Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 189

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 189
Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

"Giết ta, ngươi không thể thoái thác tội của mình."

Huyền Dã cười lạnh.

"Ngươi không phải do ta giết chết, mà là bị thích khách giết."

Vừa dứt lời, một bóng người đã nhảy từ trên trần xuống.

Thẳng tắp đâm tới Tô Yên.

Huyền Dã tính toán cũng thật kĩ càng.

Dược trong cơ thể Tô Yên đang phát tán.

Dù cho nội lực nàng thâm sâu thì như thế nào.

Hiện giờ nội lực không thể khai triển, còn không phải như sơn dương đợi làm thịt?

Ban đầu, Huyền Dã cũng không phải là muốn giết nàng.

Chỉ là muốn để nàng không cách nào tham gia tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm.

Ai lại ngờ, nàng vậy mà lại điều tra sự kiện hạ độc kia trong thôn.

Không chỉ như thế, còn tra được hắn.

Kết quả, chỉ có con đường chết.

Khắc với hắn nghĩ.

Phanh!

Thích khách kia bị quăng ngã ra cửa.

Vứt ra xa hơn mười mét, hung hăng nện trên mặt đất.

Đồng thời nghe được có thanh âm truyền đến.

"Đã xảy ra chuyện!"

Là tiếng của Phong Chỉ.

Người đầu tiên lọt vào trước mắt Tô Yên là Hoa Vô Khuynh.

Đôi mắt hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Tô Yên.

Quét từ trên xuống dưới.

Cho đến khi xác nhận nàng không có việc gì.

Hắn buông mí mắt.

Đi đến trước mặt nàng.

Duỗi tay, giữ lại vạt áo nàng.

Hắn nhớ lại bộ dạng của mình lúc mất trí nhớ.

Sau đó há mồm.

"Yên Yên, ta nhớ nàng"

Nói xong, liền ngậm miệng lại.

Rất kỳ quái, sao hắn có thể nói thuận miệng như vậy.

Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu, sau đó ôm lấy hắn.

Hoa Vô Khuynh thành thành thật thật chui vào trong lòng ngực Tô Yên.

Hắn cảm nhận được bản thân không bài xích.

Ân, mất trí nhớ hình như cũng không tệ lắm.

Phong Chỉ chạy vào, lên tiếng.

"Tô Yên, phát sinh chuyện gì?"

Tô Yên chỉ vào Huyền Dã.

"Hắn muốn giết ta."

Đôi mắt Phong Chỉ trừng lớn,

"Cái gì??!"

Khi nàng ấy còn đang khiếp sợ, Tô Yên lại vứt thêm một tin tức.

"Hắn chính là hung thủ hạ độc thôn trang."

Lúc này Phong Chỉ đã kinh ngạc đến một câu cũng không nói ra được.

Đảo mắt, liền nhíu chặt mày, trừng Huyền Dã.

"Ngươi rốt cuộc có phải người hay không??!"

Nhìn người ngày càng nhiều, Huyền Dã vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế.

"Nói chuyện phải có chứng cứ."

Lời kia vừa thốt ra, Phong Chỉ bị nghẹn một chút.

Đồng thời, quay đầu nhìn về phía Tô Yên.

Hy vọng nàng có thể nói giúp.

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, nhìn về phía Huyền Dã.

Vừa lúc, Huyền Dã cũng nhìn hắn.

Hai ánh mắt đan xen.

Răng rắc!

Cái ly trong tay Huyền Dã nứt ra.

Cả người cứng đờ.

Môi run run.

"Ngươi, là ngươi, là ngươi!!"

Hoa Vô Khuynh liếc mắt một cái, người này hình như biết hắn.

Nhưng hắn không quen.

Nghĩ nghĩ, lại cúi đầu nhìn Tô Yên.

Quả nhiên, được nàng ôm rất thoải mái.

Bảo sao lúc mất trí nhớ, hắn lại thân cận nàng đến vậy.

Hoa Vô Khuynh nghĩ đến chuyện khác.

Chỉ có Phong Chỉ dường như nghĩ đến cái gì.

Nàng cẩn thận mở miệng.

"Có phải ngươi nghĩ hắn là Hoa Vô Khuynh?"

Huyền Dã lập tức từ trên ghế đứng dậy.

"Là ngươi!! Không sai được!! Ngươi chính là Hoa Vô Khuynh!!"

Âm thanh đột nhiên cao lên.

Cũng bởi vì vậy mà hấp dẫn không ít người.

Bao gồm tông chủ Phi Yến tông, còn có cung chủ Phong Nguyệt Cung.

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Hai người đứng ở cửa nhìn trận hài kịch này.

Huyền Dã giống như một kẻ ngốc, vẫn luôn nhìn Hoa Vô Khuynh.

"Ta, ta làm nhiều việc như vậy, chính là vì muốn dẫn ngươi tới. Vì sao, ngươi nhanh như vậy đã xuất hiện Không, không đúng, khẳng định là sai chỗ nào đó."

Huyền Dã vừa nói, một bên tự hỏi, một bên lầm bầm lầu bầu.

"Không phải mơ, nhất định không phải mơ, ta còn chưa hoàn thành việc hạ độc thôn trang, cũng chưa giành được vị trí minh chủ võ lâm. Sao ngươi lại ở đây?"

Phong Chỉ nghe hắn nói chuyện một mình.

Đang muốn mở miệng.

Bỗng nhiên phía sau có một người lại đây, bưng kín miệng nàng.

Nàng ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt quen thuộc.

Phong Chỉ ngay lập tức thành thật.

Tô Yên nhìn thoáng qua người tới.

Cung chủ Phong Nguyệt Cung, Phong Vô Tâm.

Xem bộ dáng Phong Chỉ, hình như hai người rất quen thuộc.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Phong Vô Tâm, Phong Chỉ.

Phong Nguyệt Cung.

Lại nhớ đến lần Phong Chỉ phất tay một cái là mười vạn lượng bạc, đôi mắt còn không thèm chớp.

Quần áo cũng không tầm thường.

Chẳng trách, hoá ra là đại tiểu thư Phong Nguyệt Cung.

Nữ nhi của Phong Vô Tâm.

Lực chú ý chuyển tới lời Huyền Dã nói.

Điều khiến Tô Yên kinh ngạc chính là, hắn nhận ra Hoa Vô Khuynh.

Nghe Huyền Dã lầm bầm lầu bầu.

Giết chết Hoa Vô Khuynh có lẽ đã trở thành chấp niệm trong lòng Huyền Dã.

Vì thế, hắn không ngại hy sinh mọi người.

Hắn lẩm bẩm tự nói.

Cho đến khi tông chủ Phi Yến tông nghe không nổi nữa

"Huyền Dã! Mau khoanh tay chịu trói."

Tiếng nói kia đã kéo đầu óc Huyền Dã lại.

Huyền Dã vừa nhấc đầu, nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn Hoa Vô Khuynh.

"Là ngươi! Sẽ không sai!! Ngươi thế nhưng còn sống, hôm nay, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi!!"

Hoa Vô Khuynh không biết Huyền Dã, nhưng Huyền Dã lại nhận ra Hoa Vô Khuynh.

Năm đó Hoa Vô Khuynh khiêu chiến cường giả trên giang hồ.

Huyền Dã dã tâm bừng bừng, muốn dùng thân thủ của mình đánh bại Hoa Vô Khuynh.

Ai ngờ, lúc hắn tìm được Hoa Vô Khuynh, lại bị lời đối phương tát vào mặt.

Hoa Vô Khuynh chỉ hỏi một câu.

"Ngươi là ai?"

Hắn trả lời.

"Huyền Dã"

Sau đó, Hoa Vô Khuynh nhìn thoáng qua hắn.

Để lại một câu

"Không quen biết".

Từ đây, câu nói kia đã trở thành nỗi đau trong lòng Huyền Dã.

Cho dù hắn trở thành chưởng môn.

Nhưng nếu không có một ngày tỉ thí cùng Hoa Vô Khuynh, hắn sẽ phải sống tủi nhục như vậy.

Một ngày một ngày, lại một ngày.

Biến chấp niệm thành điên cuồng.

Vì để được gặp Hoa Vô Khuynh, hắn không ngại hy sinh bất luận kẻ nào!

Mà hiện giờ, rõ ràng kế hoạch của hắn chưa thành công.

Chờ đến lúc hắn bước lên võ lâm minh chủ, mấy kẻ trong thôn cũng đều đã chết.

Như vậy cuối cùng chuyện này sẽ treo trên đầu Ma giáo.

Đến lúc đó, hắn liền có thể quang minh chính đại đưa người tiến đánh Ma giáo.

Hắn đương nhiên biết, năm đó Hoa Vô Khuynh lưu lại một đống cường giả ở Ma giáo.

Nhưng, chỉ là năm đó.

Trong lúc vô tình hắn đã biết Hoa Vô Khuynh tu luyện công pháp rất lợi hại, cách cái chết không xa lắm.

Mấy năm gần đây vẫn luôn truyền ra tin tức Hoa Vô Khuynh qua đời.

Huyền Dã liền biết, ngày hắn chờ cuối cùng cũng đã đến.

Ai có thể nghĩ tới.

Đột nhiên có một ngày, Hoa Vô Khuynh xuất hiện ở trước mặt hắn.

Khiến kế hoạch của hắn toàn bộ bị phá hỏng!

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Không lẽ hắn phát hiện ra gì đó.

Huyền Dã ngày càng chắc chắn.

Cuối cùng, hắn quyết định, muốn cùng Hoa Vô Khuynh đồng quy vu tận!

Nếu là trước kia, Hoa Vô Khuynh chắc chắn không có năng lực giết hắn.

Cố tình.

Lại là hôm nay.

Người đứng ở đối diện, không phải là một mỹ nam ngốc nghếch.

Mà là người khiến cả giang hồ nghe tên đã sợ mất mật- Hoa Vô Khuynh!

Phụt một tiếng.

Huyền Dã vừa nâng tay.

Một bàn tay đã xuyên qua ngực hắn, nhịp tim lập tức dừng lại.

Tí tách tí tách, máu tươi theo tay Hoa Vô Khuynh, nhỏ từng giọt trên mặt đất.

Hắn nhìn tay mình.

Lại nhìn Tô Yên đang ôm hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn có chút hối hận khi giết người.

Bởi vì hắn biết, mình không lừa được nàng.

Sau này, cũng không thể giả mất trí để nàng ôm hắn nữa rồi.

Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.

Mọi người trong phòng cũng biến đi đâu hết.

Chỉ còn lại hắn với Tô Yên.

Tô Cổ đứng ở cửa.

Không bước vào trong phòng.

Tiểu Hồng.

"Tê tê tê tê tê?"

Lỡ như hắn làm hại Yên Yên thì sao?

Tô Cổ.

"Không biết"

Tuy rằng nói vậy, nhưng hắn cũng không tiến lên.

Có lẽ là xuyên qua quá nhiều thế giới nên mới dám tin tưởng.

Người mà Tô Yên để ý, sẽ không làm tổn thương nàng.

Hơn nữa, nàng cũng đủ mạnh.

Cho nên Tô Cổ mới có đủ kiên nhẫn đứng đây chờ.

Huyền Dã ngã xuống đất.

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Tô Cổ điều khiển ngón tay, tụ máu về một điểm dưới bàn chân hắn.

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh

"Chàng khôi phục ký ức."

Hoa Vô Khuynh lên tiếng.

"Ân"

Không biết vì sao, trong lời nói của hắn có loại cảm giác trống vắng.

Giống như là thiếu gì đó.

Hắn thích nàng ôm hắn.

Tô Yên lên tiếng.

"Hoa Vô Khuynh?"

"Ân."

Trước kia, hắn cảm thấy tên của mình khá ổn.

Hiện tại, hắn lại muốn đổi một cái tên khác.

Đổi thành một cái tên, người khác chưa từng nghe qua.

Như vậy, Yên Yên sẽ không biết quá khứ của hắn.

Hai người im lặng.

Một bóng đen phi tới.

Là Ảnh.

Hắn quỳ gối xuống đất.

"Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ trở về."

Hiện tại hắn có chút kích động.

Cuối cùng giáo chủ cũng quay trở lại.

Sẽ không còn là tên ngốc làm mấy chuyện quái đản, mặc cho người khác sai khiến.

Còn đám người này, dám thừa dịp giáo chủ mất trí nhớ mà đeo lên đầu ngài mấy đóa hoa thô tục.

Hiện tại, còn ai dám!!

Mí mắt Hoa Vô Khuynh hạ xuống.

Lông mi đen nhánh hơi rung.

Hắn đứng đó một lúc.

Hắn biết Yên Yên sẽ không giữ hắn lại.

Hắn không phải là kẻ ngốc suốt ngày khóc rồi làm nũng kia nữa.

Hắn lên tiếng.

"Trở về."

Nói xong, cơ thể hắn chợt lóe.

Mọi người không ai nhìn rõ hắn.

Chỉ thấy một trận gió thổi qua, người đã biến mất không còn.

Tô Yên đứng ở chỗ cũ, cúi đầu nhìn Huyền Dã đã chết.

Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng.

"Ký chủ vì sao không ngăn cản nam chủ đại nhân?"

"Sớm muộn gì hắn cũng phải trở về đó."

Tô Yên nhàn nhạt trả lời.

Bởi vì nàng biết hắn sớm muộn cũng phải đi, cho nên, không ngăn cản.

Tiểu Hoa lại nhịn không được nói.

"Ký chủ, ngài không thể chỉ vì nam chủ đại nhân khôi phục ký ức mà không cần hắn nha!"

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Được rồi, từ khi biết thân thế của Hoa Vô Khuynh, Tiểu Hoa cảm thấy hắn thật đáng thương.

Có chút đồng tình.

Đặc biệt lúc nam chủ đại nhân rời đi, hình như không tình nguyện cho lắm.

Muốn hỏi nó tại sao nghĩ vậy.

Bởi vì hai ngôi sao đều đã sáng lên.

Cũng không vì nam chủ đại nhân khôi phục mà biến mất.

Điều này chứng minh, dù là ai, trong hoàn cảnh nào, nam chủ đại nhân vẫn thích ký chủ.

Tiểu Hoa nói xong, đợi một lúc vẫn không thấy Tô Yên trả lời.

Nhịn không được lại hỏi.

"Ký chủ, chị suy nghĩ gì thế?"

"Ta đang suy nghĩ, làm cách nào mới có thể cứu toàn bộ người của thôn trang kia."

Hiện giờ Huyền Dã đã chết, mọi thứ liên quan đến loại độc kia càng mơ hồ.

Một khi quyết tâm làm cái gì.

Nàng nhất định phải làm được.

Không thể bỏ dở.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, sau khi làm xong thì sao?"

"Đi tìm hắn."

Ngữ khí đương nhiên.

Tiểu Hoa biết, "hắn" là nói Hoa Vô Khuynh đại nhân.

Chớp mắt, Tiểu Hoa có thể yên lòng.

Còn may, ký chủ không ghét bỏ Hoa Vô Khuynh đại nhân.

Bởi vì đã xảy ra chuyện chưởng môn Huyền Băng tông qua đời.

Đồng thời, Hoa Vô Khuynh trở lại giang hồ.

Tin tức vừa lọt ra, hơn nửa số người đều bỏ đi.

Phải biết rằng, mấy năm Hoa Vô Khuynh ở đây, võ lâm minh chủ đều qua đời.

Bởi vì trở thành người Hoa Vô Khuynh khiêu chiến.

Vốn tưởng rằng Hoa Vô Khuynh sớm đã chết.

Thật vất vả mới nung nấu ý định đoạt lấy vị trí minh chủ võ lâm.

Ai mà ngờ, ngay lúc này, Hoa Vô Khuynh đột ngột xuất hiện.

Ngay lập tức, ai nấy đều tránh xa vị trí này.

Sợ bản thân chọc phải phiền toái.

Kết quả là chuyện lựa chọn võ lâm minh chủ, lấy lí do chưởng môn phái Huyền Băng qua đời mà tạm hoãn.

Ba ngày sau, Phong Chỉ trở lại khách điếm, đi vào phòng Tô Yên.

"Làm sao bây giờ? Mãi vẫn không tìm được thuốc giải?"

Từ khi biết Huyền Dã là hung thủ đứng phía sau, Phong Chỉ hận không thể đem phái Huyền Băng thiêu trụi sạch sẽ!

Tô Yên ngồi ở chỗ đó, chớp mắt thất thần.

Phong Chỉ duỗi tay quơ quơ trước mặt Tô Yên.

"Tô Yên?"

"Ân?"

Tô Yên phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Chỉ.

"Suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì."

Phong Chỉ thở dài.

"Không ngờ tiểu mỹ nhân ngốc nghếch lại là Hoa Vô Khuynh."

Tô Yên nghe xong, không nói gì.

Phong Chỉ lại nói.

"Nếu sớm biết hắn chính là Hoa Vô Khuynh, ta chắc chắn nhân lúc hắn còn ngốc mà nịnh nọt hắn."

Có Hoa Vô Khuynh che chở, còn không phải được sống tiêu sái?

So với việc được lão cha giám sát bảo vệ còn sung sướng hơn.

Phong Chỉ ở đằng kia lẩm bẩm.

Tô Yên đột nhiên lên tiếng.

"Ta muốn đi tìm hắn."

Phong Chỉ trừng mắt nhìn Tô Yên, đầu lưỡi không lưu loát hỏi lại.

"Cô, cô nói cái gì??!"

Tô Yên.

"Ta muốn đi tìm hắn."

Vốn dĩ định chờ tìm xong thuốc giải cho thôn dân, nàng mới đi tìm hắn.

Nhưng càng ngày càng mất kiên nhẫn.

Phong Chỉ đứng dậy, xoay vài vòng tại chỗ, sau đó nhìn Tô Yên.

"Cô sẽ không thật sự thích hắn chứ?"

Tô Yên gật đầu.

"Ân"

Phong Chỉ,

"Hắn chính là Hoa Vô Khuynh!!"

"Ta biết"

"Lỡ như hắn không còn thích cô, tùy tay giết cô thì làm sao bây giờ?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Trước khi hắn giết ta, ta sẽ tránh hắn thật xa."

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Mỗi vấn đề đều được trả lời cực kỳ nghiêm túc.

Càng như vậy càng khiến Phong Chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng nghĩ lại, cách Tô Yên đối xử với Hoa Vô Khuynh khi hắn còn là một tên ngốc.

Không nghĩ tới a, không nghĩ tới.

Lại có người thích tên ma đầu kia.

Nàng còn quen người này!!!

Phong Chỉ nghĩ nghĩ, hiếm khi nghiêm túc.

"Cô phải biết rằng, nếu cô xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn không thể giúp cô trả thù."

Tô Yên gật đầu.

"Ân"

Sau đó, nàng lại nói.

"Ta sẽ không có việc gì."

Dù cho Hoa Vô Khuynh khôi phục kí ức, nàng cũng không cảm thấy hắn có sát ý với mình.

Chứng minh hắn không muốn giết nàng.

Chỉ có điều, tính cách có thay đổi hơi lớn.

Những thứ khác, cũng tốt.

Tô Yên nghĩ.

······

Trong Ma giáo.

Yên tĩnh không tiếng động.

Một mảnh tĩnh mịch.

Hoa Vô Khuynh ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn trước mặt.

Cũng giống như trước kia, đều là thức ăn lỏng.

Từ trước đến nay, hắn vẫn ăn cái này.

Không thay đổi.

Chỉ là lúc này, hắn nhìn đồ ăn trong chén.

Ngẩng đầu.

Căn phòng to như vậy, ngoại trừ Hoa Vô Khuynh cũng chỉ có Ảnh đứng im lặng một bên.

Nơi này quá yên tĩnh.

Không có một chút hơi thở.

Giống như chỉ có cái chết.

Hoa Vô Khuynh bưng chén nước lên.

Uống một ngụm.

Sau đó, thả xuống dưới.

"Ảnh"

Hoa Vô Khuynh lên tiếng.

Ảnh lập tức nói.

"Giáo chủ?"

Đôi tay Hoa Vô Khuynh ôm chén.

Nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ngươi nói với Yên Yên, ta có thuốc giải."

Ba ngày, Hoa Vô Khuynh đều không nhắc đến chuyện mất tích.

Thế nên Ảnh cho rằng, đối với giáo chủ mà nói, đó chỉ là đoạn thời gian ngắn ngủi trong chớp mắt.

Ảnh cũng không để ý.

Thế cho nên khi Hoa Vô Khuynh đột nhiên nhắc tới Yên Yên.

Hắn sửng sốt một chút, hồi lâu mới nhớ tới.

Yên Yên trong miệng giáo chủ, chắc là Tô Yên cô nương.

Ảnh gật đầu

"Vâng"

Sau khi tuân lệnh, rất nhanh Ảnh liền biến mất trước mặt Hoa Vô Khuynh.

Uống chút nước, Hoa Vô Khuynh lại gác sang một bên.

Bánh bao Yên Yên cho hắn, ăn ngon hơn.

Hắn nghĩ.

······

Vào lúc Tô Yên chuẩn bị xuất phát.

Đụng phải Ảnh.

Ảnh mặc một bộ hắc y, cả người đầy sát khí.

Tô Yên vừa mở cửa liền nhìn thấy hắn.

Nàng lên tiếng.

"Có việc?"

Ảnh đáp lại.

"Giáo chủ nói, trong tay của ngài ấy có thuốc giải?"

Tô Yên nghe xong, trong đầu nghĩ đến lúc trước có người nhắc tới bảo tàng Ma giáo.

Thần dược cứu người chết, sinh da thịt?

Tô Yên đang suy nghĩ, liền nghe Ảnh tiếp tục nói.

"Giáo chủ muốn gặp cô."

Tô Yên vừa nghe, gật đầu.

"Được"

Nàng đáp ứng dứt khoát.

Trong mắt Ảnh, nàng là vì thuốc giải nên mới đồng ý.

Đêm qua Tô Yên đã bàn bạc cùng Cổ Vương.

Lần này nàng đi Ma giáo, không định mang theo hai người họ.

Cho bọn họ một ngàn lượng bạc.

Mới đầu Tô Cổ còn bĩu môi, nhưng nhìn đến một ngàn lượng bạc lại không nói gì nữa.

Có tiền mua đồ ăn vặt vẫn hơn.

Từ khi Tô Cổ biến thành người tới nay.

Hắn nếm thử cảm giác được tiêu tiền.

Đầu hắn khắc sâu một điều, tiền là thứ tốt nhất.

Nếu Yên Yên vội, hơn nữa còn dùng tiền tống cổ bọn họ.

Cũng được...

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Có giác ngộ này.

Tô Cổ duỗi tay, cầm lấy ngân phiếu của Tô Yên.

Sau đó, thành thật mang theo Tiểu Hồng rời khỏi khách điếm.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê?"

Chúng ta đi chỗ nào?

"Mua hồ lô đường."

Tiểu Hồng kích động

"Tê tê tê tê tê."

Ta muốn ăn bánh hoa quế

"Yên Yên nói ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng."

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê."

Răng của ta sẽ không sâu, dù là có chúng nó cũng sẽ bị độc chết.

Nhìn đi, nó có sự tự giác rất cao.

Sau khi Tô Cổ nghe Tiểu Hồng nói xong.

Cuối cùng vẫn quyết định mua bánh hoa quế cho nó.

Mà Tô Yên thì theo Ảnh rời đi.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, chị đừng quên còn có nhiệm vụ chi nhánh đó ~~"

"Ừ"

Phải về nhà nguyên thân đi xem mẫu thân nàng.

Ước chừng đi đường được một ngày.

Tô Yên cùng Ảnh chạy đến cung điện trong Ma giáo vào lúc trời vừa tối.

Nếu Ảnh chỉ đi một mình, cả đi cả về cũng chỉ mất mấy canh giờ.

Dù sao hắn cũng có khinh công.

Nhưng mà, tu vi của Tô Yên thấp.

Nội công có cũng như không.

Thế cho nên thời gian đi đường chậm hơn rất nhiều.

Tô Yên đứng ở trước cửa cung điện.

Nhìn cánh cửa to lớn đen nhánh đang đóng chặt.

Ở phía trên cửa lớn có ghi một chữ ma, mang theo sự kiêu ngạo khí phách, khắc ở trên mặt cửa.

Ảnh đứng ở cửa, lên tiếng

"Giáo chủ, Tô Yên cô nương tới."

Chẳng mất bao lâu, âm thanh bên trong truyền đến

"Vào đi."

Ảnh duỗi tay, đẩy cửa to ra.

Liền thấy được Hoa Vô Khuynh ngồi ở trên ghế.

Hắn mặc y phục màu đỏ, mái tóc rối tung.

Ngồi ở trên chiếc ghế cao Ma giáo chí tôn.

Tám cây cột màu đỏ chống đỡ toàn bộ sức nặng của điện phủ Ma giáo.

Sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch, chân đi lên phát ra tiếng lộc cộc.

U ám, nặng nề, yên tĩnh.

Đây là cảm giác đầu tiên ập vào mặt.

Ở trong đại điện rộng như vậy, không có người nào, chỉ có một mình Hoa Vô Khuynh.

Ảnh thức thời lui ra.

Rất nhanh, trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ở trên chiếc bàn đặt phía trước Hoa Vô Khuynh, không có cái gì cả.

Chỉ có một cái chén.

Hắn nhìn Tô Yên thật lâu.

Sau đó cúi đầu, bưng chén lên, uống một ngụm.

Tô Yên không dừng lại, đi lên bậc thang, trực tiếp đi tới bên người Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh buông chén trong tay.

Ngẩng đầu, mặt không có biểu tình.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

"Nàng phải ở chỗ này ba ngày mới có thể có được thuốc cứu người."

Tô Yên vừa nghe, vừa đặt tầm mắt nhìn về phía thứ ở trong.

Nàng hỏi

"Đây là cái gì?"

Hoa Vô Khuynh trả lời

"Cơm"

"Vì sao chàng lại ăn cái này?"

"Ta vẫn luôn ăn cái này."

Gương mặt hắn không có một chút biểu tình nào, mang theo một loại khí chất cô độc, lạnh lẽo.

Không phải hắn đang cố tình.

Chỉ là từng đấy năm tới nay, hắn đều là cái dạng này.

Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi rất nghiêm túc

"Chẳng lẽ chàng không muốn ăn bánh bao nhân thịt?"

Hoa Vô Khuynh trầm mặc.

Tô Yên nhìn hắn không nói lời nào, lại nói

"Chàng có thể cho thủ hạ đi làm. Hoặc là đi mua."

Hoa Vô Khuynh vừa nghe, nói ra ngoài cửa

"Ảnh."

Đợi một lúc, người kia nhanh chóng xuất hiện, quỳ một gối xuống đất

"Giáo chủ."

"Đi mua bánh bao nhân thịt."

Ảnh sửng sốt.

Giống như muốn xác định, Ảnh lặp lại một lần

"Giáo chủ, ngài nói là bánh bao nhân thịt?"

Hoa Vô Khuynh nói

"Ừ"

Tuy rằng mệnh lệnh này rất kỳ quái, nhưng Ảnh vẫn đi làm.

Hắn hành động rất nhanh.

Không đến nửa canh giờ, ba chiếc bánh bao thịt nóng hôi hổi xuất hiện trước mặt Hoa Vô Khuynh.

Rất nhanh, Ảnh lại rời đi lần nữa.

Nhưng mà trước khi đi, hắn nhìn thoáng qua Tô Yên đứng ở bên cạnh.

Tô Yên cầm lấy một cái, đưa tới bên miệng Hoa Vô Khuynh

"Ăn đi."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)