Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 191

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 191
Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (12)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh từ đi xuống khỏi xe ngựa.

Vào khách điếm.

Nàng đầu tiên là dàn xếp tốt cho Hoa Vô Khuynh.

Tiếp theo nói

"Em đi vào trong thôn, một lát sẽ về."

Hoa Vô Khuynh kéo tay Tô Yên, không có ý muốn buông

"Ta muốn đi cùng nàng."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu

"Chàng chờ ở chỗ này."

Chắc Phong Chỉ cũng ở đằng kia.

Nàng sợ vào đó sẽ gặp mấy người biết thân phận thật sự của Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh cũng không buông tay, hơn nữa còn nói đến hợp tình hợp lý

"Ta muốn đi theo nàng."

Từ ngày Tô Yên nói hắn có thể làm những chuyện giống như trước kia.

Phong cách của Hoa Vô Khuynh từ một người mặt than biến thành người nói nhiều, còn luôn thích yêu cầu rất nhiều.

Tô Yên thấy hắn nhất định phải dính lấy mình.

Suy nghĩ trong chốc lát

"Đi cũng được, nhưng chàng phải che mặt."

Hoa Vô Khuynh vừa nghe liền không vui.

Hắn ở đằng kia buồn buồn, không nói lời nào.

Tô Yên nhìn hắn

"Vậy chàng là muốn mang theo khăn che mặt đi cùng em, hay là muốn ở chỗ này chờ em trở về?"

Hoa Vô Khuynh nghĩ nghĩ

"Ta muốn không đeo theo khăn che mặt đi theo nàng."

Đúng thật là có ký ức cùng không có ký ức rất khác biệt.

Thực khoonh dễ lừa a.

Trước kia Tô Yên còn sợ người khác bắt hắn đi thanh lâu.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ, cũng không cần quá lo lắng.

Tô Yên móc ra một chiếc khăn tay từ tay áo, thoáng gập một chút, sau đó buộc lên mặt hắn, che từ mũi xuống cằm.

Hắn tuy rằng không vui, nhưng cũng không tháo xuống.

Chỉ là lôi kéo tay Tô Yên, rầu rĩ nói

"Ta khi nào mới có thể bỏ xuống?"

"Chờ đến khi trở về, thì có thể hái xuống."

"Ân"

Hắn rầu rĩ lên tiếng.

Sau đó, Tô Yên lôi kéo vị giáo chủ đại nhân nhìn kỹ rất giống một vị tuyệt thế đại mỹ nữ này đi đến thôn nhỏ kia.

Lúc này, Ảnh không có đi theo.

Đương nhiên không phải bởi vì hắn hoàn toàn tin tưởng Tô Yên.

Mà là giáo chủ đại nhân của hắn không cho hắn đi.

Tô Yên lôi kéo Hoa Vô Khuynh đi ở trên đường.

Dù là che mặt lại, thì tỉ lệ quay đầu cũng rất cao.

Cơ hồ những cô nương đi ngang qua đều sẽ nhịn không được mà xem một cái.

Thậm chí còn hấp dẫn không ít ánh mắt nam nhân.

Mãi cho đến khi đi ra khỏi trấn nhỏ.

Hoa Vô Khuynh buồn không nói lời nào rốt cuộc nói chuyện

"Ta không muốn đeo cái khăn này."

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc hỏi

"Lý do?"

Hoa Vô Khuynh

"Bọn họ đều nhìn ta."

Tô Yên nghe cái lý do này, an tĩnh trong chốc lát.

"Chàng cảm thấy bỏ khăn che mặt thì sẽ không có người xem chàng?"

Tiểu Hoa

"Ký chủ, nam chủ đại nhân có phải rất ít ra ngoài chơi hay không? Nên hắn giống như có cái gì hiểu lầm đối với chính mình a."

Mang theo khăn che mặt thì có người xem.

Không mang theo khăn che mặt sợ là có người nhìn nhìn liền đi không nổi á.

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát

"Chắc thế."

Nói xong, Hoa Vô Khuynh nghĩ tới khoảng thời gian hắn không có ký ức, phát sinh một chút sự tình.

Hắn trầm mặc.

Sau đó, lôi kéo tay Tô Yên, không có nhắc lại việc tháo khăn che mặt nữa.

Đi vào thôn trang nhỏ kia.

Khác với dự đoán của Tô Yên.

Không còn là cảnh tượng rách nát tiêu điều, kêu rên tuyệt vọng như lúc trước.

Hài tử vây quanh ở một chỗ chơi đùa, từng nhà tựa hồ đều khôi phục bình thường.

Chỉ là nhìn kỹ, còn có thể phát hiện trên người thôn dân vẫn có vết thương xanh tím.

Đoán là bởi vì dược mà Tần Lạc Vũ cho nổi lên tác dụng.

Trước mặt đám kia hài tử còn có một người lớn đang chơi trốn tìm cùng.

Chơi chơi, nàng kia quay đầu lại.

Khi nhìn thấy Tô Yên, trước mắt liền sáng ngời.

Trên mặt nàng mang theo tươi cười, vẫy vẫy tay

"Tô Yên! Nơi này, nơi này!!"

Tô Yên theo thanh âm nhìn qua.

Là Phong Chỉ.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Phong Chỉ thực mau chạy tới.

Đang muốn ôm Tô Yên.

Kết quả, liền thấy được người đang che mặt đứng bên cạnh.

Sau đó, bước chân Phong Chỉ phanh lại.

Thật cẩn thận vươn tay, chào hỏi với Tô Yên

"Tô Yên, cô đã về rồi."

Cười cực kỳ gượng gạo.

Bước chân còn nhịn không được lui ra sau.

Đừng tưởng rằng che bằng cái khăn tay ta liền không quen biết ngươi.

Hoa Vô Khuynh ngươi dù có hóa thành tro ta đều nhận ra.

Một ngày đó, Huyền Dã chưởng môn bị hung tàn giết chết làm nàng thiếu chút nữa liền phun ra.

Một kích trí mạng, cũng là lần đầu tiên Phong Chỉ xác thực cảm nhận được uy lực của vị sát thần này.

Ngẫm lại tiểu mỹ nhân ngốc hề hề trước kia, nàng còn ghét bỏ hắn.

Ô ô ô ***

Vẫn là ngốc một chút mới đáng yêu.

Đối với phản ứng của Phong Chỉ, Hoa Vô Khuynh cũng chỉ nhìn lướt qua.

Sau đó, lực chú ý liền dừng ở trên người đám hài tử nơi xa kia.

Hắn cái gì cũng chưa làm, chỉ là đứng ở đó nhìn đám hài tử chơi đùa qua lại.

Lâm vào hồi ức.

Tô Yên móc ra bình sứ màu trắng, giao cho Phong Chỉ

"Giải dược."

Phong Chỉ vừa nghe, trước mắt tức khắc sáng ngời.

Cũng không màng Hoa Vô Khuynh ở bên cạnh, vội vàng đi đến trước mặt Tô Yên.

Giây tiếp theo, ôm chặt nàng

"A a a a!!! Tô Yên, cô thật lợi hại!"

Bọn họ nhiều người như vậy lật hết cả viện tử của Huyền Dã chưởng môn đều không có tìm được giải dược.

Thế nhưng Tô Yên dễ như trở bàn tay đã tìm được rồi!

Còn có thể nói cái gì?

Phong Chỉ cảm thấy, Tô Yên quả thực chính là phúc tinh của mình.

Từ khi gặp Tô Yên, nàng liền bắt đầu gặp dữ hóa lành, làm cái gì cũng cực kỳ thuận lợi.

Chỉ là, ôm Tô Yên còn không chưa đến ba giây.

Phong Chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng lôi kéo bả vai mình.

Sau đó, nàng liền từ trên người Tô Yên bị kéo xuống dưới.

Phong Chỉ lui sau hai bước.

Đôi mắt Hoa Vô Khuynh đen nhánh, nhìn Phong Chỉ

"Chỉ là nói chuyện, không cần kéo kéo giật giật."

Phong Chỉ gương mặt tươi cười đón chào, vội vàng gật đầu

"Được được được."

Tô Yên ra tiếng

"Đổ dược này lẫn vào nước, để thôn dân đều uống đi, bọn họ sẽ khỏi hẳn."

Phong Chỉ gật đầu.

Sau đó cầm bình sứ màu trắng kia chạy đi.

Chờ Tô Yên cùng Phong Chỉ nói chuyện xong, phát hiện lực chú ý của Hoa Vô Khuynh còn ở trên người đám hài tử kia.

Tô Yên

"Chàng đang suy nghĩ cái gì?"

Tầm mắt Hoa Vô Khuynh chuyển dời đến trên người Tô Yên.

Sau đó rầu rĩ nói

"Ta chưa từng được như vậy."

Chưa từng cùng tiểu bằng hữu khác chơi đùa.

Tô Yên gật gật đầu, nhìn hắn

"Em cũng chưa từng."

Hoa Vô Khuynh sửng sốt trong chớp mắt.

Sau đó, chủ động duỗi tay ôm lấy Tô Yên.

Thật lâu sau, chỉ nghe hắn nói

"Nếu nàng về sau muốn chơi, ta có thể giúp nàng."

Tô Yên cự tuyệt

"Em không muốn."

"Nếu là ta muốn chơi, Yên Yên sẽ giúp ta sao?"

Tô Yên

"······"

Hắn còn học được cách hỏi ngược này ở đâu ra vậy??

Hoa Vô Khuynh dùng đôi mắt đen nhánh kia nhìn nàng đăm đăm.

Tô Yên duỗi tay che mắt hắn lại.

Thành ra cả một khuôn mặt, tất cả đều bị che đậy.

Thực mau, liền nghe được tiếng Phong Chỉ

"Mọi người không cần loạn! Từng người xếp hàng lại đây lĩnh giải dược!!"

Chuyện giải dược này giao cho Phong Chỉ.

Tô Yên bên này liền không còn chuyện gì nữa.

Nàng nhìn Hoa Vô Khuynh

"Đi thôi, trở về nào."

Hoa Vô Khuynh gật đầu.

Chờ đến khi tay Tô Yên buông xuống, Hoa Vô Khuynh nhìn nàng

"Yên Yên vui vẻ không?"

"Ân?"

"Yên Yên cầm giải dược cứu thôn dân. Vui vẻ không?"

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

"Còn được."

Hoa Vô Khuynh nghe câu trả lời này, chỉ đứng ở chỗ đó, thẳng tắp nhìn Tô Yên.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống.

Hắn mặc một thân hồng y.

Cúi đầu nhìn nữ tử trước mắt.

Sau đó, khóe môi mang theo ý cười nhẹ

"Yên Yên vui vẻ, ta cũng thực vui vẻ."

Như vậy có chút ngốc ngốc.

Cực kỳ giống bộ dáng hắn mất trí nhớ.

Tô Yên nâng đầu.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên hắn khom lưng xuống.

Lấp kín môi nàng.

Dưới hoàng hôn, phía sau là tiếng hoan hô cao hứng của thôn dân.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Duỗi tay, kéo lại vạt áo hắn.

Thừa nhận nụ hôn này.

Tiểu Hoa có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới nam chủ đại nhân thế nhưng học được hôn trộm.

Phải biết rằng, mỗi lần ký chủ hôn Hoa Vô Khuynh đại nhân, hắn đều là một bộ dáng bị ký chủ đùa giỡn.

Cả người cứng đờ, ngượng ngùng không được.

Không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, thế nhưng học được phản công??

Thời gian ấm áp như vậy kéo dài đến ban đêm trước lúc Phong Chỉ tới.

Ngày đó, Hoa Vô Khuynh đang tắm rửa, Tô Yên ở phòng bên cạnh uống nước trà.

Cũng không biết Phong Chỉ thế nào mà lại hưng phấn tìm tới.

"Tô Yên, Tô Yên!"

Vừa vào cửa liền kích động hô to.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Phong Chỉ

"Làm sao vậy?"

"Cô cho ta rốt cuộc là thứ gì? Thật sự là quá tốt. Có một thôn dân bệnh thực nghiêm trọng, đại phu đều nói hắn sống không quá đêm nay. Không nghĩ tới ta cho hắn uống thứ cô cho ta, hiện tại thế nhưng hô hấp vững vàng, cứu sống được rồi!!"

Vừa nói, Phong Chỉ vừa cao hứng quơ chân múa tay.

Nàng cùng thôn dân tiếp xúc trong thời gian nhất dài.

Cảm tình cũng sâu nhất.

Nhìn thấy các thôn dân từng người một tốt lên.

Đương nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Tô Yên nghiêm túc nói

"Là dược a."

Phong Chỉ nghe nghi hoặc

"Dược? Đó không phải máu sao? Chẳng lẽ là máu hươu? Nghe nói máu hươu có thể giải độc."

Tô Yên nghe Phong Chỉ nói, sửng sốt.

"Máu?"

Phong Chỉ gật đầu

"Đúng vậy, vừa mở ra liền có mùi máu tươi. Ban đầu ta còn tưởng rằng dược này có mùi như thế. Nhưng mà vừa đổ ra thì đúng là máu a. Chẳng lẽ là dùng máu làm thuốc dẫn điều chế?? Ta còn chưa thấy qua dược như vậy."

Tô Yên an tĩnh ngồi ở chỗ kia nghe.

Tay nắm chung trà không động.

Phong Chỉ không nhận thấy được Tô Yên khác thường.

Chỉ là nói cùng Tô Yên trong chốc lát, mục đích chủ yếu nàng tới chính là thay thôn dân nói lời cảm tạ.

Sau đó, lại dong dài chút liền rời đi.

Tô Yên trầm mặc.

Vẫn không nhúc nhích.

Nàng cúi đầu.

Tiểu Hoa phát giác ký chủ không thích hợp.

Ra tiếng

"Ký chủ? Chị làm sao vậy??"

Tô Yên vẫn luôn trầm mặc.

Cho đến thật lâu thật lâu sau

"Ảnh gần đây vẫn luôn để hắn ăn đồ bồi bổ thân thể. Một đường đi tới đây, hắn ngủ cực kỳ nhiều."

Quan trọng nhất chính là, hắn không còn dán nàng, muốn ngủ cùng nàng như trước kia.

Phong Chỉ nói đó là một lọ máu.

Loại máu gì mà có thể được xưng là bảo tàng Ma giáo?

Cứu người chết, sinh da thịt?

Chắc chắn là một loại máu bách độc bất xâm.

Hoa Vô Khuynh từng nói.

Hắn khi còn nhỏ, đã ngâm thuốc lớn lên.

Người kia luôn sẽ ném một ít con rết, độc trùng vào thuốc tắm.

Tô Yên cúi đầu, đang nghĩ ngợi tới đây.

Hoa Vô Khuynh đã mặc áo trong, đẩy cửa mà vào.

"Yên Yên"

Hắn mặc quần áo ngay ngắn.

Sợi tóc đen nhánh, ướt sũng còn đang nhỏ nước xuống.

Tô Yên nhìn về phía hắn.

Nói

"Lại đây."

Hoa Vô Khuynh đi đến trước mặt Tô Yên.

Giây tiếp theo, Tô Yên cầm lấy cổ tay của hắn, lật ống tay áo lên.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Cổ tay trơn bóng xuất hiện trước mắt nàng.

Không hề có vết thương.

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, có thể là máu động vật hay không?"

Ngay khi Tiểu Hoa dứt lời.

Liền nghe xoẹt một tiếng.

Tô Yên đã xe mở quần áo trước ngực của Hoa Vô Khuynh.

Chỉ thấy ở vị trí ngực có một vết thương hình chữ thập do bị dao nhỏ rạch ra.

Bởi vì chủ nhân vết sẹo này không có cẩn thận dưỡng thương.

Làm cho vết sẹo vừa kết vảy lại bị rách ra.

Không biết đây là lần thứ mấy xé rách, trên đó còn dính nước.

Miệng vết thương có chút nhiễm trùng.

Tô Yên ngẩng đầu, thanh âm nhàn nhạt

"Sao lại như thế này?"

Hoa Vô Khuynh mặt không biểu tình, thân thể cứng đờ ở đằng kia không nói lời nào.

Bởi vì hắn cảm thấy Yên Yên có chút tức giận, nhưng lại không biết nàng tức giận vì cái gì.

Tô Yên lại hỏi một lần

"Bình dược chàng cho em là máu tâm mạch của chàng?"

Hoa Vô Khuynh do dự trong chớp mắt.

Hắn nghĩ rằng cứu sống đám thôn dân kia Yên Yên thực vui vẻ.

Hắn gật đầu

"Ân"

Hắn nhìn Tô Yên, cảm thấy có lẽ khi Tô Yên nghe được lời này sẽ khích lệ hắn.

Kết quả nàng đột nhiên duỗi tay nắm lấy cằm hắn.

"Nửa tháng này chàng thích ngủ, tay chân lạnh lẽo, không ngủ cùng em là có quan hệ với miệng vết thương này phải hay không?"

Tiểu Hoa nghe xong, nuốt nuốt nước miếng.

Không biết vì sao, nó cảm thấy ký chủ giống như thực tức giận.

Hoa Vô Khuynh gật đầu.

Tô Yên

"Vì sao không nói với em?"

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát

"Lỡ như nàng sợ hãi thì làm sao bây giờ?"

Hắn đã từng có một vết thương ở ngực.

Lúc đó đã dọa té xỉu một tỳ nữ đang hầu hạ.

Lúc ấy sao lại có vết thương kia?

Là vì cứu một con mèo mà hắn đã nuôi thật lâu.

Nhưng mà, lúc ấy hắn vẫn là niên thiếu, trong thân thể hắn còn có độc tính, vẫn chưa hoàn toàn dung hợp.

Làm cho con mèo kia bị máu của hắn độc chết.

Sau đó, hắn không còn nuôi bất luận con vật nào nữa.

Vậy vì sao Yên Yên tức giận đây?

Tức giận vết sẹo này quá dọa người, hay là biết hắn lúc trước đã lây dính độc vật, sợ máu hắn độc chết những thôn dân đó?

Hoặc là đang lo lắng cho hắn?

Thực mau, Hoa Vô Khuynh phủ định cái ý tưởng cuối cùng.

Nàng thực tức giận, nàng cũng không phải lo lắng cho hắn.

Qua nửa ngày, hắn nói

"Những thôn dân đó sẽ không bị máu của ta độc chết."

Tô Yên nghe hắn nói, trong lòng càng không thoải mái.

Giống như là có hàng ngàn cây kim không ngừng châm vào trái tim nàng.

Nàng đau đớn.

Mỗi một câu hắn nói, nàng nghe vào đều cảm thấy đau.

Vì không để cho mình lại tiếp tục đau đớn như thế.

Nàng duỗi tay mặc lại quần áo cho hắn.

Che khuất vết thương chỗ ngực kia.

Tô Yên ngồi vào ghế dựa.

Không hề nhìn hắn, cũng không muốn lại tiếp tục nói với hắn cái gì.

Ánh sáng trong mắt Hoa Vô Khuynh dần dần phai nhạt.

Hắn đứng ở chỗ đó.

Nước theo ngọn tóc nhỏ giọt trên mặt đất.

Tí tách.

Mặt hắn không biểu tình, trong lòng lại có chút nôn nóng

"Máu ta sẽ không độc chết bọn họ."

Hắn lặp lại một lần.

Muốn duỗi tay kéo cánh tay Tô Yên để nàng nghe mình nói chuyện.

Tô Yên lãnh đạm ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ân"

Nàng lên tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Hoa Vô Khuynh tức khắc cứng đờ ở chỗ đó.

Nàng trước nay đều chưa từng nhìn hắn như vậy.

Thật giống như bọn họ không quen biết nhau.

Hắn động động môi, còn muốn nói chút cái gì.

Tô Yên

"Sắc trời đã khuya. Chàng không về ngủ sao?"

Thân thể Hoa Vô Khuynh cứng còng, thật lâu sau, chỉ để lại một tiếng

"Ân"

Sau đó hắn chậm rì rì xoay người.

Hắn cũng không biết mình rốt cuộc đi về phòng như thế nào.

*****

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Khi hắn chậm rãi nằm trên giường của mình.

Chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Yên Yên đây là ghét bỏ hắn sao?

Hắn cảm thấy ngực mình thật rầu rĩ, còn có chút khổ sở.

Rõ ràng, chỉ cần qua mấy ngày nữa, miệng vết thương của hắn sẽ tốt lên.

Có thể giống như là chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Yên Yên vẫn đoán được.

Nàng còn đuổi hắn từ trong phòng ra ngoài.

Khi hắn không có ký ức nàng luôn đối xử với hắn rất tốt.

Nếu như mình không có khôi phục ký ức thì tốt biết bao nhiêu.

Yên Yên khẳng định sẽ vẫn luôn đối tốt với hắn.

Hắn nghĩ.

Hoa Vô Khuynh ngã vào trên giường, nhắm mắt lại.

Tự ôm lấy mình.

Mặt khác ở bên kia, Tô Yên xoa xoa giữa mày.

Chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng.

Không thoải mái.

Rất không thoải mái.

Tiểu Hoa nhìn ra ký chủ buồn rầu.

Nói

"Ký chủ, chị muốn Tiểu Hoa hỗ trợ không?"

Một lát sau, Tô Yên lên tiếng

"Trong lòng ta không thoải mái."

"Ký chủ vì sao lại không thoải mái?"

"Không biết"

Nàng vừa mới nãy thật tức giận.

Tô Yên cũng không hiểu lắm.

Chỉ biết tất cả cảm xúc đều là do hắn khơi mào.

Dù là tốt, hay là không tốt.

Cảm giác đó, nàng thật chán ghét.

Tiểu Hoa bắt đầu phân tích

"Ký chủ hẳn là đau lòng đi?"

Tô Yên không nói lời nào.

Tiểu Hoa nói

"Có phải khi nhìn vết thương trên ngực của nam chủ đại nhân, ký chủ mới đặc biệt tức giận hay không? Tức giận hắn vì sao đối với bản thân như vậy, còn không nói với chị, đúng hay không?"

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, thế nhưng đều bị nó đoán đúng rồi.

Nàng lên tiếng

"Ân"

Tiểu Hoa phi thường dào dạt đắc ý với việc mình đánh bậy đánh bạ mà lại đoán trúng.

Tô Yên hỏi

"Làm sao mới có thể làm cho tim ta không đau nữa?"

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị chỉ cần dưỡng nam chủ đại nhân tốt lên thì sẽ không đau a."

Tiểu Hoa nói rất đương nhiên.

Tô Yên nghe xong, nói

"Nhưng mà ta không muốn gặp hắn."

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Vì sao?"

"Nghĩ đến hắn liền đau lòng."

Nàng không khống chế được.

Tiểu Hoa suy nghĩ trong chốc lát.

Khó quá, nó suy nghĩ không ra.

Chỉ phải nói

"Ký chủ, chị nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, nghe theo trái tim."

Kết quả là, ngày hôm sau Tô Yên biến mất.

Đương sự Hoa Vô Khuynh thật vất vả chờ đến khi hừng đông, muốn tìm Tô Yên nói chuyện lại một lần nữa.

Lại phát hiện trong phòng nàng không có một bóng người.

Hoa Vô Khuynh đôi mắt đen nhánh.

Ngốc ngốc đứng ở chỗ đó, nhìn căn phòng không một bóng người.

Nàng đi rồi?

Là ghét bỏ hắn sao?

Hoa Vô Khuynh sờ lên ngực của mình.

Cúi đầu.

Hắn cho rằng nàng sẽ cao hứng.

Hắn giúp nàng cứu thôn dân.

Về sau chỉ cần nàng nói, hắn còn có thể cứu càng nhiều người.

Hắn muốn nói với nàng, hắn sẽ che dấu miệng vết thương thật kỹ, sẽ không để nàng phải nhìn thấy.

Nhưng còn chưa có mở miệng, người đã rời đi.

Cũng không biết Hoa Vô Khuynh đã đứng bao lâu ở cửa.

Ảnh vốn là muốn tới tìm giáo chủ và Tô Yên cô nương để ăn cơm.

Sau đó, liền nhìn thấy giáo chủ hiu quạnh đứng ở chỗ đó.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ thất hồn lạc phách, bộ dáng khổ sở lại cô độc.

Làm người đau lòng cực kỳ.

Ảnh đi lên trước

"Giáo chủ"

Hoa Vô Khuynh không nói lời nào, vẫn không nhúc nhích.

Thật lâu lúc sau, hắn khàn khàn nói

"Ta có phải thật xấu xí hay không?"

Hắn vừa nói, vừa sờ lên ngực mình

Nghĩ đến ánh mắt Yên Yên nhìn hắn.

Lãnh đạm như vậy, phảng phất giống như là người xa lạ.

Nàng không cần hắn.

Từ khi biết hắn thật ra là một con người xấu xí.

***

Tô Yên từ đêm qua đã đi ra ngoài.

Nàng cũng không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là trong lòng quá buồn.

Buồn đến khó chịu.

Vì thế, nàng vẫn luôn đi không ngừng.

*****

Edit: Diên Diên

Beta: Tinh Niệm

Đi từ trời tối đến hừng đông.

Vẫn luôn đi không ngừng.

Cứ như vậy, trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút.

Mãi cho đến hừng đông.

Tô Yên bỗng nhiên nghe được âm thanh của Tiểu Hoa

"Chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba sáng lên."

Tô Yên nghe xong, bước chân dừng lại.

Nàng đứng ở chỗ đó.

Nàng thật vất vả mới quên đi chuyện của hắn, bởi vì Tiểu Hoa thông báo, bây giờ nháy mắt lại xuất hiện trong đầu.

Nhớ tới miệng vết thương trên ngực hắn.

Nghĩ đến khi hắn mặt không biểu tình nhìn nàng.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, nam chủ đại nhân ở vị diện này rất thiếu hụt về quan niệm tình cảm. Nếu như buổi sáng tỉnh lại phát hiện chị không còn nữa, hắn có thể sẽ làm ra hành động cực đoan gì hay không??"

Tiểu Hoa thuận miệng hỏi một câu, Tô Yên nháy mắt thanh tỉnh lại.

Tiếp theo, nàng quay đầu liền chạy về khách điếm.

Thời gian một đêm, nàng bất tri bất giác đã đi rất xa.

Chờ đến khi nàng trở lại khách điếm, đã trôi qua một canh giờ rưỡi.

Tô Yên lên cầu thang, phát hiện Ảnh đứng ở cửa phòng nàng.

Tô Yên liếc mắt nhìn Ảnh một cái, đi về phía phòng Hoa Vô Khuynh.

Ảnh lên tiếng

"Giáo chủ ở chỗ này."

Tô Yên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Ảnh nhíu mày.

Khi nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hắn mang theo sát ý.

Nói chuyện lạnh băng

"Ta đã từng nói qua với ngài, nếu ngài chỉ vì thuốc mà tới, liền mong ngài không cần đối tốt với giáo chủ như vậy."

Tô Yên làm lơ lời hắn nói, hỏi

"Hắn làm sao?"

Thật lâu sau, Ảnh muốn nói lại thôi, đối với Tô Yên lộ ra một loại cảm xúc vừa chán ghét vừa phức tạp.

"Giáo chủ rất ỷ lại ngài, trước nay đều không có ai khiến ngài ấy như vậy."

Ảnh hiện tại có chút hối hận.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ đối với nữ nhân này không tầm thường, hắn nên giết chết nàng.

Như vậy sẽ không làm giáo chủ khổ sở như bây giờ.

Tô Yên nhàn nhạt

"Ta biết."

Lời này nghe vào tai Ảnh, cực kỳ giống khiêu khích.

Hắn cắn chặt răng

"Đừng tưởng rằng ta không dám giết cô."

Hắn gằn từng câu từng chữ

"Không có cô, sẽ không có ai khinh nhục giáo chủ. Ai cũng không thể!"

Tô Yên

"Ta hiện tại muốn gặp hắn."

Ảnh tự nhiên sẽ không cho phép cái người làm giáo chủ khổ sở xuất hiện trước mặt ngài.

Tô Yên nhìn hắn không nói lời nào.

Nàng lên tiếng

"Ta trước nay đều không nghĩ sẽ khinh nhục hắn."

Nàng nói nghiêm túc.

Có lẽ, khi nàng nói những lời này thật chân thành.

Cũng có lẽ, Ảnh từ đáy lòng đã biết, người duy nhất mà giáo chủ hiện tại muốn gặp, cũng chỉ có nữ nhân trước mặt này.

Tô Yên đi đến trước cửa phòng, đẩy cửa ra.

Lúc này đây Ảnh không có ngăn cản.

Tô Yên đi vào, liền ngửi thấy một mùi máu tươi nồng đậm.

Nàng quét một vòng, chỉ thấy ở trong góc, Hoa Vô Khuynh mặc y phục đỏ thẫm, không nói lời nào.

Tô Yên duỗi tay, không ngừng xoa ngực.

Nàng chỉ cảm thấy chỗ đó càng ngày càng đau.

Nàng đi đến một góc.

Lên tiếng

"Hoa Vô Khuynh."

Người nọ vừa nghe đến thanh âm, tức khắc thân thể cứng một chút.

Sau đó, càng thêm co rụt lại vào một góc.

Một bộ dáng muốn cách xa nàng, không muốn nàng nhìn thấy mình.

Mà so sánh với cảm xúc của hắn, Tô Yên lại nhìn về vũng máu dưới chân mình.

Nàng nhíu mày một chút

"Chỗ nào bị thương?"

Hoa Vô Khuynh tựa hồ không muốn nói chuyện, chỉ không ngừng lùi về một góc.

Tô Yên lại hỏi

"Chàng bị thương chỗ nào??"

Hoa Vô Khuynh cúi đầu, hành lông mi đen nhánh run run.

"Nàng chờ một lát, lại đến tìm ta."

Âm thanh hắn khàn khàn.

Có điểm sốt ruột.

Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt rất suy yếu.

Tô Yên nhíu mày càng gấp

"Miệng vết thương bị rách?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)