Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 187

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 187
Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Hắn chỉ là vừa khéo cùng tên với vị trong lời đồn kia mà thôi.

Phong Chỉ lau vệt nước trên khóe môi.

Bên cạnh chỗ lôi đài hơn mười mét, lại có một tiếng gào vang lên.

Khắp nơi lộ ra nhiệt huyết sôi trào, người đang xem dưới đài đều xoa tay hầm hè, hận không thể đi lên đấu hai quyền.

Phong Chỉ hỏi

"Tô Yên, cô báo danh sao?"

"Còn chưa."

"Vậy còn đợi cái gì? Đi đi đi, báo danh đi."

"Cô không tham gia?"

"Ai nha, ta không có hứng thú với cái này. Còn nữa, mục đích của chúng ta là tìm ra hung phạm ở phía sau màn, không phải là muốn đoạt vị trí võ lâm minh chủ kia."

Nói nói, Phong Chỉ bỗng nhiên quay đầu nhìn về Tô Cổ vẫn luôn trầm mặc bên cạnh.

Sau đó, nhỏ giọng nói với Tô Yên

"Tô Yên, đệ đệ cô có tham gia hay không?"

"Hả?"

"Không chừng đệ đệ cô lên sân khấu thật đúng là có thể đoạt tới vị trí võ lâm minh chủ kia đấy."

Phong Chỉ ngẫm lại liền hưng phấn.

Trong chốc lát Tô Yên nghiêm túc tự hỏi.

Lắc đầu

"Hắn hiện tại không thích hợp cùng người khác tỷ thí."

Phong Chỉ làm cho Tô Yên yên tâm

"Cô sợ hãi đệ đệ bị người khác khi dễ? Yên tâm, hắn lợi hại như vậy, khẳng định sẽ không có chuyện đó."

Tô Yên nhìn về phía Phong Chỉ

"Ta là sợ hắn giết chết người khác ở trên đài, thế thì không hay lắm."

Tươi cười trên mặt Phong Chỉ cứng lại rồi.

"·······"

Nàng thế nhưng không biết nên tiếp cái lời này như thế nào.

Tô Yên đi vào chỗ báo danh, báo tên của mình.

Bởi vì trong tay nàng có thiếp mời, cho nên đấu vòng loại hôm nay cũng không cần phải tham gia.

Trực tiếp chờ đến ngày mai tiến vào đấu bán kết.

Báo danh xong, Tô Yên ở dưới lôi đài nhìn hai tràng tỷ thí.

Phong Chỉ càng xem càng nhập tâm

"Đánh hắn đi, đánh hắn đi!!"

Âm thanh nàng ấy kêu rất lớn.

Tô Yên có chút không yên tâm khi để Hoa Vô Khuynh một mình ngốc ở trong phòng.

Liền muốn trở về nhìn xem.

Nói vài câu cùng Phong Chỉ.

Thấy Tô Cổ tựa hồ cũng xem rất nhập tâm.

Liền một mình trở về khách điếm.

Nàng đẩy cửa phòng ra, ngay lập tức cảm nhận được một cổ sát khí ập vào mặt.

Thẳng tắp bức tới.

Nàng nhanh chóng nghiêng sang bên cạnh, liền nghe phía sau vách tường phịch một tiếng, nháy mắt nứt ra một cái đại lỗ thủng.

Sau đó liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm

"Dừng tay!"

Là thanh âm nôn nóng của Hoa Vô Khuynh.

"Vâng!"

Tiếng một người nam tử trả lời.

Hoa Vô Khuynh nôn nóng chạy ra.

Sau đó ôm chặt Tô Yên

"Yên Yên, nàng không sao chứ?"

Tô Yên lắc đầu.

"Không có việc gì."

Nói xong, ánh mắt nàng nhìn về phía trong phòng.

Chỉ thấy trong phòng có một nam tử hắc y, nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi.

Trên người mang theo một cỗ sát khí thực trầm trọng.

Khi nam tử kia nhìn Hoa Vô Khuynh bộ dáng thực lo lắng ôm lấy Tô Yên.

Trên mặt lạnh băng có khiếp sợ chợt lóe mà qua.

Nhưng sau đó còn có sự tình càng làm cho hắn khiếp sợ.

Chỉ nhìn đến giáo chủ của hắn ôm vị cô nương kia, liên tiếp rầm rì.

Nhân tiện còn hắt bát nước bẩn lên người hắn

"Yên Yên, hắn muốn mang ta đi, ta không quen biết hắn, hắn có thể là người xấu."

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh, lại nhìn nam nhân trong phòng.

Duỗi tay vỗ vỗ sống lưng Hoa Vô Khuynh, để hắn chậm rãi bình phục xuống dưới.

Sau đó, Hoa Vô Khuynh lôi kéo Tô Yên tay, nhắm mắt theo đuôi đi theo vào phòng.

Tô Yên nhìn nam nhân kia, trầm mặc nửa ngày sau, nói

"Người ma giáo?"

Nam nhân lên tiếng

"Hôm nay tới đây, là đón giáo chủ trở về."

Một câu biểu lộ thân phận Hoa Vô Khuynh.

Hắn sở dĩ nói như vậy, chính là hy vọng cô nương này ngoan ngoãn thức thời cách xa một chút.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Chỉ là, hắn tính sai rồi.

Nữ tử này nhìn qua thực bình tĩnh.

Giống như đã sớm biết việc này vậy.

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh rầm rì hướng về phía nàng lắc đầu.

Hắn vội vàng lên tiếng

"Yên Yên, ta không muốn đi với hắn, ta muốn ở cùng nàng."

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía người kia

"Ngươi nghe được?"

Chỉ thấy khuôn mặt lạnh băng của người nọ nhanh chóng tan vỡ.

Đại khái là trước nay đều không có nghĩ tới giáo chủ đại nhân mình tôn kính, hiện giờ lại biến thành bộ dáng này.

Nam nhân sửa lại cảm xúc một chút, lên tiếng

"Giáo chủ, ta là Ảnh."

Hắn nói xong, cũng không có được đến câu trả lời gì.

Không chỉ như thế, giáo chủ của thậm chí còn trợn mắt hắn.

Ý xua đuổi nồng đậm.

Thật vất vả mới tìm được giáo chủ, nhưng giáo chủ cũng không muốn trở về, phải làm sao bây giờ?

Mạnh mẽ cướp về?

Cái ý tưởng này ở trong đầu Ảnh hiện lên trong nháy mắt, nhưng mà hắn nhanh chóng phủ định ý tưởng này.

Nếu hắn mạnh mẽ mang giáo chủ trở về.

Khi giáo chủ khôi phục ký ức, chỉ sợ hắn sẽ bị giáo chủ nghiền nát thành thịt.

Tô Yên nhìn về phía Ảnh

"Ngươi thấy được?"

Ảnh trầm mặc.

Tô Yên lại nói

"Hắn đã xảy ra chuyện gì, mất đi ký ức?"

Ảnh trả lời

"Không tiện trả lời."

Tô Yên gật gật đầu.

Sau đó nàng ghé vào bên tai Hoa Vô Khuynh nói hai câu.

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu nhìn về phía Ảnh, không kiên nhẫn nói

"Ta sao lại mất trí nhớ, ngươi nói một chút."

Ảnh

"······"

Đây là giáo chủ nhà hắn thật sao?

Giáo chủ nhà hắn sẽ có cảm xúc phong phú như vậy sao??

Trong nháy mắt, Ảnh sinh ra nghi ngờ, không biết vị trước mắt này có phải giáo chủ nhà mình hay không.

Ảnh cân nhắc xong, nói

"Giáo chủ tu luyện công pháp đã đến đỉnh, nhưng công pháp kia có phản phệ rất lớn, chính là khi tu luyện toàn bộ thành công, cũng chính là lúc người tu luyện chết bất đắc kỳ tử."

Ảnh nói

"Giáo chủ tu luyện ở một chỗ trong rừng, không có người nào dám quấy rầy. Cho đến lúc thấy bảy ngày mà giáo chủ còn chưa xuất quan, thuộc hạ không yên tâm liền tiến đến xem xét, phát hiện giáo chủ đã mất tích."

Tô Yên hỏi

"Nếu biết công phu kia có phản phệ như vậy, vì sao còn muốn tu hành?"

Ảnh lắc đầu

"Công pháp một khi bắt đầu tu hành, liền vô pháp dừng lại, cho đến một ngày chết bất đắc kỳ tử kia."

Nàng hỏi

"Hắn vì sao lại tu luyện cái công pháp này?"

Ảnh trầm mặc.

Hắn đã nói rất nhiều với vị cô nương này rồi.

Tô Yên xem hắn không chịu nói.

Lại nói vài câu với Hoa Vô Khuynh.

Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu

"Ngươi nói, ta vì sao lại tu luyện công pháp?"

Ảnh

"······"

Mệnh lệnh của giáo chỉ, hắn chỉ có thể căng da đầu mà giải đáp.

"Bởi vì giáo chủ tiền nhiệm trầm mê bồi dưỡng thiên tài võ học lợi hại nhất, liền truyền công pháp kia vào trong cơ thể giáo chủ, giáo chủ từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, cho nên khi ngài ấy mười ba tuổi, người trên giang hồ đại bộ phận đã không phải đối thủ của hắn."

Tô Yên nhớ tới lời đồn trên giang hồ

"Những người đó, là giáo chủ tiền nhiệm của các ngươi bảo hắn giết?"

"Vâng"

Hoa Vô Khuynh ôm Tô Yên chớp chớp mắt, một bộ dáng ta thực dễ dàng bị người khi dễ, nàng phải bảo vệ ta.

Nàng lại hỏi

"Vì sao hắn không ăn cơm, không mặc quần áo, sinh hoạt cơ bản đều không thể làm được?"

Ảnh lại trầm mặc.

Lúc này, Hoa Vô Khuynh học thông minh.

Không cần chờ Tô Yên nói với hắn, hắn nói thẳng

"Tiếp tục nói."

Ảnh liếc mắt nhìn giáo chủ máu lạnh nhà mình.

Ra tiếng

"Giáo chủ vẫn luôn bị giáo chủ tiền nhiệm cầm tù nuôi dưỡng. Cho nên sau khi giáo chủ tiền nhiệm tử vong, giáo chủ kế nhiệm, giáo chủ ngoại trừ giết người, cái gì cũng không làm được."

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Hắn ăn cơm như thế nào?"

"Giáo chủ chỉ uống thức ăn lỏng."

"Mặc quần áo thì sao?"

"Thuộc hạ sẽ phụ trách."

"Tiền bạc hắn cũng không biết?"

"Sinh hoạt của giáo chủ chỉ có ăn cơm, ngủ, giết người."

Tô Yên trầm mặc.

Sau đó nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.

Chỉ thấy Ảnh quỳ một gối

"Mời giáo chủ cùng thuộc hạ trở về."

Hoa Vô Khuynh không lay động một chút nào.

Liên tiếp ôm lấy Tô Yên không buông tay.

"Yên Yên, đói bụng."

Hắn trông mong nhìn Tô Yên.

Tô Yên gật đầu

"Đi, mang chàng ra ngoài ăn cơm."

Ảnh quỳ một gối ở đằng kia, vẫn không nhúc nhích.

Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh

"Hắn làm sao bây giờ?"

Hoa Vô Khuynh theo ngón tay Tô Yên, liếc hướng Ảnh.

Nói

"Ta không biết hắn."

Tô Yên

"Hắn chỉ nghe lời chàng nói."

Tô Yên mới vừa nói xong, Hoa Vô Khuynh liền xua xua tay với Ảnh

"Ngươi đi đi."

Ảnh do dự

"Giáo chủ, thuộc hạ ······"

Nói một nửa đã bị Hoa Vô Khuynh chặn đứng

"Ngươi không phải chỉ nghe ta sao?"

"······ Vâng."

"Vậy ngươi còn không đi??"

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Rốt cuộc, Ảnh vẫn nghe mệnh đứng lên.

Hắn nhìn về phía Tô Yên ở một bên.

Đôi tay ôm quyền

"Đa tạ cô nương chiếu cố giáo chủ."

Nói xong, Ảnh xoay người nhanh chóng biến mất ngoài cửa sổ.

Hoa Vô Khuynh kéo tay Tô Yên

"Yên Yên, đi ăn cơm."

Hắn thực thích ở bên cạnh Yên Yên.

Làm cái gì cũng thích.

Hơn nữa càng ngày càng thích.

Hắn nắm chặt tay Tô Yên, dùng sức một chút.

Như là sợ nàng chạy vậy.

Tô Yên hỏi

"Có muốn ăn cái gì không?"

"Có, bánh bao!"

Hoa Vô Khuynh nhanh chóng trả lời.

Tô Yên nhìn thoáng qua tay hắn

"Hôm nay ăn mì sợi."

Hoa Vô Khuynh tức khắc liền sụp đổ.

Ủy khuất thực

"Yên Yên, có thể không ăn mì sợi được không?"

"Vậy chàng đã dùng đũa được chưa?"

"····· Chưa."

Hoa Vô Khuynh trả lời xong, thực mau lại phản bác

"Nhưng là, Yên Yên có thể đút ta a, ta có thể không cần học."

Tô Yên nghe hắn đúng lý hợp tình mà nói, thế nhưng bị chặn trong khoảng thời gian ngắn tìm không ra lời phản bác.

Tiểu Hoa

"Ân, ký chủ, Hoa Vô Khuynh đại nhân nói hình như rất có đạo lý a."

Chờ đến khi bọn họ xuống lầu ăn cơm, cuối cùng vẫn là Hoa Vô Khuynh gọi bánh bao.

Hoa Vô Khuynh rất đói, một mình ăn hai đĩa, vẫn còn ăn.

Nhớ tới hắn lúc trước ngủ như thế nào cũng không tỉnh, nàng nói

"Lúc trước chàng ngủ thật lâu."

Hoa Vô Khuynh gật đầu.

Sau đó chớp chớp mắt, ra tiếng

"Ta có một giấc mơ rất dài."

"Mơ thấy cái gì?"

"Đã quên rồi."

Nói xong, Hoa Vô Khuynh lại cắn một ngụm bánh bao.

So sánh với mơ thấy cái gì, hắn càng để ý bánh bao trong tay mình hơn.

Tô Yên bưng trà lên, đút cho hắn uống.

Ra tiếng

"Trước khi chàng gặp em, đã xảy ra chuyện gì, chàng còn nhớ rõ không?"

Hoa Vô Khuynh suy nghĩ trong chốc lát.

Sau đó gật đầu

"Ta nhớ rõ ta tỉnh lại ở một cái trong rừng cây, chung quanh một người đều không có. Ta liền đi khắp nơi, đi mãi. Từ ban ngày đi đến buổi tối, đi đi, liền đói đến hôn mê. Sau đó, liền gặp được nàng."

Cho nên là hắn đói hôn mê, sau đó vừa vặn bị bọn buôn người phát hiện, liền đưa người đi Xuân Lai Lâu.

Không nghĩ tới nửa đường lại bị Tô Yên bắt được.

Là như thế này đi?

Ăn ăn, Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu hỏi

"Yên Yên sẽ để cho người xấu kia mang ta đi sao?"

Hắn hiện tại là nghĩ cái gì nói cái đó.

Mắt trông mong khẩn trương nhìn Tô Yên.

Tô Yên

"Nếu chàng muốn đi cùng hắn, em sẽ để chàng đi."

Hoa Vô Khuynh nghe đáp án này, bánh bao trong tay chậm rãi thả xuống dưới.

Trong mắt có chút mất mát.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Nhưng mà ta không muốn rời khỏi Yên Yên."

"Vậy không đi."

"Nhưng Yên Yên nói ta muốn chạy liền có thể rời đi."

Hoa Vô Khuynh lẩm bẩm, thực mất mát.

Tô Yên

"Ân? Muốn nói cái gì?"

Hoa Vô Khuynh nhỏ giọng nói thầm

"Nếu có một ngày có người uy hiếp ta rời khỏi Yên Yên thì phải làm sao giờ? Yên Yên cũng để ta đi sao??"

Nói nói, bánh bao trong tay cũng không ăn nữa.

Một người ngồi ở chỗ kia giận dỗi.

Hắn nước mắt lưng tròng, bẹp miệng, một bộ cố nén ủy khuất không nói lời nào.

Tô Yên cắn môi, nỗ lực nhịn xuống ý cười của mình.

Nàng biết mình cười hắn, sẽ không tốt.

Nhưng là cái biểu tình kia của hắn, thật sự rất muốn cười.

Nàng hoãn một hồi lâu

"Tức giận?"

Lời vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh vành mắt đều đỏ

"Nàng đều không nghĩ muốn ta."

Nói nói, cảm giác cực ủy khuất.

Tô Yên nói

"Em sẽ mãi cần chàng. Nếu chàng tự nguyện đi theo người khác, cũng không sao, em sẽ đi tìm chàng. Vô luận chàng ở đâu, em đều sẽ tìm được."

Lời này vừa nói ra, Hoa Vô Khuynh lúc này mới bình phục chút.

Nghe cái đáp án này, trong lòng liền dễ chịu.

Sau đó cầm lấy bánh bao lại ăn.

Vừa ăn vừa nói

"Ta sẽ không để Yên Yên đi. Nếu Yên Yên chủ động phải đi, ta cũng sẽ không để nàng đi."

Nói nói, vừa mới còn một bộ dáng bị khi dễ, đảo mắt liền ngang ngược lên.

Tô Yên một bên gật đầu, một bên cầm lấy chiếc đũa, kẹp thịt gà cho hắn.

Hắn mỗi khi muốn hé miệng nói chuyện, Tô Yên liền đút cho hắn một miếng thịt gà.

Thế cho nên hắn lại thành thành thật thật nhắm lại miệng, cẩn thận đếm nhấm nuốt 30 lần.

Ăn ăn, Hoa Vô Khuynh liền quên mất mình rốt cuộc muốn nói gì.

Chờ ăn no.

Tô Yên lên tiếng

"Ngày mai em phải đi luận võ."

"Ân?"

Hoa Vô Khuynh nghi hoặc.

Tô Yên lại nói

"Ngày mai đi cổ vũ cho em."

Hoa Vô Khuynh vừa nghe thấy Tô Yên không có để hắn ở trong phòng nữa.

Tức khắc cao hứng

"Được! Yên Yên cố lên!!"

Vào lúc ban đêm, Tô Cổ cùng Phong Chỉ trở lại.

Phong Chỉ sinh động như thật nói một lần chuyện thú vị phát sinh ở trên đài tỷ thí kia.

"Ha ha ha ha, cô không biết a, trường hợp kia thật sự là quá huyết tinh!!"

Nói nói, Phong Chỉ nhớ tới ngày mai Tô Yên cũng phải đi tham gia tỷ thí.

Nàng do dự một chút, nói

"Chúng ta không cầu lấy võ lâm minh chủ, dù sao mục đích chúng ta là tra án. Nếu cảm giác thực lực cách xa quá lớn, lập tức nhận thua, chạy nhanh xuống dưới."

Theo như lời người giang hồ, mặt mũi gì đó, ở chỗ Phong Chỉ chó má đều không phải.

Mạng đều không có, còn sĩ diện làm gì?

Thứ kia so mệnh còn quan trọng hơn??

Tô Yên gật đầu, nói

"Ngày mai, Tô Cổ cùng Hoa Vô Khuynh, còn cần cô chiếu cố nhiều."

Phong Chỉ gật đầu

"Đương nhiên. Cô cứ việc đi tỷ thí, ta sẽ giúp cô xem bọn họ."

Nói xong, Phong Chỉ do dự một cái chớp mắt

"Cô nói, hung phạm hạ độc phía sau kia, rốt cuộc là ai?"

Tô Yên nhìn Phong Chỉ

"Tần Lạc Vũ nói, là một người đức cao vọng trọng võ lâm chính phái."

Phong Chỉ thở dài

"Vị nào võ lâm chính phái không phải đức cao vọng trọng?"

Một đám thanh danh dễ nghe đến không được.

Nhưng sau lưng rốt cuộc là người hay quỷ, ai có thể biết??

"A, đúng rồi, ngày mai đối thủ cùng cô giao chiến là Thẩm Thiên."

Phong Chỉ nói tên Thẩm Thiên, trước mắt sáng ngời.

Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên

"Ngươi biết Thẩm Thiên không? Người kia được xưng là tay ăn chơi giang hồ Thẩm Thiên."

Tô Yên nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước phát sinh.

Gật đầu

"Gặp qua."

"Khinh công hắn rất lợi hại. Cô phải cẩn thận."

"Không có việc gì."

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Sáng sớm hôm sau, Tô Yên ngủ dậy liền thấy được khuôn mặt phóng đại của Hoa Vô Khuynh.

Nàng sửng sốt.

Hoa Vô Khuynh lên tiếng

"Yên Yên ~, nàng tỉnh rồi."

Tô Yên xem hắn, lại nhìn bên tai hắn cài theo đóa hoa đỏ thẫm.

Nàng sửng sốt

"Chàng ······"

Hoa Vô Khuynh cười cong mặt mày

"Bọn họ nói ta cài hoa lên đi tìm nàng, nàng sẽ rất vui."

Tô Yên nhìn bộ dạng ngốc hề hề của hắn.

Ngồi ngay ngắn lại.

Hoa Vô Khuynh hỏi

"Nàng thích không?"

Trong mắt hắn mang theo ánh sáng.

Xem ra, hắn thực để ý câu trả lời của Tô Yên.

Tô Yên gật đầu

"Ân, thích."

Nói xong, nàng bỗng nhiên dán qua, ở trên môi hắn hôn một cái.

Bẹp một ngụm.

Hoa Vô Khuynh ngây ngốc ở đằng kia.

Tô Yên thực nghiêm túc nói

"Chàng còn đẹp hơn hoa."

Vừa nói xong, Hoa Vô Khuynh lập tức liền gục ở trên chăn sau đó lăn lộn một trận.

Lông mi hắn run run, ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

Sau đó vừa cao hứng, vừa ngượng ngùng dời ánh mắt.

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn.

Nàng hôn hắn.

Hắn thực vui vẻ.

Ân, biết vậy nên hôn sớm hơn.

Nghĩ vậy, Tô Yên xuống giường.

Mà Hoa Vô Khuynh một mình không ngừng lăn lộn ở trên giường.

Thỉnh thoảng kêu Tô Yên

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên ngẫu nhiên trả lời một tiếng

"Ân."

Chờ xuống lầu ăn cơm, Tô Yên kéo tay Hoa Vô Khuynh.

Thẳng đến lúc trước khi ăn cơm, Hoa Vô Khuynh vẫn luôn duy trì bộ dáng thẹn thùng như vậy.

Cho đến khi Tô Yên cầm một cái bánh bao nhân thịt cho hắn.

Rốt cuộc, một cái bánh bao nhân thịt đuổi được thẹn thùng của hắn đi.

Ăn sáng xong, Tô Yên rất sớm đã rời đi.

Trước khi đi, đương nhiên vẫn là đem Hoa Vô Khuynh giao cho Phong Chỉ.

Hoa Vô Khuynh thực không vui, một hai phải đi theo nàng.

Khuyên can mãi một hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý cùng Phong Chỉ ngốc một canh giờ.

Tô Yên chạy tới võ đài.

Bởi vì lần này tới toàn là nhân vật trọng yếu.

Phi Yến tông, phái Huyền Băng, Phong Nguyệt Cung ba đại chưởng môn đều tới.

Xem ra cũng là muốn tới tranh vị trí võ lâm minh chủ.

Buổi tối hôm qua đã rút thăm quyết định đối thủ luận võ hôm nay.

Tô Yên đấu với Thẩm Thiên.

Cũng là trùng hợp, chưởng môn Phi Yến Tông đấu với chưởng môn phái Huyền Băng.

Ẩn ẩn có thể nghe được đối phương khen tặng lẫn nhau.

Vốn tưởng rằng thân là một trong ba đại môn phái, Phong Nguyệt Cung cũng sẽ tham gia tỷ thí.

Không nghĩ tới chỉ là trọng tài.

Trận đầu thi đấu, Tinh Nguyệt Các các chủ Lâm Dao đấu với một người vạm vỡ.

Trận này vừa ra liền dẫn tới không ít người chú ý.

Đây chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân a.

Dù cho mỹ nhân đeo khăn che mặt, cũng không hề có ảnh hưởng trình độ chú ý của mọi người.

Dưới đài có người xem đàm luận ai thắng ai thua.

Trận mở màn này, mọi người nghiêng về một bên, tất cả đều cho rằng Tinh Nguyệt Các các chủ Lâm Dao thắng lợi.

"Còn cần phải nói sao, khẳng định là Lâm Dao a."

"Phải biết rằng vị các chủ này cũng không phải là có mỗi mỹ mạo hư danh. Huyền băng chưởng nàng đã tu luyện tới tầng thứ bảy, ít có địch thủ."

Như là muốn xác minh lời này.

Khi người kia vừa bình luận xong, đại hán trên đài cao phun ra một ngụm máu tươi, thẳng tắp ngã từ trên lôi đài xuống.

Dưới đài một mảnh tiếng hoan hô càng ngày càng cao.

Lâm Dao đứng ở giữa đài tỷ thí, thi lễ sau đó đi xuống dưới.

Thực mau, trận thứ hai mở màn.

Một hồi tiếp theo một hồi, trong lúc thi đấu, cũng có người thua không cam lòng, muốn chơi một ít thủ đoạn nhỏ.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Đáng tiếc, lúc này trọng tài chính là cung chủ Phong Nguyệt Cung.

Một nhân vật thủ đoạn lợi hại.

Ngay lúc đó tên chơi thủ đoạn kia đã bị chặt đứt một cánh tay.

Từ đó, rốt cuộc không ai dám làm xằng bậy.

Đợi ước chừng hơn một canh giờ.

Rốt cuộc nghe người trên đài tuyên bố

"Tiếp theo, Thẩm Thiên đấu với Tô Yên."

Thẩm Thiên vừa ra, tiếng hô cũng rất cao.

Đặc biệt là phong cách hắn lên sân khấu.

Từ trên trời giáng xuống, còn tự mang theo cánh hoa hồng.

Tay cầm quạt xếp, cẩm y tơ lụa, hơn nữa kia khuôn mặt phong lưu phóng khoáng.

Trên cơ bản, nữ tử tới chỗ này xem đấu đều là vì Thẩm Thiên mà đến.

Đám nữ tử thét chói tai, vượt qua tất cả các trận thi đấu lúc trước.

Tô Yên từng bước một đi lên bậc thang.

Trong tay nắm bội kiếm.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị biết dùng kiếm sao?"

"Không biết."

"Vậy chị cầm kiếm tới tỷ thí làm gì?"

"Đây là vũ khí của nguyên thân."

Nàng cũng không phải rất muốn cầm, nhưng là ngẫm lại người khác đều dùng binh khí, nàng không dùng, có phải không tốt lắm hay không?

Kết quả là, liền đem theo bội kiếm lên đây, cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Người khác không nhận biết Tô Yên.

Nhưng lại nhận ra được bội kiếm trong tay nàng.

"A? Đây không phải kiếm của phái Huyền Băng sao?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ nữ tử này là người của phái Huyền Băng??"

"Phái Huyền Băng khi nào có một nhân vật như vậy?"

Mọi người đều nghi hoặc sôi nổi.

Đừng nói là người xem ở bên dưới.

Dù là chưởng môn phái Huyền Băng, cũng không biết trong môn phái mình khi nào lại có một nhân vật như vậy.

Kết quả là khi tiếp thu được ánh mắt chung quanh phóng lại, hắn mỉm cười, làm bộ bình tĩnh.

Phảng phất hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.

Tỷ thí thực mau bắt đầu.

Vốn dĩ, mọi người đều sôi nổi cảm thấy cao thủ như Thẩm Thiên ở trên giang hồ, đã hiếm khi có địch thủ.

Cho nên vô luận nghĩ như thế nào đều là hắn chắc chắn sẽ.

Không, phải nói, ở trong lòng mọi người, Thẩm Thiên không có khả năng sẽ bại bởi một nữ tử vô danh này.

Chỉ là, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

Một nén nhang sau.

Thẩm Thiên bị Tô Yên một chưởng chụp từ trên đài cao rơi xuống.

Trọng thương ngã trên mặt đất.

Tô Yên dùng tám phần sức lực.

Nội lực của nguyên thân rất nhỏ.

Chỉ có thể dựa lực lượng bản thân Tô Yên.

Hơn nữa nàng trước nay đều không có dùng nội lực cùng người đánh nhau.

Sợ không thể tạo thành thương tổn với Thẩm Thiên, cho nên cố ý hạ nặng tay.

Quả nhiên, một kích đã đủ dùng.

Thẩm Thiên ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.

Hôn mê.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Yên nhanh chóng thay đổi.

Vốn dĩ tưởng là người tới góp đủ số, không nghĩ tới lại thật sự có năng lực.

Mà vị trọng tài khi nhìn thấy Tô Yên ra tay, mày nhíu một chút.

Đại khái cũng là ngoài dự kiến.

Tô Yên xoay người, ra tiếng với trọng tài

"Có thể phán định chưa?"

Trọng tài gật đầu

"Trận này, Tô Yên thắng."

Tô Yên thong dong đi xuống đài.

Mới vừa vừa đi xuống, Hoa Vô Khuynh liền mang theo một đóa hoa đỏ thẫm xuất hiện ở trước mặt nàng.

Hơn nữa còn nhiệt tình ôm nàng một cái đầy cõi lòng

"Yên Yên!!"

Phong Chỉ bụm mặt, rất muốn nói kỳ thật mình cũng không quen biết tên nam nhân này.

Trước công chúng, quả thực đồi phong bại tục.

Nàng cũng đã nói với Hoa Vô Khuynh, muốn hắn chờ tới khi về khách điếm, Sau đó muốn ôm như thế nào cũng được.

Kết quả đâu?

Vừa mới đáp ứng xong, lúc thấy đến Tô Yên liền quên đến sạch sẽ.

Phong Chỉ đang nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt.

Nàng vừa nhấc đầu, nhìn về phía đài cao.

Phong Chỉ nhanh chóng che kín mặt mình, chạy ra bên ngoài.

Tô Yên duỗi tay lôi kéo Hoa Vô Khuynh đi về khách điếm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)