Yêu Vương đại nhân hắc hóa (6)
← Ch.130 | Ch.132 → |
Edit: Tinh Niệm
Có thể nói đây là Thánh Khí giúp gia tăng dân số.
Medusa nghe đồn chính là xà yêu nữ vương sẽ dụ hoặc người.
Trước nay đều không có nam nhân nào có thể thoát được tay nàng ta.
Hiện giờ, nữ Medusa đổi thành nam Medusa.
Ký chủ còn khuynh tâm với hắn, này không phải một giây liền trầm luân sao?
Tô Yên nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Để chính mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sau đó, xuống giường.
Khiêng người dậy.
Quần áo hắn bất chỉnh, nhưng mà hiện tại đã không có thời gian quản này nọ.
Nàng thực mau đỡ hắn đi ra bên ngoài khách điếm.
Nghe theo Tiểu Hoa chỉ dẫn, ra khỏi thành tìm được một sơn động.
Nàng nâng người đi vào.
An trí xong.
Tô Yên đỡ tường, mệt thở hồng hộc.
Tu vi nàng còn chưa có khôi phục.
Nhưng là thể năng so người bình thường cao hơn rất nhiều.
Cho nên mới có thể khiêng hắn đến đây được.
Nhưng mà, khiêng một đại nam nhân, đi mười mấy dặm đường, ra khỏi thành tiến vào vùng ngoại ô.
Dù là ai cũng đến mệt nằm sấp xuống.
Một nén nhang sau.
Tô Yên rõ ràng phát hiện Hoa Khuynh biến hóa.
Làn da hắn bắt đầu biến thành màu đen.
Nửa người dưới đuôi rắn hoàng kim cự mãng cũng biến đổi ra.
Một cỗ uy áp cường đại đang không ngừng phát ra bên ngoài.
Tô Yên không cảm giác được, nhưng là chung quanh sơn động các loại yêu thú đều phát ra tiếng kêu to.
Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"A? Ký chủ thế nhưng không có chuyện gì?"
"Ân?"
"Dựa theo trong nguyên tác, nguyên thân ở cùng hắn trong hàn thiên động.
Thánh Khí cùng hoàng kim cự mãng tản mát ra uy áp, bởi vì nguyên thân ở gần nên bị trọng thương hôn mê.
Thiếu chút nữa đã chết.
Nhưng là ký chủ, lại không phải chịu uy áp này a."
Tô Yên cúi đầu, nhìn chính mình không xảy ra việc gì.
"Hình như là không có chuyện gì."
Sau đó Tiểu Hoa nói
"A, em biết!
Ký chủ, chị có năng lực ngự thú.
Vô luận hoàng kim cự mãng có bao nhiêu lợi hại, nó vẫn chỉ là thú.
Uy áp này chỉ uy hiếp với những vật dưới đẳng cấp của nó.
Mà chị áp đảo phía trên, cho nên sẽ không có việc gì."
Vừa nói xong, Tiểu Hoa một bên lại cảm thấy mình thật sự là quá thông minh.
Điều này cũng có thể nghĩa ra.
Thời gian một chút qua đi, nam chủ tiến hóa hiện tại vừa mới vừa mới bắt đầu.
Sắc trời dần dần trở tối.
Tô Yên dựa vào ven tường, đầu tiên là bị một đám con mối dọa ra một thân mồ hôi, khiêng hắn chạy đến đây lại ra một thân mồ hôi tiếp.
Nàng trong chốc lát có chút khốn đốn.
Muốn dựa vào ven tường ngủ một lát.
Bỗng nhiên, Tô Yên nghe bên ngoài truyền đến thanh âm ong ong ong.
Ngẩng đầu vừa thấy, một con Ong Mật bay vào.
Cái đầu so với con mà Tô Yên từng gặp qua phải lớn hơn một chút.
Tô Yên nhìn Ong Mật kia trong chốc lát.
Nó cũng ở trước mặt Tô Yên vòng hai ba vòng, sau đó bay vào bên trong.
Tô Yên chậm rãi nói
"Lại bay vào trong, liền chết."
Con Ong Mật kia dừng một chút.
Dạo qua một vòng rơi xuống trước mặt Tô Yên, sau đó lắc mình một cái, biến thành nhân loại.
Mặc một thân áo vàng, phía trước thắt một dúm tóc, nhìn qua có chút buồn cười.
Ong Chúa trên dưới đánh giá Tô Yên
"Một nhân loại, không có tu vi, cũng dám tới địa bàn Yêu giới, thật to gan."
Tô Yên nhìn hắn, thổ lộ ra hai chữ
"Ong Chúa."
Ong Chúa có chút kinh ngạc
"Ngươi nhận ra ta?"
Ong Chúa, ở trong truyện là thuộc hạ đắc lực của Hoa Khuynh, trở thành tả hộ pháp.
Trong truyện cũng chỉ miêu tả vài câu về hắn, sức lực lớn, phía trước cột lấy một dúm tóc.
Trùng hợp, một con trước mắt này phù hợp với miêu tả.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên ra tiếng
"Nghe nói qua."
Ong Chúa bị những lời này chọc cười
" Đại danh của ta đều truyền tới Nhân giới đi??"
Tô Yên trầm mặc.
Ong Chúa nghi hoặc
"Như thế nào không nói?"
Tô Yên
"Sẽ không nói dối."
Ong chúa
"······"
Ong chúa nhìn Hoa Khuynh phía sau Tô Yên, nheo mắt
"Hắn là...."
Tô Yên trả lời dứt khoát
"Sắp trở thành thần thú thượng cổ, hoàng kim cự mãng."
Ánh mắt Ong Chúa co rụt lại.
Bỗng nhiên nhìn về phía Tô Yên
"Ngươi nói cái gì?!"
Tô Yên
"Hắn có huyết mạch hoàng kim cự mãng, bị hắc ám Thánh Khí kích phát rồi."
Nghe bốn chữ hắc ám Thánh Khí, Ong Chúa đôi tay đều đang phát run.
Khi nhìn thấy đàn mối hóa đá kia, hắn đại khái đã đoán được là cái gì.
Nhưng, từ trong miệng Tô Yên nghe được lời này, vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng.
"Hắc ám Thánh Khí?"
Ong Chúa lẩm bẩm.
Nhìn Hoa Khuynh, ánh mắt phức tạp.
Thật lâu sau, hắn rốt cuộc dãy dụa thoát ra khỏi dụ hoặc từ hắc ám Thánh Khí
Nhìn về phía Tô Yên, trên dưới đánh giá, hừ cười một tiếng
"Tiểu cô nương, ngươi cũng quá đơn thuần, nói hết của cải cho ta, nếu là ta có ác ý, các ngươi đều phải chết ở chỗ này."
Tô Yên thật sâu nhìn hắn, thật lâu sau dời đi tầm mắt.
Ong Chúa bị ánh mắt Tô Yên kia chọc tới rồi.
"Ngươi có ý tứ gì?"
"Ta là đang cứu ngươi."
"Nói như thế nào?"
"Hắc ám Thánh Khí " Medusa nguyền rủa " chỉ thừa nhận Hoa Khuynh là chủ.
Ngươi nếu là cường đoạt, sẽ bị thạch hóa ở đằng kia.
Hắn đang trải qua quá trình hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng, hắc ám Thánh Khí sẽ bảo hộ hắn.
Ngươi có thể đi thử xem, nhìn xem trước khi ngươi chết có thể đụng tới hắn hay không."
Khó được khi Tô Yên nói nhiều thế này.
Ong Chúa sắc mặt thay đổi mấy lần.
Thật lâu sau,
"Ngươi có mục đích gì?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Không có mục đích gì."
Dù sao về sau sẽ trở thành tả hộ pháp, vạn nhất lúc này bị hóa thạch chết mất, thì không tốt.
Đương nhiên, Ong Chúa không biết cái lý do này.
Nhưng hắn sở dĩ là Ong Chúa, ngoại trừ thực lực, cũng là kẻ có đầu óc.
Hắn quăng một chút bím tóc trước mặt mình, nhìn Tô Yên
"Ngươi là muốn lưu giữu ta, để ta đi theo hắn."
Ong chúa một bộ dáng ta biết tỏng bàn tính nhỏ của ngươi rồi.
Hắn cảm thán
"Ngươi là một nhân loại, thế nhưng còn bày mưu giúp một con yêu mưu quái, thích hắn?"
Tô Yên chớp chớp mắt, gật đầu
"Ân"
Ong Chúa sửng sốt.
Vốn là trêu chọc một câu.
Phần lớn nữ tử nhân giới đều thẹn thùng, đặc biệt là việc tình tình ái ái, bảo thủ thực.
Không nghĩ tới hắn vừa hỏi, nàng thế nhưng thực thành khẩn gật đầu.
Ong Chúa đánh giá Tô Yên.
Trong mắt có một tia tán thưởng
"Thấy nhiều các người nhân giới ra vẻ đạo mạo dối trá đến cực điểm, trực tiếp giống ngươi như vậy, nhưng thật hợp khẩu vị ta."
Nói xong, hắn lại khẽ cười một tiếng
"Đáng tiếc, ta không có khả năng đi theo hắn."
Hắn vừa dứt lời, liền lại bị nữ tử này thật sâu nhìn thoáng qua.
Như là đang nhìn một kẻ nhược trí, làm hắn có chút bực
"Hắn đều không phải là Yêu Vương, dựa vào cái gì dăm ba câu của ngươi, ta liền bỏ chức ong chúa, làm tùy tùng của hắn??"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát
"Huyết mạch thần thú thượng cổ Hoàng kim cự mãng, cũng là yêu duy nhất có được thượng cổ huyết mạch, lại có hắc ám Thánh Khí thêm vào.
Ngươi nói, ở Yêu giới còn có ai đấu được với hắn?"
Ong Chúa lại lần nữa trầm mặc.
Tô Yên nói không sai.
Dù là không có hắc ám Thánh Khí, chỉ dựa vào huyết mạch thượng cổ, bọn họ đã bị áp chế.
Hiện tại lại có hắc ám Thánh Khí, chỉ sợ, Yêu Vương lại muốn thay đổi người rồi.
*****
Edit: Tinh Niệm
Không, không chỉ là Yêu Vương.
Dù là mấy tên lão bất tử ra vẻ đạo mạo ở tu tiên phái hợp lại cũng không nhất định có thể đánh thắng được hắn.
Rất có khả năng tiêu diệt tu tiên giới, làm Yêu giới xưng vương xưng bá.
Nghĩ như vậy, đôi mắt Ong Chúa đều sáng.
Tô Yên không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Sau đó, Hoa Khuynh ngã trên mặt đất phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Phanh!
Làn sóng uy áp cường đại lại lần nữa phóng thích ra.
Oanh!
Ong chúa phun ra một búng máu, cả người trực tiếp bay ra sơn động.
Tô Yên vừa thấy tư thế này, chớp chớp mắt.
Còn tưởng rằng lúc này đây hắn cần được bảo hộ.
Chỗ nào biết, những yêu quái khác căn bản không tới gần được.
Càng đừng nhắc tới chuyện giết hắn.
Xác nhận không có việc gì, Tô Yên nhắm mắt.
Có chút mệt rã rời.
Nàng đi sâu vào bên trong, phát hiện có một phòng đá giản dị.
Một giường đá, một bàn đá.
Trên giường đá đầy rơm rạ.
Nàng tìm được trong túi không gian một khối vải bố trắng.
Đặt ở mặt trên.
Sau đó, nằm lên.
Nhắm mắt lại.
"Tiểu Hoa"
"Ký chủ?"
"Nhìn chút."
"Ký chủ, người ta không phải cún nha."
"Ta biết, em là hệ thống."
Tiểu Hoa nghe, gật đầu đáp ứng
"Ký chủ yên tâm! Em sẽ canh chừng cẩn thận."
Tô Yên nghe nó đáp ứng rồi cũng yên lòng.
Tuy rằng rất nhiều lúc, hệ thống của nàng có chút vô dụng.
Nhưng là ở phương diện trông nhà, phát hiện địch nhân các thứ, thì rất có thiên phú.
Tô Yên vừa ngủ, đó là ngủ tới đêm khuya.
Cho đến khi nghe được Tiểu Hoa gọi
"Ký chủ, tỉnh tỉnh!"
Tiểu Hoa mới vừa hô một tiếng, Tô Yên lập tức liền mở mắt.
Sau đó, Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, Hoa Khuynh đại nhân sắp hoàn thành tiến hóa, ngài mau ra ngoài đi!"
Tô Yên ngồi dậy, muốn đi ra ngoài.
Phát hiện có một con hoàng kim cự mãng đã vắt ngang ở trước mặt mình.
Thân thể nó cao lớn, trực tiếp chắn cửa động đến gắt gao.
Tô Yên nhìn đường lui.
Đi kiểu gì bây giờ??
Bỗng nhiên nguyên bản là con hoàng kim cự mãng khổng lồ, một nén nhang sau, chậm rãi bắt đầu thu nhỏ.
Thực mau biến thành một con rắn to như cẳng chân.
Nó xoay quanh ở cửa, một đôi mắt vàng kim, thân rắn màu đen, có hoa văn kim sắc.
Phải biết rằng, dù là nó thu nhỏ, nhưng thể tích kia cũng chỉ là từ trình độ khủng bố biến thành dọa người thôi a.
Vô luận nó biến như thế nào cũng không thành được bộ dáng phúc hậu và vô hại.
Tô Yên giật giật.
Phát hiện con rắn kia vẫn không nhúc nhích.
Nàng đánh bạo đi ra cửa động.
Ngay lúc một chân đã đưa ra bên ngoài được một nửa.
Bỗng nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng.
Chỉ thấy cái đuôi màu đen nàng đã từng sờ qua rất nhiều lần kia, quấn quanh tới bên hông nàng.
Một đôi mắt hoàng kim rực rỡ, cứ như vậy thẳng tắp nhìn Tô Yên.
Giây tiếp theo.
Nàng bị lôi trở lại vị trí cũ.
Hoàng kim cự mãng bắt đầu xao động.
Phát ra thanh âm tê tê tê tê tê.
Lưỡi rắn đỏ tươi phun ra nuốt vào, ở cửa nôn nóng không được.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, nguyên bản hắn nên ở trong hàn thiên động, dùng hàn băng trừ đi hỏa khí trong thân thể.
Nhưng là hiện tại, không có hàn băng. Hỏa khí công tâm."
"Đi tìm băng tới giải quyết cho hắn?"
"Ký chủ, hắn cần khối lượng băng rất lớn, ưm, nếu trong vòng hai canh giờ không giải quyết, hắn sẽ nổ tan xác mà chết."
"Còn có phương pháp khác không?"
"Ách... hỏa khí cũng là dục hỏa...."
Tiểu Hoa mới vừa nói hai câu như vậy, Tô Yên liền đã hiểu.
Chỉ là nàng cũng không có dựa qua chỗ đó.
Ngược lại là dịch vào trong một góc.
Cùng một con rắn?
Không có khả năng.
*****
Edit: Tinh Niệm
Khi trong đầu Tô Yên hiện lên cái ý tưởng này, liền tự động cự tuyệt.
Nếu người này là Hoa Khuynh đây?
Tô Yên do dự một chút.
Vẫn là dứt khoát cự tuyệt.
Nàng nói
"Hai canh giờ tìm khối băng? Ta đi tìm."
Tiểu Hoa vẫn là lần đầu tiên nghe được trong miệng ký chủ cự tuyệt Hoa Khuynh.
Phải biết rằng, trước kia ký chủ đối với nam chủ chính là dung túng đến không có giới hạn.
"Ký chủ? Người xà luyến, chị không tiếp thu được??"
Tiểu Hoa dùng giọng điệu non nớt, hỏi ra vấn đề mà tài xế già* mới có thể nói ra.
- Chỉ những người lão luyện trong chuyện ấy ấy.:)))
Tô Yên nói trắng ra
"Ân"
Ở trong hữu hạn nhận tri của Tô Yên.
Cảm thấy... người xà luyến, người kia sẽ chết đi?
Tiểu Hoa bắt đầu phổ cập cho ký chủ nhà mình
"Ký chủ, Hứa Tiên cùng bạch nương tử chính là người xà luyến, còn có hài tử nha.
Cả mỹ nhân ngư cùng vương tử nè.
Hơn nữa người thôn Xà Nhân đều là kết tinh tình yêu của nhân yêu luyến a."
Tô Yên
"Không có một ai có kết cục tốt."
Tô Yên ở trong một góc cùng Tiểu Hoa tiến hành hữu hảo biện luận.
Mà vị hoàng kim cự mãng kia, sớm đã nhịn không được.
Trên người Tô Yên, có một loại hơi thở thực thoải mái truyền đến.
Cho nên nó có thể dễ dàng tìm đến chỗ của nàng.
Kết quả là, Tô Yên còn chưa kịp nói hai câu cùng Tiểu Hoa.
Hoàng kim cự mãng đã uốn lượn tới gần nàng.
Chờ đến khi Tô Yên vừa nhấc đầu.
Hoàng kim cự mãng đã tùy tiện vắt ngang ở trước mặt nàng.
Tê tê tê tê tê.
Lưỡi rắn đỏ tươi thổ lộ tới gần Tô Yên.
Tô Yên tu vi đã khôi phục.
Nếu muốn tìm khối lượng lớn băng đá, dùng linh lực phi hành, hẳn là có thể.
Nàng vừa nghĩ như vậy, muốn rút lui ra phía ngoài.
Chỗ nào biết, hoàng kim cự mãng này thực thông minh.
Dùng đuôi rắn một chút liền cuốn Tô Yên lên.
Nháy mắt liền ấn ở trên tường.
Ngay khi đầu rắn kia tới gần nàng, nó có một cái chớp mắt thanh tỉnh.
Trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn
"Ân nhân, khó chịu."
Thong thả thổ lộ, toàn bộ đầu đều dựa vào trên vai Tô Yên.
Đây cũng không phải là đầu người, đây là đầu rắn.
Cho dù là cố làm nũng cũng chỉ khiến người cảm thấy khủng bố.
Tô Yên nhắm mắt, lại mở mắt, trong ánh mắt một mảnh thanh minh
"Hoa Khuynh, khôi phục nhân thân."
Cự mãng này cuốn eo Tô Yên càng ngày càng dùng sức.
Toàn bộ thân thể hận không thể treo ở trên người nàng.
Nàng thanh âm thả nhẹ
"Hoa Khuynh, có thể nghe được sao?"
Thật lâu lúc sau, một tiếng
"Ân"
Trong miệng xà phát ra một tiếng.
Tô Yên lại lần nữa nói
"Khôi phục nhân thân."
Thanh âm Tô Yên lớn một chút.
Hoàng kim cự mãng rốt cuộc nghe rõ lời nàng nói.
Cuối cùng, khôi phục biến thành người.
Chỉ là vừa biến đổi, hắn trần như nhộng ôm Tô Yên.
Một bộ tóc dài rối tung, ôm nàng thực chặt.
Đôi mắt không còn là hoàng kim, mà là phiếm hồng như sung huyết.
Ghé vào cổ Tô Yên không ngừng gặm cắn.
Thường thường phát ra tiếng kêu rên.
Thanh âm liêu nhân khàn khàn một lần một lần vang lên
"Ân nhân, khó chịu."
Hắn đã hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng, hơn nữa cũng đã dung hợp cùng Thánh Khí.
Chỉ cần hắn muốn, trên người sẽ phát ra một loại hơi thở.
Giống như là xuân dược, thời thời khắc khắc câu dẫn người bên cạnh.
Tô Yên bị ấn ở trên vách tường, hôn môi, xé rách, trằn trọc.
Bị hơi thở trên người hắn truyền đến nhiễu loạn, hơn nữa hắn lại là Hoa Khuynh.
Nàng dần dần bắt đầu đáp lại, chậm rãi trầm luân.
Mà ở ngay lúc này, bên ngoài một trận gió thổi tới.
Yêu Vương đại nhân hắc hóa trung 40
Tô Yên thừa dịp còn có một tia thanh tỉnh, ra tiếng
"Ưm, sẽ, có người tiến vào, đi khách điếm."
Thanh âm mềm mại.
Nàng vừa mở miệng, Hoa Khuynh chỗ nào còn chịu được?
Càng thô bạo, càng dùng sức ôm hôn.
Hắn giơ tay, vung về hướng cửa động.
Quyền trượng đầu rắn hoàng kim kia liền đứng sừng sững ở cửa.
Tức khắc Tô Yên liền nghe được có tiếng chim muông nức nở.
Bay nhanh chạy xa.
Hai mắt hắn đỏ đậm, thực mau hơi hơi thanh minh kia bị nội tâm xao động thôn tính tiêu diệt.
Hai người không biết như thế nào, trằn trọc tới phía trên giường đá.
Quần áo trút hết, ái muội bốc lên.
Tiếng rên rỉ vang lên trong sơn động.
Trằn trọc, hết sức triền miên.
Từ đêm khuya đến mặt trời mọc.
Thật lâu chưa từng ngừng lại.
Hai người bọn họ ở trong sơn động ngây người ba ngày.
Thanh âm rên rỉ ái muội kia, sau khi ngắn ngủi nghỉ tạm, lại lần nữa vang lên.
Chỉ là chung quanh tất cả chim thú đã tan đi, thanh âm khiến người mặt đỏ tim đập này, sợ là cũng chỉ có hai người trong sơn động nghe rõ ràng.
······
Thời điểm Tô Yên tỉnh lại, không còn ở trong sơn động nữa.
Mà là ở một căn phòng.
Màn che, giường gỗ, bàn bát bảo*, mỗi một chỗ đều mang theo hương vị cổ kính.
Nàng cúi đầu, nhìn chăn uyên ương trên người mình.
Chống thân mình ngồi dậy.
Vốn tưởng rằng sẽ khó chịu.
Không nghĩ tới chỉ cảm thấy cả người có chút bủn rủn.
Thậm chí tinh thần cũng không tệ lắm.
Nàng chớp chớp mắt.
Tức khắc nhớ lại hình ảnh nhiều ngày qua.
Nghĩ đến cảnh triền miên lâm ly kia, người nọ thật lâu đều không ngừng lại.
Vừa nhắm mắt lại chính là liên tiếp hôn môi nóng rực cùng dây dưa.
Kẽo kẹt một tiếng.
Cửa phòng mở ra.
Hoa Khuynh quần áo tinh tế, mặc một kiện y phục màu trắng đi đến.
Hắn nhìn đến Tô Yên tỉnh lại, đầu tiên là trước mắt sáng ngời.
Con ngươi sâu kín nhìn nàng, yết hầu trên dưới lăn lộn
"Ân nhân, tỉnh rồi?"
Tô Yên nhìn hắn, yên lặng cuốn chăn bông kỹ lưỡng.
Hoa Khuynh bị động tác của Tô Yên chọc cười.
Khóe môi gợi lên, trên đôi mắt thâm trầm kia cũng phiếm ý cười.
Đóng kỹ cửa phòng, hắn đi tới giường.
Sau đó, ngồi ở mép giường, ôm cả người cùng chăn bông vào trong lòng ngực.
Thanh âm hắn mang theo ý cười liêu nhân
"Đa tạ ân nhân, lại lần nữa cứu mạng ta."
Tô Yên há mồm muốn nói cái gì.
Nhưng suy nghĩ một hồi lâu.
Thế nhưng không cách nào phản bác.
Yên lặng nói
"Không khách khí."
Nghe nàng ngoan ngoãn đồng ý.
Hoa Khuynh ý cười càng sâu, ôm Tô Yên càng ngày càng chặt.
Đảo mắt, Tô Yên đã bị đè ở trên vách tường cạnh giường.
Nàng vững vàng bị giam cầm trong lòng ngực hắn.
Hoa Khuynh ngữ điệu chậm rãi
"Ân nhân hiến thân cứu ta như thế, là chứng tỏ, không rời không bỏ ta đúng hay không?"
Môi hắn mỏng lạnh, cọ xát ở bên môi nàng.
Tựa hồ muốn hôn lên, nhưng chỉ nhẹ nhàng đụng vào.
Hô hấp ái muội giao triền, làm cho tâm Tô Yên ngứa ngáy.
Cổ họng nàng có chút đau, nói chuyện thanh âm nhỏ chút, thực mềm ấm
"Ta không có nói thế."
Hoa Khuynh cũng không tức, vẫn luôn ở bên môi nàng cọ xát, vừa nói chuyện xong, hắn lại lần nữa gắt gao ngăn chặn nàng.
Đương nhiên, chăn bông chướng mắt kia vẫn còn ở.
Hắn mềm nhẹ lên tiếng
"Vậy, ân nhân xả thân cứu ta, về sau mệnh của ta chính là của ân nhân.
Ân nhân ở chỗ nào, ta liền ở chỗ đó.
Ta không rời không bỏ ân nhân, được không?"
Tô Yên nâng mắt lên nhìn về phía hắn, trong mắt hàm xuân mang thủy
"Đây là cùng một ý."
Có phải hắn cho rằng nàng mới vừa tỉnh ngủ liền dễ lừa gạt hay không?
Hoa Khuynh vừa thấy nàng phát hiện.
Cũng căn bản không hề che lấp, nhéo cằm nàng liền hôn lên.
Khác với bộ dáng ôn hòa kia.
*****
Edit: Tinh Niệm
Hôn môi bá đạo mà dùng sức.
Ôm Tô Yên vào trong lòng.
Lúc tách ra chỉ nghe thanh âm hắn dần dần thô suyễn khàn khàn
"Ân nhân là của ta, về sau mỗi một ngày, đều là của ta."
Sau đó, Tô Yên lại bị phác gục lần nữa.
Tiểu Hoa nhìn hai người này xuân tâm manh động như vậy.
Vừa che chắn ngũ quan vừa yên lặng nghĩ.
Tu tiên đúng là tốt.
Thân thể khỏe mạnh, bao lâu cũng không sợ!
....
Hoa Khuynh hoàn toàn thành yêu.
Là một con hoàng kim cự mãng.
Không chỉ như thế, còn dung hợp cùng hắc ám Thánh Khí.
Hiện giờ, dù hắn không hề tu luyện bí tịch kia, trên đại lục này, cũng không còn ai có thể bất phân thắng bại với hắn nữa.
Hơn nữa thực rõ ràng, từ khi khai trai.
Lực chú ý của hắn hoàn toàn không ở việc tu luyện.
Ngày ngày cũng chỉ biết dán Tô Yên, ngọt ngọt ngấy ngấy.
Tiểu Hoa nhìn, hừ hừ một tiếng.
Ký chủ bị hắn dính đến không có thời gian nói chuyện cùng nó.
Vào giữa trưa một hôm, chỉ nghe trong một gian khách điếm truyền đến thanh âm.
Tiếng nữ tử mềm mại
"Ta có thể tự mình ăn."
Sau đó, liền vang lên một giọng nam nhân
"Ân nhân, ta đút nàng."
"Ta tự mình ăn."
"Ân nhân nhiều lần cứu mạng ta, chẳng lẽ một chút cơ hội hồi báo này cũng không cho sao?"
Đại khái là kỹ xảo này đã dùng rất nhiều lần.
Nữ tử ngồi bên cạnh cũng không mắc mưu, như cũ nói
"Ta tự mình ăn."
Nam tử một tay chống cằm, dựa vào cạnh bàn, đảo mắt liền sửa lại lời nói
"Nàng đã không muốn, ta cũng không ép buộc, nhưng ta phí miệng lưỡi như vậy, ân nhân cũng không đau lòng?"
Trong phòng.
Tô Yên mặc y phục, ngồi ngay ngắn ở trên vị trí.
Bên cạnh, Hoa Khuynh ngược lại là cổ áo mở rộng, mặt mày tất cả đều là ái muội dục vọng.
Một bộ tóc dài rối tung thả ra, lười biếng tà mị.
Hắn ngậm ý cười, đôi phượng nhãn hơi nhếch lên nhìn Tô Yên.
Một bàn tay lôi kéo tay nàng, thưởng thức, vuốt ve.
Tô Yên muốn rút tay về.
Người nào đó làm sao chịu.
Từng tiếng ân nhân kêu đến dục vọng bốc lên.
Từ khi hắn hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng, thật là ngày ngày động dục.
Hơn nữa lại còn tùy thời đều có khả năng.
Tô Yên ngẫu nhiên cười một chút.
Hắn đều có thể nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, một hai trách nàng dụ dỗ hắn.
Nói đến thực hiển nhiên.
Đến bây giờ Tô Yên cũng không có tìm được lời cãi lại.
Mỗi lần đều á khẩu không trả lời được, bị hắn đè nặng ở trên giường hôn thật lâu.
Hiện giờ hai người đã ở trong phòng hơn một tháng.
Nàng thế nhưng vẫn chưa có cơ hội đi ra ngoài.
Tô Yên nhìn hắn, nhấp môi.
Đại khái là tối hôm qua chảy nước mắt quá nhiều, làm cho hiện tại hốc mắt còn hồng hồng, long lanh ánh nước.
Hơn nữa tính tình nàng lại ngoan.
Vừa thấy khiến cho người rất muốn khi dễ.
Thật lâu sau, nàng ra tiếng
"Chàng không cần được một tấc lại muốn tiến một thước."
Hoa Khuynh vừa nghe lời này, mày nhếch lên, tiến lên, trực tiếp kéo người vào trong lòng ngực.
Hắn ngậm ý cười, ngực chấn động
"Được một tấc lại muốn tiến một thước? Rõ ràng là ân nhân dụ dỗ ta mới đúng."
Tô Yên vừa nghe lời này, ngẩng đầu
"Ta không có."
Hoa Khuynh cúi đầu, hôn lên môi hồng nộn nộn kia
"Nhìn xem, nàng hiện tại đang dụ dỗ ta."
Nói nói, thanh âm kia liền thay đổi hương vị.
Triền miên dục vọng lại lần nữa bị kích phát ra.
Tô Yên không dễ dụ như trước kia, đẩy đẩy kéo kéo mơ mơ màng màng đã cắn câu.
Lúc này đây, nàng duỗi tay dùng sức đẩy, vận dụng cả linh khí.
Hoa Khuynh làm sao có thể nghĩ đến Tô Yên lúc này động thủ thật?
Hắn thật đúng là bị đẩy ra.
Tô Yên bước chân lui sau một bước, dựa vào bên cửa sổ
"Chàng bình tĩnh một chút."
*****
edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Nói xong, Tô Yên đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống.
Hoa Khuynh bị hành động này của nàng làm sợ tới mức ánh mắt co rụt lại, cho đến khi đi đến cửa sổ, thấy nàng an toàn đi xuống cầu thang.
Hắn dựa vào cửa, mỉm cười
"Đúng thật là đã quên, tu vi nàng rất tốt."
Đại khái là trước đó vài ngày, tu vi nàng bị áp chế, trở thành một người bình thường, kiều kiều mềm mại.
Làm hắn cho rằng, Tô Yên nhảy từ tầng hai khách điếm sẽ té bị thương.
Hắn đứng bên cửa sổ nhìn nàng rời đi.
Tuy rằng chính mình ngày ngày cùng nàng vui vẻ, trêu chọc khiến nàng tức giận.
Nhưng nhìn nàng biến mất trước mắt mình.
Trong lòng liền bực bội, khó chịu.
Chậc.
Chính là không muốn nàng rời đi trước mắt mình.
Con ngươi hắn sâu kín, môi ngậm ý cười.
Thật lâu sau đó, hắn nhắm mắt lại.
Che khuất sự chiếm hữu điên cuồng trong mắt.
Nàng là của hắn.
Vẫn luôn là như thế.
Cứ từ từ dụ thỏ con vào tròng, không cần nóng nảy.
Những lời này đã vô số lần hiện lên trong tâm trí hắn.
Cuối cùng, khi hắn mở mắt ra, những cảm xúc điên cuồng lúc nãy mới dần lắng xuống.
Khôi phục lại bộ dáng điềm đạm trước kia.
Tô Yên đang đi trên đường.
Xung quanh toàn là yêu, chỉ có một mình nàng là người.
Bởi vì tu tập công pháp không giống nhau, chúng rất dễ dàng nhận ra Tô Yên.
Khiến nàng hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.
Hơn nữa dung mạo nàng đẹp đẽ.
Trên mặt mày còn mang theo một tia mị sắc chính nàng cũng không phát hiện.
Đại khái là sau khi hoan hảo còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Đã có không ít nam yêu theo dõi Tô Yên.
Tuy rằng nói Nhân giới cùng Yêu giới rất ít tư thông qua lại.
Đây xem như là một quy tắc ngầm.
Nhưng là, nếu có một nữ tử Nhân giới xinh đẹp, một mình xuất hiện ở Yêu giới.... vậy, đừng mong chạy thoát.
Phong lưu một đêm gì đó.
Đều là chuyện mọi yêu quái thường xuyên làm.
Yêu khác với người.
Thích thì ở bên nhau, không thích liền tách ra.
Tự nhiên, điều này cũng dẫn đến suy nghĩ về tình cảm ở Yêu giới trở nên khác thường.
Một đêm phong lưu thật sự là quá bình thường.
Tô Yên đi dọc theo con đường hướng ra sông.
Đi đi, càng ngày càng thưa thớt người.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười
"Tiểu mỹ nhân đi một mình à?"
Tô Yên dừng lại, đánh giá.
Là ba nam yêu ăn mặc như côn đồ.
Một trong số chúng ngậm cỏ đuôi chó, nháy mắt với Tô Yên. Yêu nam tự cho mình là tuấn mĩ, vẫy tay một cái rồi nói
"Tiểu mỹ nhân, ba huynh đệ chúng ta, nàng chọn một người!"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Chọn cái gì?!"
Tên ngậm cỏ đuôi chó kia nhếch mép, mỉm cười
"Còn có thể là cái gì. Chọn một người cảm thấy tốt nhất, một đêm xuân a."
Nói một câu, từng bước sát lại gần Tô Yên, cười phá lệ gợi tình.
Hai tên yêu lưu manh đứng phía sau không vui
"Này, thứ tự đến trước đến sau. Dù có là tình một đêm thì cũng là ta trước. Ngươi xếp hàng chờ tới lượt mình đi."
"Ta tới trước."
Khi đang tranh chấp, một tên đề nghị
"Nếu không... cả ba chúng ta cùng tận hưởng?"
Lời nói vừa dứt, cả ba đều ngửa mặt lên trời mà cười.
Trong đó một tên yêu nam lại nói chuyện càng khó nghe hơn
"Vạn nhất tiểu mỹ nữ này chịu không nổi thì làm sao bây giờ?"
"Sợ cái gì, ba người chúng ta sướng là được. Hơn nữa, một nhân loại thôi mà, chết liền chết đi."
Vừa nghe đến đây, hai người kia đều đồng ý.
Bọn họ đồng thời bức bách tiến về phía Tô Yên.
Tô Yên nâng tay lên, đang định động thủ.
Đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc ập vào mặt.
Động tác nàng dừng lại.
Nhìn ba con quỷ yêu kia
"Các người mỗi tên lưu lại một cánh tay, hiện giờ vẫn còn kịp."
Âm thanh mềm yếu nhẹ nhàng, một chút lực sát thương cũng không có.
Ngược lại là chọc ba nam yêu kia ngửa đầu cười ra tiếng.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |