Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 112

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 112
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Lão thái thái tức giận đến thân thể lắc lắc không xong.

Bà tức xanh cả mặt,

"Tiểu Vũ tuy không phải là cháu gái ruột, nhưng tôi coi con bé như người thân thực sự của mình, còn chưa đến lượt cậu ở chỗ này làm những việc hỗn trướng kia!!"

Nói xong, nhìn bộ dáng Tô Lập Thiên chướng mắt, nói thẳng

"Kéo ra ngoài, đánh một trận sau đó giao cho cảnh sát."

Tô Lập Thiên thân thể giãy giụa, ý đồ giải thích

"Không, không phải như thế, chúng cháu là thiệt tình yêu nhau, cầm lòng không đậu mà thôi, cũng không phải cháu khinh bạc cô ấy!"

Tô Lập Thiên bị vệ sĩ lôi kéo.

Trên mặt cũng bị đánh đến tím bầm, nhìn qua thực thảm.

Máu mũi chảy ròng, hắn cũng không quan tâm, vẫn luôn liều mạng giải thích.

Nói xong, còn không dừng thúc giục Bạc Vũ

"Tiểu Vũ, em mau giải thích a, chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, cũng không phải như lão thái thái nghĩ a, em mau giải thích với bà đi."

Nói tới đây, cả mặt Tô Lập Thiên đều là cầu xin.

Thật lâu sau, Bạc Vũ lau nước mắt, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng thực mảnh mai

"Hắn nói muốn muốn nghe cháu đánh đàn.

Cháu nghĩ, về sau đều là thông gia, hắn muốn nghe, liền đông ý.

Chỗ nào biết, vừa vào phòng, hắn, hắn liền bức bách cháu."

Nói xong, nước mắt Bạc Vũ lại lại lần nữa chảy ra.

Tô Lập Thiên vừa nghe, trong mắt tơ máu tràn ngập, giận cực kỳ

"Bạc Vũ! Rõ ràng là cô câu dẫn tôi! Vì cái gì, vì cái gì đối với tôi như vậy!!"

Mặc kệ Tôn Lập Thiên giải thích, hắn vẫn bị kéo đi ra ngoài.

Lão thái thái tức đến đứng không vững.

Ánh mắt bà cuối cùng dừng ở trên người Tô Yên đang đứng ở chỗ ngoặt thang lầu.

Lão thái thái khuôn mặt nghiêm túc

"Tô tiểu thư, hôn sự cô cùng cháu tôi quá hấp tấp, hôn nhân đại sự há có thể trò đùa?

Việc cô làm cháu dâu Bạc gia, tôi thấy cần phải một lần nữa suy xét một chút.."

Nói xong, lão thái thái hừ lạnh một tiếng, lôi kéo Bạc Vũ rời đi.

Kỳ thật lão thái thái vừa mới bắt đầu đã có điểm không hài lòng với Tô Yên.

Bởi vì chuyện kết hôn lớn như vậy đều không có người thông báo.

Thế cho nên lão thái thái đối với vị cháu dâu này có chút bắt bẻ.

Nhưng mà sau đó, thấy Bạc Phong thích cô như vậy.

Hơn nữa từ mỗi tiếng nói cử động của cô có thể nhìn ra, cô không phải người không có phẩm hạnh.

Cho nên trong lòng cũng dần dần tiếp thu Tô Yên.

Chỗ nào biết, em trai Tô Yên, thế nhưng ở Bạc gia ngang nhiên gây rối với Bạc Vũ???

Tuy rằng Bạc Vũ không phải là cháu ruột, nhưng hành vi cầm thú như thế thật là khiến người tức giận.

Em trai đã là dạng người như thế.

Ai biết Tô Yên này bộ dáng hiện tại có phải giả vờ hay không?

Lão thái thái muốn một lần nữa suy tính.

Nếu như Tô Yên thật là giả vờ, cô là kẻ phẩm hạnh bất thiện, vậy dù cho tiểu Phong thích, bà cũng sẽ ngăn cản đến cùng.

Bằng không cho dù bà chết cũng chết không nhắm mắt.

Bạc Phong câu một chút môi, có vẻ lười biếng.

Nhìn qua cũng không phải cực kỳ để bụng.

Nói thật, lão thái thái ngăn cản hay không ngăn cản, trong lòng hắn không có phản ứng gì.

Không ngăn cản, hắn sẽ ở bên Tô Yên.

Ngăn cản, hắn cũng vẫn ở bên Tô Yên.

Không có khác biệt.

Nhưng thật ra cái đồ Vũ gì gì kia.

Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc âm lãnh.

Cố ý muốn ngăn cản bé ngoan với hắn ở bên nhau?

Người có loại suy nghĩ này, đều đáng chết.

Bạc Phong vây Tô Yên ở trong ngực, mí mắt buông xuống che khuất đôi mắt.

Bạc Phong ra tiếng

"Bé ngoan, chúng ta nên trở về ngủ rồi."

Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

"Lão thái thái cũng không có ý định nhận em làm cháu dâu, em nghĩ hai chúng ta...."

Nói được một nửa, đã bị Bạc Phong chặn những lời còn lại

"Bé ngoan đừng nói bất cứ điều gì làm anh thương tâm."

Tô Yên liếc mắt nhìn hắn.

Bạc Phong bỗng nhiên câu môi một chút, nói bên tai cô

"Bé ngoan, đừng nói với anh, em quan tâm đến ý nghĩ của lão thái thái."

Tô Yên hơi mở miệng.

Được rồi, khi nhìn thấy hành động của Bạc Vũ, nghe những lời của lão thái thái, nội tâm cô cũng không dao động gì lắm.

Tuy nhiên, nhiệm vụ của cô bao gồm cả việc khiến Bạc gia tán thành chuyện của bọn họ.

Cô dừng lại một lúc, sau đó nói

"Nhưng có chút quan trọng."

Bạc Phong nghe thấy, nhướng mày

"Có chút quan trọng?"

Hắn lặp lại.

Tô Yên nghiêm túc gật đầu.

Bạc Phong lên tiếng

"Bé ngoan muốn, anh sẽ tận lực thỏa mãn."

Nói xong, ôm Tô Yên hôn một cái.

Tiếp theo nói

"Chúng ta có nên về nhà bây giờ không? "

Đồng chí Bạc Phong mỗi một câu đều hướng về nhà.

Không coi ai ra gì hết.

Cuối cùng, lấy việc Tô Yên bị hắn vác về nhà để kết thúc cuộc gặp mặt này.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Yên đi học, cả ngày hôm nay cô đều có tiết.

Bạc Phong dậy rất sớm.

Nói muốn đưa cô đi học.

Tô Yên liếc hắn

"Trong công ty không bận rộn sao? "

"Công ty không quan trọng."

Đối với một đống việc trong công ty, Bạc Phong không thèm để ý đến.

Hắn thật vất vả mới từ phong ấn thoát ra, nếu không nhân cơ hội ở bên cạnh bé ngoan thì không phải hắn mệt đến hoảng sao.

Ban đầu, hắn muốn Tô Yên bỏ học mà đi với hắn.

Tuy nhiên, cô đặc biệt kiên trì trong vấn đề đến lớp.

Không có cách nào, không lay chuyển được, cũng chỉ có thể đưa cô đến trường.

Ăn sáng xong là 20 phút sau.

Trước cửa trường đại học.

Tô Yên xuống xe, đi bộ vào trường.

Trước khi bước vào cửa, cô nghe thấy thanh âm của Trịnh Diệu

"Tô Yên"

Trịnh Diệu mặc quần áo màu xanh nhạt tràn đầy năng lượng.

Hắn bước đến gần Tô Yên rồi vỗ vai cô, hữu hảo thân mật.

"Sáng nay có tiết học? "

"Đúng."

"Lớp nào? "

"Triết học."

"Thật trùng hợp, hôm nay tôi cũng học môn này, chúng ta hẳn là chung một giảng đường. Cùng nhau đi a."

Nói xong, hắn ta vươn cánh tay ý đồ ôm Tô Yên.

Cô lùi lại hai bước, cho nên cánh tay ấy đặt lên vai cô.

Hắn ta chụp thêm hai phát nữa.

Mà lúc này, Tiểu Hoa khẽ meo meo lên tiếng

"Ký chủ, chị nhìn xem."

Tô Yên nghe nó nói, nhìn lại.

Sau đó, liếc mắt một cái liền thấy được Bạc Phong.

Hắn đang trong xe, vẫn chưa rời đi.

Dựa vào trên ghế, tầm mắt nhìn về phía bọn họ.

Con ngươi đen nhánh, tầm mắt sâu kín.

Sau đó, khóe môi nhẹ cong một chút.

Hắn nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng không biểu tình, khởi động xe rời đi.

Thanh âm Tiểu Hoa đột nhiên vang lên

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở kích hoạt nguyện vọng nguyên chủ, mời ký chủ bảo vệ tốt Trịnh Diệu? "

Tô Yên

"Cái, cái gì? "

Nhiệm vụ bất ngờ này, khiến cho cô chớp mắt mờ mịt.

Vốn dĩ cho rằng nhiệm vụ sắp kết thúc, tại sao lại đột ngột có một nhiệm vụ khác?

Tiểu Hoa giải thích

"Ký chủ, nguyện vọng này là điều kiện nguyên thân trao đổi.

Căn cứ cách nói nguyên thân, Trịnh Diệu là ánh mặt trời duy nhất trong trái tim cô ấy, hy vọng ký chủ sẽ bảo vệ anh ta."

Tô Yên

".... tại sao bây giờ em mới nói? "

Tiểu Hoa do dự

"Ách... Tiểu Hoa cho rằng cũng không có nguy hiểm, Trịnh Diệu cũng không cần ký chủ bảo vệ."

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Xuất thân, kiến ​​thức, ngoại hình của Trịnh Diệu có thể nói là hạng nhất.

Miễn là hắn ta đi theo lộ trình của riêng mình, căn bản không cần người bảo vệ, cũng không ai sẽ khiêu khích.

Tô Yên

"Tại sao bây giờ em mới nói? "

Tiểu Hoa

"Ưm... , sau khi kiểm tra đo lường, Tiểu Hoa nghĩ cần phải giao nhiệm vụ này."

Bởi vì giá trị hảo cảm của nam chủ đạt 100.

Đây là một người yêu đến biến thái đó.

Ánh mắt hắn nhìn vào Trịnh Diệu mang theo nguy hiểm.

Một người biến thái, cộng với một số chuyện xảy ra trước đây.

Trời mới biết hắn sẽ làm những chuyện gì.

Tiểu Hoa không nghĩ mọi thứ sẽ diễn ra như thế này.

Vẫn luôn nghĩ rằng, đây chỉ là một câu chuyện yêu thầm của nguyên chủ, hai người cũng sẽ không gặp nhau.

Vì vậy, Tiểu Hoa mới không nói ra nguyện vọng của nguyên chủ.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là Trịnh Diệu được nam chủ đại nhân nhớ thương.

Trải qua nhiều vị diện rèn luyện như vậy.

Tiểu Hoa cũng có chút thông minh ra.

Ký chủ được nam chủ đại nhân nhớ thương, ừm, câu chuyện tình yêu.

Nam chủ đại nhân nhớ thương những người khác, ách, chuyện xưa kinh dị.

Cho nên, trước khi câu chuyện kinh dị này xảy ra, Tiểu Hoa vẫn phải vội vàng thông báo cho ký chủ của nó để ngăn cản.

Dù sao, Tô Yên hiện tại không còn là người có dung lượng não là 1 nữa.

Mặc dù cô có EQ hơi thấp, nhưng chỉ số thông minh rất cao nha.

Trong một số phương diện nào đó, chỉ số thông minh cao hơn người bình thường, có thể bù đắp cho EQ a.

Ví dụ hiện tại.

Tiểu Hoa chỉ nói rằng nhiệm vụ này không cần phải hoàn thành, nhưng sau khi kiểm tra, nhất định phải thực hiện.

Vậy có nghĩa là khi Tiểu Hoa ban hành nhiệm vụ, Trịnh Diệu có nguy cơ gặp nguy hiểm.

Lúc đó.... Tô Yên chớp chớp mắt.

Bạc Phong.

Cô nhớ tới bộ dáng Bạc Phong lái xe nhanh chóng rời đi.

Tuy rằng, nhìn qua hắn không giống như tức giận.

Nhưng mà, vẫn đề phòng là tốt nhất.

Kết quả là, rõ ràng hôm nay cô học cả ngày.

Nhưng vào lúc nghỉ trưa, cô mang hộp cơm từ quán ăn đến công ty của Bạc Phong.

Trên đường đi, Tiểu Hoa vẫn luôn suy ngẫm

"Ký chủ, chị nói giá trị hảo cảm của nam chủ đã đạt tới 100, tại sao em không thấy hắn làm điều gì biến thái với chị?"

Theo báo cáo, những người đàn ông như vậy là không bình thường.

Tô Yên

"Tại sao hắn phải biến thái với chị? "

"Ưm, em rất tò mò, vì trước nay em chưa bao giờ thấy qua."

Đối với một hệ thống cái gì cũng chưa gặp qua, nó đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò.

Tô Yên nhắm mắt lại,

"Em đã thấy."

"Ân? Khi nào cơ?"

"Thời điểm Quân Vực xuất hiện."

Giọng nói vừa dứt, leng keng, thang máy đã đến tầng 12.

Cô đi thẳng đến văn phòng của Bạc Phong.

Trợ lý Trương bước ra nghênh đón, một bên dẫn Tô Yên đi về phía trước, một bên cười nói

"Tô phu nhân, ngài tới đây là giám sát Bạc tổng làm việc? "

Tô Yên giơ bữa trưa trong tay

"Đưa cơm."

Trợ lý Trương nhịn không được nhìn hộp cơm kia.

Gật đầu nói

"Bạc tổng biết ngài đến, đã đẩy nhanh cuộc họp buổi trưa, vẫn luôn chờ ngài trong văn phòng."

"Được, cảm ơn."

Tô Yên lên tiếng cảm ơn, tiếp theo, đi tới văn phòng, đẩy cửa bước vào.

Khi cô bước vào, Tiểu Hoa vẫn không nghĩ ra.

Quân Vực đại nhân và giá trị hảo cảm của Bạc Phong đạt tới 100, giữa hai người bọn họ có quan hệ gì?

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nó vẫn chưa hiểu.

Tiểu Hoa nghĩ, khi ký chủ ở một mình, nó sẽ hỏi cho rõ.

Tô Yên bước vào văn phòng.

Bạc Phong đã chờ sẵn ở đằng kia.

*****

Edit: Tinh Niệm

Hắn cởi áo khoác tây trang, lộ ra áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng cởi ra.

Khác với hình tượng ngay ngắn giỏi giang cấm dục như dĩ vãng.

Có vẻ có chút lười nhác.

Bạc Phong nhìn thấy Tô Yên, vẫn không giống như trước đứng dậy dán cô.

Ngược lại dựa vào trên ghế, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

Nửa ngày sau, ngữ khí thường thường nói

"Sao hôm nay lại tới đây?"

Tô Yên giơ cơm hộp trong tay, ý bảo

"Đưa cơm cho anh. Ăn ở đâu?"

Bạc Phong suy nghĩ trong chốc lát.

Vẫn là thở dài, đứng dậy.

Đi tới trước mặt Tô Yên, tiếp nhận đồ vật trong tay cô, sau đó lôi kéo cô đi tới bên cạnh sô pha.

Hắn lại tiếp tục bắt đầu dán Tô Yên.

Phảng phất bộ dáng khó chịu vừa nãy chỉ là ảo giác.

Muốn biết Bạc Phong đang khó chịu cái gì?

Bởi vì Tô Yên kề vai sát cánh cùng những người khác?

Hắn còn không có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Ách, không đúng, phải nói, ở trước mặt Tô Yên, hắn từ trước đến nay đều sẽ không biểu hiện ra một mặt âm ngoan.

Nếu cái tên Trịnh Diệu kia có ý với Tô Yên, vậy đương nhiên là hắn sẽ diệt trừ cái đinh này.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt Tô Yên.

Làm hắn khó chịu chính là, Tô Yên giữa trưa hôm nay tới nhìn hắn.

Vì cái gì trước kia chưa bao giờ tới, cố tình hôm nay lại tới?

Cô là vì cái tên Trịnh Diệu kia mà tới.

Nghĩ như vậy, lòng Bạc Phong tràn đầy khó chịu.

Nhưng là cô thật vất vả mới tới một lần, hắn cũng không muốn từ bỏ cơ hội ở bên cô.

Cuối cùng, vẫn là lựa chọn không thèm nghĩ tới những chuyện khó chịu, làm bộ chuyện gì cũng không biết.

Tô Yên ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm.

Chờ này bữa cơm này sắp ăn xong rồi.

Sau khi rối rắm đã lâu, Tô Yên chậm rì rì nói

"Trịnh Diệu kia...."

Lời nói mới ra miệng, Bạc Phong bên kia lạch cạch một chút buông đũa xuống.

"Mặn quá."

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, nhất thời không nói gì.

Tiểu Hoa nhìn bộ dáng ký chủ mình.

Được rồi, nó thừa nhận, chỉ số thông minh cao cũng không đền bù được EQ thấp a.

Nói ví dụ như hiện tại.

Tô Yên rối rắm, kỳ thật cô cũng không biết nên nói như thế nào cho tốt.

Bởi vì còn chưa có phát sinh chuyện gì, thậm chí Bạc Phong cả một câu không tốt về Trịnh Diệu cũng chưa nói qua.

Do dự thật lâu sau, Tô Yên cảm thấy, chuyện này vẫn là đợi về sau xuất hiện một ít manh mối rồi lại nói.

Nhìn lại thời gian, buổi chiều cô còn có tiết học.

Cần phải trở về.

Ra tiếng

"Em ăn no rồi, buổi chiều phải đi học, em đi trước đây."

Bạc Phong nâng mắt nhìn cô.

Thật lâu sau, hắn ngược lại là cười.

Tức đến cười.

"Bé ngoan cứ như vậy đi rồi? Tới chỗ này tìm anh không có lời khác muốn nói sao?"

Khi hắn nói xong câu đó, Quân Vực cảm thấy chính mình cũng thật là rảnh rỗi.

Không có việc gì tự dưng kiếm chuyện khiến mình khó chịu.

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Vốn dĩ có, hiện tại lại không."

Quân Vực dựa vào trên sô pha, môi mỏng gợi lên ý cười càng sâu

"Vốn dĩ có? Muốn cùng anh nói cái gì? Nói cái tên Trịnh Diệu kia?"

Tô Yên bị giọng điệu cổ quái của hắn làm cho không thoải mái.

Cô nhẹ nhấp môi một chút

"Ân"

Lên tiếng.

Liền xem như thừa nhận, cô tới tìm hắn là vì Trịnh Diệu.

Kết quả, vị boss nào đó tức giận càng lớn hơn nữa.

Tuy rằng biết cô tới chỗ này là vì Trịnh Diệu.

Nhưng là nghe chính miệng cô thừa nhận, trong lòng cũng không biết vì cái gì càng khó chịu.

Cũng không biết cái tính cách này Quân Vực di truyền từ ai.

Hắn khó chịu, ai cũng không thể thái bình.

Đặc biệt là trước mắt cái kẻ đầu gỗ như Tô Yên.

"Nguyên bản Bạc gia cùng Trịnh gia ở trên thương trường đã có chút xung đột về ích lợi.

Nếu là ngày nào đó bức cho Trịnh gia cả nhà đi nhảy lầu.

Anh sẽ đi đến trước mộ hắn thắp nén hương.

Tỏ lòng tiếc thương."

*****

Edit: Tinh Niệm

Hắn ngữ điệu lười nhác, ý cười đầy mặt.

Tô Yên nhìn hắn, biết hắn là đang cố ý chọc giận mình.

Cô mím môi, người này, một khi tức giận căn bản không biết thu liễm là có ý tứ gì.

Tô Yên nhíu mày một chút, thật lâu sau nói

"Thương trường em không hiểu, nhưng thương trường như chiến trường, kết cục đều là do chính mình lựa chọn, bọn họ nếu là đi nhảy lầu em cũng ngăn không được."

Quân Vực nhìn cô ở đằng kia thực nghiêm túc nói hậu quả.

Càng xem càng đỏ mắt, càng xem càng muốn hôn.

Đôi khi, Quân Vực cũng là kỳ quái.

Như thế nào cô cũng có thể câu hắn đến bảy hồn tám vòng, thậm chí ngay cả lời cũng không cần phải nói, một ánh mắt lướt lại đây, đều có thể khiến hắn nhìn đến đỏ mắt.

Rõ ràng đây là cái đồ ngốc, không, là đồ đầu gỗ mới đúng!

Là cái loại cổ thụ mấy ngàn năm mới mọc ra được một cái chồi non ấy.

Như thế nào cứ không phải cô thì không thể đây?

Quân Vực nhìn chằm chằm Tô Yên thật lâu.

Sau đó hắn ngậm ý cười, mặt mày buông xuống

"Được a, chờ đến khi anh đến trước mộ Trịnh Diệu dâng hương, nhất định sẽ gọi em cùng đi."

Tô Yên nhìn hắn, một đôi mắt hiện lên tức giận

"Quân Vực, anh không cần khinh người quá đáng."

Giọng nói vừa dứt, tức khắc hai người an tĩnh.

Quân Vực nhìn chằm chằm Tô Yên trong chốc lát, mày nhếch lên, thanh âm có chút câu người, còn có chút ý vị khác

"Hóa ra bé ngoan phát hiện ra anh không phải là Bạc Phong a."

Hắn đè cô ở trên sô pha, chôn ở cổ cô hôn hôn.

Tô Yên bị hôn có chút phát ngứa.

Nhịn không được duỗi tay đẩy hắn

"Anh biểu hiện rõ ràng như vậy, làm sao không phát hiện được?"

Không biết vì cái gì, nghe những lời này, Quân Vực tâm tình tốt lên không ít.

Hắn thanh âm trầm thấp

"Vậy, bé ngoan là khi nào phát hiện ra?"

"Lần đầu tiên anh gọi em là bé ngoan."

Cô chậm rì rì thổ lộ.

Quân Vực càng thêm tản mạn lười biếng, ôm cô càng thêm dùng sức

"Có lẽ, chỉ là cầm lòng không đậu gọi em như vậy. Cũng không nhất định là anh."

Tô Yên nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lúc sau mới nói

"Không giống nhau."

"Cái gì không giống nhau?"

Quân Vực nhất định phải hỏi đến cùng.

Tô Yên chậm rì rì

"Ánh mắt không giống nhau."

"Ân?"

Quân Vực không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, còn có chút kinh ngạc.

Tiếp đó liền nghe Tô Yên nói

"Ánh mắt anh nhìn em, thực biến thái."

Suy nghĩ thật lâu, Tô Yên chỉ tìm được hai chữ biến thái này để hình dung Quân Vực.

Hắn sửng sốt một chút, theo sau ngã vào trên vai cô nở nụ cười.

Không những không bực, ngược lại bộ dáng thật cao hứng.

Chờ đến khi cười đủ rồi, ra tiếng

"Bé ngoan chỉ bằng ánh mắt đã phán đoán ra được?"

Tô Yên vươn tay đếm trên đầu ngón tay, từng câu từng chữ

"Anh ăn cà rốt này.

Anh còn trở nên đặc biệt kén ăn.

Anh bắt tay người khác sau đó ngại dơ, cái gì cũng không chịu chạm vào.

Còn càng ngày càng thích ôm em không buông tay.

Khi ăn dấm lại càng là lục thân không nhận.

Càng ngày càng dính người, mỗi lần rõ ràng đều là bởi vì anh dính em, không cho em đi học, còn bị chậm trễ chương trình học, cố tình đều sẽ giả vờ đáng thương, còn đem mọi sai lầm đều đẩy ở trên người em, trách em không ở cùng anh."

Tô Yên một tiếng một tiếng quở trách, thanh âm rầu rĩ.

Mà ánh mắt Quân Vực dừng ở trên người Tô Yên càng ngày càng nóng rực.

Làm sao bây giờ?

Thật là thích cô, thích đến không dừng được.

Như thế nào lại có người đáng yêu như vậy chứ?

Khiến hắn muốn hôn càng hôn không đủ, không bỏ được, cũng không buông tay được.

Hồi lâu sau, Tô Yên quở trách xong, sau đó nghiêng đầu đi xem Quân Vực.

Phát hiện hắn nhắm mắt lại, chỉ là gắt gao ôm cô, một tiếng cũng không nói.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cân nhắc, có phải cô nói quá đáng lắm hay không?

Nhưng, rõ ràng là hắn bảo cô nói a.

*****

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Hơn nữa, đều là lời nói thật, cô cũng không có thêm mắm dặm muối.

Càng quá phận cô còn chưa có nói đâu a.

Suy nghĩ trong chốc lát, cô duỗi tay ôm lấy Quân Vực, an tĩnh một lúc, bồi thêm một câu

"Những việc này em đều có thể tiếp thu, vẫn là thực thích anh."

Quân Vực nghe, trong lòng run lên.

Hắn nỗ lực áp chế bản thân muốn nhếch lên khóe môi.

Làm bộ có chút mất mát

"Vô luận làm cái gì, em đều sẽ thích anh?"

Tô Yên do dự một cái chớp mắt, sau đó gật đầu

"Đúng."

Vừa dứt lời, Quân Vực liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước

"Anh nhìn cái tên Trịnh Diệu kia không vừa mắt, cho nên giết chết hắn cũng được?"

Tô Yên

".... . vì sao nhất định phải giết chết hắn?"

Quân Vực vừa nghe, trả lời nhanh nhẹn

"Nhìn hắn, rất không vừa mắt."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Thế, về sau không cho hắn xuất hiện trước mặt anh?"

"Cho nên bé ngoan vì không cho hắn xuất hiện ở trước mặt anh, tính toán trộm gặp mặt hắn?"

Mạch não quỷ dị của Quân Vực làm Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.

Hai người ở trên sô pha, ôm thành một đoàn.

Phi thường ân ái.

Nhưng mà Tô Yên lúc này, bị chọc tức có chút bực.

Cô thật là còn chưa gặp qua người nào vô cớ gây rối hơn hắn đâu.

Lần thương nghị cuối cùng, vẫn là Tô Yên nói

"Em sẽ xử lý tốt vấn đề này, anh không cần nhúng tay."

Cô khẩu khí cứng rắn, không muốn để Quân Vực lại có cơ hội lợi dụng sơ hở.

Quân Vực vừa nghe, không có càn quấy nữa, mà là hỏi

"Cần mấy ngày để thể xử lý tốt?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Ba ngày."

Nghe được lời cô.

Quân Vực ấn Tô Yên lại hung hăng hôn hai cái, sau đó một bộ dáng ăn lỗ nặng, nói

"Hy vọng Tiểu Quai có thể tuân thủ, trong vòng 3 ngày xử lý tốt chuyện này."

"Ân"

Tô Yên đồng ý.

Quân Vực cong môi cười.

Chuyện này thương nghị kết thúc, Tô Yên không có tiếp tục trì hoãn.

Bởi vì buổi chiều còn có tiết.

Nhưng mà, từ lúc Tô Yên thừa nhận chính mình thích Quân Vực.

Người này bắt đầu đúng lý hợp tình càn quấy lên.

Đi học?

"Bé ngoan rõ ràng không đi học cũng có thể hiểu, vì sao còn muốn đi làm việc vô nghĩa đó?"

Tô Yên

"Em muốn tốt nghiệp, trốn học sẽ không được qua môn."

Quân -càn quấy -Vực

"Chẳng lẽ tình cảm của bé ngoan đối với anh còn không bằng một tiết học?"

Tô Yên

"Anh... anh, hai chuyện này không thể so với nhau được."

Mỗ Vực nào đó

"Cho nên ở trong lòng bé ngoan, đi học so với anh quan trọng hơn?"

Tô Yên

"·······"

Này đại khái chính là nguyên nhân, cô nhận ra Quân Vực nhưng vẫn không có nói ra.

Lúc trước, khi Tô Yên còn chưa cho Quân Vực biết cô nhận ra hắn.

Tuy rằng hắn làm việc cũng không kiêng nể gì, nhưng vẫn còn sợ Tô Yên không tiếp thu được chuyển biến lớn như vậy, ngẫu nhiên cũng biết thu liễm một ít.

Nhưng từ khi Tô Yên tỏ vẻ thích hắn

Vậy còn cố kỵ cái gì?

Càn quấy còn phi thường đúng lý hợp tình.

Hơn nữa một bộ được tiện nghi còn tất cả đều là Tô Yên sai.

Người này, luôn là có thể một giây đạp lên điểm mấu chốt của Tô yên mà đi.

Tốn thời gian thật lâu, Tô Yên vẫn là thực kiên định rời khỏi hắn để đi học.

Quân Vực một bộ dáng mất mát dựa vào trên sô pha.

Mặt mày buông xuống, mắt thường có thể thấy được hắn không vui.

Tô Yên sửa sang lại mình, vốn dĩ đã đi tới cửa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Do dự trong chốc lát, nói ra một câu giống như là an ủi

"Chúng ta buổi tối sẽ còn gặp mặt."

Quân Vực mí mắt giật giật, thanh âm không biết vì sao mất mát hơn rất nhiều.

"Dù là buổi tối, bé ngoan cũng vẫn lấy đủ loại lý do đẩy anh ra."

Bộ dáng này, hơn nữa thanh âm trầm thấp khổ sở kia.

Người không biết còn tưởng rằng Tô Yên là tra nữ đâu.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)