Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi (4)
← Ch.117 | Ch.119 → |
Edit: Tinh Niệm
Khi hắn nói, giống như có chút thẹn thùng, lông mi run run, vẫn luôn cúi đầu.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Anh là muốn đi theo em?"
Diệp Tiêu gật gật đầu.
"Ân."
Tô Yên gật đầu
"Được, trừ bỏ thời gian làm việc, những lúc còn lại em sẽ ở cùng anh."
Nói xong, cô cúi người, hôn lên môi hắn.
Phía sau, Tiểu Hoa dùng hai cánh tay cực to che lại đôi mắt của mình.
Có lẽ là cánh tay máy quá lớn, cũng có thể là nguyên nhân khác.
Thế cho nên không có che lại mắt được, nó xem rất rõ ràng hình ảnh kia.
Quá kích động phát ra một tiếng thét chói tai
"Oa ~ chủ nhân thật là lợi hại!"
Diệp Tiêu gắt gao nhắm mắt lại, lông mi màu đen run rẩy.
Bởi vì tiếng kêu của Tiểu Hoa, xoát một chút sắc mặt đỏ bừng một mảnh.
Tô Yên dừng động tác hôn môi một chút.
Cô nhìn Diệp Tiêu khẩn trương lại đỏ bừng mặt.
Đứng thẳng thân thể.
Xoay người, ấn đầu Tiểu Hoa, đem cái "thùng rác" này ném ra bên ngoài.
Sau đó đóng chặt cửa lại.
Tô Yên xoay người về giường.
Diệp Tiêu sắc mặt vẫn đỏ bừng một mảnh.
Co ở trong góc, có thể là quá kinh hoảng, bên cạnh lại không có gì có thể nắm.
Thế cho nên chỉ có thể bắt lấy một góc quần áo của mình.
Nhìn qua thực co quắp.
Tô Yên rất nghiêm túc nói
"Vừa mới nãy bị quấy rầy, cho nên không tính, lại một lần nữa đi."
Diệp Tiêu bị cô nhìn chằm chằm.
Đỏ bừng mặt lung tung gật gật đầu.
Tô Yên thấy hắn càng ngày càng co quắp bất an.
Rất hảo tâm nói
"Anh nếu không thoải mái, có thể lựa chọn tư thế khác."
Tô Yên cảm thấy, chính mình đã cực kỳ săn sóc.
Diệp Tiêu sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói
"Không, không sao."
Lời này nói xong, Diệp Tiêu trên má lại càng đỏ.
Tô Yên đi đến trước mặt hắn
"Nhắm mắt."
Diệp Tiêu thành thành thật thật nhắm mắt lại.
Sau đó, một cái hôn lại rơi xuống lần nữa.
·····
Thời gian trôi qua rất mau.
Đảo mắt Diệp Tiêu đã sinh sống ở nhà Tô Yên hơn nửa tháng.
Trải qua mấy ngày này ở chung.
Cô cũng đã có chút hiểu biết thói quen sinh hoạt của Diệp Tiêu.
Hắn ăn rất ít cơm, mỗi ngày dùng cơm còn không bằng người bình thường ăn một bữa.
Nhưng lại uống nước rất nhiều.
Thần kỳ chính là, dù cho là hắn mỗi ngày ăn một chút cơm, nhưng bộ dáng hắn trở nên càng ngày càng tốt.
Trên người thêm một ít thịt, tuy rằng vẫn thực gầy, nhưng hiện tại, vẫn có tinh thần hơn lúc trước.
Sắc mặt hồng nhuận, nhìn qua cũng không khác người bình thường lắm.
Bộ dáng cũng càng ngày càng đẹp.
Ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, đôi môi hồng nhuận.
Dáng người cao gầy, ngồi ở chỗ kia nếu không nói lời nào sẽ làm người khó phân biệt sống mái.
Nhưng chỉ cần nói một lời, thanh âm nam nhân cực kỳ rõ ràng.
Hắn không thích mặt trời, nếu Tô Yên không ở nhà hắn sẽ kéo toàn bộ rèm ở trong phòng, che kín mọi ánh nắng.
Trong phòng âm âm u u.
Sau đó ngồi ở trên sô pha, duy trì một tư thế.
Hắn giống như rất thích phát ngốc, ngồi xuống là có thể ngồi một ngày, không nói một lời.
Tiểu Hoa vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng hắn sinh bệnh.
Thậm chí muốn hữu hảo vươn tay " máy móc " giúp hắn nhìn xem.
Kết quả cẩn thận kiểm tra, hoàn hảo, bệnh gì cũng không có.
Hết thảy đều bình thường.
Tiểu Hoa cân nhắc nửa ngày, chỉ có thể mạnh mẽ ấn một cái lý do cho nam chủ đại nhân.
Ưm.... nam chủ đại nhân thích ở nơi tối tăm, sẽ không nhúc nhích, ngồi ngốc một mình.
Nhưng mà sau đó, nhìn được bộ dáng cao hứng của nam chủ đại nhân mỗi lần nhìn thấy ký chủ về nhà.
Tiểu Hoa trong đầu một hiện lên một ý tưởng.
Không phải là, nam chủ đại nhân ngồi một ngày ở chỗ này chính là vì chờ ký chủ trở về đi??
*****
Edit: Tinh Niệm
Cái ý tưởng này hiện lên, tức khắc hình tượng nhóc nam chủ đại nhân đáng thương liền hình thành ở trong đầu Tiểu Hoa.
Hơn nữa là càng nghĩ, càng cảm thấy đúng.
Buổi chiều ba giờ hơn, Tô Yên khó có khi trở về nhà sớm.
Vừa vào nhà, nhìn căn phòng tối tăm, duỗi tay bật đèn.
Diệp Tiêu vẫn luôn ngồi ở trên sô pha, đôi mắt tức khắc cao hứng đến sáng.
Hắn đứng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia còn mang theo ửng đỏ.
Tựa hồ có chút thẹn thùng.
Nhưng vẫn lấy hết can đảm hô một tiếng
"Tô Yên."
Hai chữ thực bình thường, nhưng mỗi một lần Diệp Tiêu hô ra miệng, đều cần phải gom đủ rất lớn dũng khí, ở đàng kia do dự thật lâu.
Sau khi gọi xong, mới phát hiện trên tai Tô Yên có tai nghe, không biết đang trò chuyện với ai.
Thường thường đáp một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.
Cô đi đến trước mặt Diệp Tiêu, ôm lấy hắn.
Sau đó, nhấc chân đá một chút người máy Tiểu Hoa bên cạnh.
Tức khắc Tiểu Hoa liền ra tiếng
"Diệp Tiêu tiên sinh thân thể hết thảy bình thường."
Nói xong, Tiểu Hoa chậm rì rì xoay bánh xe, đi vào trong phòng.
Hừ, mỗi một lần ký chủ trở về, trong ánh mắt chỉ có Diệp Tiêu, đều không có nó.
Mỗi một lần đều ôm Diệp Tiêu, chẳng những không ôm nó còn sẽ đá nó một chân, buộc nó nói tình trạng thân thể hàng ngày của Diệp Tiêu.
Ngược đãi, đây là ngược đãi hệ thống!
Tiểu Hoa không ngừng ở Tô Yên trong đầu lặp lại hai chữ " ngược đãi " này.
Diệp Tiêu đứng ở trước sô pha, vẫn luôn chờ cô nói chuyện điện thoại xong.
Đợi được một lúc, hắn do do dự dự như có chuyện muốn nói.
Không biết vì nói cái gì, gương mặt đỏ trong một cái chớp mắt.
"Em còn chưa có hôn ···."
Lời nói còn chưa nói xong, liền nghe Tô Yên nhắm mắt lại ngồi ở trên sô pha, một câu lãnh đạm
"Câm miệng."
Diệp Tiêu thân thể lập tức cứng đờ ở đằng kia.
Lâu như vậy, Tô Yên vẫn luôn đối tốt với hắn, có thể nói chỉ cần hắn mở miệng, Tô Yên sẽ không từ chối.
Lần chỉ trích bất ngờ này, làm hắn nháy mắt cứng lại.
Sắc mặt nháy mắt tái nhợt xuống dưới, vô thố đứng ở chỗ đó, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hơi há mồm, muốn nói gì đó, nhưng cô không muốn nghe chính mình nói chuyện.
Diệp Tiêu cúi đầu, nỗ lực muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Cô, ghét bỏ hắn sao?
Trong óc vô số suy nghĩ hiện lên.
Ở trong phòng ngủ, người máy Tiểu Hoa truyền đến một tiếng thật mạnh
"Hừ! Người xấu!"
Nói xong, an tĩnh.
Trong đầu Tô Yên rốt cuộc cũng an tĩnh.
Cũng không biết do Tiểu Hoa sống trên người máy hay không.
Nó trở nên nói nhiều cực kỳ.
Không ngừng ở trong đầu cô lải nhải.
Thế cho nên cô không nhịn được quát nó.
Ngày thường bởi vì có khi ở trong đầu giao lưu cùng Tiểu Hoa, có khi đối mặt nói chuyện cùng người máy.
Thế cho nên cô không có phát hiện tự mình nói ra thành lời.
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu.
Cô cho rằng người bên kia cũng đã nói xong.
Liền lấy xuống tai nghe, tắt đồng hồ điện tử.
Chờ đến khi cô làm xong hết thảy, liền phát hiện Diệp Tiêu giống như gậy tre, cứng đờ đứng cách cô nửa thước.
Cúi đầu không nói một lời nói.
Cô sửng sốt
"Làm sao vậy?"
Diệp Tiêu lắc đầu, há mồm
"Không ····"
Ý thức được chính mình nói ra lời, hắn ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn Tô Yên liếc mắt một cái, sau đó, sắc mặt kinh hoảng ngậm miệng lại.
Cô không muốn hắn nói chuyện.
Chính mình nếu còn nói nữa, liền khiến cô phiền.
Tô Yên thấy hắn hôm nay có chút kỳ quái.
Vì có thể sớm một chút trở về, cơm trưa cũng chưa ăn, vẫn luôn mở họp.
Rốt cuộc bố trí tốt chiến lược đối chiến tinh cầu CY3.
Họp xong đã trực tiếp về nhà.
Còn tưởng rằng hắn sẽ thực vui vẻ.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, kinh hoảng thất thố còn nhiều hơn.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc nhìn Diệp Tiêu
"Có chuyện muốn nói với em sao?"
Diệp Tiêu lắc đầu.
Cô lại hỏi
"Hôm nay ăn cơm đúng giờ không?"
Diệp Tiêu gật gật đầu.
Vẫn là trầm mặc không nói.
Tô Yên im lặng một hồi lâu.
"Anh không muốn nói chuyện cùng em?"
Diệp Tiêu lại lần nữa vội vàng lắc đầu.
Sắc mặt lại càng ngày càng trắng bệch.
Vốn dĩ thật vất vả dưỡng lên hồng nhuận, mà hai ba câu lời nói này lại như trở lại lúc trước.
Sợ hắn đã chịu kinh hách, Tô Yên không có nói nữa.
Chỉ là kêu Tiểu Hoa ra nấu cơm.
Thời đại này, người máy gia dụng trên cơ bản gồm đầu bếp, quản gia, bảo mẫu.
Tiểu Hoa nấu ăn thuần túy là dựa theo thực đơn.
Bò bít tết, hai món mặn, một canh.
Đây đều là thực đơn trong 6 ngày qua.
Tô Yên nhìn món ăn trên bàn.
Nhìn về phía người máy Tiểu Hoa đang ôm đùi cô.
Cắt một khối bò bít tết, ăn xong, lãnh đạm ra tiếng
"Nếu lần sau em lại làm ra đồ ăn như thế này, ta nghĩ muốn đổi một người máy khác."
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hoa còn rất ủy khuất
"Chủ nhân, em là lần đầu tiên nấu ăn, vì sao tàn nhẫn đối với em như thế?"
Khẩu khí vừa nghe, ân, có chút cảm giác Quỳnh Dao là sao?
Tiểu Hoa ôm đùi Tô Yên, không ngừng dùng thân thể cọ cô.
Vốn dĩ, vì biểu đạt nó trung trinh đáng yêu, là phải dùng đầu cọ cọ.
Nhưng mà, thân thể nó cùng đầu không hề tách ra, vậy nên không cách nào dùng đầu để cọ được.
Chỉ có thể dùng thân thể tròn hình trụ kia thôi.
Kết quả là, nó chỉ lo biểu đạt, không có chú ý tới bốn cái bánh xe đã đè lên bàn chân Tô Yên.
Tô Yên cắn bò bít tết
"Hiện tại liền đổi."
Nói xong liền muốn gọi điện thoại gọi người đưa tới.
Tiểu Hoa mếu máo khóc nức nở.
"Ký chủ, em sẽ nỗ lực thật tốt, chị không cần vứt bỏ em."
Tô Yên nghe giọng nói này
Cúi đầu nhìn nó
"Em là nam hay là nữ?"
Tiểu Hoa tức khắc dừng khóc, thanh âm thật cao hứng.
"Em là bé trai nha. Là em tự lập giả thiết a. Mỗi một hệ thống đều có thể tự lập giả thiết cho chính mình."
Thời điểm nói, còn thực kiêu ngạo.
Sau đó Tiểu Hoa lại bồi thêm một câu
"Nếu ký chủ về sau không có người lấy, em có thể ở rể nha."
Như vậy, nó có thể luôn đi theo ký chủ rồi.
Vốn dĩ, Tiểu Hoa rất muốn làm một bé gái.
Cảm thấy bé gái sẽ rất xinh xắn, về sau có thân thể, cũng có thể xinh đẹp.
Nhưng là tưởng tượng đến nếu mình là con trai, về sau ở rể nhà ký chủ.
Ân, tức khắc Tiểu Hoa liền không chút do dự lựa chọn giới tính nam.
Xem ngữ khí Tiểu Hoa nói chuyện, nếu là bé trai, hẳn là... cũng có chút giống con trai đi?
Vạn nhất về sau không cưới được vợ thì làm sao bây giờ?
Tô Yên không có quản câu nói kế tiếp, cô chỉ là ấn đầu nó
"Bé trai? Còn có thể sửa giả thiết hay không?"
"Không thể, hệ thống chỉ có một lần lựa chọn, lựa chọn xong thì không có cơ hội sửa lại.
Ký chủ, chẳng lẽ chị không thích? Chẳng lẽ em không đáng yêu??"
Tiểu Hoa dùng hai cánh tay máy lay đùi Tô Yên, liều mạng cọ.
Tô Yên bất đắc dĩ.
Trước kia như thế nào không phát hiện, hệ thống thích đùi cô như vậy??
Bên này, Tô Yên lo lắng cho tương lai Tiểu Hoa.
Mà ở đối diện cô, Diệp Tiêu cúi đầu ăn bò bít tết, nhạt như nước ốc.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Cô không thích cùng hắn nói chuyện.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Cô muốn hắn câm miệng.
Là bởi vì hắn nói chuyện muốn cô hôn sao?
Cô không thích?
Là không thích chính mình sao?
Hắn nắm dao nĩa, ăn một ngụm bò bít tết sau đó không ăn nữa.
Vẫn luôn cắn môi, trong đầu suy nghĩ không ngừng
Cho đến, tí tách, tí tách.
Tô Yên thực nhạy bén, một cỗ hương vị tanh mặn.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Tiêu.
Phát hiện, hắn cúi đầu ở đằng kia phát ngốc, cứ như vậy một lát sau, cắn miệng mình đến chảy máu.
Trên bò bít tết, từng đóa hoa máu đang lan tràn nhỏ giọt.
Tô Yên bỗng nhiên đứng lên, ghế dựa xích kéo một tiếng, phát ra tiếng vang kịch liệt.
Cô cách cái bàn, nhéo cằm hắn nâng lên.
Ánh đèn mờ nhạt, hai người đối diện.
Tô Yên trước hết mở miệng
"Anh đang làm gì?"
Diệp Tiêu đáy mắt đỏ lên, trên môi tất cả đều là máu, nhấp môi không nói lời nào.
Phát ra một loại thanh âm nức nở ủy khuất.
Tô Yên nắm chặt tay lại buông ra, buông ra lại nắm chặt.
Cô tận lực làm ngữ khí của mình bằng phẳng
"Ủy khuất? Em bạc đãi anh?"
Diệp Tiêu lắc đầu.
Nhưng trong mắt khổ sở cùng kinh hoảng lại càng nhiều.
Tô Yên nhắm mắt, sau đó, dùng cổ tay áo trắng tinh lau một chút một chút vết máu trên môi hắn.
Lộ ra dấu răng trên môi.
Tô Yên chợt phát ra tức giận rồi biến mất.
Hiện giờ đã khôi phục bình thản.
Cô nhìn thẳng mắt hắn, thực nghiêm túc
"Em lúc ấy ở bệnh viện đã nói với anh một câu, anh còn nhớ rõ?"
Diệp Tiêu không nói.
Tô Yên nhéo cằm hắn thoáng dùng sức
"Nói "
Khẩu khí có chút cường ngạnh.
Diệp Tiêu trầm mặc thật lâu, nhỏ giọng, khàn khàn mở miệng
"Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ luôn ở bên nhau đến lúc chết, anh phải tin tưởng em, như là em tin tưởng anh vậy."
Tô Yên nhìn hắn
"Không hiểu ý? Còn cần em giải thích sao?"
Diệp Tiêu lông mi run rẩy, có chút vô thố.
Tô Yên tới gần bên tai hắn
"Anh có thể lý giải thành, chỉ cần là anh có bất luận ý tưởng gì, em đều sẽ thỏa mãn anh, sẽ không tức giận, cũng sẽ không vứt bỏ anh."
Diệp Tiêu run lên, tựa hồ chính những lời này rốt cuộc làm hắn yên tâm.
Hắn vẫn luôn sợ cô không cần hắn, nhưng cô hiện giờ đã hứa hẹn, cô vĩnh viễn đều sẽ không vứt bỏ hắn.
Hốc mắt hắn đỏ lên, thanh âm khàn khàn thấp giọng nói
"Em, em không thích anh nói chuyện."
Tô Yên không phản ứng lại.
Bởi vì hắn nói là trần thuật, chứ không phải là câu nghi vấn.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, nói
"Em không có."
"Em, em muốn anh câm miệng."
Hắn vừa nói, liền càng ủy khuất.
Tô Yên mờ mịt
"Khi nào?"
Diệp Tiêu nhỏ giọng nói
"Liền vừa lúc nãy, anh nói muốn cùng em hôn hôn."
Lúc đó, lời cũng chưa nói xong, cô cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, đã kêu hắn câm miệng.
Khi Diệp Tiêu nói, lại muốn cúi đầu.
Kết quả còn chưa kịp cúi, đã bị người nhéo cằm, cưỡng bách ngẩng đầu.
Tô Yên cúi đầu, cắn môi hắn, hôn lấy.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Hắn dựa vào ghế, thân thể ngồi thẳng tắp, sống lưng căng chặt.
Tô Yên cắn môi hắn, hôn môi một chút một chút.
Thật lâu lúc sau, buông ra.
Thở hồng hộc, ái muội bốc lên
"Về sau muốn hôn em, tự mình tới hôn, không cần hỏi em, đã hiểu chưa?"
Diệp Tiêu gương mặt phiếm hồng, thành thành thật thật gật đầu.
Trong mắt lập lòe ánh sáng, nhìn qua thật cao hứng.
Ngay lúc Tô Yên dứt lời, hắn duỗi tay, ôm lấy cô, chủ động hôn cô một chút.
Tô Yên lộ ra tươi cười.
"Thực thông minh, rất lợi hại."
______
Thuha5802: Tiện thể mọi người cho em xin truyện nào nam chính yêu kiểu hèn mọn như vậy được không ạ 🙆🙆🙆
*****
Edit: Tinh Niệm
Diệp Tiêu không xác định, nhịn không được hỏi
"Anh làm cái gì, em đều sẽ không vứt bỏ anh?"
"Sẽ không."
Cô trả lời dứt khoát.
Hắn đánh bạo hỏi
"Nếu anh làm chuyện mà em thực tức giận thì sao?"
Tô Yên cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói
"Anh làm cái gì, em đều sẽ không tức giận. Trừ phi, anh muốn làm chính mình bị thương."
Diệp Tiêu ôm eo cô, ngẩng đầu hỏi
"Vì cái gì tự làm bị thương, em sẽ thực tức giận?"
Hắn ngược lại là hỏi Tô Yên.
Cô trước nay không nghĩ tới vấn đề này.
Hoàn toàn chính là phản ứng tự nhiên.
Chỉ cần một khi hắn bị thương, trong lòng sẽ có lửa giận tràn ra bên ngoài.
Nhưng mà, hắn rất ít khi bị thương, cho nên loại tức giận này số lần rất ít, cô cũng không có cẩn thận nghĩ tới.
Mà Tô Yên cùng Diệp Tiêu đều không có phát hiện.
Tư thế hiện tại của bọn họ, khác chút với trước kia.
Dĩ vãng đều là Tô Yên cường thế, đè nặng Diệp Tiêu.
Hiện giờ tư thế này, lại không biết như thế nào, biến thành Diệp Tiêu ngồi ở ghế trên, ôm Tô Yên, gắt gao giam cầm.
Có chút chuyện, dường như khi hai người ở chung, đã chậm rãi thay đổi.
Cuối cùng, Tô Yên cũng không có đáp án trả lời Diệp Tiêu.
Nhưng mà hắn cả một đêm đều thật cao hứng.
Không chỉ như thế, hắn rốt cuộc cũng trở nên mở lòng chút.
Sẽ chủ động đưa ra một ít yêu cầu, tuy rằng đều là nói rất cẩn thận.
Nhưng đây cũng là tiến bộ.
Diệp Tiêu thân thể một ngày so một ngày tốt hơn.
Chuyển biến khởi sắc đều có thể dùng mắt thường cảm được.
Đương nhiên, rõ ràng nhất chính là, tính tình của hắn cũng đang chuyển biến.
······
Một ngày nào đó giữa trưa, Diệp Tiêu đang dùng thiết bị điện tử thông minh gọi điện thoại cho Tô Yên.
Hắn mặc một thân quần áo thuần trắng sắc, ngồi ở trên sô pha, như là một mỹ thiếu niên từ tranh vẽ đi ra vậy.
Tóc đen hơi hơi cuốn khúc mềm mại, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, da thịt trắng nõn tinh tế, thân thể thon dài.
Nhắm mắt lại, lông mi màu đen vừa cong vừa dài.
Hắn ra tiếng
"Anh muốn đi gặp em."
Không còn là thanh âm khàn khàn như trước.
Mà giống như thanh âm sơn tuyền rơi xuống, dễ nghe như vậy.
Hỗn loạn một chút ủy khuất với rầu rĩ.
Tô Yên duỗi tay nắm bút màu đen, tạm dừng công việc trong tay.
Suy nghĩ trong chốc lát
"Em để Triệu Lâm đi đón anh."
"Không sao, anh có thể tự đi."
Khi nói lời này, đôi mắt Diệp Tiêu mở ra, ánh mắt lóe sáng.
Bởi vì Tô Yên nói như vậy, chứng tỏ cô đồng ý hắn đi tìm cô.
Tô Yên hỏi một câu
"Anh có thể chứ?"
Ở trong ấn tượng của Tô Yên, hắn từ khi dọn vào nhà, liền rất ít ra cửa.
Cô thật sự sợ hắn đi lạc.
Diệp Tiêu nỗ lực gật đầu, gật thật lâu, mới nhớ ra cô không nhìn được.
Liền nói
"Anh có thể."
Lần trò chuyện này sắp kết thúc, Diệp Tiêu chậm rì rì hỏi
"Em nhớ anh chứ?"
Tô Yên lên tiếng
"Ân."
Diệp Tiêu vui vẻ cười
"Được."
Nói xong, điện thoại rốt cuộc cắt đứt.
Tiểu Hoa ở bên cạnh phát ra nam âm non nớt
"Diệp Tiêu tiên sinh, ngài muốn đi tìm chủ nhân sao?"
Diệp Tiêu gật đầu.
"Ân"
Tiểu Hoa tại chỗ xoay một vòng tròn
"Oa ~~ ngài rốt cuộc cũng chủ động, thực vui vẻ."
Sau đó Tiểu Hoa lại nói
"Có cần Tiểu Hoa tìm cho ngài lộ tuyến gần nhất đến quân khu không?"
Diệp Tiêu do dự trong chốc lát, gật đầu
"Được"
"Leng keng, lộ tuyến hình thành. Đi tuyến đường bộ thứ nhất đến trạm xe phía đông, sau đó chọn tuyến xe số 3, liền có thể trực tiếp đến quân khu. Diệp Tiêu tiên sinh cố lên!"
Diệp Tiêu lộ ra tươi cười.
"Được."
Trước khi ra cửa, Tiểu Hoa còn không quên tiến hành tư tưởng giáo huấn với Diệp Tiêu
"Diệp Tiêu tiên sinh, chủ nhân là cực kỳ thích ngài, trong cảm nhận của chủ nhân, ngài còn quan trọng hơn cả thế giới, cho nên ngài hãy yên tâm đi!"
*****
Edit: Tinh Niệm
Tiểu Hoa nói, làm Diệp Tiêu nghe cũng thực vui vẻ.
Hắn dùng sức gật đầu
"Được, ta đã biết."
Dứt lời, hắn đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Mặt khác một bên.
Tô Yên đang mở họp tổng kết về thắng lợi hai tháng trước của cô ở khu phía Nam.
Đối với kia trận chiến đấu kia, thắng thật sự không dễ dàng.
Có thể nói, là thắng thảm.
Hoàn toàn là phương thức đả thương địch thủ một vạn tự tổn hại 8000.
Địch nhân đến từ tinh cầu HL.
Giống người nhưng không phải người.
Tinh cầu kia tên là Hôi Lạc tinh cầu.
Ý đồ xâm lược địa cầu, hoàn toàn chiếm lĩnh, làm địa cầu trở thành thuộc địa cho bọn họ sinh sôi nảy nở.
Bọn họ số lượng không nhiều lắm, nhưng lực sát thương cực kỳ mạnh.
Nếu nói, nhân loại tiến hóa, gien sinh ra biến dị, trở nên càng cường đại.
Vậy người tinh cầu HL, có thể dùng dị biến để hình dung.
Rất khó tin là, người tinh cầu HL là cây thực vật, loại cây có thể biến thành bộ dáng con người ấy.
Bọn họ có được sức chiến đấu rất lợi hại, một người HL có thể đấu lại năm người trái đất.
Số ít người HL đã đủ làm người đau đầu, mà khó giải quyết nhất chính là, thủ lĩnh của họ.
Một đóa hoa ăn thịt người biến dị, lực cắn nuốt cực kỳ cường đại, chỉ cần hắn ở nơi nào, vật còn sống trong phạm vi 50 mét có thể nháy mắt bị hút khô sạch sẽ.
Ngay lúc đó, đoạn video cuối cùng được lưu lại rồi phát tới tổng bộ quân khu, một chúng cao tầng đều sợ ngây người.
Vốn tưởng rằng chỉ là một trận chiến nhỏ, không đủ tạo nên sóng gió.
Không ngờ rằng đó chính là một khối u ác tính.
Kết quả là, 5 năm trước, nguyên thân dẫn dắt quân đội, triển khai chiến tranh cùng người tinh cầu HL, giằng co kéo dài đến 5 năm.
Cuối cùng là thắng lợi như thế nào?
Bởi vì thủ lĩnh của bọn họ đã chết.
Chết già.
Cùng ngày thủ lĩnh kia chết, nguyên thân khởi xướng phản công.
Bởi vì người HL có thể ngụy trang thành nhân loại, nguyên thân liền thiết lập nhiều trạm điểm tại khu Nam bộ, điều tra từng thôn từng thôn một.
Cuối cùng xác nhận tiêu diệt toàn bộ người HL trên trái đất.
Sau đó, nguyên thân vẫn chưa dừng lại.
Dùng phi thuyền tinh tế mang theo quân đội cùng với vũ khí kỹ thuật khoa học tối cao.
Tiến đến tinh cầu HL, trực tiếp dọn dẹp tàn dư.
Nguyên thân cũng bởi vì một trận chiến này mà thành danh.
Trở thành thượng tướng trẻ tuổi nhất.
Hiện giờ chiến tranh đã kết thúc hơn hai tháng.
Trải qua nhiều lần sửa sang lại tư liệu, làm thành báo cáo.
Cẩn thận làm nghiên cứu.
Trong đó một vị phó quan đứng lên, giới thiệu nói
"Theo như chúng ta nghiên cứu điều tra, người HL hẳn là đã xuất hiện 10-20 năm trước trên địa cầu.
Bọn họ mưu toan giao phối sinh sản cùng nhân loại để người HL tiếp tục sinh tồn.
Chỉ là, dường như cũng không có tác dụng, bởi vì không có bất luận kẻ nào sinh ra được đứa bé người HL."
Tỉ lệ sinh sản của nhân loại đã rất thấp.
Mà tỉ lệ đó của người HL càng thấp hơn.
Bọn họ đã vài thập niên không có sinh mệnh mới ra đời.
Dù cho là không có trận chiến tranh này, phỏng chừng chưa được vài thập niên, bọn họ cũng sẽ toàn bộ tử tuyệt.
Vì phát triển tinh cầu, cho nên bọn họ theo dõi địa cầu, muốn sinh sôi nảy nở để xâm lược.
Vừa mới bắt đầu, là bí ẩn tiến hành, dùng số lượng rất ít người.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, vấn đề sinh sản càng nghiêm trọng.
Thế cho nên người HL không kiềm chế được, lại thêm một số lượng lớn đi vào địa cầu.
Lúc này mới bại lộ hành tung, sau đó xảy ra chiến tranh.
Tô Yên buông xuống đôi mắt, lật xem văn kiện trong tay.
Sắc mặt lãnh đạm.
Đợi trong chốc lát.
Cô đột nhiên đứng lên
"Kết thúc cuộc họp."
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Triệu Lâm đi theo Tô Yên.
"Thượng tướng?"
← Ch. 117 | Ch. 119 → |