Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (11)
← Ch.112 | Ch.114 → |
Edit: thuha5802
Tô Yên bắt lấy tay vịn ở cửa, lên tiếng
"Em không có."
Rõ ràng là hắn quá phận, vì cái gì trước nay đều không nói?
Đồng chí Quân Vực như cũ khổ sở, hồi lâu sau
"Buổi tối bé ngoan sẽ bồi thường anh sao?"
Tuy rằng cô cũng không có làm sai cái gì, dùng hai từ bồi thường nghe qua như là cô có lỗi với hắn vậy.
Tô Yên do dự trong chốc lát
".... sẽ"
Quân Vực vừa nghe, sắc mặt rốt cuộc tốt lên.
Tô Yên lúc này mới nói
"Em phải đi rồi."
Nói xong, đẩy cửa văn phòng đi ra.
Tô Yên vừa đi, nguyên bản người nào đó ở đằng kia một bộ khổ sở mất mát bị vứt bỏ, nháy mắt thay hình đổi dạng.
Hắn dựa vào ở trên sô pha, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Bắt đầu nghĩ cảnh tượng buổi tối hôm nay làm bé ngoan như vậy như vậy, lại như vậy như vậy.
Ân, cô hôm nay khẳng định sẽ đặc biệt ngoan.
Tưởng tượng, Quân Vực liền chịu không nổi.
Đang ở lúc này, điện thoại đặt ở trên bàn vang lên.
Nhìn thoáng qua, là bà nội.
Duỗi tay tiếp nhận.
Điện thoại bên kia thực ngắn gọn
Thanh âm già nua vang lên
"Tiểu Phong, trở về một chuyến..."
Lão thái thái tuy rằng không có nói rõ, nhưng điện thoại đột nhiên này, chắc chắn vẫn là vì sự tình đêm qua.
Quân Vực nghĩ lời nói lúc trước của Tô Yên.
Cô để ý thái độ của bà nội.
Một khi đã như vậy, liền trở về đi.
"Ân."
Hắn lên tiếng.
Sau đó, cắt đứt điện thoại.
Mặt khác một bên, Tô Yên buổi chiều đi trường học.
Bởi vì chương trình học nhiều, thế cho nên từ lúc ăn cơm trưa xong, vẫn luôn đi học đến buổi chiều 5 giờ rưỡi.
Vừa tan học, đang chuẩn bị rời đi.
Trịnh Diệu không biết khi nào đã xuất hiện ở cửa phòng học.
Hắn như cũ cười như ánh mặt trời
"Tô Yên"
Tô Yên dừng lại bước chân, hít sâu một hơi.
"Chúng ta nói chuyện."
Trịnh Diệu trên mặt tươi cười dừng một chút, đại khái, hắn nhìn bộ dáng Tô Yên, đã có thể nghĩ đến cô muốn nói với hắn cái gì.
Trầm mặc thật lâu, hắn vẫn đồng ý
"Được"
Thực mau, người trong phòng học đều đi sạch sẽ.
Chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Tô Yên tóc rối tung, mặc quần jean cùng áo thun thực giống hình tượng sinh viên bình thường.
Trịnh Diệu đứng ở chỗ đó, cũng khó được lộ ra nghiêm túc
"Em muốn cùng tôi nói cái gì?"
Tô Yên nhìn hắn, gọn gàng dứt khoát
"Tôi đã kết hôn."
Trịnh Diệu gật đầu
"Tôi biết."
Sau đó hắn lại cười nói
"Chẳng lẽ kết hôn, còn không thể kết giao bạn bè?"
Tô Yên
"Có thể kết giao, nhưng là tôi không muốn cùng anh làm bạn."
Trịnh Diệu sắc mặt cứng một chút.
Đại khái là Tô Yên cự tuyệt quá quyết đoán, ngay cả một chút niệm tưởng cũng không lưu lại.
Trịnh Diệu thở dài, có chút bất đắc dĩ
"Tô Yên, tôi cũng không muốn phá rối hôn nhân của em, chẳng lẽ chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không được?"
Tô Yên nhìn Trịnh Diệu.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá hắn như vậy.
Thật lâu lúc sau, cô sạch sẽ cự tuyệt
"Không thể."
Trịnh Diệu cười khổ
"Tàn nhẫn như vậy? Đây là lời phát ra từ nội tâm của em, hay là bởi vì người đàn ông tên Bạc Phong kia?"
Tô Yên nghiêng đầu
"Cả hai."
Cô cắt đứt sạch sẽ, một chút ý tứ do dự đều không có.
Thật lâu sau, bả vai Trịnh Diệu suy sụp xuống.
Môi giật giật, còn muốn nói cái gì.
Cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt xuống.
Hắn nhìn Tô Yên, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào.
Chiếu lên từng hàng chỗ ngồi, chiếu rọi ở trên người Tô Yên.
Bóng dáng bị kéo thật dài.
Hắn nhìn Tô Yên lãnh đạm.
Khôngbiết vì sao trong đầu xẹt qua bóng dáng Bạc Vũ cười nhẹ nhàng nói chuyện với hắn.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Lúc trước, tại sao anh lại nghĩ Tô Yên giống với Bạc Vũ?
Rõ ràng, đây là hai người hoàn toàn khác nhau.
So với sự lạnh lùng của Tô Yên, dường như sự dịu dàng tinh tế của Bạc Vũ sẽ càng hấp dẫn hơn.
Nhưng hắn không biết tại sao mình lại vô tình yêu người phụ nữ lãnh đạm này.
Vẻ mặt bình thản cầm roi mây, vẻ mặt nghiêm túc khi nói chuyện.
Ngay cả bây giờ, bộ dáng bạc tình tàn nhẫn không cho phép hắn đến gần.
Hắn đều thích.
Lần đầu tiên thích một cô gái đến như vậy.
Ban đầu, còn muốn nỗ lực một chút.
Ôm một tia ảo tưởng, có lẽ cuộc hôn nhân giữa họ không hạnh phúc?
Nhưng bây giờ.
Hắn biết rằng mình không có cơ hội.
Hoàn toàn hết hy vọng.
Cho nên cuối cùng, chỉ có thể chúc phúc cho cô gái hắn yêu.
Mong cô mãi mãi hạnh phúc.
Sau một hồi im lặng.
Vô số cảm xúc lóe lên trong đôi mắt của Trịnh Diệu, cuối cùng tất cả đều trở nên bình tĩnh.
Thở dài một hơi, lộ ra một nụ cười
"Tô Yên, tôi chỉ có thể chúc em hạnh phúc."
Thanh âm không biết vì sao nghẹn ngào một chút.
Tô Yên gật đầu
"Cảm ơn, tôi cũng chúc anh hạnh phúc."
Mặt trời lúc chạng vạng vẫn rất chói chang, những ngày hạnh phúc còn ở phía sau.
Hãy dành thời gian cho bản thân.
Vào buổi chiều hoàng hôn này, Bạc Phong đến nhà cũ.
Trong phòng khách, lão thái thái nghiêm túc ngồi trên ghế gỗ hoa lê.
Vừa đi vào, lão thái thái dẫn đầu lên tiếng
"Đến đây, ngồi xuống."
Bà ra hiệu hắn ngồi ở ghế đối diện.
Người hầu bưng lên một tách trà, đặt ở trước mặt Bạc Phong.
Hai người đều không nói chuyện.
Tựa hồ đều đang đợi, đợi người kia mở miệng.
Thời gian trôi qua lặng lẽ.
Đại khái, lão thái thái đang nóng vội.
Không thể chờ đợi nhiều như vậy, vì vậy lên tiếng nói trước.
"Con cũng đã thấy những gì đã xảy ra đêm qua, tiểu Vũ đã vô cùng sợ hãi. Vấn đề này không thể để yên."
Bạc Phong ngước mắt lên,
"Bà dự định làm gì?"
Lão thái thái nhìn cháu trai mình
"Ta muốn hỏi con một chút, Tôn Lập Thiên là em trai của Tô Yên, em trai của cô ta đều là dạng người như vậy. Cô ta vẫn còn đáng tin sao?"
"Bà muốn con ly hôn với cô ấy?"
Lão thái thái dừng lại một lúc rồi lên tiếng.
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho cô ta một khoản tiền, cũng coi như không trì hoãn thanh xuân của cô ta."
Vì công việc của Tôn Lập Thiên, hình ảnh của Tô Yên trong tâm trí của lão thái thái cũng bị giảm đi rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là tin tức bà nhận được vào sáng nay.
Cha mẹ của Tô Yên đã bị bắt, nghe nói họ buôn bán mại dâm.
Một gia đình bốn người, đã có ba người không phải thứ gì tốt, vậy người còn lại thì sao?
Hình tượng của Tô Yên trong mắt lão thái thái tuột dốc không phanh.
Thậm chí bà còn cảm thấy rằng, sở dĩ cháu của mình cưới cô ta nhanh như vậy là vì bị cô ta mê hoặc.
Bạc Phong nghe vậy, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Đôi mắt hắn đen nhánh, cởi một nút cổ áo, có chút lười biếng.
"Bà nội, cô ấy là cháu dùng hết biện pháp cưới về.
Thật vất vả mới có được cô ấy. Bà bảo cháu ly hôn, có phải rất tàn nhẫn hay không? "
Bạc lão thái vừa nghe, biết Bạc Phong không đồng ý ly hôn với Tô Yên, thậm chí những chuyện xảy ra đêm qua cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Bà có chút giận dữ, khuôn mặt nhìn qua càng uy nghiêm.
"Ngày hôm qua Bạc Vũ phải chịu ủy khuất như thế, cứ vậy liền bỏ qua?"
"Uỷ khuất? Có lẽ là tự nguyện thì đúng hơn."
Hắn lười biếng nói một câu, Bạc lão thái thái càng tức giận
"Cháu nói bậy gì đó? Cháu sao có thể bôi nhọ em gái cháu hả?
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
"Em gái con?"
Bạc Phong cười như không cười lặp lại những lời này.
"Bà có từng nhớ, làm thế nào cô ta trở thành em gái con không?"
Ngay cả khi Bạc Phong không đề cập đến vấn đề này, lão thái thái cũng muốn nói.
"Con bé đã cứu cháu, không chỉ cứu cháu, mà còn cứu ta."
"Khi cháu còn nhỏ, đã bị bắt cóc, là cô ta không màng nguy hiểm cứu cháu ra. Nhìn như vậy, xác thực là cô ta đã cứu cháu."
Sau đó, Bạc Phong lại nói một câu
"Mười năm trước, chúng ta không bắt được những kẻ bắt cóc. Bà không cảm thấy nghi ngờ sao?"
"Cháu bị chúng đánh thuốc mê mang đi, khi tiểu Vũ cứu cháu, trùng hợp bọn bắt cóc không có mặt ở đó, nên mới có thể cứu cháu ra ngoài."
Lão thái thái dừng lại một chút, lại nói
"Sau đó, khi bọn bắt cóc biết sự tình bại lộ, liền chạy thoát. Cháu chưa nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ bắt cóc, tiểu Vũ cũng nhìn không rõ ràng, nên lúc ấy chậm chạp không bắt lấy chúng."
Bạc Phong hạ mắt xuống, lạnh lùng lên tiếng
"Mặc dù cháu chưa nhìn thấy, nhưng cháu đã nghe thấy giọng nói của kẻ bắt cóc."
Lão thái thái kinh ngạc,
"Có thật không?"
"Bọn bắt cóc còn quang minh chính đại tới nhà của chúng ta, đó chính là hai người ở viện cô nhi đưa Bạc Vũ tới."
Lão thái thái sững người một lúc, rồi cau mày
"Không, sẽ không."
Nội tâm cơ hồ cự tuyệt theo phản xạ.
Bạc Phong lên tiếng
"Khi cháu phát hiện, vốn chỉ là muốn nhìn một chút Bạc Vũ tới Bạc gia rốt cuộc có mục đích gì, sau đó phát hiện, có lẽ, cô ta chỉ muốn vào Bạc gia hưởng vinh hoa phú quý, cho nên cháu liền không nhắc lại."
Lão thái thái nhướn mày, đại khái không thể chấp nhận rằng cháu gái nuôi của mình là người đã bắt cóc cháu trai bà.
"Con, con bé cũng đã từng cứu ta."
Thời điểm nói chuyện, tay nắm tay vịn nổi đầy gân xanh.
Bạc Phong gật đầu
"Ban đầu, cháu luôn nghĩ rằng cô ta đã cứu bà, cho nên không nhắc đến chuyện bắt cóc kia."
Sau đêm qua, cháu suy nghĩ lại, có lẽ cứu bà cũng là chuyện được thiết kế sẵn rồi.
Trên người bà vẫn luôn mang theo thuốc trợ tim, hơn nữa đều sẽ kịp thời đổi mới.
Như thế nào ngày đó, vừa vặn hết thuốc, lại vừa vặn được cô ta cứu?"
Khuôn mặt lão thái thái ngày càng nghiêm túc.
Trầm mặc ngồi ở đó.
Trước cổng, Bạc Vũ mặc váy hồng đứng ở cạnh tường.
Cô ta không nghe được tất cả, nhưng hai câu cuối thì rõ ràng.
Bị phát hiện?
Bạc Vũ sắc mặt lạnh nhạt, lóe lên một tia tàn nhẫn.
Cô ta đã thấy được cảnh lão thái thái đồng ý cho Tô Yên trở thành cháu dâu của Bạc gia.
Trong đầu, âm thanh hệ thống lạnh băng
"Nhắc nhở, nhiệm vụ sắp thất bại, sắp tiến vào mạt sát, mời ký chủ tìm cách càng sớm càng tốt."
Vào lúc lời hệ thống phát ra, cô ta xoay người bước ra ngoài.
Nghĩ cách?
Hiện giờ, chỉ còn một cách.
Cũng đơn giản nhất.
Trước khi kết thúc nhiệm vụ, giết chết Tô Yên.
Hai tay Bạc Vũ siết chặt, đôi mắt mang theo lạnh lẽo.
Sau đó, xoay người đi ra ngoài.
.......
Tô Yên tan học, đi về nhà.
Khi cô đến trước cửa nhà, có người đã đứng đó đợi cô.
Là Bạc Vũ.
Bạc Vũ mặc quần jean áo phông trắng giống như Tô Yên, kiểu tóc cũng giống cô.
Hai người giằng co hồi lâu, Bạc Vũ bóc một viên kẹo, cúi đầu ăn.
"Lại gặp nhau, Tô Yên."
Cô ta cúi đầu, bộ dáng vô tội lên tiếng.
Tô Yên chớp chớp mắt, dõi theo nhất cử nhất động của cô ta.
Cũng cúi đầu, lấy một viên kẹo từ trong túi của mình.
Lột vỏ ra để lộ kẹo sữa trắng mềm.
Ăn vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt.
*****
Edit: Tinh Niệm
Rốt cuộc, đối diện bên kia Bạc Vũ ra tiếng
"Loại hương vị ngọt ngấy này, cũng thật chán ghét."
Nói xong, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên
"Cô càng làm cho tôi chán ghét."
Giọng nói còn mang theo một cỗ âm ngoan.
Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo
"Cùng đường rồi nên tính toán tới giết ta để ngăn cản mạt sát sao?"
Bạc Vũ hừ lạnh một tiếng, một lưỡi dao mỏng như cánh ve xuất hiện ở bàn tay cô ta
"Còn tính là có chút đầu óc."
Nói xong, Bạc Vũ từng bước một đi về phía Tô Yên
"Cô có thể đi đến hiện tại, là bởi vì vận khí, mà không phải là cô mạnh hơn tôi."
Tô Yên nâng mắt lên, không có phản bác lời cô ta, chỉ là nói
"Cô đánh không lại ta."
Bạc Vũ cười nhạo
"Cô quá tự đề cao mình rồi."
Đánh không lại?
Lang bạt qua nhiều vị diện như vậy, công phu trên tay, từ trước đến nay đều là át chủ bài cuối cùng của cô ta.
Cũng là thứ cô ta tự hào nhất.
Giết người, chính là so ai tàn nhẫn hơn.
Sau đó, liền nghe Bạc Vũ nói
"Đi tìm chết đi."
Giọng nói vừa dứt, hai người giao triền đánh nhau.
Bạc Vũ thủ pháp quỷ dị, ngón út nhanh chóng xẹt qua cổ Tô Yên.
Lạch cạch.
Tô Yên nắm lấy cổ tay cô ta.
Tiếp đến, ngón cái dùng sức, ấn xuống phía dưới.
Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, thanh âm thanh thúy đứt gãy.
Tô Yên sắc mặt như cũ không có gì biến hóa.
Mà Bạc Vũ đồng tử lại đang kịch liệt co rút lại.
Bởi vì cô ta thế nhưng không cử động được cánh tay, nữ nhân này nhìn yếu đuối, thế nhưng lực đạo lại lớn như một người đàn ông.
Tô Yên nhạt nhẽo ra tiếng
"Ta đến bây giờ vẫn không có suy nghĩ rõ ràng, Tang Lạc vì sao sẽ để cô tới khiêu chiến ta."
Ngay cả Tang Lạc cũng không thắng được cô, một người khiêu chiến chỉ biết bắt chước mặt ngoài, là có thể đủ thắng cô?
Hay là nói, Tang Lạc cố ý muốn mượn tay cô, tới giết chết người khiêu chiến này?
Cô nghĩ không rõ.
Nửa ngày lúc sau, nói với Bạc Vũ
"Linh hồn cô sẽ bị mạt sát, vô pháp chuyển thế, có di ngôn gì không?"
Thanh âm lãnh đạm.
Khiến trái tim Bạc Vũ kịch liệt co rút lại.
Người này, rốt cuộc là người nào??
Vì cái gì, có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời này??
Trên mặt vẫn là bộ dáng vô hại bình đạm, nhưng lại có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế.
Chết đến nơi Bạc Vũ mới bắt đầu nghĩ lại, tựa hồ, chính mình từ lúc bắt đầu đã xem nhẹ địch nhân.
Bạc Vũ chưa từ bỏ ý định, hai mắt trừng Tô Yên, trong mắt sát ý chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng ngày càng đậm
"Cho dù có chết, tôi cũng muốn cùng cô đồng quy vu tận!"
Tô Yên nhìn cô ta, chỉ cảm thấy lời này đã nghe qua rất nhiều lần.
Thời điểm khi cô vẫn còn chưa thành thần, đã có vô số người muốn giết cô không thành, nói ra lời nói như vậy tàn nhẫn.
Nhưng mà kết quả, đều không ngoại lệ, đều bị cô giết chết.
Nghe được nhiều lần, làm cho nội tâm cô không còn dao động.
Tô Yên ra tiếng
"Nếu đây là di ngôn của cô, chỉ sợ di ngôn này thực hiện không được."
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên duỗi tay bẻ gãy ngón út Bạc Vũ.
Trên đó còn có lưỡi dao sắc bén mỏng như cánh ve.
"A!!"
Kịch liệt đau đớn làm Bạc Vũ hô ra tiếng.
Giây tiếp theo, cô ta bị ném xuống đất.
Tô Yên rút ra một tờ giấy, lau khô máu trên tay.
Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, người khiêu chiến vũ khiêu chiến thất bại, sẽ lọt vào mạt sát."
Khi Tiểu Hoa dứt lời, Bạc Vũ trên mặt đất đại khái cũng nghe được tin tức.
Bởi vì sắc mặt cô ta đã trở nên rất khó nhìn.
Sau đó, Bạc Vũ cong người một đoàn, đau đớn vặn vẹo phát ra thanh âm sắc nhọn chói tai.
Bạc Vũ muốn ngồi dậy, một giây sau lại ngã xuống trên mặt đất.
*****
Edit: Tinh Niệm
Nhắm mắt lại, cuối cùng cũng không có hơi thở.
Thanh âm Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên
"Leng keng, người khiêu chiến Vũ đã bị mạt sát."
Bạc Vũ ngã trên mặt đất, sau khi tắt thở, lại bỗng nhiên động.
Cô ta lại lần nữa mở to mắt tỉnh lại.
Nhưng mà ánh mắt hỗn độn, nhìn qua khác hẳn lúc trước.
Đứng dậy, cười ngây ngô với Tô Yên.
"Hắc hắc hắc"
Cười xong, che lại tay mình đang chảy máu, đột nhiên lại khóc
"Đau!!"
Vừa kêu, vừa chạy đi.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, là nguyên bản linh hồn của nguyên thân. Bởi vì bị linh hồn Vũ ăn mòn thế cho nên biến thành một đứa ngốc."
Ở cửa nhà, thái dương đã sắp xuống núi.
Sắc trời dần tối xuống.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, không có ra tiếng, cũng không nói gì.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt.
Bên kia không có một bóng người.
Tô Yên không dời đi tầm mắt, vẫn luôn nhìn nơi đó.
Sau đó, một cô gái xuất hiện ở chỗ ngoặt.
Khi Tiểu Hoa thấy rõ dung mạo cô gái kia, hít sâu một hơi.
"Ký... ký chủ??"
Cô ta mặc váy dài màu trắng, một khuôn mặt giống hệt Tô Yên.
Đeo một cái túi, cứ như vậy từng bước một đi tới chỗ Tô Yên.
Cho đến khi tới trước mặt Tô Yên, người kia cười mi mắt cong cong,
"Lão đại."
Tô Yên nhìn bộ dáng cô ta, thật lâu sau, ra tiếng
"Tang Lạc."
Người nọ thở dài một hơi, mở túi ra, từ bên trong lấy ra một cây kẹo que.
Ăn kẹo vào trong miệng, thật lâu sau, ra tiếng
"Nếu về sau gặp lại, hy vọng lão đại thủ hạ lưu tình."
Tô Yên mí mắt giật giật.
Giơ tay, nắm lấy cổ Tang Lạc.
Sau đó, Tô Yên tay trái ngón tay giật giật, nháy mắt, định trụ lại tay phải Tang Lạc.
Chỉ thấy tay phải Tang Lạc, không biết từ khi nào đã cầm một cây dù màu đỏ, hình dáng cổ xưa.
Chỉ là trong chốc lát, cây dù màu đỏ kia cùng tay phải đều bị đông lại.
Tang Lạc vẻ mặt đáng tiếc
"Lão đại vẫn là thông minh như vậy, dù cho là bị áp chế thành cái dạng này, vẫn thật khó đối phó a."
Tô Yên nhìn khuôn mặt giống hệt mình kia, cả nửa ngày sau mới ra tiếng
"Không được động đến hắn."
Tang Lạc sửng sốt, dù đã nỗ lực áp chế, nhưng vẫn không thể che dấu thần sắc khiếp sợ trong mắt.
Nhưng mà thực mau, sắc mặt lại khôi phục bình thường, thậm chí còn có vẻ mặt nghi hoặc
"Lão đại đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu a? Hắn? Hắn là ai?"
Tô Yên không giải thích gì, chỉ là nói
"Nếu cô muốn nhằm vào hắn, ta liền rút đuôi cáo của cô."
Tang Lạc nguyên thân là một con cửu vĩ hồng hồ.
Đến nỗi giới tính.... có thể là nam hoặc có thể là nữ.
Tang Lạc vừa nghe, đã không che dấu chút nào, nháy mắt, chín cái đuôi đỏ đều xuất hiện, ở giữa không trung lay động.
Rõ ràng là giống hệt Tô Yên như đúc, lại trở nên cực kỳ mị hoặc, nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu, đều mang theo ám chỉ cùng câu dẫn.
Tang Lạc yết hầu lăn lộn một cái, trong mắt phiếm kim quang, thanh âm mị hoặc truyền ra
"Chủ nhân ~, ta muốn ~"
Tô Yên thân thể dừng một chút.
Ánh mắt Tang Lạc tức khắc sáng lên, khuôn mặt cô ta đột nhiên thay đổi, thế nhưng biến thành bộ dáng Bạc Phong.
Góc cạnh rõ ràng, trong soái khí còn mang theo câu dẫn dụ hoặc.
"Tiểu Yên ~.... ."
Vừa dứt lời.
Bang!
Tô Yên tát một cái vào khuôn mặt soái khí bức người kia.
Tang Lạc ngốc luôn.
Mà lúc này, Tiểu Hồng vẫn luôn quấn quanh trên cổ tay Tô Yên làm vật trang trí cũng không nhịn được.
Nó bò đến trên vai Tô Yên.
Bởi vì Tang Lạc cách Tô Yên rất gần, thế cho nên, nó nâng đuôi rắn lên.
Bang một cái, cũng đập vào trên mặt Tang Lạc.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Tang Lạc bụm mặt, vẫn đang trong hình dạng Bạc Phong, một đôi mắt nước mắt lưng tròng, tràn đầy không thể tin tưởng
"Cô, cô, cô đánh tôi?"
Tô Yên nhắm mắt,
"Tôi chẳng những đánh cô, tôi còn muốn lột da hồ ly của cô."
Sau đó, mở to mắt liền muốn động thủ.
Lần này Tang Lạc tức khắc nhảy cách ra mấy thước.
Mà tay phải bị đông lại, run lên, băng vỡ ra, cánh tay khôi phục bình thường.
Cây dù đỏ trong tay Tang Lạc căng ra, che khuất trên đỉnh đầu, đầu ngón tay ở giữa không trung nhẹ điểm vài cái, cũng không biết khoa tay múa chân cái gì.
Sau đó khuôn mặt lại khôi phục thành bộ dáng Tô Yên, cười tủm tỉm lên tiếng
"Lão đại, mảnh nhỏ Chủ Thần của cô rơi rụng, năng lực khẳng định không thể so với khi toàn thịnh, nếu là chết ở trong tay tôi, cũng ngàn vạn đừng trách tôi a. Dù sao lúc trước quy củ là cô định, ai giết được cô thì người đó đứng đầu chín vị chủ thần."
Nói xong, Tang Lạc tùy tay đùa nghịch một chút tóc, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Lúc này, Tô Yên trong đầu xuất hiện thanh âm Tiểu Hoa
"Ký chủ, cô ta chính là chủ thần xếp hạng thứ sáu, Tang Lạc sao?"
"Ân"
"Ưm, Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì, vừa mới trong nháy mắt bị mê hoặc, cảm thấy cô ta thật xinh đẹp."
Tiểu Hoa phi thường thành thật nói ra suy nghĩ.
Dù sao nó chỉ là một cái hệ thống phụ trách giúp chủ ký chủ xuyên qua vị diện.
Các chủ thần... nó vẫn là nghe ký chủ đi.
Tô Yên lên tiếng
"Cô ta là cửu vĩ hồng hồ, thông thạo mị thuật tối cao của Hồ tộc."
Tiểu Hoa vừa nghe, có chuyện thực nghi hoặc
"Vậy cô ta là nam nhân hay là nữ nhân?"
"Có thể nam có thể nữ, xem tâm tình."
"Là... lưỡng tính??"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, trả lời
"Có thể lý giải như vậy."
Một người một hệ thống ở cửa đàm luận, mặt trời dần xuống núi.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Không biết khi nào trợ lý Trương đã lái xe đến, ngừng ở trước mặt Tô Yên.
Bạc Phong từ trên xe đi xuống.
Không biết vì cái gì, nhìn qua sắc mặt thực tái nhợt.
Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, sau đó ôm lấy cô.
Quân Vực ngã vào đầu vai cô, thở dài.
Tô Yên nhận thấy được hắn suy yếu, nhẹ nhấp một chút môi.
Ôm hắn.
Thật lâu lúc sau, lên tiếng
"Yêu hồn của anh thực suy yếu."
"Bé ngoan thật là lợi hại, thế nhưng đoán ra."
Quân Vực câu môi cười một chút.
Tô Yên lại lần nữa ra tiếng
"Anh có thể ở chỗ này ngốc bao lâu?"
"Không biết, khả năng nửa năm, cũng có thể ba tháng."
Khi nói chuyện, cái trán đã bị mồ hôi tẩm ướt.
Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện.
Quân Vực trên mặt mang theo tươi cười, một bộ dáng lười nhác.
"Bé ngoan, yêu hồn của anh bị tổn thương nghiêm trọng, tu vi bị hủy, hiện tại cả một con ruồi bọ đều đánh không chết. Anh làm bậy nhiều như vậy, về sau có thể bị người khác đánh chết hay không?"
Tô Yên ôm hắn, nhấp môi, thực nghiêm túc
"Sẽ không."
Cô sẽ không để cho người khác động hắn.
Quân Vực vẫn là bộ dáng lười biếng kia, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt
"Nghe ý của bé ngoan, là về sau sẽ bảo vệ anh?"
"Ân"
Cô đồng ý.
Quân Vực ngã vào đầu vai cô, một câu lại một câu, khóe môi gợi lên tươi cười càng lúc càng lớn
"Bé ngoan muốn nuôi anh sao?"
"Muốn."
Cô trả lời nghiêm túc.
"Mỗi câu nói của bé ngoan, anh đều nhớ rõ. Anh rất khó nuôi a."
"Em sẽ tận lực nuôi anh."
Cô nghiêm túc trả lời.
Quân Vực lần này bật cười lên.
Môi tái nhợt, ở trên má Tô Yên hôn xuống.
"Anh là của bé ngoan, về sau, nuôi như thế nào, đều do bé ngoan định đoạt."
← Ch. 112 | Ch. 114 → |