Oh, giáo chủ bệnh kiều của ta (3)
← Ch.181 | Ch.183 → |
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Hắn ra tiếng
"Nóng"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tiếp theo, nàng duỗi tay cầm lấy một cái bánh bao, độ ấm còn tốt, không quá nóng.
Sau đó cắn một ngụm.
Tiếp đó ra hiệu cho hắn làm giống mình.
Hoa Vô Khuynh nâng tay lên, cũng bắt chước cầm lấy một cái bánh bao.
Cắn một ngụm.
Ánh mắt hắn rạng ngời nhìn bánh bao trong tay.
Chưa đến một lát đã ăn xong.
Tiếp theo, cái thứ hai, thứ ba.
Mà chén cháo hắn ôm uống gần nửa canh giờ, sớm đã bị hắn bỏ quên ở một bên.
Hoa Vô Khuynh bên này ăn đến vui vẻ.
Mà Phong Chỉ ánh mắt sáng ngời dần nhạt đi.
Đẹp thì đẹp, đáng tiếc là một ngốc tử.
Quả nhiên, ông trời công bằng.
Cho hắn dung mạo khiến người người đố kỵ, hâm mộ, nhân tiện trả lại cho hắn đầu óc không linh quang.
Phong Chỉ uống một ngụm rượu, hỏi Tô Yên
"Vừa nãy vì sao cô lại hỏi về Hoa Vô Khuynh? Là cảm thấy việc hạ dược trong thôn có quan hệ cùng hắn?"
Hoa Vô Khuynh đang ăn, vừa nghe có người kêu tên mình ngẩng đầu.
Sau đó nhìn Tô Yên.
Tô Yên gắp một miếng thịt bò đưa tới bên miệng hắn.
Hắn nhìn thịt bò, có chút nghi hoặc.
Tô Yên nói
"Há mồm"
Hoa Vô Khuynh ngoan ngoãn há.
Sau đó tuỳ tiện nhai hai cái rồi nuốt.
Tô Yên tiếp tục nhìn hắn ăn bánh bao.
Cũng giống như vừa rồi, nhai hai cái rồi nuốt, rốt cuộc, ăn ăn, ăn đến mắc nghẹn.
Hắn khó chịu ngồi ở đó, uỷ khuất nhìn bánh bao trong tay.
Còn muốn ăn tiếp.
Tô Yên đút cho hắn hai ngụm nước, chờ hắn nuốt xuống.
Nàng nắm lấy tay hắn đang đưa bánh bao vào miệng.
"Chưa ăn qua món này?"
Hoa Vô Khuynh chớp chớp mắt.
Tô Yên nhíu mày, nói
"Mỗi lần ăn nhai 30 cái xong hẵng nuốt."
Hoa Vô Khuynh gật gật đầu, cắn một ngụm bánh bao.
Sau đó thành thật nhai, đếm nhẩm.
Chờ đủ số rồi nuốt.
Ân, quả nhiên nuốt dễ hơn nhiều.
Phong Chỉ nhìn toàn bộ lực chú ý của Tô Yên đều ở trên người nam nhân gặp nạn hôm qua.
Nàng không thể tin
"Tô Yên, không phải đó chứ? Cô đối xử với hắn tốt như vậy?? Nhất kiến chung tình?"
Tô Yên không nói chuyện, chỉ nhìn Hoa Vô Khuynh.
Phong Chỉ
"Uy uy uy, Tô Yên, cô nên suy nghĩ cẩn thận, hắn tuy đẹp, nhưng đầu óc không bình thường."
Tô Yên tầm mắt dời khỏi Hoa Vô Khuynh.
Sau đó nhìn về phía Phong Chỉ.
"Đây là chuyện của ta."
Phong Chỉ bị nghẹn một chút.
Nhỏ giọng nói thầm
"Lười quản cô."
Nói xong, Phong Chỉ lại hỏi
"Khi nào chúng ta đi Xuân Lai Lâu?"
"Buổi tối."
"Tại sao?"
Hiện tại Phong Chỉ muốn đi luôn.
Tô Yên nhìn nàng
"Ban ngày không có khách đến thanh lâu chơi."
Nàng dừng một chút, lại nói
"Và... chúng ta cần rất nhiều tiền."
Phong Chỉ nghe vậy, cười.
Nàng một tay gõ mặt bàn,
" Phong Chỉ ta nghèo đến nỗi chỉ có mỗi tiền thôi."
Phong Chỉ vừa cười vừa nói
"Mười vạn lượng có đủ hay không?"
Tô Yên sửng sốt.
"Đủ"
Phong Chỉ sờ túi tiền, như nhớ tới cái gì
"À, đúng rồi, chúng ta cần trở lại thôn làng kia một chuyến, lấy con dấu rút tiền trong hành lý của ta."
Cử chỉ của nàng tự nhiên, chứng thực tiền này không phải tiền bất hợp pháp.
Mà thật sự là tiền của nàng.
Dùng tơ vàng nhuyễn giáp, một trăm nghìn lượng bạc, còn có người của tam đại môn phái cử tới tuần tra vụ án, chính là manh mối của hình xăm đã được Phong Chỉ tìm ra.
Điều này thể hiện cái gì?
Tô Yên cúi đầu trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó, gật đầu
"Được, chờ ta thu xếp tốt cho hắn, liền đi cùng cô."
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Hai người thương lượng tốt mọi chuyện.
Phong Chỉ ăn no trở về nhà.
Tô Yên cũng ăn no, chỉ là vẫn đang chờ Hoa Vô Khuynh ăn xong.
Bên cạnh, Tô Cổ cũng đang ăn bánh bao.
Biểu tình ăn tương tự như Hoa Vô Khuynh.
Như là đang nghĩ về chuyện gì đó.
Đồng thời, hai người nhai nuốt xong, từng người cắn một ngụm bánh bao trong tay.
Tô Yên nhìn Tô Cổ, lại nhìn chén trước mặt hắn.
Hắn vẫn luôn dùng thìa để ăn, chưa từng dùng đũa.
Tô Yên thiếu chút nữa đã quên, Tô Cổ mới tu luyện thành người.
Bởi vì hắn biểu hiện quá bình thường.
Bình thường đi đường, bình thường nói chuyện, bình thường ăn cơm.
Giống như con người, cho nên sẽ làm người xem nhẹ việc hắn mới làm người từ hôm qua.
Nàng cầm đũa, hô một tiếng
"Tô Cổ"
Tô Cổ đang cẩn thận đếm số lần nhai, nghe Tô Yên gọi, ngẩng đầu.
Tô Yên không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại động tác sử dụng đũa.
Sau đó, kẹp đồ ăn, đưa vào miệng.
Tô Cổ nhìn trong chốc lát.
Sau đó cầm đũa học theo.
Tô Yên thả chậm động tác, để hắn xem rõ ràng hơn.
Rất nhanh Tô Cổ đã học xong.
Động tác kẹp đồ ăn có chút khó khăn, nhưng vẫn có thể gắp đồ ăn lên.
Luyện nhiều, qua mấy ngày là có thể thành thạo.
Tô Yên cảm thấy quần áo mình bị kéo căng, cúi đầu xuống.
Đồng chí Tiểu Hồng đang nhét cả đầu vào trong bánh bao để ăn.
Cái đuôi ở bên ngoài, ăn ngấu nghiến, ăn rất vui vẻ.
Nhìn Tiểu Hồng, lại nhìn Cổ Vương.
Liền có chút rõ ràng vì sao cả hai cùng tu luyện, cùng ăn tinh hạch.
Một thì sớm đã tu luyện thành người.
Mà một thì.......
Tô Yên nhìn thoáng qua Tiểu Hồng.
Trừ bỏ ăn thì chỉ có ăn.
Tô Yên nhìn thoáng qua Hoa Vô Khuynh bên cạnh.
Hắn một tay ăn bánh bao, một tay cầm đũa muốn gắp thịt bò.
Nhưng thịt bò vừa mỏng vừa mềm.
Thế nên làm như thế nào cũng không gắp được.
Động tác của hắn cùng Tô Cổ rất giống nhau, đều là lần đầu sử dụng đũa.
Tô Yên rũ mắt, duỗi tay đem đĩa thịt bò tới trước mặt hắn.
"Có thể dùng tay."
Hoa Vô Khuynh mắt trông mong, thanh âm uỷ khuất
"Ta không biết dùng đũa, Yên Yên sẽ ghét bỏ ta sao?"
Tô Yên
"Sẽ không"
Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm
"Ngươi là ngốc tử ký chủ còn không chê, chẳng lẽ lại để ý việc nhỏ này??"
Cuối cùng, khung cảnh là, Hoa Vô Khuynh hai tay cầm bánh bao ăn, Tô Yên gắp thịt bò đút cho hắn.
Ngẫu nhiên cũng gắp cho Tô Cổ.
Kết quả bữa cơm này ăn hơn một canh giờ.
Chờ tới thời điểm Tô Yên cùng Phong Chỉ xuất phát hồi thôn, đã đến giữa trưa.
Lúc xuất phát, Phong Chỉ quay đầu lại nhìn,
"Di? Cái đuôi nhỏ kia của ngươi đâu?"
Cái đuôi nhỏ trong miệng Phong Chỉ chính là Hoa Vô Khuynh.
Hắn vẫn luôn dính Tô Yên, mọi lúc mọi nơi.
Phong Chỉ đã quá quen.
Tô Yên nói
"Ta cho hắn uống mê dược."
Phong Chỉ trừng lớn mắt, giơ ngón cái tặc lưỡi
"Không hổ là người làm đại sự, lợi hại."
Chỉ bằng gương mặt của vị kêu Khanh Khanh kia, Phong Chỉ đã không đành lòng cho hắn uống mê dược.
Kết quả Tô Yên hung tàn, nói làm liền làm.
Tô Yên cố ý lưu lại Cổ Vương để trông chừng hắn.
Lượng dược kia nàng đã khống chế tốt, có thể làm Hoa Vô Khuynh ngủ đến buổi tối.
Đến lúc đó, nàng đã trở lại.
Hai người chạy đến trong thôn.
Điều Tô Yên không thể ngờ là.
Cơ hồ nàng vừa mới đi, nam nhân vốn dĩ uống mê dược nằm trên giường đã tỉnh lại.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Hoa Vô Khuynh xốc màn che lên, nhìn xung quanh,
"Yên Yên?"
Kêu thật cẩn thận.
Sau đó, hắn nhìn thấy Tô Cổ ngồi ở cái bàn trước mặt uống trà.
Hoa Vô Khuynh coi như không nhìn thấy hắn, tầm mắt lướt qua tiếp tục tìm người.
"Yên Yên??"
Vừa gọi, vừa để chân trần đi lại trên mặt đất, quan sát.
Mà ngay khi Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, Tô Cổ chỉ nhìn thoáng qua mép giường.
Sau đó cúi đầu tiếp tục uống trà.
Hoa Vô Khuynh tìm kiếm xung quanh phòng.
Miệng mấp máy, hốc mắt dần đỏ lên.
Trông đáng thương như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Yên Yên"
Vừa uỷ khuất gọi, vừa đi tới cửa.
Lần này, Tô Cổ có phản ứng.
Ra tiếng
"Ngươi không thể đi ra ngoài."
Thanh âm lãnh đạm.
Nhưng Hoa Vô Khuynh coi như không nghe thấy, tiếp tục đi ra ngoài.
Tô Cổ lại lần nữa ra tiếng
" Yên Yên bảo ngươi ở đây chờ nàng trở lại."
Lần này, Hoa Vô Khuynh dừng bước.
Quay đầu lại, chớp chớp mắt nhìn Tô Cổ.
Tô Cổ ngẩng đầu, hai người nhìn nhau.
Hoa Vô Khuynh vừa rồi còn muốn khóc, đảo mắt đã khôi phục.
Hắn nhìn Tô Cổ
"Ngươi biết Yên Yên đi đâu không?"
Tô Cổ
"Tô Yên bảo ta canh chừng ngươi."
Hoa Vô Khuynh
"Ngươi dẫn ta đi tìm nàng."
Tô Cổ
"Ngươi hiện tại nên quay trở lại giường tiếp tục ngủ."
Hai người râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Hoa Vô Khuynh
"Yên Yên đi đâu?"
Tô Cổ đùa nghịch chén trà trong tay
"Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi?"
Hoa Vô Khuynh trầm mặc chớp mắt một cái
"Yên Yên bảo ngươi canh chừng ta, là muốn bảo vệ ta sao?"
Tô Cổ cúi đầu, uống một ngụm trà
"Có lẽ."
Hoa Vô Khuynh lẩm bẩm
"Nên, nếu ta bị thương, Yên Yên liền sẽ trở lại?"
Động tác uống trà của Tô Cổ dừng lại.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy Hoa Vô Khuynh không một chút do dự hướng tới dao gọt trái cây trên bàn.
Hắn vừa mới cầm lên, Tô Cổ liền giơ tay.
Răng rắc, cánh tay cầm dao của Hoa Vô Khuynh bị đóng băng.
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu, cau mày
"Ngươi làm gì vậy?"
Tô Cổ,
"Trước khi Tô Yên về, ngươi không thể xảy ra chuyện."
Hoa Vô Khuynh
"Vậy ngươi dẫn ta đi tìm nàng."
Tô Cổ cảm thấy, mình không thể giao tiếp cùng hắn.
Hắn lặp lại một lần
"Chờ nàng giải quyết việc xong, liền sẽ trở lại."
Hoa Vô Khuynh lắc đầu
"Hiện tại ta muốn gặp nàng."
Tiểu Hồng vốn nằm trên tay Tô Cổ nghe thấy, ngẩng đầu phun lưỡi rắn đỏ tươi
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Người đâu mà tuỳ hứng như vậy?
Ngươi nói muốn gặp liền gặp?
Ngươi nói như thế nào liền như thế ấy, ai chiều theo tính khí xấu này của ngươi được?
Tiểu Hồng nói xong, đang định nằm xuống.
Liền nghe ầm một tiếng!
Cái bàn rung lên.
Thân rắn cũng rung theo.
Liền thấy Hoa Vô Khuynh nâng cái tay đang bị đông cứng đập vào bàn.
Khối băng rớt đầy đất.
Thấy hắn tiếp tục đập.
Cổ Vương nhìn Hoa Vô Khuynh một cái thật sâu rồi đứng dậy.
"Được, ta dẫn ngươi đi tìm nàng."
Tiểu Hồng trừng lớn hai mắt
"Tê tê tê tê tê??"
Ngươi sao lại chiều theo hắn??
Ta không nghe lời, ngươi đều đánh ta a!
Cổ Vương sờ đầu Tiểu Hồng, cúi đầu
"Ta không chiều hắn, ngươi đi hỏi Yên Yên."
Nếu Hoa Vô Khuynh bị thương, Yên Yên sẽ tức giận.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, hơn nữa rất muốn đánh Hoa Vô Khuynh này một trận.
Cmn, đã là tên ngốc rồi mà hắn có thể tàn nhẫn như vậy.
Không đạt được mục đích thề không bỏ qua, quả thật gần như là cố chấp.
Cổ Vương nhịn không được ngẩng đầu lại nhìn thoáng qua Hoa Vô Khuynh.
Hắn rất kỳ quái.
Cử chỉ, hành vi, tính tình đều không giống người bình thường.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Tiểu Hồng không biết Cổ Vương đang nghĩ ngợi cái gì.
Vô luận Cổ Vương quyết định làm gì, Tiểu Hồng đều chỉ biết ủng hộ.
Dù sao nó cũng không thể suy nghĩ nhiều được như vậy, đúng không?
Hoa Vô Khuynh nghe vậy, hài lòng.
Sau đó để chân trần, ngồi trên ghế.
Cổ Vương đứng lên chuẩn bị đi.
Thấy hắn vẫn ngồi không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn hắn
"Không đi?"
Hoa Vô Khuynh đương nhiên nói
"Đang đợi ngươi mang giày cho ta."
Tô Cổ
"..."
Đúng là một kẻ ngốc?
Tô Cổ cười lạnh
"Ngươi cho rằng ta sẽ hầu hạ ngươi đi giày?"
Hoa Vô Khuynh ngẩng đầu
"Yên Yên không dạy ta đi giày, ta không biết đeo."
Mẹ kiếp!!!
Cuối cùng, Tô Cổ ném giày cho Hoa Vô Khuynh, ra tiếng
"Để chân lên, nghĩ cách xỏ vào."
Nhanh gọn xúc tích.
Cuối cùng, Hoa Vô Khuynh đeo được giày dưới sự chỉ đạo thiếu kiên nhẫn của Tô Cổ.
Đeo đến xiêu xiêu vẹo vẹo, bởi vì là giày bó màu đen.
Thoạt nhìn giống như là đã đeo bình thường.
Tô Cổ quay đầu, nói
"Đi"
Hai người lên đường.
Một bên khác.
Tô Yên cùng Phong Chỉ vào trong thôn.
Hai người đi tới một gian tứ hợp viện.
Đó là nơi ở của đệ tử Huyền Băng phái tới đây để điều tra vụ án.
Trên đường đi thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng than khóc.
"Con ơi, tỉnh lại đi con!!"
Còn có tiếng khóc của hài tử ngồi dưới đất.
Trước cửa phòng nơi nơi đều có người chết.
Trên người họ nổi lên những vết đỏ đen, như vết thương do đánh nhau tạo thành.
Mà những người đã chết, nhìn qua càng thê thảm hơn.
Móng tay màu đen, thân thể thối rữa, ruồi bọ vo ve bay xung quanh.
Phong Chỉ che miệng, rốt cuộc không nhịn được
"Oẹ ~"
Nàng đã ở chỗ này mấy ngày.
Nhưng mỗi lần nhìn cảnh tượng như vậy đều không thể nhịn được cảm giác buồn nôn.
Tô Yên khẽ liếc qua những người này.
Đang đi, bên cạnh nàng đột nhiên truyền đến tiếng khóc của hài tử.
"Ô ô ô ô ô oa!!! Nương!!"
Chỉ thấy hài tử kia canh giữ trước mặt mẫu thân mình.
Mà người kia đã hơi thở thoi thóp.
Những vết loét bầm tím lan ra khắp người, trông rất đáng sợ.
Đứa bé cũng bị nhưng không nghiêm trọng lắm.
Tô Yên nhìn cảnh đó, đi qua.
Nhưng khi Tô Yên đến gần, đứa bé kia đã ngừng khóc.
Chỉ ngây ngốc ngồi đó, nhìn mẫu thân mình.
Tô Yên từ trong túi lấy ra hai viên kẹo.
Nàng muốn nói chút gì đó.
Nhưng cảm thấy dù có nói cái gì vào lúc này cũng vô ích.
Cuối cùng, không có đưa viên kẹo qua.
Nàng không nói gì.
Đứng lên, rời đi.
Cả chặng đường.
Nơi nơi đều là hình ảnh này.
Hoặc là hài tử chết, hoặc là mẫu thân, phụ thân chết.
Trong mắt mỗi người đều tràn ngập tuyệt vọng, u ám.
Nếu không có giải dược, những người này đều sẽ chết.
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Phong Chỉ nôn xong, có chút vô lực.
Tô Yên duỗi tay đỡ nàng.
Phong Chỉ thở dài
"Ta sống đến bây giờ, lần đầu tiên thấy trường hợp như vậy. Quá khủng bố, hung thủ đứng sau thật điên cuồng mà. Dám dùng sinh mệnh người dân trong thôn để đổ tội cho Ma giáo."
Phong Chỉ nói.
Nhìn Tô Yên vẫn chưa nói chuyện, thậm chí biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi chút nào.
Nàng nhịn không được hỏi
"Cô thì sao?"
Tô Yên nhìn Phong Chỉ
"Ta đã gặp nhiều cảnh như vậy rồi."
Phong Chỉ trừng lớn mắt
"Cái gì??!"
Tô Yên
" Cũng có cảnh còn tệ hơn thế này."
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Nàng dừng một chút, thấy Phong Chỉ không ngăn cản, cho rằng nàng ấy muốn nghe.
Liền nói
"Thân thể bắt đầu thối rữa, phanh thây, giải phẫu, không biết bao nhiêu thi thể bị băm nhỏ chất thành núi."
Tô Yên nhẹ nhàng bâng quơ nói, nói được một nửa, Phong Chỉ lập tức chạy tới dưới đại thụ
"Oẹ!!!"
Lại lần nữa nôn ra.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn không trung.
Rõ ràng là một ngày nắng đẹp.
Nhưng tại sao lại âm u thế này?
Chờ Phong Chỉ nôn hết mọi thứ trong bụng ra.
Lúc này liền thành thật.
Không còn hỏi Tô Yên bất luận điều gì nữa.
Phong Chỉ sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy.
Tô Yên chỉ có thể giúp nàng đi vào trong.
Rốt cuộc cũng đến nơi.
Vừa mới bước vào liền thấy cảnh đối đầu.
Đệ tử áo tím của Phi Yến tông cùng đệ tử áo lam của Huyền Băng phái.
Hai bên trường kiếm đã ra khỏi vỏ, tựa hồ giây tiếp theo sẽ đánh nhau.
Đám đệ tử Phi Yến tông mắt mang theo hoả khí.
Gắt gao nhìn chằm chằm người Huyền Băng phái.
Trái lại Huyền Băng phái không tức giận, chỉ đề phòng.
Nhìn số lượng, nhân số Huyền Băng phái gấp hai lần Phi Yến tông.
Cho đến khi đại sư huynh Huyền Băng phái khí phách lên tiếng
"Thu kiếm lại đi."
Đám người Phi Yến tông lửa giận ngập trời
"Không đời nào! Giao Phong Chỉ ra đây!"
Tô Yên đỡ Phong Chỉ đi vào liền nghe được lời này.
Hai người nhìn nhau một cái.
Phong Chỉ ra tiếng
"Các ngươi tìm ta?"
Phong Chỉ vừa xuất hiện, nháy mắt đệ tử Phi Yến tông không nhịn được.
Một đám bạo phát, vọt tới chỗ Phong Chỉ.
"Yêu nữ, để lại mạng cho ta!"
Tô Yên nhìn thoáng qua người đang nhảy lên công kích tới đây.
Lại nhìn bộ dáng suy yếu của Phong Chỉ.
Nàng lấy trường kiếm ngăn cản công kích, tiếp đó giơ tay.
Một chưởng đánh vào ngực người kia.
Phanh!
Người nọ như tảng đá ngã thật mạnh trên mặt đất.
Phốc, hộc ra máu tươi.
Phong Chỉ trợn trắng mắt, khinh thường hừ lạnh
"Đánh lén? Thủ đoạn bỉ ổi."
Xong nhìn Tô Yên
"Cô từ khi nào đã lợi hại như vậy?"
Nói xong, duỗi tay muốn ôm Tô Yên một cái.
Giây tiếp theo tay đã bị ấn xuống.
Tô Yên nhìn nàng
"Đã nghỉ ngơi tốt?"
Phong Chỉ chưa có phản ứng lại.
Tô Yên chậm rãi rút cánh tay, nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào ven tường.
Phong Chỉ không thể tin
"Cô đối đãi với đồng môn của sư tỷ của cô như vậy?"
Tô Yên liếc nàng một cái
"Ta vừa mới cứu cô đấy, sư tỷ."
Phong Chỉ cười ha hả
"A, đúng vậy."
Sau đó, thành thành thật thật dựa vào tường, không dám oán hận câu nào.
Bầu không khí giữa hai người nhẹ nhàng.
Mà đối diện lại âm trầm chờ bạo phát.
Phi Yến tông cắn chặt răng nhìn Phong Chỉ.
Nữ tử áo tím gằn giọng, nói
"Phong Chỉ, hôm nay ta sẽ chôn ngươi tại đây!!"
Phong Chỉ hừ lạnh
"Chôn xác tại đây? Ta rửa mắt trông mong ngươi có bản lĩnh đó hay không."
Hai người đối chọi gay gắt, không nhân nhượng.
Lúc này, đại sư huynh Huyền Băng phái sắc mặt âm trầm, đầu tiên liếc mắt nhìn Tô Yên, xong nhìn Phong Chỉ.
"Phong Chỉ, không được vô lễ."
Phong Chỉ nghe vậy, thiếu chút nữa phun nước miếng trên người đại sư huynh nhà mình.
Còn không được vô lễ?
Lời này hắn cũng có thể nói ra?
Người ta đã đe dọa tới tính mạng mình, không đánh còn không cho cãi lại?
Phong Chỉ cười lạnh nhìn đại sư huynh nhà mình
"Sư huynh, ta cần nói với ngươi một câu, dù ta phải chịu bao nhiêu tổn thương, đều sẽ đổ tội cho huynh.
Chỉ mong đến lúc đó, huynh đừng quá vô lễ với ta."
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Phong Chỉ vừa kiêu ngạo nói xong, lần này không chỉ có người Phi Yến tông đối địch.
Ngay cả người trong phái đều đắc tội sạch sẽ.
Đám Huyền Băng phái sôi nổi chỉ trích
"Phong Chỉ, ngươi đang nói cái gì vậy?!"
"Không được vô lễ!"
"Còn không mau xin lỗi đại sư huynh?!"
Một câu tiếp một câu, hận rèn sắt không thành thép.
Phong Chỉ khoanh tay trước ngực tiếp tục dỗi.
Căn bản không quan tâm.
Tô Yên nghiêng đầu ra tiếng
"Làm chính sự."
Phong Chỉ nghe vậy sửng sốt một chút.
Tức khắc không nhớ được cái gì.
"Chính sự gì?"
Tô Yên nhìn Phong Chỉ, cảm thấy đầu óc nàng ấy cùng Tiểu Hồng có chút giống nhau.
"Xử lý xong, lấy hành lý rời đi."
Phong Chỉ gật gật đầu,
"À, đúng rồi."
Nói xong, Phong Chỉ không quản người Huyền Băng phái, chỉ nhìn về phía Phi Yến tông.
"Như thế nào? Ngày đó đánh ngươi té xỉu, không phục, định tìm thêm người đánh ta?"
Nữ tử áo tím phẫn nộ
"Phong Chỉ! Ngươi không cần ngậm máu phun người!!! Chúng ta hôm nay tới là muốn hỏi tội ngươi!"
"Hỏi cái gì?"
"Ngươi vì sao hạ độc đồng môn sư huynh của ta?!"
Phong Chỉ phì cười
"Ai hạ độc các ngươi? Đánh các ngươi chỉ cần hai chiêu, còn cần phải hạ độc??"
"Ngươi!!"
Nữ tử áo tím sắc mặt đỏ lên, vừa tức vừa giận.
Lúc này, một nam nhân hơi béo đứng dậy
"Mấy ngày nay, chỉ có ngươi xích mích với chúng ta, cũng chỉ có ngươi là có động cơ hại chúng ta!"
Phong Chỉ nhìn móng tay, lười biếng nói
"Với vẻ ngoài kiêu ngạo và độc đoán của các ngươi, kiểu gì cũng có người thấy không vừa mắt."
Phi Yến tông cùng Phong Chỉ ngươi một câu ta một câu.
Không khí ngày càng căng thẳng.
Tô Yên nhìn sắc trời, đã buổi chiều.
Hoa Vô Khuynh sắp tỉnh?
Nàng rũ mi.
Đứng trước mặt Phong Chỉ
"Bọn họ trúng loại độc gì?"
Phong Chỉ ngẩng đầu, nhìn về phía người Phi Yến tông
"Uy, người trúng độc đâu? Trúng độc gì?"
Nữ tử áo tím không vui
"Ngươi không biết? Thất đoạn trường tán! Nếu trong bảy ngày không có giải dược, sư huynh bọn họ đều phải chết ở đây!!"
Càng nói, nữ tử áo tím càng lo lắng.
Lúc này, đại sư tỷ Huyền Băng phái lên tiếng
"Phong Chỉ, đùa vậy đủ rồi, đưa giải dược cho bọn hắn."
Phong Chỉ cười đến hoa chi loạn chiến*
*Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Thật là kỳ quái, tại sao những người này lại cho rằng nàng hạ độc?
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, thất đoạn trường tán là kịch độc, người tiếp xúc với nó móng tay sẽ ố vàng một thời gian."
Tô Yên nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở đại sư tỷ Huyền Băng phái.
Nàng ra tiếng
"Thất đoạn trường tán là kịch độc, khi đụng vào thì móng tay sẽ ố vàng."
Nói xong, Phong Chỉ rất phối hợp vươn tay ra.
Cho mọi người xem.
"Nhìn xem, tay ta không bị gì."
Lúc này, có người hừ lạnh, đang muốn phản bác.
Tô Yên nói
"Đại sư tỷ, móng tay ngươi bị sao vậy?"
Vị đại sư tỷ đột nhiên bị nhắc tới kia nhanh chóng giấu tay ra sau.
Mà vừa hành động như vậy, liền bại lộ.
Người Phi Yến tông bừng tỉnh
"Hóa ra là ngươi?!"
Nữ tử áo tím hừ lạnh
"Người Huyền Băng phái các ngươi chẳng phải thứ tốt lành gì!"
Nói xong, phóng trường kiếm bay thẳng tới Đại sư tỷ.
Đại sư tỷ vẫn được người Huyền Băng phái tôn kính, bắt đầu có người ngăn trở
"Chỉ sợ là có hiểu lầm."
Một bên muốn cướp người, một bên muốn bảo vệ.
Thực mau, hai bên đã đánh nhau.
*****
Edit: hhhhhh
Beta: Tinh Niệm
Phong Chỉ dựa vào tường xem kịch vui, Tô Yên ra tiếng
"Không đi lấy đồ?"
"À, đúng đúng đúng. Chúng ta đi!"
Nói xong, hai người thừa dịp Huyền Băng phái cùng Phi Yến tông đánh nhau, dọc theo ven đường chạy vào phòng.
Mà ở khi các nàng sắp đi vào lấy đồ.
Bỗng nhiên, Tô Yên nghe được thanh âm kinh hỉ từ phía sau truyền đến.
"Yên Yên!"
Tô Yên sửng sốt, quay đầu lại.
Sau đó, liền thấy Hoa Vô Khuynh mặt đầy vui sướng chạy về phía nàng.
Nữ tử áo tím khẽ kêu một tiếng
"Người nào dám tự tiện xông vào?"
Tô Yên mày vừa động.
Xoay người chạy về phía Hoa Vô Khuynh.
Nữ tử áo tím đã công kích hướng Hoa Vô Khuynh.
Kiếm phong sắc bén.
Tô Yên ra tiếng
"Tô Cổ"
Phanh!
Tô Cổ không biết khi nào đã đứng trước mặt Hoa Vô Khuynh, phịch một tiếng.
Một chân đá bay nữ tử áo tím.
Tô Yên duỗi tay túm chặt cánh tay của Hoa Vô Khuynh, kéo hắn ra khỏi cuộc chiến.
Tô Cổ liếc nhìn Hoa Vô Khuynh đang vui vẻ vô cùng.
Nam nhân này trong mắt trừ bỏ Tô Yên ra, liền không nhìn thấy những thứ khác??
Còn dám xông vào hỗn chiến??
Tô Cổ không thể hiểu được suy nghĩ của người này.
Hoa Vô Khuynh đương nhiên không quan tâm chuyện này, chỉ ôm Tô Yên.
Ánh mắt sáng ngời, nói
"Yên Yên"
Tô Yên nhìn hắn
"Tại sao lại tới chỗ này?"
Nàng nói lời này là đang hỏi Tô Cổ.
Tô Cổ đi đến trước mặt Tô Yên.
"Không thấy chị, hắn đòi chết. Chỉ có thể tới gặp chị."
Hoa Vô Khuynh ôm Tô Yên uỷ khuất nói
"Yên Yên lại muốn bỏ ta mà đi sao?"
"Không có."
Tô Yên trả lời, nhân tiện cúi đầu trên dưới đánh giá hắn.
Không bị thương.
Hoa Vô Khuynh
"Ta không muốn tách ra khỏi nàng."
Tô Cổ nghe lời này chỉ cảm thấy quá mệt mỏi.
Nghe mà nổi da gà, chỉ muốn cách xa một chút.
Hoa Vô Khuynh giống như chó con thấy chủ, vừa thấy Tô Yên liền nói blah blah không ngừng.
Cái gì cũng đều nói ra.
Từ việc mình tỉnh dậy không thấy Tô Yên rất nhớ nàng, đến lo lắng nàng bị người xấu bắt cóc.
Blah blah, nói liên thanh.
Tô Cổ xoa lỗ tai, nghe hắn nói chuyện, chỉ muốn nhét cái đuôi của Tiểu Hồng vào miệng ngốc tử này.
Trái lại Tô Yên thật nghiêm túc nghe.
Ngẫu nhiên còn trả lời Hoa Vô Khuynh hai câu
"Em không có nguy hiểm, về sau không được chạy loạn."
Nàng ra tiếng.
Hoa Vô Khuynh gật đầu, bộ dáng sẽ thực nghe lời.
Đại sư huynh Huyền Băng phái nhìn hai người đột nhiên xuất hiện.
Còn cùng sư muội mình thân cận như vậy, bộ dáng thân thiết.
Hắn ra tiếng
"Tô Yên sư muội, hai vị này là......"
Tô Yên
"Bằng hữu của ta."
Sau đó không nói thêm nữa.
Không có ý tứ muốn giới thiệu.
Sắc mặt đại sư huynh âm trầm một chút.
Trước bị Phong Chỉ phản bác cũng không sao, nha đầu kia xưa nay luôn kiêu ngạo, không để đệ tử của Huyền Băng phái vào mắt.
Mà hiện tại mình thế nhưng bị một nữ tử vừa mới nhập môn không lâu, địa vị và tu vi thấp làm mất mặt.
Còn là trước mặt nhiều người.
Làm sao bỏ qua chuyện này được?
Thậm chí chuyện về cửu thiên đoạn trường tán hắn đều không quan tâm.
Chỉ muốn dạy đệ tử đồng môn quy củ, lễ nghi là gì.
Hắn rất uy nghiêm nói
"Tô Yên, chỉ một ngày không gặp lá gan ngươi cũng thật lớn, theo Phong Chỉ sư muội học phá hoại quy củ?"
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn vị đại sư huynh này.
Nghiêm túc nói
"Nếu ta là ngươi, trước tiên sẽ xử lý chuyện cửu thiên đoạn trường tán xong rồi mới nói chuyện khác."
Đại sư huynh sắc mặt khó coi
"Làm càn!"
Đôi khi, không, phải là rất nhiều thời điểm, so với chân tướng, mọi người càng cảm thấy thể diện quan trọng hơn.
Ví dụ như hiện tại.
← Ch. 181 | Ch. 183 → |