Vay nóng Homecredit

Truyện:Nữ Vương Bạo Ly Hôn - Chương 08

Nữ Vương Bạo Ly Hôn
Trọn bộ 11 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Đẩy tủ quần áo ra, Doãn Đường Tuyền chọn 1 chiếc áo sơmi mặc vào, hai tay chậm rãi cài cúc áo, tiếp theo rút cravat, thuần thục quàng qua cổ áo, nhẹ nhàng gút lại thành nút thắt, tuy cố gắng nhưng đến khi mặc đồ xong thì vẫn có tiếng vải vóc ma sát vào nhau soạt soạt nho nhỏ.

Trong phòng thay quần áo không chỉ có 1 mình Doãn Đường Tuyền -

Dư Bội Ny mặc váy ngủ ngồi trên giường chọn đồng hồ đeo tay kết hợp cho anh, gài những chiếc cúc tinh xảo ở tay áo, cổ áo của anh, lâu lâu lại nâng ly, cái miệng nhấp một ngụm cafe đen hảo hạng.

Cô nâng cằm, động tác lười biếng, ánh mắt rời khỏi ly cafe đen, lại đảo qua đảo lại hộc đựng đủ các loại đồng hồ: đồng hồ phi hành, đồng hồ chịu nước, đồng hồ dây cót, đồng hồ lịch trăng tròn - khuyết, đồng hồ vạn niên... Mọi nhãn hiệu đều có, phải nói là rực rỡ muôn màu.

Doãn Đường Tuyền quét tới tầm mắt, đang nhìn hướng cô, đồng thời trong đầu cũng nhớ tới không lâu lúc trước trận cảm mạo nhỏ của anh được người nào đó chăm sóc.

Tin tưởng sao? Được cưng chiều như cô, nhưng lại có thể mười phần quan tâm chăm sóc người khác -

Cả ngày cuối tuần, anh ngoại trừ đi toilet, tắm rửa, hai chân một lần cũng không cần bước xuống giường, không những đủ thứ thuốc men, cao sơn trà vô hạn cung ứng, cháo gạo trắng phối hợp cùng kiệt tác dưa ngọt, tất cả lại đều được trực tiếp đưa đến trước mặt anh.

Dư Bội Ny cơ hồ một tấc cũng không rời tay anh, vì tránh cho anh đụng chạm bất cứ chuyện gì có liên quan tới công việc, cô thậm chí không cho anh bước vào thư phòng một bước, nghiêm khắc hạn chế như thế, giống như anh không phải cảm mạo, mà là bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa.

"Anh tại sao không ngủ thêm một lát?"

"Anh năm phút trước vừa mới tỉnh lại." Anh không biết nên khóc hay cười đáp.

"Nhưng là giọng nói của anh nghe qua oa oa, uống thuốc đi được không, hay là dùng cao sơn trà? Bằng không, ngủ tiếp một chút thì tốt hơn, cảm mạo cần nghỉ ngơi nhiều, mới có thể mau khỏe."

Anh giọng nói oa oa, đó là bởi vì anh vừa tỉnh ngủ, thanh âm còn chưa trở lịa bình thường, không hoàn toàn là do cảm mạo, lại làm cho cô thần hồn nát thần tính* (Nguyên văn là: Thảo mộc giai binh^^) như vậy, thần kinh liền ngay lập tức căng thẳng.

"Được rồi." Anh ngắt lời cô, "Bội Ny, anh không có yếu ớt như vậy, hơn nữa anh đã ngủ thật lâu, hiện tại tinh thần tốt lắm."

"Không được đến thư phòng, anh vào thư phòng sẽ làm việc tới thiên hôn địa ám (*), quên cả nghỉ ngơi, muốn đến thư phòng, trừ phi anh bước qua xác em. (^o^)" Cô lập tức đánh đòn phủ đầu (**), giọng còn cực kì hung hăng.

(*) Thiên hôn địa ám: Đất trời mù mịt; ở đây ý chỉ làm việc quên trời đất ^^)

(**) Tiên phát chế nhân: Hành động trước để kiềm chế đối phương)

Cô nàng này là xem nhiều phim kinh dị quá sao? Uy hiếp anh sẽ vì chuyện nhỏ như đến thư phòng mà bước qua xác cô.

"Nằm ở trên giường thực nhàm chán, anh cũng không muốn xem tivi." Anh cảm thấy chính mình giống đồ bỏ đi.

"Em đây đọc tin tức hoặc báo chí cho anh nghe, anh có thể nhắm hai mắt, chỉ cần động lỗ tai là tốt rồi."

"Đọc tin tức? Anh muốn nghe tin tức quốc tế."

Cô gọi người đưa tới tờ báo ngày, tức thì đứng đắn ngồi ở trên giường, dùng tiếng nói mềm mại thanh thúy đọc từng câu từng chữ nội dung trên chuyên mục tin tức quốc tế.

Đọc lại đọc, cũng không biết qua bao lâu, lính canh ngục vội vàng chiếu cố anh giờ lại lầm sang chiếu cố chính mình, đột nhiên một khắc liền ngã về phía trước mặt tờ báo, mơ mơ màng màng ngã lên trên giường, anh thấy một màn như vậy vừa là yêu thương lại vừa không nỡ.

Kỳ thật, cô mệt mỏi, ngay cả nói đều nói không rõ ràng lắm, lại còn cố liều mạng gắng gượng, nghĩ không ra, rõ ràng là một tiểu thư được cưng chiều từ nhỏ, tính tình tại sao lại bướng bỉnh như vậy?

Thấy cô giãy dụa còn muốn ngồi dậy, anh dứt khoát rút đi báo chí, đè cô lại."Đừng đọc nữa, anh hơi mệt, em ngủ cạnh anh một lát"

"Được, vậy anh mau ngủ......" Cơ hồ là vừa mới nói xong, giây tiếp theo, cô liền ngủ mất, cuộn tròn thân mình, đem chính mình thu lại thành hình dáng con tôm.

"Đồ ngốc." Vuốt nhẹ lên trên vành tai trắng nõn của cô, anh tức giận nói.

Anh lẳng lặng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh lúc ngủ của cô, bất giác tình cảm ở sâu trong lòng anh dần nảy sinh......

Không nghĩ tới sẽ yêu cô, liền đem việc chăm sóc cô làm như một phần trách nhiệm, dù sao cha của cô cung cấp cho anh nguồn viện trợ khổng lồ, chăm sóc cô cũng là điều nên làm.

Nhưng cuộc hôn nhân này ngay từ đầu không ngừng trói buộc cho đến hiện tại, tựa hồ đã không phải chỉ cần hai chữ trách nhiệm có thể nói rõ, còn có càng nhiều càng nhiều ràng buộc không thể từng việc nói ra.

Rốt cuộc điều này chính là yêu sao? Anh nghĩ, có lẽ vậy chăng.

Không chút do dự thuận tay vòng qua người cô, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng mình, kéo chăn qua đắp cùng nhau.

"Đường Tuyền......"

"Hư, anh ở đây, mau ngủ."

Cô xoay người, đối mặt anh, đem chính mình vùi vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.

Mà hắn trừ bỏ ôm chặt cô, anh lại cái gì cũng không thể làm, ngay cả hôn đều không được, bởi vì lo lắng sẽ đem virus cảm mạo lây bệnh cho cô.

Ngửa đầu than nhẹ một tiếng. Ma nhân tiểu nữ nhân, không có chuyện gì sao đem thân mình chuyển lại đây, đưa lưng về phía trước không tốt sao? Chờ cảm mạo thuyên giảm, em chờ cái miệng nhỏ nhắn bị hôn tới sưng phù đi! Doãn Đường Tuyền hung tợn ở trong lòng thề.#^o^/

Đúng rồi, từ khi nào thì cùng cô thảo hôn chứ? Anh biểu tình khéo léo xem xét chuyên tâm cô mắt vẫn đang dừng ở số đồng hồ -

Nhận thấy được ánh mắt của anh, Dư Bội Ny buông cà phê trong tay, quay đầu đón nhận, miệng lơ đãng, mềm nhuyễn vừa nói:"Tặng em một chiếc đồng hồ được không?"

"Thích nhãn hiệu nào, anh bảo người đưa danh sách lại đây."

Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chợt vươn tay chỉ, gõ gõ lên mặt tủ thủy tinh."Em muốn cái này."

Anh đi tới ngắm liếc mắt một cái, "Đó là dành cho nam dùng khi lặn xuống nước, hơn nữa đã rất cũ."

Anh khi còn rất trẻ, có một thời gian rất mê lặn dưới nước, chiếc đồng hồ kia chính là mua khi đó, kiểu dáng thực bình thường, trừ bỏ có tác dụng đặc biệt là có thể dùng lặn dưới nước ra, kỳ thật không có gì đặc biệt, anh giữ lại chính là bởi vì chiếc đồng hồ này đại biểu cho một đoạn hồi ức thời trẻ, mấy năm nay anh đã không còn đeo, không nghĩ tới cô nhưng lại thích nó?

"Thì sao?"

"Thứ nhất, em là nữ, thứ hai, em sẽ lặn xuống nước sao?" Hơn nữa, kích thước quá lớn, cũng không thích hợp cho cổ tay mảnh khảnh của cô, cô có thể chọn chiếc nào thích hợp với cô, chỉ cần cô thích, anh đều sẵn lòng trả tiền.

"Vậy anh sẽ lặn xuống nước?" Cô ngẩng lên hỏi lại.

Gõ nhẹ lên cái trán của cô, "Anh có giấy phép huấn luyện viên môn lặn." Giống như là muốn nói cô có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.

Ánh mắt cô lập tức phát sáng, "Thật sự?" Giây tiếp theo, cô chợt nhíu mày nói:"Vậy anh càng phải đưa em chiếc đồng hồ này."

"Vì sao?"

"Bởi vì em muốn đeo chiếc đồng hồ theo anh đi lặn."

"Lặn dưới nước rất nguy hiểm." Anh thật ra đã từng bởi vì phán đoán sai hướng hải lưu, nên ở trên biển phiêu lưu mất mấy giờ.

"Di, anh không phải là huấn luyện viên sao? Phụ trách dạy cho em hình như là trách nhiệm của anh phải chứ?" Cô cười khẽ điểm lên mũi anh.

Anh khẽ lắc đầu, "Nếu em đã thích, anh sẽ cho em."

"Vậy anh sẽ mang em đi lặn chứ?" Cô lôi kéo cánh tay của anh hỏi.

Hai tròng mắt của anh híp lại, lóe tia biểu tình thú vị, "Em ngoan ngoãn, anh sẽ mang em đi."

"Vậy thì có vấn đề gì! Em sẽ ngoan, từ giờ trở đi em sẽ thực ngoan thực ngoan, anh không thể nuốt lời nha, nhất định phải mang em đi lặn với anh." Trong lòng cô liền dự tính trước.

Cô hướng anh vươn tay -"Giúp em đeo."

Anh ánh mắt tà nghễ liếc qua cô, "Em xác định?"

"Đương nhiên, em muốn đeo trên tay, mỗi ngày ở trước mặt anh lắc lắc, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, phải nhớ mang em đi lặn cùng anh."

Anh còn có thể nói cái gì đây?

Kéo cửa tủ thủy tinh, lấy ra đồng hồ đeo khi lặn, nhẹ nhàng đeo lên trên cổ tay mảnh khảnh của cô. Bởi vì, kia không chỉ là một chiếc đồng hồ, nó còn đại biểu cho một phần hứa hẹn.

"Anh nên đi ăn bữa sáng đi!" Cô chỉa chỉa đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở anh.

"Được."

Anh đưa ra hai móc cài trên tay áo, để cho cô giúp mình cài lên, đồng thời hưởng thụ được cô phục vụ, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn cô tùy tay đặt ly cà phê đen ở một bên, Doãn Đường Tuyền theo bản năng nhíu mày.

Kỳ thật, anh vẫn không thích cô sáng sớm cái gì cũng chưa ăn liền bụng rỗng uống cà phê, đã nói qua với cô uống như vậy rất hại đến dạ dày, chính là cô không thay đổi thói quen được, may mắn anh đã thành công đem lượng cà phê mỗi ngày giảm xuống rất nhiều, bằng không, lại để cho cô uống vô hạn cà phê, dạ dày sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề.

"Được rồi."

Thừa dịp cô đang bận chỉnh lại áo sơmi của anh cho ngay ngắn, một cái ý niệm trong đầu hiện lên, anh nắm lấy tai chén, đưa lên miệng đem lượng cà phê đen còn lại hơn phân nửa chén một ngụm uống cạn, ý định làm cho cô không thể uống, nhưng mà giây tiếp theo, sắc mặt lại bị từ trong cổ họng rất nhanh lan tràn vị đắng, khiến cho anh nháy mắt nhăn nhó......

Thấy anh khuôn mặt đẹp trai đã nhăn thành một đoàn, Dư Bội Ny nhịn không được nở nụ cười.

Xứng đáng, không có việc gì chặn lại cà phê đen của cô làm gì? Cái này tốt lắm, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Anh chậc lưỡi, "Tại sao lại đắng như vậy?" Mày rậm cơ hồ nhíu chặt lại.

"Rất đắng sao?"

Anh thẹn quá thành giận nói:"Vô nghĩa."

"Vậy...... Thế này vẫn đắng sao?" Dứt lời, cô kiễng mũi chân, hướng môi anh nhẹ nhàng lướt qua.

Con ngươi chợt chuyển đen, nhìn không dời mắt xem xét cô, bộ dáng có chút lóng ngóng, không biết là còn dư vị mềm mại ngắn ngủi lưu lại, hay vẫn là kinh ngạc hành động thình lình xảy ra như vậy.

Cố gắng, hai người đều đã có!

Đuôi lông mày hơi nhíu, "Còn đắng? Vậy làm sao đây?" Cô lại lập lại chiêu cũ đụng lên môi mình, chỉ là lần này thời gian dừng lại lâu một chút.

Cô dùng đầu lưỡi mềm mại ấm nóng nhẹ nhàng miết qua môi anh, sau đó bất ngờ chui vào trong miệng anh, cùng đầu lưỡi của anh day nhẹ khiêu khích, ngắn ngủi cùng dây dưa.

Trong lúc cô muốn thoái lui, anh hiển nhiên còn ý do chưa hết, thừa dịp hôn môi gián đoạn, vội vàng cúi đầu lẩm bẩm, "Còn đắng -" Liền liều lĩnh đuổi theo đôi môi vừa lui lại, cũng một phen giữ lấy sau gáy cô, làm cho anh có thể hôn càng sâu càng dữ dội hơn, nếm càng lâu càng ngọt.

Hô hấp hỗn loạn giao tạp, hai trái tim không ngừng nhảy lên, nụ hôn này, lẫn trong hương vị nồng đậm của cà phê đen, anh hôn bá đạo mà nồng nhiệt, cô cũng vong tình mà đáp lại.

Ngay trong lúc hơi thở bắt đầu khó khăn, điện thoại trên tường bất ngờ vang lên, Dư Bội Ny lấy lại tinh thần, khẽ đẩy anh một chút, rớt ra khoảng cách, tìm thời gian hô hấp thật mạnh, thẳng đến cảm xúc rung động bình tĩnh trở lại, lúc này mới đi tới nhấc điện thoại -

"Tiểu thư, Doãn tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị tốt." Tiếng nói của Tiểu Ngọc truyền tới.

"Được, tôi đã biết, cám ơn." Quay đầu liếc mắt anh một cái, "Bữa sáng của anh đã chuẩn bị tốt, anh nhớ giúp em mang cái chén xuống nha." Cô ra vẻ muốn đi trước từng bước rời đi.

Dã thú ngủ say bị đánh thức, không đạt được đến thoả mãn, làm sao có thể dễ dàng buông tay?

Anh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, một đôi cánh tay sắt ngang nhiên ôm lấy cô, cản lại ý muốn rời đi của cô, không ngừng hơi thở mạnh mẽ, gây rối loạn sau gáy mẫn cảm của cô, cô còn không kịp phản ứng, đôi môi ấm nóng đã dán lên cổ của cô, cuồng nhiệt hôn.

"Đường Tuyền -"

"Thuốc, em còn uống sao?" Anh cắn cắn vành tai cô hỏi. Anh biết cô ngay từ đầu căm ghét cuộc hôn nhân này, lại càng không muốn có con với anh, cho nên vẫn đều đặn uống thuốc tránh thai.

"Không......" Từ sau khi xuất viện, đã không uống nữa.

"Về sau đừng uống nữa, tổn hại sức khỏe. Có, liền sinh, có được không?" Anh ghé vào bên tai cô khàn khàn nói.

"Được......"

Bàn tay không kiêng nể gì ở trên người cô bừa bãi chạy loạn, cũng một phen kéo xuống áo khoác của cô, lộ ra áo ngủ bên trong, đồng thời kéo dài mật mật hôn nồng nhiệt phân tán ở trên cơ thể mềm mại tuyết trắng của cô, lại một khắc cũng không lãng phí vén lên làn váy của cô, tham lam muốn càng nhiều.

Cô mạnh hút không khí, vì kia cảm giác phong phú, thật lâu đều nói không ra lời.

Anh làm cho thân thể của cô nóng đến kỳ cục, bức thiết muốn anh, mà anh cũng không làm cho cô thất vọng, đụng chạm lực đạo, so với phía trước mỗi một lần đều càng mạnh mẽ, lại không làm cho cô cảm thấy khó chịu.

Anh giữ bả vai của cô, khống chế toàn bộ thân thể cô.

Cô nghe thấy áp lực kìm nén của anh, còn có chính mình khó nhịn khinh ngâm.

Đây là một hồi thân mật kịch liệt mà tốt đẹp, kích thích trước đó chưa từng có, không thể dùng ngôn ngữ hình dung thỏa mãn, dư vị, thẳng đến hồi lâu, còn xoay quanh trong thân thể bọn họ.

Không nói gì nhìn chăm chú vào đối phương......

Anh gạt đi mồ hôi ẩm ướt trên trán cô, hướng tới mi tâm nhẹ nhàng hôn, động tác yêu thương khó nói nên lời, cô vươn tay vuốt nhẹ từng cái trên khuôn mặt anh qua mày mũi môi, mỗi một cái đụng chạm, đều là thâm tình chân thành.

Cứ việc một chữ đều không cần nói, nhưng bọn họ đều hiểu được, lập tức trong lòng cảm nhận được chính là — yêu, một tình yêu nồng đậm kiên định.

Lại ôm nhau hồi lâu, hai người mới im lặng sửa sang lại dáng vẻ, đều một lần nữa thay quần áo sạch sẽ, anh hướng cô vươn tay, cô ngượng ngùng cầm lấy, cùng nhau tay trong tay tiêu sái xuống lầu.

Lần lượt ngồi xuống bàn ăn, giống như thiếu nam thiếu nữ vụng trộm trái cấm, trao đổi ánh mắt cho nhau.

Chung quanh người hầu vẫn như thường ngày bận rộn tới lui.

****************

Vừa là hai xí nghiệp lớn liên kết, tuy rằng so với tỷ phú giàu có gả con gái cũng không có thanh thế lớn như vậy, hội trường vẫn là tụ tập không ít tân khách quan trọng.

Cô dâu, chú rể đều là từ nhỏ đã học tập ở phương Tây, phong cách cũng hoàn toàn khác, bởi vì không thích thiết đãi khách theo truyền thống lộn xộn rườm rà, cũng vì làm cho một số khách mời có thể khỏi cần ngồi gượng ép trên ghế, tiệc cưới này được cử hành ở chính giữa sân bên ngoài của chủ nhà, hơn nữa hôm nay thời tiết thật tốt, rõ ràng hỗ trợ cho hôn lễ tổ chức ngoài trời này tăng thêm không ít.

Một đứa bé trai đang chơi đùa, thân mình nho nhỏ toàn bộ đụng phải Dư Bội Ny, cũng ở trên bọ âu phục bằng lụa màu trắng như tuyết của cô, để lại không lớn không nhỏ vết kẹo sôcôla, chứng kiến một màn này mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc, hội trường nhất thời lâm vào một mảnh yên lặng kì lạ.

Dư Bội Ny sớm biết rằng tham dự hôn lễ này sẽ là như vậy, không phải cô biết trước, mà là bởi vì lúc trước đã tự mình trải qua.

Bởi vì không biết nên làm thế nào với đứa bé trai này, hơn nữa khi đó cô quả thật không thế nào thân thiết, rõ ràng cái gì cũng không có làm, chính là lạnh lùng nhìn đứa bé trai gặp rắc rối, đứa bé liền không hiểu bắt đầu gào khóc, sau đó, mọi người lợi dụng tin vịt, nói là cô nghiêm trị đưa bé trai đó.

Cũng bởi vì khinh thường cùng mấy người nhàm chán nào đó giải thích, từ đó, cô nữ vương kiêu căng lại bị nhiều người gắn lên đầu tiếng xấu bắt nạt trẻ nhỏ.

Mới vừa rồi, cô có nghĩ tới tránh gặp đứa bé này, nhìn đến bên cạnh chính là cầu thang, cô nghĩ, bản thân nếu tránh đi, đứa bé đó chắc chắn sẽ vấp ngã, như vậy rất mạo hiểm, dù sao cũng chỉ là một bộ âu phục, lần khác mua lại được rồi, cho nên, cô mới có thể biết rõ sự việc ngoài ý muốn sẽ phát sinh, còn đứng ở đây chờ bị đụng phải.

Nhưng mà, kết quả kế tiếp, liền xem cô làm thế nào thay đổi đây! Hôm nay cô tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội gắn cho cô tiếng xấu bắt nạt trẻ nhỏ.

Dư Bội Ny cúi đầu nhìn đứa bé trai, đứa bé cũng ngửa đầu nhìn cô, con mắt hắc bạch phân minh, cất giấu nồng đậm bất an cùng sợ sệt.

Chung quanh bắt đầu truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ, không khí tràn ngập một bầu không khí không bình thường, nhóm lớn nhỏ bắt đầu dùng tâm tình chờ đợi xem kịch vui tập trung tầm mắt tới chỗ một lớn một nhỏ đang đứng.

"Đứa bé con nhà ai?"

"Không biết."

"Đứa bé này xong đời, không ngờ đụng phải Dư Bội Ny, còn đem quần áo cô ấy làm bẩn."

"Đúng vậy, nói không chừng sẽ bị đánh vào mông một trận......"

Đối thoại tràn ngập vui sướng khi người khác gặp họa, miệng hoàn toàn không một chút thông cảm.

Dư Bội Ny mặc kệ những người đó, cúi người xuống, ánh mắt nhanh chóng xem xét đứa bé trai trước mắt đã sớm nước mắt dâng đầy hốc mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể cao giọng khóc lớn, không phải, vốn là đã khóc, tay nhỏ bé lung tung lau mặt, từ mới mếu máo dần dần khóc to thành tiếng.

Cô ôm lấy đứa bé đang khóc chậm rãi ôm vào trong lòng, bàn tay vỗ nhẹ của lưng bé, trấn an hỏi:"Đừng khóc, nói cho cô, cháu thích kẹo sôcôla sao?"

"Ô ô...... Rất...thích." Mang giọng nói nức nở không rõ đáng yêu nói,

"Cô cũng thích sôcôla. Như vậy tốt lắm, nếu cháu dũng cảm không khóc, cô bảo người đưa cháu đi ăn thật nhiều sôcôla, được không?"

Bé trai từ sau gáy cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngập nước nhìn cô, "...... Vâng."

"Nào, lau mặt sạch sẽ, như vậy mới xinh đẹp." Cô lau đi nước mắt trên mặt đứa bé.

"Cô thơm thơm, giống mẹ." Bé không muốn xa rời lại chủ động ôm lấy Dư Bội Ny.

Cô cong lên đôi mắt, "Thích không?"

"Thích."

"Cô cũng thích cháu."

Không biết từ lúc nào hai người đã thành lập tình hữu nghị sôcôla, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cha mẹ đứa bé, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, hơn nữa khi nhìn đến đối tượng con trai mình gây ra họa, lại càng một phen đổ mồ hôi lạnh.

"Mẹ -" Đứa bé trai vừa thấy mẹ, lập tức giương giọng gọi.

Người mẹ giống như bay xông lên phía trước, nhanh chóng từ trong tay nữ vương kiêu căng trong truyền thuyết tiếp nhận đứa con bảo bối, luôn miệng xin lỗi, "Dư tiểu thư, tiểu khuyển* (cách gọi đứa bé) rất bướng bỉnh, thực có lỗi, thực có lỗi, thật sự xin lỗi cô! Về tiền giặt sạch quần áo......"

"Không có vấn đề gì, chính là dính chút sôcôla mà thôi, đứa nhỏ không phải cố ý, hai người không cần để ở trong lòng." Cô thản nhiên nói.

Mẹ của đứa bé sửng sốt, "Vậy...... Điều này tôi sao có thể không biết xấu hổ chứ?"

"Bội Ny, làm sao vậy?" Doãn Đường Tuyền lúc này cũng đi đến bên cạnh cô.

"Không có việc gì, em vừa quen được một anh bạn nhỏ thích ăn sôcôla, bé còn nói em rất thơm, có đúng hay không nha?"

Cô vươn ngón trỏ gãi nhẹ lên hai má mũm mĩm của đứa bé, bé trai liền khanh khách cười.

Đột nhiên phát sinh tình huống này, ngay khi trong tiếng cười của đứa bé trai tuyên bố kết thúc, cha mẹ đứa bé kia cảm kích chỉ kém chưa quỳ xuống tạ ơn trời đất, Dư Bội Ny đưa biểu tình của bọn họ thu hết đáy mắt, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà, cũng âm thầm may mắn hôm nay rốt cục rửa nhục.

Người chung quanh lại thì thầm nói nhỏ, đối với việc không chứng kiến được trò hay hiển nhiên thực không cam lòng, Dư Bội Ny cũng không để ý, ý nghĩa tồn tại của cô hôm nay, cũng không phải là để cho những người này xem trò hay miễn phí.

"Đứa bé đó thật đáng yêu." Cô ánh mắt trong suốt nhìn một nhà ba người chậm rãi đi xa.

"Đây là đang ám chỉ anh về nhà cần phải cố gắng nhiều sao?" Anh trêu trọc.

Hai gò má nháy mắt hiện lên rặng mây đỏ, Dư Bội Ny vừa bực mình vừa buồn cười liếc người bên cạnh một cái, không để ý tới anh."Em đi toilet sửa sang lại một chút."

"Cần anh giúp không?"

"Không cần, anh tới, toilet nữ khẳng định gà bay chó sủa."

"Vậy, cái này cho em." Anh đưa khăn tay của mình cho cô.

Dư Bội Ny đi vào toilet, mang khăn tay thấm ướt, chậm rãi chà lau vết bẩn trên làn váy, đương nhiên không có khả năng rửa sạch, chính là trước đem sôcôla lau bớt, tránh cho kiến thấy mùi hương mà đến.

Nên chuyện cần xảy ra đều đã xảy ra, cô cũng đã thay đổi kết quả, hôm nay xem như công đức viên mãn, chờ cô thu phục xong những vết bẩn này, đợi chồng yêu đi vui chơi giải trí là tốt rồi! Dư Bội Ny vui vẻ nghĩ.

Sau khi chuẩn bị tốt, cô thuận tiện sửa sang lại trang phục một chút, đi ra toilet, chuẩn bị trở lại tiệc cưới.

Không khéo, ngay tại chỗ rẽ trên sân gặp được một đám tam cô lục bà (*), những người này vây quanh ở một chỗ, khẳng định không thể không nói đủ chuyện thị phi, vốn dĩ Dư Bội Ny muốn đường vòng mà đi, lại cố tình nói cứ như vậy bay tới tai cô......

[(*)Tam cô lục bà: ba cô sáu bà (chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa. ) Ở đây ý nói những bà tám tụ tập nói xấu người khác ]

"Đáng tiếc, ban đầu vốn tưởng rằng sẽ có trò hay để xem, không nghĩ tới cứ qua loa kết thúc như vậy." Bà cô lắm điều số một tràn đầy tiếc hận nói.

"Có trò hay gì?" Bà cô lắm điều thứ hai hỏi.

"Một đứa trẻ không mở to mắt đụng vào Dư Bội Ny, làm bẩn váy của cô ta, vốn định nói thiên kim của Dư gia cá tính ngang ngược như vậy, đứa bé khẳng định bị mắng mỏ thật sự thảm, không nghĩ tới Dư Bội Ny không biết uống nhầm thuốc gì, lại còn nói không sao." Bà cô lắm điều số một hậm hực đáp.

"Dù sao đã lập gia đình, cá tính ít nhiều cũng phải khiêm tốn một chút, bằng không ai chịu nổi cô ta?" Bà cô lắm điều thứ ba nói.

"Cô ta gả rồi? Gả cho ai?" Bà cô lắm điều thứ tư hỏi.

"Di, Doãn phu nhân tập đoàn Hải Nhĩ không phải chị họ cô sao, cô tại sao lại không biết? Dư Bội Ny gả cho con trai thứ hai của Doãn gia Doãn Đường Tuyền a! Nói đến đây, Dư tiểu thư còn phải gọi cô một tiếng cô đấy?" Bà cô lắm điều số một cho biết.

"Hừ, thì ra là con dâu của người đàn bà kia, trời ạ, đừng goi đừng gọi, trăm ngàn đừng gọi, tôi đảm đương không nổi." Bà cô thứ tư hèn mọn nói:"Tùy tiện cùng con trai vợ lẽ của Doãn gia đặt quan hệ, ngày nào đó bị tổn thất sạch sẽ cũng không nói trước được."

"Lời này nói là như thế nào?" Bà cô số một, hai, ba đều hào hứng muốn nghe.

"Mẹ con Doãn Đường Tuyền kia thực không phải thứ tốt, lúc trước chị họ tôi thương hại cô ta là một phụ nữ nghèo khó từ thôn nhỏ một mình lên Đài Bắc kiếm sống không dễ dàng, để cho cô ta ở công ty làm thư ký, không nghĩ tới nuôi chuột cắn rách túi, người đàn bà đó thế nhưng vụng trộm quyến rũ chồng của chị họ tôi, còn có con, chị họ tôi muốn giữ hòa bình trong nhà, lại khổ cũng chỉ biết nhịn, ai biết cô vợ lẽ này vào cửa, mỗi ngày cũng không để cho chị tôi được sống dễ chịu qua, thiếp lấn chủ cũng không còn gì hơn cái này."

"Thôn nữ cũng lợi hại như vậy sao!"

"Nhưng mà, cô ta khẳng định không nghĩ tới, cô ta dám phá hoại hôn nhân gnhà người khác, người khác tự nhiên cũng dám, nói cho cùng đều là báo ứng a, không được mấy năm, tam phòng tứ phòng * (chỉ vợ lẽ thứ ba, thứ tư) cũng một đám vào cửa."

"Nói đến đây, chị họ cô cũng thật không dễ dàng, khoan hồng độ lượng như vậy, nếu là ta làm không được." Bà cô thứ ba lắc đầu.

"Cũng không phải vậy thôi, chị tôi nha, có thể nói là người phụ nữ điển hình trong chúng ta, phát sinh loại chuyện này, chị ấy cái gì cũng không nghĩ, chỉ hy vọng đứa con độc nhất tốt đẹp, đem tâm lực đấu đá nhau toàn bộ lấy đến bồi dưỡng con trai." Bà cô thứ tư nói tiếp.

"Cô ấy là vợ cả, con lại là trưởng nam, vị trí người thừa kế hẳn là chạy không thoát chứ?"

"Nguyên bản là như thế này, Doãn Đường Tuyền cố tình cả ngày như hổ rình mồi, nói không chừng ngày nào đó liền soán vị, tôi chỉ là nghĩ đến chị họ tôi tình cảnh gian nan, đều phải khóc." Bà cô thứ tư giả ý lau lau khóe mắt.

"Thật hay giả vậy?"

"Đương nhiên là thật! Công ty nhà chúng ta cùng tập đoàn Hải Nhĩ có qua lại, Doãn Đường Tuyền kia căn bản là một đứa phá gia chi tử, của riêng dùng không đủ còn lấy trộm công quỹ, lúc trước dự án đầu tư cao ốc Thượng Hải không biết nuốt bao nhiêu tiền, tài chính đều vét sạch, chị họ tôi đều nhanh tức chết rồi."

Buồn cười, rõ ràng là con trai vợ cả lén lút lấy trộm công quỹ, hiện tại lại đổ lên đầu Đường Tuyền! Dư Bội Ny cảm thấy tức giận, lại càng không còn muốn tránh, cô sẽ lưu lại nghe một chút xem, những người này đến tột cùng có thể đem bao nhiều lời khó nghe mà nói.

"Nhưng tôi nghe nói dự án cao ốc đó rất thành công nha!". Bà cô thứ hai buồn bực nói.

"Đó là bởi vì chị họ tôi ra mặt một tay gánh vác, đem tiền riêng đều quăng vào, kết quả công lao lại bị con trai vợ lẽ đoạt mất, cô nói có tức giận hay không." Bà cô thứ tư oán giận nói.

Quả thực là nói dối như cuội! Dự án đầu tư cao ốc Thượng Hải vốn dĩ thiếu tài chính, rõ ràng chính là tập đoàn Phú Cảnh bổ sung, từ đầu tới đuôi, vợ cả Doãn gia nhưng là thờ ơ lạnh nhạt, ngay cả mặt cũng chưa lộ ra, hiện tại cư nhiên nói được như vậy, thật sự là rất giỏi!

"Nhìn không ra Doãn Đường Tuyền bộ dạng tuấn tú lịch sự, tâm lại hư hỏng như vậy! Chị họ cô tại sao không nhanh chóng nghĩ biện pháp đuổi mẹ con đó ra ngoài?" Bà cô thứ nhất tự cho là đúng đắn.

"Đuổi như thế nào? Không phải nói Doãn Đường Tuyền cưới con gái Dư Phú Cảnh sao? Có bố vợ là tỷ phú làm chỗ dựa vững chắc, người ta hiện tại từng bước đều có gió, đáng thương chị họ tôi mẹ con bọn họ căn bản không phải đối thủ của Doãn Đường Tuyền đó, hiện tại tên đó chỉ cần mỗi ngày về nhà quỳ xuống chân vợ, tiền bạc chẳng phải không thiếu, tốt số a!" Bà cô thứ tư lại là một trận chế nhạo.

Hai bàn tay tuyết trắng dần xiết chặt, Dư Bội Ny thực hận không thể xé nát miệng mấy người đàn bà này!

"Ha ha, cô nói như vậy, Doãn Đường Tuyền chẳng phải không khác gì một thê nô (*) sao?" (Nô lệ của vợ)

"Tôi nói tên đó không chỉ là thê nô, vẫn là người vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ thú khốn khiếp!"

"Bà nói lại lần nữa xem, Doãn Đường Tuyền là gì?" Một tiếng nói mềm nhẹ mà lạnh băng, bỗng nhiên vang lên.

Vừa rồi mấy người phụ nữ còn tán gẫu thật sự hăng say, nhất thời tức khắc im bặt.

Thật sự quá đáng, mấy người đàn bà này thật sự quá đáng! Rõ ràng không phải sự thật, còn ở nơi này hót như khướu * (ý nói sai sự thật), mấy người này không sợ về sau xuống địa ngục sẽ bị cắt mất lưỡi sao?

Cô thời gian này cố gắng tu thân dưỡng tính, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình khống chế tính tình, cô cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng duy chuyện này cô không có biện pháp nuốt vào, cô không quan tâm người khác nói cô cái gì, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn người khác dùng loại phương thức hạ lưu nay chửi bới Đường Tuyền, hơn nữa đây còn không phải sự thật.

Những người này mắt bị mù chọc tới Dư Bội Ny, coi như các người xui xẻo!

"Di, là Dư tiểu thư nha......" Bà cô lắm điều số một, hai, ba vội vàng lộ khuôn mặt tươi cười.

Cô nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, tập trung mục tiêu trừng mắt đến chỗ bà cô thứ tư, "Nói lại lần nữa xem, Doãn Đường Tuyền là gì?"

"Cái kia...... Chúng ta còn có việc, đi trước."

Bà cô số một, hai, ba không để ý đạo nghĩa trước chạy mất, chỉ để lại bà cô thứ tư cùng Dư Bội Ny mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Phun ra nuốt vào sau một lúc lâu, vẫn không kéo xuống dưới nét mặt già nua."Nói thì đã nói, sợ cái gì! Tôi đã nói Doãn Đường Tuyền là thê nô, là vong ân phụ nghĩa khốn khiếp." Không muốn khí thế bại bởi Dư Bội Ny, bà cô thứ tư dứt khoát không đếm xỉa gì nhắc lại.

"Nói, xin lỗi." Hai chữ đơn giản rõ ràng đập vào tai bà cô lắm điều thứ tư

"Cái gì?"

"Tôi biết bà tuổi cao nghễnh ngãng, tôi không ngại lặp lại lần nữa. Tôi muốn bà xin lỗi!" Dư Bội Ny đằng đằng sát khí ngang nhiên nói một tiếng.

"Con bé nha đầu chết tiệt kia, dựa vào cái gì muốn ta xin lỗi? Luận vai vế, ta còn là cô họ đấy!"

"Mới vừa rồi còn giương cao miệng đầy khinh thường không thèm quan hệ, hiện tại câu này dì nói được thực dễ gọi, hừ, chỉ bằng bộ dáng này của bà cũng dám kết thân thích với tôi, tỉnh lại đi. Bà còn không nói xin lỗi ngay đi?"

"Ta không hề nói sai, ta tại sao phải nói......"

Lười cùng bà ta tốn nhiều lời lẽ, Dư Bội Ny giơ tay lên, làm bộ muốn thưởng đối phương một cái tát -

"Dừng tay, Bội Ny!" Doãn Đường Tuyền vội vàng tới đúng lúc bắt lấy tay cô.

"Buông, em hôm nay không đánh lệch miệng của bà ta không được, xem bà ta về sau còn dám nói lung tung nữa không!"

"Bội Ny, bà ấy là cô của em, em không thể đánh bà ấy."

Cô hừ lạnh, "Cô họ? Em mới không có loại cô như vậy! Muốn đặt quan hệ thân thích với em, anh buông ra, bà ta có lá gan nói lung tung được, sẽ có gan xin lỗi."

Cô muốn giáo huấn bà ta, Doãn Đường Tuyền lại nắm chặt tay cô không buông.

"Đường Tuyền, đối với người như thế căn bản không cần khách khí!" Cô hổn hển nói.

Một tiếng hét to vang lên, "Em nháo đủ chưa!"

Dư Bội Ny bỗng nhiên ngẩn ra. Anh nói cái gì, anh lại còn nói cô nháo đủ chưa? Chẳng lẽ cô như vậy làm hỏng danh dự của anh, xem ở trong mắt anh cũng chỉ là một hồi trò khôi hài?

"Mau xin lỗi cô."

"Em không muốn!" Người đàn bà này chửi bới anh như vậy, dựa vào cái gì muốn cô xin lỗi? Bà ta căn bản không xứng.

Nguyên bản bà cô lắm điều thứ tư này còn co đầu rụt cổ, vừa thấy có người hỗ trợ giáo huấn Dư Bội Ny, nhất thời kiêu căng giương cao, giơ lên sắc mặt tiểu nhân đắc chí, cười đến toe toét.

"Không cho phép em nói không muốn. Lại đây!" Doãn Đường Tuyền mạnh mẽ kéo cô qua, một tay đè nặng đầu cô, không những không cho cô ngẩng đầu, chính mình cũng cúi đầu theo."Thưa cô, cháu thật có lỗi, Bội Ny bướng bỉnh, mong cô tha thứ cho cô ấy."

"Đường Tuyền, nghe cô nói, vợ không thể lấy lòng, muốn dạy a...... Sự tình hôm nay cô liền đại nhân đại lượng, không theo vãn bối như mấy đứa so đo." Bà cô thứ tư phục phịch leo lên bậc thang, mặt mũi mười phần ra vẻ.

"Cám ơn cô." Doãn Đường Tuyền ngữ điệu cực kì bình tĩnh.

Bà cô kia đi rồi, Doãn Đường Tuyền buông lỏng lực đạo đặt ở gáy Dư Bội Ny, cô lập tức ngẩng đầu, tuyệt vọng trừng mắt anh một cái, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Bắt buộc cô cúi đầu trước người khác, kỳ thật, anh so với cô lại càng không dễ chịu...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)