Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (8)
← Ch.109 | Ch.111 → |
Edit: Thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Sau đó nhìn lại Bạc Vũ, sắc mặt rốt cuộc có chút hòa hoãn
"Thật sự có chút giống."
Bạc Vũ ôn hòa mang theo cười nhạt, nghiêng nghiêng đầu
"Không chừng, có khi kiếp trước chúng ta là chị em nha."
Lão thái thái nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ đầu Bạc Vũ
"Nói cái gì vậy."
Tuy là nói như vậy, khẩu khí không có chút nào răn dạy.
Thậm chí khó được lộ ra vẻ mặt ôn hòa.
Bạc Vũ ôm cánh tay lão thái thái, nhỏ giọng nói
"Con chính là nghĩ như vậy nha."
Xem hai người thực thân mật, quan hệ rất tốt.
Hai người nói chuyện, lãng quên Tô Yên ở một bên
Lúc này, Bạc Phong từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng theo một chén thức ăn.
Đi tới, thực tự nhiên lôi kéo cánh tay Tô Yên ngồi lên sô pha.
Đưa chén thức ăn tới trước mặt cô.
Tô Yên nhìn hắn.
Đại khái là ánh mắt kia có chút vô tội còn có điểm nghi hoặc.
Làm hắn nhịn không được hôn một cái
"Không phải đói bụng sao?"
Tô Yên tiếp nhận.
Nhưng vẫn không ăn.
Cô chọc chọc thức ăn trong chén.
Hai người bên này nói chuyện.
Bên cạnh Bạc Vũ nhịn không được cười nói
"Bạc Phong ca ca đối với chị Tô Yên cũng thật tốt, giống như là hai vợ chồng a."
Bạc Phong ngẩng đầu
"Không phải giống như, mà là chính xác."
Bạc Vũ sửng sốt.
Lão thái thái ngồi ở bên cạnh, chỉ cảm thấy buổi tối hôm nay cháu trai của mình như một người khác vậy.
"Bạc Phong, không được hồ nháo."
"Chúng cháu kết hôn, không ai nói với mọi người sao?"
Bạc Phong lên tiếng.
Lão thái thái sửng sốt, mà Bạc Vũ ngồi ở bên cạnh, cũng cứng người lại rồi.
"Kết, kết hôn?"
Tô Yên buông chén thức ăn trong tay.
Thực nghiêm túc gọi một tiếng
"Bà nội."
Sau đó, bầu không khí lại lần nữa ngưng kết.
Nửa ngày sau, lão thái thái đứng lên,
"Ngày mai, về nhà đi."
Nói xong, dừng một chút, nhìn về phía Tô Yên
"Mang theo cô ta."
Tiếp đó, đi ra ngoài cửa.
Bạc Vũ đứng ở kia ngây người thật lâu.
Ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Cho đến khi, Tô Yên bị người nào đó bá đạo ôm vào trong ngực.
Bạc Vũ đối diện cùng tầm mắt Bạc Phong.
Bạc Phong con ngươi sâu kín, đen nhánh một mảnh.
Không biết vì cái gì, Bạc Vũ thân thể cứng đờ.
Cô chỉ cảm thấy cả người nổi một tầng da gà.
Ánh mắt kia như con rắn độc, làm người sợ hãi.
Bạc Vũ khó được xuất hiện hoảng loạn, đứng lên đi ra ngoài
"Bạc Phong ca ca hẹn gặp lại."
Nói xong, liền đi theo lão thái thái rời đi.
Trong phòng, lại lần nữa dư lại Tô Yên cùng Bạc Phong
Bạc Phong tiếp tục dán lên Tô Yên.
"Bé ngoan, ăn no chưa?"
Tô Yên nhìn hắn
"Làm gì?"
Bạc Phong cắn xương quai xanh của cô, gặm cắn qua lại, thực mau trên đó liền hện lên một cái dấu răng xanh tím
"Nghĩ quan tâm bé ngoan một chút."
Hắn ngữ điệu khàn khàn.
Tiểu Hồng từ trên cổ tay Tô Yên dao động.
Trước khi đi
"Tê tê tê tê tê"
Hắn động dục.
Nói xong, lúc này mới rời đi.
Tô Yên nghe Tiểu Hồng nói xong, nhìn nhìn lại nam nhân như một khối nam châm dính lên người cô.
Cô lên tiếng
"Còn đói."
Bạc Phong vừa nghe, có chút tiếc nuối, từ trên người Tô Yên đứng lên.
Lấy điện thoại bên cạnh.
Không biết là gọi cho ai.
Điện thoại bên kia thực mau được kết nối
"Đưa chút đồ ăn tới. Ở nhà."
Nói xong, lạch cạch một tiếng, điện thoại cắt đứt.
Hắn còn muốn tiếp tục dán lên Tô Yên.
Kết quả vừa chuyển đầu, phát hiện Tô Yên sớm đã rời xa, cách hắn một mét
Bạc Phong sửng sốt.
"Bé ngoan chạy xa như vậy làm cái gì?"
Thời điểm nói, trong mắt hiện lên ý cười.
Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát
"Em lúc trước vẽ cho anh một bức tranh, anh không muốn nhìn sao?"
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Bạc Phong cũng không muốn xem tranh vẽ lắm.
Hắn chỉ muốn cùng người vẽ tranh hôn hôn thôi.
Nhưng mà, hắn có thể nói như vậy sao?
Không thể.
Đành ngồi ở chỗ đó, gật đầu
"Được"
Tô Yên xoay người lên lầu, đi phòng vẽ tranh.
Thực mau, cô lấy bức tranh kia ra.
Mấy ngày hôm trước, cô cố đóng khung kính bức tranh này lại.
Rộng ngang một mét.
Trông rất lớn.
Tô Yên lau mồ hôi trên đầu, hỏi
"Thế nào?"
Bạc Phong ngồi ở chỗ đó, nhìn môi Tô Yên lúc đóng lúc mở, đôi mắt cô như là mang theo nước vậy.
Hắn yết hầu trên dưới lăn lộn.
"Ân, rất đẹp."
Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn nhìn tranh.
Cô duỗi tay, gõ một chút vào khung tranh
"Em đang hỏi tranh, không cần nhìn em."
Lúc này, Bạc Phong tầm mắt mới chậm rì rì từ trên người Tô Yên chuyển dời lên bức tranh.
Nhìn vài lần.
Bạc Phong không nói ra lời.
Tô Yên vẽ rất giống, đường nét rõ ràng, còn ánh mắt đạm mạc kia.
Một thân tây trang, nút thắt chỉnh chỉnh tề tề, cấm dục, tự phụ, không thể trèo cao.
Chỉ là, Bạc Phong tiên sinh không biết vì cái gì, nhìn bức tranh ánh mắt lại thay đổi.
Sau đó dời đi ánh mắt.
Đầu ngón tay gõ ở tay vịn sô pha
"Không đẹp."
Hắn thanh âm lười nhác, nói ra lời ngang ngược lại ác liệt.
Tô Yên sửng sốt.
Sau đó nhìn chằm chằm bức tranh.
Mỗi một chỗ đều vẽ rất giống, ánh mắt, khuôn mặt, cơ hồ đều chuẩn tỉ lệ.
Cô nghi hoặc
"Chỗ nào không đẹp?"
Bạc Phong thanh âm lần thứ hai vang lên
"Chỗ nào cũng không đẹp."
Tô Yên có chút tức giận.
Cô cúi đầu, thu dọn bức tranh, lại lần nữa đem về phòng vẽ
"Không thích thì thôi."
Bạc Phong đứng lên, đi qua.
Nắm lấy bức tranh, thuận đường cầm tay Tô Yên
"Sao trước nay không thấy em vẽ cho anh một bức?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Không nói chuyện.
Bạc Phong nhắm mắt, nhận ra mình nói sai rồi.
Tranh này, còn không phải là " hắn " sao.
Không nói cái gì nữa, chỉ là cầm tranh, lại lần nữa bỏ vào phòng vẽ tranh.
Hắn cũng không muốn nhìn lại nữa.
Vừa thấy đến liền tức giận.
Nếu hắn là Bạc Phong, chắc chắn sẽ thật cao hứng.
Đáng tiếc, hắn cũng không phải Bạc Phong, hắn là Quân Vực.
Tuy rằng, từ một phương diện nào đó, Bạc Phong cũng là một bộ phận của hắn.
Nhưng mà nhìn, vẫn là tức giận.
Hôm nay giữa trưa, xảy ra chuyện y tá kia.
Máu Bạc Phong cùng với Tô Yên, nhỏ giọt vào viên đá hình giọt nước đã đánh thức hắn.
Khi hắn tỉnh lại, liền phát hiện Bé ngoan đang nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ ở trong lòng hắn.
Còn chuyện gì đáng mừng hơn sao??
Sau đó, hắn dung hợp ký ức nguyên thân Bạc Phong.
Phát hiện Bé ngoan thật đúng là nhân nhượng với Bạc Phong.
Đại khái là vì hưởng thụ một chút đãi ngộ.
Cũng là muốn nhìn một chút bé ngoan khi nào có thể phát hiện hắn là Quân Vực.
Nên vẫn luôn chưa nói.
Dùng thân phận Bạc Phong ở chung cùng cô.
Hiện giờ lúc này, vừa thấy Bé ngoan vẽ một bức tranh cho Bạc Phong, liền nghĩ đến trước đây cô còn chưa vẽ cho mình đâu.
Thế cho nên không nhịn được.
Tự ăn dấm của mình.
Cô vẽ đẹp, không, là cực kỳ đẹp.
Thế cho nên hắn nhìn bức tranh kia, càng thấy chỗ nào chỗ đó đều không vừa mắt.
Tô Yên cũng không biết là không nghe hiểu ý của hắn hay là như thế nào, cũng không có hỏi hắn.
Thậm chí, từ phòng vẽ tranh đi ra, bộ dáng bực mình vừa nãy cũng tan đi.
Trong chốc lát, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, trợ lý Tiểu Trương mang theo hai người đầu bếp đi vào.
Còn có nguyên liệu nấu ăn.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn đống nguyên liệu nấu ăn, chớp chớp mắt.
Tiểu Trương cười nói
"Tô tiểu thư, cô có món ăn nào không thích không? "
"Không có."
Cô nói.
Cô không kén ăn.
Tiểu Trương gật đầu
"Vâng, Tô tiểu thư."
Bên cạnh, Bạc Phong ở cầu thang, một tay nhét trong túi, một tay nắm tay vịn cầu thang.
Lên tiếng
"Gọi phu nhân."
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Trương sửng sốt.
Nhanh chóng sửa miệng kêu Tô Yên
"Vâng, phu nhân."
Tô Yên chớp chớp mắt, sửng sốt một chút.
Cuối cùng gật đầu.
Bạc Phong đi đến trước mặt cô, dắt cô đến phòng khách.
Tô Yên nhớ những lời của bà nội Bạc Phong trước khi rời đi.
"Em còn có khoá học vào ngày mai."
"Ừ? "
"Không phải bà nói rằng, ngày mai đến gặp bà sao? Nhưng em còn có tiết học."
"Buổi tối ngày mai đi."
Cho nên không cần lo lắng.
Tô Yên lắng nghe, gật đầu đồng ý.
Nhìn vào mối quan hệ giữa lão thái thái và Bạc Vũ ngày hôm nay.
Có vẻ như họ rất hợp nhau.
Hơn nữa Bạc Vũ đã từng cứu lão thái thái, có lẽ những gì cô ta nói, lão thái thái sẽ rất dễ dàng tin tưởng.
Tô Yên cúi đầu, vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Thời điểm đang nghĩ ngợi, thân thể bị người đẩy, ấn trên ghế sô pha.
Người nào đó lại dính tới.
Hôn xuống.
Sau đó, Tô Yên không có tâm tình để nghĩ về chuyện ngày mai nữa.
.... .
Ngày hôm sau, tầm 9 rưỡi, Tô Yên rời nhà.
Buổi sáng 10 giờ cô có một tiết, buổi chiều cũng có một tiết.
Chờ cô đến trường.
Khi chuẩn bị vào lớp, lại lần nữa gặp Trịnh Diệu.
Hắn ta đứng ở trước lớp học.
Khi Tô Yên xuất hiện, đôi mắt hắn sáng lên.
Có vẻ như là đang chờ đợi cô.
Hắn ta mặt một chiếc áo thể thao, nhìn qua rất năng động.
Khuyên tai dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng.
"Lại gặp mặt, Tô, Yên."
Khi hắn gọi tên cô có dừng lại một chút.
Giọng điệu cố tình tăng lên.
Bước chân Tô Yên dừng lại.
"Có việc? "
Trịnh Diệu mỉm cười.
Hắn đi về phía Tô Yên.
Giọng điệu thực nghiêm túc
"Tôi lớn như vậy, lần đầu tiên tỏ tình với người khác, cũng là lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt."
Tô Yên đợi một lúc, phát hiện anh ta không nói nữa.
Nghi hoặc
"Vì thế? "
Trịnh Diệu lại lần nữa tới gần Tô Yên,
"Vì vậy, em phải có trách nhiệm với tôi."
Khi anh ta tới gần, một hương vị bạc hà bay lại đây.
Tô Yên trầm mặc.
Sau đó lùi hai bước.
Trịnh Diệu cười càng thêm rạng rỡ.
"Lùi lại cái gì? Sợ tôi ăn em sao?? "
Sau đó, nhìn Tô Yên không nói chuyện, anh ta nhịn không được nói
"Chẳng lẽ, em kỳ thật cũng thích tôi, nhưng em cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận trước mặt mọi người? "
Tô Yên lắc đầu
"Không phải."
Cô phủ nhận một cách nhanh nhẹn sạch sẽ.
Nụ cười trên mặt Trịnh Diệu cứng lại.
Sau đó khôi phục bình thường
"Không cần phủ nhận nhanh như vậy, có thể, sau khi em hiểu rõ con người tôi, em sẽ yêu tôi."
Tô Yên lại lần nữa cự tuyệt
"Sẽ không."
Nụ cười trên mặt Trịnh Diệu gần như sụp đổ.
Hắn ta từng bước tới gần Tô Yên, nhấn mạnh một lần nữa
"Thật là, đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình với một cô gái, em cự tuyệt tôi như vậy, gây tổn thương tới trái tim tôi. Tôi muốn em chịu trách nhiệm."
Một anh chàng sinh viên đẹp trai như ánh nắng mặt trời, luôn sẽ dễ dàng khiến các cô bé động tâm.
Tô Yên bên này còn chưa nói gì, những người bên cạnh vô tình nghe thấy lại phát ra âm thanh cảm thán
"Wow, cô gái này là ai? Này cũng quá hạnh phúc đi? "
"Thật là chịu không nổi, Trịnh Diệu học trưởng thật đẹp trai."
"Em chịu trách nhiệm. Học trưởng, em chịu trách nhiệm với anh!"
Bên cạnh truyền đến những lời nói chọc ghẹo.
Còn có một một tràng tiếng cười.
Đây là thời điểm chuẩn bị vào lớp, vì vậy có rất nhiều người đến đây.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ngẩng đầu, nghi hoặc
"Lần đầu tiên tỏ tình? Anh chẳng lẽ không thích Bạc Vũ à? "
Hai chữ Bạc Vũ vừa ra, cô rõ ràng nhìn thấy thân thể Trịnh Diệu cứng đờ.
Tô Yên cúi đầu, lấy ra một viên kẹo đường từ trong túi mình, lột ra ăn luôn.
Sau đó chậm rì rì nói
"Xem ra là còn chưa tỏ tình với cô ta."
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói
"Tôi không phải đã nói với anh, tôi đã kết hôn rồi sao. Anh quang minh chính đại dây dưa với người phụ nữ có chồng như thế, hình như không được tốt cho lắm? "
Bộ dáng cứng ngắc của Trịnh Diệu chậm rãi khôi phục bình thường
"Em đừng tưởng rằng lấy việc kết hôn này để lừa gạt tôi, tôi sẽ không tin đâu."
Tô Yên ánh mắt ý vị thâm trường
"Tôi là vì muốn tốt cho anh."
Thời điểm nói chuyện, cô bước tới vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta
"Bởi vì, sống sót là một điều rất hạnh phúc, không phải sao? "
Trịnh Diệu nghe không hiểu ý Tô Yên,
"Ý em là gì? "
Tô Yên chớp chớp mắt
"Cách xa tôi một chút, nói như vậy, anh có hiểu không? "
Trong 20 năm sống trên đời của Trịnh Diệu, bởi vì hắn ta cũng đủ xuất sắc và ưu tú, ngay cả cha mẹ hắn cũng chưa bao giờ la mắng một câu.
Thế mà hiện giờ, lại bị Tô Yên nói trước mặt như thế.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Chỉ là Tô Yên đã không nhìn hắn nữa.
Cô xoay người đi vào trong phòng học.
Trịnh Diệu đóng băng tại chỗ, bị tầm mắt của các bạn trong lớp đảo qua, khiến hắn ta càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Tô Yên ngồi ở trong lớp.
Nhìn xung quanh, phát hiện Tôn Tình còn chưa đến.
Lúc này, điện thoại di động rung lên.
Nhìn tên, là Tôn Tình.
Cô vừa nhắc máy còn chưa nói chuyện, liền nghe được âm thanh cố tình đè thấp của Tôn Tình.
"Tô Yên, không tốt rồi, bố mẹ cậu đang ở đây, bọn họ thế tới rào rạt mình không ngăn họ được. Bọn họ xốc giường cậu lên, còn vừa la mắng vừa thu giữ đồ của cậu. Cậu..." ngàn vạn lần đừng trở về, tránh ở bên ngoài.
Lời còn chưa nói xong, Tô Yên liền nói
"Mình lập tức trở về."
Nói xong, cô cúp điện thoại, mang theo túi xách đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Trịnh Diệu, người này giống như chưa từ bỏ ý định, duỗi tay cố ngăn Tô Yên lại.
Bị cô tránh thoát.
Trịnh Diệu thậm chí còn đi theo cô.
Hắn ta điều chỉnh tốt trạng thái, trở lại với vẻ ngoài tỏa nắng như thường lệ.
"Tôi rốt cuộc có chỗ nào không tốt, tại sao em lại không muốn quan tâm đến tôi?"
Tô Yên bước nhanh ra ngoài, thấy hắn còn đi theo, liền nói
"Anh đi theo tôi làm gì? "
"Tôi tò mò về em, vậy nên tôi sẽ liên lạc với em nhiều hơn, chúng ta có thể làm bạn với nhau trước."
Tô Yên không nói nên lời.
Lười phản ứng hắn.
Khi đi tới cửa, cô gọi một chiếc xe taxi.
Tô Yên vừa ngồi lên xe, Trịnh Diệu cũng đi theo mở cửa xe taxi ngồi ở ghế lái phụ.
Cô mím môi, tại sao người này lại phiền như vậy?
Cô hạ mắt xuống.
"Bác tài, đi chung cư Trường Khánh."
"Được."
Tài xế có vẻ rất nhiệt tình.
Khi xe khởi động, ông nhịn không được bắt đầu nói chuyện phiếm
"Chàng trai, cậu cùng bạn gái cãi nhau sao? "
Trịnh Diệu đầu tiên là sửng sốt,
"Cháu...."
Tài xế mang một bộ dạng am hiểu sự đời
"Chàng trai trẻ, bạn gái là phải dỗ dành, phải hiểu được khiêm nhường a."
Trịnh Diệu gật gật đầu
"Vâng vâng vâng."
Tài xế ha hả cười rộ lên, rồi nhìn về phía Tô Yên từ gương chiếu hậu
"Cô bé, tôi nghĩ bạn trai của cháu rất tốt. Nếu không phải chuyện gì lớn, vậy tha thứ cho cậu ấy đi."
Vừa dứt lời, Tô Yên nhàn nhạt lên tiếng
"Tôi đã kết hôn, anh ta không phải là bạn trai của tôi."
Giọng nói vừa dứt, tài xế ngạc nhiên một lúc, rồi im lặng.
Qua một lúc sau, tài xế có chút ngượng ngùng
"Cô bé, tôi xin lỗi, tôi, tôi không biết."
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên không nói gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ xe.
Cả một đường yên tĩnh còn có một chút xấu hổ, rốt cuộc xe chạy tới nơi.
Vừa xuống xe, Tô Yên một đường chạy chậm đến chỗ ở của mình.
Trịnh Diệu theo sát ở phía sau Tô Yên.
Còn chưa vào cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị đập phá cùng với thanh âm chửi mắng hỗn loạn.
"Cmn, lão tử nuôi một con sói mắt trắng, thật là giỏi a."
"Nhìn xem nó ăn, nó ở như thế này mà để cho em trai sắp chết đói.
Tôi sao lại có đứa con ích kỷ như thế?"
Một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm hùng hùng hổ hổ gào thét.
Mà ở bên cạnh ông ta, còn có một người phụ nữ mặc áo in hoa, cao lớn vạm vỡ, vừa bận rộn nhét đồ đạc vào trong túi, vừa phụ họa.
"Đúng vậy, quả nhiên là nữ đại bất trung lưu* mà.
Còn chưa có gả chồng đã trở mặt không nhận người nhà.
Này nếu gả ra ngoài, còn thế nào nữa??"
*Con gái lớn không thể giữ trong nhà
Trong phòng bị lục đến tứ tung ngang dọc.
Những đồ sứ trang trí cũng bị quăng ngã đầy đất.
Mảnh vụn thủy tinh bay khắp nơi.
Tôn Tình đứng ở cửa lo lắng suông, cũng không dám đi lên cản.
Cho đến khi Tô Yên chạy vào.
Tôn Tình vừa thấy Tô Yên, càng sốt ruột
"Sao cậu lại trở lại??
Ba mẹ cậu còn đang tìm cậu đó, còn nói muốn đưa cậu về, không cho cậu đi học."
Tô Yên vừa nhìn bốn phía, vừa vươn tay vuốt lưng Tôn Tình trấn an
"Thả lỏng một chút, tớ sẽ không có việc gì đâu."
Đại khái là Tô Yên nói chuyện thật sự quá trấn định.
Nghe lời cô nói, liền luôn khiến người muốn tin tưởng, hơn nữa còn bình tĩnh xuống.
Lúc này, Trịnh Diệu cũng chạy tới.
Nhìn mặt đầy đất hỗn độn, còn có thanh âm hùng hùng hổ hổ kia.
Hắn sửng sốt
"Đây là làm sao vậy?"
Tô Yên không trả lời hắn, chỉ đi vào nhà.
Nhìn cha mẹ nguyên thân ở bên trong bận rộn,
Cô ra tiếng
"Các người tìm tôi?"
Ba Tô là người thứ nhất quay đầu lại, sau khi thấy là Tô Yên,
"Hay cho đứa bất hiếu mày, cuối cùng cũng lộ diện, hôm nay nếu tao không đánh mày đến cái da tróc thịt bong thì tao sẽ không phải là cha mày."
Nói xong, trực tiếp ném chén sứ trong tay tới trên mặt Tô Yên.
Tô Yên né sang một bên.
Lạch cạch một tiếng, chén sứ nện ở trên mặt đất,
Vỡ ra tan tác.
Phát ra tiếng vang sắc nhọn chói tai.
Tô Yên đứng ở cạnh cửa, nhìn hai người kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Mẹ Tô thanh âm sắc nhọn,
"Nhìn? Còn dám nhìn? Một chút tiền cũng không muốn cho em trai mày, sao lúc trước tao lại sinh ra cái đồ bạch nhãn lang thế này??"
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tôn Tình
"Trong nhà có cướp, không báo công an?"
Ba Tô vừa nghe, tức lại càng lớn
"Mày nói ai là cướp? Thật là thiếu đòn mà!"
Một bên kêu một bên cầm dây mây quất tới trên người Tô Yên.
Chỉ là, không có kêu đau nhận sai như dự đoán.
Tô Yên một phen nắm lấy dây mây, giơ tay, nhéo cổ tay của ông ta.
Lạch cạch một tiếng, dây mây theo tiếng mà rơi.
Cô nhấc chân, đá đến chỗ xương bánh chè của ông ta, bùm một tiếng, ba Tô quỳ gối trên mặt đất.
Sau đó, Tô Yên nhấc chân, đá vào bờ vai của hắn.
"Ai da, ai da!!"
Bởi vì ba Tô thân hình béo tròn, vừa mới ngồi xổm xuống nhìn như là quả cầu, lăn hai vòng trên mặt đất.
Bên cạnh mẹ Tô trong cơn giận dữ, mắng
"Tô Yên! Mày dám đánh cha mày, mày có còn phải là con người hay không?!"
Tô Yên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng bâng quơ
"Tôi không phải."
Cô là thần.
Dứt lời, Tô Yên giống như còn chưa thấy đủ.
*****
Edit: Tinh Niệm
Cô cầm dây mây trong tay, quấn lại thành từng vòng, sau đó đi đến trước mặt ba Tô, một chút một chút quất vào trên người ông ta.
Ba Tô đương nhiên là muốn phản kháng.
Nhưng một bàn tay hắn vừa vặn bị Tô Yên dẫm lên.
Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, cô dẫm lên huyệt vị nào đó, tay vừa động, liền đau như là bị chặt đứt vậy.
Tô Yên xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, có thể nói mỗi một cái roi đều khiến da tróc thịt bong.
Tư thế kia chính là muốn đánh đến chết.
Mẹ Tô đỏ con mắt, tiến lên cản trở, bị Tô Yên giơ tay nắm lấy cánh tay, nghiêm túc hỏi
"Bà muốn thay thế ông ta?"
Mẹ Tô đầu tiên là bị khí thế Tô Yên dọa đến, trầm mặc trong một cái chớp mắt.
Theo sau, lập tức nghĩ, bà mà còn sợ đứa con gái mất dạy này??
Nghĩ như vậy, thò tay liền muốn đánh Tô Yên.
Giống như là khi cô còn nhỏ, cả hai vợ chồng cùng đánh Tô Yên vậy.
Khi nó còn nhỏ đã đánh nhiều lần như vậy, cũng không tin lúc này nó còn dám chống trả!
Tô Yên vốn là không nghĩ động thủ với mẹ Tô, lỡ như cô xuống tay nặng, đánh chết bà ta thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Nhưng bà ta một hai phải dán lại đây, Tô Yên gạt ngã bà ta trên mặt đất.
Cô kéo dài dây mây trong tay.
Bên cạnh, Trịnh Diệu thấy Tô Yên còn không có dừng tay, rốt cuộc không nhịn xuống được, tiến lên giữ chặt cánh tay Tô Yên
"Hai người bọn họ là cha mẹ em, dù cho đối với em không tốt, cũng không nên đánh bọn họ."
Trịnh Diệu nói lời này kỳ thật rất đúng.
Đây đều là lời nói của một đứa trẻ được cha mẹ nuôi dưỡng lớn lên có thể nói ra.
Ân nuôi dưỡng của cha mẹ, khó có thể báo đáp.
Mà hiện giờ, Tô Yên chẳng những không báo ân, ngược lại là một bộ dáng như đối với kẻ thù, cô vẫn là người sao?
Bên cạnh, mẹ Tô vừa thấy thế, đột nhiên ôm ba Tô ngã vào mép giường oa oa khóc lớn lên.
"Chúng ta mệnh khổ a, nuôi một con bạch nhãn lang như vậy, chẳng những khi dễ em trai, hiện giờ còn đánh đập cha mẹ, đồ bất hiếu, đồ bất hiếu a!!"
Mẹ Tô rất chật vật ngã trên mặt đất, nghe lời bà ta, còn có nước mắt rơi như mưa lên án, vô luận là ai nghe thấy, đều sẽ nhịn không được đồng tình.
Trịnh Diệu thở dài, hắn nhìn nhà ở hỗn độn, lại nhìn hai người ngã trên mặt đất kia.
Trong lòng biết, đôi cha mẹ này cũng không phải loại lương thiện gì, bằng không sao có thể biến một căn nhà thành cái dạng này?
Nhưng, nghe mẹ Tô nói, hắn cũng không nói nên lời gì phản bác được.
Trịnh Diệu ngăn cản Tô Yên,
"Được rồi, bọn họ vô luận làm sai cái gì, cũng đều là cha mẹ cậu, là người thân nhất của cậu."
Tô Yên nhìn tay Trịnh Diệu đang nắm chặt cổ tay mình.
Cô buông hạ mặt mày,
"Tôi không chỉ có một đôi cha mẹ này, còn có rất nhiều cha mẹ nuôi khác, cha mẹ tôi nói, bọn họ cũng là người thân nhất của tôi."
Trịnh Diệu sửng sốt,
"Đó, có ý tứ gì?"
Tô Yên chớp chớp mắt,
"Nghe không hiểu có phải hay không? Nếu không hiểu, thì có tư cách gì khoa tay múa chân chuyện nhà người khác đây?"
Tô Yên duỗi tay, bẻ tay Trịnh Diệu ra,
"Lúc tôi năm tuổi, em trai muốn ăn màn thầu của tôi, tôi không đưa, bị cha đánh đến đứt cả một dây mây. Từ khi mười bốn tuổi, ông ấy nhận cha nuôi cho tôi, thư ký trong thôn, thôn trưởng, tất cả đều nhận, ngay cả những đứa trẻ lớn hơn tôi một tuổi ở trong thôn cũng đều là anh trai tôi. Cậu đoán, cha tôi muốn làm gì?"
Tô Yên vừa dứt lời, thân thể Trịnh Diệu cứng lại.
"Cậu, ông ấy, bọn họ...."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn đôi cha mẹ trên mặt đất kia.
*****
Edit: thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Sau đó lại nói với Trịnh Diệu
"Nếu không phải tôi vận khí tốt, hơn nữa học tập cũng đủ nỗ lực, anh cảm thấy tôi còn có thể đứng ở đây hay không?"
Tô Yên nói nhẹ nhàng bâng quơ, bởi vì những việc này là nguyên thân trải qua, kỳ thật cùng cô không có quan hệ.
Nhưng, không biết vì cái gì vẫn nắm chặt roi mây trong tay.
Lấy bạo chế bạo không phải phương pháp giải quyết vấn đề.
Nhưng mà, rất sảng khoái.
Tô Yên buông hạ mặt mày, cuộn roi mây trong tay lại.
Trịnh Diệu do dự rối rắm một lúc, vẫn là nhịn không được ngăn cản Tô Yên
Hắn thực trịnh trọng nói
"Chúng ta báo công an."
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn dây mây trong tay chính mình
"Thế mà không có đánh gãy được a."
Cho nên, nguyên thân lớn được đến bây giờ, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu đau đớn?
Trịnh Diệu vừa thốt lên xong, ngược lại là hai người nằm trên mặt đất lập tức cự tuyệt
"Không cần báo công an!"
Tô mẫu lắc đầu, khóc càng lợi hại hơn, nếu nói là khóc, chi bằng nói là hoảng loạn thì đúng hơn
"Không cần báo công an, nó vô luận nói như thế nào, đều là con gái chúng ta a."
Nói xong, bụm mặt khóc lên.
Ba Tô ngã trên mặt đất, dấu vết xanh tím trên người đan xen, thở hồng hộc mồ hôi đầy đầu.
Tô Yên nhìn Trịnh Diệu
"Có phải rất không hiểu bọn họ vì sao không cho báo công an hay không?"
Vừa dứt lời, Tô Yên liền móc ra di động, bấm số 110, trực tiếp báo công an.
Tô Yên vừa báo cảnh sát, mẹ Tô đã kích động tiến lên ngăn trở,
"Không cần báo công an! Con gái, sẽ hủy hoại việc học của con a! Chúng ta là cha mẹ chịu chút tội không có gì, nhưng là con, tiền đồ sẽ bị hủy a!!"
Mẹ Tô một đôi mắt đều tức đến đỏ bừng, nhưng mà nói chuyện vẫn luôn lấy cớ là vì tốt cho Tô Yên.
Trịnh Diệu sống hai mươi năm, tốt đến xuôi gió xuôi nước, việc gì dơ bẩn âm u cũng không có gặp qua.
Thế cho nên mới có thể đồng tình với ba mẹ Tô.
Chờ đến khi Tô Yên cắt đứt điện thoại, cô nói
"Ba tháng trước, cha mẹ tôi ở nông thôn mở một phòng matxa tắm rửa."
Trịnh Diệu vẫn không hiểu, Tô Yên vì cái gì sẽ đột nhiên nhắc tới cái này.
Tô Yên thanh âm nhẹ chút
"Nơi đó có năm sáu bé gái mười lăm sáu tuổi, tất cả đều không nói chuyện được."
Cô dừng một chút
"Các cô ấy là trúng độc dẫn đến bị câm, anh đoán xem vì sao?"
Trịnh Diệu không biết vì cái gì, tay bắt đầu run rẩy, hắn nuốt một chút nước miếng, có chút không thể tin tưởng.
Tô Yên nói tiếp
"Bởi vì bị câm, các cô ấy lại không biết chữ, thì sẽ dễ khống chế, làm mại dâm da thịt, nguy hiểm thấp, ít phí tổn a."
Tô Yên cúi đầu, đùa nghịch dây mây trong tay
"Bọn họ tới tìm tôi, chính là vì muốn đưa tôi về, khiến tôi cũng trở thành như thế, có thể không cần phát tiền lương, lại còn dễ sai khiến, như là một con chó vậy."
Giọng nói nhạt nhẽo, Tôn Tình đứng ngoài cửa đều đã đứng không yên, hai cái đùi run lên.
Không khống chế được đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Mà Trịnh Diệu sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cắn răng, nắm chặt nắm tay, hung hăng đánh tới ba Tô ngã trên mặt đất
"Ông con mẹ nó có còn là người hay không?!"
Tô Yên chớp chớp mắt, dời đi tầm mắt, không có nói nữa.
Mười phút sau, cảnh sát tới.
Bọn họ năm người tất cả đều bị mang đi cục cảnh sát hỏi chuyện.
Lúc cảnh sát hiểu biết chuyện đã xảy qua, thực mau liền đi quê quán của ba mẹ Tô.
Liên hệ cảnh sát địa phương hợp tác phá án.
Tô Yên vẫn luôn bị giữ đến buổi chiều.
Tìm người bảo lãnh, tùy thời chờ đợi bị gọi đến trợ giúp điều tra.
Bảo lãnh Tô Yên ra chính là quản gia của nhà Trịnh Diệu.
Chẳng những đưa Trịnh Diệu ra, còn có Tôn Tình cùng cô.
Trịnh Diệu trên mặt có chút khó coi, đại khái là bị chuyện của ba Tô dọa tới rồi.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |