Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 128

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 128
Yêu Vương đại nhân hắc hóa (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe hắn nói, thần sắc đạm bạc

"Có nhắc tới."

Vừa nói, nàng vừa quan sát người này thật cẩn thận.

Nam nhân kia nghe, tựa hồ có chút hứng thú

"Hử? Hắn nói như thế nào?"

Tô Yên trả lời

"Hắn nói phụ thân rất tốt với hắn, thích nhất cây ngô đồng, còn từng muốn vào ngày sinh thần, tặng ngôi nhà do chính hắn mua cho ông."

Nam nhân sửng sốt, bước tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, thở dài

"Đứa con này của ta, ta thật sự đau lòng cho nó. Hiện tại đã rất lâu không thấy, thật nhớ nó quá."

Thời điểm nói, nơi đáy mắt có chút đỏ lên.

Cái bản lĩnh ngụy trang này, một đứa trẻ hơn mười tuổi chưa trải sự đời có thể không bị lừa sao?

Huống chi đây lại là phụ thân hắn.

Nam nhân kia lại cười nói

"Cô nương có bằng lòng cùng ta chờ hắn tới hay không?"

Tô Yên không nói chuyện.

Hắn ta thở dài

"Là gia nhân nhà ta không hiểu chuyện, mới khiến cho cô nương bị hôn mê.

Chờ đến khi Tiểu Khuynh tới, nhất định sẽ đem gia nhân kia giao ra, tùy các ngươi xử lý."

Nói đến đây, trên khuôn mặt chớp mắt đã tràn đầy bực bội, nhìn qua thật giống như rất tức giận.

Đang nói chuyện, chợt có một người chạy vào thông báo

"Lão gia, Hoa Khuynh thiếu gia đã trở lại."

Đôi mắt nam nhân kia sáng ngời, lập tức đứng dậy

"Còn thất thần làm gì nữa? Còn không mau đưa người vào?"

Một đôi mắt tràn đầy nóng bỏng.

Tô Yên ngồi ở chỗ đó, thử điều động một chút linh khí.

Phát hiện vô dụng.

Chính mình bị hạ dược còn chưa được giải.

Nói cách khác, nàng hiện tại không khác gì một người bình thường.

Lúc này, Hoa Khuynh đi đến.

Vẫn một thân bạch y, khóe môi mỉm cười, đôi mắt phượng hơi chếch lên.

Ánh mắt đầu tiên là đảo qua người Tô Yên.

Sau đó chuyển dời về phía phụ thân hắn.

Hai phụ tử nhìn nhau thật lâu, lúc sau Hoa Khuynh hành lễ

"Phụ thân, con đã trở lại."

Hoa phụ hai mắt rưng rưng

"Tốt! Tốt lắm, con trai! Trở về là tốt!"

Nói xong, biểu tình Hoa phụ càng ngày càng cao hứng

"Con trai, chờ thêm hai ngày nữa cùng phụ thân đi thăm mẫu thân con, đoán rằng nàng sẽ vô cùng cao hứng."

Hoa Khuynh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc

"Phụ thân đang nói cái gì vậy?

Mẫu thân không phải bị ông độc chết đến một mẩu xương cốt cũng không chừa lại hay sao?

Phụ thân muốn con đi bái kiến vị mẫu thân nào thế?"

Hoa phụ nghe được lời này, một chút xấu hổ cũng không có, ngược lại lau khóe mắt đang cao hứng rơi lệ

"Ta cho rằng con đã quên, không nghĩ tới còn nhớ rõ như vậy.

Tiểu Khuynh có còn nhớ rõ những con bò cạp độc, nhớ rõ hồ độc dược kia, thật là không uổng phí công ta đã tỉ mỉ giáo dưỡng con một phen."

Đôi mắt Hoa phụ như bắn ra ánh sáng, dùng sức nhìn chằm chằm Hoa Khuynh

"Con trai, cùng phụ thân đi thôi, phụ thân sẽ không hại con a."

Nói xong, liền muốn kéo tay Hoa Khuynh.

Hoa Khuynh tránh né một chút.

Thân thể Hoa phụ cứng đờ, không thể tin được

"Tiểu Khuynh lại không nghe lời?"

Sau đó nghe thấy ông ta thở dài nói

"Tiểu Khuynh cũng không nên trách phụ thân tàn nhẫn độc ác, về sau chỉ có thể đánh gãy tay chân ngươi, đem ngươi nhốt lại trong hồ độc dược, mới bảo đảm ngươi không chạy ra được."

Hoa phụ vẫy tay chỉ vào mấy người bên cạnh

"Các ngươi tới."

Gần như tất cả đều tiến về phía Hoa Khuynh, đám người lúc trước đến trói Tô Yên, còn có cả vị Nguyên Anh lợi hại kia nữa.

Hoa Khuynh mím môi cười nhìn phụ thân hắn

"Phụ thân không còn giả vờ nữa?"

Hoa phụ nghi hoặc

"Tiểu Khuynh đang nói cái gì vậy?

Cái gì giả vờ với không giả vờ.

Vi phụ vốn dĩ chính là cái dạng này.

Còn ngươi, đáng lẽ nên trở thành một dược nhân thượng hạng của ta.

Vì cái gì nhất định phải chạy đi, rồi chịu cái tội không có thật này cơ chứ?"

Dùng biểu tình cùng với bộ dáng quan tâm nói ra những lời làm người khác cảm thấy kinh sợ như vậy.

Hoa phụ xác thực là người đầu tiên.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngồi ở trên ghế, vẫn luôn không mở miệng.

Nhìn một đôi phụ tử này giằng co.

Thật lâu sau, Hoa Khuynh nhìn Hoa phụ, để lại một câu

"Ta vẫn luôn biết, phụ thân thích cây ngô đồng nhất."

Giọng nói vừa dứt, hắn lắc mình biến hoá, hình dạng nửa người nửa xà xuất hiện.

Đuôi rắn màu đen, hoa văn màu vàng tinh xảo uốn lượn xoay quanh trên mặt đất.

Hoa phụ đầu tiên là sửng sốt, giây tiếp theo đôi mắt tràn đầy ánh sáng

"Các người tới mau, bắt lấy hắn! Bắt lấy hắn!"

So sánh với sợ hãi, ông ta càng hưng phấn nhiều hơn.

Hoa Khuynh không thèm để ý đến bọn người đó, nhìn về phía Tô Yên, ngữ khí nhàn nhạt nói

"Nhắm mắt lại."

Tô Yên nghe lời, thành thành thật thật nhắm hai mắt lại.

Nàng ngồi yên không nhúc nhích.

Tiếp đó liền nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên bốn phương tám hướng.

Cùng với đó là tiếng kêu la thảm thiết.

Ngẫu nhiên còn có thể nghe được Tiểu Hoa nói.

Âm thanh non nớt, mang theo thảm đạm

"Ký chủ, nam chính đại nhân giẫm đầu những người kia xuống dưới. Buồn nôn quá! Muốn phun."

Nửa canh giờ sau

"Ký chủ, nam chính đại nhân hút sạch tu vi của cái vị Nguyên Anh kia, còn nghiền nát nội đan của hắn. Người kia đã tự sát."

Tô Yên nghe rất rõ ràng, chung quanh có tiếng thủ vệ bò lết, khấp khểnh muốn chạy ra khỏi nơi này.

Âm thanh Tiểu Hoa đột nhiên trở nên dồn dập

"Ký chủ! Cái người phụ thân kia của Hoa Khuynh đang tiến tới chỗ chị, ông ta muốn bắt chị."

Tô Yên gắt gao nhắm chặt mắt, cả người căng cứng lại, chuẩn bị nhận lấy một chiêu chí mạng.

Kết quả, đã qua một lúc, chậm chạp không thấy gì xảy ra.

Nàng hỏi Tiểu Hoa

"Người đâu?"

"A ··· chân bị đứt một đoạn, ngã trên mặt đất ngất xỉu."

Tô Yên

"······"

Trận đánh nhau này giằng co thật lâu.

Không, không phải đánh nhau.

Phải nói là đơn phương tàn sát.

Hoa Khuynh tiêu diệt Hoa gia so với trong sách hình dung có hơi chậm một chút.

Cũng đúng thôi, hắn còn chưa trở thành cự mãng hoàng kim chân chính.

Nhưng cho dù là vậy, với thực lực hiện tại, những người kia vẫn không phải là đối thủ của hắn.

Trừ bỏ mấy người tương đối lợi hại, hao phí chút thời gian.

Thì những người sau giống như cắt từng miếng, tốc độ thật nhanh.

Chỉ một lát sau, mùi máu tươi nồng đậm thổi qua.

Một câu "máu chảy thành sông" chính là để hình dung tình trạng hiện giờ, Hoa gia bị diệt môn.

Từ lúc hoàng hôn cho đến khi trời hoàn toàn tối đen.

Chỉ còn Hoa phụ là người sống sót cuối cùng của Hoa gia.

Hoa Khuynh cố ý lưu lại ông ta.

Hoa phụ tỉnh lại.

Một tràng máu me xác người rải rác đập ngay vào mắt.

Cuối cùng thì trong cặp mắt chứa đầy dục vọng kia, đã dấy lên sợ hãi.

Đại khái hắn trước nay không có nghĩ tới, hắn thân là gia chủ Hoa gia, lại có một ngày cũng giống như cá nằm trên thớt.

Làm dao thớt trong khoảng thời gian dài, cho rằng chính mình có thể áp đảo hết thảy mọi thứ trên đời, bất luận kẻ nào cũng không trừng phạt được hắn.

Nhưng trên đời này, làm gì có cái gì là tuyệt đối đâu?

Hoa phụ kéo cái chân tàn phế, từng bước dịch về phía sau.

"Không, ngươi không thể làm thế với ta, không có bất cứ kẻ nào có thể giết được ta!"

Mặt ông ta loang lổ toàn máu là máu, lời nói lộn xộn.

Trở thành kẻ thua cuộc, cũng không cách nào lại giả vờ, chỗ nào còn có bộ dáng âm hiểm cầm thú như trước kia?

Dưới thân Hoa Khuynh lại lần nữa biến thành hai đùi.

Hắn từng bước một đi tới trước mặt Hoa phụ.

Hoa Khuynh nhắm mắt lại, lắc lắc cổ

"Phụ thân yên tâm, ta sẽ khiến cho nơi này tất cả đều là cây ngô đồng, để chúng nó mỗi một ngày bồi phụ thân."

Hắn từ trong túi móc ra một bao hạt giống cây ngô đồng.

Rắc trên người Hoa phụ.

Mà Hoa phụ cũng không biết vì cái gì đột nhiên ngã trên mặt đất, hoảng sợ bịt tai gào thét.

"Không, không cần, cách xa ta ra!! Cút ngay!!!"

*****

Editro: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nuốt nước miếng, run rẩy giải thích cho Tô Yên

"Ký chủ, những cây ngô đồng kia, chính là lúc trước mỗi một người Tô phụ giết chết đều sẽ chôn thi thể của những người kia ở dưới gốc cây ngô đồng.

Phía sau Hoa gia có một vườn cây ngô đồng rất lớn."

Càng nghe những chuyện xưa kỳ dị phát sinh ở trên người nam chủ, càng có thể lý giải vì sao nam chủ biến thành cái dạng này.

Sống trong hoàn cảnh như vậy, ai có thể không bị điên??

Hoa phụ hoảng sợ quá độ, lại ngất đi.

Hơn nữa mất máu quá nhiều, hơi thở đã thoi thóp.

Hoa Khuynh nhìn bộ dạng Hoa phụ yếu ớt, không có hứng thú.

Giơ tay, giết chết.

Làm xong hết thảy, lực chú ý của hắn dừng lại trên người Tô Yên.

Khí thế âm trầm vừa nãy, không biết vì sao yếu đi một ít.

Hắn cong môi tiến tới bên người nàng,

"Thật sự vẫn luôn nhắm mắt?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm"

Hoa Khuynh cười

"Ân nhân cũng thật nghe lời."

Tô Yên nuốt một chút

"Ta sợ sẽ ăn không ngon."

Nàng thành thật biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình.

Hoa Khuynh sửng sốt một chút sau đó liền cười.

Hắn duỗi tay, kéo tay Tô Yên, ôm cả người vào trong lồng ngực.

Nhưng vừa đứng dậy, nàng lảo đảo một bước, mới phát hiện trên đùi một chút sức lực cũng không có, đứng không được.

Hắn hơi dùng sức ôm eo nàng, mới làm nàng không đến mức té ngã.

Tô Yên mở mắt, cúi đầu nhìn chân của mình.

Ngẩng đầu muốn nói chuyện, liền thấy thi thể vắt ngang chồng chéo chất đầy trong phòng, máu me be bét.

Nàng yên lặng dời tầm mắt.

Hoa Khuynh hơi khom xuống, dán vào tai nàng nói

"Sợ?"

Tô Yên lắc đầu

"Không sợ."

Hoa Khuynh nghe được câu trả lời, nhìn nàng.

Con ngươi đen nhánh không gợn sóng kia hiện lên một tia cảm xúc.

Đầu ngón tay vỗ về chơi đùa đôi môi hồng nộn của nàng.

Hắn cười

"Ân nhân luôn khiến cho ta kinh ngạc không ngớt."

Ngữ khí mềm nhẹ, mang theo hơi thở đầy trầm ngâm cùng với huyết tinh.

So sánh với cái này, nàng càng quan tâm đến chân mình hơn.

"Ta, hình như không thể đi được."

Hoa Khuynh nắm lấy Tô Yên, sau đó buông ra, lập tức ôm ngang nàng lên

"Ân nhân không cần lo lắng, Hoa Khuynh có thể ôm ân nhân đi."

Trong đầu, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ yên tâm, không có gì đáng ngại, là tác dụng của mê dược.

Đây là phương pháp chế dược bí truyền của Hoa gia, chính vì là sợ có người sau khi tỉnh táo sẽ chạy trốn."

Tô Yên vừa nghe xong, hoàn toàn yên lòng.

Đầu dựa vào ngực Hoa Khuynh, nói

"Đói bụng, muốn đi ăn cơm."

Hoa Khuynh nhướng mày một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Yên

"Ân nhân nói cái gì, thì chính là cái đó."

Nữ nhân này luôn nằm ngoài dự kiến của hắn.

Vốn tưởng rằng khi nhìn thấy cảnh tượng kia, không bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thì cũng sẽ hoảng sợ nhìn hắn, lòng đầy căm phẫn quở trách hắn đôi ba câu.

Nào biết, nàng chỉ nhìn có vài lần, không có bất cứ cảm xúc nào.

Đã vậy còn thảo luận về vấn đề ăn cái gì.

Phảng phất như đó là việc không đáng nhắc tới.

Lực chú ý nàng tất cả đều đặt trên người hắn.

Cảm giác này thật tốt đẹp.

Hắn thích tất cả lực chú ý nàng đều ở trên người hắn.

Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Hắn thích bộ dáng khi nàng nhìn hắn, thật chuyên chú, thật nghiêm túc.

Suy nghĩ như vậy, tựa hồ trên người vị ân nhân này có rất nhiều ưu điểm.

Hoa Khuynh ôm nàng, bước chân hướng đến tứ hợp viện nơi bọn họ đang ở.

······

Bởi vì tác dụng của mê dược, Tô Yên phải nghỉ ngơi ba ngày, thân thể mới hoàn toàn có sức lực.

Cuối cùng chính mình cũng đã có thể đi lại.

Trong ba ngày này, vẫn là Hoa Khuynh luôn ở bên cạnh, chiếu cố nàng.

Hắn chẳng những không cảm thấy phiền chán, mà hình như còn rất hưởng thụ.

Chờ đến ngày thứ ba, khi Tô Yên có thể xuống giường đi lại bình thường.

Hắn ngược lại còn lộ ra một chút tiếc nuối.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Chỉ là tu vi của Tô Yên còn bị áp chế.

Phải một tháng mới có thể khôi phục.

Hoa Khuynh vẫn chưa có biểu hiện mất kiên nhẫn.

Hai người bọn họ ở đến ngày thứ ba thì lên đường.

Một đường hướng thẳng ra ngoài thành, lúc đi ánh mắt Hoa Khuynh như có như không đảo qua người Tô Yên.

Thật lâu sau, hắn cười nhạt

"Ân nhân ngoan ngoãn đi theo ta như vậy, không hỏi đi đâu, không sợ ta sẽ bắt cóc nàng bán đi sao?"

Tô Yên chớp chớp mắt nhìn hắn hỏi lại

"Chàng sẽ sao?"

Hoa Khuynh gia tăng ý cười

"Ân nhân đã cứu ta, ta sao có thể nhẫn tâm xuống tay với ân nhân được?"

Bộ dạng ôn ôn nhu nhu, tuyệt đối không thể liên tưởng đến, trước đó vài ngày Hoa gia diệt môn do một tay hắn tạo ra.

Một lát sau, Hoa Khuynh chủ động giải thích

"Chúng ta sẽ đi đến thôn Xà Nhân, tìm kiếm một Thánh Khí."

Tô Yên gật gật đầu, không có hỏi nhiều.

Chuyện này, nàng cơ bản đã nghe Tiểu Hoa nói qua.

Theo như trong nguyên bản, nhân loại cùng yêu tộc không có bất cứ giao lưu gì với nhau.

Đây là pháp tắc mà trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Yêu tộc cũng chưa bao giờ nhìn qua nhân loại.

Cho nên sự kết hợp giữa nhân và yêu, tại đại lục huyền huyễn, rất ít xuất hiện, gần như không có.

Nhưng xà yêu thì lại không giống như vậy.

Người ở thôn Xà Nhân, toàn bộ thôn trang đều là nửa người nửa xà.

Thời xưa đồn rằng hậu duệ của xà yêu cùng nhân loại rất nhiều.

Xà tính tà dâm, xà yêu cũng thế.

Bọn họ phóng túng không hề cố kỵ ở chỗ nào.

Bất luận là nam xà yêu hay là nữ xà yêu đều chỉ muốn sung sướng nhất thời.

Khắp nơi đều có hạt giống phong lưu.

Sinh ra đứa con, người không ra người, yêu không ra yêu, bị người đời căm ghét, bị vứt bỏ.

Thời gian lâu dần số lượng những đứa trẻ nửa người nửa xà bị vứt bỏ càng ngày càng nhiều, từ đó nổi lên thôn trang như vậy.

Bọn họ không thuộc về nhân loại, cũng không thuộc về yêu tộc.

Quy định phạm vi hoạt động, sinh hoạt trong thôn không giao lưu với bên ngoài.

Nghe nói thôn xà nhân đã tồn tại được mấy ngàn năm, Yêu Vương đã từng thanh trừ bọn họ nhưng cũng không có diệt sạch.

Thánh Khí mà Hoa Khuynh muốn, chắc chắn ở đấy.

Từ lúc ra khỏi thành đến khi dần dần rời xa cửa thành.

Hoa Khuynh ngừng lại, dò hỏi

"Ân nhân đi đường có thấy mệt hay không?"

Tô Yên lau mồ hôi trên trán.

Tu vi nàng bị phong bế, không cách nào điều động linh lực, thế cho nên đi rất chậm.

Nàng liếm môi một chút

"Còn đi được."

Hoa Khuynh nhìn, bỗng nhiên duỗi tay, ôm chặt lấy cả người nàng.

Tô Yên sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, người đã bay lên trời.

Nàng kinh ngạc.

Cúi đầu xem, không biết khi nào, Hoa Khuynh đã biến ra đuôi rắn.

Hắn ôm ngang lấy nàng, cúi đầu nhìn Tô Yên

"Ôm chặt lấy, nếu không sẽ bị rơi xuống."

Tô Yên thành thành thật thật duỗi tay, ôm cổ hắn.

Dính sát vào hắn, hai mắt nhắm lại.

Nhìn nàng thức thời như vậy, Hoa Khuynh cười ra tiếng.

Đuôi rắn đi rất nhanh.

Hơn nữa thêm cả tu vi của hắn.

Chỉ trong mấy giây đã không nhìn thấy cửa thành phía sau.

Sau một canh giờ.

Hoa Khuynh chậm rãi ngừng lại.

Hắn du đãng cái đuôi, tốc độ thả chậm lại, đi về phía trước.

Tô Yên chỉ trong chốc lát đã mở mắt.

Ngẩng đầu nhìn hắn một đường đi về phía Tây.

"Ta nhớ rõ trong sách đã từng ghi lại, thôn Xà Nhân sinh hoạt ở nơi mặt trời rơi xuống."

"Thôn trang nửa người nửa xà, vì hậu thế bất dung nên được thần thương hại, ban ân điển cho phép sinh sống ở nơi mặt trời rơi xuống, nếu muốn đi đến chỗ đó, phải đi một đường về phía Tây -《 Yêu Vương giáng thế 》"

Đây là một đoạn trích trong sách đó.

Giới thiệu về sự tình thôn Xà Nhân.

Hoa Khuynh cúi đầu, nhìn khuôn mặt đẹp đến một cách khoa trương kia của nàng.

Có lẽ là do hắn vừa mới chạy với tốc độ quá nhanh, gió cát bay vào mắt.

Khiến nàng chớp chớp mắt, trên má có chút cát sỏi, hốc mắt phiếm hồng, nhìn qua có chút chật vật.

Nhưng Hoa Khuynh lại thấy dáng vẻ nàng nhu nhược, chỉ có thể dựa vào hắn, thật là đẹp mắt.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Hắn đáp

"Đúng vậy."

Lúc sau, hắn lại nói một câu

"Ân nhân biết thôn Xà Nhân?"

Tô Yên gật gật đầu

"Nếu muốn đến thôn Xà Nhân chỉ cần đi theo hướng tây là có thể nhìn thấy."

Nàng lấy dữ liệu trong cuốn tiểu thuyết "Yêu Vương giáng thế" nói cho hắn biết.

Hoa Khuynh cúi đầu, chậm chậm nhìn nàng, không nói gì.

Con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên, như muốn nhìn thấu hết thảy tâm hồn nàng.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Làm sao vậy?"

Hoa Khuynh khẽ mở môi mỏng

"Ân nhân thật đẹp mắt."

Nghe vậy, Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thành thật gật đầu

"Ta biết ta rất đẹp."

Nhìn bộ dạng nàng thản nhiên thừa nhận, Hoa Khuynh ngửa đầu cười lớn.

Hắn không có nói nữa, tiếp tục ôm Tô Yên đi.

Những lời ân nhân vừa mới nói cho hắn, cũng chính là những gì trong quyển bí tịch kia có nhắc đến.

Thế nhân đều biết thôn Xà Nhân ở nơi mặt trời rơi xuống.

Nhưng lại không một ai biết tiến vào thôn Xà Nhân như thế nào.

Trong lúc rảnh rỗi, hắn cũng từng đi lật qua rất nhiều sách.

Có điều cũng không có quyển sách nào đề cập đến biện pháp tiến vào thôn Xà Nhân.

Nhưng nàng lại biết.

Lúc nàng nói chuyện này, không hề do dự, mà là khẳng định chắc chắn.

Có thể thấy được, ân nhân của hắn cũng biết rất nhiều thứ.

Nghĩ như vậy, một mạch đi thẳng về phía Tây.

...

Vậy rốt cuộc là tiến vào thôn Xà Nhân như thế nào?

Đuổi theo mặt trời, một đường hướng về phía Tây, trong lòng nghĩ muốn đến thôn Xà Nhân.

Cứ đi như vậy, thời điểm ánh sáng tắt hẳn, thôn Xà Nhân sẽ xuất hiện.

Thật huyền diệu.

Trong "Yêu Vương giáng thế" chính là miêu tả như vậy.

Bọn họ được thần thương hại... đại khái là có liên hệ cùng Thánh Khí kia.

Hoa Khuynh vẫn ôm Tô Yên, chậm rì rì tiến về phía Tây.

Từ xa có một hòa thượng khoác áo cà sa, một tay cầm bát, một tay cầm thiền trượng, hai chân trần trụi từng bước đi tới.

Thiền trượng đung đưa, phát ra âm thanh " đinh linh đinh linh".

Tại một nơi hoang vắng ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, lại xuất hiện một vị hòa thượng, quả thật làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Hòa thượng kia đi tới chỗ hai người bọn họ.

Đôi mắt hòa thượng vẫn luôn nhìn Hoa Khuynh.

Cho đến khi hai người chỉ còn cách một đoạn, thì dừng lại.

Hoa Khuynh mỉm cười, chậm rãi lên tiếng

"Hòa thượng, chặn đường rồi."

Hòa thượng kia hình như cố ý chắn ở trước mặt Hoa Khuynh.

Bởi vì nếu dựa theo lộ trình ban đầu, bọn họ cách nhau rất xa, căn bản sẽ không đụng nhau.

Hòa thượng nhìn Hoa Khuynh có chút hoảng hốt.

Sau đó, lại nhắm mắt

"A di đà phật, thí chủ, quay đầu là bờ."

Hoa Khuynh cười nhạt, mày hơn nhướn lên

"Bờ là nơi nào? Ta vì cái gì phải quay đầu?"

Âm thanh của hắn lười biếng, cùng với tiếng nói trịnh trọng thông báo của hòa thượng kia, so sánh một chút, hắn ngược lại càng có vẻ không để ý.

Hòa thượng lắc đầu, trong miệng như cũ niệm "A di đà phật"

"Thí chủ, ngài chấp niệm quá sâu, đã trở thành điên cuồng. Nếu cứ nhất định phạm sai lầm, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng."

Tô Yên nhịn không được nhìn mà hòa thượng này một cái.

Ánh mắt không tồi.

Hoa Khuynh luôn chú ý tới động tác của Tô Yên.

Hắn nâng mí mắt lên, con ngươi thâm trầm đối đầu với ánh mắt của hòa thượng

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Nghe thế nào cũng không hiểu?"

Hoa Khuynh căn bản không có ý tiếp lời, chỉ cảm thấy hòa thượng này nói mãi làm tâm thật phiền.

Hòa thượng vẫn nhắc lại

"Thí chủ nếu cứ mãi chấp mê bất ngộ, sẽ khiến cho trăm họ lầm than, mong ngài vì thiên hạ bá tánh mà suy nghĩ lại."

Hoa Khuynh nhoẻn miệng cười

"Còn dông dài nữa, liền rút đầu lưỡi ngươi."

Hơi thở âm trầm trên người hắn tỏa ra.

Một người đại biểu cho hắc ám tàn độc, một người đại biểu cho Quang Minh chính nghĩa.

Cẩn thận đối chiếu, hòa thượng yếu hơn một chút.

Tô Yên nhìn tình huống hiện tại, trong lòng nghĩ nghĩ, nhưng cũng không chen lời vào.

Trong đầu, giọng nói Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, kích phát tính năng phó bản, vị đại sư này mai sau sẽ là người cứu vớt thế giới, có tác dụng rất lớn, yêu cầu ký chủ bảo vệ tốt người phe ta.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vốn định làm khán giả.

Hiện giờ bị Tiểu Hoa nói một câu như vậy.

Nàng hỏi lại một câu

"Em cảm thấy ta có thể khuyên?"

Nàng chính mình còn sống vô cùng gian khổ, còn muốn đi bảo hộ cho người khác?

Tiểu Hoa

"Ký chủ cố lên! Tiểu Hoa tin tưởng ký chủ!"

Tô Yên cúi đầu, đây chính là thế giới do mình lựa chọn, xảy ra chuyện, vẫn nên tự mình gánh vác vậy.

Nàng nghĩ ngợi một chút, sau đó ôm lấy cổ Hoa Khuynh, dựa vào gần bên tai hắn, nhỏ giọng nói

"Chúng ta đi thôi, lạm sát người vô tội không tốt."

Nàng nghiêm túc nói.

Hoa Khuynh nghiêng đầu, xem người đang ghé vào bả vai hắn.

Tô Yên cũng muốn ngẩng đầu, vừa lúc hắn quay một bên.

Trùng hợp thay.

Môi hai người chạm vào nhau, Tô Yên sửng sốt, chớp chớp mắt

"Ta... không phải cố ý."

Không biết câu nói nào của nàng làm hắn cao hứng.

Hoa Khuynh nở nụ cười.

Khí thế âm trầm quanh thân tan đi chút ít, hắn cười nhạt nói

"Ân nhân, không phải muốn đi sao?"

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

"Được, nghe theo ân nhân."

Nói xong, cũng không hề để ý đến lão hòa thượng kia.

Vòng qua người ông ta tiếp tục đi.

Lão hòa thượng đứng tại chỗ đó nhìn thật sâu hai người họ.

Cát vàng bay lên, che lấp đi ấn ký hình xà uốn lượn kia.

Chỉ còn lại lão hòa thượng tay cầm thiền trượng, khẽ thở dài.

"A di đà phật."

Thiên hạ này, sợ là sẽ không được yên bình.

Hoa Khuynh ôm Tô Yên tiếp tục đi về phía trước.

Khi ánh sáng mặt trời hoàn toàn rơi vào Tây Sơn.

Chỉ còn lại một chút ánh chiều tà.

Ngẩng đầu nhìn lại, thôn Xà Nhân từ từ xuất hiện ở phương xa.

Hoa Khuynh ôm chặt Tôi Yên, bắt đầu gia tăng tốc độ.

Trước khi trời hoàn toàn tối đen.

Bọn họ rốt cuộc cũng đến được nơi này.

Trước mặt có một tảng đá cực lớn.

Trên đó vẽ hình dáng đại diện của thôn trang, nửa người nửa xà, cùng với ba chữ to lớn phi thường rõ ràng, Thôn Xà Nhân.

Đứng ở cửa thôn nhìn vào trong, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài thôn dân đang đi lại.

Rất khác với trong tưởng tượng nửa người nửa xà.

Tất cả đều giống như người bình thường.

Cũng có hai bắp đùi, chưa từng thấy xuất hiện đuôi rắn.

Hoa Khuynh thả Tô Yên xuống dưới.

Thu hồi đuôi rắn, lại lần nữa biến thành chân, tiến vào bên trong.

Bọn họ vừa vào, thôn dân lui tới vẫn chưa có biểu hiện gì lớn.

Vẫn như cũ, mỗi người làm việc của mình.

Trong bất tri bất giác, dọc theo đường nhỏ, hai người đi vào vị trí trung tâm của thôn xóm.

Chỗ đó có thờ một pho tượng, nửa người nửa xà.

Pho tượng cao bằng một người bình thường.

Đứng ở trên đài, cao cao tại thượng nhìn xuống.

Nửa trên của pho tượng kia thật hoàn mỹ.

Là giống cái.

Tóc dài cuộn sóng, nở một nụ cười ma mị, quyến rũ.

Bộ ngực được điêu khắc như ẩn như hiện, rất mê người.

Đặc biệt là cặp con ngươi kia, điêu khắc sinh động như thật, như đang sống vậy.

Làm người xem nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào pho tượng kia nhiều hơn hai lần.

Tô Yên đánh giá pho tượng kia trên dưới một phen.

Không nói gì.

Lúc này, có một thôn dân đi tới.

Thôn dân kia rất hòa ái

"Các ngươi từ bên ngoài tới sao? Là muốn tìm đồ vật, hay là trong lúc vô tình tiến vào thôn Xà Nhân của chúng tôi?"

Hoa Khuynh câu môi cười nhạt

"Tới tìm đồ vật."

Thôn dân trầm mặc trong chớp mắt.

Tiếp đó gật đầu

"Các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi gặp trưởng lão."

Thôn Xà Nhân có một vị trưởng lão, không biết đã sống bao lâu.

Hắn là người nhiều tuổi nhất trong thôn Xà Nhân, bất cứ ai tiến vào tìm đồ vật, đều sẽ đi gặp hắn thăm hỏi.

Bọn họ đi đến một gian nhà, mỗi một người trong thôn Xà Nhân chỉ được ở một nhà.

"Trưởng lão ở bên trong, có đồ vật gì muốn tìm kiếm, đều có thể hỏi hắn."

Lúc nói chuyện, bên trong truyền đến tiếng cười dễ nghe của nữ tử.

Cùng với âm thanh trách cứ đầy nũng nịu.

*****

Editor: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Nhu nhi không cần náo loạn, mau trở lại, cẩn thận đụng vào khách nhân."

Sau đó, một thanh âm nhẹ nhàng làm nũng

"Không sao dì, ta cũng muốn gặp người bên ngoài trông như thế nào."

Nữ tử mặc một thân y phục sa mỏng màu hồng.

Da thịt như ẩn như hiện, cũng có thể thấy rõ yếm thêu cánh hoa bên trong.

Nữ tử cười rộ lên thực thanh thuần.

Nhưng giơ tay nhấc chân, lại có một loại khí chất... mê hoặc?

Hai loại cảm giác mâu thuẫn trên người thiếu nữ tản ra.

Một bên quay đầu lại nói với phụ nhân kia, người cũng đã chạy tới bên này.

Hẳn là không có chú ý, đụng thẳng vào người Hoa Khuynh.

Tô Yên lôi kéo Hoa Khuynh để hắn lùi lại một bước.

Nàng đi lên, chắn trước mặt hắn.

Cô nương kia liền ập thẳng vào ngực Tô Yên.

"A!"

Kinh ngạc hô lên một tiếng.

Tựa hồ nàng kia cũng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đụng vào người khác.

Sợ tới mức hoa dung thất sắc*, bộ ngực run rẩy, cao thấp phập phồng.

*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi

Tô Yên duỗi tay đỡ, để nàng đứng vững.

"Cô nương không có việc gì chứ?"

Nàng mở miệng hỏi một câu

Nữ nhân kêu Nhu nhi này, đôi mắt long lanh đầu tiên là nhìn về phía Tô Yên.

Tiếp đến lại chuyển hướng về phía sau Tô Yên, nhìn Hoa Khuynh.

Sau đó lại lắc đầu, che ngực

"Ta không có việc gì, cảm ơn."

Nói xong, đại khái là biết mình đã làm sai chuyện.

Cúi đầu, nhỏ giọng xấu hổ kêu

"Dì, thực mất mặt nha."

Liền quay lại đường cũ mà chạy về.

Đóng cửa phòng lại.

Hoa Khuynh đứng ở phía sau Tô Yên, nhìn người che ở trước mặt hắn.

Có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc nàng đang dao động.

Ý cười trên khóe môi hắn lớn hơn chút.

Nhớ tới nàng đã từng nói qua với mình.

Muốn độc chiếm hắn, muốn hắn là của riêng nàng.

Đúng là nói được thì làm được a.

Nghĩ như vậy, Hoa Khuynh nhìn Tô Yên, cảm thấy ân nhân của hắn càng ngày càng thuận mắt.

Sau khúc nhạc đệm này, bọn họ tiến vào phòng trưởng lão.

Trong phòng có mùi hoa thanh đạm.

Mỗi một chỗ đều mang theo cảm giác cổ xưa trang trọng.

Trưởng lão mặc áo bào trắng, sắc mặt tang thương, làn da khô khốc.

Tuổi tác đã lớn.

Mới đầu trưởng lão vẫn luôn nhắm mắt lại.

Hắn ngồi ở trên giường, ra tiếng hỏi

"Khách nhân từ xa, tới thôn Xà Nhân là muốn tìm thứ gì?"

Hoa Khuynh ra tiếng

"Hắc ám Thánh Khí " Medusa nguyền rủa "."

Trưởng lão vừa nghe Hoa Khuynh nói xong, tức khắc mở mắt.

Trong mắt chợt lóe lửa giận rồi biến mất.

Mà khi hắn thấy rõ người nói chuyện là Hoa Khuynh.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí là đã quên mất mình vừa mới giận.

Trưởng lão có chút kích động, run rẩy vươn tay.

"Ngươi, ngươi là xà nhân?"

Hoa Khuynh không nghĩ tới lão nhân này mới liếc mắt một cái là đã nhìn ra.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát.

Vẫn là gật đầu

"Đúng."

Khi nói, đã biến ra đuôi rắn.

Đuôi rắn màu đen, hoa văn kim sắc.

Hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, như là một kiệt tác nghệ thuật.

Khi trưởng lão thấy rõ ràng đuôi rắn Hoa Khuynh, tựa hồ càng kích động.

"Ngươi, ngươi, là ngươi."

Trưởng lão kích động đến không nhịn được.

Ông ta hướng về phía bầu trời mà lẩm bẩm

"Tộc Xà nhân chúng ta đã đợi mấy ngàn năm, rốt cuộc ngài đã tới."

Tô Yên không chút dao động.

Đã xem qua quyển sách《 Yêu Vương giáng thế 》 này, nàng đương nhiên biết vị trưởng lão có ý gì.

Sau đó, liền nghe trưởng lão nói

"Ngươi muốn Thánh Khí?"

Hoa Khuynh gật đầu.

Trưởng lão còn chưa hết kích động, nhưng mà ông ta thực mau nói

"Có thể, có thể, đều có thể cho ngươi, chẳng qua là có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

"Kết hôn cùng Thánh Nữ xà nhân tộc của chúng ta."

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)