Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 190

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 190
Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (11)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Hoa Vô Khuynh mặt không biểu tình, giật giật môi, sau đó thật sự cắn cái bánh bao nhân thịt kia.

Mỗi khi hắn cắn một miếng, hắn đều cẩn thận đếm.

Lúc hắn không có ký ức cũng làm như thế này, hơn nữa còn làm rất tốt.

Ít nhất Yên Yên khen ngợi hắn.

Trong chốc lát, hắn đã ăn xong một cái bánh bao.

Tô Yên liền cầm lấy một cái.

Cũng không cảm thấy không tiện hay mệt, một miếng lại một miếng đút hắn.

Hắn thành thật ở đằng kia ăn.

Một bên ăn, một bên nhìn Tô Yên.

Vẫn là khuôn mặt âm nhu tinh xảo kia.

Chỉ là bây giờ, mặt không có biểu tình như vậy, sẽ chỉ làm người ta trốn ra xa, sợ chọc tới.

Nhớ lại hắn hồi xưa mang theo đóa hoa màu đỏ, ngày nào cũng gọi Yên Yên Yên Yên.

Thật sự không thể tưởng tượng, đây đều là một người.

Nhưng mà, hình như bất kể hắn như thế nào nàng đều không chán ghét.

Nghĩ như vậy.

Chờ Hoa Vô Khuynh ăn xong một vỉ bánh bao hấp.

Tô Yên hỏi

"No rồi sao?"

Đôi mắt Hoa Vô Khuynh còn nhìn lên bánh bao.

Hắn không nói gì.

Nghĩ lại lúc trước, một vỉ bánh bao hấp hình như chính là lượng cơm ăn của hắn.

Hắn không nói lời nào, là bởi vì tuy rằng no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn.

Cũng giống như hắn trước khi.

Chỉ là, khi mất trí nhớ Hoa Vô Khuynh sẽ khóc bò vào lòng Tô Yên.

Không ăn được bánh bao nhân thịt, chỉ có thể ôm Tô Yên khó chịu một lúc.

Nhưng sau khi khôi phục ký ức.

Hắn sẽ không làm chuyện như vậy.

Nàng duỗi tay, bịt kín đôi mắt của Hoa Vô Khuynh.

"Ngày mai lại ăn."

Nói xong, nàng hôn một cái ở trên sườn mặt hắn.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng được cả người Hoa Vô Khuynh đều cứng lại trong nháy mắt.

Thậm chí đôi tay còn gắt gao nắm chặt, nổi đầy gân xanh.

Tô Yên xem bộ dáng này của hắn.

Buông đôi tay đang che mắt hắn.

Hoa Vô Khuynh cũng không nhìn nàng, mà nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó trong đại điện.

Cũng không biết hắn đang xem cái gì.

Tô Yên không nói lời nào, vẫn luôn lẳng lặng chờ hắn.

Chờ đến khi sống lưng cứng còng của hắn rốt cuộc chậm rãi thả lỏng.

Nàng mới mở miệng

"Em ngủ ở chỗ nào?"

Hoa Vô Khuynh chậm rãi thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó, đứng dậy.

Không nói một lời đi ra ngoài.

Tô Yên theo sau hắn.

Cho đến khi đi vào một căn phòng.

Xem ra, căn phòng này đã được dọn dẹp.

Rất sạch sẽ.

Hắn nói

"Nàng ở nơi này."

Tô Yên đi vào.

Nàng dạo qua căn phòng một vòng.

Xem tất cả.

Hoa Vô Khuynh đứng ở cửa, cũng không có đi vào.

Tô Yên xem hắn vẫn luôn không tiến vào, là muốn đi rồi?

Nàng đứng ở cửa phòng,

"Em ngủ trước đây."

Hoa Vô Khuynh nghe, buông xuống mí mắt.

Lông mi rung động, mặt vô biểu tình đứng ở chỗ đó.

Hắn là muốn chờ nàng mời mình đi vào, hơn nữa cùng nhau ngủ.

Nhưng là hiển nhiên, nàng cũng không nghĩ như vậy.

Trước kia khi mất trí nhớ, đều là hắn quấn lấy nàng.

Hiện giờ, sợ là không thể.

Hắn không nói thêm câu nữa, xoay người biến mất ở trong bóng đêm.

Tô Yên đi đến mép giường, nằm xuống.

Nhắm mắt lại.

Bởi vì đi một ngày đường.

Thế cho nên chỉ trong chốc lát, liền ngủ rồi.

Một đêm không mơ, bởi vì ngủ ngon, thế cho nên buổi sáng hôm sau nàng tỉnh lại rất sớm.

Chỉ là lúc tỉnh lại, phát hiện mình bị người ôm vào trong ngực.

Nàng vừa nhấc đầu, liền thấy Hoa Vô Khuynh đang ngủ ngon lành.

Lại xem về bốn phía.

Rõ ràng nàng không ngủ ở gian phòng hôm qua.

Giường lớn tơ vàng, gỗ nam điêu khắc, màn màu đen.

Hai người đắp chiếc chăn màu đen trên người.

Bọn họ đều mặc áo trong màu trắng, nàng bị hắn ôm vào trong ngực.

Bị hắn ôm thực chặt.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt không có biểu tình gì của hắn có một tia ôn hòa bị hòa tan.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Nàng không đứng dậy, mà là ôm hắn.

Lại ngủ thêm một lúc.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, sau lúc chị ngủ chưa đến một canh giờ, chị đã bị đại nhân Hoa Vô Khuynh trộm ôm đến nơi này."

Tô Yên lên tiếng

"Ừ"

Xem như đã biết.

Chờ đến lúc Tô Yên tỉnh lại lần thứ hai, Hoa Vô Khuynh cũng tỉnh.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn Hoa Vô Khuynh cúi đầu nhìn nàng.

Thế cho nên hai người nhìn nhau.

Vô cùng yên tĩnh.

Rất nhanh, vẫn là Tô Yên lên tiếng

"Đây không phải là phòng của em."

Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.

Chỉ ôm nàng, nhắm hai mắt lại.

Một dáng vẻ không muốn nói về vấn đề này cùng nàng.

Sắc mặt lại không có biểu tình gì.

Giống cái đầu gỗ, vẫn không nhúc nhích.

Tô Yên tới gần hắn, sau đó hỏi

"Cho nên về sau, em cùng chàng ngủ ở căn phòng này sao?"

Nàng vừa hỏi, Hoa Vô Khuynh lập tức mở mắt.

Còn tưởng rằng nàng muốn chất vấn hắn.

Hắn chưa nghĩ ra lý do.

Cũng không muốn làm nàng tức giận.

Hình như, chuyện này phát triển so với tưởng tượng của mình không giống nhau.

Nàng đợi một lúc lâu, mới nghe được hắn nói một tiếng

"Ừ"

Sau đó, Tô Yên liền nhắm mắt lại, ôm hắn ngủ tiếp một lúc.

Chờ đến lúc tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã sáng, sắp đến giữa trưa.

Cuối cùng, hai người rời giường.

Tô Yên ngồi ở mép giường, nhìn Hoa Vô Khuynh tự mặc quần áo.

Tuy rằng hắn mặc rất chậm, nhưng bộ dáng rất nghiêm túc.

Chờ đến lúc hắn mặc xong.

Lên tiếng

"Đi thôi"

Tô Yên thấy tóc hắn đang thả, tuy để vậy cũng rất đẹp.

Nhưng tóm lại là có chút khó hoạt động.

Nàng nghi hoặc hỏi

"Chàng không chải đầu?"

Hoa Vô Khuynh nhìn tóc của chính mình, cứng rắn lên tiếng

"Ta không biết chải đầu."

Tô Yên đứng lên, đi đến trước mặt hắn hỏi

"Chiếc trâm ngọc em cho chàng còn không?"

Hoa Vô Khuynh nhìn Tô Yên.

Sau đó, đi đến ngăn tủ.

Lấy ra một cái hộp, lại từ hộp gỗ móc ra một cái hộp gỗ đen nhỏ.

Mở ra, cây châm nằm ở chỗ đó.

Hắn cầm cây trâm đi tới.

Đại khái biết Tô Yên muốn làm gì.

Hắn ngồi trên ghế.

Một bàn tay thành thành thật thật cầm ngọc trâm, một bộ dáng tùy thời chuẩn bị đưa cho Tô Yên.

Tô Yên hoảng hốt, mỗi lần nàng vấn tóc cho hắn.

Hắn đều như thế này.

Rất nghiêm túc ngồi đó.

Cũng không biết sao, mọi chuyện vẫn giống như lúc hắn mất trí nhớ.

Trừ bỏ sắc mặt lạnh một chút, không còn thích khóc nữa, thì mọi chuyện không khác trước kia lắm.

Chờ nàng buộc tóc xong cho hắn.

Tô Yên đột nhiên hỏi một câu

"Chàng vì sao sai Ảnh đi tìm em? Còn muốn chủ động cho em thuốc cứu người?"

Hoa Vô Khuynh mặt không có biểu tình, không nói lời nào.

Một lát sau, cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì.

Bỗng nhiên nói một câu

"Nàng cũng có thể không đến."

Sau khi nói xong, Hoa Vô Khuynh liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.

Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.

Tô Yên sửng sốt.

Hắn làm sao vậy??

Nàng ở trong phòng ngồi một lúc.

Rất nhanh, Ảnh bưng ba món đồ ăn, hai mặn một canh đi vào trong phòng.

"Tô Yên cô nương, ngài ăn chậm rãi."

Hắn đặt mâm xuống.

Tô Yên nhìn Ảnh

"Hoa Vô Khuynh đâu rồi?"

Ảnh nhìn thoáng qua Tô Yên.

"Việc của giáo chủ, thuộc hạ không thể tiết lộ."

Nàng cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng.

Ảnh nhìn Tô Yên một cái, không nói gì nữa.

Hắn xoay người đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, Tô Yên nói

"Hắn vẫn ăn thức ăn lỏng?"

Ảnh sững lại.

Tô Yên lại nói

"Cho nên hắn ăn thức ăn lỏng hơn hai mươi năm nay, trước nay đều không ăn qua các loại thức ăn khác?"

Kỳ thật chuyện này nàng đã sớm biết.

Chính là không nhịn được, vẫn muốn xác định lại một chút.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Ảnh nhìn nữ tử trước mắt này.

Hắn trầm mặc thật lâu.

"Cô nương vì cứu trị người khác mà đến đây, chỉ cần thêm hai ngày nữa liền có thể rời đi. Đã như thế, mong cô nương không cần đối xử tốt với giáo chủ. Cho dù là giả vờ hay xuất phát từ sự đáng thương."

Giáo chủ sau khi mất trí nhớ, chỉ lưu lạc bên ngoài không đến một tháng mà đã nhớ thương nữ tử này.

Thậm chí không tiếc dùng phương pháp như thế cũng muốn nhìn thấy nàng.

Chứng tỏ nữ tử này chiếm rất lớn sự quan tâm trong lòng giáo chủ.

Nhưng mục đích của nàng không đơn giản.

Có lẽ trong mắt người khác, nàng là nữ tử tốt nhất trên đời.

Dám vì cứu người khác mà lấy thân mạo hiểm.

Nhưng ở trong mắt Ảnh, nàng chỉ là đang lợi dụng sự mềm mại khó có được trong lòng giáo chủ, không ngừng làm thương tổn giáo chủ.

Nữ tử này càng đối xử tốt với giáo chủ, cho giáo chủ càng nhiều tốt đẹp.

Vậy chờ đến lúc nàng rời đi, tinh thần của giáo chủ sẽ càng ngày càng sa sút, càng ngày càng không đi ra được.

Giống như, mấy ngày trước nữ tử này không đến.

Giáo chủ mỗi ngày đều xuất thần nhìn chén.

Đối với Ảnh mà nói, hắn không yêu cầu gì cả.

Chỉ muốn giáo chủ sống thật tốt.

Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng giáo chủ giống như trước kia, không cần có tia mềm mại như vậy.

Tô Yên nghe Ảnh nói xong, nàng không phản bác.

Dù sao có thuốc tì càng tốt.

Tuy rằng, nguyên nhân quan trọng nhất khi nàng đến đây, là vì Hoa Vô Khuynh.

Nàng hỏi

"Hắn ở đâu?"

Ảnh lại lặp lại lần nữa

"Đó là việc của giáo chủ."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn Ảnh.

Nàng từng bước một đi đến trước mặt hắn.

Bỗng nhiên giơ tay.

Phanh!

Ảnh đột nhiên không kịp đề phòng.

Thẳng tắp ngã văng ra ngoài.

Tô Yên nhìn Ảnh

"Giáo chủ của ngươi cũng không hề nói rằng sẽ không cho ta biết tin tức của hắn, đây là chính ngươi tự chủ trương. Như vậy không tốt."

Nói xong, Tô Yên xoay người rời đi.

Nàng nghĩ đến cung điện Ma giáo lúc trước.

Có phải ở đằng kia không?

Nàng nghĩ.

Liền theo trí nhớ đi về hướng đó.

Vẫn như lúc trước, cửa không có một người canh gác nào cả.

Nàng duỗi tay đẩy cửa ra.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra.

Tô Yên đứng ở cửa, nhìn phía chỗ bảo tọa trên cao.

Hoa Vô Khuynh đang ngồi ở chỗ đó.

Hắn trước mặt, vẫn là cái chén hôm qua nàng nhìn thấy.

Hoa Vô Khuynh thấy Tô Yên xuất hiện, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ánh sáng.

Nhưng mà lại không nói bất kì thứ gì cả.

Chỉ là mặt không biểu tình nhìn nàng.

Tô Yên đứng ở trước cửa, vẫn chưa đi vào.

Nàng lên tiếng

"Vì sao không ăn cơm cùng em?"

Hoa Vô Khuynh giật giật khóe miệng.

Mặt hắn không có biểu tình gì

"Ta đang giận nàng."

Bởi vì giận, cho nên muốn ăn một mình.

Tô Yên nhìn hắn, lại hỏi

"Vậy chàng hiện tại còn tức sao?"

Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.

Tô Yên

"Vừa rồi Ảnh nói em không được làm phiền chàng, em tới tìm chàng, sẽ làm phiền chàng sao?"

Nàng nghiêm túc hỏi.

Hoa Vô Khuynh nghe Tô Yên nói, thật lâu sau mới chậm rì rì thổ lộ

"Không phiền."

"Vậy đi ăn cơm không?"

Nàng nói.

Hoa Vô Khuynh nhìn thoáng qua cái chén mình vẫn chưa uống ngụm nào cả.

Giây tiếp theo, đứng dậy.

Đi về phía Tô Yên.

Đến bên người nàng, thuận tay kéo lại vạt áo của Tô Yên.

Như lúc hắn không có ký ức vậy, kéo áo nàng, như vậy cho dù nàng đi bất cứ chỗ nào, liền có thể mang theo hắn.

Tô Yên duỗi tay, dắt lấy cái tay kia.

Kéo hắn đi ra ngoài.

"Nơi này có phòng bếp không?"

"Chắc là có"

"Ở đó có đầu bếp nữ nấu cơm không?"

"Chắc là có."

"Đói không?"

"Ừ"

Tô Yên hỏi một câu, hắn trả lời một câu.

Không có bộ dáng lạnh lùng như vừa nãy.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Thời gian ba ngày như thoảng qua.

Chờ đến buổi sáng ngày thứ tư.

Lúc tỉnh dậy, Tô Yên theo bản năng duỗi tay định ôm hắn một cái.

Kết quả lại sờ đến một mảnh trống không.

Nàng mở to mắt.

Xung quanh không có một bóng người.

Tô Yên liền ngồi dậy.

Nhìn lên một cái, liền thấy được ở trên bàn đặt một chiếc bình sứ màu trắng.

Nàng rời giường, mặc xong quần áo, sau đó mở cửa, tính toán đi tìm Hoa Vô Khuynh.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, liền gặp Ảnh lần nữa.

Ảnh mặc một bộ quần áo màu đen, nói

"Cô nương, trên bàn là thuốc cứu người mà cô muốn."

Tô Yên nhìn ảnh

"Hắn đâu?"

"Giáo chủ không muốn thấy ngài rời đi."

Đại khái là có giáo huấn của mấy ngày trước, lúc Ảnh nói chuyện, cố ý nói thêm là ý của giáo chủ.

Tô Yên nhìn về phía bình thuốc ở trên bàn.

Nàng cầm lấy, nắm trong tay.

"Thuốc này dùng như thế nào?"

"Trộn vào trong nước rồi uống."

"Một bình thuốc này có thể cứu được bao nhiêu người."

"Một trăm người."

Tô Yên nhìn bình thuốc, lại nhìn Ảnh.

Ảnh lên tiếng

"Giáo chủ biết ngài muốn cứu toàn bộ người trong thôn, cho nên cố ý chuẩn bị thuốc này."

Tô Yên gật đầu, nàng không hề nói cái gì, xoay người trở về cất dọn đồ của mình.

Nàng cầm tay nải

"Cáo từ."

Nói xong, vội vã đi ra ngoài.

Ảnh nhìn bóng dáng Tô Yên rời đi, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Tô Yên không sai.

Nàng muốn cứu người nên đi nóng vội.

Có gì sai?

Chỉ là giáo chủ... chỉ sợ giáo chủ sẽ không thoát khỏi bóng ma này.

Trong cung điện ma giáo.

Hoa Vô Khuynh ho khan một tiếng rất to

"Nàng đi rồi?"

Tại đây yên tĩnh, âm thanh có vẻ rõ ràng.

Ảnh đứng ở bên dưới, quỳ một gối trên mặt đất

"Vâng"

Hoa Vô Khuynh lại bắt đầu ho khan.

Hắn cúi đầu, tay vịn lên cái bàn.

Đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Cúi đầu, không nói một lời nào.

Sống lưng đều cong xuống dưới.

Nhìn qua, bộ dáng héo héo.

Như là người bị vứt bỏ.

Thật khiến người đau lòng.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Bỗng nhiên nghe được cửa lớn của đại điện ma giáo kẽo kẹt một tiếng, bị đẩy ra.

Ảnh bỗng nhiên lên tiếng

"Giáo chủ!"

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu xem.

Liền nhìn thấy Yên Yên cầm tay nải, đứng ở cửa.

Ánh mắt Hoa Vô Khuynh sáng lên.

Tô Yên đi vào cung điện.

Ngẩng đầu nhìn người ngồi trên ghế to

"Em vốn là muốn đưa thuốc cho những người đó."

Nàng dừng một chút.

Lại nói

"Nhưng cho dù em có đi nhanh, cũng mất nửa tháng. Chờ đến lúc trở về, chỉ sợ là mất một tháng."

Nghe Tô Yên nói nàng sẽ quay trở về, ánh sáng trong mắt của Hoa Vô Khuynh lại sáng một chút.

Nhưng trên mặt vẫn là không có biểu tình gì cả.

Nàng nói

"Vì phòng ngừa lúc em không ở đây chàng lại nghĩ linh tinh. Cho nên, vẫn nên mang theo chàng đi cùng thì tốt hơn."

Đại khái là bởi vì chạy vội, mồ hôi trên trán nàng rơi xuống.

Nàng duỗi tay lau đi.

Hoa Vô Khuynh ngồi thẳng tắp ở trên ghế.

Không nói một câu.

Tô Yên nghi hoặc hỏi

"Không muốn đi cùng em?"

Nàng vừa dứt lời, Hoa Vô Khuynh đã đứng dậy.

Sau đó, thành thành thật thật đi xuống bảo tọa, đi đến trước mặt Tô Yên.

Lên tiếng

"Đi theo nàng."

Tô Yên nắm tay Hoa Vô Khuynh, kéo người đến trước mặt mình.

Sau đó nhón chân, hôn lên.

Lúc này không hôn gương mặt hắn, mà là hôn môi hắn.

Hoa Vô Khuynh trong nháy mắt liền cứng đờ người.

Ảnh cúi đầu, yên lặng lui ra ngoài.

·······

Đã có người mình muốn.

Tự nhiên phải lên đường đi thôn trang cứu người.

Hai canh giờ sau.

Ảnh đánh một cái xe ngựa xuất hiện ở trước mặt hai người bọn họ.

Ảnh ôm quyền, lần này, hắn vẫn chưa báo cáo với Hoa Vô Khuynh.

Mà nói với Tô Yên

"Cô nương, đường xá xa xôi, không bằng để thuộc hạ đưa ngài cùng giáo chủ đi đi."

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn hắn.

Trầm mặc trong chốc lát.

Sau đó quay đầu, nhìn về phía Hoa Vô Khuynh

"Chàng làm sao vậy?"

Hoa Vô Khuynh ngẩn người.

Tô Yên nhìn hắn không nói gì, nàng cũng không hỏi lại, chỉ là xốc màn xe lên, ngồi vào trong xe ngựa.

Sau đó Hoa Vô Khuynh cũng ngồi vào.

Hắn hình như có chút buồn ngủ, mới ngồi một lúc mà đã gật gù mơ màng.

Tô Yên

"Chàng có thể ngủ một lát, giống như trước đây vậy."

Hoa Vô Khuynh nghe lời Tô Yên.

Sau đó thật sự nằm xuống, ôm eo nàng, nhắm hai mắt lại.

Đợi trong một lát, hắn đột nhiên mở mắt.

Lên tiếng

"Nàng còn chưa dỗ ta ngủ."

"Hả?"

Tô Yên sửng sốt.

Đôi mắt hắn đen nhánh, nhìn nàng

"Không phải nàng nói muốn giống như trước kia sao?"

Trước kia nàng đều sẽ vỗ lưng hắn, dỗ hắn ngủ.

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh một lúc lâu.

Hóa ra hắn đang đợi cái này.

Tô Yên duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng hắn.

Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại, cuối cùng ôm Tô Yên ngủ rồi.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, ngài vừa mới hỏi câu kia là có ý gì?"

Tiểu Hoa nói là câu Tô Yên hỏi Hoa Vô Khuynh làm sao vậy?

Đôi mắt Tô Yên giật giật, cúi đầu nhìn thoáng qua Hoa Vô Khuynh.

Sau đó dùng ý thức giao lưu cùng Tiểu Hoa

"Ảnh là thuộc hạ của Hoa Vô Khuynh."

"Đúng vậy nha."

"Hoa Vô Khuynh võ công cao cường, đối với hắn mà nói, dù có là đi một ngày một đêm cũng sẽ không có một chút vấn đề nào. Dùng xe ngựa là hành động dư thừa."

Nghe Tô Yên nói, Tiểu Hoa lại lần nữa gật gật đầu.

Ký chủ nói rất có đạo lý nha.

Tiếp theo, Tô Yên dừng một chút, lại nói

"Ảnh vừa rồi cố ý hỏi ý kiến của ta, giống như xe ngựa này chuẩn bị vì ta."

Nhưng Ảnh chỉ biết quan tâm tới Hoa Vô Khuynh.

Cho nên, rất có khả năng hắn là dùng danh nghĩa của nàng để Hoa Vô Khuynh ngồi xe ngựa.

Vì sao đột nhiên muốn cho hắn ngồi xe ngựa?

Tô Yên chỉ nghĩ đến một khả năng.

Hắn bị thương.

Lại còn không phải là vết thương nhỏ.

Ảnh mới có thể làm như vậy.

Nhưng, mấy ngày nay nàng vẫn ở bên Hoa Vô Khuynh.

Hơn nữa mỗi tối ngủ cùng nhau, hắn nhìn qua cũng không giống như như là người có bệnh.

Cho nên sau khi Tô Yên không có được câu trả lời, liền không hỏi lại.

Chỉ là giữ lại nghi ngờ ở trong lòng.

Ảnh đi xe tốc độ không nhanh.

Giống như là đi du ngoạn, vừa đi vừa dừng.

Luôn thỉnh thoảng sẽ hỏi Tô Yên có muốn dừng lại để nghỉ ngơi hay không.

Cho đến khi trời tối, bọn họ đi vào một thị trấn.

Sau đó tìm khách điếm để ở lại.

Hoa Vô Khuynh vẫn luôn ngủ đến lúc dừng lại ở trước cửa khách điếm.

Lúc ấy trời đã hoàng hôn.

Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, ôm Tô Yên ngồi dậy, dựa vào cửa sổ xe.

Tô Yên hỏi

"Tỉnh dậy rồi?"

Hoa Vô Khuynh gật đầu, nhưng vẫn còn nhắm mắt lại, mí mắt cũng chưa mở.

Hắn hiếm khi buồn ngủ như vậy, dựa lên vai Tô Yên một lúc, lúc này mới tỉnh lại.

Hắn vén rèm lên, nhìn sắc trời bên ngoài

"Yên Yên, trời tối rồi."

Hắn lên tiếng.

Tô Yên nghe xưng hô của hắn, nàng ngẩn người.

Hoa Vô Khuynh không nghe được trả lời, quay đầu lại.

Nhìn về phía Tô Yên, sau đó bộ dáng lộn xộn của hắn dần dần tỉnh táo lại.

Mặt của hắn không có biểu tình

"Là nàng nói muốn giống như trước kia."

Trước kia hắn luôn gọi nàng như thế.

Chẳng lẽ hắn khôi phục ký ức liền không thể gọi nàng như vậy?

Ngẫm lại bộ dáng mình khi không có ký ức, Yên Yên đối xử rất tốt với hắn, rất có kiên nhẫn.

Nhìn lại bộ dáng hiện tại của nàng

Hoa Vô Khuynh rất ghen tị với mình lúc mất trí nhớ.

Tô Yên thấy hắn hạ mắt xuống, bộ dáng không muốn tiếp tục nói chuyện cùng nàng.

Nàng duỗi tay, chống lên thành xe.

Sau đó hôn lên.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Hai làn môi chạm vào nhau, không phải giống như trước kia, hôn một cái liền rời ra.

Mà là hôn sâu một lúc.

Khi tách ra.

Nàng nghiêm túc nói

"Chàng có thể luôn giống như trước kia vậy."

Hoa Vô Khuynh nghe thấy, thân thể cứng còng, nâng mắt lên quay lại nhìn nàng.

Sau đó, cùng nàng nhìn nhau một lúc, yên lặng rời tầm mắt đi.

Yên Yên trước kia cũng sẽ không hôn hắn như vậy.

Ừm, như vậy cũng khá tốt.

Hắn nghĩ như vậy.

Âm thanh của Ảnh ở ngoài cửa vang lên

"Giáo chủ, cô nương, thuộc hạ đã đặt phòng cho hai người rồi."

Vừa dứt lười, hai người đã một trước một sau đi xuống xe ngựa.

Ảnh trộm liếc mắt một cái.

Giáo chủ nhà mình bị Tô Yên cô nương nắm tay.

Cũng không biết ở trong xe ngựa xảy ra chuyện gì, giáo chủ nhìn qua sắc mặt rất tốt, bộ dáng rất vui vẻ.

Chuyện này làm Ảnh yên tâm một chút.

Chỉ cần giáo chủ không xảy ra chuyện gì, những thứ khác đều có thể nói được.

Ba người vào khách điếm nhưng vẫn chưa đi lên phòng.

Mà là tìm một bàn ở cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Tô Yên hỏi

"Chàng muốn ăn cái gì?"

Hoa Vô Khuynh trả lời

"Bánh bao thịt."

Tô Yên nhìn thực đơn trong chốc lát.

Ngẩng đầu nhìn Ảnh.

Lên tiếng

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Thuộc hạ thấy, tốt nhất vẫn nên ăn thanh đạm, đi xe mệt mỏi, cũng có thể uống canh gà đen để bồi bổ cơ thể."

Tô Yên gật đầu

Nhìn tiểu nhị đứng bên cạnh, nói

"Ta đặt một một đĩa rau xào, hai bát mì Dương Xuân, còn có canh gà đen hầm."

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh.

"Ngươi ······"

Ảnh chặn lời nói

"Thuộc hạ đã ăn ở trên đường, cô nương không cần lo lắng."

Tô Yên gật đầu.

Nhìn về phía tiểu nhị

"Như thế đi."

Trái lại, Hoa Vô Khuynh hình như có chút không nhiệt tình với mấy món này.

Tô Yên hỏi

"Ăn mì Dương Xuân hay cháo?"

Hoa Vô Khuynh cẩn thận tự hỏi trong chốc lát, trả lời

"Mì Dương Xuân."

Dù sao đều không ngon bằng bánh bao thịt.

Ăn cái nào cũng giống nhau.

Tô Yên cầm lấy tay của Hoa Vô Khuynh.

Tâm tình của hắn hình như rất tốt.

Sau đó, hắn đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên.

Ừm, tâm tình càng tốt hơn.

Quả nhiên, vẫn là ở bên cạnh Yên Yên thì tâm trạng mới tốt được.

Đồ ăn rất nhanh đã có.

Trước khi ăn cơm, Tô Yên đầu tiên múc một bát canh gà đen cho hắn.

Tiếp theo, cũng múc cho mình một bát.

Cũng may hắn cũng không kén ăn.

Đưa cái gì liền ăn cái đó.

Rất nhanh đã uống xong một bát canh gà đen.

Sau đó cầm lấy đũa, ăn mì Dương Xuân của mình.

Hắn sử dụng đũa vẫn chưa thuần thục.

Đặc biệt là lúc gắp mì, mì sợi sẽ luôn trượt xuống.

Làm như thế rất nhiều lần, liền nghe thấy một tiếng răng rắc.

Bát mì của Hoa Vô Khuynh bị vỡ ra chia năm xẻ bảy, giống như nở hoa vậy, nằm thẳng tắp ở đằng kia.

Tô Yên xem bộ dáng buồn bực của hắn.

Nàng nói

"Chàng có ăn bánh bao chay không?"

Hoa Vô Khuynh vừa nghe liền ngẩng đầu lên

"Ăn"

Tuy rằng ăn bánh bao chay cũng không ngon như bánh bao thịt.

Nhưng ăn ngon hơn nhiều so với bát mì này.

Dưới tâm tình tốt đẹp khi ăn bánh bao chay của Hoa Vô Khuynh, bữa cơm này kết thúc trong yên bình.

Lúc ngủ vào buổi tối, Tô Yên cùng Hoa Vô Khuynh mỗi người ngủ một phòng.

Khó có được lúc Hoa Vô Khuynh không quấn lấy Tô Yên một hai phải ngủ cùng nàng.

Ban đêm, Tô Yên tỉnh lại rất nhiều lần.

Đại khái là đã quen ngủ cùng hắn, hiện giờ tách ra ngược lại có chút không quen.

Từ Ma giáo đến thôn trang nhỏ, phải đi mất nửa tháng.

Ảnh đi xe ngựa tốc độ chậm.

Thế cho nên lúc bọn họ sắp tới nơi, đã mất một tháng thời gian.

Ngày hôm nay mặt trời lên cao.

Đường phố náo nhiệt.

Bọn họ dừng lại ở trước cửa một khách điếm.

Ảnh lên tiếng

"Giáo chủ, cô nương, từ thị trấn này đi về hướng nam sẽ tới thôn trang kia."

——-

Minh Anh: cảm giác đi lên phòng tin học của trường edit truyện thật sự rất hồi hộp ^_^

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)