Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 195

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 195
Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Cứ như vậy, Tô Tiểu Hoa bị dăm ba câu đuổi đi rồi.

Một tay cầm một con thỏ trắng nhỏ, tay kia xách theo cuốn truyện cổ tích.

Tiểu Hoa cảm thấy mình nên đi tìm Cổ Vương cùng Tiểu Hồng chơi trong chốc lát, sau đó lại đến tìm Yên Yên đọc chuyện cổ tích.

Tiễn Tiểu Hoa đi xong.

Tô Yên lại nằm trở về trên giường.

Vốn dĩ cô muốn nói chuyện cùng Tống Du Cảnh.

Nhưng mà cũng không biết có phải bởi vì ngày đầu tiên tới vị diện này hay không mà cô chỉ thấy thật mệt.

Thế cho nên vừa nằm trong chốc lát liền ngủ rồi.

Tống Du Cảnh đang xem tư liệu về giải phẫu nội tạng.

Nghe được bên cạnh truyền đến thanh âm hô hấp vững vàng.

Nghiêng đầu xem qua.

Hắn có chút kinh ngạc.

Người vợ này của hắn tên là gì đây?

Hình như gọi là Tô Yên.

Nhớ rõ lần đầu tiên hai người ngủ trên cùng một giường.

Cô khẩn trương cả đêm cũng không ngủ.

Liên tục ba ngày đều là như thế.

Sau đó, cô phát hiện hắn sẽ không chạm vào cô.

Có điểm thất vọng, cô muốn nói chuyện với hắn, đáng tiếc hắn cũng không muốn giao lưu cùng cô.

Hai người tôn trọng khách sáo lẫn nhau được ba tháng, số lần nói chuyện có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nữ nhân này sau đó càng ngày càng thất vọng, dưới sự tức giận quyết định ra ở riêng.

Hắn đồng ý.

Gần đây, hình như cô ở bên ngoài có tình nhân.

Hắn cũng không để ý.

Hắn biết, một ngày nào đó bọn họ sẽ ly hôn.

Khi ly hôn, hắn sẽ bồi thường cho cô đoạn hôn nhân vô tình vô ái này.

Nhưng mà tiền đề là, cô không thể ngoại tình với người khác.

Chỉ cần cô đưa ra lời ly hôn, hắn tùy thời đều đồng ý.

Nhưng hiển nhiên, cô lại có lựa chọn chơi trò yêu đương vụng trộm sau lưng hắn.

Nếu đã như thế, vậy kết cục sẽ không vui vẻ rồi.

Cũng không phải hắn để ý mặt mũi.

Chỉ là không thích người khác ở dưới mắt hắn lại làm mấy việc lén lén lút lút.

Chỉ là hôm nay, hình như cô có chút khác biệt.

Cô thế mà chủ động ngồi cùng hắn ăn bữa sáng, buổi tối hôm nay lạicòn lớn mật muốn lại đây ngủ cùng hắn.

Tuy rằng trong hôn nhân, chuyện này là bình thường.

Cô là có ý gì đây?

Muốn che giấu lỗi lầm?

Vì tình yêu vụng trộm mà lập kế hoạch càng kín kẽ hơn?

Tống Du Cảnh dựa vào trên đầu giường suy nghĩ.

Nhưng mà khó có khi đêm nay hắn cũng không bài xích cô.

Bởi vì cô thực nghe lời dùng thuốc khử trùng.

Kết hôn ngày đầu tiên hắn đã nói qua.

Đáng tiếc, cô chưa bao giờ nghe vào tai.

Tống Du Cảnh nhìn khuôn mặt Tô Yên ngủ say, suy nghĩ trong chốc lát.

Cho đến khi kim đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi.

Hắn buông sách trong tay xuống.

Nằm vững vàng, tắt đèn, nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Yên tỉnh lại trước tiên.

Khi cô tỉnh lại, nhìn thấy Tống Du Cảnh nằm ở bên cạnh.

Bộ dáng nằm thẳng hai chân, tay đặt trước bụng.

Trên người hắn đắp chăn màu đen kéo đến ngực.

Giống như cả đêm hắn chưa từng xoay người.

Tô Yên cảm thấy có chút thần kỳ.

Thế cho nên nhìn hắn thật lâu.

Cho đến khi Tống Du Cảnh mở to mắt tỉnh lại.

Hai người đối diện.

Ba giây đồng hồ sau.

Tô Yên ra tiếng

"Chào buổi sáng."

Tống Du Cảnh không nói chuyện.

Hắn ngồi dậy, xốc chăn lên.

Thực mau vào phòng tắm lại tắm nữa.

Chờ khi ra ngoài, mùi thuốc khử trùng trên người hắn tản ra xung quanh.

Chỉ là lúc hắn ra, Tô Yên đã rời đi.

Tống Du Cảnh nhìn cửa phòng ba giây, sau đó đạm mạc dời ánh mắt đi.

Mở tủ quần áo ra, thay quần áo.

Phía dưới tầng.

Tô Yên đã thay xong quần áo, ngồi ở trước bàn ăn.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa ngồi ở đối diện Tô Cổ.

Hai người không quá thành thạo dùng dao nĩa ăn bò bít tết.

Chỉ nghe lách cách lang cang tiếng dao nĩa luân phiên chạm vào nhau.

Tiểu Hoa ủy khuất nói

"Em không muốn ăn bò bít tết, em muốn ăn bánh kem, muốn ăn chocolate."

Tô Yên nhìn nó

"Không có."

Tiểu Hoa chu chu miệng

"Hừ!"

Ngồi ở trên ghế lắc tới lắc lui hai chân ngắn nhỏ.

Một lát sau, cô nói

"Trường học cho các em đã định rồi, tiểu học Đế Đô. Tô Tiểu Hoa học lớp 1, Tô Cổ học lớp 5."

Tô Tiểu Hoa nghi hoặc

"Vì sao là tiểu học mà không phải nhà trẻ?"

Tô Yên nghiêm túc nói

"Các em hai người ở cùng một trường học, đưa đón càng tiện."

Tô Tiểu Hoa nghe xong, không có phản bác.

Được rồi, ở đâu cũng giống nhau cả.

Dù sao nó đều chưa từng học qua.

Thực mau, Tống Du Cảnh đi xuống tới.

Hắn ăn mặc tinh tế gọn gàng, không chút cẩu thả.

Khi đi đến phòng ăn, nhìn thấy Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa, hắn sửng sốt một chút.

Nhưng mà thực mau, hắn kéo ghế dựa bên cạnh ra, ngồi xuống.

Bảo mẫu rất nhanh đã đem một phần thịt bò đến trước mặt hắn.

Ba phần chín.

Thịt bò vẫn còn dính máu.

Tức khắc, vẻ mặt Tô Tiểu Hoa trở nên hoảng sợ.

Nó nhìn nhìn đĩa thịt bò của mình.

Ưm, nó ăn cái này, hình như tốt hơn rất nhiều a.

Lúc này, Tống Du Cảnh rốt cuộc chủ động nói chuyện cùng Tô Yên

"Bọn họ là ai?"

Tô Yên

"Em trai em, đứa nhỏ tên Tô Tiểu Hoa, đứa lớn là Tô Cổ. Bọn họ muốn ở chỗ này một đoạn thời gian."

Tống Du Cảnh nghe xong gật đầu.

Cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn cúi đầu, tiếp tục ăn bò bít tết của mình.

Ăn xong.

Tống Du Cảnh chuẩn bị rời đi.

Tô Yên cắn một ngụm thịt bò.

Duỗi tay kéo lại tay hắn.

Tống Du Cảnh sửng sốt.

Sau đó nhìn cái tay đang bị lôi kéo của mình.

Tô Yên nuốt xuống bò bít tết, nói

"Em đã khử trùng."

Giọng nói vang lên, ánh mắt Tống Du Cảnh mới rời khỏi cánh tay kia.

"Chuyện gì?"

"Không phải anh chuẩn bị đi làm sao?"

" Ân"

Hắn trả lời.

Tô Yên đứng lên, ôm ôm hắn.

Cả người Tống Du Cảnh lại lần nữa cứng đờ.

Tô Yên ngồi xuống, nói

"Thuận buồm xuôi gió."

Nói xong, cô buông lỏng tay ra.

Lực chú ý lại lại lần nữa đặt trên bàn ăn.

Kết quả là, Tống Du Cảnh cứ cứng đờ như vậy, đi ra cửa lớn.

Hắn vừa đi, Tô Tiểu Hoa tức khắc hóa thân thành chuyên gia tình yêu, bắt đầu phân tích.

Biểu tình nghiêm túc cực kỳ, mỗi tội tiếng nói lại rất non nớt.

Thoạt nhìn chỉ cảm thấy khôi hài, cũng không có nửa điểm thuyết phục.

"Ký chủ ······ chị, nam chủ đại nhân vừa thấy chính là người cá tính lãnh đạm, cho nên ký chủ cần phải nhiệt tình như lửa, thế công hung mãnh, khẳng định có thể một giây bắt lấy người!"

Lúc nói, khí thế rất cao.

Nhưng mà chân nhỏ vừa giẫm một cái liền đạp vào không khí, Tiểu Hoa tức khắc ngã xuống gầm bàn ăn.

Tô Cổ liếc Tô Tiểu Hoa một cái, hắn vươn tay trái, sờ sờ Tô Tiểu Hồng đang quấn quanh ở trên cổ tay mình.

"Nếu là ta, ta sẽ nhìn xem có địch nhân khác đang uy hiếp hay không. Nếu có liền diệt địch nhân trước, sau đó lại tùy thời mà động."

Tô Cổ vừa mở miệng, ý vị luật rừng* dày đặc.

*丛林法则: Luật rừng hay còn gọi là Tùng lâm pháp tắc: ý chỉ quy luật sinh sống cơ bản, cá lớn nuốt cá bé.

Cùng lý luận suông của Tiểu Hoa chính là hai loại người.

Hai người nói xong đều nhìn về phía Tô Yên.

Tựa hồ là muốn xem Tô Yên sẽ chọn loại phương pháp nào.

Nửa ngày sau.

Tô Yên ăn xong bò bít tết.

Buông dao nĩa trong tay xuống.

Cô nhìn hai tên nhóc đối diện, nói

"Nên đi học rồi."

Hai nhóc kia từ ghế trên đi xuống.

Lấy hai cái cặp sách một đen, một lam ở trên sô pha.

Sau đó đi ra bên ngoài.

Chờ tiễn hai tên nhóc kia đi.

Cô suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó ra cửa.

Chuyện thứ nhất chính là muốn đi mua một bó hoa.

Loại chuyện theo đuổi người này, cô rất ít làm.

Nhưng hiện tại, cần phải làm rồi.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Đi ra biệt thự, lại đi một đoạn thời gian mới đến trên phố.

Tô Yên tìm một hồi lâu mới thấy được một tiệm hoa tươi.

Cô vào đó, trực tiếp mua hoa hồng.

Vốn là muốn 99 bông.

Nhưng nhìn đến 99 bông bó lại thật sự là quá nhiều.

Liền đổi thành 30 bông.

Theo ý của nhân viên cửa hàng, 30 bông hoa hồng đại biểu cho lời yêu thương không cần nói.

Chờ nhân viên cửa hàng trang trí bó hoa hồng kia xong, Tô Yên liền ôm đi bệnh viện.

Tống Du Cảnh có tiếng là bác sĩ nội khoa thiên tài của bệnh viện đế đô.

Bởi vì khá xa, cô liền bắt xe taxi đi tới đó.

Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương.

Nói

"Ai nha, tuổi trẻ thật tốt, đây là tặng cho bạn trai của cháu phải không? Cũng thật tri kỷ."

Tô Yên lắc đầu

"Không phải."

Tài xế vốn đang cảm thán.

Không nghĩ tới Tô Yên thế nhưng lắc đầu phủ nhận.

Làm cho hắn sửng sốt.

Sau đó rất có tinh thần, tò mò là tặng cho ai

"Chồng của cháu?"

"Không phải"

Tài xế một bộ hiểu rõ.

Vẻ mặt của hắn có điểm không được tự nhiên

"Tiểu cô nương, cháu đã kết hôn?"

Tô Yên gật đầu

" Ân"

Tài xế nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nói

"Tiểu cô nương, nếu đã kết hôn thì phải sống tốt với chồng của cháu. Bên ngoài những tên nam nhân đó khẳng định không tốt bằng chồng cháu đâu."

Tài xế nói chuyện rất có hương vị người từng trải tận tình khuyên bảo.

Tô Yên gật đầu

"Tôi biết."

Cô nói dứt khoát như vậy, nghe vào lỗ tai tài xế lại như là qua loa cho xong.

Cuối cùng, lái xe thở dài.

"Rốt cuộc, vẫn là tuổi trẻ a."

Nói nói, bỗng nhiên từ chỗ ngoặt phía trước có một chiếc xe thể thao màu đen ầm ầm chạy tới.

Thẳng tắp hướng tới bọn họ.

Lái xe hoảng loạn vội vàng đánh tay lái sang phải.

Phanh!

Hai chiếc xe vẫn chạm vào nhau.

Tô Yên theo lực va chạm, cả người bị đập vào lưng ghế phía trước.

Đầu từng trận choáng váng.

Trong mơ hồ, cô nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen kia ngừng lại.

Thậm chí còn có người xuống xem tình huống xe taxi này.

Mục tiêu chính xác là hướng về phía cô mà tới.

Tô Yên hít sâu một hơi.

Cô cởi bỏ dây an toàn, dùng sức đẩy ghế dựa ra một chút.

Sau đó bạo lực mở cửa xe.

Một bàn tay ôm hoa hồng của mình, nhân tiện kéo tài xế từ trong xe ra.

Trên trán Tô Yên chảy máu.

Trên đùi, cánh tay, đều bị thương.

Rất chật vật.

Người chung quanh đang thét chói tai, đã có người gọi 120.

Tô Yên nhìn về phía chiếc xe thể thao màu đen kia.

Tóc cô rối tung.

Xe thể thao vốn là muốn lùi sau để tiến lên đâm xe taxi một lần nữa.

Nhưng mà sau khi thấy Tô Yên từ trong xe đi ra.

Xe thể thao lại tăng tốc, xoay hướng khác chạy đi.

Tô Yên xoa giữa mày.

Đầu choáng váng lợi hại.

Cô cúi đầu nhìn hoa hồng.

Sau đó thoáng dùng sức ôm lấy.

Bám thân xe để chống đỡ thân mình.

Không đến năm phút xe cứu thương đã đến.

Tô Yên cùng vị tài xế kia bị nâng lên cáng.

Y tá muốn lấy hoa hồng trong tay Tô Yên đặt sang một bên.

Tô Yên chỉ là nhắm mắt lại, cô còn có ý thức.

Thế cho nên tay vẫn luôn không chịu mở.

Đây là muốn tặng cho hắn.

Cô thật vất vả mới mua được, hơn nữa sắp đưa đến nơi, lúc này ném hoa đi thật sự là luyến tiếc.

Hẳn phải nên đưa đến tận tay hắn mới được.

Trong mơ hồ, cô mở to mắt, nhìn đến logo trên đỉnh xe cứu thương viết "bệnh viện đế đô".

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Đây là xe cứu thương của bệnh viện đế đô?

Cho nên, cô có thể gọi điện thoại cho hắn để đưa hoa??

Đang nghĩ ngợi tới đây, xe cứu thương đã nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Tô Yên nằm trên cáng, được người nâng từ xe cứu thương xuống dưới, chạy như bay vào bên trong bệnh viện.

Có y tá thấy cô tỉnh lại, liền không ngừng nói chuyện cùng cô.

"Nữ sĩ, cô tỉnh rồi? Cô cảm thấy thế nào?"

Tô Yên

"Có chút choáng váng đầu."

Y tá kia vừa đẩy xe vừa nói

"Nữ sĩ, ngài đưa hoa tươi cho tôi đi, tôi sẽ bảo quản giúp ngài."

Tô Yên bị đẩy đến đại sảnh bệnh viện.

Bỗng nhiên ánh mắt cô dừng ở người nào đó mới ra khỏi thang máy

"Từ từ, trước dừng một chút."

Y tá sửng sốt, tốc độ chậm lại, nhưng vẫn không dừng hẳn.

Tô Yên lập tức ngồi dậy

"Y tá, tôi không có việc gì, trước dừng một chút."

Tô Yên bỗng nhiên ngồi dậy làm cho y tá khiếp sợ, vội vàng dừng lại.

Ra tiếng

"Nữ sĩ, cô muốn liên hệ người nhà sao?"

Tô Yên gật đầu.

Sau đó ra tiếng

"Tống Du Cảnh"

Thanh âm cô cao chút, kêu xong, đầu lại oong oong.

Chỉ thấy một nam nhân cao ráo, mặc áo khoác bác sĩ trắng tinh, đeo khẩu trang đi ra ngoài.

Hơi thở xa cách, lạnh băng, cấm dục làm người không rời được mắt.

Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người khi nhìn đến nam nhân này.

Nam nhân nghe được tiếng gọi ầm ĩ, bước chân dừng lại.

Quay đầu, nhìn lại phía truyền đến tiếng gọi.

Y tá vội vàng ngăn cản

"Nữ sĩ, còn mong cô không cần làm ồn."

Tô Yên nhìn Tống Du Cảnh, trả lời y tá

"Tôi không hề làm ồn."

Không phải bảo cô tìm người nhà sao?

Trong mắt Tống Du Cảnh chợt lóe một tia cảm xúc rồi biến mất.

Đại khái hắn cũng không nghĩ tới có một ngày ở bệnh viện sẽ nhìn thấy cô nằm trên cáng, bị nâng vào phòng cấp cứu.

Tống Du Cảnh bước chân dừng một chút, nghĩ đến cái ôm buổi sáng hôm nay của cô, vẫn là đi đến chỗ Tô Yên.

Đến trước mặt cô, hắn quét trên dưới một lần.

Tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lạnh băng

"Tai nạn xe cộ?"

Y tá gật đầu

"Đúng vậy bác sĩ Tống, tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, tài xế hiện tại còn đang hôn mê, vị nữ sĩ này bị thương nhẹ hơn một ít."

Y tá cực lực biểu hiện chuyên nghiệp một chút, nhằm che dấu nội tâm tiểu phấn hồng của mình.

Tống Du Cảnh a, bác sĩ thiên tài của bệnh viện Đế đô.

Mấu chốt là, còn đẹp trai như vậy.

Cỗ hơi thở cấm dục ập vào trước mặt, ai có thể chịu nổi đây??

Khi y tá nói chuyện cùng Tống Du Cảnh.

Tô Yên nâng tay lên.

Đưa bó hoa mình vẫn luôn nắm chặt ở trong tay ra ngoài.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Cái này tặng anh."

Tống Du Cảnh cúi đầu, là một bó hoa hồng.

Có lẽ do tai nạn xe cộ, có mấy bông đã gãy gập.

Nhưng là đại bộ phận hoa hồng vẫn được bảo hộ hoàn hảo, thậm chí còn có bọt nước, nhìn qua tươi mới vô cùng.

Nhìn kỹ, hóa ra không phải là bọt nước, là máu của cô.

Hắn nhìn về phía Tô Yên

"Bệnh viện không thích hợp tặng đồ."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Em muốn tặng cho anh."

Cô không muốn đưa cho bệnh viện, chỉ là muốn tặng cho hắn.

Tống Du Cảnh không động, Tô Yên vẫn luôn nâng tay chờ hắn nhận.

Tựa hồ chắc chắn, hoa này hắn sẽ muốn.

Không biết có phải bởi vì chung quanh quá nhiều người đang nhìn chăm chú vào hay là như thế nào.

Hắn duỗi tay, nhận lấy bó hoa kia.

Tô Yên nói

"Em đặc biệt mua cho anh."

Nói xong, cô lúc này mới lại nằm vào trên cáng.

Thành thành thật thật để y tá đẩy mình vào phòng cấp cứu.

Tống Du Cảnh đứng ở chỗ đó, nhìn bó hoa trên tay mình.

Không có hương vị hoa tươi, chỉ có mùi máu của cô.

*****

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên bắt đầu hôn mê, hoàn thành việc mình muốn xong, liền nằm vào chỗ đó, trong chốc lát liền thiếp đi.

Chờ cô lần nữa tỉnh lại, là ở một căn phòng bệnh.

Trên người mặc quần áo bệnh nhân, cũng không biết là ai đổi cho cô.

Bên tai truyền đến thanh âm khụt khịt.

"Ô ô ô ô ô *** chị, chị mau tỉnh lại a ~~"

Tiếng khóc của trẻ con vang lên bên tai Tô Yên.

Cô mở to mắt, liền thấy được Tô Tiểu Hoa.

Đôi mắt Tô Tiểu Hoa sưng như trái hạch đào.

Một bên khóc một bên nhét đồ ăn vặt vào trong miệng ăn ăn.

Lúc nhai ngay cả lời nói cũng nghe không hiểu.

Khi Tô Yên mở to mắt, Tô Tiểu Hoa đang cúi đầu xem lát khoai tây trong tay nó.

Thế cho nên không phát hiện cô đã tỉnh.

Cho đến khi Tô Yên ở trên giường giật giật.

Đồ ăn vặt Tô Tiểu Hoa đặt ở mép giường lăn xuống dưới.

Lúc này mới nhận ra Tô Yên tỉnh lại.

Tức khắc, Tô Tiểu Hoa trở nên cực kỳ vui vẻ

"Chị, chị đã tỉnh!!"

Tô Yên xoa xoa giữa mày.

"Em sao lại ở chỗ này?"

Tô Tiểu Hoa

"Không chỉ có em, còn có Tô Cổ nữa."

Nói xong, Tô Tiểu Hoa chỉ vào Tô Cổ ngồi ở trên sô pha.

Tô Cổ ra tiếng

"Là Tống Du Cảnh gọi điện thoại cho em."

"Em có điện thoại?"

"Trong nhà có."

Tô Cổ nói xong, nhìn trên đầu Tô Yên quấn quanh băng gạc

"Bác sĩ nói chị bị chấn động não nhẹ, cần ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày."

" Ân"

"Theo thân thủ của chị, không nên phát sinh chuyện như vậy."

Đừng nói là một chiếc xe thể thao xông tới, dù là một chiếc xe tải xông tới, Tô Yên đều có thể một tay ấn dừng ở đằng kia.

Tô Yên nhắm mắt lại

"Vẫn luôn chú ý hoa tươi, khi phát hiện thì đã chậm."

"Hoa tươi gì?"

"Tặng cho Tống Du Cảnh."

Tô Cổ trầm mặc.

Sau đó cúi đầu, tiếp tục chơi lego trong tay.

"Chị vì hắn phân tâm, là bình thường."

Dù sao cũng không phải lần một lần hai.

Mà ánh mắt Tiểu Hoa lại sáng lấp lánh, tay nhỏ giữ chặt tay Tô Yên

"Ký chủ, chị theo đuổi Tống Du Cảnh đại nhân sao?"

Tô Yên

"Em muốn nói cái gì?"

Tiểu Hoa hưng phấn

"Ký chủ cố lên!!"

"Gọi chị."

"Chị"

Nó ngoan ngoãn nói.

Tiểu Hoa vừa hưng phấn liền quên mình hiện tại là con người.

Khi đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Đi vào không phải bác sĩ chủ trị của Tô Yên.

Là Tống Du Cảnh.

Tức khắc, Tiểu Hoa vừa mới còn hưng phấn lập tức liền ngậm miệng lại.

Cầm khoai lát, yên lặng từ trên ghế bò xuống, đi tìm Tô Cổ dựa gần vào.

Tống Du Cảnh trong tay cầm ống nghe bệnh.

Đi đến trước mặt Tô Yên

"Kiểm tra thân thể."

Tô Yên gật gật đầu

" Ân"

Cô nằm xuống.

Tống Du Cảnh

"Cởi bỏ cúc áo."

Tô Yên rất ít khi tới bệnh viện, cũng chưa từng làm kiểm tra như vậy.

Cô nhìn Tống Du Cảnh.

Nghi hoặc hỏi

"Là muốn cởi hết sao?"

Vừa nói, vừa cởi cúc áo.

Mới vừa cởi ba cái, chuẩn bị tiếp tục cởi xuống.

Bỗng nhiên một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cô

"Được rồi."

Thanh âm người nào đó lãnh đạm.

Tô Yên ngoan ngoãn dừng lại.

Ba phút sau, kiểm tra xong.

Tống Du Cảnh nói

"Tình huống ổn định, không có chuyện gì, lại quan sát hai ngày thì có thể xuất viện."

Nói xong, Tống Du Cảnh muốn đi.

Tô Yên duỗi tay, kéo lại tay hắn.

Bước chân hắn dừng lại.

"Có việc?"

Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi nghiêm túc

"Bó hoa kia anh thích không?"

Tống Du Cảnh không nói chuyện.

Tô Yên lại hỏi

"Anh thích cái gì?"

Cô đơn giản hỏi trắng ra.

Tống Du Cảnh thu hồi ống nghe bệnh.

Ngược lại nhìn về phía Tô Yên

"Tô nữ sĩ muốn làm cái gì?"

Tô Yên

"Em muốn theo đuổi anh. Được không?"

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

"Khụ khụ khụ khụ khụ!!"

Tiểu Hoa đang ăn khoai tây chiên, bị lời nói của ký chủ nhà mình làm cho mắc nghẹn.

Trước đây không nghĩ tới, hiện tại ký chủ thật lợi hại, đầy sức sống a.

À, vốn từ vựng của Tiểu Hoa là tự học, nên dùng từ sẽ có chút không thích hợp.

Tống Du Cảnh mặt không gợn sóng.

"Cô trước phải quản tốt bản thân mình đã."

Tô Yên nghiêm túc

"Em muốn biết anh thích cái gì, về sau nếu tặng đồ anh không thích thì làm sao?"

Tống Du Cảnh mặt vô biểu tình, duỗi tay đẩy tay Tô Yên ra.

"Đó là chuyện của cô."

Thanh âm xa cách mà lạnh băng.

Đút hai tay vào túi, xoay người bước ra ngoài.

Sau khi Tống Du Cảnh rời khỏi.

Tô Yên tựa đầu vào thành giường.

Nhắm mắt lại suy nghĩ trong chốc lát.

Chậm rãi thổ lộ

"XZ8920."

Tiểu Hoa

"Di? Ký chủ, chị muốn tặng Tống Du Cảnh đại nhân cái này sao?"

Tô Yên ra tiếng

"Đây là biển số của chiếc xe đâm vào ta."

Tô Cổ đang cúi đầu nghịch Lego liền dừng động tác trên tay lại.

Ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Là nhắm vào chị?"

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Điều duy nhất cô không biết đó là nhắm vào nguyên thân hay là chính cô.

Nói xong những lời này, Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt

"Suy nghĩ ngày mai nên tặng quà gì cho hắn."

Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ký chủ định mỗi ngày đều tặng?"

Tô Yên mờ mịt, chớp mắt một cái

"Chẳng lẽ không thể tấn công mãnh liệt một chút sao?"

Tiểu Hoa gật đầu đồng ý

"Đúng đúng đúng, ký chủ, nên tấn công mãnh liệt một chút, có rất nhiều người phụ nữ thích Tống Du Cảnh đại nhân. Bệnh nhân, y tá, bác sĩ mỗi ngày đều tặng đồ cho Tống Du Cảnh đại nhân."

Nó vừa mới đi loanh quanh, còn ném một đống lễ vật kia đi.

Đùa giỡn đàn ông có vợ!

Hừ!

Không có đạo đức.

Ngày hôm sau, Tống Du Cảnh đến làm việc.

Thấy một cậu bé khoảng 11 tuổi đang đứng trước cửa phòng làm việc.

Quần jean áo sơ mi trắng, tóc tai gọn gàng, cạnh chân đặt một vật gì đó, dựa vào tường, tay nghịch khối rubik.

Không quen biết.

Tống Du Cảnh nâng bước, đi tới mở cửa.

Tô Cổ buông khối rubik trong tay.

"Này, cái này cho anh."

Tống Du Cảnh mở cửa, đi vào, đóng cửa lại.

Như thể không nghe thấy Tô Cổ nói vậy.

Tô Cổ sửng sốt một chút.

Hắn đi qua gõ cửa.

Thịch thịch thịch ba cái.

Giọng nói bên trong truyền ra

"Mời vào"

Tô Cổ đi vào.

Liền thấy Tống Du Cảnh đã mặc áo blouse trắng ngồi vào bàn làm việc.

Hắn ra tiếng

"Có việc?"

Tô Cổ đưa hộp giấy màu trắng trong tay cho Tống Du Cảnh.

"Đây là chị tôi nhờ đưa qua."

Tống Du Cảnh

"Tôi không quen biết chị của cậu."

Tô Cổ trầm mặc.

Sau đó nói

"Chị của tôi là Tô Yên."

Mà khi hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.

Tô Yên mặc đồng phục của bệnh nhân, xuất hiện ở cửa.

Tô Cổ kinh ngạc trong giây lát.

Biết nơi này không còn chuyện liên quan đến mình.

"Tôi đi đây."

Nói xong, hắn cúi đầu nghịch khối rubik rồi đi ra ngoài.

Tô Yên đi vào.

Tống Du Cảnh nhìn cô, lại nhìn hộp giấy màu trắng trên bàn.

Nói

"Bệnh của cô không có vấn đề gì, quan sát thêm hai ngày nữa liền có thể xuất viện."

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Bác sĩ nói cần người thân đi cùng."

Tay Tống Du Cảnh nắm bút dừng một lúc.

Ngẩng đầu.

Hắn càng ngày càng không hiểu người phụ nữ này đang nghĩ cái gì.

Tặng hắn hoa, nói muốn theo đuổi hắn.

Còn chạy đến đây tìm hắn.

Từng hành vi lúc này, cùng biểu hiện lúc trước của cô không giống nhau.

Hắn không hiểu, cũng không muốn chú ý đến.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)