Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi (6)
← Ch.119 | Ch.121 → |
Edit: Tinh Niệm
Cô duỗi tay, ôm lấy hắn.
Ngẩng đầu nói
"Cúi thấp một chút."
Diệp Tiêu tự động bĩu môi, khom khom lưng.
Thuận đường còn nhắm hai mắt lại, chờ đợi Tô Yên hôn môi.
Triệu Lâm tự giác lảng tránh.
Dời đi tầm mắt.
Tô Yên ở kia chu môi, lưu lại một nụ hôn.
Lúc này mới nói
"Được rồi, vào đi thôi."
Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó đi vào trong nhà.
Chờ khi cô nhìn Diệp Tiêu vào nhà, lúc này mới rời đi.
Vốn là không cảm thấy có gì khác thường, nhưng mà tới ngày hôm sau, các đài truyền thông điện tử bắt đầu che trời lấp đất tranh nhau đưa tin.
"Theo một người tiết lộ, hôm qua Tô Yên thượng tướng đã kết hôn cùng một vị nam tử gầy yếu."
Còn có tin tức càng ngắn, tỏ vẻ sự tình càng nghiêm trọng.
Cứ một câu như vậy, khiến cho một trận sóng to gió lớn trong lòng dân chúng.
"Cái gì? Chiến thần kết hôn??"
"Trời ạ, thật nhanh a. Là yêu ngầm sao?"
" Nam tử kia trông như thế nào, có xứng được với nữ thần không?"
"Vừa nghe bốn chữ gầy yếu nam tử, đã không có hảo cảm gì với vị này, khẳng định không xứng với chiến thần Tô Yên."
"Đúng vậy, chiến thần cũng không nên tùy tùy tiện tiện bị tên nam nhân thúi này dùng hoa ngôn xảo lừa đi, nam nhân không có ai tốt cả."
"Còn tưởng rằng chiến thần khẳng định là muốn tìm một nam nhân còn phải cường đại hơn với cô, kết quả, tìm một tên vô dụng.
Kháng nghị!"
"Hy vọng nữ thần có thể nhìn thấy, ta vĩnh viễn đang đợi cô, dù cho đã kết hôn, ta cũng sẽ chờ ngài ấy ly hôn cùng cái tên tra nam kia."
Mọi người đều sôi nổi không xem trọng nam nhân kia.
Chủ yếu là Tô Yên ở trong cảm nhận của bọn họ thật sự là quá hoàn mỹ, quá cường đại, đến nỗi không thể địch nổi.
Một nhân vật cấp quốc dân như vậy, bọn họ sớm đã tò mò chiến thần sẽ gả cho một người như thế nào.
Kết quả, thế nhưng cô gả cho một tên nam nhân gầy yếu như vậy.
Sau khi thảo luận một lúc sau, bắt đầu có người tò mò.
"Nam nhân kia trông như thế nào? Đang làm gì??"
Vừa dứt lời, một tấm ảnh chụp được đăng lên.
Là lúc Tô Yên cùng Diệp Tiêu mới ra khỏi chỗ đăng ký kết hôn.
Bất quá mặt cùng thân thể Tô Yên đều bị mosaic.
Mà Diệp Tiêu lại là hoàn toàn bị lộ ra.
Lúc ấy, vẻ mặt hắn cao hứng được Tô Yên dắt tay đi tới trước xe.
Ngay khi gương mặt kia lộ ra.
Tức khắc, bình luận phân hoá hai cực.
Có thể chia làm, nam nhân trận doanh cùng nữ nhân trận doanh.
Nam nhân:
"Ta phi, tiểu bạch kiểm, rác rưởi, chiến thần mau ly hôn với hắn đi."
"Còn tưởng rằng là dạng người gì, không nghĩ tới là đồ bất nam bất nữ."
"Một chút cũng không xứng với nữ thần."
······
······
Nữ sinh:
"A a a a a, cún con, cún con sao lại đẹp như vậy??"
"A a a a a, hắn cười ta làm ta thực muốn ôm a, lớn lên thật là quá đẹp."
"Có chút lý giải vì sao chiến thần muốn gả cho hắn. Nếu là mỗi ngày nhìn gương mặt này, tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều đi?"
"Sao lại có người lớn lên đẹp như vậy? Một chút tì vết cũng không có, quả thực, hoàn mỹ! Chiến thần thật là lợi hại, thế nhưng có thể chọn người cực phẩm như vậy làm chồng."
Nam nhân cảm thấy không xứng, nữ nhân mê đến không được.
Lại một lần nữa, vợ chồng Tô Yên đều trở thành đề tài hot.
Diệp Tiêu lại hoàn toàn không biết gì.
Tô Yên nghe Triệu Lâm nhắc tới, bất quá cũng không để ở trong lòng.
Chắc cũng chỉ nháo hai ngày là kết thúc.
······
Thực mau, một tuần trôi qua.
Tới buổi tối, Tô Yên ngồi xe về nhà.
*****
Edit: Tinh Niệm
Khi sắp rời quân khu, ánh mắt Tôn Hi ác độc, sắc mặt âm nhu gắt gao nhìn chằm chằm xe cô.
Bởi vì chuyện video, Tôn Hi bị giáng cấp, hắn hiện tại chính là một kẻ trông cửa.
Mà hết thảy nguyên nhân đều bởi vì Tô Yên.
Xe không đi thẳng qua cửa quân khu, ngược lại là dừng ở chỗ thủ vệ.
Cửa kính được kéo xuống.
Tô Yên một tay chống trên cửa, nhìn Tôn Hi đứng phía xa.
" Trung úy Tôn Hi, thu ánh mắt cậu một chút đi, ác độc như vậy, còn làm sao bảo vệ nhân dân?"
Tôn Hi cắn chặt răng
"Cô!"
Tô Yên hạ mắt, thanh âm lãnh đạm
"Video của cậu không phải ta phát ra ngoài, cậu hận ta có ích lợi gì? Oan có đầu nợ có chủ, không phải sao?"
Tôn Hi sắc mặt xanh mét.
Tô Yên ánh mắt lãnh đạm, nhìn hắn một câu phản bác cũng nói không nên lời.
Lúc này mới kéo cửa kính xe lên, rời đi.
Tôn Hi gắt gao nắm chặt tay, tuy rằng hắn oán hận Tô Yên.
Nhưng câu nói cuối cùng kia vẫn nghe vào.
Chuyện này rốt cuộc là ai phát ra, hắn nhất định phải khiến người nọ trả giá đại giới!
Khi xe chậm rãi rời khỏi quân khu, Tô Yên nói với Triệu Lâm
"Chờ Tôn Hi đi tìm Tôn Vô Thịnh, cậu đi tìm Tôn Vô Thịnh trấn an hắn."
"Vâng, thượng tướng."
······
Mặt khác một bên, Diệp Tiêu một người ở nhà.
Hắn vẫn giống lúc trước, kéo rèm kín mít, tự mình ở trong phòng phát ngốc.
Ở đằng kia ngồi xuống chính là một ngày.
Người máy Tiểu Hoa ở một bên nhìn.
Diệp Tiêu tiên sinh đều sắp biến thành một hòn vọng thê rồi.
Cảm thấy Diệp Tiêu đáng thương.
Tiểu Hoa liền ở trong đầu Tô Yên nói
"Ký chủ, nam chủ đại nhân vẫn luôn ngồi ở trên sô pha chờ chị trở về, chị chừng nào thì trở về?"
"Sắp."
Tô Yên trả lời một câu.
Người máy Tiểu hoa quay chung quanh bên người Diệp Tiêu.
Sau đó nói
"Diệp Tiêu tiên sinh, ngài đã kết hôn cùng chủ nhân nhà ta, từ nay về sau cũng là nam chủ nhân của người máy Tiểu Hoa, xin hỏi ngài có yêu cầu trợ giúp gì không?"
Diệp Tiêu lắc đầu
"Không có"
Sau khi dứt lời, hắn lại nghĩ tới một sự kiện.
Nghĩ tới ngày ấy ở quân khu nhìn đến video hình ảnh kia.
Ngồi ở chỗ đó suy nghĩ trong chốc lát
"Hai tên nam nhân trần truồng ôm nhau, nằm ở trên giường phát ra tiếng kêu kỳ quái. Bọn họ đang làm gì??"
Tiểu Hoa vừa nghe, lập tức liền dùng cánh tay máy bưng kín đầu to của mình.
"Ai nha, xấu hổ xấu hổ xấu hổ. Diệp Tiêu tiên sinh vì sao lại hỏi vấn đề thẹn thùng này??"
Tiểu Hoa tại chỗ xoay vòng vòng.
Nghe lời này có lẽ sẽ cho rằng Tiểu Hoa là nữ.
Đáng tiếc.
Đây lại là một hệ thống nam.
Diệp Tiêu mờ mịt
"Tô Yên nói, ngươi sẽ nói cho ta."
Hắn trả lời.
Tiểu Hoa vừa nghe, lập tức liền cảm thấy ý thức trách nhiệm của bản thân.
Nếu ký chủ đã bố trí nhiệm vụ, vậy nó khẳng định sẽ hoàn thành thực tốt.
Kết quả là, bắt tay, nhìn Diệp Tiêu
"Chẳng lẽ Diệp Tiêu tiên sinh còn chưa có thực hiện nghĩa vụ phu thê cùng chủ nhân?"
Diệp Tiêu vẻ mặt ngốc ngốc.
Không có người dạy hắn cái này.
Tiểu Hoa đắc ý dào dạt.
"Yên tâm, Diệp Tiêu tiên sinh, Tiểu Hoa sẽ giúp người."
Nó lại cao hứng tại chỗ xoay vài vòng, cảm thấy mình thật đúng là một đại công thần mà.
Lạch cạch một chút, màn hình điện tử sáng lên.
Mặt Diệp Tiêu xoát một chút liền đỏ.
Bởi vì hình ảnh này chính là lúc trước ở quân khu nhà ăn hắn nhìn đến.
Không giống nhau chính là, lúc này đây trên màn hình là một người nam nhân cùng một nữ nhân.
Tiểu Hoa ở bên cạnh ra tiếng
"Diệp Tiêu tiên sinh, đây là chuyện mỗi một đôi vợ chồng nên làm, chỉ có làm cái này, mới xem như là vợ chồng chân chính."
*****
Edit:Thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Diệp Tiêu sắc mặt đỏ bừng, nhưng nghe được Tiểu Hoa nói, vẫn là cố nén thẹn thùng, nghiêm túc xem.
Tiểu Hoa ở một bên lại nói
"Chủ nhân chỉ biết cùng người yêu nhất làm cái này. Diệp Tiêu tiên sinh cố lên! Mời nghiêm túc nghiền ngẫm, cẩn thận xem xét."
Nói xong, Tiểu Hoa liền yên tĩnh lại.
Ân, vì niềm vui của ký chủ, lại nhìn thân thể gầy yếu của nam chủ đại nhân.
Nó vẫn nên sưu tập một ít phương thuốc tráng dương cổ truyền cho nam chủ đại nhân ăn đi.
Bằng không, nam chủ đại nhân bị ký chủ ép khô thì làm sao bây giờ?
Tiểu Hoa nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thật sâu thở dài.
Tự tán thưởng cho mình một tiếng.
Nó thật đúng là cái hệ thống nhọc lòng lại nghiêm túc mà.
Nửa giờ sau.
Nghe được cửa chính lạch cạch một tiếng.
Tô Yên đã trở lại.
Cơ hồ là nháy mắt khi đẩy cửa ra, xẹt, màn hình vừa mới chiếu phim liền đóng lại
Trong phòng tối tăm, Diệp Tiêu ngồi ở trên sô pha phát ngốc.
Cô đi vào nhà, mở đèn
"Em đã trở về."
Những lần trước khi cô trở về, Diệp Tiêu đều muốn phải ôm một cái, làm một ít hành vi thân mật.
Lúc này đây, thái độ lại khác thường, vẫn không nhúc nhích.
Cô nghi hoặc.
Đi qua xem.
Liền nhìn thấy Diệp Tiêu ngồi ở chỗ đó, gương mặt đỏ bừng.
Tô Yên duỗi tay đặt lên trán hắn.
Có chút nóng.
Cô ra tiếng
"Phát sốt?"
Người máy Tiểu Hoa ở bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, lúc này mới nói
"Ký chủ, không chỉ trán nóng, thân thể cũng thực nóng a ~~"
Thanh âm trẻ con ngây ngô lại mang theo cao hứng phấn chấn.
Diệp Tiêu lắc đầu
"Anh, anh không có việc gì."
Nói xong, Diệp Tiêu hơi há mồm
"Chỉ là, anh····"
Tô Yên nhìn hắn
"Ân? Cái gì?"
Diệp Tiêu đỏ bừng mặt ra tiếng
"Chúng ta khi nào thực hiện nghĩa vụ vợ chồng?"
Nói xong, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, bộ dáng thực thẹn thùng.
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt.
Trầm mặc một hồi lâu.
Sau đó liếc sang người máy bên cạnh.
Tiểu Hoa tự động chuyển bánh xe chạy đi.
Còn một bên lầm bầm lầu bầu
"Không phải em, không phải em."
Diệp Tiêu nhìn Tô Yên chậm chạp không nói gì, một đôi con ngươi nhìn Tô Yên, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ.
Trong chốc lát, liền vẻ mặt ủy khuất nhìn cô
"Em có phải, chưa từng nghĩ cùng anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng phải không?"
Tô Yên
"Không phải"
Cô trả lời dứt khoát.
Diệp Tiêu vẫn còn đang rối rắm, nắm chặt ống tay áo, lẩm bẩm
"Nhưng mà, em trước nay đều không có đề cập qua."
Một đôi mắt tràn đầy ủy khuất cùng u oán.
Cô kết hôn với hắn.
Lại không cùng hắn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng
Đây là vì cái gì?
Diệp Tiêu nhìn cô, đáy mắt phiếm hồng
"Em còn muốn vứt bỏ anh đúng không?"
Tô Yên cũng không biết trong đầu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Không thể hiểu được, bản thân liền trở thành một kẻ tra nữ không chịu trách nhiệm.
Cô thở dài.
Nhéo cằm, hôn lên môi hắn.
Diệp Tiêu hốc mắt đỏ lên, thực ủy khuất.
Không chống đẩy, ngược lại thực mau ôm lấy Tô Yên.
Thuận thế liền ôm cô ngã xuống trên sô pha.
Tô Yên phía trên, Diệp Tiêu là bị áp phía dưới.
Vốn dĩ, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, giận dỗi gì đó, hôn một chút thì tốt rồi.
Nhưng lần này có vẻ như vấn đề không phải đơn giản như vậy.
Bởi vì Diệp Tiêu gắt gao ôm cô không buông.
Một bộ muốn cùng cô hôn môi đến thiên hoang địa lão.
Cô mới vừa nhấc đầu, kết thúc nụ hôn này, Diệp Tiêu liền vẻ mặt ủy khuất nhìn cô.
Như vậy, giống như đang nói cô thực vô tình.
Không có cách nào, lại lần nữa hôn hôn.
Tới tới lui lui rất nhiều lần.
Rốt cuộc, Diệp Tiêu mới vừa lòng.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Nhưng vẫn ôm cô nằm ở trên sô pha không buông tay.
Đầu gác ở đầu vai cô, thanh âm rầu rĩ
"Anh muốn cùng em thực hiện nghĩa vụ vợ chồng."
Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Hôn bao nhiêu lần, đều quên không được việc này.
Tô Yên môi bị hôn đỏ lên, hồng nộn nộn.
Tóc dài đen nhánh cũng rơi ra.
Thiếu một tia lạnh băng cùng nghiêm túc.
Ngược lại tăng thêm ý vị nữ nhân.
Cô nói
"Thân thể của anh còn rất suy yếu, cần phải dưỡng một đoạn thời gian nữa."
Diệp Tiêu ngẩng đầu, nhìn cô, con ngươi đen nhánh
"Chỉ cần thân thể anh tốt lên, liền có thể thực hiện sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ân, nhưng mà thân thể anh quan trọng hơn."
Gương mặt Diệp Tiêu không biết vì cái gì lại đỏ.
Bộ dáng thực thẹn thùng.
"Vậy, ngày mai chờ em tan tầm, chúng ta lại đi kiểm tra sức khoẻ một lần."
Nghe ngữ khí kiên định của hắn.
Cô chỉ đành phải đồng ý.
Còn sợ hắn bởi vì thân thể quá suy yếu mà thương tâm, thế cho nên bổ sung một câu.
"Bởi vì anh là người tự nhiên, cho nên thân thể khôi phục tương đối chậm, dựa theo bác sĩ dặn dò còn phải dưỡng thêm một tháng."
Diệp Tiêu gương mặt đỏ bừng, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Thật lâu lúc sau, hắn nói
"Thân thể của anh rất nhanh sẽ tốt lên."
Tô Yên gật đầu
"Từ từ dưỡng cũng được."
Vào ban đêm, Diệp Tiêu cực kỳ dính người.
Lúc ngủ, gương mặt đều đỏ bừng thực thẹn thùng nhìn Tô Yên.
Ngày hôm sau, Tô Yên đi quân khu làm việc.
Sau khi Tô Yên rời đi, Diệp Tiêu đợi trong chốc lát rồi cũng đi ra biệt thự.
Đi Khắp nơi, đi một lát nghỉ một chút.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện nơi hắn dừng lại, cách đó không xa đều sẽ có một ít súc vật xuất hiện.
Sau đó, lúc hắn rời đi, súc vật đều biến mất không thấy, chỉ để lại một vết máu.
Có vài người dân lập tức nhận ra Diệp Tiêu.
Đây còn không phải là chồng của thượng tướng sao?
Kết quả là vội vàng quay chụp Diệp Tiêu rồi đăng lên mạng.
Sau đó, lại một lần nữa Diệp Tiêu cùng Tô Yên thượng tướng làm cho dân mạng nhiệt liệt thảo luận
"Wow, đây là anh chồng nhỏ của Tô Yên thượng tướng sao?"
"Lớn lên thật sự dễ nhìn a."
"Video này còn đẹp hơn trong hình ảnh, thực đẹp trai."
"Tô Yên thượng tướng với tiểu lão công thực xứng đôi quá đi."
Phái nữ cơ hồ là nghiêng về một phía, cảm thấy xứng đôi.
Mà phái nam, khi xem đến video, càng thêm coi thường Diệp Tiêu.
"Tiểu bạch kiểm, ta phi."
"Trừ bỏ gương mặt kia còn có năng lực gì? Vô tích sự."
"Chỉ có ta cảm thấy gương mặt kia thật sự rất xấu sao?"
"Thật là không biết nữ thần rốt cuộc là vì sao lại coi trọng tiểu bạch kiểm này, thật sự là không thích."
Nói nói, vì Diệp Tiêu, nhóm cư dân mạng thế nhưng đấu khẩu mắng nhau.
Chửi rủa tràn ngập, một đám con trai làm sao đấu lại được mồm miệng của phái nữ?
Kết quả là, độ hót của vợ chồng Tô Yên lại càng lớn.
·····
Mặt khác một bên, quân khu.
Văn phòng thiếu tướng Tôn Vô Thịnh.
Ầm một tiếng, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Tôn Hi đi vào, một chút cũng không coi mình là người ngoài, đặt mông ngồi ở trên sô pha.
"Bác cả, chuyện video kia, ngài chẳng lẽ không có lời gì giải thích với cháu sao?"
Tôn Vô Thịnh nhìn Tôn Hi kia vẻ mặt âm nhu.
Ánh mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng thở dài
"Tiểu Hi, ta cũng không biết đây là có chuyện gì, ta là bị hãm hại."
Tôn Hi cười lạnh
"Dù cho là bị hãm hại, cũng nên nói tiếng xin lỗi với cháu, vô luận nói như thế nào cũng là bác sai. Chính là sao cháu đợi nửa ngày cũng không đợi được câu xin lỗi này a?"
*****
Edit: Tinh Niệm
Kỳ thật, trước kia, Tôn Hi vẫn cho Tôn Vô Thịnh mặt mũi.
Nhưng mà bởi vì chuyện video kia làm hắn ta mất hết thể diện ở quân khu.
Ánh mắt những binh lính đó nhìn hắn đều trở nên dị thường.
Hơn nữa còn bị cha răn dạy, mấy ngày nay trong lòng Tôn Hi vẫn luôn nghẹn một cỗ khí.
Hiện giờ, đúng là muốn tại chỗ bác cả hắn, xả hết buồn bực ra ngoài.
Bên Tôn Vô Thịnh cũng đang đau đầu.
Video kia phát ra từ máy tính của hắn, bị em trai mình là Tôn Minh thượng tướng răn dạy một trận.
Trong chốc lát lại bị đứa cháu trai này đến châm chọc mỉa mai, còn muốn hắn xin lỗi?!
Tôn Vô Thịnh sắc mặt cực xấu.
Từ trước đến nay ông ta đều là ăn mặc chỉnh tề, nay đã nhiều ngày ngủ không yên, có thể rõ ràng nhìn ra suy sút.
Thậm chí tóc cũng đã bạc hết rất nhiều.
Tôn Vô Thịnh một khuôn mặt lạnh băng
"Tiểu Hi, dù như thế nào, tôi cũng là bác của cậu, còn nữa, cậu hiện tại chỉ là trung úy, ở trong quân đội, cậu còn không có tư cách tới chỉ trích thượng cấp của mình đâu."
Tôn Hi sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đại khái là không nghĩ tới Tôn Vô Thịnh chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn ở chỗ này dùng quân hàm quở trách hắn.
trên khuôn mặt âm nhu của Tôn Xuất hiện một tia trào phúng.
Thật lâu sau, hắn đứng lên,
"Bác cả, ngài có phải đã quên, làm chủ Tôn thị gia tộc là cha của tôi hay không?
Về sau, Tôn thị gia tộc cũng là của tôi.
Ông có thành tựu như ngày hôm nay, chỉ là bởi vì ông là anh trai của cha tôi, bằng không, ông cho rằng tự mình có thể ngồi trên vị trí này??"
Tôn Vô Thịnh ghét nhất người nào nói như vậy.
Bởi vì ở trong lòng, hắn đương nhiên cảm thấy thành tựu bây giờ của mình, tất cả đều là tự mình nỗ lực đạt được.
Hiện giờ một tên tiểu bối, châm biếm hắn đến không đáng một đồng, làm sao có thể không tức?
Càng quan trọng là, có khi không chỉ một mình Tôn Hi nghĩ như vậy?
Có phải trong mắt em trai hắn, Tôn Minh thượng tướng, cũng cho rằng vị trí hôm nay của hắn là nhờ em trai mới có được??
Nghĩ như vậy, lòng tự trọng của Tôn Vô Thịnh bị người chọc đến.
Hắn muốn bác bỏ, rồi lại sợ hãi thật sự đắc tội Tôn Hi.
Dù sao, sau lưng Tôn Hi còn có cha hắn.
Cuối cùng, chỉ có thể không nói một lời, thực uất ức nhìn Tôn Hi đắc ý dào dạt rời đi.
Tôn Hi vừa đi, Tôn Vô Thịnh quét tất cả đồ vật trước mắt xuống đất.
Tức đến đấm một quyền ở trên bàn.
······
Triệu Lâm từ bên ngoài đi vào văn phòng Tô Yên, hội báo tình huống
"Thượng tướng, vừa nãy Tôn Hi đi chô Tôn Vô Thịnh, không biết nói gì đó, Tôn Vô Thịnh rất tức giận."
Tô Yên gật đầu,
"Đi, đi xem."
Cô buông bút trong tay xuống, cầm áo khoác quân phục đi ra ngoài.
Đi đến cửa văn phòng Tôn Vô Thịnh, bước chân cô dừng lại.
Nhìn vào bên trong
"Tôn thiếu tướng, có muốn hỗ trợ?"
Tôn Vô Thịnh không nghĩ tới lúc này bị Tô Yên gặp được.
Hắn thực mau sửa sang lại cảm xúc, lộ ra tươi cười hòa ái.
"Không có việc gì, không có việc gì, vừa mới quá kích động."
Nói xong, liền cong lưng đi nhặt đồ vật.
Tô Yên ý bảo Triệu Lâm bên cạnh một chút.
Triệu Lâm tiến lên,
"Tôn thiếu tướng, để tôi."
Nói xong, tay chân lanh lẹ nhặt đồ vật trên mặt đất lên.
Tô Yên sắc mặt lãnh đạm, nói
"Tôn thiếu tướng có cái gì luẩn quẩn trong lòng, ngài là lão đại của Tôn gia, lại quyền cao chức trọng, vẫn luôn nỗ lực vì nhân dân làm ra cống hiến, có thể nói là người thắng nhân sinh*."
* chỉ người thành công.
Tôn Vô Thịnh nghe lời nói kia, trong lòng có chút thoải mái.
Lắc đầu
"Nói chi vậy, Tôn thị gia tộc vẫn là phải dựa vào nhị đệ."
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên gật đầu
"Tôn Minh thượng tướng là gia chủ Tôn thị gia tộc, xác thật là làm người bội phục."
Nói xong, Tô Yên lại thêm một câu
"Nhưng mà, Tôn thị gia tộc vinh quang như thế, cũng không thiếu phần đi Tôn thiếu tướng ngài trợ giúp."
Tô Yên ở cảm nhận của mọi người từ trước đến nay đều là lạnh lùng.
Rất ít khen người.
Thế cho nên cô một khi mở miệng khen người, vậy chứng tỏ cô rất coi trọng.
Nghe thấy, Tôn Vô Thịnh trong lòng đương nhiên là rất cao hứng.
Lúc này Tô Yên lại đi theo một câu
"Còn nữa, nếu Tôn thiếu tướng là gia chủ Tôn thị gia tộc, có lẽ cũng không nhất định sẽ kém hơn em trai ngài, thứ này, đều do vận khí ở bên trong cả."
Tôn Vô Thịnh vội vàng xua tay
"Nào có, nào có."
Lúc này, thiết bị điện tử trên cổ tay Tô Yên phát ra tín hiệu, Diệp Tiêu gọi điện thoại tới cho cô.
Cô đeo tai nghe lên.
Sắc mặt nhu hòa chút, đột nhiên dừng nói chuyện cùng Tôn Vô Thịnh.
"Alo?"
Diệp Tiêu bên kia lại thẹn thùng lại cao hứng ra tiếng
"Anh ở cửa quân khu, anh chờ em tan tầm."
Tô Yên sửng sốt,
"Anh đã đến rồi?"
Nghe được đối phương trả lời, Tô Yên quay đầu nói với Tôn Vô Thịnh một câu
"Tôn thiếu tướng, đi trước."
Nói xong, liền đi ra ngoài.
Sau đó, Triệu Lâm thu thập tốt vài thứ trên mặt đất, cũng thực mau đi theo Tô Yên rời đi.
Mà phiên lời nói kia của Tô Yên, làm Tôn Vô Thịnh ngồi ở ghế trên suy nghĩ thật lâu.
Nếu lúc trước, là hắn ngồi trên vị trí Tôn thị gia tộc, vậy, vị trí hắn cùng Tôn Minh liền phải thay đổi.
Tôn Hi một tên tiểu bối, làm sao dám đi vào văn phòng hắn hô to gọi nhỏ như thế??
Tôn Vô Thịnh xả tất cả bất mãn lên trên người Tôn Minh.
Tô Yên đi đến cửa quân khu, liếc mắt một cái liền thấy được Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, nhìn thấy Tô Yên lúc, càng là e thẹn.
Tô Yên đi qua, đầu tiên là ôm hắn một chút, theo sau nói
"Anh tới chỗ này là gặp em, hay là vì kiểm tra sức khoẻ?"
Diệp Tiêu nắm chặt một góc tay áo
"Cả, cả hai."
Hắn nhớ cô.
Tới chỗ này cũng là vì thuận tiện kiểm tra sức khoẻ.
Nghĩa vụ phu thê hắn muốn ngay tối nay phải tiến hành.
Tô Yên nhìn gương mặt hắn càng ngày càng hồng, cũng không nói thêm cái gì nữa.
"Được, đi kiểm tra sức khoẻ."
Tuy rằng không biết vì sao hắn lại gấp gáp như vậy.
Nếu như hắn muốn, vậy lại đi kiểm tra sức khoẻ một lần.
Hơn nữa nhìn khí sắc hắn, hình như tốt hơn trước rất nhiều.
Diệp Tiêu nhìn cô, thành thành thật thật nói
"Có thể chờ em làm việc xong, anh chờ em."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Anh ở trước mặt em, em không cách nào chuyên tâm làm việc, cho nên, tan tầm."
Cô là ăn ngay nói thật.
Mà Diệp Tiêu sắc mặt lại càng đỏ.
Sau đó, liền e thẹn bị Tô Yên dắt đi rồi.
Tới rồi bệnh viện quân khu, vẫn là một bộ quá trình như trước.
Thực mau, báo cáo kiểm tra sức khoẻ đã ra.
Khi bác sĩ chủ trị cho Diệp Tiêu nhìn đến chỉnh thể báo cáo.
Nhịn không được kinh ngạc.
Hắn đẩy một chút khung mắt kính màu đen.
Đầu tiên là nhìn nhìn Diệp Tiêu, theo sau lại nhìn về phía Tô Yên.
"Thượng tướng, ngài ở nhà điều trị như thế nào cho hắn?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Uống nhiều nước."
Hắn ăn cái gì vẫn rất ít, nhưng là uống nước cực kỳ nhiều.
Cô còn tưởng rằng có vấn đề, nói
"Thân thể hắn thế nào? kém hơn trước kia?"
Bác sĩ lắc đầu
"Không, hắn khôi phục rất tốt, đã là một người tự nhiên cực kỳ khỏe mạnh, các phương diện chỉ tiêu đều đạt chuẩn."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay cô, cũng không nói lời nào, trên mặt đỏ ửng còn chưa có tiêu đi.
"Chúng ta, có thể đi rồi sao?"
Hắn hỏi ra tiếng.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |