Yêu Vương đại nhân hắc hóa (5)
← Ch.129 | Ch.131 → |
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Rốt cuộc, vẫn là hắn nhịn không được đứng lên.
Thẳng tắp đi tới trước mặt Tô Yên.
Ánh mắt Hoa Khuynh trên dưới quét một vòng.
"Sững sờ ở đây làm gì? Không biết ngồi xuống?"
Tô Yên nhìn trái nhìn phải
"Không có chỗ ngồi."
Hoa Khuynh nhìn nàng
"Không biết tới tìm ta?"
Tô Yên cúi đầu
"Chàng không có nói với ta."
Hoa Khuynh nhìn nàng héo héo.
Hắn trầm mặc một cái chớp mắt
"Ta không nói, nàng liền không tới tìm ta?"
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt
"Nhỡ đâu chàng không muốn cho ta tìm chàng thì làm sao bây giờ?"
Nói xong, nàng lại cúi đầu.
"Chàng không cảm thấy ta là ân nhân cứu mạng của chàng.
Ta không có tu vi cũng không thể giúp được chàng.
Chàng không muốn ta tham gia, đến lúc đó lại tức giận, không phải lại muốn cắn ta?"
Hoa Khuynh nhìn nàng một bộ dáng héo héo, tới gần, ôm người lên
"Ta khi nào không nhận? Mấy ngày nay, nàng đây là nhớ kỹ việc ta cắn nàng, cố ý muốn trả thù?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Là chàng nói không muốn ta cứu, còn không phải là không muốn thừa nhận sao."
Hoa Khuynh nhìn nàng, đây là đang giận hắn?
Oán hắn ngày ấy nói lời kia?
Nếu là thay thành người khác, không chừng hắn đã sớm một chưởng đánh chết.
Chính là nhìn nàng ở chỗ này bắt lấy không bỏ, hắn thế nhưng cảm thấy, mấy ngày nay giận dữ trong lòng bị ném tan.
Hắn dán bên tai Tô Yên
"Ân nhân vĩnh viễn là ân nhân."
Thanh âm trầm thấp mà dụ hoặc.
Tô Yên liếc hắn một cái
"Gạt người."
Ngày trước hắn cũng không nói như vậy.
Đầu Hoa Khuynh chôn ở bả vai nàng, khẽ cắn vành tai Tô Yên, ý cười truyền ra
" Ngày đó, là ta quá tức giận."
Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc
"Tức giận cái gì?"
Hoa Khuynh thở dài
" Giận nàng, thiếu chút nữa đã chết."
Tô Yên lúc này mới nhớ tới, nàng biết nếu bị hóa đá, chỉ cần tắm nước hồ thánh thì sẽ không có việc gì.
Nhưng mà hắn không biết.
Cho nên hắn cho rằng mình sẽ bị hóa thạch vĩnh viễn?
Tô Yên lúc này mới hiểu được hắn giận cái gì.
Nàng liếm khóe môi một chút
"Vậy, chàng nói không cần ta cứu, không cần ta giúp thì sao?"
Khí nóng truyền vào bên tai nàng
"Tất nhiên là ta muốn. Nhưng nàng không thể xảy ra chuyện."
Tô Yên nghe hắn nói, tay vẫn luôn thả lỏng, lúc này mới vươn ra, ôm lấy hắn
"Được."
Nàng lên tiếng.
Nàng chưa bao giờ tùy tùy tiện tiện đáp ứng người khác.
Nàng đáp ứng, đều sẽ nghiêm túc làm.
Hoa Khuynh tất nhiên là cảm nhận được nàng đáp lại.
Hắn trong lòng bốc lên một cỗ vui sướng.
Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ ngôi sao thứ hai đã sáng. Ký chủ cố lên!"
Từ khi đi vào thôn Xà Nhân này, tựa hồ loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Được nàng đáp lại, giống như sẽ làm hắn cực kỳ cao hứng.
Nhìn nàng bị thương một chút, trong lòng lửa giận cũng không khống chế được phát ra bên ngoài.
Sẽ làm ra một ít chuyện mà ngày trước hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn biết, mình là để ý nàng.
Chỉ là để ý bao nhiêu, hắn không có nghĩ đến, cũng lười suy nghĩ.
Nàng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Đi tìm hiểu rốt cuộc có bao nhiêu để ý, lại có ích lợi gì đâu?
....
Ở thôn Xà Nhân không bao lâu.
Tô Yên cùng Hoa Khuynh liền chuẩn bị rời đi.
Dù sao tới chỗ này mục đích là vì Thánh Khí.
Hiện giờ lấy được, tự nhiên cũng muốn rời đi.
Hắn muốn tìm một nơi an tĩnh, hoàn toàn hóa thành hoàng kim cự mãng.
Ra khỏi thôn Xà Nhân, đó là vùng đất hoang.
Tô Yên tu vi chưa khôi phục.
Đi được vài bước, liền bị Hoa Khuynh ôm ngang lên.
"Ân nhân muốn đi đâu?"
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Khóe môi hắn hàm chứa ý cười.
Khó có được sự ôn nhu.
Tô Yên sớm đã quen.
So với nàng tự mình đi thì đều nhanh hơn nhiều.
Hơn nữa được ôm cũng rất thoải mái.
Nàng thật thích.
Lúc này, trong đầu có tiếng Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, nhiệm vụ chi nhánh kịch bản, mời ký chủ trong vòng năm ngày giúp chủ nam chủ hoàn thành hóa hình. Hoàn toàn trở thành hoàng kim cự mãng."
Tô Yên mờ mịt
"Ta, ta giúp hắn?"
Việc hóa hình này còn muốn giúp?
Nàng giúp kiểu gì?
Cái này là tự thân biến hóa, nàng chưa hề nhúng tay vào a.
"Ký chủ, căn cứ kịch bản biểu hiện, là cần phải ở trong động hàn thiên tiến hành hóa hình.
Nhưng là hiện tại, hàn thiên động kia cách ký chủ ít nhất là bảy ngày đi đường."
"Vậy em còn muốn hạ nhiệm vụ này?"
"Ách ····· ký chủ, ra nhiệm vụ không phải là Tiểu Hoa an bài, Tiểu Hoa chỉ là phụ trách truyền đạt."
Tô Yên ôm cổ Hoa Khuynh.
Cẩn thận tự hỏi vấn đề này nên làm như thế nào.
Lúc ở trong thôn Xà Nhân, Hoa Khuynh cho nàng uống máu hắn.
Cho nên loại mê dược đang áp chế tu vi nàng, đến ngày mai là có thể khôi phục toàn bộ.
Trong vòng 3 ngày phải hoàn thành a.
Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoa Khuynh.
Tự nhiên, nàng nhìn lén cũng bị hắn bắt gặp.
Hắn ngậm ý cười ra tiếng
"Ta đẹp lắm sao?"
Tô Yên gật đầu
"Đẹp."
Đồng ý xong, nàng hỏi
"Chàng chừng nào thì hóa hình a."
Hoa Khuynh nhìn về phía nàng,
"Ta hóa hình, nàng thực sốt ruột?"
Tô Yên gật gật đầu
"Muốn nhìn chàng hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng."
Vừa nghe nàng muốn nhìn.
Ý cười trong mắt hắn càng tăng.
"Sẽ được nhìn thôi."
Tại hoang mạc mênh mông vô bờ, không có người.
Nơi này là đường ranh giới giữa người và yêu.
Hướng tây là địa bàn của yêu giới, hướng đông là địa bàn của nhân loại.
Phiến hoang mạc ở giữa này là phân chia ranh giới.
Ngẫu nhiên sẽ có yêu xuất hiện, nhưng tuyệt đối sẽ không có con người xuất hiện ở chỗ này.
Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng kêu của chim diều hâu.
Sau đó, diều hâu từ trên cao nhanh chóng lao xuống, thẳng tắp hướng tới một con chồn ở trên mặt đất.
Phanh!
Không có bị ngậm bay đi như trong dự đoán.
Ngược lại là phát ra âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau.
Chỉ thấy, ách, nguyên bản kia một con diều hâu cùng chồn, thế nhưng ngay tại chỗ biến ảo thành hai gã nhân loại.
Tiếp đó, liền ở đằng kia đánh lên.
Bọn họ là yêu.
Vốn là nhìn bọn họ đánh nhau.
Thực mau lại có cái gì đó bay lại đây.
Là một con ong mật, mà ong mật kia cũng thực mau biến ảo thành người, cùng diều hâu đánh con chồn kia.
Một bên đánh một bên còn nghe được âm thanh tức giận.
"Cho ngươi chơi thủ hạ của lão tử, con chồn kia, lão tử hôm nay liền chặt đứt móng vuốt của ngươi!"
"Ong Mật, ngươi cũng quản nhiều chuyện quá đấy, chúng ta là thật sự yêu nhau!"
"Thật sự ông nội bay! Lão tử hiện tại dùng hai móng vuốt băm ngươi!"
Vừa nói, ba phương đánh nhau, thật nhanh đã có thắng bại.
Hai đánh một, đương nhiên là Chồn tinh đánh không lại.
Phịch một tiếng.
Ong Mật cầm đại chuỳ tử ố vàng đập cho thân thể con Chồn kia có một nửa lún xuống đất.
Sau đó, người kia lại phun ra một ngụm nước miếng tới Chồn tinh.
Bên này đang đánh nhau.
Diều Hâu huyễn hóa ra hình người, thực mau liền bắt giữ Tô Yên cùng Hoa Khuynh đang đứng xem ở một bên.
Khi nó nhìn đến hình dáng Hoa Khuynh nửa người nửa xà.
Diều Hâu kia hừ lạnh một tiếng, mắt khinh thường
"Xà nhân? Cũng thật hiếm thấy."
Xà nhân nửa người nửa yêu, bị con dân hai bên đều kỳ thị.
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Sau đó, Ong Mật khiêng cây búa nhìn về phía hai người kia.
Ngược lại nói Diều Hâu
"Ta thu thập xong rồi, lui."
Hiển nhiên, con Ong Mật này không tính toán lại gây chuyện.
Nhưng Diều Hâu lại không giống thế.
Ưng cùng xà bản thân chính là đối địch.
Mà nửa xà sao.... cũng coi như ở trong đó.
Diều Hâu khinh thường, đánh giá Hoa Khuynh từ trên xuống dưới.
Sau đó liền thấy được nữ tử trong lòng ngực Hoa Khuynh.
Hắn huýt sáo
"Huýt!, con người thật xinh đẹp nha."
Tô Yên nghe xong liền chép chép miệng.
Nàng nhìn về phía Hoa Khuynh, nói
"Thả ta xuống đi."
Hoa Khuynh buông hạ mặt mày, ngậm cười
"Được."
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên hai chân đứng ở trên mặt đất.
Nàng lui ra sau một chút.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, chị chẳng lẽ không tính toán vì giữ gìn hoà bình thế giới, tiến lên ngăn cản giảng hòa một chút?"
Tô Yên chớp chớp mắt, thực hiển nhiên, cũng không có quyết định như thế,
Liền nói
"Một chọi một, thực công bằng, không cần ngăn cản a."
Tiểu Hoa
"······"
Nó thế nhưng nói không nên lời phản bác a.
Dường như giữa địch nhân đều sẽ có một loại ăn ý.
Ví dụ như hiện tại, đều đã rõ ràng, đối phương chuẩn bị tốt để đánh nhau.
Diều Hâu khinh thường
"Một con bán yêu mà cũng dám ở trước mặt ta cậy mạnh, đây là muốn tìm chết."
Nói xong, hắn ta múa may một phen thiết bá*, nhanh chóng lao tới Hoa Khuynh.
*
<img data-original-width="800" data-original-height="439" src="static. 8cache/chapter-image/19012/1f80f48cf551a05a6037d120e3a608cc.jpg">
Ong Mật không có hứng thú xem đánh nhau.
Chỉ nghĩ muốn rời đi.
Dù sao, chỗ này cũng là có chủ.
Nghĩ đến đây, Ong Mật nhìn xuống mặt đất, yên lặng bay cao lên một chút.
Dưới mặt đất, nó không muốn chạm đến đâu.
Tưởng tượng đến trường hợp kia, da đầu liền tê dại.
Cả người nổi lên da gà.
Mới một lát sau.
Không nghĩ tới bên kia đã phân thắng bại.
Phản ứng đầu tiên của hắn là, quả nhiên xà nhân thật là yếu a.
Một con bán yêu sao có thể đấu thắng được yêu quái chân chính.
Lại còn là địch nhân tương khắc nữa.
Nhưng chờ đến khi hắn tùy tiện liếc mắt một cái, liền thấy Diều Hâu bị người đạp bên dưới chân, cánh tay một tấc một tấc bị chặt đứt.
Thiết bá kia bị chia thành ba đoạn, cắm ở trên mặt đất.
Diều hâu đen mặt, cả người run rẩy như là trúng độc.
Hoa Khuynh mặt mày buông xuống, chỉ là liếc mắt nhìn Diều Hâu thê thảm một cái, liền lười quan tâm đến.
Lúc này, vốn dĩ Tô Yên vẫn luôn đứng ở đằng xa quan sát đột nhiên phát hiện, Chồn tinh bị đạp vào trong đất không thấy đâu.
Ân?
Chạy mất rồi?
Không có khả năng, ở đây tất cả đều là hoang mạc.
Dù cho là chạy trốn, thì cũng sẽ khiến cho người khác phải chú ý.
Còn có, ở trên mặt đất, mấy thứ bắng trắng kia là cái gì?
Tô Yên muốn xem rõ hơn một chút.
Tiến lên hai bước.
Nàng vừa tiến lên mới phát hiện, là mối đất*!
*
<img data-original-width="420" data-original-height="300" src="static. 8cache/chapter-image/19012/0211bd05d74b496e5ba100d3278d1552.jpg">
Rậm rạp.
Mỗi một con phải to bằng một ngón áp út vậy.
Mà chúng nó không ngừng ở bên ngoài di chuyển, nhung nhúc một đám.
Nàng thấy trong chỗ đám mối cuồn cuộn có quần áo của Chồn tinh.
Nàng muốn lui lại.
Lại phát hiện thân thể mình run rẩy không ngừng.
Căn bản một bước cũng không thể động đậy.
Tim theo bản năng đập nhảy nhảy lên.
Thực mau trên trán thấm một tầng mồ hôi.
Trong lòng sinh ra khủng hoảng.
Đây là làm sao vậy?
Tô Yên sửng sốt.
Tiểu Hoa kịp thời phát ra tiếng
"Ký chủ, nguyên thân lúc chết đi bị đẩy vào độc trùng.
Ngài kế thừa thân thể nguyên thân.
Bởi vì nguyên thân không có nguyện vọng, cho nên ngài cũng kế thừa cảm giác sợ hãi của nàng ấy."
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ở tại chỗ run rẩy, căn bản không động đậy.
Mà những con mối đó tựa hồ đã nhận ra nàng, rậm rạp hướng đến phía nàng.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Phía sau, nghe được âm thanh Hoa Khuynh
"Đang nhìn cái gì?"
Vừa hắn nói, hắn đã chạy tới trước mặt Tô Yên.
Lúc này mới phát hiện nàng đang sợ hãi phát run.
Tô Yên cơ hồ là dùng hết toàn bộ sức lực xoay người, lập tức liền ôm chặt lấy hắn.
Chôn ở trong lòng ngực hắn
"Có, con mối."
Nàng nói ra mấy chữ này, thân thể đều sắp muốn ngã.
Tô Yên vốn là không sợ.
Nhưng là nguyên thân sợ hãi quá mãnh liệt.
Hiện giờ cũng thành ra là nàng sợ hãi.
Nói xong mấy chữ kia, trong miệng nuốt nước miếng vài cái.
Nỗ lực dán trên người Hoa Khuynh.
Hoa Khuynh lần đầu tiên phát hiện ra Tô Yên cũng sẽ sợ hãi một thứ.
Dọa đến toàn bộ thân thể đều ở trong lòng ngực hắn run run.
Liều mạng dán váo hắn.
Hắn ôm người vào trong ngực.
Tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào một đống trắng trắng kia.
Âm thanh mềm nhẹ dán ở bên tai nàng
"Thả lỏng một chút, nàng muốn siết chặt ta đến chết sao."
Nghe hắn nói chuyện, được hắn gắt gao ôm vào trong ngực.
Cảm giác giống như tốt hơn.
Hoa Khuynh giơ tay, khói nhẹ hiện lên.
Một đống con mối kia tức khắc chết một mảnh.
Bọn chúng tựa hồ an tĩnh một chút.
Nhưng ngay sau đó, đột nhiên từ cái động dưới đất, trào ra vô số con mối.
Số lượng thật nhiều, nhìn vào quả thực... buồn nôn.
Rậm rạp điên cuồng hướng tới Hoa Khuynh cùng Tô Yên.
Tô Yên vốn đang quay lưng lại.
Tưởng rằng sẽ không nhìn đến.
Chỗ nào biết mặt sau cũng đột nhiên cũng có một đoàn hướng tới bọn họ.
Nàng vội vàng nhắm mắt lại.
Nỗ lực bình ổn sợ hãi.
Lời nói ra môi đều đang run
"Sau, đằng sau, cũng có."
Vừa dứt lời.
Ong Mật kia đã bay lên cao.
Nó lắc đầu thở dài
"Xong rồi, đàn quái vật này đâu có dễ dàng trêu chọc đâu?"
Vì sao nơi này lại không có người, hoàn toàn là hoang mạc?
Chính là bởi vì dưới nền đất đều là con mối.
Tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị chúng nó gặm cắn.
Ngay cả dưới mặt đất cũng thế.
Đây là lãnh địa của tụi nó, là hang ổ của đàn mối.
Mắt thường đứng ở nơi này cũng có thể thấy được ở nơi xa, toàn bộ đều là mối.
Có khủng bố hay không chứ??
Yêu quái đối với đàn mối này là vừa hận vừa sợ.
Một đám quái vật như vậy, ai dám trêu chọc??
Ong Mật đang nghĩ ngợi.
Nhìn tên bán yêu kia cùng một nữ nhân đang bị đàn mối này vây quanh.
Liền cho rằng bọn họ xong đời rồi.
Đột nhiên chỉ nghe "đinh" một tiếng.
Một cỗ uy áp thật lớn ập vào mặt.
Trực tiếp chấn động đến mức Ong Mật từ giữa không trung rớt xuống.
Ong Mật trong lòng chấn động, đồng thời cũng bi ai nghĩ trong lòng, xong rồi xong rồi.
Sắp chết rồi.
Mặt đất bên dưới tất cả đều là mối trắng.
Chỉ là, phanh!
Khi nó rơi xuống, lại phát hiện, trên mặt đất đều là cát.
Mà cũng không còn một con mối nào.
Nó sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy xà yêu ở bên cạnh, cắm một quyền trượng đầu rắn xuống.
Uy áp cường đại vừa nãy, chính là từ quyền trượng này vọng lại.
Đàn mối kia, không biết vì sao liền biến mất sạch sẽ.
Ít nhất trong phạm vi trăm mét, rốt cuộc không thấy một con nào.
Vốn dĩ cho rằng như vậy đã kết thúc.
Ong Mật lại phát hiện, mặt đất đối diện đang hạ xuống.
Không phải bị con mối cắn nuốt đến rơi xuống.
Giống như là có thứ gì đó ngầm sụp, làm cho mặt đất lún theo.
Nó yên lặng ngẩng đầu, nhìn về phía quyền trượng.
*****
Edit: Tinh Niệm
Ngầm có cái gì?
Sào huyệt của mối đất.
Hiện giờ mặt đất hãm xuống.
Chứng tỏ sào huyệt dưới nền đất bị sụp xuống.
Ong Mật hiện tại đã không thể dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung nữa.
Ánh mắt nó dại dại ra nhìn xà nhân, còn có thanh quyền trượng kia.
Tựa hồ, mọi chuyện còn chưa có kết thúc.
Chỉ thấy dưới nền đất kia bốc lên một lớp khói nhẹ.
Màu sắc là màu xanh nhạt.
Cực kỳ quỷ dị.
Ong Mật yêu bằng vào nhiều năm kinh nghiệm, liều mạng bay phi lên trên.
Oanh!
Mặt đất hoàn toàn sụp.
Bên dưới hoang mạc này sớm đã bị đàn mối ăn sạch sẽ.
Không biết gặm xuống bao nhiêu mét.
Vốn dĩ cho rằng một lần sụp này, sẽ là thẳng tắp đi xuống vài trăm thước.
Chỗ nào biết, mới hạ xuống tầm một mét, đã không còn động tĩnh gì khác.
Chờ đến khi nó nhìn khói nhẹ kia trên cơ bản tiêu tán sạch sẽ.
Nhịn không được bay hạ xuống xem.
Hai chân đạp lên trên mặt đất.
Hắn kinh ngạc một chút.
Lại cúi đầu nhìn kỹ.
Phát hiện những cái đó đều không phải là là đất cát.
Mà là từng khối đá nhỏ.
To như ngón cái, hơn nữa hình dáng rất giống với đám mối đất vừa rồi.
Ong Mật Yêu trong đầu hiện lên cái ý niệm này.
Nó bỗng nhiên cả kinh.
Cúi đầu đi xem.
Nơi nào là rất giống con mối.
Đây còn không phải là một đám con mối, bị biến thành đá sao??
Hắn nhịn không được duỗi tay xuống, lay vài cái.
Phát hiện phía dưới còn từng tảng từng tảng đám mối hóa thành đá.
Nhưng những con mối đó một đám màu xanh tím, bộ dáng thảm không nỡ nhìn.
Ong mật yêu lại lần nữa bay lên.
Nhịn không được nuốt nước miếng một chút.
Vừa khiếp sợ vừa ghét bỏ.
Những con mối đó, tất cả đều đã chết sao?
Toàn bộ??
Nó không tin, quay chung quanh nhìn cánh đồng hoang vu, không ngừng bay, trước kia chỉ sợ gặp được con mối, hiện giờ thế nhưng còn hy vọng tìm ra một con tới nhìn xem.
Mối đất là động vật quần cư.
Từ trước đến nay đều cùng nhau hành động.
Tự nhiên, chết cũng cùng nhau.
....
Tô Yên gắt gao ôm Hoa Khuynh.
Hoa Khuynh dán lỗ tai nàng, nhẹ giọng nói
"Đều đã chết."
Tô Yên vẫn nhắm mắt lại, không buông ra.
Thật lâu sau, nàng chậm rì rì ra tiếng
"Chúng ta đi thôi, cách nơi này xa một chút."
Hoa Khuynh khó được nhìn đến một mặt như thế của nàng.
Bế ngang người lên.
Vung tay một cái, quyền trượng kia lại lần nữa biến mất.
Yết hầu hắn lăn lộn, ở bên tai nàng lên tiếng
"Được, mang nàng đi."
Lúc này đây, Hoa Khuynh đi với tốc độ thực mau.
Một canh giờ sau.
Đã hoàn toàn tiến vào Yêu giới.
Lúc này, tốc độ Hoa Khuynh mới chậm lại.
Cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.
Phát hiện nàng còn gắt gao nhắm mắt lại, không muốn mở ra.
Hắn ngậm ý cười
"Chúng ta đã rời khỏi chỗ đó rồi."
Tô Yên nghe, lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Phát hiện bọn họ tiến vào một tòa thành trì, ở trên phố còn có yêu đi ngang qua.
Tay Tô Yên bắt lấy hắn vạt áo cũng chậm rãi buông ra.
Trong lòng bình tĩnh rất nhiều.
Nàng lúc này mới phát hiện, thế nhưng cả người mình ướt đẫm.
Tay còn đang run rẩy.
Hoa Khuynh không nói thêm gì, chỉ vẫn luôn ôm nàng vào trong ngực.
Cho đến khi bọn họ tiến vào một nhà khách điếm.
Thanh toán vàng lá sau đó tiến vào trong phòng.
Hắn đặt nàng ở trên giường.
Thấy nàng chậm rì rì lau mồ hôi trên má.
Hắn khom lưng cúi xuống hôn, nhìn nàng
"Sợ như vậy?"
Tô Yên sửa sang lại một chút cảm xúc, vốn dĩ muốn lắc đầu.
Cuối cùng, vẫn là héo héo gật đầu
"Rất nhiều côn trùng ở thành đàn, liền sẽ sợ hãi, cũng không cách nào đi đường."
*****
Edit: Tinh Niệm
Vừa mới ở trên hoang mạc kia.
Đừng nói chiến đấu cùng những con mối đó.
Dù tính là bước chân đi, phỏng chừng mới vừa động, chân đã mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
Tuy rằng là nguyên thân sợ hãi, nhưng trải qua một hồi như vậy.
Trong lòng Tô Yên cũng có ám ảnh.
Hoàn toàn biến thành nàng sợ hãi.
Hoa Khuynh ngậm cười
"Ân nhân"
Hắn hô một tiếng.
Tô Yên ngẩng đầu
"Ân?"
Giây tiếp theo, đã bị Hoa Khuynh ấn ở trên giường.
Kề sát thân thể của nàng, hôn lên môi nàng.
Khác với những lần trước hung mãnh.
Lần này khó được ôn nhu.
Chờ đến khi lực chú ý của Tô Yên hoàn toàn đều ở trên người hắn.
Hắn cười nhạt ghé vào bên tai Tô Yên.
"Bộ dáng vừa nãy của Ân nhân, thực ngốc a."
Tô Yên chớp chớp mắt, lập tức hiểu rõ.
Hắn đang chê cười nàng?
Nàng trầm mặc một cái chớp mắt, bỗng nhiên dùng sức, nâng chân lên câu lấy eo hắn, thoáng dùng sức, thuận thế vừa chuyển.
Tư thế tức khắc biến thành Tô Yên đè nặng Hoa Khuynh.
Một bàn tay nàng chống giường.
Một bàn tay khác nâng cằm Hoa Khuynh lên.
Cúi người, hôn xuống.
Rất là bá đạo.
Nàng vừa hôn xong, Hoa Khuynh sững sờ ở chỗ đó.
Một nữ tử luôn luôn mềm mại, đôi mắt trong suốt, đột nhiên kiên cường lên.
Thế nhưng hắn cảm thấy càng câu nhân.
Tô Yên nhìn hắn, sau đó nói
"Ta về sau sẽ không để mình gặp chuyện như vậy nữa, cho nên, Chàng phải quên chuyện vừa nãy đi."
Hoa Khuynh nghe ra ý của nàng.
Là cảm thấy mất mặt?
Hắn duỗi tay thưởng thức một lọn tóc đang rũ xuống của Tô Yên.
Ở trên tay quấn quanh
"Nếu ta quên đi, có chỗ tốt gì sao? Ân nhân?"
Tô Yên nhìn hắn
"Ta là ân nhân cứu mạng của chàng, chàng còn muốn được chỗ tốt gì nữa?"
Hoa Khuynh trong mắt hiện lên ánh sáng.
Trước kia vẫn luôn cảm thấy vị ân nhân này của hắn ngốc ngốc, bộ dáng thực dễ lừa.
Hiện giờ mới phát hiện, không dễ lừa a.
Không chỉ là không dễ lừa, dường như còn có chút thân thủ nha.
Như là vừa nãy, nàng duỗi tay đã có thể đè ép hắn.
Đang nghĩ ngợi tới đây, Tô Yên bỗng nhiên cúi người, lại lần nữa hôn hắn.
Một bên hôn một bên cắn.
Hắn giống như càng thích hôn một cách đơn giản thô bạo.
Quả nhiên, nàng vừa cắn, cả người hắn đều hưng phấn không ít.
Lại như là đang khắc chế cái gì. Vẫn luôn ôm eo nàng, không có động tác gì khác.
Chờ Tô Yên hôn xong.
Nàng phát hiện Hoa Khuynh trong mắt đều mang theo dục vọng, khóe môi bị nàng cắn có chút đỏ lên.
Nhìn qua càng thêm một phần mị lực.
Một đôi phượng nhãn lưu chuyển ở trên người Tô Yên.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia.
Như thế nào hắn cười, liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, rất muốn lại hôn một chút.
Lúc này, Hoa Khuynh yết hầu lăn lộn ra tiếng
"Ân nhân, còn muốn hôn sao?"
Tô Yên nhịn không được liếm một chút môi.
"Muốn"
Một chữ rơi xuống, lại lần nữa cúi người hôn xuống.
Hoa Khuynh bị nàng trả lời dứt khoát một câu, hắn buồn cười.
Vốn tưởng rằng đầu gỗ này khó nở hoa, phải hướng dẫn từng bước.
Chỗ nào biết, còn dễ dụ hoặc như vậy a.
Một khi đã thế, liền không cần nở hoa rồi.
Chọn ngày lành tháng tốt, ăn vào trong miệng.
Hoa nở hay không, từ từ sẽ tới.
Hoa Khuynh phát hiện, từ khi ngày càng thân mật cùng nàng.
Chuyện báo thù, hắn đều gác qua một bên.
Vốn tưởng rằng chỉ là một người giúp hắn giải buồn.
Không nghĩ tới thế nhưng bá chiếm tất cả lực chú ý cùng tâm tư hắn.
Điều này khiến trong lòng hắn khiếp sợ.
Nhưng hắn cũng lười sửa đúng.
Nhìn nàng cười nhạt, ôm hắn.
Trái tim đen tối kia giống như đều đang nhảy lên.
Chỉ có vào một khắc đó hắn mới có thể biết, chính mình còn sống.
Nhất cử nhất động của Hoa Khuynh, đều mang theo dụ hoặc cùng dục vọng.
Tô Yên tự nhiên là biết hắn là muốn làm gì.
***
Yêu Vương đại nhân hắc hóa trung 35
Chỉ là vào ngay lúc này, Hoa Khuynh đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tô Yên sửng sốt, dừng động tác hôn môi.
Cúi đầu đi xem hắn.
Chỉ thấy môi hắn bị nàng cắn hồng hồng, sắc mặt lại rất tái nhợt.
Tô Yên nuốt một chút.
Nàng duỗi tay, vỗ về chơi đùa môi hắn
"Cắn đau?"
Nàng rối rắm.
Chỗ nào biết, được nàng vừa chạm vào, Hoa Khuynh trong miệng tràn ra một tiếng hừ thoải mái.
Gương mặt chậm rãi khôi phục bình thường, có chút... quá bình thường.
Gương mặt Hắn đang nóng lên.
Lúc này, Hoa Khuynh mở mắt.
Một đôi phượng nhãn nâng lên.
Mặt mày mang theo một cỗ lười biếng cùng ý vị liêu nhân.
Yết hầu lăn lộn
"Ân nhân"
Thanh âm khàn khàn kia bao hàm dục vọng.
Tô Yên sau khi trố mắt một cái, chớp chớp mắt, sắc mặt có chút hồng.
"Chàng...."
Nàng lại không phải người ăn chay niệm phật, câu dẫn như vậy là ai cũng chịu không nổi a.
Tô Yên còn đang nghĩ nghĩ, Hoa Khuynh đột nhiên xoay người đè nàng ở dưới thân.
Hôn môi, âu yếm, trằn trọc triền miên, ôm chặt bên người.
Hoa Khuynh từng tiếng nói bên tai Tô Yên
"Ân nhân, Hoa Khuynh sẽ làm nàng thoải mái."
Hắn ngậm ý cười, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.
Tô Yên chạm vào hắn, chỉ cảm thấy thân thể hắn nóng bỏng.
Hắn chậm rãi nói xong câu kia, bỗng nhiên cúi người.
Động tác hôn môi trở nên hung mãnh dùng sức.
Trên tay cũng nhanh chóng xé rách quần áo Tô Yên.
Liền nghe xoẹt một tiếng.
Quần áo nàng đã bị xé rách hơn phân nửa.
Da thịt tinh tế còn có yếm hồng lộ ra.
"Ưm ~"
Tô Yên truyền đến một tiếng rên nhẹ.
Làm động tác hắn ngừng lại phút chốc, sau đó càng thêm thô bạo dùng sức.
Hắn từng tiếng gọi Tô Yên
"Ân nhân"
Thanh âm kia mang theo dụ hoặc cùng câu nhân.
Tô Yên trong đầu tất cả đều là hỗn độn, vô pháp tự hỏi, chỉ có thể tùy ý hắn đùa nghịch.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa đột nhiên truyền đến
"Ký chủ, ký chủ, thanh tỉnh một chút, không cần bị mê hoặc."
Tô Yên nghe được thanh âm Tiểu Hoa, mở mắt, thanh tỉnh trong chớp mắt.
Nhưng liền nghe hắn nói từng tiếng ngữ điệu liêu nhân, nhìn dục vọng xuất hiện trên gương mặt kia.
Đảo mắt liền lại muốn say mê trong đó.
Tiểu Hoa có chút sốt ruột
"Ký chủ! Không cần bị mê hoặc, ký chủ?? Thanh tỉnh một chút, hắn sắp chết!"
Một câu cuối cùng này của Tiểu Hoa, lập tức làm Tô Yên tỉnh táo lại.
Tô Yên thanh âm trầm tĩnh
"Hắn làm sao vậy?"
"Ký chủ, bởi vì hắn thanh trừ những cái con mối đó, điều động Thánh Khí.
Cho nên trong cơ thể linh khí bạo trướng, hắn hiện giờ đã có chút tẩu hỏa nhập ma.
Chị cần phải dẫn hắn đến một địa phương an tĩnh, để hắn hoàn toàn biến thành hoàng kim cự mãng.
Bằng không hắn không chịu nổi linh khí do Thánh Khí mang đến.
Sẽ ở lúc các ngươi... ái ái, nổ tan xác mà chết."
Tô Yên
"······"
Nàng sau khi nghe xong Tiểu Hoa nói, giây tiếp theo, nâng tay lên, một chưởng đánh vào trên cổ Hoa Khuynh.
Tức khắc, người kia hôn mê bất tỉnh.
Nàng xoay người đứng lên, sửa sang lại quần áo.
Đầu đã chậm rãi thanh tỉnh.
Lúc này, nàng mới phát giác không thích hợp.
"Tiểu Hoa"
"Ân? Ký chủ?"
"Vừa mới, là chuyện như thế nào?"
"A, ký chủ cũng đã nhận ra a, có phải cảm thấy chính mình sa vào quá nhanh hay không?"
Tiểu Hoa non nớt nói.
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Nàng không che dấu thừa nhận.
"Ký chủ, xà tính dâm đãng, mà hắn lại có được hắc ám Thánh Khí " Medusa nguyền rủa ".
Trên người hắn sẽ không tự giác phát ra hơi thở câu dẫn người, chỉ cần hắn muốn, trên cơ bản không ai có thể thoát được."
← Ch. 129 | Ch. 131 → |