Vay nóng Tinvay

Truyện:Nữ Vương Bạo Ly Hôn - Chương 07

Nữ Vương Bạo Ly Hôn
Trọn bộ 11 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Dư Bội Ny nâng quai hàm, đôi mắt không ngừng chiếu theo Doãn Đường Tuyền, nhớ lại, rõ ràng hiện lên trong óc -

Có chuyện tình, cho tới bây giờ hồi tưởng lại, cô vẫn tràn ngập tự trách cùng hối hận.

Còn nhớ rõ mỗi lần tranh chấp qua đi, cô đều tức giận đem mình nhốt tại trong phòng không chịu ăn cơm, Đường Tuyền vẫn không quên nhắc nhở người hầu giúp cô lưu một phần cơm, chờ cô hết giận, đói bụng, không đến mức không này nọ lót dạ.

Từ khi trở thành vợ anh cho tới nay, Đường Tuyền một bữa cơm cũng không để cho cô phải đói bụng, mặc dù không phải anh tự tay làm, nhưng luôn luôn do anh dặn dò.

Người ngoài có lẽ sẽ nói, kiếm ăn, đối kẻ có tiền mà nói chẳng qua là không đáng kể, có gì ngạc nhiên? Nhưng, hạt cơm cứng rắn hay không chẳng phải do chính mình nấu thành thục sao? Nếu không lo liệu, đồ ăn sẽ có từ trên trời rơi xuống sao?

Anh đối đãi tốt với cô, cho dù hôn nhân của bọn họ được thiết lập dựa trên cơ sở lợi ích của hai bên, anh lại không quên chiếu cố tới cô.

Anh là một người như vậy, có thể cô cũng, thật muốn luận về lạnh lùng vô tình, cam đoan cô vượt xa dẫn đầu.

Nhớ rõ anh đến Thượng Hải đi công tác liền nhiễm dịch cảm mạo, sau khi trở về, cô chẳng những không chăm sóc anh, còn cố ý khiêu khích ngại anh ho khan ầm ỹ, không cho phép anh trở về phòng ngủ, đáng thương Đường Tuyền ngay tại công tác bận rộn cùng virus song song xâm nhập, ước chừng bị bệnh tới hơn hai tuần lễ, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc.

Đối mặt cô từ đầu tới cuối đều lạnh lùng vô tình không đếm xỉa đến, anh một câu đều không có chỉ trích cô, sau khi ly hôn nhớ đến, việc này càng khiến cho Dư Bội Ny hối hận.

Nói trắng ra, yêu kỳ thực rất đơn giản, cho dù chính là khi ốm đau, đưa cho đối phương một lý nước ấm, ý nghĩa đều hơn xa so với việc tặng đối phương kim cương châu báu.

Ly nước ấm có thể cho anh uống thuốc, có thể làm cho bệnh tình của anh thuyên giảm, kim cương châu báu chỉ có thể là làm đẹp, thậm chí là trói buộc.

Mà đồng dạng, thương tổn cũng rất đơn giản, thờ ơ lạnh nhạt liền dư thừa.

Trở lại như vậy thì không, bởi vì đã phải trải qua một lần, Dư Bội Ny biết rất nhiều chuyện sắp phát sinh, cô có lẽ không thể nắm trong tay việc sự tình phát sinh hay không, nhưng cô có thể cố gắng thay đổi kết cục, biết anh sẽ sinh bệnh, điều cô có thể làm chính là đem hết toàn lực chăm sóc anh.

Nhìn xem đồng hồ trên tường, mười giờ hơn, chuyến bay hẳn là đã thuận lợi đến Đài Loan, xấp xỉ khoảng một giờ sau, anh sẽ về nhà.

Mặc dù biết rõ như thế, Dư Bội Ny ngồi ở trong phòng khách, vẫn không yên lòng ấn điều khiển từ xa, cả đầu hình ảnh đều là Doãn Đường Tuyền, nếu tận mắt nhìn thấy anh xuất hiện, mới có thể yên tâm.

Nếu kết hôn ngày đó có người nói với cô, cô sẽ yêu thương Doãn Đường Tuyền, đánh chết cô cũng không tin tưởng! Nhưng, yêu hay không yêu không phải bọn họ phàm phu tục tử định đoạt, đối với khoảng thời gian vừa trôi qua, nếu nghĩ không thương cũng thực khó.

Không biết là lần thứ mấy nhìn về phía đồng hồ trên tường, cô dụi dụi đôi mắt đã hơi cay, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe, cô vội vàng đứng dậy thay giầy, nhanh chóng đi ra cửa lớn.

Doãn Đường Tuyền cất xe, mang theo hành lý đang muốn vào nhà, khi thấy bóng dáng đứng trước cửa, anh ngây ngẩn cả người -

"Em đứng ở chỗ này làm cái gì? Đã trễ thế này, vì sao còn chưa ngủ?" Anh hoàn toàn không nhận thấy được lời nói của mình đối với cô đều biểu lộ quan tâm.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, có thể là vì đã bị cảm, cô phát hiện lần này đi công tác trở về, trên mặt anh rõ ràng nhìn ra được mỏi mệt, nghe, giọng nói đều đã không giống bình thường.

Sờ sờ cổ họng của anh, "Giọng nói của anh rất lạ, có phải bị cảm rồi hay không?"

"Có sao? Chính là đầu cảm thấy choáng váng, anh nghĩ bởi vì quá mệt mỏi, muốn đi ngủ." Anh không mấy lưu tâm nói, giây tiếp theo, cổ họng một trận ngứa, anh liền ho vài tiếng.

"Rõ ràng đã bị cảm. Mau vào, đi tắm nước ấm một chút, uống thuốc, sau đó nghỉ ngơi cho tốt, bằng không ngày mai trở nên càng nghiêm trọng thì nguy rồi!" Cô như một con gà mái nóng lòng bảo hộ con gà con, lôi kéo anh thẳng tắp đi lên lầu.

"Em đang đợi anh?"

"Không đợi anh trở về làm sao khóa cửa? Vạn nhất có người xấu xông tới, vậy thì rất nguy hiểm." Giọng nói mang vẻ nũng nịu cố ý nói giống như thật.

Bỗng nhiên cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Anh không biết, việc khóa cửa trong biệt thự, khi nào thì đến phiên vị nữ vương như cô phụ trách? Chẳng lẽ người hầu ở đây đều phế đi sao? Nhưng mà nếu cô không thừa nhận, anh cũng không muốn nói thẳng, yên lặng nhếch nhếch khóe môi.

Anh không nghĩ tới cô sẽ vì anh mà chờ ở cửa -

Tốt, căn cứ cách nói của cô, cô không phải đang đợi cửa, cô chính là chờ khóa cửa, nhưng khi nháy mắt anh nhìn đến cô một thân quần áo đơn bạc đứng ở cửa, cổ họng cư nhiên một lần kích động co rút, lo lắng, giống như là khói trắng mờ mịt trên canh nóng, không ngừng ở trong lòng anh lượn lờ thăng chức......

Là cảm động. Anh rõ ràng chưa bao giờ là người biết đến tình cảm như vậy, nhưng lại bởi vì thấy cô mà cảm thấy xúc động.

Đột nhiên cảm thấy, thì ra kết hôn cũng rất tốt, nửa đêm về nhà, ít nhất có một người con gái đang chờ anh, đối với anh hỏi han ân cần.

Cứ việc để cô không thừa nhận.

Đầu tiên là giục anh đi tắm rửa, sau đó bưng tới nước nóng cùng thuốc trị cảm, anh cảm thấy ngạc nhiên, cô lại kiên trì bắt anh thế nào cũng phải uống thuốc xong, mới có thể lên giường nghỉ ngơi.

"Có lẽ ngủ một giấc tỉnh lại thì tốt rồi."

Cô biết sẽ bệnh, nhưng cũng không thể nói cô chính là biết anh sẽ sinh bệnh, miễn cho anh nghĩ cô là bệnh thần kinh. Cô lười cùng anh tốn nhiều lời lẽ, dám đem thuốc nhét vào miệng anh -

Anh bị bắt uống xong thuốc.

Nằm trên giường, cô còn không quên dặn dò, "Không thoải mái phải nói với em nha!"

"Em hôm nay làm sao vậy?" Thời gian này cô làm mỗi chuyện, đều vượt xa phạm vi anh có thể lý giải.

"Cảm thấy em quá nhiều lời?"

"Không phải...... Dường như em có vẻ cảm thấy anh sẽ sinh bệnh nặng, kỳ thật cũng chỉ là cảm mạo nhỏ mà thôi."

"Phi phi phi, miệng quạ đen, sinh bệnh nặng cái gì, không được nói lung tung! Cho dù chính là cảm mạo nhỏ, cũng phải chăm sóc thật tốt, xem thường virus trên người sẽ bị trừng phạt, biết không? Ngủ ngon." Tắt đèn, cô ôm lấy tay Doãn Đường Tuyền, "Như vậy anh vừa động, em sẽ biết."

Được được được, cô vui vẻ là tốt rồi.

Rạng sáng 4 giờ, anh quả nhiên không thoải mái, có thể là bởi vì cảm mạo khiến cho dạ dày không khoẻ, chạy đến toilet ói ra hai lần.

Cô vừa tỉnh lại, khẩn trương theo đi vào."Đường Tuyền, anh có khỏe không?" Cô lo lắng xoa xoa lưng cho anh, xoa bóp cổ của anh, muốn làm cho anh dễ chịu một chút.

Anh gật gật đầu, mặc dù sắc mặt đã khó coi tới đòi mạng.

Tim thực đau, thật sự rất đau, hy vọng những khó chịu này có thể truyền đến chính cô gánh chịu! Dư Bội Ny vô cùng khổ sở.

Giằng co qua nhiều giờ, sắc trời đã sáng......

"Có đói bụng không? Em đi làm điểm tâm cho anh ăn."

Anh giữ chặt cô lại, "Không cần, thời gian còn sớm, anh nghĩ trở lại giường nằm một chút." Mới năm, sáu giờ sáng, lại là cuối tuần, nhóm người hầu đều đang nghỉ ngơi, không nhất thiết phiền toái mọi người.

"Được, anh ngoan ngoãn nằm, em ai cũng không kêu, em tự mình đi giúp anh làm điểm tâm, anh chờ em một chút, không cho phép xuống giường nha!" Cô vỗ vỗ tay anh, giống như dỗ một đứa trẻ, nói xong, cô rời khỏi phòng đi xuống lầu.

Sơn trân hải vị cô đều không có biện pháp làm, hơn nữa, Đường Tuyền hiện tại cũng ăn không vô mấy thứ này, trong tủ lạnh còn có cơm thừa tối hôm qua, hầm chút cháo cho anh ăn, hẳn là không khó.

Leng keng leng keng một trận hỗn loạn, Dư Bội Ny tìm được một cái nồi nhỏ, lấy chút cơm thừa, thêm chút nước, để trong lò hâm nóng lên.

Đúng rồi, nhớ rõ mới trước đây sinh bệnh, khi xem mẹ nấu cháo, còn có thể thỉnh thoảng quấy trộn, nói là có thể tránh cho cơm thành cháy dính xuống nồi, Dư Bội Ny cũng chầm chậm quấy lên.

Doãn Đường Tuyền nằm ở trên giường, lại thủy chung cảm thấy lo lắng, vợ của anh sống an nhàn sung sướng, mười ngón không dính tới nước, vạn nhất đem phòng bếp thiêu rụi liền thảm, nếu không cẩn thận làm chính mình bị thương, càng nghiêm trọng.

Bất chấp cô luôn dặn dò, anh vẫn là quyết định xuống lầu nhìn xem.

Quả nhiên, Dư Bội Ny tại phòng bếp, cầm thìa trên tay, đứng cách bếp lò thật xa, nghiêng thân mình về phía trước, dùng một loại dáng vẻ rất không phù hợp, đem thìa vươn đến cháo trong nồi quấy, vừa nhìn cũng biết người này là nữ vương, đúng chuẩn mực của một người luôn xa nhà bếp.

Nhưng là cô lại rất nghiêm túc, như vậy không lúc nào không chuyên tâm ở trong nồi cháo kia, thấy một màn như vậy, Doãn Đường Tuyền trong ngực dường như lập tức bị thứ gì nhồi vào, lại phồng lên lại vừa căng ra.

Cô múc một thìa nhỏ, thổi liên tiếp muốn thử xem hương vị, không dự đoán được lại nóng như vậy, kinh hô vội vàng le lưỡi, còn không ngừng nói thầm, "Tại sao lại nóng như thế...... Nếu vậy hẳn là cũng tốt lắm rồi chăng?"

Doãn Đường Tuyền bị giọng nói vô tội kia chọc đến một hồi mỉm cười.

Tắt lò lửa, thấy cô ngay cả khăn lau cũng không lấy, sẽ dùng bàn tay chạm vào nồi, Doãn Đường Tuyền gấp đến độ vội vàng lên tiếng ngăn lại -

"Khoan đã, đừng chạm vào!"

Cô quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc, "Anh tại sao lại xuống dưới, không phải nói anh ngoan ngoãn nằm nghỉ sao?"

May mắn anh không có, bằng không, sẽ có cô gái ngốc bị bỏng nồi nước nóng đến nước mắt tràn mi.

Doãn Đường Tuyền tiến lên, mang tới khăn lau, bao chặt hai tai nồi."Đem cái đệm kia lấy lại đây."

Đợi sau khi cô lấy lót đệm trải lên cái bàn tròn nhóm người hầu vẫn thường ăn cơm, anh mới đem nồi đặt lên.

Cháo hoa, đầy một nồi đều là cháo hoa. Nói thực ra, Dư Bội Ny tuyệt không thích, bởi vì không có hương vị gì, nhưng bệnh nhân chính là ăn đồ ăn này, mẹ cô trước đây đều nói như vậy.

A, dưa ngọt nha, đây là thứ duy nhất mẹ cho phép.

Nhưng ở đây làm sao có dưa ngọt? Cô khom người tìm kiếm khắp mọi chỗ trong tủ bát. Hẳn là có, thím Dương ăn đồ chay, phòng bếp khẳng định có bày dưa ngọt linh tinh gì đó.

"Đang tìm cái gì?"

Cô nghiêng đầu nói:"Dưa ngọt. Cháo gạo trắng không có hương vị, không thể ăn, nên phối cùng dưa ngọt."

Đột nhiên, trong ngăn tủ chất đầy hoa quả khô, cô tìm thấy vài lọ đựng dưa ngọt lẫn trong đống hoa quả, mừng rỡ lấy ra, hướng về phía Doãn Đường Tuyền vui vẻ quơ quơ."Nha, tìm được rồi!" Lòng đầy nhảy nhót trở lại bên cạnh anh, "Nha, cháo gạo trắng là em nấu, không thu tiền, nhưng là dưa ngọt này là bảo bối của thím Dương, sau này nhớ mua một tá trả lại cho thím Dương a."

"Hai tá được không?" Anh nhíu mày mỉm cười hỏi.

"Có thể." Cô tán dương vỗ vỗ anh.

Kéo qua ghế dựa, bọn họ cùng sóng vai ngồi xuống, Dư Bội Ny ra sức lắc lắc nắp bình, xoay tới đỏ mặt tía tai cũng không mở được.

Doãn Đường Tuyền thật sự nhìn không nổi, "Để anh."

"Anh là bệnh nhân."

Không nhiều lời, anh cầm lấy bình, hai bàn tay cao thấp nắm chặt, tiếp theo nhẹ nhàng xoay tròn, "Ba" một tiếng, nắp bình cứ như vậy dễ dàng bị mở ra.

"Em muốn cùng ăn một chút hay không?"

"Anh ăn thì tốt rồi, ói ra hai lần, vị đều nhạt, nên ăn nhiều một chút. Đợi ăn no trở về phòng nghỉ ngơi, trễ một chút, em nói với chú Trần đi mời bác sĩ Lý đến đây."

"Không cần phiền toái như vậy, kỳ thật sau khi ói ra, hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều."

Cô vươn ngón trỏ, trái phải lắc lắc, "Bệnh nhân không có quyền lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp." Cầm lấy đồ ăn giao vào trong tay anh, "Hiện tại mau mau ăn."

Cô coi anh là đứa trẻ sao? Cẩn thận chăm sóc đến như vậy.

Doãn Đường Tuyền không hề tranh luận, ngoan ngoãn ăn bắt cháo hoa cô đặc biệt nấu riêng cho anh, cùng dưa ngọt đựng trong bình.

"Ăn ngon sao?"

Anh gật gật đầu. Đại khái phần trên cũng không tệ, chính là đáy nồi có cháy một chút, nhưng, tấm lòng vô giá, nghĩ vậy, anh bỗng nhiên ngẩn ra -

Tấm lòng vô giá...... Khi nào thì, từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân kết hợp vì lợi ích của hai người, cũng bắt đầu có loại cảm giác nào đó không thể dùng giá trị phán đoán?

Tấm lòng, anh từng không cho là đúng, hiện tại lại làm anh cảm thấy trân quý vô cùng.

Quay đầu liếc nhìn cô một cái, anh đột nhiên bắt lấy tay cô, "Cám ơn."

Cô lắc lắc đầu, giống như một cái trống, trong hốc mắt lại lóe lên tia ấm áp.

Cô nghĩ, cô cũng đang cảm động, đối với giờ này khắc này, giữa hai người bọn họ thật chặt chẽ, thật sâu cảm động.

Mặc dù một đêm không ngủ ngon, cô lại tuyệt không thấy buồn ngủ.

Rốt cục cũng có khả năng vì anh làm chút gì đó, rốt cục có thể bù lại cô lúc trước đối xử tàn nhẫn với anh!

Cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh, mềm mại nói:"Anh nhất định phải nhanh chóng khỏe lại."

Anh xoa nhẹ đầu cô, giống như hứa hẹn.

"Di, tiểu thư, Doãn tiên sinh, hai người tại sao đã thức dậy rồi?" Tiểu Ngọc đang muốn chuẩn bị bữa sáng bị dọa một trận giật mình.

"Sớm." Anh dùng thanh âm mang theo một chút khàn khàn nói.

"Buổi sáng tốt lành, Tiểu Ngọc."

"Thực xin lỗi, tôi nghĩ đến thứ Bảy hai người sẽ không thức dậy sớm như vậy, cho nên......" Để cho chủ nhà đói tới mức đi đến phòng bếp tìm này nọ ăn, cô thân là người hầu thực xong đời!

"Tiểu Ngọc, cô đừng khẩn trương, là chúng ta thức dậyquá sớm. Đúng rồi, không cần chuẩn bị cơm sáng, Doãn tiên sinh bị cảm, thân thể không thoải mái, cho nên hôm nay hầm cháo gạo trắng thôi, không cần chuẩn bị đồ ăn khác."

"Được, tôi đã biết. Doãn tiên sinh, ngài không sao chứ? Nhìn sắc mặt không được tốt lắm."

"Không có việc gì, là cô ấy quá lo lắng." Nhưng anh một chút cũng không chán ghét sự lo lắng của cô.

"Hiện tại thời gian còn quá sớm, Tiểu Ngọc, muộn một chút cô dặn chú Trần đi mời bác sĩ Lý lại đây một chuyến, lại đi đến hiệu thuốc Đông y mua thuốc uống trở về."

"Được, tiểu thư, muộn một chút tôi liền nói với chú Trần. Vậy tiểu thư bữa sáng vẫn là cà phê đen như cũ sao?"

Doãn Đường Tuyền không để ý giọng nói khàn đặc của chính mình, vội vàng trách móc, "Không cần, cô ấy một đêm không ngủ, lát nữa cần nghỉ ngơi, hôm nay bữa sáng cà phê đen tạm dừng cung ứng."

Tạm dừng cung ứng?! Điều này sao có thể, mới đang muốn phản bác, nhìn qua ánh mắt của anh, toàn bộ lời nói nhất thời thu trở về, chỉ dám mở miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Làm sao có thể tạm dừng cung ứng, tốt xấu muộn một chút cũng phải uống một ly......"

Xem kia vẻ mặt vô tội với bộ dạng ủy khuất, chọc Doãn Đường Tuyền nhịn không được xoa xoa cái mũi, che giấu xúc động muốn cười.

Thấy anh không ăn được nhiều cháo, sợ anh lại chạy đến thư phòng làm việc, cô quyết định tự mình ép anh trở về phòng nghỉ ngơi, báo thù anh muốn Tiểu Ngọc hôm nay tạm dừng cung ứng cà phê đen.

Nhìn bóng dáng hai người giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp, Tiểu Ngọc nhịn không được hâm mộ nói:"Thế nào vừa sáng sớm liền thân mật ân ái, như vậy sẽ làm người ta cũng rất muốn nói chuyện yêu đương a......"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)