Yêu Vương đại nhân hắc hóa (4)
← Ch.128 | Ch.130 → |
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Hoa Khuynh không nói gì, hắn quay lại nhìn về phía Tô Yên.
Hắn cho rằng nàng sẽ có chút phản ứng.
Dù sao ân nhân của hắn là muốn độc chiếm hắn.
Nào biết, Tô Yên một chút phản ứng cũng không có.
Thậm chí còn hướng tới hắn gật gật đầu.
Ý bảo hắn đáp ứng.
Kết quả là, vốn dĩ tâm tình Hoa Khuynh cũng không tệ lắm, môi ngậm ý cười, nhưng đôi mắt lại đen nhánh như có thể tích ra mực.
Hắn rất không vui.
Cực kì không vui.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Yên,
"Nàng muốn để ta kết hôn cùng người khác?"
Lúc nói, đuôi rắn của hắn lại lần nữa biến thành hai chân, bước từng bước một tới gần Tô Yên.
Sau đó nhéo cằm nàng, bắt nàng phải đối diện với mình
"Ân nhân chính là đối với ta như vậy?"
Lời nói nhẹ nhàng, lại như ngập trong lửa giận, làm người khủng bố âm trầm.
Tô Yên chớp chớp mắt, không phản ứng lại.
Người này, nói trở mặt liền trở mặt?
Nàng nhớ rõ... trong 《 Yêu Vương giáng thế 》 nguyên thân cũng là tác hợp Hoa Khuynh cùng Thánh Nữ nhanh chóng kết hôn.
Bởi vì cao trào đầu tiên trong truyện chính là phát sinh vào đêm Hoa Khuynh cùng Thánh Nữ kết hôn.
Lại không phải là kết hôn thật, như thế nào còn giận?
Tô Yên lôi kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói
"Không muốn kết hôn liền không cưới, không cần tức giận a."
Những người khác tức giận cũng chỉ là đơn thuần giận dỗi.
Hoa Khuynh tức giận, vậy đó chính là máu chảy thành sông.
Cho nên, vẫn là nên an ủi hắn đi.
Nàng nghĩ như vậy.
Nhưng mà, hình như lời trấn an của Tô Yên không có chút tác dụng nào.
Ngược lại hắn nhìn qua càng tức giận hơn.
Không muốn kết hôn liền không cưới?
Như vậy cũng không thèm để ý?
Hắn nhéo cằm nàng, càng thêm dùng sức.
Trong chốc lát Tô Yên liền nước mắt lưng tròng.
Nàng không có linh lực chống cự, thật đau a.
Nàng cũng không muốn khóc, nhưng đây là phản ứng sinh lý, không khống chế được.
"Vậy chàng muốn như thế nào?"
Nàng nước mắt lưng tròng hỏi.
Hoa Khuynh nhìn bộ dáng nàng ủy khuất, không biết vì sao lại nguôi giận.
Hắn rút tay về, nhìn về phía trưởng lão
"Đổi yêu cầu khác."
Trưởng lão tự hỏi trong chốc lát, nói
"Khách nhân, không cần cự tuyệt nhanh như vậy, ngươi có thể ở lại trong thôn chúng ta, cùng Thánh Nữ làm quen, có lẽ sẽ lưỡng tình tương duyệt, tự nguyện kết làm vợ chồng."
Tô Yên vừa nghe đến lưỡng tình tương duyệt.
Yên lặng duỗi tay nắm lấy cổ tay áo Hoa Khuynh, kéo hắn lại.
Lưỡng tình tương duyệt?
Không có khả năng.
Hoa Khuynh nhìn hành động của Tô Yên, lửa giận trong lòng dần dần được dập tắt.
Hắn duỗi tay, cầm lấy tay nàng.
Cho đến khi hai người đi ra khỏi phòng trưởng lão.
Hoa Khuynh nhẹ nhàng nói
"Hóa ra ân nhân không thèm để ý ta kết hôn cùng người khác, lại rất để ý ta với người khác lưỡng tình tương duyệt?"
Tô Yên nhìn Hoa Khuynh, chớp chớp mắt
"Kết hôn xong còn có thể hòa ly, hơn nữa cũng có khả năng không kết hôn được.
Chỉ cần chàng có thể trở thành yêu chân chính là tốt rồi.
Nhưng để chàng cùng người khác lưỡng tình tương duyệt, là không có khả năng."
Nàng nói cuối cùng một câu kiên định.
Một bộ dáng kiên quyết không có khả năng thoái nhượng.
Hắn nắm tay Tô Yên, một chút đến gần.
Ôm người vào trong ngực.
Cong môi dán bên tai nàng.
"Ân nhân nói cái gì cũng đúng."
Tô Yên nghe, gật đầu.
Đang muốn nói chuyện, hắn đột nhiên ôm nàng lên.
Không biết vì sao, lại ôm nàng ngay tại chỗ xoay một vòng.
Lúc dừng lại, đè lên Tô Yên, hôn lên môi nàng.
Tia sáng mặt trời cuối cùng chiếu rọi lên hai người.
Đến khi nụ hôn kết thúc, sắc trời đã tối đen.
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên thấy hắn đột nhiên hôn môi cũng không có gì bất ngờ.
Bởi vì nàng cũng sẽ đột nhiên hôn hắn.
Ví dụ, lúc hắn nghi ngờ nàng, còn có lúc hắn tức giận.
Sau đó, hai người liền ở trong một viện tử do thôn dân sắp xếp.
Sáng sớm hôm sau, nghe được trước cửa truyền đến âm thanh.
Tô Yên rời giường, đẩy cửa ra.
Vẫn là vị thôn dân hôm qua dẫn đường cho bọn họ.
Người kia đầu tiên thi lễ với Tô Yên, sau đó nói
"Hai vị, vị này chính là Thánh Nữ của chúng ta gọi là Thánh Nhu.
Theo ý của trưởng lão, để các ngươi tiếp xúc nhiều hơn, hy vọng có thể mau chóng quen thuộc."
Cùng lúc, vị nữ tử kia tháo khăn che mặt xuống.
Lộ ra một gương mặt mang theo tươi cười rất là thanh thuần.
"A, là các ngươi, chúng ta đã từng gặp nha.
Hôm qua cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta đã té ngã rồi."
Lúc nói, mặt nàng vô tội, một bộ cảm kích.
Khác với hôm qua, hôm nay Thánh Nhu mặc một thân y phục màu trắng.
Mang theo cảm giác thánh khiết.
Tô Yên nghiêng người cho nàng đi vào.
Thánh Nhu ánh mắt thật mau đã dừng ở trên người Hoa Khuynh.
Nàng cười mi mắt cong cong
"Xin chào, ta là Thánh Nhu, ngươi chính là người muốn cùng ta kết hôn mà trưởng lão nói sao?"
Một bộ dáng không hiểu thế sự.
Nhìn kỹ, nhưng thật ra có chút đáng yêu.
Nàng kéo ra một cái ghế ngồi ở trước mặt Hoa Khuynh.
Mà Hoa Khuynh lại là ngậm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
Tô Yên ở đằng kia rối rắm, rốt cuộc để nam nhân nhà mình hy sinh nhan sắc lấy ra Thánh Khí quan trọng hơn.
Hay là bảo hộ nam nhân của nàng càng quan trọng.
Mà khi nàng cúi đầu suy nghĩ.
Hoa Khuynh đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên, thanh âm sâu kín
"Ân nhân không có lời muốn nói?"
Tô Yên há mồm, đang muốn nói.
Lúc này Thánh Nhu đột nhiên đứng lên,
"Hoa Khuynh, chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Nói xong, duỗi tay liền muốn đi kéo tay Hoa Khuynh.
Phanh!
Một đạo kình khí hiện lên.
Thánh Nhu giống như diều bị đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài cửa.
Phịch! Dừng ở trên mặt đất.
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ngốc ở đằng kia.
Đôi mắt Hoa Khuynh sâu kín nhìn Tô Yên, nhìn chằm chằm vào nàng.
Giống như đối với hành vi đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm của nàng rất là bất mãn.
Tô Yên chỉ chỉ người ngoài cửa
"Ta vừa mới muốn ngăn, chàng đã xuống tay càng nhanh, hơn nữa tu vi ta còn chưa có khôi phục."
Mới vừa vừa nói xong, trong đầu Tiểu Hoa non nớt hỏi
"Ký chủ, chị là đang sợ sao?"
Ký chủ của nó tuy rằng chưa bao giờ gây chuyện, nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức.
Đây cũng chính là do EQ chậm chạp mà thành.
Trước nay Tô Yên đều không cần xem sắc mặt người khác để hành sự.
Muốn làm cái gì liền làm cái đó, ai cũng không uy hiếp được nàng, cũng không có người làm nàng sợ hãi.
Cần EQ cao làm gì?
Nhưng là hiển nhiên, ký chủ nhà nó hiện tại sẽ xem ánh mắt người khác a.
Nhìn nam chủ đại nhân thực tức giận, liền yên lặng biện giải hai câu cho mình??
Nếu là ở trước kia, ký chủ tuyệt đối một câu cũng không buồn giải thích.
Muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó, không quan hệ với nàng.
Tuy rằng biết là không nên, nhưng Tiểu Hoa vẫn rất muốn cười.
Sau đó, yên lặng ra tiếng
"Ký chủ cố lên!!"
Hoa Khuynh nhìn chằm chằm Tô Yên thật lâu, khóe môi hàm chứa ý cười
"Ân nhân, mạng ta là nàng cứu."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
"Ân nhân đã cứu ta, liền có trách nhiệm bảo hộ an nguy của ta."
Tô Yên
"······ hả?"
Hoa Khuynh như cũ nói
"Nếu là ân nhân bảo hộ không tốt, đó chính là ân nhân sai."
Tô Yên
"······"
Đây là cái lý luận thần thánh nào a?
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Hoa Khuynh từng bước một đi tới trước mặt Tô Yên, vậy nàng ở giữa vách tường và hắn, trước sau tiến lui không được.
Hắn dựa vào bên tai nàng, liếm láp một chút vành tai, nói một tiếng một tiếng
"Ân nhân tiếp theo nếu lại không bảo hộ được ta, liền sẽ bị phạt a."
Tô Yên nhìn Hoa Khuynh, bộ dáng hoàn toàn không thể tin.
"Chàng, chàng hoàn toàn có thể tự bảo vệ tốt chính mình."
Hoa Khuynh lúc này căn bản không tính toán ân cần mềm mỏng, chuẩn bị vũ lực uy hiếp thêm đe dọa
"Ân nhân còn muốn để ta lặp lại lần nữa."
Tô Yên suy nghĩ một chút tình huống hiện tại của mình.
Tu vi bị phong bế, chạy không ra được, còn phải ở cạnh hắn thật lâu thật lâu.
Nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp
"Đã biết, ta sẽ bảo hộ chàng thật tốt."
Nói xong, ôm lấy hắn.
Hoa Khuynh cười nhạt
"Ân nhân thật tốt với ta."
Tô Yên đã không buồn nghĩ nữa.
Nhưng là nàng vẫn là ngẩng đầu lên
" Nếu ta là đánh không lại làm sao bây giờ?"
Vấn đề này rất quan trọng, tu vi của nguyên thân tuy rằng ở trong môn phái kia xem như là rất cao.
Nhưng ở trong toàn bộ đại lục, còn không đủ xem.
Gặp được cường giả, cũng chỉ có bị đánh nát.
Hoa Khuynh bị nàng nghiêm nhìn.
Vốn tưởng rằng nàng là bị bắt đáp ứng, không nghĩ tới thật đúng là đang tự hỏi vấn đề bảo hộ hắn.
Nghĩ như vậy, Hoa Khuynh cao hứng.
Nụ cười cũng có vài phần chân thật.
"Sẽ không có chuyện đánh không lại."
Hắn nói một câu như vậy.
Tô Yên nghe, gật gật đầu.
Lại ghé vào trong lòng hắn.
Thánh Nhu bị một chưởng đánh bay ra, hai ngày sau đó, liền không còn người nào xuất hiện nữa.
Thẳng đến hoàng hôn ngày thứ ba.
Người dẫn đường kia lại lần nữa xuất hiện.
Chỉ là khác với lúc trước khách khí, khẩu khí hắn ta trở nên lạnh như băng
"Hai vị, đi thôi, trưởng lão muốn gặp các ngươi."
Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Lúc này đây, bọn họ cũng không phải đi hướng nhà của trưởng lão.
Ngược lại là đi tới vị trí trung tâm của thôn xóm.
Một chúng thôn dân đều tụ tập ở trước mặt pho tượng kia.
Tô Yên cùng Hoa Khuynh đi theo người dẫn đường lên đài cao.
Trên đài cao, Thánh Nhu mặc y phục thuần trắng, để chân trần, đứng ở chỗ đó.
Phía dưới, trưởng lão sắc mặt rất khó nhìn, không còn là bộ dáng kích động khách khí như trước kia.
Tô Yên nhìn tình huống này, hiển nhiên bọn họ sẽ có động tác.
Nhưng, không giống trong sách viết.
Cảnh tượng trong sách là trong lúc Hoa Khuynh cùng Thánh Nhu cử hành bái thiên địa.
Những người đó cũng thực vui vẻ cao hứng.
Mà bây giờ, bọn họ là muốn trực tiếp dùng sức mạnh?
Sau khi lên đài cao, Tô Yên nhón chân nhỏ giọng nói ở bên tai Hoa Khuynh
"Thánh Khí ở sau pho tượng xà nhân này.
Chỉ có dùng máu Thánh Nữ mới có thể mở ra.
Bọn họ muốn lợi dụng chàng để cởi bỏ nguyền rủa của tộc xà nhân, chàng phải cẩn thận"
Nói xong, Tô Yên đứng lại vị trí.
Mà ánh mắt Hoa Khuynh lại nhìn Tô Yên thật lâu.
Con ngươi đen nhánh kia che lấp suy nghĩ ở đáy mắt.
Không có nói nữa.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi toàn bộ thôn xóm.
Bọn họ ai cũng không nói chuyện.
Ngay khi mặt trời hoàn toàn lặn vào Tây Sơn.
Trưởng lão ra tiếng.
"Thần a, chúng ta chuộc tội ngàn năm.
Hiện giờ cầu xin ngài, tha thứ cho chúng ta, để chúng ta rời khỏi nơi này.
Chúng ta tìm được xà nhân lưu lạc bên ngoài.
Chỉ hy vọng đem hắn hiến tế, đổi lấy thân thể bình thường của chúng ta."
Khi giọng nói vừa dứt, người chung quanh bắt đầu ngâm xướng.
Mọi người lắc mình biến hóa, đồng thời đều biến thành nửa người nửa xà.
Chỉ có Tô Yên cùng Hoa Khuynh đứng ở trên đài cao, không có phản ứng gì.
Sau đó, thời gian bọn họ ngâm xướng càng ngày càng dài.
Phía sau pho tượng kia động.
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Một tia ánh sáng kim sắc từ trong ánh mắt pho tượng kia bắn ra.
Hoa Khuynh ngẩng đầu xem, Tô Yên liền duỗi tay, bưng kín đôi mắt hắn
"Không cần xem."
Tô Yên gắt gao ôm hắn.
Hoa Khuynh mặc cho nàng che mắt.
Trong nháy mắt đó, chuyện chiếm lấy Thánh Khí bị hắn quên đi ở sau đầu.
Hắn buông xuống con ngươi, khóe môi gợi lên.
Nàng đang bảo hộ hắn sao?
Nhận thức điều này.
Làm trái tim tan vỡ biến đen của hắn, có một cái chớp mắt rung động.
Phụ thân muốn đem hắn luyện thành dược nhân, mẫu thân trước khi chết còn nguyền rủa hắn.
Những người bạn tốt, lão sư giỏi, đã tự tay phế đi tu vi của hắn, ném hắn xuống vực sâu, muốn hoàn toàn giết chết hắn.
Từ một khắc hắn tỉnh lại kia, trong lòng chỉ có một ý tưởng.
Tất cả mọi người đều đáng chết.
Phụ thân hắn, lão sư hắn, bằng hữu hắn.
Hắn đều sẽ tự mình giết chết.
Thiện tâm đã bị đập nát, ông trời không cho hắn chết, còn không phải là để hắn báo thù sao?
Từ lúc hắn chọn con đường này, chưa bao giờ dao động.
Hắn cũng vẫn luôn một mình thẳng hướng mà đi.
Chỉ là Tô Yên này a.
Có chút ngoài dự kiến của hắn, càng ngày càng ngoài dự kiến.
Đây dường như, vẫn là lần đầu tiên được người che chở.
Hắn muốn ôm nàng, vẫn luôn ôm nàng.
Tay không biết khi nào đã ôm thân thể gầy yếu này vào trong ngực.
Đầu gác ở trên vai nàng.
Tùy ý nàng che chở.
Mà ở ngay lúc này, người trong thôn không biết vì sao, đột nhiên mang theo sát khí phóng tới hai người bọn họ.
Chỉ nghe trưởng lão kia nói
"Đưa người nam nhân này ném vào thánh quang, hiến tế cho thần minh."
"Vâng!"
Bốn phương tám hướng vang lên tiếng đáp ứng, sau đó, tất cả mọi người đi tới.
Thánh Nhu đứng ở chỗ đó nhắm mắt lại, đau khổ như đang chống đỡ cái gì.
Thánh Nhu là Thánh Nữ tộc xà nhân, nghe nói là có được năng lực truyền lời.
Ở trong mắt tộc xà nhân, là Thánh Nữ mời thần minh đến.
Cho nên địa vị của Thánh Nữ trong tộc cực kỳ cao.
Nhưng kỳ thật không phải vậy.
Cái gọi là năng lực truyền lời, kỳ thật là cùng Thánh Khí nói chuyện với nhau.
thân thể Tô Yên chuyển động, nàng nhanh chóng chạy tới chỗ Thánh Nhu, sau đó, giơ tay một cái đã bắt được côt tay Thánh Nhu.
Nâng chủy thủ trong tay lên, cắt một chút trên tay nàng ta, máu tươi nhỏ giọt.
Tô Yên nắm cổ tay Thánh Nhu, dùng sức ấn ở phía sau tượng đá.
Máu theo lòng bàn tay Thánh Nhu hạ xuống.
Nàng ta kinh hoảng thất thố
"Không, không, không cần."
Mọi người chung quanh dừng tiến công lại.
Đều mau chóng lui về phía sau, một bộ dáng hoảng sợ.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, nàng có thể cảm nhận được đầu ngón tay mình đang hóa đá.
Chỉ chốc lát nữa, cả người nàng sẽ bị hóa đá hoàn toàn.
Đây cũng là nguyên nhân, Thánh Khí này gọi là Medusa nguyền rủa.
Nó sẽ hóa đá bất cứ ai dựa gần nó, chạm đến nó.
Ánh mắt Tô Yên nhìn về phía Hoa Khuynh bên cạnh.
Cơ hồ là vừa đối mắt với hắn, nàng gợi lên khóe môi, lời còn còn chưa kịp nói.
Nháy mắt đã hóa thành một pho tượng đá.
Thánh Nhu phát ra thanh âm thống khổ.
Máu trong thân thể nàng ta đang bị tượng đá kia hút ra bên ngoài.
Thánh Nhu cuối cùng hoàn toàn ngất đi.
Thân thể oai đảo, nện ở trên đài cao.
Hoa Khuynh đứng ở chỗ đó, thân thể cứng đờ.
Đại khái là hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân vừa mới còn ở hắn lòng ngực, đảo mắt đã bị hóa đá.
Tượng đá vỡ ra, một quyền trượng vàng hình đầu rắn thoáng hiện ra.
Lơ lửng ở giữa không trung, tản ra ánh sáng.
Thôn dân đã rút lui rất xa, tất cả đều quỳ lạy ở trên mặt đất
"Thần Minh!"
Quyền trượng đầu rắn, mặt trên có hoa văn màu đen, mang theo hơi thở thần bí xa xưa, ập vào trước mặt cho người ta một loại cảm giác hít thở không thông.
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Hoa Khuynh nhìn, hắn lắc mình biến thành đuôi rắn.
Chuyện thứ nhất không phải là đoạt lấy quyền trượng kia.
Mà là bế Tô Yên đã bị hóa đá lên, đặt sang một bên.
Sau đó, đôi mắt hắn đen nhánh, quanh thân khí thế âm trầm không biết từ đâu mà đến.
Dao động từng bước một đi đến quyền trượng.
Hắn vươn tay vươn tới.
Liền nghe thấy quyền trượng phát ra một loại âm thanh như rắn kêu, làm người sợ hãi.
Tại đây, dưới bầu trời hắc ám, có vẻ cực kỳ rợn người.
Hoa Khuynh duỗi tay, túm lấy quyền trượng đang muốn bay lên trời kia.
Khi hắn vừa cầm quyền trượng, không biết vì sao, quyền trượng phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Như là sinh ra cộng hưởng.
Giống như đã đợi thật lâu, rốt cuộc cũng đợi được chủ nhân của nó tới, ở trong tay Hoa Khuynh, thân gậy rung động.
Sau đó, những hoa văn trên quyền trượng bắt đầu chuyển động.
Từ trên lan tràn xuống phía dưới, như là vật sống vậy, lan tràn tới trên cánh tay Hoa Khuynh.
Sau đó vẫn luôn uốn lượn, cho đến vị trí xương bả vai của hắn, hoa văn đen nhánh như bụi gai nở rộ, kim quang hiện lên.
Tạo thành dấu vết ở trên da thịt hắn.
Như thế, khế ước hình thành.
Toàn bộ thân thể Hoa Khuynh bay lên, lơ lửng ở giữa không trung.
Nhìn quyền trượng trong tay, mày nhíu chặt.
Nhắm hai mắt lại.
Nửa canh giờ sau.
Quyền trượng trong tay hắn càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất không thấy.
Hoa Khuynh mở mắt.
Dường như khác với lúc trước.
Tan bớt hơi thở âm trầm.
Nhiều thêm một phần ······ câu nhân dụ hoặc? Hắn nâng mí mắt lên, môi ngậm ý cười, vẫn là bộ dáng đó.
Lại làm người cảm thấy như bị dụ hoặc.
Nhìn một cái liền cảm thấy khiếp hồn.
Hắn từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống, người thôn Xà Nhân còn đang quỳ lạy.
Thậm chí còn muốn thành kính hơn lúc trước.
Thanh âm trưởng lão khiêm tốn, cung kính
"Đại nhân, chúng tôi nguyện vì ngài vào sinh ra tử."
Thái độ khác hoàn toàn với bộ dáng muốn đánh muốn giết lúc trước.
Hoa Khuynh mí mắt giật giật, sửa sang lại cổ tay áo
"Thu một đống phế vật làm người hầu? Các ngươi cảm thấy ta thực nhàn rỗi?"
Giọng nói rơi xuống, hắn không hề đi quản đám thôn dân càng thêm thành kính thậm chí có chút sợ hãi kia nữa.
Đi xuống đài cao, tới trước mặt Tô Yên đã hóa đá.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nàng, chậm chạp không lên tiếng.
Phía sau, cái kia trưởng lão vội vàng ra tiếng
"Đại nhân, có biện pháp cứu vị cô nương này, giúp nàng khôi phục bình thường."
Hoa Khuynh rốt cục cũng nghe lọt được một câu này.
Thanh âm lười nhác "Nói"
Theo sát, trưởng lão liền nói
"Ở phía sau thôn chúng ta, có một cái hồ thánh.
Chỉ cần đưa cô nương ngâm ở trong nước, nàng sẽ thực mau khôi phục lại."
Hoa Khuynh nghe, nhìn thoáng qua trưởng lão kia, lại nhìn Tô Yên.
Cười.
Nửa ngày sau ra tiếng
"Dẫn đường."
"Vâng."
Trưởng lão đứng dậy, đi phía trước.
Hoa Khuynh bế người đá Tô Yên lên.
Đi theo trưởng lão ra phía sau thôn trang.
Đi vào bên trong mới phát hiện nơi đó có một cái động.
Xung quanh rậm rạp cổ thụ, bên cạnh là một con suối chảy xuôi.
Hơi thở cổ xưa ập vào trước mặt.
Trưởng lão chỉ vào nơi xa
"Chính là nơi này."
Nói xong, phía sau có một thôn dân đi tới, cầm theo vải bố trắng tinh ở trong tay.
Trưởng lão nhận lấy, cúi đầu nói
"Chỉ cần ngâm mình một canh giờ có thể hóa giải thạch hóa, chỉ là y phục trên người cô nương, cũng sẽ bị tan ra."
Hoa Khuynh duỗi tay, cầm vải bố trắng kia.
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Sau đó, ôm Tô Yên đi đến bờ hồ.
Trưởng lão cùng với thôn dân đã bỏ chạy từ sớm.
Từ khi Hoa Khuynh có khế ước cùng Thánh Khí.
Bọn họ thực tự nhiên tiếp nhận Hoa Khuynh là vương.
Tiếp đó, Hoa Khuynh ôm Tô Yên, tiến vào trong nước hồ.
Đặt nàng ở bên trong.
Hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt một khắc cũng không rời đi khỏi người nàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Thực mau nước hồ nổi lên tác dụng.
Dần dần lộ ra da thịt tinh tế của Tô Yên.
Nguyên bản quần áo mặc trên người, cũng bị nước hồ này tẩy sạch.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, tại ban đêm yên tĩnh.
Truyền đến một tiếng nữ tử tiếng kinh hô
"Chàng buông ra. Đau!"
Đi theo, là âm thanh xôn xao bọt nước khuấy động.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy một nam tử ăn mặc chỉnh tề, quần áo ướt hơn phân nửa, đứng ở trong hồ.
Trong lòng ngực hắn còn ôm một nữ tử.
Dáng người nàng thực đẹp, da thịt trắng nõn tinh tế.
Chỉ là toàn thân trần truồng bị nam tử ôm.
Càng làm cho người mặt đỏ tim đập chính là, nam tử đang cắn đẫy đà trước ngực nữ tử.
Nàng đau đến ngẩng đầu lên, chống đẩy.
Nhưng mà người nọ như cũ không hề có ý định nhả ra.
Hút duẫn trằn trọc.
Tô Yên tuy rằng đã bị hóa thạch, nhưng mà ý thức vẫn còn.
Kết quả nàng vừa mới có thể khôi phục thân thể, đang muốn nói cảm tạ.
Người này liền vớt nàng từ trong nước lên, cả người mang theo tức giận cắn xuống.
Thật lâu sau, hốc mắt Tô Yên đỏ đỏ.
Thuần túy là cho kích thích sinh lý.
Cũng không phải là nàng thật sự muốn khóc.
Nàng run run nói
"Chàng, chàng buông ra."
Thanh âm nàng nhỏ chút, mềm nhẹ chút.
Cuối cùng, người nào đó hạ miệng không lưu tình, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Tô Yên duỗi tay lôi kéo quần áo hắn, nhón chân dán vào trong.
Thật là trần như nhộng a.
Nàng lấy ra một bộ y phục từ túi không gian, vừa mới chuẩn bị mặc vào, người nào đó duỗi tay, xé.
Từng mảnh nhỏ y phục rơi xuống mặt nước.
Nàng nhìn hắn một cái.
Hắn một câu cũng không nói, chỉ là đôi mắt sâu kín nhìn nàng.
Nàng lại lấy ra một bộ, như cũ vẫn là đồng dạng kết cục.
Xé rồi lại xé.
Liên tiếp vài lần.
Nàng nâng đôi mắt ngập nước lên, nhìn hắn,
"Ta là ân nhân của chàng, vừa mới nãy còn giúp chàng lấy được Thánh Khí kia, chàng nên cảm tạ ta."
Mà không phải ở chỗ này cắn nàng, còn xé y phục nàng.
Đang nghĩ ngợi tới đây, Hoa Khuynh nhìn nàng, tầm mắt sâu kín.
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới hắn tựa hồ càng tức giận.
Hắn nhéo cằm Tô Yên, trong mắt như có cảm xúc đang quay cuồng
"Ta muốn nàng cứu? Ta muốn nàng giúp ta lấy Thánh Khí kia?"
Lực tay hắn rất lớn.
Cằm Tô Yên đau đến lợi hại.
Người này, quả thực chính là trở mặt không biết người.
Nàng nhấp miệng.
Dựa theo trong nguyên tác miêu tả.
Hoa Khuynh cuối cùng lấy được Thánh Khí.
Nhưng mà quá trình thực thảm.
Bị mất hơn phân nửa máu, trên đuôi rắn cũng để lại một vết sẹo thật dài.
Căn cứ trong nguyên tác, nàng biết chính mình dù có bị hóa thạch cũng có thể cứu sống.
Bất quá, nguyên thân cũng không bị thạch hóa, mà một nhóm là thôn dân.
Sau đó, Hoa Khuynh đồng ý thu nhận bọn họ.
Những người đó mới dọn một đám tượng đá đưa bọn họ đến hồ sau thôn để khôi phục bình thường.
Tô Yên nhất định sẽ không cãi với hắn.
Nàng che lại ngực, cúi đầu, cái gì cũng không nói.
Trầm mặc thật lâu sau, nàng nhấp môi ra tiếng
"Vậy, chàng muốn thế nào? Đường ai nấy đi?"
Nàng luôn có thể thực mau dọn sạch những cảm xúc vô dụng kia, nghiêm túc phân tích sự tình tiếp theo.
Tức giận cũng là như thế.
Hoa Khuynh tức đến lộn ruột.
Hiển nhiên, mỗ nữ nhân nào đó cũng không biết rốt cuộc vì sao mà hắn tức giận.
Thậm chí còn đang hỏi hắn, là muốn tiếp tục cùng nhau đi hay là muốn tách ra.
*****
Editor: Vio
Beta: Tinh Niệm
Hoa Khuynh buộc nàng ngẩng đầu đối diện cùng mình.
Ý cười trên khóe môi hắn càng ngày càng đậm, ánh mắt lại càng thêm sởn tóc gáy.
"Nàng lặp lại lần nữa. Đường ai nấy đi?"
Tô Yên mím môi
"Chàng không thể không nói lý như vậy."
Nàng tức giận nửa ngày, cũng chỉ nói ra một câu không có chút tàn nhẫn nào như thế.
Hoa Khuynh nhìn nàng, ôm người vào trong ngực, một chút một chút tới gần
"Ta không nói lý? Ta thấy chính là nàng không phân rõ phải trái."
Tô Yên mím môi càng ngày càng chặt.
Nàng không có tu vi, tránh cũng tránh không được.
Hiện giờ mới thật là người là dao thớt, mình là cá.
Hoa Khuynh gật đầu, dán bên tai nàng
"Về sau lại lần nữa nói đường ai nấy đi, ta liền khiến cho nàng biết thế nào là đau khổ."
Tô Yên cúi đầu, vẫn luôn im lặng chưa nói chuyện.
Hắn cởi áo ngoài, bọc lấy người, che đậy kín mít.
Bế ngang nàng lên, dựa vào đường cũ mà đi về.
....
Ba ngày sau, bọn họ vẫn luôn sinh hoạt ở trong thôn.
Chỉ là không khí giữa hai người, lại có chút không giống lúc trước.
Tô Yên cúi đầu, yên lặng ăn cơm.
Nàng ăn cơm thực quy củ, một bàn tay đỡ chén, một bên dùng chiếc đũa gắp đồ ăn.
Hoa Khuynh không ở chỗ này, chỉ có một mình nàng.
Thực mau, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Tô Yên cô nương."
Là thanh âm Thánh Nhu.
Tô Yên đứng lên, đi qua mở cửa.
Thánh Nhu lộ ra ý cười hiền lành
"Tô Yên cô nương, cô đang ăn cơm a."
Tô Yên gật gật đầu.
Sau đó liền nghe nàng nói
"Hoa Khuynh đại nhân đang cùng các trưởng lão dùng cơm, muốn tới hỏi cô muốn qua bên đó không."
Tô Yên nghĩ nghĩ.
Gật đầu
"Được."
Thánh Nhu sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu.
Hai người đi ra bên ngoài.
Chỉ nghe Thánh Nhu nói.
"Còn tưởng rằng cô sẽ không đi đâu. Xem ra cô thật là rất yêu Hoa Khuynh đại nhân."
Tô Yên nghe
"Ân."
Thánh Nhu nghe một lời như vậy, nàng ta không biết nói tiếp cái gì.
Đi sang bên kia, đến vị trí trung tâm không có người ngồi.
Bên kia truyền đến thanh âm cười nói hân hoan.
Mới phát hiện, cũng không phải là chỉ có trưởng lão.
Người trong thôn đều ở đằng kia.
Xem như là một yến hội nhỏ.
Hoa Khuynh ngồi ở chủ vị.
Có người đàn tấu nhạc cụ, nhóm nữ tử ăn mặc y phục xinh đẹp ở đằng kia nhảy vũ đạo yêu diễm.
Thánh Nhu là Thánh Nữ.
Dù hiện giờ Hoa Khuynh trở thành Vương của bọn họ.
Nhưng Thánh Nhu ở trong lòng mọi người vẫn rất có phân lượng.
Nàng ta đến gần, mọi người ánh mắt đều bị hấp dẫn lại đây.
Thánh Nhu cười
"Hóa ra mọi người đang khiêu vũ a."
Nàng ta vừa nói, liền có người lập tức ra tiếng
"Thánh Nữ vì đại nhân nhảy một khúc đi, đại nhân định là sẽ kinh diễm."
"Đúng vậy đúng vậy."
Một chúng thôn dân truyền đến tiếng phụ họa.
Thánh Nhu cũng tự nhiên hào phóng đồng ý
"Được a."
Sau đó, nàng hỏi Tô Yên một tiếng
"Tô Yên cô nương muốn nhảy cùng ta không?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta không biết khiêu vũ."
Thánh Nhu cười
"Vậy, mọi người đừng chê nha."
Nói xong, nàng ta vặn vẹo vòng eo, nhảy cùng đám vũ nữ kia.
Thánh Nhu dáng múa xác thật rất đẹp.
Ít nhất tại đây giữa một chúng nữ tử, liếc mắt một cái liền có thể trổ hết tài năng.
Mọi người ở đây đều bị Thánh Nhu hấp dẫn đi, Tô Yên cảm giác được mình bị một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm.
Vừa nhấc đầu, liền cách mọi người đối diện cùng Hoa Khuynh.
Tô Yên đứng ở chỗ đó chớp chớp mắt.
Cho nên, hắn kêu người gọi nàng tới làm cái gì?
Để nàng xem khiêu vũ sao?
Nàng đứng ở chỗ đó, nhìn Thánh Nhu vặn vẹo vòng eo, cẩn thận thưởng thức.
Hoa Khuynh đôi mắt sâu kín.
Từ một ngày ở bờ hồ đó, Hoa Khuynh vẫn luôn nghẹn một cục tức.
Nữ nhân này, là đầu gỗ sao??
← Ch. 128 | Ch. 130 → |