Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (2)
← Ch.180 | Ch.182 → |
Edit: Đặng Trang
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ vươn đầu ngón tay ra, gõ gõ lên đầu nó, cười lạnh
"Ngươi? biến thành người? Ta thấy ngươi rõ ràng bị nọc độc trong miệng chảy ngược về não rồi."
Chán không muốn nói.
Thứ này sao có thể ngốc đến thế nhỉ?
Cũng đã mấy trăm năm rồi?
Hắn đã tận tay dạy nó luyện, mà ngay cả một câu nó cũng luyện không xong.
Tô Cổ càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng muốn đi hành hung.
Sau đó, cầm cái đuôi của Tiểu Hồng lên, xoay nó ở giữa không trung.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê!!"
Ngươi làm gì?! Đồ xấu xa!!
Tô Cổ càng dùng sức quăng, nhàn nhạt nói
"Ta muốn xem thử có thể quăng sạch được hết nọc độc trong não ngươi hay không, để ngươi thông minh một chút."
Nọc độc có ném hết ra hay không thì không biết.
Nhưng điều duy nhất mà Tiểu Hồng biết đến là chóng mặt, buồn nôn.
"Tê tê tê tê tê ọe ~~"
Tô Cổ xách nó lên, mặt vô cảm.
Tùy tiện vứt nó ra một chỗ để nó nôn.
Sau đó quay đầu rời đi.
Chờ Tiểu Hồng nôn xong, cả thân rắn đều hỏng hết.
Trong lúc nôn mửa, Tiểu Hồng chỉ chăm chăm một ý niệm.
Nó muốn biến thành người, sau khi biến thành người nhất định phải tẩn Cổ Vương một trận.
Phải để hắn cũng nôn mửa như nó bây giờ!!
Khả năng đầu óc của đồng chí Tiểu Hồng thật sự đúng là không đủ dùng, thế cho nên nó mới quên mất, chính mình có thể biến lớn.
Có thể dùng chiếc đuôi nhanh nhạy của mình nhấc Tô Cổ lên rồi xoay hắn vòng vòng.
Nghĩ đến đây, nó lại một lần bị một đôi tay mát lạnh ôm lên.
Tiếp đó, một cái chén sứ hiện ra trước mắt Tiểu Hồng.
Tô Cổ nói
"Uống nước"
Tiểu Hồng bất chấp tất cả, chui đầu vào chén nước ấm.
Cuối cùng thì cảm giác muốn nôn mửa kia cũng dần dần tiêu tán.
Thuận tiện còn uống cả một bụng nước, hết hơn nửa chén nước
Tô Cổ nhéo nhéo cái đuôi nhọn hoắt của nó, kéo nó từ trong chiếc chén ra.
Đặt Tiểu Hồng ở trong lòng bàn tay.
Nháy mắt, ý chí chiến đấu của Tiểu Hồng lại sục sôi một lần nữa.
Nó thè lưỡi ra
"Tê tê tê tê tê"
Không để ý tới ngươi nữa, ta đi tìm Yên Yên.
Nó còn nửa câu phía sau không dám nói ra.
Nó muốn đi cáo trạng, để Yên Yên đánh hắn.
Đương nhiên, nó sẽ không nói.
Cổ Vương lại túm lấy cái đuôi của nó lắc qua lắc lại, nhưng lực đã giảm bớt.
Tiểu Hồng theo cẳng chân của Tô Cổ bò xuống.
Tô Cổ lười quản nó đi đâu.
Ngược lại, lực chú ý chuyển dời đến cái tên ngu ngốc vẫn đứng yên ở kia không nhúc nhích giống y như cục đá, nhìn chằm chằm vào cửa sau.
Thật sự là thằng ngốc?
Tô Cổ nhàn nhạt dời tầm mắt đi.
Không có khả năng.
Tám phần là cố ý giả vờ.
Thế nhưng Yên Yên sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà tức giận với tên nam nhân này.
Tô Cổ không giống như Tiểu Hồng.
Đầu không phải chỉ để trang trí.
Cùng Yên Yên đi qua nhiều thế giới như thế kia, đã vậy cô còn hay cùng một hệ thống tên là Tiểu Hoa trò chuyện.
Mỗi một thế giới người luôn ở bên Yên Yên cùng cô đi đến cuối đời đều là cùng một người.
Mà Yên Yên nguyện ý ở cùng với người nam nhân này, hơn nữa còn rất kiên nhẫn.
Chứng tỏ, tên nam nhân trước mặt này chính là người sẽ cùng Yên Yên đi hết một đời ở thế giới này.
Vậy qua nhiều thế giới như vậy, rốt cuộc thì tên nam nhân này có đặc điểm nhận dạng nào không nhỉ?
Có.... lòng dạ hiểm độc, thích diễn kịch, giả vờ đáng thương, độc ác, lạnh nhạt, không biết xấu hổ, lòng dạ thâm sâu...
Vì muốn hấp dẫn lực chú ý của Yên Yên, trên cơ bản có thể dùng bốn chữ để hình dung "không từ thủ đoạn".
Nếu lại dùng bốn chữ nữa thì là "mất hết lý trí".
Cũng không biết tên nam nhân này có nào điểm gì hay mà hấp dẫn được Yên Yên nữa.
Chẳng lẽ là bởi vì hắn có thể giả vờ đáng thương, thế cho nên đã kích thích được sự đồng cảm của Yên Yên?
Được rồi, hắn tạm thời vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ đến điểm này.
....
Lại nói đến một nơi khác gần chỗ này.
Tô Yên vào Xuân Lai Lâu cũng đã được một lúc.
Tìm một vòng lớn mà vẫn không thấy Phong Chỉ đâu.
Đi đâu mất rồi?
Cho đến khi nàng vô tình nghe được hai người đàn ông vạm vỡ nói chuyện trong lúc lượn lờ tìm người
"Ngươi nói xem, cái con nhóc kia đi chỗ nào không đi, cứ một hai phải lao đầu vào địa bàn của đại gia.
Vẫn còn là một tiểu cô nương, ngày mai chắc chắn sẽ bán được với giá tốt."
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên chờ kia hai tên vạm vỡ kia rời đi, nhìn theo phương hướng bọn họ đi đến.
Chỗ kia hình như có căn phòng tối.
Cửa phòng bị người cài gỗ ở bên ngoài.
Nàng duỗi tay, lấy khúc gỗ kia ra.
Đẩy ra cửa phòng.
Sau đó một đạo kiếm quang hiện lên.
Tô Yên giơ tay.
Lạch cạch một tiếng, trực tiếp bẻ gãy thanh kiếm kia.
"Ngươi!!"
Người nọ ngốc lăng ở đàng kia.
Nương ánh trăng, Tô Yên mới thấy rõ bóng dáng đó.
Là Phong Chỉ.
Mà Phong Chỉ tay cầm thanh kiếm bị gãy, vẫn chưa kịp hồi thần.
Không phải kinh ngạc khi thấy Tô Yên xuất hiện ở chỗ này, mà là khiếp sợ vì Tô Yên mới giơ tay đã dễ dàng bẻ gãy kiếm của mình!!
Tô Yên mở miệng
"Có lẽ là lúc trước cùng người Phi Yến tông đánh nhau, kiếm đã hư hao, cho nên mới dễ dàng bị ta bẻ gãy."
Phong Chỉ bán tín bán nghi
"Là như thế sao?"
Tô Yên không có trả lời.
Mở miệng
"Sao cô lại ở chỗ này?"
Phong Chỉ hoạt động bả vai một chút.
"Bị người phát hiện, vì tránh hấp dẫn thêm nhiều chú ý, nên để cho hai người kia trói lại rồi dẫn vào phòng tối này."
Sau đó, thừa dịp kia hai người rời đi, nàng cởi dây thừng tính toán đi ra ngoài.
Không nghĩ tới vừa vặn gặp được Tô Yên.
Lúc này, Phong Chỉ như là nhớ tới cái gì, nói
"Đúng rồi, vừa mới nãy ta nhìn thấy trên cổ tay hai người kia cũng có hình xăm kỳ quái đó!"
Tô Yên
"Đi xem thôi."
Nói xong, hai người nhanh chóng chạy theo hướng hai tên vạm vỡ kia.
Con đường đó dẫn tới một nơi.
Thính Vũ các.
Tô Yên nhìn.
Ở bên cạnh cái tên kia có điêu khắc một cây hoa đào sinh động như thật.
Phong Chỉ nhíu mày.
Thấp giọng nói
"Tên cùng hình vẽ này sao lại quen thuộc như vậy? Hình như ta đã nghe qua ở đâu đó."
Sau đó, Phong Chỉ bỗng nhiên ngẩng đầu
"Là nàng, là nơi ở của nàng ta!!"
Tô Yên thấy cô ấy kích động như vậy, nghi hoặc
"Ai?"
"Thiên hạ đệ nhất danh kỹ, Tần Lạc Vũ."
Năm đó nhờ một khúc vũ mà kinh động thiên hạ, ai mà không biết Tần Lạc Vũ?
Thính Vũ các a.
Phong Chỉ chỉ vào đồ án cây hoa đào kia, giải đáp nghi hoặc cho Tô Yên
"Hình vẽ hoa đào kia, chính là ký hiệu của Tần Lạc Vũ.
Vô luận nàng ta ở đâu, chỗ tòa nhà đó đều được gọi là Thính Vũ các."
Tô Yên gật gật đầu.
Bỗng nhiên, nàng nghe được động tĩnh.
Duỗi tay lôi kéo Phong Chỉ vào rừng trúc bên cạnh.
Sắc trời đen nhánh, có rừng trúc che đậy, hơn nữa còn là ở trong góc.
Hai người ngừng thở thì sẽ không có người phát hiện.
Chỉ thấy cửa sân Thính Vũ các mở ra.
Có một vị bạch y nữ tử đi ra.
Sau đó hai vị đại hán hắc y cũng đi theo ra.
Không còn là bộ dáng cà lơ phất phơ Tô Yên nhìn thấy nữa.
Mà rất nghiêm túc.
Liền nghe khẩu khí bạch y nữ tử kia nghiêm khắc
"Nếu vẫn không tìm ra được bảo tàng của Ma giáo rốt cuộc là cái gì, độc trong cơ thể hai người các ngươi liền phát tác đấy."
Hai đại hán kinh hồn táng đảm trả lời
"Vâng!"
Dứt lời, nữ tử kia đi trở về sân, ầm một tiếng cửa đóng lại.
Hai đại hán hắc y kia cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hai người nhìn nhau một cái.
Thở dài
"Trong thôn sẽ có người biết sao?"
Một tên đại hán nhịn không được ra tiếng.
"Căn cứ theo tin tức tìm hiểu được, nghe nói Ma giáo giáo chủ tiền nhiệm còn dùng thứ này cứu sống một người chết.
Vậy ở trong thôn kia, bọn họ khẳng định biết."
"Vậy nếu, cuối cùng hỏi không ra thì làm sao bây giờ?"
"Bên trên có lệnh, độc chết toàn bộ thôn dân, chuyện này sẽ giá họa đến trên đầu Ma giáo, sẽ không có một chút quan hệ nào tới chúng ta."
Một tên còn muốn lại nói, kết quả bị người còn lại ngăn cản.
"Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước."
"Được"
Sau đó hai đại hán kia càng đi càng xa.
Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hai người Tô Yên.
*****
Edit: Tinh Niệm
Phong Chỉ nghe xong toàn bộ tin tức.
Nàng có chút hoảng loạn
"Từ từ, để ta ngẫm lại, để ta cẩn thận xem xét lại mấy chi tiết đã."
Phái Huyền Băng bọn họ nhận được mệnh lệnh của chưởng môn, tìm kiếm nguyên nhân dẫn đến việc gần nửa số thôn dân trúng độc trong một cái sơn trang ở dưới chân núi phụ cận, thuận đường giải cứu thôn dân.
Sau đó, trải qua mấy ngày tra cứu.
Đại sư huynh Đại sư tỷ được đến một ít manh mối.
Mà tất cả manh mối đều chỉ hướng Ma giáo.
Trong lòng Phong Chỉ cũng vẫn luôn hoài nghi Ma giáo.
Nếu nói nàng vẫn luôn tìm chứng cứ là ai làm.
Chi bằng nói nàng vẫn luôn tìm chứng cứ chứng minh là Ma giáo làm.
Nhưng là hiện tại.
Đột nhiên phát hiện, sự tình không phải hướng suy nghĩ kia.
Có người cố ý giá họa cho Ma giáo, là để đạt được bảo tàng của Ma giáo??
Nói cách khác, Ma giáo không phải là chủ mưu sự kiện lần này mà là người bị hại??
Vậy rốt cuộc là ai?
Có kế hoạch có tổ chức như vậy, lại thuần thục như vậy.
Cái tổ chức đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc muốn làm gì??
Vô số ý tưởng bay ra, nhiễu loạn tâm tư Phong Chỉ.
Nàng nghĩ không rõ, chỉ có thể vò đầu.
Quay đầu nhìn, thấy Tô Yên hết thảy như thường, tựa hồ cũng không bối rối.
Phong Chỉ nhỏ giọng nói
"Cô chẳng lẽ không cảm thấy chuyện này phức tạp?"
"Ân?"
Tô Yên bị hỏi đến sửng sốt.
Sau đó chậm rãi nói
"Tìm ra cái tổ chức có hình xăm này, hết thảy sẽ rõ."
Phong Chỉ vừa nghe, hả? ân... có đạo lý a.
Như thế nào từ trong miệng Tô Yên nói ra, lập tức liền đơn giản như vậy đây?
Phong Chỉ không tự giác lại hỏi một câu
"Vậy cô cảm thấy chúng ta nên làm sao bây giờ?"
"Hai đại hán kia nghe lệnh người bên trong viện này, chứng tỏ người trong viện chính là cấp trên của bọn họ."
Tô Yên nói xong.
Phong Chỉ ngay lập tức tiếp lời
"Cho nên chúng ta cần thăm thăm dò viện tử này, tìm hiểu nguồn gốc?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Phong Chỉ đứng lên
"Đi, chúng ta vào xem!"
Tô Yên lắc đầu
"Ta còn có việc, hôm nay không đi được."
Phong Chỉ vừa nghe liền nghi hoặc
"Có việc? Chuyện gì?"
Còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc tìm được tổ chức phía sau màn này??
Tô Yên nói
"Đi ra ngoài lại nói."
Phong Chỉ nhìn sân, có điểm đáng tiếc.
Đều tới chỗ này rồi a.
Tô Yên ra tiếng
"Không quen thuộc tình huống bên trong, tự tiện đi vào sẽ rút dây động rừng."
Phong Chỉ vừa nghe, ân, có đạo lý.
Nhịn không được lại hỏi
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Quang minh chính đại tới một lần, vào xem."
"Quang... quang minh chính đại tới kiểu gì?"
"Làm khách nhân."
Phong Chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Yên.
Sau đó đánh giá trên dưới.
Nhìn Tô Yên yên yên tĩnh tĩnh, không nghĩ tới còn có can đảm này a.
Nàng không xác định hỏi lại một lần
"Giả nam nhân, làm khách làng chơi??"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Kết quả là, Phong Chỉ bị Tô Yên thuyết phục rồi.
Thành thành thật thật rời đi theo Tô Yên, trở về bàn bạc kỹ hơn.
Khi Tô Yên cùng Phong Chỉ ra ngoài.
Vị nam nhân Khanh Khanh kia trước mắt sáng ngời.
Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, cao hứng kéo lại tay nàng
"Yên Yên."
Ánh mắt hắn sáng loáng, dùng đôi mắt không dính bụi trần kia nhìn Tô Yên.
Phong Chỉ bên cạnh bị hoảng sợ, trong thời gian ngắn như vậy, như thế nào lại có một nam nhân rồi?
Còn thân mật lôi kéo Tô Yên kêu Yên Yên??
Quan trọng là, nam nhân này lớn lên... cũng thật xinh đẹp a.
Phong Chỉ duỗi tay, nhịn không được sờ sờ khuôn mặt chính mình.
Nàng cũng rất đẹp a.
Ân!
Phải có tự tin!!
Không thể bị áp xuống.
Lúc này, Tiểu Hoa ra tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ một ngôi sao sáng lên!"
Tô Yên sửng sốt.
Mới quen biết chưa đến một canh giờ.
Thậm chí thời gian hai người gặp mặt còn không đến một nén nhang.
Cho nên, này, đây là nhất kiến chung tình??
*****
Edit: Tinh Niệm
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, nam chủ nhìn qua hẳn là choáng váng."
Tô Yên lên tiếng
"Ân"
Nàng cũng đã nhìn ra.
Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, chị nghe nói qua tình tiết chim non chưa?"
"Ân?"
"Chính là khi chim non mới sinh ra sẽ có hảo cảm đối với người thứ nhất nó nhìn thấy, cũng nhận làm mẫu thân."
Tô Yên
"... Em là nói hắn coi ta là mẹ hắn?"
"Ưm, cái này chắc là không phải đâu a.
Nhưng mà nam chủ đại nhân hẳn là sau khi hôn mê tỉnh lại, người thứ nhất nhìn thấy là chị nên liền có hảo cảm với chị."
Hảo cảm này tới thật đúng là đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Tô Yên nhìn nam nhân đang lôi kéo quần áo nàng.
Duỗi tay dắt lấy người, sau đó nói
"Trước tiên rời đi nơi này, tìm một chỗ ở đã."
Dứt lời, một hàng bốn người liền nhanh chóng biến mất ở đầu ngõ này.
······
Khách điếm.
Phong Chỉ ra tay hào phóng, trực tiếp mua bốn gian thượng đẳng.
Tô Yên dẫn Khanh Khanh đi vào một gian trong đó, ý bảo
"Đêm nay chàng ở nơi này."
Nam nhân thành thành thật thật gật đầu.
Nói xong, Tô Yên buông tay hắn ra, đi đến cửa phòng.
Kết quả nàng đi ra ngoài cửa phòng, nam nhân cũng theo đi ra.
Nàng xoay người
"Trở về ngủ đi."
Nam nhân gật đầu.
Kết quả Tô Yên lại đi ra phía trước, hắn vẫn đi theo.
Nàng có chút bất đắc dĩ
"Muốn ngủ cùng ta?"
Nam nhân chớp chớp, hốc mắt đỏ bừng
"Ta có thể canh ở cửa."
Thanh âm hắn rất nhỏ, có chút không xác định, rất cẩn thận.
Nói xong, hắn như sợ Tô Yên không đồng ý, có chút sốt ruột
"Ta sẽ thực an tĩnh, sẽ không làm ồn đến nàng."
Trên mặt Tô Yên không có một chút di động.
Nàng nhìn nam nhân cả nửa ngày.
Sau đó, đi đến trước mặt nam nhân, trực tiếp lần nữa lôi người lại trở lại căn phòng kia.
Đóng lại cửa phòng.
Nam nhân cho rằng Tô Yên tức giận, cúi đầu một bộ nhận phạt, đứng ở cửa.
Tô Yên nhìn một loạt hành động của hắn.
Nàng kéo người đến ghế bành, ý bảo hắn ngồi xuống.
Sau đó khom lưng, cúi đầu nghiêm túc hỏi hắn
"Chàng rốt cuộc tên gọi là gì?"
Nam nhân hơi há mồm, nhỏ giọng nói
"Khanh Khanh"
"Tên đầy đủ"
"Khanh Khanh."
Không biết vì sao, thân thể nam nhân lập tức căng chặt lên.
Không còn nhìn Tô Yên nữa, mà cúi đầu, lông mi run run, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Ta tên Khanh Khanh, chính là Khanh Khanh."
Hắn tựa hồ đang lâm vào hỗn loạn.
Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ.
Sau đó, trên mặt lộ ra biểu tình rất khổ sở.
Tô Yên nói mỗi một câu, hắn đều rất nghiêm túc suy nghĩ.
Yên Yên hỏi hắn tên đầy đủ, nhưng là, hắn cũng chỉ biết mình tên Khanh Khanh.
Hắn không ngừng nỗ lực suy nghĩ.
Hắn tên đầy đủ gọi là gì?
Tên đầy đủ....
Tên, nghĩ nghĩ, đầu như là muốn xé rách ra.
Đau không chịu được.
Hắn thống khổ hừ nhẹ.
Tô Yên duỗi tay, vuốt đầu hắn
"Được, được, em không hỏi."
Nàng từ bỏ tiếp tục truy vấn.
Mà lúc này, môi nam nhân giật giật
"Hoa Vô Khuynh, ta tên Hoa Vô Khuynh."
Sắc mặt hắn tái nhợt, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng loáng nhìn Tô Yên.
Phảng phất như mình đã hoàn thành một cái nhiệm vụ phi thường xuất sắc.
Chờ đợi nàng khích lệ.
Tô Yên nhìn, sờ sờ đầu hắn
"Còn đau không?"
Hoa Vô Khuynh ủy ủy khuất khuất gật đầu
"Đau"
Tô Yên xoa đầu cho hắn.
Hoa Vô Khuynh.
Tên này có chút quen thuộc.
Mình hình như đã từng nghe qua.
Suy nghĩ nửa ngày không có kết quả.
Cuối cùng, vẫn là bảo Hoa Vô Khuynh lên giường, nàng ở bên cạnh lôi kéo tay hắn, xác nhận hắn ngủ rồi, lúc này mới buông ra, đi ra ngoài.
Hoa Vô Khuynh, tên rất quen thuộc.
Tô Yên trở lại phòng mình, suy nghĩ cả đêm đều không có nhớ tới.
Cho đến sáng sớm hôm sau, xuống lầu ăn cơm.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Nhìn Phong Chỉ đã đặt một bàn lớn.
Nàng ngồi xuống, đầu tiên hỏi
"Cô biết Hoa Vô Khuynh là ai không?"
Vừa hỏi xong, Phong Chỉ đang uống nước xíu nữa thì phun ra.
"Khụ khụ khụ khụ khụ"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cho nên ho chạy nước mắt.
Phong Chỉ nhìn Tô Yên, không thể tin được
"Cô không biết Hoa Vô Khuynh?"
Tô Yên
"Nhất thời không nhớ là ai."
Phong Chỉ cắn một ngụm bánh bao, mơ hồ nói
"Một người chỉ cần gọi tên đã khiến trẻ em sợ khóc suốt đêm."
Trên giang hồ, không ai là không biết đến hắn.
Phong Chỉ nói
"Giáo chủ Ma giáo Hoa Vô Khuynh."
Tô Yên nghe, yên lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai.
Nói xong câu này, Phong Chỉ liền không giới thiệu thêm gì nữa.
Chủ yếu là vô nghĩa.
Ví dụ, giới thiệu một nhân vật lợi hại nào, phía trước đều có biệt hiệu.
Như huyết tinh cầm ma Diệp Tinh.
Giang hồ ăn chơi Thẩm Thiên.
Giang hồ đệ nhất mỹ nhân Lâm Dao các chủ Nguyệt Các.
Hoặc giang hồ đệ nhất danh kỹ, Tần Lạc Vũ.
Nhưng nhắc tới Hoa Vô Khuynh không có người nào dám đặt biệt hiệu cho hắn.
Cũng chỉ nói, Hoa Vô Khuynh.
Thậm chí rất ít người nói giáo chủ Ma giáo Hoa Vô Khuynh.
Hoa Vô Khuynh ba chữ này đại diện cho một sức mạnh không thể lay chuyển.
Nếu nói chức danh giáo chủ Ma giáo làm nên tên tuổi của Hoa Vô Khuynh.
Chi bằng nói ba chữ "Hoa Vô Khuynh" này mới làm Ma giáo lớn mạnh.
Một người tồn tại nhiều năm như vậy, danh môn chính phái hận không thể gặm xương uống máu hắn.
Hắn đã làm bao nhiêu điều xấu?
Quá nhiều.
Trước khi lên nắm quyền, hắn đã gây ra một cơn bão đẫm máu trong giang hồ.
Võ lâm minh chủ bị hắn giết gần chục người.
Vỗn dĩ võ lâm tổ chức tỷ thí 5 năm một lần, tuyển ra người võ công cao cường đức cao vọng trọng để kế nhiệm chức Võ lâm minh chủ.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là võ công cao cường, làm mọi người khâm phục.
Từ khi Hoa Vô Khuynh xuất hiện, đem tần suất tỷ thí tăng lên sáu tháng một lần.
Đổi một người giết một người, giết một người đổi một người khác.
Năm đó tất cả nhân sĩ nổi danh, dù là hắc đạo hay chính phái, trên cơ bản đều bị Hoa Vô Khuynh giết sạch.
Đó được coi là 6 năm đen tối.
Khiến những người rửa tay gác kiếm không dám dính líu tới giang hồ.
Đương nhiên cũng có người khó chịu, đoàn kết lại gửi chiến thư tới Hoa Vô Khuynh.
Hoa Vô Khuynh thế nhưng cũng tiếp.
Chính là tiếp một đợt chết một đợt.
Giang hồ kiêu căng ngạo mạn hỉ nộ ái ố đều bị cỗ máy giết chóc này diệt gần hết.
Những năm đó, Huyền Băng phái đóng cửa, cung chủ Phong Nguyệt Cung bế quan, tông chủ Phi Yến tông không còn tiếp khách nữa.
Nhân sĩ giang hồ co đuôi lại làm người.
Không còn ai dám ra oai.
Ba năm sau.
Rốt cuộc không có thêm tin tức gì của Hoa Vô Khuynh.
Mọi thứ dường như đã êm đềm.
Mọi người dần dần xuất hiện.
Theo thời gian trôi, giang hồ dần dần khôi phục nguyên khí, đoạn thời gian kia bị mọi người cố tình lãng quên.
Không ai nhắc lại.
Võ lâm minh chủ tiếp tục kế nhiệm, mọi thứ trở lại bình thường.
Cho đến 5 năm trước.
Đột nhiên Ma giáo tuyên bố Hoa Vô Khuynh sẽ kế nhiệm chức giáo chủ.
Toàn bộ giang hồ tức khắc lại lâm vào hoảng loạn.
Những ký ức năm đó quay trở lại.
Nhân sĩ giang hồ đều cảnh giác.
Nhưng Hoa Vô Khuynh dường như không có ý định ra tay.
Thậm chí chưa bao giờ ra mặt thay cho người Ma giáo.
Dần dần mọi người lớn mật lên, bắt đầu có người cảm thấy Ma giáo là ngoại môn tà phái.
Vì thế không biết ai tổ chức, mở ra đại hội thảo phạt Ma giáo.
Mấy nghìn người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng với tinh thần cao độ chuẩn bị san bằng Ma giáo.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Chỉ là đám người sau khi tiến vào ngọn núi của Ma giáo, đã ba ngày không có tin tức.
Đến ngày thứ tư, tổn thất nặng nề khoảng trăm người trở về.
Còn lại đều chết trên đỉnh núi.
Từ đó, rốt cuộc không ai nói đi thảo phạt Ma giáo nữa.
Dưới một loại giằng co quỷ dị như vậy, giang hồ dần dần bình tĩnh lại.
Hai năm trước, có tin đồn cho rằng Hoa Vô Khuynh bị trọng thương nặng đã chết.
Tin đồn này vừa ra, mới đầu mọi người không tin.
Hoa Vô Khuynh trọng thương?
Hắn nội công thâm hậu như vậy, ai có thể làm hắn trọng thương?
Nhưng thực mau, tin đồn này càng ngày càng nghiêm trọng.
Thậm chí có người còn thử công kích vào bộ phận của Ma giáo, tuy trận đấu rất khốc liệt nhưng họ đã thắng lợi.
Dần dần có người tin vào lời đồn kia.
Hoa Vô Khuynh đã chết, nếu sống thì cũng cách cái chết không xa.
Trong hai năm qua, giang hồ cùng Ma giáo đấu tranh càng ngày càng kịch liệt.
Ma giáo không có Hoa Vô Khuynh, lập tức trở thành nơi mọi người trút giận.
Mấy năm nay người trong giang hồ bị Hoa Vô Khuynh ức hiếp quá thảm.
Bọn họ cần phải phát tiết.
Tuy là vậy nhưng chỉ là quy mô nhỏ, uy hiếp một bộ phận nhỏ của Ma giáo.
Về phía Ma giáo, bọn họ hiện tại đang chờ đợi.
Nói cách khác họ cần một cái cớ, một người lãnh đạo để tấn công Ma giáo.
Phong Chỉ cùng Tô Yên trò chuyện về Hoa Vô Khuynh.
Phong Chỉ nói xong, nhìn Tô Yên nghiêm túc lắng nghe
"Đừng nói với ta, những chuyện này cô chưa từng nghe qua."
Tô Yên
"Nghe qua một ít."
Phong Chỉ bưng lên chén rượu, uống một ngụm.
Tặc lưỡi
"Hoa Vô Khuynh a. Thật muốn nhìn hắn trông như thế nào."
Vừa nói vừa cảm thán.
Nói xong, lại lắc đầu
"Quên đi, gặp được hắn, ta sợ mình sẽ mất mạng như chơi."
Vừa bưng rượu, vừa lẩm bẩm
" Những tin đồn đó cách đây gần hai mươi năm đúng không?"
"Vậy tính đến năm nay... nếu hắn còn sống cũng phải bốn mươi hoặc năm mươi tuổi. Thôi, quên đi."
Hai người đang nói chuyện.
Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Tô Cổ từ trên lầu truyền đến
"Tỷ, chị nhìn xem..."
Nói một nửa, bỗng một thanh âm khác từ trên lầu truyền đến
"Yên Yên"
Thanh âm vừa uỷ khuất vừa vui sướng.
Tiếp đó, liền thấy một mỹ nam quần áo xộc xệch từ trên lầu chạy vội xuống.
Giây tiếp theo nam nhân đẩy ngã Tô Yên.
Ách, Tô Yên không ngã.
Một tay cô chống lại lực đạo lao tới của nam nhân.
Vững vàng ôm người vào trong lòng.
Lông mi mỹ nam run run
"Ta còn tưởng rằng Yên Yên muốn vứt bỏ ta."
Bộ dáng hắn trông rất khổ sở.
Tô Yên rất bình tĩnh
"Em chỉ xuống dưới ăn cơm."
Mỹ nam gật gật đầu.
Hai tay tiếp tục ôm nàng, không thèm để ý công chúng, hơn nữa quần áo còn xộc xệch.
Quan trọng nhất vẫn là động tác nhục nhã như nam nhân nhào vào lòng nữ nhân, bị nữ nhân ôm.
Ở thế giới này, cho dù vẫn có tư tưởng nam ti nữ tôn.
Mặc dù so với dân chúng cùng gia đình phú quý, quan niệm này nhẹ hơn.
Nhưng vẫn có.
Vì vậy, đột nhiên thấy người nam nhân này ghé vào lòng ngực nữ tử kia, giống như muốn lấy lòng người ta.
Hắn liền thu hút rất nhiều ánh mắt khinh thường.
Tiểu Hoa nhìn một màn này, nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị thực bá đạo a~~"
Tô Yên
"Ân?"
"Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê."
Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh trong lòng ngực mình.
Ân, nàng cũng không muốn.
Nhưng rõ ràng, vị này thực hưởng thụ.
Tô Yên cảm thấy mình thêm giá trị thể lực, chẳng mấy khi dùng cho địch nhân mà chủ yếu là dùng để ôm hắn.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Mà Phong Chỉ ở đối diện vừa mới uống một ngụm rượu, trực tiếp phun ra.
"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ"
Nàng không thể tin được nhìn phong cách thân mật quỷ dị của hai người.
"Cô, các người..."
Tô Yên
"Chưa phát sinh chuyện gì."
Phong Chỉ không tin
"Vậy hắn làm sao lại đối xử với cô như vậy?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Tình tiết chim non*."
*Người đầu tiên mà chim non nhìn thấy sẽ được nó coi như là mẹ mình.
Phong Chỉ nghe vậy mắt trợn trắng.
Tuỳ tiện lấy một lý do lừa nàng à?
Nàng là người không có đầu óc như vậy??
Vừa nghĩ, vừa nhìn mỹ nam trong ngực Tô Yên.
Nhất là khi cái áo choàng màu đỏ bên ngoài của hắn tuột xuống vai.
Màu đỏ thẫm đầy đất.
Sợi tóc rối tung, đây thật đúng là một bộ mỹ nhân đồ a.
Phong Chỉ rót một chén rượu.
Bộ dạng hứng thú bừng bừng.
Đưa tới trước mặt Hoa Vô Khuynh.
"Muốn uống một ly không?"
Hoa Vô Khuynh cúi đầu liếc mắt nhìn chén rượu kia một cái.
Sau đó ngửi ngửi.
Không nói chuyện, vẫn ôm Tô Yên, không có ý định buông ra.
Tô Yên duỗi tay, kéo hắn xuống khỏi người mình.
Hắn chớp chớp mắt lại muốn uỷ khuất, Tô Yên nói
"Mặc tốt quần áo, ngồi xuống ăn cơm."
Hoa Vô Khuynh cúi đầu nhìn hồng y trên người, sờ soạng trong tay.
Sau đó, càng sờ càng lộn xộn.
Tô Yên nhìn hắn
"Không biết mặc?"
Hoa Vô Khuynh gật gật đầu.
Nàng duỗi tay, giúp hắn sửa sang lại.
Quần áo của hắn nhìn qua thực hoa lệ, nhưng thiết kế dễ mặc.
Chỉ cần thắt một nút.
Sau đó, dùng đai lưng cuốn lại, trên cơ bản là ổn.
Tô Yên sửa sang cho hắn xong.
Nhân tiện lấy trâm ngọc trên đầu xuống.
Buộc tóc hắn lại, dùng trâm ngọc cuốn lấy.
Làm xong, nàng ngồi xuống.
Phong Chỉ ở đối diện ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Hoa Vô Khuynh.
Tô Cổ mặc bạch y ngồi ở vị trí khác.
Cúi đầu tự ăn cơm.
Hắn trước khi tu luyện thành người, vẫn luôn muốn nếm thử đồ ăn của nhân loại.
Ăn một lát.
Ân, hương vị cũng không tệ lắm.
Sau đó, cúi đầu ăn càng lúc càng nhanh.
Nhìn Tiểu Hồng tinh thần phấn chấn ghé vào trên người hắn.
Cọ cẳng chân hắn trông rất thân mật.
Hoàn toàn đã quên sự tình đêm qua.
Tô Cổ lấy một cái bánh bao đặt trước mặt Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
Cổ Vương, ngươi thật tốt!
Nói xong, liền cắn bánh bao.
Mà Hoa Vô Khuynh sau khi ngồi xuống, vẫn dựa gần Tô Yên.
Lại muốn ôm lấy nàng, kết quả bị Tô Yên dùng một ngón tay ấn đầu ở chỗ đó.
Nàng nhìn bộ dáng uỷ khuất của hắn.
Ra tiếng
"Ăn cơm."
Lúc này hắn mới thành thật chuyển lực chú ý đến bàn ăn.
Nhìn một vòng, trong ánh mắt hiện lên một chút mờ mịt.
Sau đó lại nhìn Tô Yên cùng người đang ăn ở đối diện.
Yên lặng bưng bát cháo trước mặt lên.
Một ngụm một ngụm uống.
Một nén nhang sau, Hoa Vô Khuynh đang húp cháo.
Lại một chén trà nhỏ sau, Hoa Vô Khuynh vẫn còn húp cháo.
Lại một nén nhang sau, hắn vẫn còn húp cháo.
Hơn nữa hai tay quy quy củ củ ôm bát cháo, bởi vì cháo quá đặc, nên hắn uống lâu như vậy, mới uống được mấy ngụm.
Tô Yên nhìn hắn
"Không đói bụng?"
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu
"Đói"
"Không thích ăn những món khác?"
Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.
Tô Yên nhìn thoáng qua đôi đũa vẫn chưa động.
Lại nhìn hắn
"Không biết dùng đũa?"
Hoa Vô Khuynh ngây người một lúc, sau đó gật đầu.
Tô Yên đưa đĩa bánh bao đến trước mặt hắn
"Dùng tay"
Hắn thành thành thật thật duỗi tay chạm vào, kết quả vừa mới đụng tới, đột nhiên rụt lại.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |