Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (9)
← Ch.110 | Ch.112 → |
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Chỗ bị thương đã dùng nước sát trùng rửa sạch.
Trịnh Diệu đứng ở cửa cục cảnh sát, nhìn Tô Yên, ánh mắt trở nên có chút bất đồng.
Hắn muốn nói lại thôi, giống như có chuyện phải nói với Tô Yên.
Chính là cuối cùng, do dự nửa ngày vẫn là không có nói ra.
"Hai người đi chỗ nào, tôi đưa hai người trở về."
Trịnh Diệu đứng ở trước xe, tìm một cái đề tài.
Tôn Tình đầu như là gà con ăn thóc, nhanh chóng gật gật.
"Được a được a."
Khi nói, Tôn Tình nhìn về phía Tô Yên.
Bởi vì, được giáo thảo tự mình đưa về nhà, đời này quả thực không có khả năng gặp lần thứ hai.
"Tô Yên, chúng ta trở về đi!"
Tôn Tình ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, bộ dáng thật cao hứng nóng bỏng nhìn cô.
Tô Yên mắt nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng xuất hiện nơi xa.
Cô lắc đầu
"Không cần, có người tới đón mình."
Trịnh Diệu nhịn không được hỏi
"Là ai?"
Giọng nói vừa dứt, một chiếc xe BMW màu đen ngừng ở trước sở cảnh sát.
Kỳ thật vốn dĩ Tô Yên chính là gọi điện thoại cho Bạc Phong, để hắn nộp tiền bảo lãnh đưa mình đi ra ngoài.
Kết quả điện thoại mới vừa gọi xong không quá năm phút đồng hồ, đã được quản gia Trịnh gia nộp tiền bảo lãnh.
Khi nói chuyện, xe màu đen đã ngừng lại.
Quân Vực ăn mặc một thân tây trang màu đen tư thái nhàn nhã đi xuống.
Hắn ánh mắt đạm mạc, trên mặt không có biểu tình gì.
Như thường ngày, cấm dục tự phụ.
Đi đến trước mặt Tô Yên, đầu tiên là trên dưới đánh giá cô một phen, xác nhận cô không bị thương.
Sau đó mới nói
"Làm chuyện gì bị bắt lại?"
Hắn khẩu khí trừ bỏ lạnh nhạt còn có một ít... nghiền ngẫm? Mới lạ?
Đại khái là bởi vì Tô Yên tính cách từ trước đến nay đều là không trêu chọc người khác, một bộ dáng lãnh đạm.
Cô giống như là ở trong trường học.... làm nhân vật học Thần vậy, đột nhiên có một ngày, bị chủ nhiệm giáo dục bắt được, nói là đánh nhau ẩu đả, việc này còn không mới lạ sao?
Tô Yên nghe khẩu khí của hắn, nhẹ nhấp một chút môi, không muốn phản ứng hắn.
Mà Tôn Tình cùng Trịnh Diệu, tầm mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạc Phong.
Tôn Tình một đôi mắt đều sắp biến thành hình trái tim.
Mẹ nó, đây là chồng Tô Yên??
Cũng quá đẹp trai đi?
Hơn nữa nhìn qua thực quý khí, chính là cái loại... có cảm giác rất nhiều tiền ấy.
Mà Trịnh Diệu còn lại là nhíu mày, khiếp sợ, còn có một ít cảm xúc không biết tên trộn lẫn.
Tuy rằng Tô Yên ngay trước mặt hắn nói rất nhiều lần, cô đã kết hôn.
Nhưng nói thật, Trịnh Diệu đều không tin.
Vẫn luôn cho rằng Tô Yên lấy cớ cự tuyệt hắn mà thôi.
Nào biết, thật đúng là có người này.
Nếu hôm nay không có phát sinh chuyện của ba mẹ Tô, có lẽ trong lòng không có cảm giác gì.
Nhưng là, bởi vì xảy ra chuyện kia, ở trong lòng Trịnh Diệu, Tô Yên cùng phía trước không giống nhau.
Hắn không rõ cảm giác trong lòng, cũng chỉ là nhìn người đàn ông này, trong lòng có một loại quái dị không thoải mái.
Rất kỳ quái, làm hắn nhịn không được coi người kia trở thành kẻ địch.
Chỉ thấy Bạc Phong duỗi tay ôm Tô Yên vào trong lòng ngực.
"Muốn giúp đỡ sao?"
Tô Yên bị ấn ở trong lòng hắn, phát ra thanh âm rầu rĩ.
"Không cần."
"Ân"
Bạc Phong nhẹ giọng đáp ứng một chút.
Liền không hề nói cái gì nữa.
Cô nói không cần, thì không cần.
Một màn này xem ở trong mắt Trịnh Diệu, hắn khẽ nhíu mày.
Luôn cảm thấy, người chồng này của Tô Yên, thật sự có chút không xứng.
Đều không hỏi cô đã xảy ra cái gì, cũng không hỏi cô có chịu ủy khuất hay không.
Cũng chỉ nói một câu có lệ muốn giúp đỡ hay không.
Lại không hỏi gì nữa.
Cho nên bọn họ, rốt cuộc có yêu nhau hay không?
Nếu là quan tâm người yêu như vậy, thật sự là quá ít.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Đặc biệt là khi Trịnh Diệu biết quá khứ của Tô Yên.
Thậm chí còn cảm thấy đau khổ cùng khâm phục đối với cô.
Đau lòng cô sinh ra trong một gia đình như vậy.
Cũng khâm phục cô thật sự mạnh mẽ.
Ngay ở trong một gia đình như vậy, cũng có thể lớn lên khỏe mạnh.
Không chỉ như thế, mà còn được nhận vào trường đại học trọng điểm, thật sự là, ngưỡng mộ.
Trịnh Diệu nghĩ, nếu hắn ở trong một môi trường như vậy.
Hắn có thể mạnh mẽ được như Tô Yên hay không?
Hắn không biết.
Bởi vì chỉ cần nghĩ về nó, đã cảm thấy rằng những ngày đó thật ảm đạm lại vô vọng.
Tô Yên thoát ra khỏi trong lòng Bạc Phong, lên tiếng giới thiệu.
"Đây là bạn cùng phòng với em, Tôn Tình."
Bạc Phong hiếm khi lịch sự, gật đầu
"Xin chào."
Hắn đưa tay ra bắt tay với Tôn Tình.
Ngay khi hắn bắt tay xong, đôi mắt phấn khích của Tôn Tình liền nhìn chằm chằm.
Thiếu chút nữa hét lên.
Sau đó đến bên tai Tô Yên nói một câu
"Mau nói, làm thế nào cậu quyến rũ được anh chàng đẹp trai này? "
Tô Yên trực tiếp xem lời nói của Tôn Tình như gió thoảng bên tai.
Tiếp theo lên tiếng giới thiệu
"Đây là Trịnh Diệu, người vừa đưa em ra khỏi đồn cảnh sát."
Bạc Phong nâng mắt lên, cùng Trịnh Diệu đối diện.
Sau một giây, mí mắt hạ thấp
"Xin chào."
Hai người bắt tay nhau.
Trịnh Diệu vẫn luôn không nói chuyện, bỗng lên tiếng hỏi
"Hai người đã kết hôn? "
Bạc Phong mí mắt giật giật
"Đúng vậy."
"Chúc mừng"
"Khách khí."
Bạc Phong nhìn Trịnh Diệu, ánh mắt đen nhánh sâu kín, đột nhiên khoé môi khẽ cong, lộ ra nụ cười nhạt không rõ ý vị.
Nhưng mà duy nhất chỉ có Trịnh Diệu thấy được.
Nụ cười nhanh chóng biến mất.
Chỉ là nụ cười đó, đột nhiên làm cho Trịnh Diệu đỏ mặt.
Giống như những việc hắn che dấu trong lòng, bị cái liếc mắt đó xuyên thủng phát hiện.
Như là công khai bại lộ ở trong không khí.
Xấu hổ, nhục nhã, phẫn nộ và vô số cảm xúc phức tạp.
Rốt cuộc, hắn vẫn còn rất non nớt.
Có thể đấu với người đã sống hàng chục ngàn năm sao?
Suy nghĩ của hắn ta rất nông cạn, có thể che giấu qua tầm mắt của Quân Vực sao?
Đương nhiên, Tô Yên cũng nhìn thấy sắc mặt với đôi mắt đỏ đè nén tức giận của Trịnh Diệu.
Cô nhịn không được duỗi tay, túm túm tay áo Bạc Phong.
"Chúng ta đi thôi."
"Được."
Khuôn mặt Bạc Phong hờ hững, nhưng thời điểm cúi đầu nhìn Tô Yên, ánh mắt lại tràn đầy nóng rực.
Hắn nói xong, lại lần nữa ôm Tô Yên vào trong ngực.
Tiếp theo, lên xe rồi rời đi.
Ngay khi bước vào xe, Tô Yên nhìn hai bàn tay của Bạc Phong mở ra.
Hắn cái gì cũng không nói, chỉ ngồi đó, không chạm vào cái gì.
Tô Yên nhìn thoáng qua.
Sau đó, lấy khăn lau khử trùng ra.
Đem tay hắn lau sạch.
Bạc Phong dựa vào trên ghế, mí mắt rũ xuống, tầm mắt không có rời đi, vẫn luôn dán vào trên người Tô Yên.
"Bé ngoan."
Ngay khi cô vừa lau xong, Bạc Phong liền dính lại đây.
Giọng nói thờ ơ lạnh lùng vừa nãy hoàn toàn biến mất.
Hiện giờ từ tính lại mê hoặc.
Ôm Tô Yên vào trong ngực, đè nặng cô, lấy một tư thế độc chiếm, ôm chặt chẽ.
Hắn cắn lỗ tai cô, hơi thở nóng rực bay qua
"Hôm nay buổi tối sẽ về nhà cũ, Bé ngoan còn nhớ không? "
Tô Yên gật gật đầu
"Nhớ."
"Bé ngoan phải biểu hiện thật tốt."
"Được."
"Nếu biểu hiện không tốt cũng không sao cả, đến lúc đó có thể tìm anh xin giúp đỡ."
"Được"
"Bé ngoan yêu anh đúng không?."
"Đúng."
"Cho nên anh làm chuyện gì bé ngoan cũng đều sẽ bao dung đúng không? "
Tô Yên
"....... ."
Trầm mặc.
Không khí chớp mắt an tĩnh lại.
Bạc Phong ghé vào trên vai Tô Yên nở nụ cười.
Ngực phập phồng chấn động
"Thật đúng là không dễ lừa a."
Hắn thấp giọng nói một câu, không biết đang nói cho Tô Yên nghe hay chỉ tự lẩm bẩm một mình.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Bạc Phong giống như kẹo mạch nha, dính ở trên người cô đẩy thế nào cũng không được.
Nhưng mà Tô Yên rất thành thật, miễn là trọng lượng có thể chịu được, cô sẽ im lặng để hắn dựa.
Ngoan cực kỳ.
Bạc Phong câu được câu không nói chuyện, một bàn tay quấn quanh lọn tóc của cô, lên tiếng
"Bé ngoan có phải muốn nói gì với anh hay không? "
"Ân? Ví dụ như? "
"Ví dụ, sẽ yêu anh thật nhiều, sẽ hôn anh mỗi ngày, sẽ mỗi lần tùy ý anh chỗ nào cũng có thể ăn...."
Lời nói còn chưa dứt, liền bị Tô Yên duỗi tay bưng kín miệng.
Giọng của Tô Yên nghiêm túc
"Anh đừng nói nữa."
Bạc Phong nhìn cô.
Hazz, ngay cả lời cự tuyệt tán tỉnh cũng nói nghiêm túc như vậy.
Làm hắn càng nhìn càng muốn hôn, càng nhìn ham muốn dục vọng càng mãnh liệt.
Bạc Phong hôn lòng bàn tay non mềm của cô,
"Được"
Thanh âm rầu rĩ phát ra.
Một lúc sau, Tô Yên đột nhiên lên tiếng
"Nhưng thật ra có một câu em nghĩ nên nói với anh."
Đôi mắt Bạc Phong sáng lên,
"Là câu gì? "
Trước khi Tô Yên nói, vô số lời âu yếm đã lóe lên trong tâm trí của Bạc Phong.
Sau đó, Tô Yên nhìn hắn nghiêm túc
"Làm việc không thể quá đáng, có một số quy tắc vẫn là phải tuân theo."
Bạc Phong sửng sốt một lúc, hắn ngã vào vai Tô Yên, nhắm mắt lại, uể oải, giọng nói và ngữ điệu trở nên không chút để ý
"Ví dụ? "
"Ví dụ, anh không thể giết người."
Khi Tô Yên nói điều này, cực kỳ nghiêm túc.
Giống như đang giải thích một sự kiện lớn.
Thật lâu sau, Bạc Phong ôm cô,
"Được, nghe em."
Tô Yên nghe thấy hắn đồng ý, suy nghĩ trong chốc lát.
Sau đó ở trên má hắn hôn một cái.
Bạc Phong ngước mắt lên nhìn cô.
"Mặc dù, anh rất hoan nghênh bé ngoan tùy thời tùy chỗ hôn anh, nhưng lần này cũng quá bất ngờ đấy."
Hắn áp cô lên ghế xe, hôn lên đôi môi đỏ phấn nộn, bầu không khí ái muội nóng rực.
Tô Yên nghiêm túc
"Đây là khen thưởng."
Bạc Phong sửng sốt.
Sau đó, kết hợp với những gì Tô Yên nói qua lúc nãy.
Cô nói, muốn hắn tuân thủ quy tắc của thế giới này, không thể giết người.
Hắn đồng ý.
Cho nên, cái hôn này, là khen thưởng hắn?
Tiểu Hoa cũng yên lặng che chắn ngũ thức, chỉ là suy nghĩ thật lâu vì cái gì mà ký chủ lại nói như vậy.
Tuân thủ quy tắc của thế giới này?
Bạc Phong vốn dĩ là người trong thế giới này, chắc chắn sẽ tuân thủ theo mà?
Tại sao ký chủ lại nhấn mạnh đến nghiêm túc như vậy?
Nó suy nghĩ một lúc, nhưng mãi không hiểu, nên từ bỏ.
Ưm, khi nào có thời gian, nó sẽ hỏi ký chủ.
Bạc Phong đè nặng cô, khẽ cắn hai lần
" Thưởng phạt phân minh như vậy, cũng thật khiến người đau lòng a."
Giọng nói Bạc Phong khàn khàn
"Nhưng anh phải hy sinh lớn như vậy, phần thưởng thực sự là quá ít, anh muốn nhiều hơn nữa."
Nói xong, liền đem Tô Yên áp đảo trên ghế.
Thậm chí nuốt xuống lời cự tuyệt vừa đến bên môi của Tô Yên.
Bầu không khí kiều diễm ở phía sau xe tăng lên.
Trợ lý Tiểu Trương không thể không nhìn vào gương chiếu hậu.
Sau đó nuốt nước miếng.
Trong bầu không khí này, hắn vẫn duy trì bình tĩnh vững vàng lái xe.
Hắn cũng thật lợi hại.
Trợ lý Trương nhịn không được ở trong lòng dựng ngón tay cái với bản thân.
Sau đó, nhìn lại Bạc tổng cấm dục lạnh nhạt đã nhiều năm.
Bây giờ trở nên như thế.... ừ...."phóng đãng"?
Không, không đúng, hình như là dục cầu bất mãn??
Một bộ dạng đang trong " kỳ động dục ", trợ lý Trương yên lặng vì Tô Yên dựng ngón tay.
Phu nhân cũng thật lợi hại.
*****
Edit: Tinh Niệm
Xe không trở về biệt thự mà trực tiếp đi nhà cũ.
Nửa giờ sau, xe ngừng lại trước cửa nhà cũ.
Bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn đen nhánh.
Cũng đã đến thời gian ước định.
Trợ lý Trương vội vàng xuống xe, thành thành thật thật đứng cạnh cửa xe, ra tiếng
"Bạc tổng, tới rồi."
Trong xe chậm chạp cũng không có dấu hiệu người muốn xuống xe.
Nhưng là trợ lý Trương biết, đại BOSS khẳng định là nghe được.
Kết quả chỉ thành thành thật thật đứng ở cửa chờ đợi.
Mười phút sau, cửa xe mở ra.
Bạc Phong ra bên ngoài, trên người quần áo chỉnh tề, trừ bỏ hô hấp thô nặng chút thì hết thảy đều bình thường.
Sau đó, Tô Yên cũng từ trên xe đi xuống.
Tóc có chút tán loạn, môi hồng hồng, có chút sưng lên, cũng đều thực bình thường.
Bạc Phong duỗi tay nắm tay cô.
Hai người đi vào bên trong nhà cũ.
Chờ đến khi bọn họ tới, trong nhà yến hội sớm đã bắt đầu.
Buổi tối hôm nay, bố mẹ Bạc thế mà cũng đều lộ diện.
Bạc gia cũng chỉ có những người này.
Tại tòa nhà to lớn đối lập này, không khí yến hội đầy vẻ nghiêm túc cùng long trọng.
Trừ bỏ lão thái thái cùng Bạc Vũ đã gặp qua, trên ghế còn có một người con trai.
Khi ánh mắt Tô Yên rơi xuống người tên kia, bước chân của cô dừng một chút.
Tên kia cũng đối diện với tầm mắt của Tô Yên, sau đó, liền nghe hắn ta gọi một tiếng
"Chị."
Là Tô Lập Thiên.
Tô Yên không có trả lời, chỉ nhìn hắn.
Bạc Phong mắt nhìn tên con trai kia, lại xem Tô Yên.
Không biết là cố ý hay vô tình, chỗ ngồi của hai người bọn họ được an bài ở bên cạnh Tô Lập Thiên.
Tô Lập Thiên lại cực kỳ kính cẩn nghe theo.
Giống như hai người bọn họ là chị em thân thiết lớn lên cùng nhau vậy.
Hắn ta vẫy vẫy tay
"Chị, ngồi đi."
Thậm chí còn thực tri kỷ kéo ra ghế dựa bên cạnh cho Tô Yên.
Bạc Phong trên mặt không có cảm xúc gì, duỗi tay, kéo ra một cái ghế dựa khác, ý bảo Tô Yên ngồi xuống.
Sau đó, hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Lập Thiên.
Liếc Tô Lập Thiên một cái.
Làm hắn ta cứng đờ lại.
Trong một cái chớp mắt thân thể phiếm lạnh.
Vội vàng thoát khỏi tầm mắt Bạc Phong.
Lão thái thái ngồi ở vị trí chính đầu.
Nhìn dáng vẻ giống như thực để ý đến bữa tiệc hôm nay, còn cố ý mặc một thân quần áo thêu tay tơ hồng.
Khi lão thái thái nhìn thấy động tác này của Bạc Phong, vẻ mặt không tán đồng
"Tiểu Phong."
Bà chỉ hô Bạc Phong một tiếng.
Lại không có nói cái gì nữa.
Bởi vì ở trường hợp như vậy, trách cứ tôn tử mình sẽ làm hắn mất hết mặt mũi.
Bạc Phong lên tiếng
"Bà nội."
Nhưng mà hắn cũng không có gì thay đổi, giống như là việc gì cũng chưa phát sinh qua.
Cuối cùng, cứ như vậy ngồi xuống.
Tô Yên ngồi ở chỗ trên Bạc Phong.
Ngồi xuống mới phát hiện, ở bên cạnh cô là Bạc Vũ.
Bạc Vũ mặc một kiện váy dài màu đen đai đeo.
Tự nhiên hào phóng.
Bạc Vũ chủ động ra tiếng chào hỏi cùng Tô Yên, bộ dáng điềm mỹ
"Xin chào, chúng ta lại gặp mặt."
Hai người ngồi cùng nhau.
Tô Yên còn chưa nói chuyện, Tô Lập Thiên đã vội vàng mở miệng
"Chị anh lớn lên có vẻ thực giống Tiểu Vũ a."
Bạc Vũ sửng sốt, sau đó lại cẩn thận nhìn nhìn Tô Yên, cười nói
"Ân, thật là có rất nhiều người nói như vậy đó, lúc trước bà nội cũng nói như vậy, đúng hay không, bà nội."
Lão thái thái gật gật đầu, khó có khi lộ ra tươi cười trên mặt.
Dù sao cả đại gia đình nhà họ cũng khó có dịp ngồi cùng nhau ăn cơm.
Tô Lập Thiên vừa nghe Bạc Vũ phụ họa, càng cao hứng, lại nói
"Nhưng mà chị của anh không có khí chất bằng tiểu Vũ, so cẩn thận một chút, vẫn là tiểu Vũ càng đẹp mắt."
*****
Edit: Tinh Niệm
Bạc Vũ che miệng cười nhạt
"Cũng không nên nói như vậy, chị Tô Yên cũng rất có khí chất a."
Tô Lập Thiên lắc đầu,
"Chỗ nào có, chị của anh trước kia ở nhà vì chiếu cố anh mà làm không ít việc nặng, tiểu Vũ là lớn lên trong cẩm y ngọc thực, vẫn là có khác nhau a."
Tô Lập Thiên liều mạng khen Bạc Vũ, một đôi mắt tất cả đều dính ở trên người Bạc Vũ.
Trên bàn này, cũng chỉ có Tô Lập Thiên là người tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện.
Dư lại một đám người nào không phải cáo già?
Liếc mắt một cái liền nhìn ra Tô Lập Thiên có ý tứ với Bạc Vũ.
Bạc Phong nhìn " cậu em vợ" trên danh nghĩa này
"Cậu là ai?"
Hắn thanh âm lạnh nhạt.
Vừa hỏi ra, làm ý cười trên mặt Tô Lập Thiên cứng một chút.
Sau đó, vươn đôi tay
"Xin chào Bạc tổng, tôi là Tô Lập Thiên, là em trai Tô Yên."
Bạc Phong cũng không có bắt tay, ngược lại là nghiêng đầu đi xem Tô Yên
"Em trai em?"
Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo
"Trên danh nghĩa."
Cô vừa nói bốn chữ kia ra, Tô Lập Thiên tức đến sắc mặt đỏ bừng.
Hoàn toàn không thể tin được, Tô Yên sẽ ở trường hợp như vậy mà không cho hắn mặt mũi.
Hắn căm tức nhìn Tô Yên, ngay khi tầm mắt Tô Yên nhìn qua, lập tức nghĩ tới ngày mưa hôm đó mình bị đánh.
Hắn thân thể cứng một chút, nắm tay chậm rãi rũ xuống.
Lời châm chọc tới bên miệng, cũng nuốt xuống.
Bạc Phong nhìn về phía lão thái thái
"Bà nội chưa bao giờ nói, buổi tối hôm nay ăn cơm còn có người ngoài ở đây."
Lão thái thái nhìn thoáng qua Bạc Vũ, nửa ngày sau, thanh âm già nua nói
"Cháu không phải nói, đã kết hôn cùng Tô Yên?
Chúng ta cùng thông gia ngay cả mặt cũng chưa gặp qua, thừa dịp cơ hội này không phải vừa lúc sao?"
Kỳ thật lão thái thái hôm nay buổi tối cũng chỉ là đơn thuần muốn cùng Tô Yên ăn một bữa cơm, tính toán cẩn thận để hiểu biết Tô Yên.
Nhưng mà, Bạc Vũ bên này nói, người Tô gia tới bên này.
Nếu là đã kết hôn, làm thông gia vậy thì sẽ phải có lúc gặp mặt.
Liền đồng ý với Bạc Vũ, thừa dịp lúc này, cũng coi như là hai bên gia đình gặp nhau.
Chỗ nào biết, đợi nửa ngày, hai trưởng bối Tô gia không tới, chỉ có Tô Lập Thiên, một đứa trẻ con tới nói chuyện.
Không chỉ như thế, tên này nhìn qua, nhân phẩm có chút không tốt.
Lão thái thái ánh mắt minh mẫn, từ cái việc tên Tô Lập Thiên này phủng cao dẫm thấp liền có thể phát hiện ra.
Càng quan trọng là, tựa hồ cháu dâu mới cùng tên này có chút không hợp.
Lại nghe một chút lời cháu nội mình nói.
Lão thái thái cân nhắc, có phải việc đêm nay bà làm sai rồi hay không?
Đang nghĩ ngợi tới đây, mẹ Bạc vẫn luôn im lặng lại ra tiếng nói chuyện.
Bà ăn mặc một thân tây trang màu trắng, tóc búi cao.
Bộ dáng tinh xảo giỏi giang của nữ thương nhân.
Môi đỏ lộ ra ý cười thân thiện
"Tô Yên đúng không?"
Tô Yên gật đầu
"Xin chào, bác gái."
"Ân, hôn sự của cháu với tiểu Phong, chúng ta bên này cũng là đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Hôm nay vốn là muốn thừa dịp cơ hội này cùng cha mẹ cháu gặp mặt.
Chỉ là, điện thoại vẫn luôn không gọi được, mãi cũng không có người tới."
Tô Yên ra tiếng
"Bọn họ hôm nay buổi tối sẽ không tới."
Bọn họ bị bắt tới trong cục cảnh sát, còn đang tiếp thu điều tra.
Rất có khả năng sẽ bị phán ba bốn mươi năm tù, hoặc có thể cả đời này cũng sẽ không ra được.
Đương nhiên, lần đầu tiên gặp mặt, những lời này vẫn là không thể nói.
Chỉ là một câu kia của cô, cũng vẫn làm mọi người yên tĩnh lại.
Ý lời này, ước chừng chính là, Tô Yên cùng người trong nhà quan hệ không được tốt a.
*****
Edit: Thuaha5802
Beta: Tinh Niệm
Yên tĩnh một lúc, vẫn là lão thái thái lần nữa lên tiếng
"Được rồi, ăn cơm đi, đợi lâu như vậy, đều đói bụng rồi."
Lão thái thái ở Bạc gia vẫn rất có tiếng nói, bà vừa lên tiếng, liền không có người nói nữa, tất cả đều cúi đầu ăn cơm.
Chỉ có Bạc Phong ngẫu nhiên gắp đồ ăn cho Tô Yên, ghé vào bên tai cô nói vài lời.
Cũng không biết nói cái gì, Tô Yên một đôi con ngươi nhìn hắn thấp giọng ngăn cản.
"Phải nghiêm túc ăn cơm."
Cô nói thực nghiêm túc.
Chỉ là khẩu khí kia, như thế nào như là dỗ dành trẻ con đây??
Bạc Phong ánh mắt sáng quắc, cười lười nhác, nửa ngày sau, thanh âm trầm thấp.
"Nghe em"
Trong chốc lát mới an phận ăn cơm.
Bên cạnh Bạc Vũ cúi đầu, sợi tóc che khuất gương mặt.
Cô ta gắt gao nắm chặt chiếc đũa, ngón tay trở nên trắng bệch.
Như hận không thể bẻ gãy đôi đũa trong tay vậy.
Lúc này, trong đầu Bạch Vũ thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên
"Cảnh cáo, nhiệm vụ ký chủ sắp thất bại, mời ký chủ nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Nếu không linh hồn sẽ bị mạt sát."
Bạc Vũ cúi đầu, một ngụm một ngụm ăn cơm như nhai sáp.
Cô ta không rõ, rõ ràng chính mình đến sớm hơn Tô Yên 6 năm.
Vì sao lại trở thành cục diện như thế này?
Chính là hiện giờ, dù cô ta có hiểu hay không.
Quan trọng nhất là nhiệm vụ, phải ngăn cản Tô Yên thắng lợi.
Cô ta mới có khả năng sống sót.
Một khi đã như vậy.... .
Bạc Vũ trong mắt hiện lên tinh quang.
Một bữa cơm tối trong không khí an tĩnh cùng xấu hổ ăn xong.
Ăn cơm xong, lão thái thái lên lầu.
Ba mẹ Bạc toàn bộ quá trình cũng chỉ là thoáng hàn huyên cùng Bạc Phong hai câu, lại nói hai câu chúc mừng, liền không còn gì khác.
Bọn họ đối với đứa con trai này, đã không thể thân thiết được.
Cứ cho là hơn người xa lạ một chút đi?
Tô Yên đứng ở ban công, nhìn hình ảnh ba người trong phòng khách xấu hổ ở chung.
Xoay người nhìn về ra cảnh sắc bên ngoài.
Một lát sau, Bạc Phong liền tới đây.
Từ phía sau ôm chặt Tô Yên, thanh âm trầm thấp
"Suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có gì."
Sau đó cô hỏi
"Chúng ta buổi tối hôm nay ở tại nơi này sao?"
"Em thích ở chỗ này?"
"Nơi nào cũng giống nhau."
"Không ở nơi này, về nhà đi."
Nói xong, Bạc Phong cúi xuống cổ cô, cắn một ngụm.
"Bé ngoan, đứa em trai kia, một chút cũng không giống em a."
Tô Yên gật đầu
"Ân, hắn bị ba mẹ cưng chiều hỏng rồi."
"Ba mẹ em không có tới, thương tâm sao?"
Tô Yên nghi hoặc nhìn Bạc Phong liếc mắt một cái.
Tựa hồ là không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này.
Một lúc sau cô nói
"Bọn họ đang cục cảnh sát bị điều tra, do em tự mình đưa vào, cho nên không thương tâm."
Bạc Phong yên tĩnh một lúc, liền cười
"Ân, bé ngoan cũng thật lợi hại."
Bóng đêm hơi lạnh, ánh trăng nhẹ nhàng.
Tại đây yên tĩnh, hết thảy có vẻ đều cực kỳ hài hòa.
Hai người đang ở bên này cười đùa, bỗng nhiên ở trên lầu truyền đến một trận tiếng thét kinh hoảng thất thố chói tai.
Tô Yên cùng Bạc Phong liếc nhau.
Tô Yên nói
"Là tiếng Bạc Vũ."
Bạc Phong ánh mắt đảo qua phòng khách.
Bạc Vũ không có, Tô Lập Thiên cũng không có.
Sau đó lầu hai truyền đến thanh âm khóc thút thít, cùng với tiếng lão thái thái bạo nộ
"Hỗn trướng!"
Bạc Phong nhíu mày
Trên cơ bản đã đoán được đã xảy ra cái gì.
Tô Yên lôi kéo hắn,
"Đi xem đi."
Đi lên lầu hai, liền thấy được Tô Lập Thiên bị hai người bảo vệ khống chế ấn ở trên tường.
Còn có Bạc Vũ ngồi xổm trên mặt đất, trên người quần áo hỗn độn.
Hình ảnh này, không cần giải thích, liền đã biết xảy ra chuyện gì.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |