Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 117

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 117
Cô gái, đã nói em sẽ nuôi tôi (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe, gật đầu suy nghĩ.

Lúc này, phía bệnh viện truyền đến tiếng cảnh báo.

Thanh âm chói tai vang vọng toàn bộ tầng lầu.

Tô Yên ngẩng đầu, ý bảo Triệu Lâm

"Đi xem."

Triệu Lâm gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Tô Yên ngồi ở trên ghế, vặn ra nắp nước khoáng, lại đưa hắn uống hai ngụm.

Một bên đút một bên nói

"Em sẽ nói với bọn họ, về sau chỉ cần đến giờ phối hợp kiểm tra, thời gian còn lại không cần tiến vào phòng bệnh của anh."

Có lẽ là bị Tô Yên nhìn chằm chằm quá nghiêm túc, thế cho nên gương mặt Diệp Tiêu đỏ một chút.

Đang muốn nói chuyện.

Ánh mắt Tô Yên bỗng nhiên hướng về rừng cây phía sau Diệp Tiêu.

Cô đột nhiên đứng lên, giữ chặt tay Diệp Tiêu, bảo hộ hắn phía sau lưng.

Lúc này, trong rừng cây đi ra hai người mặc đồ đen.

Trong tay cầm côn điện, thẳng tắp vọt tới phía Tô Yên.

Mục đích bọn họ không phải cô.

Là Diệp Tiêu.

Vốn là không coi Tô Yên trở thành chướng ngại.

Một nữ nhân mà thôi.

Lại ngay lúc Tô Yên móc súng, hai tên kia đồng thời sửng sốt trong nháy mắt.

Đoàng, đoàng!

Hai phát.

Bắn vào vị trí xương bánh chè của hai người.

Máu tươi bắn ra, vết máu loang lổ bắn tung tóe lên người Tô Yên.

Cô nhìn thoáng qua Diệp Tiêu.

Hắn đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Hai người đối diện như cũ chưa từ bỏ ý định.

Đỡ đầu gối, đau đến sắc mặt run rẩy, vẫn cắn răng tiến công hướng tới Tô Yên.

Nhất cử nhất động, vừa thấy liền biết là đã được huấn luyện.

Nhưng mà.... .

Tô Yên đứng bất động ở chỗ đó.

Cô chỉ quơ quơ tay

"Tiểu Hồng."

Dứt lời, ở vị trí Tô Yên đứng, một con cự mãng đột nhiên xuất hiện.

Đầu hình tam giác bẹp, lưỡi rắn màu đỏ tươi phun ra nuốt vào.

Hoa văn hồng đen đan xen.

Mãng xà kịch độc.

Tiểu Hồng dâng cao đầu, đối với hai người kia phun ra lưỡi rắn.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người kia.

Sau đó quét ngang cái đuôi to một cái.

Cái gì côn điện, cái gì nhanh nhạy.

Tất cả đều bị đánh bẹp trên mặt đất.

Tiểu Hồng thấy một người còn muốn bò dậy.

Liền ném đuôi to hướng tới trên đầu người kia mà đập.

Cho đến khi hắn không bò đứng dậy được nữa.

Một vệt máu thấm ra.

Nó mới chậm rãi thu cái đuôi.

Sau đó, thân hình bắt đầu thu nhỏ lại bằng một ngón tay út.

Ngay lập tức lộ ra Tô Yên cùng Diệp Tiêu ở phía sau.

Tiểu Hồng tự giác đi tới bụi cỏ bên cạnh.

Xì xì một tiếng, ẩn nấp ở trong bụi cỏ biến mất không thấy.

Lúc Triệu Lâm trở về, liền nhìn thấy thượng tướng nhà hắn đang trấn an Diệp Tiêu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ở bên cạnh.

Trong tay cầm một bình nước, một ngụm một ngụm đút hắn uống.

Một bên ở bên tai hắn không biết nói nhỏ cái gì.

Mà trên mặt đất bên cạnh, có hai cổ thi thể.

Không biết sống hay chết.

Chỉ là nhìn một vũng máu kia, còn có bộ dáng thảm không nỡ nhìn như là bị đồ vật rất nặng va chạm vào.

Dù cho không có chết, cũng chỉ dư lại một hơi.

Triệu Lâm nghiêm hành quân lễ, sau đó nói

"Thượng tướng, phòng Diệp Tiêu tiên sinh ở bị một đám hắc y nhân xâm nhập, bị y tá phát hiện, lập tức ấn cơ quan báo nguy."

Tô Yên nghe, nửa ngày sau lên tiếng

"Ở quân khu, bị kẻ xấu xâm nhập?"

Lời này vừa nghe, giống như chuyện cười vậy.

Triệu Lâm nhìn thoáng qua hai người trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Gật đầu

"Vâng."

Tô Yên nói

"Mang hai tên này về, nếu còn sống thì cẩn thận thẩm vấn."

"Vâng."

Lúc này, đã có nhân viên thủ vệ vội vàng chạy tới xử lý.

Đang lúc Triệu Lâm chỉ huy chuẩn bị đem người mang đi.

Tô Yên bỗng nhiên nói

"Triệu Lâm, Trước khi giam giữ trong nhà tù, phải hỏi được người đứng phía sau màn."

Triệu Lâm gật đầu

"Vâng."

*****

Edit: Thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Đối phương nếu dám phái người ám sát tại quân khu, chứng tỏ hắn không hề sợ hãi.

Cũng đã nghĩ tới phương pháp xử lý sau khi thất bại.

Còn nữa, mục đích của bọn họ chính là hướng về phía Diệp Tiêu.

Mấy ngày nay bởi vì Diệp Tiêu mà phát sinh xung đột, cũng chỉ có vị thiếu tướng Tôn Hi kia.

Kỳ thật dù cho không thẩm vấn, cũng có thể cơ bản xác nhận.

Nhưng có chút việc, vẫn là phải trăm phần trăm tin tưởng mới được.

Miễn cho thả hổ về rừng.

Hai người kia bị dẫn đi.

Triệu Lâm ra tiếng

"Thượng tướng, những người này là hướng về phía Diệp Tiêu tiên sinh, có cần tăng bảo hộ cho Diệp Tiêu tiên sinh hay không?"

Tô Yên nhìn về phía Diệp Tiêu.

Hắn còn đang ở chỗ kia phục hồi tinh thần.

Áo khoác Tô Yên dính vào một ít vết máu.

Cô cởi áo khoác ra để ở tay vịn bên cạnh.

Sau đó hỏi

"Sợ cái gì?"

Diệp Tiêu yết hầu lăn lộn một chút

"Tôi, tôi...."

Việc này với một người bình thường sợ là tất nhiên.

Đương nhiên không chỉ là sợ Hắc y nhân kia.

Còn có con cự mãng kia vừa mới thần kỳ đột nhiên xuất hiện, đánh xong người lại lần nữa đột nhiên biến mất.

Phỏng chừng việc này vô luận bị ai nhìn thấy, đều khiếp sợ thật lâu.

Triệu Lâm thấy Diệp Tiêu còn một bộ dáng chấn kinh.

Nhướng mày một chút.

Cái người nam tự nhiên này, thật sự là quá yếu.

Tuy rằng, thượng tướng chọn lựa bạn đời, hắn không có tư cách bình luận.

Nhưng mà từ trong lòng, Diệp Tiêu thật sự là không xứng với thượng tướng bọn họ.

Chẳng những yếu ớt, tố chất tâm lý còn rất kém cỏi.

Người như vậy, dù cho có dưỡng tốt thân thể, lại có thể làm được đại sự gì?

Đồng chí Triệu Lâm đương nhiên sẽ không biết, thượng tướng nhà bọn họ căn bản cũng không trông cậy vào vị người nam tự nhiên có thể làm ra thành tựu gì.

Kiếm tiền nuôi gia đình là cô, xinh đẹp như hoa.... là hắn.

Diệp Tiêu rất dễ dàng nhận ra được cảm xúc của Triệu Lâm.

Hắn cúi đầu, nắm chặt một góc áo.

"Tôi, thực xin lỗi."

Quá hoảng loạn, hắn không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng chỉ có thể nói xin lỗi.

Hắn muốn đem chính mình giấu đi.

Còn muốn trở lại nơi đầm lầy kia.

Nơi đó tự do tự tại, chỉ có một mình hắn.

Chính là, không được.

Từ lúc Tô Yên mang hắn ra, hắn đã không cách nào trở về.

Nhưng, hắn nên làm cái gì bây giờ đây?

Cúi đầu, trong óc suy nghĩ hoảng loạn.

Lúc này, Tô Yên đột nhiên duỗi tay, nắm cằm hắn.

Lực tay cô rất lớn.

Làm cho hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô.

Hai người đối diện.

Tô Yên sắc mặt lãnh đạm vẫn luôn nhìn hắn.

Thật lâu sau,

"Anh không tin em?"

Diệp Tiêu càng hoảng loạn.

"Tôi, tôi...."

Hắn không biết vì cái gì đỏ bừng mặt.

Lại một lần, Tô Yên nhéo cằm hắn, thò lại gần, hôn lấy đôi môi tái nhợt kia.

Nửa ngày sau mới buông ra, từng câu từng chữ nói

"Chúng ta về sau sẽ kết hôn, sẽ dựa vào nhau mãi cho đến chết.

Cho nên, anh phải tin tưởng em, giống như là em tin tưởng anh."

Đại khái do lời cô nói rất chắc chắn, vững vàng.

Cặp mắt kia còn có thể làm hắn yên ổn.

Dần dần, hoảng loạn trong lòng bình phục lại.

Hắn duỗi tay, giữ lấy tay cô

"Ân."

Lên tiếng.

Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng."

Hắn nhìn Tô Yên, thật cẩn thận nói

"Anh muốn cùng em ở bên nhau."

Nói xong, thanh âm yếu đi vài phần, mang theo bất an

"Có thể chứ?"

Tô Yên duỗi tay, sờ sờ gương mặt hắn.

"Về sau cùng em nói chuyện, không cần nói ba từ sau."

Nói xong, cô dừng một chút.

Nói

"Có thể."

*****

Edit: Tinh Niệm

Triệu Lâm trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng vẫn là nỗ lực duy trì biểu cảm trên mặt.

Tận lực không cho chính mình quá kinh ngạc.

Thượng tướng cũng thật tốt với vị người nam tự nhiên này.

Hơn nữa hai người bọn họ cũng mới quen nhau có hai ngày.

Là bởi vì hắn là người nam tự nhiên sao?

Triệu Lâm trong lòng nghĩ.

Thượng tướng đáp ứng ở cùng Diệp Tiêu.

Hoặc là thượng tướng tới chỗ này, hoặc là đi nhà của thượng tướng.

Để suy xét đến an toàn, kết hợp với ý tưởng của Diệp Tiêu.

Một giờ sau, đóng gói dụng hàng ngày của Diệp Tiêu.

Chạy tới nhà Tô Yên ở nội thành.

Diệp Tiêu ngồi trên xe quân khu.

Bệnh phục trên người cũng được thay.

Hắn nỗ lực để bản thân trấn định một ít.

Ngồi yên trên vị trí.

Sau đó, Tô Yên cũng ngồi vào.

Cô kéo lại tay Diệp Tiêu đang khẩn trương mà nắm chặt góc áo.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô, không biết như thế nào bất an trong lòng bắt đầu biến mất, trấn định xuống.

Từ bệnh viện quân khu đến nhà Tô Yên cũng không tính xa.

Ước chừng mười lăm phút lộ trình.

Rất mau đã tới rồi.

Một căn biệt thự hai tầng liền xuất hiện ở trước mắt Diệp Tiêu.

Tô Yên từ trên xe đi xuống.

Hai ngày này, cô vẫn luôn ở quân khu.

Đây là lần đầu tiên cô về nhà sau khi tiến vào vị diện này.

Nhìn biệt thự trước mắt.

Xung quanh đều được an trí hệ thống phòng ngự điện tử.

Thuộc về cấp bậc cao nhất quốc gia.

Trừ bỏ dùng chìa khóa, người bình thường không có khả năng tiến vào.

Mà ở ngay lúc này, trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ nhận được một phần lễ vật thần bí."

Tô Yên chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Không biết vì cái gì, nghe thanh âm Tiểu Hoa, hình như hưng phấn hơn trước rất nhiều.

Cứ cảm thấy cái lễ vật thần bí này không đơn giản.

Sau đó, liền nghe Tiểu Hoa hưng phấn nói

"Ký chủ, chị mau đi vào trong nhà, mau vào đi."

Dưới sự thúc giục của Tiểu Hoa, Tô Yên mở cửa ra.

Mới vừa đi vào, liền thấy một người máy điện tử chậm rãi xuyên qua phòng khách đi tới trước cửa.

Thân người máy là màu trắng, hình trụ, đại khái cao tới cẳng chân Tô Yên.

Người không cẩn thận nhìn sẽ rất dễ nhầm thành cái thùng rác.

Người máy cực kỳ nhân cách hóa, trong màn hình phía trên có hai cái ký hiệu "◕_◕" coi như đôi mắt.

Sau đó, liền nghe được một giọng nam điện tử non nớt

"Leng keng, hệ thống 210 Tiểu Hoa vì ngài phục vụ."

Tô Yên nhìn cái người máy kia thật lâu.

Tiểu Hoa.... .

Cô nghe cái này tên này.

Tiếp đó, vươn chân đạp nó một cái.

Người máy Tiểu Hoa đột nhiên không kịp phòng ngừa, ầm ngã xuống trên mặt đất.

Người máy hét lên một tiếng.

Từ hai sườn vươn hai cái tay bằng dây kim loại, tự nâng mình dậy.

Người máy Tiểu Hoa

"Hừ!"

Hừ một tiếng xong, nó xoay người chạy sang một bên.

Trong đầu Tiểu Hoa thanh âm vang lên

"Ký chủ, chị vì sao muốn đánh em?"

Thanh âm ủy khuất chất vấn vang lên.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Ta chỉ là muốn xác nhận một chút, rốt cuộc có phải em hay không thôi."

"Là em a, người máy 210 Tiểu Hoa chính là em. Ký chủ, bất ngờ không nha ***"

Từ lời nói là có thể đủ cảm nhận được Tiểu Hoa rất vui vẻ.

So sánh với kinh ngạc, cô càng muốn biết vấn đề khác

"Em về sau đều là hình dạng này?"

"Tiểu Hoa chỉ có ở vị diện này mới có thể. Thế giới sau, vẫn giống trước kia, chỉ có thể nói chuyện trong đầu cùng ký chủ thôi."

Nói xong, Tiểu Hoa cho rằng ký chủ nhà mình sẽ thất vọng khổ sở.

Thế là an ủi nói

"Ký chủ, không cần khổ sở, về sau em sẽ còn có cơ hội có thể bám vào người a."

Tô Yên

"Ta không khổ sở, chỉ là cảm thấy, nuôi hơi nhiều sủng vật."

Tiểu Hoa

".... Em không phải sủng vật, em là hệ thống cực kỳ thông minh."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên

"Tiểu Hoa Thông minh, nâng hành lý ở cửa đến phòng ngủ đi, có thể làm được không?"

Người máy Tiểu Hoa không biết từ chỗ nào chạy ra.

Khi nó nhìn hành lý ở cửa, giọng nam điện tử non nớt phát ra

"Tích ————, hệ thống 210 chỉ có thể nâng lên vật phẩm có trọng lượng 1 kg. Vật phẩm trước mắt nặng 2. 5 kg, thực xin lỗi, 210 Tiểu Hoa vô pháp hỗ trợ."

Nói xong xoay người, một chút cũng không do dự rời đi.

Diệp Tiêu vốn dĩ có chút co quắp.

Bị Tiểu Hoa nói làm cho càng hoảng.

"Không, không sao, anh tự mình nâng."

Nói xong, khom lưng liền đi nâng hành lý.

Tô Yên bên cạnh duỗi tay ngăn lại.

Một bàn tay nắm tay hắn, một bàn tay khác nhấc hành lí lên.

Một người đi hai bước đều mệt đến thở dốc, khiêng hành lý?

Vẫn là thôi đi.

Mặt khác một bên, Tiểu Hoa bởi vì vừa mới có được thân thể.

Cho dù là người máy, nó cũng phi thường vui vẻ cùng hưng phấn.

Nhưng mà, lần đầu tiên biến thành đồ vật.

Có chút không khống chế được.

Tô Yên mới vừa đem hành lý đặt tới trong phòng, ở bên ngoài liền truyền đến ầm một tiếng.

Tiếng thét chói tai của Tiểu Hoa vang lên.

Không chỉ như thế, toàn bộ hệ thống phòng ngự của nhà ở đều bắt đầu phát ra cảnh báo từ bốn phương tám hướng.

Tô Yên vừa đi ra ngoài, liền thấy nửa thân mình Tiểu Hoa đang ở bên ngoài cửa sổ.

Thủy tinh nát đầy đất.

Tiểu Hoa

"Ký chủ ~ cứu mạng *** ký chủ, em sợ độ cao, a a a a, thật cao aaaa ***"

Tô Yên ấn tắt hệ thống phòng ngự, đóng cửa.

Sau đó, túm Tiểu Hoa từ giữa không trung đến trong phòng.

Tiểu Hoa dùng hai tay của người máy ôm đùi Tô Yên

"Ô ô ô ô, làm em sợ muốn chết, ký chủ ***, muốn ôm một cái ~~"

Giọng nói yếu ớt, run run, nhìn qua bộ dáng vừa ngốc vừa vô dụng.

Triệu Lâm nghe được tiếng cảnh báo vội vàng chạy vào

"Thượng tướng, ngài không sao chứ?"

Tô Yên ấn đầu hệ thống 210, đẩy người máy từ gót chân mình ra.

Đi qua phòng khách, lúc này mới nói

"Không có việc gì, người máy gia dụng đâm vào cửa sổ."

Triệu Lâm nhìn thoáng qua, phát hiện người máy kia có điểm lười biếng.

Chẳng những không nhanh thu thập vụn thủy tinh, còn ở đó liên tiếp khóc cái gì?

Thế giới này người máy đã cực kỳ nhân cách hóa, nhưng nó có phải quá dư thừa cảm xúc hay không??

Sau đó, Triệu Lâm nói

"Thượng tướng có cần đổi một người máy gia dụng cao cấp hơn không? Nghe nói gần đây mới ra một cái.... ."

Hắn còn chưa nói xong.

Hệ thống người máy 210 Tiểu Hoa Vừa mới ở bên cạnh khóc lóc, đã xoay bánh xe chạy tới trước mặt Tô Yên.

Lại lần nữa ôm lấy đùi cô

"Đừng vứt bỏ Tiểu Hoa mà, Tiểu Hoa sẽ nghiêm túc làm việc."

Tô Yên lại một lần nữa, ấn đầu Tiểu Hoa để nó dịch ra khỏi người mình.

"Đi làm việc."

Tiểu Hoa ủy khuất ba ba.

Vừa khóc "Hức hức hức" vừa chạy tới chỗ vụn kính.

Diệp Tiêu ở trong phòng, kết quả là phòng khách chỉ còn lại có Tô Yên cùng Triệu Lâm.

Triệu Lâm biểu tình trở nên nghiêm túc.

Hắn thẳng tắp đứng ở bên cạnh Tô Yên, nói

"Thượng tướng, một đám người đánh lén ở bệnh viện quân khu đã điều tra rõ ràng.

Là người Tôn Hi thiếu tướng phái tới, mục đích bọn họ là muốn bắt Diệp Tiêu tiên sinh đi."

Tô Yên gật đầu, kết quả này cô đã dự kiến.

Cô ngồi ở trên sô pha, trầm mặc trong chốc lát, nói

"Đưa quà nhận lỗi qua, Tôn Vô Thịnh có thu không?"

"Thu, thuộc hạ tự mình đưa đi. Tôn Vô Thịnh thực kinh ngạc, thuộc hạ không nói thêm gì, hắn giống như thật cao hứng."

Tô Yên gật đầu, chậm rãi nói

"Tôn Vô Thịnh là anh trai ruột của Tôn Minh thượng tướng, mười năm qua vẫn luôn là quân hàm thiếu tướng.

Mà đệ đệ của hắn chẳng những là thượng tướng, lại còn là gia chủ.

Vinh quang đều ở trên người Tôn Minh, mà hắn vẫn luôn không được coi trọng.

Hiện giờ cậu tới cửa xin lỗi, đại biểu chính là ta, hắn tự nhiên là thụ sủng nhược kinh."

*****

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Triệu Lâm gật đầu

"Vâng."

Sau đó, Tô Yên lại nói

"Đi lục soát một chút giao dịch lén lút của Tôn Vô Thịnh."

Triệu Lâm gật đầu

"Vâng."

Đồng ý xong, hắn do dự một chút.

"Ý Thượng tướng là muốn ra tay với hắn trước?"

Tô Yên lắc đầu

"Không phải trừng trị hắn, mà muốn giúp hắn."

Triệu Lâm trong khoảng thời gian ngắn đoán không ra ý của Tô Yên.

Chỉ có thể gật đầu đồng ý, lập tức đi làm.

Tô Yên nhắm mắt lại, nghĩ, việc Tôn Hi này còn chưa giải quyết đâu.

Nhằm vào Diệp Tiêu?

Cô nắm chặt tay.

Triệu Lâm đã dựa theo phân phó của cô, rời đi làm việc.

Ánh mặt trời tiến vào phòng khách.

Chiếu lên trên người cô.

Chớp mắt một cái nhìn lại, phảng phất như trên người mang theo ánh sáng.

Tô Yên rũ mắt một hồi lâu.

Đang nghĩ ngợi, sau đó liền nghe được phòng ngủ truyền đến âm thanh đồ vật ngã xuống.

Cô bỗng nhiên mở to mắt.

Đi tới phòng ngủ.

Người máy Tiểu Hoa thu thập xong mảnh vụn, cũng bận rộn lo lắng đi theo phía sau Tô Yên.

Thanh âm Tiểu Hoa non nớt vang lên

"Phát sinh chuyện gì sao? Có việc gì em có thể hỗ trợ không?"

Lần đầu tiên có được thân thể, Tiểu Hoa hưng phấn thật lâu.

Vẫn đang trong trạng thái phấn khởi.

Tô Yên tiến vào phòng, liền thấy được Diệp Tiêu ngã trên mặt đất.

Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi đầy đầu.

Tô Yên nâng người dậy

"Diệp Tiêu??"

Duỗi tay chạm lên gương mặt hắn.

Lông mi Diệp Tiêu run rẩy, dần dần chuyển tỉnh.

Đầu tiên là một trận mờ mịt, theo sau, ôm lấy vòng eo Tô Yên, ngã vào trong ngực cô.

Suy yếu ra tiếng

"Có chút đói."

Hắn nói xong, cảm thấy thật hổ thẹn.

Bởi vì hai giờ trước vừa mới ăn xong cơm trưa.

Lại còn ăn thật sự nhiều.

Không nghĩ tới, giờ lại đói bụng.

Còn đói đến nỗi sắp ngất đi.

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Em mang anh đi bệnh viện."

Nói xong, liền kéo người lên, để một cánh tay hắn vịn ở trên vai cô, tính toán đỡ người đi ra ngoài.

Người máy Tiểu Hoa vẫn luôn đi theo sau Tô Yên, nó đối với thân thể này còn chưa hoàn toàn quen thuộc.

Đơn giản mà nói... nó không biết lui về sau.

Thế cho nên dừng ở cửa, thật lâu cũng không rời đi.

Tô Yên nhìn cái " thùng rác " màu trắng

"Em đang làm gì vậy?"

Tiểu Hoa vươn cánh tay máy

"Ký chủ, em có thể thay bác sĩ kiểm tra thân thể hắn, còn chuẩn xác hơn so với bệnh viện."

Tô Yên nghe, gật đầu

"Được"

Sau đó, đỡ hắn ngồi xuống giường.

Tiểu Hoa nói

"Leng keng, thay đổi hình thức chữa bệnh. Mời người bệnh đưa bàn tay đặt lên đầu người máy."

Tô Yên nhìn nó, ra tiếng

"Thùng rác còn có đầu?"

Cô thực nghiêm túc hỏi.

Thế cho nên Tiểu Hoa thiếu chút nữa xù lông.

"Ký chủ! Em là người máy nhân cách hóa. Có, có đầu, chính là nơi này."

Nói xong, dùng cánh tay của mình gõ một chút đỉnh chóp.

Dùng sức có chút lớn, thế cho nên gõ đến bang bang rung động.

Diệp Tiêu suy yếu hỏi một câu

"Ký chủ, là có ý tứ gì?"

Này vừa hỏi, động tác Tiểu Hoa lập tức dừng lại.

Hoàn toàn không nghĩ tới chính mình nói sai.

Tiểu Hoa do dự nửa ngày, trực tiếp lừa gạt cho qua.

"Mời bệnh nhân đưa tay ra, sắp tiến hành kiểm tra toàn thân."

Một câu này, làm Diệp Tiêu không có tiếp tục chú ý xưng hô kia.

Đặt tay ở trên đỉnh đầu Tiểu Hoa.

"Leng keng, bắt đầu kiểm tra toàn thân."

Giọng nói vừa dứt, đôi mắt Tiểu Hoa như là tia hồng ngoại, quét từ trên xuống toàn thân Diệp Tiêu.

*****

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

"Gien biến dị 1%, gien tự nhiên 99%.

Tim gan phổi, bình thường.

Xương cốt khớp xương, bình thường.

Thân thể, bình thường.

·······

·······

Tổng kết, hết thảy bình thường.

Phân tích nguyên nhân té xỉu: Hơi nước không đủ, tụt huyết áp.

Tô Yên nhìn hắn

"Tụt huyết áp?"

Diệp Tiêu mờ mịt.

Giống như căn bản cũng không biết đó là bệnh gì.

Cô từ trong túi móc ra một viên kẹo.

Mở ra túi giấy đưa tới trước mặt hắn

"Ăn."

Diệp Tiêu nhìn viên kẹo đưa tới bên môi.

Hé môi tái nhợt ra, ăn xuống.

Đầu lưỡi trong lúc vô tình liếm qua tay cô.

Tô Yên rũ mắt nhìn hắn.

Sau đó, cô đứng lên, muốn lấy cho hắn ly nước.

Chỉ là vừa động mới phát hiện, hắn vẫn luôn nắm lấy tay cô.

Cô nói

"Em đi lấy cho anh ly nước."

Diệp Tiêu trong mắt hoảng loạn lắc đầu

"Anh, anh hết khát rồi."

Lời nói thật sự không cách nào khiến người tin tưởng.

Môi hắn cũng khô ráo đến nứt ra rồi.

Tô Yên nhấc chân đá Tiểu Hoa bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, làm bộ không tồn tại

"Đi lấy ly nước."

Tiểu Hoa thanh âm non nớt, trả lời dứt khoát

"Được, chủ nhân!"

Nói xong, tại chỗ xoay một hồi lâu, cuối cùng mới dùng bốn cái bánh xe chạy ra phòng ngủ.

Thực mau, Tiểu Hoa đưa qua một ly nước.

"Chủ nhân, nước."

Tô Yên cầm lấy, nhét vào trong tay hắn.

"Uống đi."

Lúc này, Diệp Tiêu mới từng ngụm từng ngụm uống lên.

Thấy như vậy, chứng tỏ khát nước cực kỳ.

Chờ uống xong một ly, lại một ly.

Liên tiếp uống lên mười một ly nước mới dừng lại.

Cảm giác hắn uống xong nước, sắc mặt đều trở nên tốt rất nhiều.

Không hề tái nhợt như trước kia, ngược lại thực hồng nhuận.

Tiểu Hoa chống tường bên cạnh,

"Mệt chết người máy."

Vốn tưởng rằng chỉ là lấy một chén nước, chỗ nào biết lấy hẳn mười một ly.

Nó sau đó đều là cầm chậu cho hắn uống.

Hắn đều uống hết năm chậu.

Uống như vậy, cũng đủ cho một người bình thường uống trong một tuần.

Tô Yên duỗi tay, lau giọt nước dính bên khóe môi của hắn

"Thế nào?"

Diệp Tiêu trong mắt đều có chút tinh khí, gật đầu

"Không khó chịu."

Đây vẫn là lần đầu tiên lộ ra tươi cười.

Vốn là ngũ quan tinh xảo đến tuấn mỹ, cười như vậy, càng cảm thấy mê hoặc.

Tiểu Hoa kịp thời ra tiếng

"Leng keng, nhắc nhở chủ nhân, nắm chắc thời cơ, nên tiến tới liền tiến tới. Thừa dịp địch nhân nhỏ yếu, phải tận hưởng lạc thú trước mắt ····"

Được rồi, thành ngữ con người thật sự là quá bác đại tinh thâm, Tiểu Hoa cũng không biết có dùng đúng hay không nữa.

Chỉ là muốn nói cho ký chủ, phải cố lên a!!

Trước kia là ở trong đầu ký chủ lo lắng suông.

Chỉ có thể làm hệ thống sau lưng ký chủ, cổ vũ ký chủ.

Nhưng mà bây giờ không giống.

Nó đã ra ngoài.

Ân, nó muốn giúp ký chủ sớm ngày có được tâm của nam chủ đại nhân.

Tiểu Hoa trong lòng vẽ ra cái mindmap to lớn.

Tô Yên nghe lời này.

Tuy rằng Tiểu Hoa thực trung nhị*.

*中二病: bệnh trung nhị, tên gọi tắt của việc ảo tưởng sức mạnh của trẻ vị thành niên. :)))))

Nhưng, nó nói có lý.

Kết quả là, cô duỗi tay, ấn bả vai Diệp Tiêu, trực tiếp ấn người ở đầu giường.

Tô Yên thực nghiêm túc hỏi

"Còn muốn cái gì nữa không?"

Diệp Tiêu đôi mắt ướt dầm dề nhìn cô

"Cái, cái gì?"

"Còn muốn cái gì nữa không?"

Cô lặp lại một lần.

Diệp Tiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu

"Không có."

"Vậy muốn làm chuyện gì không?"

Vừa hỏi như vậy, Diệp Tiêu nắm chặt Tô Yên, chậm rãi mở miệng

"Em, làm cái gì, anh đều muốn làm."

_____

THÔNG BÁO TÌM ĐỒNG ĐỘI!!!!

Tình hình là hai bé editor mới gia nhập đều có việc nên đã xin dừng edit á.

Cho nên là ta cần tìm thêm thành viên mới.

Có ai ứng tuyển hông nào. Công việc hết sức đơn giản thui.

Không có kinh nghiệm cũng không sao đâu nhaaaa.

Có mình ta edit thấy cu đơn lẻ bóng lắm cơ!!! (๑•́₋•̩̥̀๑)

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)