắn.
Mỗi lần hôn nhau cô đều như đầu gỗ, hôn thật lâu mới chịu đáp lại hắn.
Cô nghiêm túc nói
"Anh không cần xuống tay với hắn."
Quân Vực nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Tô Yên, biểu tình trở nên phá lệ thâm thúy.
Cũng không biết qua bao lâu.
Hắn chậm rãi rời ánh mắt đi.
"Tiểu Quai luôn ủy khuất anh, thành toàn cho người khác."
Lời này nói ra xem như hắn đã đáp ứng rồi.
Tô Yên trước kia cảm thấy Tiểu Hoa có chút ngốc nghếch.
Nhưng hiện tại xem ra vẫn rất hữu dụng.
Tiểu Hoa từng nói, nói không lại liền hôn một chút.
Cách này thế mà dùng được nha.
Cô đứng thẳng dậy.
Thanh âm mềm ấm nói
"Em đi nhé."
Nói xong liền cầm lấy túi xách đặt trên bàn.
Cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Quân Vực sửng sốt.
Đi luôn sao?
Mặc kệ hắn??
Những gì vừa mới làm với hắn đều chỉ là thủ đoạn để hắn đáp ứng điều kiện của cô sao?
Quân Vực nhướng mày.
Đúng thật là thông minh hơn trước kia rồi nha, giờ còn biết dùng sắc dụ nữa.
Đối với điều này, hắn hoàn toàn không ngại.
Tốt nhất là dụ dỗ hắn nhiều chút.
Cái đầu gỗ này, hôn một lần hai lần mà vẫn không chịu nở hoa, hắn không tin hôn thêm nhiều lần nữa mà hoa vẫn không chịu nở.
Tiểu Hoa cùng Tô Cổ đang ngồi ở trên sô pha xem TV.
Thấy Tô Yên ra ngoài, đồng thời vươn tay vẫy chào.
Kết quả mới vừa chào xong.
Tô Yên đã ra đến cửa nhà.
Từ trong phòng ngủ, một vị nam nhân quần áo xộc xệch, cúc áo mở rộng đi ra ngoài.
Người nào đó trực tiếp dán lên người Tô Yên, bộ dáng không cao hứng
"Bàn điều kiện với anh xong liền mặc kệ anh sao?"
Tô Yên chớp chớp mắt, nghi hoặc
"Anh còn muốn em làm gì sao?"
Vấn đề đã được giải quyết, cô đương nhiên muốn đi ra ngoài giải quyết chuyện tiếp theo.
Quân Vực ôm cô vào trong lòng ngực, giọng điệu càng không thế nào tốt lên được.
"Chẳng lẽ em đối với anh cũng chỉ là qua loa lấy lệ cho xong sao?"
Tô Yên lập tức phủ nhận, nghiêm túc nói
" Lúc hôn anh, em vô cùng nghiêm túc."
Quân Vực nắm lấy tay Tô Yên
"Anh không tin, em chứng minh lại đi."
Sau đó, Tô Yên lại lần nữa bị lôi trở lại phòng ngủ.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Chờ đến lúc Tô Yên chạy tới nhà mẹ Tô đã là hai tiếng sau.
Cô nhìn địa chỉ tiểu khu mẹ Tô cho.
Đi vào trong tòa nhà.
Vào thang máy ấn trực tiếp lên tầng 7
Số nhà 7012.
Tô Yên nhìn thoáng qua cửa phòng.
Sau đó duỗi tay gõ cửa.
Kết quả tay vừa đụng vào, cửa liền mở toang ra.
Tô Yên đi vào trong, phía sau cầu thang truyền đến âm thanh rất hung hãn
"Các anh em, chính là nó, bắt lấy cho tao!"
Dứt lời, bốn tên đàn ông từ trên cầu thang chạy xuống, xông thẳng về phía Tô Yên.
Tô Yên quay đầu lại, nhìn bốn năm người vạm vỡ đang xông tới trước mặt mình, chớp chớp mắt.
Ba phút sau.
Cô nâng tay lên, ấn vào một huyệt vị nào đó trên cổ tên cầm đầu.
Rầm!
Tên đó hai mắt vừa chớp, liền tê liệt ngất xỉu ngã xuống đất.
Từ đầu đến cuối Tô Yên đều trầm mặc, một câu cũng không nói.
Cô đứng ở cầu thang, nhìn căn hộ số 7012.
Ước chừng qua năm phút sau.
Trong phòng truyền đến tiếng thì thầm.
Là mẹ Tô
"Phỉ Phỉ, phương pháp của con liệu có được không? Thật sự có thể cứu tiểu Phong sao?"
Tiếp đó là giọng nói của phụ nữ.
"Mẹ, người cứ yên tâm đi, khẳng định có thể. Chỉ cần đến lúc đó chúng ta nắm giữ được nhược điểm của Tô Yên, con không tin nó dám không thả người."
Là giọng nói của Tôn Phỉ Phỉ - vợ của Tô Phong - Chị dâu của Tô Yên
Giọng nói của ả ta mang theo một chút đắc ý.
Cửa phòng bị kéo ra.
Sau đó liền nghe được âm thanh mẹ Tô kinh hô, sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch.
Sự đắc ý trên mặt Tôn Phỉ Phỉ dần dần ngưng kết.
Mẹ Tô bắt đầu hoảng loạn
"Này, đây là xảy ra chuyện gì?"
Tôn Phỉ Phỉ cũng không biết ra sao
"Con không biết a."
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cho đến khi nghe được âm thanh bước chân từ trên cầu thang đi xuống.
Tôn Phỉ Phỉ cùng mẹ Tô ngẩng đầu.
Tô Yên nhẽ ra bây giờ nên bị đánh hôn mê, đang bước từng bước từ trên cầu thang đi xuống.
Cô đứng ở cửa, không nói lời dư thừa, thậm chí những người đang nằm liệt trên mặt đất cũng không buồn hỏi đến.
Chỉ nói
"Tiền đâu?"
Trong mắt mẹ Tô lóe lên sự áy náy
"Yên Yên, mẹ, mẹ không phải muốn hại con, mẹ chỉ là muốn con thả anh ra thôi."
Tô Yên hỏi lại một lần nữa
"Tiền đâu?"
Mẹ Tô hốc mắt đỏ bừng, vừa khóc vừa run rẩy thò tay móc từ trong túi áo ra một chiếc thẻ ngân hàng.
"Đây, ở chỗ này."
Tô Yên giơ tay cầm lấy thẻ.
Cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói
"Nếu trong thẻ không có 30 vạn, tôi sẽ không giải quyết riêng với mấy người nữa."
Mẹ Tô vội nói
"Là 30 vạn, thật sự là 30 vạn."
Tô Yên cất thẻ ngân hàng vào trong túi.
Sau đó lại nói
"Sổ hộ khẩu đâu."
Mẹ Tô không ngờ Tô Yên không nói tiếp chuyện tiền bạc mà lại đột nhiên hỏi sổ hộ khẩu.
Bà ta nghi hoặc
"Yên Yên? Con muốn sổ hộ khẩu làm gì?"
Tô Yên nói
"Đưa sổ hộ khẩu cho tôi, tôi sẽ thả Tô Phong ra ngoài."
Lời kia vừa nói ra, Mẹ Tô liền không thèm hỏi thêm nữa.
Vội vàng đi về phòng tìm sổ hộ khẩu.
Chờ Mẹ Tô cầm theo sổ hộ khẩu xuất hiện.
Tôn Phỉ Phỉ vẻ mặt cảnh giác, giật lấy sổ hộ khẩu cầm chắc trong tay
"Mày cần sổ hộ khẩu để làm gì? Chẳng lẽ là muốn chuyển căn hộ này sang tên mày?
Tao nói cho mày biết, căn hộ này là của mẹ, mày không có tư cách."
Tô Yên nhìn vào mắt Mẹ Tô.
Hoá ra bà ta không phải chỉ có một căn phòng ở.
Cô duỗi tay lấy lại sổ hộ khẩu kia từ trong tay Tôn Phỉ Phỉ.
Tô Yên nhàn nhạt nói
"Cô hẳn là nên đi tìm hiểu một chút kiến thức về sở hữu tài sản nhà đất, bằng không sẽ bị lừa."
Tô Yên đứng ở chỗ đó, suy nghĩ trong chốc lát.
Chậm rãi nói
"Tôi tuy rằng mất trí nhớ, nhưng căn cứ vào những gì tôi quan sát được trong khoảng thời gian này, cách sống của các người đối với tôi trước kia là bộ dạng gì, tôi đại khái đã biết rõ."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Mẹ Tô không biết Tô Yên muốn nói gì.
Nhưng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của cô. Mẹ Tô bỗng nhiên thấy hoảng hốt
"Yên Yên?"
Tô Yên nói
"Tôi có lẽ đã đưa cho Tô Phong rất nhiều tiền, nuôi hắn rất nhiều năm. Mẹ quá thiên vị hắn, hắn hơn 20 tuổi đã thành gia lập nghiệp, phạm sai lầm mẹ vẫn còn thiên vị hắn."
Mẹ Tô nước mắt lưng tròng
"Yên Yên, anh con thời gian này ở trong ngục giam, mẹ cũng sống không bằng chết a."
Chỗ nước mắt đó đối với Tô Yên không có tác dụng gì.
Cô nghiêm túc nói tiếp
"Vốn dĩ mẹ nên tự thừa nhận, là chính mẹ dạy dỗ hắn thành cái bộ dạng này.
Nếu mẹ thật sự cảm thấy khó chịu, mẹ nên ngẫm nghĩ lại những năm qua mẹ đã thiên vị, đã chiều chuộng hắn như thế nào, mới khiến hắn trở thành cái bộ dạng như hiện tại."
Gieo nhân gì thì gặt quả đó.
Tô Yên cầm thẻ ngân hàng trong tay, nhìn thoáng qua
"Mẹ dùng 30 vạn để cứu hắn. Có lẽ, đưa hắn ra ngoài rồi, còn không tốt bằng để hắn ở trong ngục giam."
Mẹ Tô run rẩy
"Mày, mày, mày sao lại có thể nói anh mày như vậy?"
Tâm can Mẹ Tô vẫn là không nhịn được muốn thiên vị Tô Phong.
Tô Yên nói
"Về sau, tôi cũng không định trở về thăm mẹ nữa. nếu mẹ cảm thấy cần lấy phí phụng dưỡng, mẹ có thể đi tố cáo tôi.
Pháp luật phán bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho mẹ bấy nhiêu."
Mẹ Tô không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói như vậy.
"Mày, mày, tao là mẹ mày đấy!"
Tô Yên gật đầu
"Tôi biết"
Hai mắt đẫm lệ ẩn chứa sự áy náy của Mẹ Tô đã bị tức giận chiếm trọn.
Đứa con gái từ trước đến giờ đều nghe lời, hiện giờ muốn cùng bà ta đoạn tuyệt quan hệ.
"Dê con quỳ bú mẹ, quạ đen còn phụng dưỡng mẹ cha. Tại sao tao lại sinh ra đứa con gái bất hiếu như mày?"
Tô Yên ngửa cổ.
Lộ ra vết thương kia.
"Tôi thiếu chút nữa đã chết, mẹ tới bệnh viện thăm tôi ba lần. Ba lần tới đều vì muốn tôi buông tha cho Tô Phong. Hiển nhiên mẹ vốn không coi tôi là con gái mình. Mẹ không từ, tôi sao có thể hiếu được?"
Tô Yên lùi hai bước.
"Tình mẹ trong miệng người, là không khuyên nhủ được bèn tìm người tới đối phó với con gái mình sao?"
Cô nghiêm túc nói xong.
Đối phương liền á khẩu không trả lời được.
Rốt cuộc không phản bác nổi.
Sau đó Tô Yên cầm sổ hộ khẩu cùng thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi xách.
"Mẹ, hẹn gặp lại."
Nói xong, cô xoay người đi xuống dưới.
Cô mới ra khỏi cửa tòa nhà.
Liền thấy ở bãi đỗ xe có một chiếc xe BMW màu đen chạy tới.
Xe phóng nhanh, nháy mắt liền dừng trước mặt Tô Yên.
Cửa kính được hạ xuống.
Ở chỗ ngồi phía sau, Tiểu Hoa vươn cánh tay nhỏ trắng nõn.
"Yên Yên! Là chúng em!!"
Nhìn vào bên trong, Tô Cổ cũng đang ngồi ở trong xe.
Trừ hai người bọn họ còn có một người lạ ngồi trên ghế lái.
Cô nghi hoặc
"Xe này là của ai?"
Tiểu Hoa hưng phấn
"Đương nhiên là của bọn em!"
"Ai mua?"
"Tô Cổ."
Tô Cổ ngồi ở ghế sau biểu hiện thực bình tĩnh
"Yên Yên, lên xe."
Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn nhìn chiếc xe này.
Cô nghiêm túc hỏi
"Tô Cổ, một năm nay em tiết kiệm được rất nhiều tiền sao?"
Tô Cổ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu
"Chỉ là tiền tiêu vặt."
Tô Yên không hỏi lại.
Mở cửa xe ngồi xuống.
Liếc mắt nhìn tài xế bên phía ghế lái một cái.
Tô Cổ tựa như biết Tô Yên muốn hỏi cái gì.
Trực tiếp mở miệng nói
"Thuê."
Xe bắt đầu di chuyển.
Mười phút sau, Tô Yên hỏi
"Em rốt cục có bao nhiêu tiền?"
Tô Cổ móc di động ra ở đằng kia bấm bấm trong chốc lát.
Ngẩng đầu
"Còn 138 vạn." (~ 4, 8 tỉ)
Tô Yên nhịn không được từ ghế phụ quay đầu lại liếc hắn một cái.
Im lặng lên tiếng
"Cướp bóc là phạm pháp."
Tô Cổ
"Trước kia đã tích cóp được 50 vạn. Sau đem tiền đó cho một người vay đi mở công ty. Hắn mỗi năm đều sẽ cho em một ít tiền, nói cái này gọi là chia hoa hồng."
← Ch. 207 | Ch. 209 → |