Truyện:Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 138

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Trọn bộ 235 chương
Chương 138
Đông Cực Hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-235)

Tại một hòn đảo nhỏ vắng vẻ ở một chỗ nào đấy phía xa Đông Cực Hải, có một thiếu niên quần áo cũ rách cõng một giỏ trúc vào trong rừng rậm trên núi hái quả dại.

"Trời tối nhanh quá, hôm nay không săn được vật gì tốt cả, chỉ có thể hái chút trái cây về trước vậy..." Mày thiếu niên cau chặt lại, tâm sự nặng nề, nhìn thoáng qua sắc trời tối nhanh, động tác trên tay càng nhanh hơn.

"Nhanh về chút, nếu không gia gia lại lo lắng, nghe người xưa nói, trời vừa tối trong núi này sẽ không được bình ....."

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, thiếu niên cũng khẩn trương hái vội vàng một ít trái cây, sau đó khoác giỏ trúc lên lưng, định chuẩn bị xuống núi. Nhưng lúc hắn đang xoay người trong nháy mắt, đột nhiên toàn thân chấn động, ngây ngốc một chút, cứng ngắc người nhìn về chỗ rừng sâu, trong rừng mờ tối, có mấy luồng sáng màu xanh u ám như ẩn như hiện trong bóng đêm.

"Đây là..." Sắc mặt thiếu niên thay đổi, vẻ mặt giờ cũng đổi thành hoảng sợ vô cùng, hai chân không tự chủ được run lên. Mấy luồng sáng xanh u ám đó cũng rõ ràng phát hiện ra thiếu niên, trong lúc giằng co, trong rừng rậm truyền tới mấy tiếng gào chói tai.

"Sói!"

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, nhìn luồng sáng xanh chung quanh rừng cây càng nhiều, thiếu niên kinh hãi gần chết, gần như không nghĩ nhiều xoay người chạy thục mạng xuống núi.

Bọn họ mấy đời gia thế, đều sống ở một hòn đảo tên Nam Đảo này, diện tích Nam Đảo đều rộng bát ngát, chưa nói tới hắn, mà cả gia gia hắn, đến cả lão già sống trên Nam Đảo cả đời cũng chưa bao giờ đi hết khắp hải đảo này.

Diện tích hải đảo cực rộng, ngoài thông họ ra, còn có mấy bộ lạc, nhưng người ở địa phương không nhiều, toàn bộ nam đảo nhiều nhất là rừng sâu núi thẳm, mà ở đó kiếm khi có người đặt chân lên núi thẳm rừng sâu, nguy hiểm vô cùng, không cần tay mới như hắn, mà cả những lão thợ săn trong thông cũng không dám ở trên núi lúc trời tối.

Nghe những lời lão già trong thôn đồn rằng tổ tông họ có người lên núi đã được gặp qua thần tiên, thiếu niên lại chưa từng thấy qua, không biết nói đó có thật hay không, chẳng qua dù hắn không biết nói trong núi sâu không có thần tiên, nhưng hắn vẫn biết trong núi sâu đáng sợ nhất là bầy sói.

Trên nam đảo có sói ở chung, chúng nó thường núp trong rừng sâu không ra, gặp bên ngoài cực ít. Sói là kẻ tối mang thù, nếu trêu chọc chúng, chúng nó tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Chẳng qua những bầy sói dù hung ác, nhưng bình thường cũng không bao giờ xuống núi mạo phạm thôn xóm, nếu không chọc tới chúng, chúng cũng rất ít tập kích con người, trừ phi gặp được ở trong rừng sâu, trong rừng mà gặp đươc bầy soi như thế, bình thường thì lành ít dữ nhiều.

Có tin đồn liên quan bầy sói mà thiếu niên đã nghe không ít, chẳng qua đám sói này lần đầu tiên hắn gặp phải, nhớ tới người đồng lứa trong thôn nói tin tức liên quan bầy sói, tự dưng thiếu niên sợ tới hồn phi phách tán.

Những bầy sói ẩn giấu trong rừng thấy thiếu niên chẳng nói câu nào đã bỏ chạy thục mạng, chúng nào có chịu buông tha cho con mồi tới tận cửa, chu vi tiếng hú gào vang lên liên tiếp, sau đó có tới mấy chục con sói nhảy ra ngoài, đuổi theo thiếu niên.

Thiếu niên trong lúc cấp bách quay đầu nhìn lại thấy một đám sói đen ào ào đuổi theo, lập tức mồ hôi trên trán nhỏ tong tong, càng chạy càng chảy, đúng là vì chạy trối chết mà bộc phát toàn bộ sức mạnh ra.

Mặc dù tốc độ thiếu niên chạy không chậm, nhưng tốc độ bầy sói lại cực nhanh, cứ càng đuổi khoảng cách đôi bân càng ngắn lại, thiếu niên vì hoảng hốt chạy bừa, bất cẩn bị vướng phải một nhánh cây trên mặt đất ngã lộn mạnh trên đất.

"Gia gia..."

Ngã ngồi xuống, nhìn bầy sói mãnh liệt xông tới, thiếu niên tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại, hét to một tiếng. Mắt thấy thiếu niên sẽ bị bầy sói này xâu sé trong nháy mắt, song đúng lúc này, con sói đầu đàn đột nhiên hú lên một tiếng, đứng sựng lại.

Các con sói khác thấy con đầu đàn ngừng lại, cũng lập tức ngừng lại, bầy sói đứng xunh quanh nhìn chằm chằm thiếu niên, trông có vẻ như không muốn tha cho con mồi trước mắt, nhưng vì phía trước có thứ gì đó khiến chúng e ngại, nên không dám tiến lên.

Mãi sau, tâm lý sợ hãi vẫn chiến thắng sự mê hoặc của con mồi, lúc đó con sói đầu dàn lại hú lên, sau đó đám sói còn lại bắt đầu không cam lòng trở lại đường cũ về.

Thiếu niên vốn tưởng rằng hắn chết là cái chắc, nhắm mắt hồi lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì, ngạc nhiên nghi ngờ mở hai mắt ra nhìn về phía trước, vừa nhìn, chung quanh yên tĩnh, đâu còn bầy sói gì nữa.

Mà bầy sói này sao tự dưng lại không đuổi theo nữa nhỉ? Thiếu niên cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng biết không tiếp tục tìm hiểu nữa, lập tức lưu loát bò dậy, tiếp tục chạy xuống núi. Nhưng vừa chạy mấy bước, thân ảnh lại ngừng phắt lại, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn một bóng đang nửa kín nửa hở tỏng bụi cỏ đằng trước.

Đó là...người ư? Trời cũng tối nhanh, sao chỗ này lại có người nữa chứ? Trong lòng thiếu niên vừa kinh vừa sợ, nhưng tâm địa thiện lương nên hắn thật không kìm được, đi lên phía trước xem đến tột cùng là gì.

Đến gần, mượn sắc trời còn chưa tối hẳn, thiếu niên nhìn thấy rõ người nằm trong bụi cỏ. Đó là một nữ nhân, vóc người gầy yếu, mặc quần áo màu xanh, phong cách y phục hơi kỳ lạ, khắp nơi còn bị rách, có lẽ là bị thương, trong người còn thấy chút vết máu, tóc dài che kín dung mạo nữ nhân, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn.

"Nè, ngươi, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Thiếu niên nhìn thấy đối phương là nữ nhân, mặt trẻ trung thanh tú đỏ lên, cũng chẳng dám đi bừa tới, chỉ đành đứng một bên, khe khẽ gọi.

Mãi lâu sau, cũng không nghe thấy có tiếng đáp lại, thiếu niên nhìn sắc trời chút, thấy trời sắp tối đen rồi, trong lòng biết không thể chậm chễ nữa, lập tức cắn răng, đi tới ngồi xổm xuống, thò tay ra kéo cánh tay nữ nhân, thấy nàng chẳng phản ứng gì, đánh bạo vén mái tóc rối che kín mặt nàng ra.

Đầu tóc rối bời bị đẩy ra, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ tinh xảo, thiếu niên lập tức nhìn đến ngây dại. Một lúc sau, thiếu niên mới đè con tim đang nhảy lên đập kịch liệt kia xuống, đỏ mặt, động tác cứng ngắc bế thiếu nữ bị hôn mê lên, chạy cực nhanh xuống núi.

Chân núi, là một sơn thôn yên tĩnh, sắc trởi đã tối hẳn, mỗi gia đình đều thắp một ngọn nến, từ xa nhìn lại thấy lốm đốm ánh lửa, lại khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh ấm áp, chỉ là có mấy tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh đi.

Ở đầu thôn Đông, có một gian nhà cũ nát, truyền tới giọng thiếu niên giòn khẽ lo lắng gọi mở cửa.

"Gia gia, mở cửa nhanh...."

Nghe thấy tiếng người gọi cửa, trong sân một ông già mặt mũi đầy bệnh run rẩy đi ra, ông già vừa mở cửa ra, thì thiếu niên đã vọt vào sợ hết hồn mới không kìm được hỏi, "Lam Nhi cháu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"gia gia, ông đừng hỏi trước, mau, chúng ta đi vào rồi mới nói sau" thiếu niên sợ kinh động hàng xóm, vội vàng ôm người trong ngực đi vào nhà.

"Lam Nhi!" Nhìn thấy cháu mình thả một thiếu nữ xa lạ lên giường, ông già bị dọa hoảng sợ biến sắc mặt tái đi, run run nói, "Cháu, sao cháu lại mang về một cô gái thế? Nó, nó là ai vậy/"

"Gia gia, ông đừng kích động" Thấy gia gia mình bị dọa sợ, thiếu niên vội vàng an ủi, "Ông cứ nghe cháu nói trước đã ạ...."

Vì để an ủi ông già bị kinh hãi, Lam Nhi cũng không dám giấu diếm, vội vàng đem chuyện gặp bầy sói trên núi ra, bị bầy sói đuổi theo, sau đó gặp được thiếu nữ kể hết.

Nói xong rồi, thiếu niên mặt đỏ nhìn trộm người thiếu nữ bất tỉnh trên giường, nói, "Gia gia, ông xem, có phải nàng ấy rất đẹp không? Cứ như tiên nữ vậy đó, còn xinh đẹp hơn cả tiểu thư trong thôn nữa"

Ánh mắt ông già nhìn thẳng vào gương mặt trầm tĩnh kia của thiếu nữ, trong mắt cũng không kìm được lóe lên sợ hãi, song ông cũng rất nhanh thu mắt lại, nghiêm túc nhìn cháu trái mặt ngập tràn si mê nói, "Lam Nhi, cháu cứu ngươi là đúng, nhưng cháu đã từng nghĩ qua chưa, trong nhà chúng ta chỉ có cháu và gia gia hai người, chẳng có một phụ nữ nào cả, nếu bị người trong thôn biết được cháu mang về một nữ nhân, lại là một nữ nhân xinh đẹp như thế, cháu có biết người khác nghĩ gì không? Nếu lúc đó trong thôn truyền ra gì bậy bạ, sau này cháu còn làm nhg]ời thế nào được nữa?"

"Gia gia, lúc ấy cháu không có nghĩ nhiều như vậy ạ..." Nghe thấy lời ông già nói, Lam Nhi như bị hắt một chậu nước lạnh lên đầu vậy, gương mặt tuấn tú lập tức trở nên trắng bệch.

Đúng vậy, nắm đó người đàn ông kia đi theo người khác, làm hại nương giận quá mà chết, trong nhà cũng chỉ có hắn và gia gia hai người. Những năm gần đây, bởi vì người đàn ông kia, hắn và gia gia trong thông sống cũng chẳng được yên lành gì, bởi vì nhà không có nữ làm chủ, vì thế người trong thôn rời tới bến cá, nhà bọn họ lại không thể đi, gia gia lại lớn tuổi, những năm này đều phải dựa vào hắn ngẫu nhiên bẫy được ít con mồi hoặc hái được ít trái cây dại đổi lương thực sống qua ngày, ngày nào trôi qua cũng rất khó khăn. Hơn nữa, vì người nam đàn ông kia, hắn và gia gia đều bị người trong thôn xem thường, vốn hắn có hôn ước với một tỷ muội trong thôn, nhưng cũng bởi người đàn ông đó, kết quả lại bị người ta lui hôn, cũng bởi thế, hôm nay hắn đã tròn mười tám tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình.

Nếu bị người trong thôn biết hắn một nam nhi chưa xuất giá đã mang về một nữ nhân chẳng rõ lai lịch, những người đó sẽ nghĩ sao? Có thể bảo hắn giống y cha hắn, là nam nhân ong bướm lả lơi hay không?

NHưng hắn biết làm gì đây? Thấy chết không cứu hắn lại không làm được. Hơn nữa, ánh mắt Lam Nhi lại lần nữa si ngốc nhìn dung nhan tuyệt mĩ tinh xảo của thiếu nữ, ánh mắt phức tạp.

Cô gái này hắn gặp là người con gái xinh đẹp nhất, mặc dù nàng hơi có vẻ kỳ lạ, nhưng vừa nhìn đã biết không phải là tiểu thư bình thường rồi, cô gái như thế, hắn giữ lại được sao?

Ông già thấy cháu nhà mình cứ thất thần nhìn thiếu nữ xa lạ trên giường, trong lòng lại bất giác thở dài, cô gái tuyệt sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, cứ như ông tuổi đã già vậy cũng không không kìm được kinh diễm, huống chi thằng cháu trai ngốc kia. Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của thằng nhỏ, chắc là sa vào võng tình rồi, chỉ hy vọng...

Ông già lắc đầu, duỗi tay vỗ nhẹ lên vai thiếu niên nói, "Lam Nhi, nếu người đã cứu về rồi, trước cứ giữ lại đi, cháu còn chưa ăn cơm, đi ăn cơm trước, chuyện gì cũng phải đợi vị tiểu thư này tỉnh lại rồi nói sau"

"Gia gia, ông không trách cháu sao?" Lam Nhi rời mắt, hơi thấp thỏm nhìn ông gài. Ông già hiền từ xoa xoa đầu cháu trai, cười bảo, "Cứu người là việc thiện, gia gia không trách cháu đâu"

Sáng sớm, lúc sương còn chưa tan, cây hoa quế trong sân còn đọng lại sương, dưới ánh mặt trời soi xuống xuyên qua sương mù lọt xuống đất khiến bọt nước trong suốt dưới ánh mắt trời phát ra ánh sáng bảy màu.

Sáng sớm trong thôn khói bếp lượn lờ, một ngày mới đàn chim non ríu rít kêu, ngày mới bắt đầu.

Ở trong căn phòng cũ nát, Lâm Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt trong sáng như sương sớm ra, đôi mắt trong veo giờ phút này lại nhìn thấy đồ dụng cụ gia đình cũ nát, ánh mắt hơi mờ mịt.

"Cô đã tỉnh rồi?"

Giọng thiếu niên vui mừng vang lên bên tai, Lâm Nguyệt quay đầu nhìn lại thấy một thiếu niên dáng thanh tú đang bưng một bát sức trong tay, giờ phút này đỏ mặt ngạc nhiên mừng rỡ nhìn nàng.

"Là ngươi đã cứu ta sao?" Thấy vẻ ngượng ngùng của thiếu niên nhìn mình, không hiểu vì sao, Lâm Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, song vẫn lộ ra nụ cười, hỏi nhàn nhạt.

"Đúng, ngày hôm qua ta nhìn thấy cô, cô té xỉu trên núi, ta, ta mang cô xuống núi, chỗ này, ở đây là nhà ta..." Thấy thiếu nữ mỉm cười nhìn mình, thiếu niên bất giác hồi hộp, nhất là gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, nói chuyện cũng ấp úng hẳn.

"Cám ơn ngươi" Lâm Nguyệt thấy bộ dạng khả ái đơn thuần của thiếu niên, bất giác nở nụ cười, mà lòng nguội lạnh, cũng thấy mềm ra.

Thực ra hôm qua nàng mặc dù nhìn có vẻ hôn mê, nhưng ý thức nàng rất tỉnh táo, chỉ vì muốn đè nén vết thương bị hương độc cắn trả trong lòng lại, nên mới tiếp tục hôn mê.

Lúc thiếu niên này xuất hiện, nàng dùng thần thức nhìn thấy, sau đó nàng thấy thiếu niên này là người phàm, cũng không phải người tu chân, vì thế mới tùy ý để thiếu niên này dẫn nàng xuống núi, đương nhiên, tối qua những lời ông cháu nhà này nói với nhau, nàng cũng nghe được cả.

"Không, không cần cám ơn" Lam Nhi mặt đỏ bừng, vội vàng đưa bát sức trong tay đặt lên bàn gỗ, nói, "Đây là nước canh thịt gia gia nấu cho cô ăn, cô, cô thừa lúc đang nóng, uống đi, ta ta ra ngoài trước"

Nói xong cũng không đợi Lâm Nguyệt đáp lại, cứ như con thỏ bị kinh hãi vậy, nhanh chân chạy ra ngoài. Canh thịt ư? Lâm Nguyệt nhìn lướt qua canh thịt trên bàn, lại nhìn chút thiếu niên đang chạy vội ra ngoài, bất giác lắc đầu. từ sau khi trở thành tu sĩ, nàng đã lâu chưa được nếm qua thức ăn của người phàm rồi, dù sau này có ăn cũng chỉ là ăn chút linh thực thôi.

Chẳng qua...Nhớ tới vẻ thuần phác đáng yêu kia của thiếu niên, trong lòng Lâm nguyệt ấm áp, cười cười, cầm bát sứ trên bàn, uống canh thịt trong bát vào.

NHứng thức ăn của người phàm này mặc dù nàng không có dùng qua tý nào, nhưng giờ nàng đang ở nhân gian, lại là người ta có lòng tốt cứu nàng, giữ nàng lại, nàng cũng không thể cô phục một mảng tâm ý của người ta chứ.

Uống xong canh thịt, Lâm Nguyệt vẫn không thấy thiếu niên kia tiến vào, thì ở lại trên giường ngồi khoanh chân nhắm mắt chữa thương.

Ngày đó, sau khi bị Tử Ngọc đạo quân đuổi giết, nnangf được Diêm Tinh Vân giữ lại ở tòa cao ốc, Quỷ Nhất hộ vệ bên cạnh nàng, sau đó tòa tao tốc bị Tử Ngọc đao quân cho một chưởng nát vụn, nàng dưới sự giúp đỡ của Quỷ Ngũ, tránh được một kiếp, nhưng Quỷ Ngũ lại bị thương nặng.

Mặc dù tu vi Diêm Tinh Vân rất cao, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngang với Tử Ngọc đạo quân mà thôi, mà Tử Ngọc có tâm tư tính toán, hắn nhất thời không địch nổi, kết quả khiến tòa cao ốc bị một chưởng của Tử Ngọc đạo quân chụp nát, may mắn có Quỷ Ngũ liều chết bảo vệ, Lâm Nguyệt mới không bị liên lụy nhiều lắm, nhưng không có tàu cao ốc, Quỷ Ngũ lại bị thương nặng, Diêm Tinh Vân lúc đầu dự định về Quỷ Ngũ mang lâm Nguyệt đi trước cũng rời vào khoảng không, ngược lại lại để Tử Ngọc đạo quân nhìn thấy Lâm Nguyệt, sát khí tăng mạnh, nhưng chẳng thèm để ý tới Diêm Tinh Vân, cứ nhào thẳng tới Lâm Nguyệt.

Trong tình thế nguy cấp vạn phần đó, mắt thấy Lâm Nguyệt phải bỏ mình trong tay Tử Ngọc đạo quân, mà ngay lúc đó, sau lưng Lâm Nguyệt đột nhiên xuất hiện một động đen, động đen kia đột nhiên tới, trong tình huống mọi người chưa kịp phản ứng đã đột nhiên bộc phát một lực hấp cực cường đại trong nháy mắt kéo Lâm Nguyệt vào trong động đen.

Lâm Nguyệt bị hút vào trong động đen nháy mắt, chỉ kịp nghe thấy tiếng Diêm Tinh Vân kêu hét lên sợ hãi lo lắng, rồi mắt tối sầm lại, ngất đi.

*****

Sau đó không biết trải qua bao lâu, đợi lúc nàng tỉnh lại, nàng đã ở trong cánh rừng sâu kia, sau khi tỉnh lại, nàng rất nhanh biết được mình đã bị cuốn vào trong thời không loạn lưu, sau đó bị động đen loạn vô cùng đó đưa tới một nơi không biết.

Sau khi hiểu ra mình đã gặp phải cái gì, Lâm Nguyệt cũng hít một ngụm khí lạnh, , thời không loạn lưu, người đụng phải chỉ có thể nói là sống chết không rõ, thoạt nhìn hắn động giống như thời không trùng động vậy, địa phương xuất hiện và thời gian cũng không có bất kỳ quy luật nào, nếu gặp phải vận xúi, người vì bị cuốn trong thời không loạn lưu thường thường cuối cùng dẫn tới kết cục đến xương cũng chẳng còn.

Lần này mạng nhỏ Lâm Nguyệt cũng không bị ném bỏ, thật sự trong rủi có may! Chẳng qua mặc dù nàng không chết, nhưng bị thương cũng không nhẹ, chẳng những tu vi giảm xuống luyện khí trung kỳ, mà kinh mạch lại lần nữa bị thương nặng, độc thế trong cơ thể dưới áp bức của thời không loạn lưi lập tức cắn trả rối loạn.

Ý thức được hương độc trong cơ thể mình cắn trả, Lâm nguyệt lập tức quá sợ hãi, cũng không cố kỵ nơi mình ở có nguy hiểm không, lập tức đóng năm giác quan lại, khơi thông linh khí bạo loạn trong cơ thể ngay tại chỗ.

Lần điều tức này, đã qua mất nửa tháng, trong nưả tháng này, vì độc tố trong cơ thể cắn trả vài lần, Lâm nguyệt không thể tiếp tục nằm trong rừng rậm như một người thực vật, mãi cho tới khi gặp được Lam Nhi, được Lam Nhi mang xuống núi.

Ngẫm lại mấy ngày nguy hiểm, ngẫm lại lúc nàng bị cuốn vào trong thời không loạn lưu nghe được tiếng kêu xé gan xét ruột của Diêm Tinh Vân, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy tròng lòng khẽ rung lên, cứ như có thứ gì đó trong sâu thẳm nội tâm trào ra, được một lát lại bị nàng đè xuống. Diêm Tinh Vân, vị thiếu niên yêu nghiệt ấy, chẳng rõ hiện giờ sống có tốt không?

Lão tặc Tử Ngọc kia, là tu sĩ hóa thần, thu vi một thân sâu không lường được, sau khi nàng bị cuốn vào thời không loạn lưu, lão ta có thể toàn thân lui lại sao?

Nếu nói không lo lắng cho Diêm Tinh Vân, đó là giả, chẳng qua hiện tại bản thân nàng không rõ mình đang ở đâu, dù có lo cũng làm thế nào?

Tình cảm của Diêm Tinh Vân với nàng, không phải là nàng không biết, sau khi trải qua nơi này, mặc dù nàng vân không yêu hắn, nhưng cũng không kháng cự tình cảm của hắn nữa, sau này thế nào, tất cả cứ xem như là duyên phận thì xong...

Nếu hắn thật sự có duyên phận cùng nàng, sớm hay muộn thì họ sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó thôi.

Hít sâu một hơi, Lâm Nguyệt đè xuống tình cảm phức tạp khó hiểu trong lòng lại, không nghĩ gì tới chuyện Diêm Tinh Vân nữa, mà toàn tâm toàn ý cố gắng điều tức.

Thời gian như nước chảy.

Chỉ chớp mắt, Lâm Nguyệt đã tới nơi xa lạ này chứng hơn nửa tháng, vết thương trên người nàng đã gần như sắp khỏi, tu vi cũng lại khôi phục Trúc cơ kỳ rồi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng cũng hiểu khá rõ nơi này, nàng không giống như trước đoán nữa, mà đã bị tới một thời không khác. Hiện tại nàng vẫn ở một nơi cùng thời, vẫn là một thời không cùng với giới tu chân, chỉ là cách La Châu cực xa, hơn nữa cách xa mấy hải vực liền.

Chỗ nàng ở hiện tại thuộc về hòn đảo trong phạm vi Đông cực Hải, tài liệu chi tiết có liên quan tới Đông cực Hải, Lâm Nguyệt đã từng ở Tàng thư các Côn Lôn xem qua một quyển tu chân du ký, bởi vì Hải vực này với La Châu và giới tu chân Trung nguyên cách cực xa, vì thế có rất ít tu sĩ trung nguyên giao thiệp với Đông Cực Hải.

Chỗ Đông Cực Hải trong mắt tu sĩ La Châu là đất man di (đất thổ dân), ở đây ngoài hải vực meeng mông ra, thì trên biển đều có nhiều đảo lớn nhỏ, hơn nữa phần hải vực này rất rộng, đi lại bất tiện, ở đây cũng cực ít có giao lưu trao đổi giữa đảo này với đảo kia, nếu là nơi tu sĩ ở, ngược lại có khá hơn chút, nếu là người phàm, đại đa số cuộc sống đều ở trên đảo nhỏ, đến chết cũng không biết tới thế giới rộng lớn bên ngoài.

Ngoài nhưng thứ này ra, ở đây tập tục dân gian cũng khiến Lâm Nguyệt thấy kinh hãi mãi, nàng không ngờ được, nơi cách La Châu xa xôi ngàn vạn dặm, cuộc sống tập tục ấy thế mà lại khác biệt hẳn với La Châu.

Nếu nói La Châu bình thường là thế giới vi tôn nam tử, vậy Đông Hải Cực lại khác hoàn toàn mấy lục địa La Châu, ở đây hoàn toàn lấy phụ nữ vi tôn (phụ nữ là chủ), hay nói đơn giản là nơi này chính là thế giới nữ tôn.

Rõ ràng cùng một thời không, mà cuộc sống tập tục lại khác nhau hoàn toàn. Ở chỗ này, địa vị nam tử cực kỳ hèn mọn, nếu cả đại gia đình nam tử, sau khi tròn mười sáu tuổi, thì rất ít ra khỏi nhà, mà cứ ngây ngốc ở trong khuê phòng, học tập thêu thùa, học cách quản gia chăm sóc chồng dạy con, mãi cho tới khi xuất giá, mới có thể được ra ngoài, chẳng qua lần này ra cũng nhất định phải có mạng che mặt.

Ở đây, nam nhân đều lấy một vợ, nam tử bình thường đều ở nhà làm những việc vụn vặt ở nhà, còn nữ tử thì chịu trách nhiệm nuôi gia đình, tại một đảo nhỏ người ta sinh hoạt chủ yếu thu nhập dựa vào việc ra biển đánh cá mò ngọc, tháng nào bên ngoài đảo cũng có thương nhân thu ngọc tới, hoặc nữ chủ nhà ra ngoài đổi lấy thức ăn hoặc đồ dùng hàng ngày.

Người thiếu niên cứu nàng thì không có họ, không gọi là Lam, bởi trước kia cha đã bỏ trốn với người ngoài, mẫu thân hắn bị giận quá mà chết, chỉ để lại hắn và Mạc gia gia sống cùng nhau, vì có một cha vợ ám muội, Vô Lam vào lúc ba tuổi đã bị chính vị hôn thê trong thôn từ hôn, sau đó cuộc sống do càng ngày càng khó khắn, muốn chăm sóc gia gia được lâu, không thể không muối mặt lên núi săn bắn, vì thế cho tới tận bây giờ còn chưa xuất giá.

Lần đầu tiên lúc Lâm Nguyệt được nghe Vô Lam kể về điều này, cả kinh suýt nữa thì nhảy dựng lên, đặc biết là thấy ánh mắt ngượng ngùng của Vô Lam thỉnh thoảng nhìn nàng, nàng lại không kìm được toàn thân nổi đầy da gà.

Chẳng qua giờ đã qua nửa tháng, nàng cũng quen dần. Nửa tháng này, nàng và ông cháu Mạc gia ở chung cũng được, bởi vì không muốn làm ảnh hưởng xấu tới ông cháu nhà này, nên nàng rất ít đi ra ngoài, thỉnh thoảng lắm mới đi lại trong sân chút.

Cứ vậy mà nửa tháng cũng trôi qua bình đạm, ở Mạc gia chữa thương mấy ngày, ngoài không có ánh mắt đắm đuối kia của Vô Lam khiến Lâm nguyệt khó xử ra, thì những cái khác cũng quen, ngược lại cuộc sống bình đạm trôi qua như thế với nàng bất kể là kiếp trước hay kiếp này sống trong gió tanh mưa máu, là xa lạ, cũng cực kỳ khó có được, khiến nàng càng thêm quý trọng bội phần.

Nếu không phải thế, nàng cũng sẽ không ở lại đây lâu vậy, để lúc vết thương khỏi hẳn cũng là lúc nàng nên rời đi.

Nhưng tuy cuộc sống có yên tĩnh khá hơn, nàng cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa, hiện giờ độc tố cắn trả trong cơ thể nàng đã thành công ngăn lại, tu vi cũng khôi phục được tương đối, cũng là lúc phải rời khỏi nơi này đi thôi.

Ở đây khá hơn cũng thuộc về thế giới người phàm, mà nàng chỉ thuộc về thế giới tu chân gió tanh mưa máu thôi. Nhìn cái sân nhỏ dù cũ nát nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, lại nhìn lên bầu trời xa xa xanh thẳm, Lâm Nguyệt thở dài.

Ầm!

Đột nhiên cửa cái sân nhỏ bị người ta đạp ra, Vô Lam quần áo bừa bộn, lảo đảo chạy vào, hắn thấy Lâm Nguyệt trong sân, đứng sững sờ tý, sau đó cất giọng lo lắng nói, "Sao cô lại đi ra thế?"

Nói xong, hắn như nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trong nháy mắt tái lại, chẳng đợi Lâm Nguyệt nói chuyện, đã chạy tới đẩy thẳng Lâm Nguyệt vào trong phòng, nói vội vàng, "Nguyệt Nhi, cô mau vào đi, lát nữa không kịp đâu"

Lâm Nguyệt không động, nàng lạnh nhạt nhìn về phía má sưng đỏ của Vô Lam, cuối cùng lại dừng trên khóe môi rướm máu của hắn, trong mắt chợt lóe lên lạnh lẽo, nói, "Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải ngươi và Mạc gia gia đi đổi đồ sao? Sao lại thành như thế? Mạc gia gia đâu rồi?"

Thân thể vô Lam cứng đờ, động tác dừng lại, mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói, "không sao, không sao, cô, cô mau đi vào đi, gia, gia gia ông ấy, sẽ trở lại nhanh thôi..."

Lâm Nguyệt không động, chỉ lặng nhìn hắn. Nửa tháng nay sống chung, trong lòng nàng đối với đứa cháu trai khá thuần khiết này cũng có chút tình cảm, chưa nói tới vô Lam là ân nhân cứu mạng nàng, mà trong lòng nàng, có vị thiếu niên hồn nhiên Vô Lam này, tựa như đệ đệ của nàng vậy.

Vô Lam bị Lâm Nguyệt nhìn thẳng vậy, sắc mặt tái nhợt, hắn mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, ngoài sân nhỏ đã truyền tới một trận huyên náo ầm ĩ.

"Lão già kia, ngươi đừng tưởng cháu trai người chạy, thì không có chuyện gì nhá, thức thời, thì mau ngoan ngoãn giao cháu trai của ngươi ra đây!"

Một giọng nữ sắc bén chói tai truyền đến, khiến thân thể Vô Lam vô thức run rẩy, mặt vốn trắng bệch, giờ phút này lại như chẳng có tý máu nào.

"CÁc ngươi làm gì thế? Cháu của ta đã có vị hôn thể chủ rồi, nó sẽ không đi cùng ngươi đâu, ngươi mau rời khỏi đây thôi!" Ngay sau đó Mạc gia gia phẫn nộ cất run lên rẩy truyenf tới.

"Có vị hôn thê chủ sao? Là đứa cháu kia của nhà ngươi à? Hắn như vậy không lấy được chồng, ngoài bổn tiểu thư ra, có còn ai muốn nó nữa? Lão già kia, ngươi lá gan không nhỏ nha, dám lừa gạt bổn tiểu thư? Thật sự không biết xấu hổ, bảo cháu trai nhà ngươi là thiếp cho bổn tiểu thư thì không muốn, ngươi đã muốn tìm chết, vậy bổn tiểu thư sẽ thành toàn cho ngươi! Người đâu, đem lão già này áp xuống, đánh chết cho ta!"

Ngoài sân nhỏ truyền tới tiếng chửi bậy, Vô Lam bị hù dọa sợ run cả người, cũng không cố để ý Lâm Nguyệt nữa, xoay người đi ra ngoài lên tiếng, "Gia gia..."

Hắn mới đi vài bước đã bị Lâm Nguyệt kéo mạnh trở lại.

"Thả ta ra, gia gia..." Bị Lâm Nguyệt giữ chặt, Vô Lam cố giằng co.

"Đừng sợ, Mạc gia không sao đâu" giọng Lâm Nguyệt trong veo nhưng lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh nhìn thiếu niên giãy giụa trước mặt.

"Thật, thật vậy sao?" Vô Lam nhìn thiếu nữ thần sắc trầm tĩnh trước mắt, không hiểu vì sao, trái tim hoảng loạn dần bình tĩnh trở lại, hắn đột nhiên phát hiện ra, hắn tin người con gái trước mắt này, cứ việc thoạt nhìn nàng ấy, còn gầy yếu hơn cả nam nhi hắn đây nữa.

"Ừ, có ta ở đây, ngươi yên tâm đi"

Lâm Nguyệt thấy hắn vội sắp khóc, trong lòng bất giác cảm thán, chẳng trách ở đây nữ tử vi tôn, nam nhân ở đây đều làm bằng nước sao? Chẳng những lớn lên nhu nhược, còn chẳng dám làm gì cả.

Dứt bỏ cảm giác quái dị trong lòng lại, Lâm Nguyệt đang an ủi Vô Lam, đầu ngón tay khẽ giật giật.

Một lát sau, chỉ nghe ngoài sân nhỏ truyền tới tiếng kêu đau, ngay sau đó là tiếng nữ nhân tức giận chửi bậy.

"Ai? Ai dám đánh lão nương?"

"Ai da, đau chết lão nương rồi, đến cùng là ai hả? Mau lăn ra đây cho lão nương..."

"..."

"..."

Bên ngoài tiếng tức giận mắng chửi không dứt, cửa đóng đã bị người ta đạp mở ra, Mạc gia gia tóc tai bù xù tiến vào, thấy Vô Lam đứng trong sân, vội vàng kêu lên, "Lam Nhi, đi mau..."

Nghe thấy lời gia gia nói, Lâm Nguyệt dở khóc dở cười. Đi ư? Nhà này chỉ có mỗi cái cửa, đã bị người bên ngoài phá hỏng, còn bảo Vô Lam đi đâu nữa chứ? Chẳng lẽ là leo tường ra ngoài chăng? Dù có leo tường, coi người bên ngoài ngu hết sao, làm vậy cũng có khác gì đưa tới tận cửa đâu?

"Muốn đi hả? Lão già kia, ngươi ăn tim gấu mật hổ hả?" Ngay khi giọng nói vừa dứt, một nữ nhân da ngăm đen, dung mạo thanh tú, nhưng vẻ mặt dữ tợn dẫn theo một đoàn phụ nữ to con mặt mày dữ tợn đi đến.

"Vô Yến Nhi, ngươi đừng khinh người quá đáng, năm đó là chính ngươi muốn từ hôn, hiện giờ ta có chết cũng không làm thiếp cho ngươi đâu!" Trông thấy cô gái dẫn đầu kia, Vô Lam lập tức phẫn nộ nói ra.

"Ngươi..." Vô Yến Nhi giận dữ, định nói gì, nhưng đúng lúc nhìn thấy cạnh Vô Lam có một thiếu nữ mặc áo xanh, bất giác sững sờ, tiện thể nhìn Lâm Nguyệt, lạnh lùng hỏi, "Ngươi là ai?"

Vô Yến Nhi vừa mở miệng, cả đoàn phụ nữ kia cũng rối rít nhìn Lâm Nguyệt, vừa nhìn lập tức chung quanh vang lên tiếng hít hà.

"Này, tỷ muội này là ai a? Còn xinh đẹp hơn cả nam nhân nữa kìa"

"Chậc chậc, ngươi xem mặt này, làn da này, còn nõn hơn cả nước nữa đó, không phải là nam nhân giả trang đó chứ?'

"Không giống giả trang đâu, gương mặt này, đáng tiếc, nếu là nam nhân thì thật tốt quá ha.."

"Hừ, coi như nam nhân thì đâu tới lượt ngươi chứ?"

"Ngươi nói cái gì..."

Bị một đám chồng phụ nữ mê đắm nhìn, cứ mồm miệng lép bép, chuyện thế này là lần đầu tiên Lâm Nguyệt thấy, những phụ nữ này, lại khiến Lâm Nguyệt nhớ tới kiếp trước, một mình nàng xinh đẹp nhất giữa đám bộ dội bị vây xem.

So với đám chồng phụ nữ kia, sắc mặt Vô Yến Nhi khó coi, vốn ở trong thôn Mạc gia, ngoài con gái trưởng thôn Vô Phượng ra, thì tính nàng trông đẹp nhất, cũng cực kỳ được nam nhân trong thôn thích nhất, mà bây giờ cái vị nữ nhân chẳng rõ này lại xuất hiện, thế mà lại trong còn dễ nhìn hơn cả con gái trưởng thông, càng khiến nàng ta khó chịu, nữ nhân này dĩ nhiên lại được giấu trong nhà Lam gia, nàng ta và Vô Lam có quan hệ thế nào?

Nhớ tới trước đó không thấy Lam gia nói vô Lam có vị hôn thê, nàng ta còn tưởng là giả, hiện giờ xem ra... Nhìn Lâm Nguyệt mặt chẳng đổi, vô Yến Nhi híp híp mắt, trong mắt chợt lóe lên ghen tị.

Vô Lam trước là vị hôn phu của nàng ta, sau này nàng ta và con trai trưởng thôn thông đồng, rồi bảo nàng ta thoái hôn, cưới con trai trưởng thôn, chẳng qua mặc dù nàng ta cưới con trai trưởng thôn, nhưng trong lòng nàng ta vẫn không bỏ được Vô Lam, sau khi nàng ta thành thân, nàng ta không những tới tìm Vô Lam còn bị Vô Lam cự tuyệt, hơn nữa người chồng trong nhà nàng ta lại ghen kinh khủng, nàng ta cũng không dám làm quá đáng, vì thế mặc dù nàng ta không cam tâm, nhưng cũng đành bỏ.

Chẳng qua mấy năm nay, nàng ta không mang thai, nàng ta liền nói với phu chủ muốn nạp Vô Lam làm thiếp, phu chủ cũng đồng ý, vì thế nàng ta mới có thể tới cướp người, có thôn trưởng làm chỗ dựa, hơn nữa Vô Yến Nhi lại là nhà giàu trong thôn, vì thế nàng ta mới không coi Vô Lam ra gì, sau khi vị Vô Lam cự tuyệt, chuẩn bị định đi cướp Vô Lam luôn.

Vốn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, dù Vô Lam không muốn, khi ván đã đóng thuyền, cũng không phải nam nhi như hắn cự tuyệt được, ai ngờ, vị Vô Lam kia bình thường là kẻ nhát gan, cũng dám đem một nữ tử bên ngoài giấu trong nhà.

Hơn nữa tướng mạo nàng kia xinh đẹp, làn da trắng nõn mềm mại, còn nhìn đẹp hơn cả nam nhân đẹp nhất đảo.

"Nguyệt Nhi..."

Thấy đám người Vô Yến nhìn thấy Lâm Nguyệt, trong lòng Vô Lam bất giác khẩn trương hẳn lên, không kìm được níu ống tay áo Lâm Nguyệt, lo lắng kêu lên.

Mà mạc gia gia đứng bên như lâm vào đại địch nhìn Đám người Vô Yến nhi, trong lòng cũng thấy lo cho Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt vỗ nhẹ tay Vô Lam, mắt lạnh nhìn về phía Vô Yến Nhi, môi hồng khẽ động, nói ra lạnh băng, "Cút ra ngoài!"

"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, Vô Yến Nhi trợn tròn hai mắt, khó tin nhìn nàng.

Nàng không ở thời đại đảo Nam Minh của Yến nhi đâu có biết? Cahwngr những là tiểu thư nhà giàu thôn Mạc Gia, lại còn là cháu dâu của trưởng thôn, toàn bộ người thôn Mạc Gia nhìn thấy nàng ta chẳng phải đều đi dường vòng hết sao? Hiện tại một nữ nhân thoạt nhìn yếu ớt, giống y nam nhân lại dám đuổi nàng ta sao?

Quả thật là muốn chết rồi!

"Ta bảo ngươi cút ra ngoài, không nghe thấy sao?" Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn Vô Yến Nhi, gằn từng câu từng chữ.

"Ngươi muốn chết hả!" Vô Yến Nhi giận dữ, cũng không nhịn được nữa, vung tay lên với đám chồng phụ nữ bên cạnh, tức giận quát lên, "Người đâu, đánh cho ta, đánh chết cho ta!"

Nghe lới vô Yến nhi nói, cả đám nương tử quân lập tức rục rịch vây tròn Lâm Nguyệt, trong đó có mấy người có ý xấu liếc Vô Lam một cái, cười hắc hắc, "Lam ca nhi, ngươi cứ ngoan ngoãn làm tiểu thiếp tiểu thư nhà ta là xong, vị hôn thê này của ngươi sắp chết rồi!"

"Ngươi..." Sắc mặt Vô Lam tái nhợt, thân thể sợ hãi run lên khe khẽ, nhưng vẫn dũng cảm ngăn trước mặt Lâm Nguyệt, há miệng nói ra run rẩy, "Các ngươi muốn, muốn làm gì?'

Lâm Nguyệt thấy cả người Vô Lam run rẩy sợ hãi, lắc đầu, lần đầu tiên cảm giác sâu sắc được ở đây khác hẳn La Châu, ở đây chẳng những phụ nữ hung hãn, nam nhân lớn lênh lại thanh tú, hơn nữa gan nhỏ như con thỏ, nếu ở La Châu, nam nhân nhát gan như thế, đừng có nói La Châu, mà ở thế giới kiếp trước của nàng, cũng là nam nhân thiên hạ.

Vô Yến Nhi đứng một bên thấy vô Lam bảo vệ Lâm Nguyệt như thế, càng thêm tức giận, lập tức quát lên, "Đem kéo con tiểu tiện nhân kia ra cho ta, đánh chết nó ddi!"

Nghe thấy Vô Yến nhi nói, có hai nương tử quân đi lên kéo vô Lam ra, nhưng kẻ khác thì hướng Lâm Nguyệt đánh tới.

Trong mắt Lâm Nguyệt lóe sáng, đầu ngón tay vung lên, một luồng sáng trắng lóe qua, ngay sau đó cả mấy đám phụ nữ trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.

Bịch bịch, một loạt tiếng rớt nặng nề ngột ngạt đập trong sân, sau đó tình cảnh trước mắt lâm vào trong tĩnh mịch ngắn ngủi, lát sau, từng đơn rên rỉ đau đớn thống khổ vang lên.

Vô Lam trừng to mắt, mặt mũi ngập tràn kinh ngạc nhìn Lâm Nguyệt, bộ dáng mờ mịt kia, Lâm Nguyệt nhìn thấy mà buồn cười.

Vô Yến nhi dùng tay dùng mắt nhìn, lại cố nháy mạnh một cái, không dám tin cả đám người đổ rạp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn Lâm Nguyệt kêu lên, "Ngươi, ngươi dùng yêu pháp gì thế?"

"Yêu pháp ư?" Mặt Lâm Nguyệt không đổi liếc nàng ta một cái, duỗi tay ra, Vô Yến Nhi bất giác bị hút tới, đợi nàng ta phục hồi tinh thần đã bị Lâm Nguyệt túm lấy cổ, dọa nàng ta hồn phi phách tán, nhưng chưa đợi nàng ta cầu xin tha thứ, đã nghe giọng Lâm Nguyệt thánh thót, lạnh băng, "Ngươi đã không biến, vậy ta tiễn ngươi một đoạn đường là xong!"

Chương (1-235)