Truyện:Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 137

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Trọn bộ 235 chương
Chương 137
Truy Sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-235)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Các hạ cho mình là ai thế? Đệ tử Côn Lôn ta muốn mang đi thì mang đi sao?" Thấy thái độ Diêm tinh Vân lớn lối thế, Cổ tùng cũng nổi giận, nói lạnh lùng, "Các hạ chẳng những đả thương trưởng lão Côn Lôn ta, còn muốn công khái bắt đệ tử Côn Lôn ta đi, làm vậy cũng không coi ta ra gì, thật coi Côn Lôn ta là kẻ dễ bắt nạt lắm sao?" Côn Lôn là môn phái đứng đầu La Châu, đồng thời cũng là đứng đầu giới tu chân, thân là đệ tử Côn Lôn, mặc kệ đi đến đâu đều được người người tôn kính, cả trong năm đại môn phái hay những môn phái khác đều phải kiêng kỵ ba phần với Côn Lôn, có bao giờ bị người ta bắt nạt thế bao giờ chưa?

Thiếu niên này còn nhỏ tuổi, thật không ngờ quá cuồng vọng tự đại, là ai để hắn to gan tới vậy chứ? Thật coi Cổ Tùng là quả hồng mềm sao? Muốn nắn bóp thế nào thì tùy hả?

"Côn Lôn ư? Trong mắt bổn tọa Côn Lôn là gì chứ?" Diêm Tinh Vân không nhịn được phất mạnh ống tay áo môt cái, một luồng ánh sáng trắng nhanh như chớp đánh thẳng tới Cổ Tùng, "Cút ngay cho ta!"

Ở đây mất thời gian quá nhiều rồi, nếu không phải, nếu không phải đại ca không để cho hắn giết người bừa bãi, hắn cần gì phải lãng phí nhiều thời gian dây dưa với những người này như vậy chứ? Nhìn không vừa mắt thì cứ giết thẳng là xong!

Cổ Tùng thấy Diêm tinh Vân đột nhiên trở mặt ra tay thẳng, lập tức cũng bất giác tung một chưởng ra đỡ, ngăn công kích của đối phương lại. Từ đó hai người chẳng còn nể mặt gì nữa, cứ trực tiếp đấu pháp tới lui.

Một tiếng nổ ầm vang lên, luồng khí cuồng bạo trong nháy mắt đánh trúng bộc phát ra, tu sĩ cao cấp bậc Nguyên anh đánh nhau chẳng bình thường tý nào, tiếng nổ ầm vang lên và uy áp cực lớn, chấn động đến mức sắc mặt các đệ tử cấp thấp tái nhợt, lỗ tai chảy máu.

Mà đệ tử Côn Lôn đứng gần nhất, nếu không phải Quân Tử Huyền và một tu sĩ Kim Đan khác kịp thời ra tay bày ca cấm chế, chỉ e mọi người sẽ bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, may là thế, vốn Hạ Ngọc đã bị thương nặng cũng bị dư chấn đến mức phun trào ra máu.

Đấu pháp giữa các tu sĩ nguyên anh, cả sơn cốc bị chấn động rung lên bần bật, bóng hai người trong không trung cứ nhanh như chớp hợp lại rồi tách ra, tốc độ nahnh tới mức khó tin, linh khí cuồng bạo phát ra từng luồng tán loạn khắp nơi, khiến cho mọi người đứng dưới quan sát kinh hãi mãi.

Hai tròng mắt Diệp Khuynh Tuyết oán độc lạnh lùng nhìn đấu pháp trên không trung, tat dùng sức siết chặt truyền âm phù, khóe môi cong lên tia cười lạnh.

Chỉ cần Cổ tùng chặn đối phượng lại được vài khắc, sư phụ sẽ nhanh đuổi tới, đến lúc đó, những kẻ này đều phải chết hết!

Diệp Phàm đỡ Hạ Ngọc bị thương nặng, lùi sang một bên, cũng cực kỳ lo lắng nhìn người đấu pháp trên không trung, giờ phút này tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp, cũng không ngờ Diêm tinh Vân lại bắt Lâm Nguyệt đi, lại sợ Lâm Nguyệt bị đấu pháp đôi bên làm bị thương, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

Hạ Ngọc được hắn đỡ lại không nhìn đấu pháp trên không, mà mắt nhìn Diệp Khuynh Tuyết lạnh lùng, trong mắt ngập tràn thù hận, đột nhiên hắn dùng sức đẩy Diệp Phàm ra, tay vừa động, một thanh phi kiếm nhanh chóng xuất hiện, bóng vọt lên, đâm mạnh về phía Diệp Khuynh Tuyết!

Diệp Phàm chẳng kịp đề phòng, bị Hạ Ngọc đẩy ra, đợi tới lúc hắn tỉnh táo lại đã thấy Hạ Ngọc và Diệp Khuynh Tuyết phi kiếm đấu pháp bảo bay tán loạn, đấu thành một đống. Hạ Ngọc vốn không địch lại được Diệp Khuynh Tuyết, hiện giờ bản thân lại bị thương nặng, dĩ nhiên không phải là đối thủ của Diệp Khuynh Tuyết, được vài hiệp, trên người lại thêm vết thương mới, chỉ là hắn lại như chẳng muốn sống vậy, cứ dây dưa chặt chẽ mãi với Diệp Khuynh Tuyết, cố sống chết giữ chặt đối phương để chết chung.

Dưới thế tấn công sắc bén liều mạng của Hạ Ngọc, may thực lực Diệp Khuynh Tuyết cao hơn đối phương, trong lúc vội vàng, nhất thời không biết nên làm thế nào với đối phương, nhất là đối phương vốn chẳng để ý tới an toàn của bản thân, chiêu nào chiêu nấy như mạng đổi mạng vậy, cách đánh là chết chung, bởi thế nàng ta như bị trói chân tay, bị Hạ Ngọc kiềm chế.

"Hạ Ngọc, ngươi thật to gan, dám tập kích đồng môn trước mặt mọi người, ngươi muốn tìm chết hả?"

Bị khí thế tấn công sắc bén của Hạ Ngọc làm cho chật vật không chịu nổi, Diệp Khuynh Tuyết tức giận vô cùng, hết lần này tới lần khác lại là trước mắt bao người, nghĩ muốn giết đối phương lại không được, rơi vào đường cùng, chỉ đành lên tiếng giận dữ khiển trách, hy vọng Hạ Ngọc đừng có dây dưa kiềm chế nàng ta mãi nữa.

Nhưng Hạ Ngọc đã hận thấu nàng ta từ lâu, sau khi biết rõ nàng ta giết chết Bạch Huy và Chu tu sĩ kia, lại càng hận chỉ muốn rút gân lột da rút hồn nàng ta đi luyện phách, đâu chịu bỏ qua chứ?

Hạ Ngọc cũng không phải là người hay xúc động, nhưng hắn cực kỳ hận Diệp Khuynh Tuyết, hắn biết mình không phải là đối thủ của nữ nhân này, nhưng hắn không muốn tha cho nữ nhân này, bởi vì hắn biết rõ giờ là cơ hội duy nhất hắn có thể giết Diệp Khuynh Tuyết, nếu đợi Tử Ngọc đạo quân đến, đợi hắn chỉ có một con đường là chết, dù hắn không chết, lúc trở lại Côn Lôn hắn cũng chẳng có cơ hội báo thù cho mình và đám người Bạch Huy nữa!

Chính vì nhìn thấu điểm này, vì thế hắn mới không để ý tới vết thương trên người, làm việc nghĩa không chùn bước chọn cách ra tay với Diệp khuynh Tuyết, trong lòng hắn thậm chí đã tính trước, coi như kéo đối phương chết chung, cũng không đáng tiếc!

"Diệp Khuynh Tuyết, con nữ nhân ác độc này, hôm nay ta báo thù cho đám Bạch sư huynh, lấy mạng ngươi để an ủi linh hồn các vị sư huynh đồng môn trên trời!" Hai tròng mắt Hạ Ngọc đỏ như máu, nhìn Diệp Khuynh Tuyết như sắp phun lửa.

"Ngươi muốn chết hả?"

Chuyện tới nước này đôi bên đã vạch mặt, đến cùng ai là hung thủ hạ đám Bạch Huy cũng không còn quan trọng nữa, Diệp Khuynh Tuyết cũng không muốn dấu, đấu ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, xoay phi kiếm mạnh trên không trung, chém thẳng vào Hạ Ngọc!

Đánh nhau giữa các đồng môn, Diệp Phàm và đám đệ tử Côn Lôn dĩ nhiên không tiện nhúng tay vào, có thể ngăn được Hạ Ngọc chỉ có Quân Tử Huyền và một tu sĩ Kim Đan khác, nhưng không hiểu vì sao, Quân Tử Huyền và vị tu sĩ Kim Đan kia chỉ mắt lạnh đứng nhìn, không có ý ngăn cản Hạ Ngọc.

Biểu hiện của nhóm Quân Tử Huyền, Diệp Khuynh Tuyết dĩ nhiên là thấy hết, trong lòng cũng thầm hận mãi, oán giận Quân Tử Huyền vô tình, lại căm tức vạn phần với hành vi muốn chết của Hạ Ngọc, sát khí trong lòng nổi lên, chiêu thức công kích thêm mạnh ác, chẳng còn chút băn khoăn nào nữa.

Diệp Khuynh Tuyết không muốn giấu tu vi, Hạ Ngọc nhanh chóng xuất hiện dấu hiệu bị thua, hơn nữa bản thân hắn vốn bị thương nặng, dưới công kích sắc bén của Diệp Khuynh Tuyết, gần như thất bại liên tục, nếu không phải trong lòng có luồng hận ý chỗng đỡ hắn đã sớm không chịu nổi nữa.

Phía dưới Diệp Khuynh Tuyết và Hạ Ngọc giao đấu sống chết, trên không Cổ Tùng và Diêm Tinh Vân lại càng đấu kịch liệt hơn.

Mắt tím Diêm Tinh Vân chợt lóe lện ánh sáng đỏ quỷ dị, trong nháy mắt khí thế tăng vọt, linh khí chung quanh trăm dạm gào thét nổi lên, trong không trung ngữ tụ thành một bàn tay khổng lồ, chụp mạnh về phía Cổ Tùng!

Sắc mặt Cổ Tùng âm trầm, đồng thời tay giơ trượng hình pháp bảo lên không trung, tay kia nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, một lát sau, một tiếng nổ bang, pháp bảo trong tay bị hắn tung lên cao, trong nháy mắt phình ra mấy chục lần, nghênh đón cự chưởng đập tới!

Một tiếng nổ ầm vang lên, trong không trung lại truyền tới một trận nổ, vào lúc đôi bên va chạm, bộc phát ra luồng khí kịch liệt, tạo thành một trận bão tố cuồng phong cuồng loạn, sau đó với tốc độ cực nhanh phát tán ra khắp mọi hướng, nơi nào có bão tố đi qua, ở đó bị san phẳng, may mà mấy vị khác dưới cấm chế của mấy vị tu sĩ nguyên anh liên hợp bày ra, lúc này mới tránh khỏi một trận thảm kịch máu chảy thành sông.

Cổ Tùng dưới một kích này, pháp bảo trượng hình bể thành bột phấn, bị luồng khí khổng lồ cuốn bay ngược ra xa vài chục trượng, lúc này khó khăn lắm mời dừng lại được, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, khóe môi trào ra chút máu tươi, không dám tin nhìn vị thiếu niên đối diện trước mặt cứ như chẳng bị ảnh hưởng tý nào, kêu lên thất thanh, "Ngươi, ngươi là nguyên anh hậu kỳ ư? Điều này, điều này sao được chứ?"

Nguyên anh hậu kỳ sao? Diêm Tinh Vân cười nhạo một cái, lộ vẻ vô vị khinh miệt khinh thường, hắn chẳng thèm trả lời Cổ Tùng, thậm chí đến một ánh mắt cũng lười nhìn, ôm thẳng người trong lòng cứ vậy xoay trên không sải bước rời đi, hắn không sử dụng bất kỳ pháp khí đi bộ nào, cứ vậy đi bộ trong hư không, nhìn dáng vẻ lững thững nhàn nhã trong rất bình thường, thực ra tốc độ cực nhanh, tỏng nháy mắt đã đi hơn mười trượng.

Cổ Tùng trầm mặc, trên trán nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt run khẽ, sắc mặt vàng như nến, nhìn chằm chằm vị thiếu niên đi xa dần, cuối cùng, cũng không nhịn được, hỏi, "Các hạ đến cùng là ai?"

Hắn đến cùng là ai, chỉ bằng chừng ấy tuổi, có tu vi như thế, cho dù là Côn Lôn phái đứng đầu La Châu cũng không có nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế, hơn mười tuổi đã là nguyên anh hậu kỳ rồi sao? Chuyện thế này truyền đi, chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ giới tu chân khiếp sợ!

"Ngươi không có tư cách hỏi thân phận bổn tọa" Thanh âm của Diệp Tinh Vân truyền tới từ xa, thoáng lộ vẻ khinh miệt, "Nếu không phục, cứ để cho Thanh Chân đạo quân quý phái tới Vân Bảo tìm bổn tọa..."

Giọng dần tiêu tán trong không trung, xa xa, bóng thiếu niên cũng dần biến mất, biến mất hoàn toàn trước mắt Cổ tùng.

Cùng lúc đó, phía dưới Diệp Khuynh Tuyết và Hạ Ngọc đang đấu pháp tới giai đoạn cuối, Hạ Ngọc bị Diệp Khuynh Tuyết đánh một chưởng bay ra ngoài, ngay sau đó, Diệp Khuynh Tuyết chỉ một ngón tay, trong mắt lóe lên tàn khốc, phi kiếm trong tay chẳng chút do dự chém thẳng về phía Hạ Ngọc!

Mắt thấy Hạ Ngọc sẽ phải bỏ mạng dưới kiếm của Diệp Khuynh Tuyết, lúc này Quỷ Ngũ đột nhiên động, thân ảnh như quỷ mị hư vô chợt lóe lên, vừa nhặt được Hạ Ngọc, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Phịch một tiếng, Diệp Khuynh Tuyết một kiếm thất bại, chém mạnh xuống đất, khiến vùng núi gập ghềnh bị bổ thành một rãnh sâu.

"Đáng chết!"

Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết âm trầm nhìn rãnh sâu trên mặt đất, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, chỉ suýt nữa thôi, cũng chỉ thiếu chút thôi, nàng ta có thể chém chết Hạ Ngọc, thật sự là đáng chết mà!

Diệp Khuynh Tuyết vẫn chìm đắm trong bầu không khí không cam tâm để Hạ Ngọc chạy trốn, lại không để ý tới Bạch Trưởng lão bị thương đang nhìn về phía nàng ta ngập tràn hận ý, trong ánh mắt ấy ngập tràn sát khí.

Diệp Khuynh Tuyết không để ý thấy, Quân Tử Huyền đứng bên lại chú ý thấy, chẳng qua hắn chỉ nhếch môi cười giễu cợt, rồi nhanh chóng quay đầu đi, nhìn về phía bầu trời xa xăm.

Vị thiếu nữ nghiêng thành tuyệt sắc có tư chất xuất chúng ấy, đúng là vẫn rời đi. Chẳng rõ sau này có còn cơ hội nói tạm biệt nữa không? Tạm biệt ư? Trong lòng Quân Tử Huyền tự giễu.

Dù tạm biệt thì sao nào? Tất cả người và vật đã sớm không còn nữa, bắt đầu từ hôm nay, nàng không còn là đệ tử côn Lôn nữa, chẳng còn liên quan gì tới hắn nữa...

Lâm Nguyệt, đây là lựa chọn của ngươi, hy vọng sau này ngươi bình yên hết thảy. Quân Tử huyền hít sâu một hơi, cố ép tâm tình phức tạp trong lòng lại, trên mặt lại khổi phục vẻ lạnh lùng vốn có.

Chỉ là, chỉ mình hắn biết, tận sâu trong đáy lòng kia khó hiểu, thất lạc, cũng không cách nào xóa đi sạch, cái người thiếu nữ tên Lâm Nguyệt ấy, trở thành một ký ức hắn khắc sâu trong lòng nhất.

Diệp Phamd cũng ngửa lên nhìn bầu trời, đấu pháp trong không trung đã kết thúc, Cổ Tùng đã trở lại, chỉ thoạt nhìn có vẻ không ổn lắm, giờ phút này nhắm mắt điều tức.

Lấy tu vi của hắn, vốn không nhìn ra hai người vừa rồi đánh nhau trên không trung cuối cùng ai thắng ai thua, chẳng qua, người đó đã rời đi, cả người thiếu nữ liên quan ấy cũng được mang đi rồi.

Nhìn bầu trời dần khôi phục trong xanh, trong lòng Diệp phàm đột nhiên dâng lên từng đợt chua xót, mười năm trước cái cô bé lúc nào cũng thích đi sau lưng hắn, dùng giọng thánh thót êm tai ngọt ngào gọi hắn là Diệp sư huynh ấy, thế mà lại rời đi rồi, hơn nữa còn dùng cách quyết tuyệt, bị ép phải rời đi khỏi cái nơi côn Lôn từng nuôi dưỡng nàng lớn lên, nhảy vào trong lòng người khác rồi.

Diệp phàm cúi đầu thở dài, thu mắt lại, trong lúc lơ đãng, đối mặt với ánh mắt thống khổ ngập tràn trống rỗng kia của Tư Duẫn. Hắn giật mình, cánh môi mềm giật mình, định nói gì đó mà lại không nói đựa cười cười tự giễu.

Hắn và An Tử Dạ, Tư Duẫn giao tình không tệ, hiện giờ hắn mới biết được, hóa ra hắn lại ngốc biết chậm như thế, nhớ tới tình cảnh hiện tại của An Tử Dạ ở An Gia, cùng với sự điên cuồng của hắn ta, lại nhìn vẻ thất hồn lạc phách ngập tràn hối hận kia của Tử Duẫn, hiện giờ cuối cùng hắn cũng hiểu ra, giữa hai người này và Lâm Nguyệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Chỉ là có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, người thiếu nữ ấy, đã cách xa hoàn toàn cuộc sống của bọn họ rồi, cũng sẽ không còn xuất hiện ở trong thế giới hiện tại của bọn họ nữa.

Chỉ hy vọng An Tử Dạ và Tư Duẫn sớm ngày thông suốt, hóa giải tâm ma, không tiếp tục sa xuống nữa. Trong lòng Diệp Phàm thở dài, lại tiếc thay cho An Tử Dạ và Tư Duẫn, hai người này vốn là nhân vật thiên tài, lại cũng lầ đệ tử thân truyền của trưởng lão nguyên anh Côn Lôn, nhưng hiện tại lại vì một chữ tình, mà nhận bị quấy nhiễu.

Từ lần trước An Tử Dạ cự tuyệt dám hỏi của Diệp gia đề nghị, rồi bị thúc tổ hắn, cũng là An Minh nhân quan trong thị phủ hắn cấm đoán, đến cả bí cảnh thí luyện cũng không được tham gia, còn Tử Duẫn mặc dù thoạt nhìn vô cùng bình thường, cũng không bị người trong gia tộc phát hiện ra có vấn đề, nhưng vẻ mặt vừa rồi đó, rõ ràng là không bỏ được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Phàm lại thấy phiền loạn, thậm chí mơ hồ cảm thấy, Lâm Nguyệt cứ vậy rời côn Lôn đi cũng tốt, ít nhất thoạt nhìn người thiếu niên ấy là thật lòng thích nàng, sau này ở cạnh người thiếu niên đó, người nọ chắc sẽ không để cho nàng bị chút uất ức nào nữa.

Mà hắn mặc dù không rõ giữa An Tử Dạ và Tư Duẫn cùng Lâm Nguyệt xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng họ cũng không phù hợp với Lâm Nguyệt, bởi hiện giờ bọn họ cũng vốn chẳng cách nào bảo hộ nàng chu toàn cả.

Thiếu nữ tuyệt sắc như thế, tồn tại một dung nhan họa thủy yêu nghiệt như thế, thật sự trước khi nàng trưởng thành, tại trong giới tu chân gió tanh mưa máu này, cái thế giới ngập tràn sài lang hổ báo này, ngoài vị đại thần thiếu niên thần bí vô cùng cường đại kia, ai có thể chân chính toàn tâm toàn ý che chở cho nàng trưởng thành được chứ?

Ít nhất hắn làm không được, An Tử Dạ và Tư Duẫn cũng làm không được, vì thế, bọn họ và nàng, cũng không thể có bất cứ khả năng nào.

"Cổ sư huynh, Lâm Nguyệt đâu rồi? huynh đã để cho họ đi rồi sao?" Giọng diệp Khuynh Tuyết hổn hển, cắt đứt sự trầm tư của Diệp phàm, hắn chán ghét nhìn thoáng qua, sau đó thu mắt lại, chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.

Với sự chất vấn tức giận của Diệp Khuynh Tuyết, lông mày Cổ Tùng chỉ khẽ giật giật, lại chẳng đáp lại bất kỳ điều gì. Thực ra hắn vừa rồi đấu pháp với Diêm Tinh Vân, chẳng những hao tổn lượng linh lực lớn, cũng bị thương không nhẹ, chỉ vì có tu sĩ nguyên anh môn phái khác nhìn chằm chằm, ông ta mới ép thương thế xuống, không biểu lộ ra.

Giờ phút này ông ta đang âm thầm chữa thương, Diệp Khuynh Tuyết lại hết lần này tới lần khác chẳng biết tốt xấu chạy tới chất vấn, thật sự khiến ông ta tức giận vạn phần, nếu không phải lòng vẫn kỵ, sớm đã tát một nhát cho nữ nhân kêu gào này chết rồi!

Cổ Tùng nghĩ thế nào Diệp Khuynh Tuyết cũng không hơi đâu để ý, nàng ta thực sự quan tới tới là Lâm Nguyệt đến cùng có chạy trốn thật không, giờ phút này thấy Cổ Tùng hờ hững với nàng ta, lại càng tức thêm nói trắng ra, "Lâm Nguyệt là hung thủ mưu hại đồng môn, tại sao huynh lại thả nó đi chứ? Cổ sư huynh, huynh bao che cho hung thủ như thế, đến cùng có mục đích gì? Ai cũng thành..."

*****

Trong lòng Diệp Khuynh Tuyết vừa vội vừa giận, nhưng lại không biết lựa lời mà nói, mắt thấy nàng ta càng nói càng quá đáng, càng ngày càng không biết chừng mực, khuôn mặt tuấn tú của Quân Tử Huyền sầm xuống, tức giận nói, "Đủ rồi! Đến cùng ai là hung thủ hại đồng môn trong lòng ngươi đã rõ! Diệp Khuynh Tuyết, ngươi đừng có cho kẻ khác là tên ngốc, mặc ngươi trêu đùa muốn làm gì thì làm!"

Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết trắng nhợt, trong lòng hoảng hốt, không dám tin nhìn Quân Tử Huyền, nói, "Quân sư huynh, ý huynh là gì?"

"Chuyện này chấm dứt ở đây!" Quân Tử Huyền lạnh lùng nhìn Diệp Khuynh Tuyết, chẳng giấu sự chán ghét và kiên nhẫn chút nào với nữ nhân này, "Diệp sư muội, thân là đệ tử Côn Lôn, ta khuyên ngươi nên chú ý cố gắng chăm chỉ tu luyện đi, đừng tí tí lại đi tính toán lên người khác mới tốt! Tuổi còn nhỏ mà ác độc như thế, ngươi chỉ biết bôi nhọ côn Lôn thôi! NgưỜi khác sợ Tử Ngọc đạo quân, ta cũng không sợ. sau này ngươi còn dám làm bậy bừa bãi, ta cũng không ngại thay mặt sư phụ ngươi thanh trừ môn hộ đó!"

"Ngươi..." Bị Quân Tử Huyền chẳng chút lưu tình vạch trần bộ mặt thật của mình, Diệp Khuynh Tuyết vừa xấu hổ lại vừa giận, đồng thời còn hoảng sợ nhiều hơn, nhưng nàng ta miễn cưỡng trấn định, kiên trì ngụy biện cho mình, "Tiểu muội không rõ sư huynh đang nói gì nữa, lời sư huynh nói như thế, chẳng lẽ còn muốn vu oan cho tiểu muội sao?"

"Ta có vu oán cho ngươi hay không, tự trong lòng ngươi biết" Quân Tử Huyền cười lạnh một cái, lười nhìn nữ nhân giờ còn giả vờ giả nhân giả nghĩa, nói lạnh lùng, "Diệp Khuynh Tuyết, làm người cũng có lúc nên vừa phải thôi, . Đừng vô sỉ quá mức!"

Nữ nhân này đến giờ còn thích diễn trò, thực sự khinh bọn họ đều ngu hết sao? Đến điểm này nàng ta không có tư cách mánh khóe, thì đến cuối cùng Hạ Ngọc không xuất hiện hắn cũng thấy có vấn đề, đoạn hình ảnh trong đá ghi hình kia, hung thủ xuất hiện bên trong thế nào nhìn có vẻ hơi giống Lâm nguyệt, nhưng thân hình lại không phù hợp với Lâm Nguyệt, người trong hình ảnh chỉ ăn mặc giống lâm nguyệt thôi, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, vóc người bên trong cao hơn Lâm Nguyệt chút, cũng đầy hặn hơn, không gầy yếu như Lâm Nguyệt, vóc người như vậy, cju lại Diệp Khuynh tuyết càng phù hợp hơn.

Sau khi nhìn thấy đoạn hình ảnh đó, trong lòng hắn vốn nghi hoặc, lúc ấy sở dĩ không nói ra, thứ nhất là bởi Diệp Khuynh Tuyết là đệ tử Tử Ngọc đạo quân Côn Lôn, mặc dù hắn không thích Diệp Khuynh Tuyết, nhưng vẫn nể mặt mũi chút với Tử Ngọc đạo quân, thứ hai là vì người các phái khác vẫn vẫn ở đây, hắn không muốn các phái khác nhìn Côn Lôn như trò cười.

Hắn vốn định sau khi trở lại tông môn, sẽ vạch trần bộ mặt thật của Diệp Khuynh Tuyết, đến lúc đó chân tướng rõ ràng, dĩ nhiên Lâm Nguyệt sẽ không sao nữa. Ai ngờ, sau đó đột nhiên Bạch trưởng lão ra tay với Lâm Nguyệt, hắn nhất thời không bắt bẻ được, lại khiến Lâm Nguyệt bị thương, mà lúc hắn định ra tay cứu Lâm Nguyệt lại đúng lúc vẫn chậm chân hơn vị thiếu niên này.

Bởi vì vị thiếu niên ấy đột ngột xuất hiện, chuyện sau đó không còn trong tầm khống chế của hắn nữa, chỉ là hắn không muốn nữ nhân Diệp Khuynh Tuyết này bị thương, lại không muốn Lâm Nguyệt tiếp tục ở lại Côn Lôn nữa.

"Quân sư huynh, huynh, sao huynh có thể nói ta như thế? Lâm Nguyệt kia phá hủy mặt ta, còn hại ta bị đám yêu thú truy sát, suýt nữa còn hại ta chết, chẳng lẽ như vậy cũng không tính là mưu hại đồng môn sao? Quân tử huynh, nàng ấy đến cùng có gì tốt chứ? Huynh sao cứ muốn giúp nàng ta thế? Chẳng lẽ huynh cũng coi trọng gương mặt đó tới thế sao?"

Diệp Khuynh Tuyết bị ánh ánh lạnh lùng trào phúng của Quân Tử Huyền làm đau nhói tim, có tử ngọc đạo quân ở đây, người khác thế nào với nàng ta, đều không sao hết, nhưng Quân Tử Huyền lại khác, hẳn là nam nhân nàng ta thích, tại sao hắn có thể dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn nàng ta chứ? Tại sao lại có thể nói những lời như thế với nàng ta chứ?

Diệp Khuynh Tuyết cắn chặt môi dưới, cố nén cơn sôi trào ghen ghét quằn quại trong lòng lại, khàn giọng bảo, "Lâm nguyệt kia cấu kết người ngoài, đả thương Bạch trưởng lão, nhưng điều này Quân sư huynh nhìn rõ nhất, sao lại không nói chứ? So với nàng ta, ta có lỗi gì hả? Ta không nói láo, cũng không vu hãm nàng ta, nàng ta vốn chính là hung thủ mưu hại đồng môn!"

Trên mặt Quân Tử Huyền vẻ mặt vẫn không đổi, hắn cứ lặng nhìn thẳng vào mặt mũi ngập tràn kích động, vặn vẹo dữ tợn của Diệp Khuynh Tuyết, ánh mắt lạnh lùng phảng phất như muốn đâm sâu trong lòng nàng ta vậy, môi mỏng hé mở, rặn ra từng từng từng chữ, "Diệp Khuynh Tuyết, đừng ép ta giết ngươi!"

Trong lòng Diệp Khuynh Tuyết cả kinh, lùi mạnh về sau một bước, có vẻ bị đả kích mạnh, không dám tin nhìn Quân Tử Huyền, nàng ta run rẩy môi, định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một luồng uy áp khó hiểu đột ngột phủ xuống, giọng Tử Ngọc đạo quân lạnh lẽo truyền đến.

"Quân tiểu tử, ngươi định giết ái đồ của bổn tọa sao?"

Thần sắc Quân Tử Huyền không đổi, chậm rãi ngửa đầu nhìn về hướng Tử Ngọc đạo quân, nói lãnh đạm, "Nếu sư thúc không muốn ái đồ đau nhức, tốt nhất là coi nàng ta chặt vào, nếu sau này nàng ta lại tiếp tục ra tay mưu hại đồng môn nữa, quân mỗ tuyệt đối không tha cho nàng ta!"

Bốp!

Truyền âm phù trong tay bị Tử Ngọc đaọ quân bóp thành bột phấn trong nháy mắt, mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nhìn Quân Tử Huyền, tức giận quát lên, "Làm càn! Quân Tử Huyền, ngươi đừng tưởng rằng có Thanh Chân ở đây, bổn tọa cũng không dám động tới nguơi! Nếu ngươi dám động vào một cọng tóc của đồ nhi ta, bổn tọa cũng sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Quân Tử Huyền không nói gì, ánh mắt cứ lạnh tanh nhìn tử Ngọc Đạo quân, đệ tử khác thấy hai người giằng co, câm như hến, rối rít tránh một bên, cả Cổ Tùng sau khi chào Tử Ngọc đọa quân xong cũng né qua một bên.

Trong mắt Tử Ngọc đạo quân lóe lên sát khí, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Quân Tử Huyền nữa, mà đi thẳng tới trước mặt Diệp Khuynh Tuyết, nhíu nhíu mày, nói, "tuyết Nhi, mặt con làm sao thế?"

"Sư phụ..." Diệp Khuynh Tuyết thấy Tử Ngọc đạo quân hỏi, trong nháy mắt lóe lên hận ý, chỉ chợt lóe lên rồi nhanh chóng nước mắt ướt át ngập tràn nhìn Tử Ngọc đạo quân, khóc ròng nói, 'Sư phụ, người cần phải làm chủ cho đề đệ đó, Lâm nguyệt kia mưu hại đồ nhi không thành, còn phá hủy dung mạo đồ nhi coi trọng nhất, hiện giờ đồ nhi thành thế này, người bảo đồ nhi còn tiếp tục sống thế nào được nữa ạ?"

"Lâm Nguyệt ư? Cái đệ tử ngoại môn kia sao? Mặt của con là nó làm bị thương hả?" Sắc mặt Tử Ngọc đạo quân sầm xuống, nói lạnh giọng.

"Là nó, sư phụ, nó chỗ nào cũng nhằm vào đệ tử, tính toán đệ tử, rõ ràng là không cam tâm lần trước bị đệ tử đoạt được vị trí người đứng đầu, nên mới trả thù đệ tử, sư phụ, người hiểu rõ đệ tử nhất, lần này người nhất định phải làm chủ cho đệ tử..."

Diệp Khuynh Tuyết cúi thấp đầu, giọng đầy nức nở rấm rức uất ức, cực kỳ uất ức tới cực điểm, nhưng ở nơi Tử Ngọc đạo quân không thấy, trên mặt nàng ta lại ánh lên dữ tợn, trong mắt nồng nặc hận ý kinh người.

"Tốt, rất tốt!" Nhìn ái đồ uất ức mãi, Tử Ngọc đạo quân giận quá hóa cười, nói, "Dám tính toán đệ tử bổn tọa, thật sự tốt lắm!"

Thấy mình thành công làm tử Ngọc đạo quân tức giận, con ngươi Diệp Khuynh Tuyết khẽ đảo, lại nói, "Sư phụ, Lâm Nguyệt kia chẳng những đả thương đệ tử, còn là hung thủ mưu hại đồng môn, ngoài lần đó ra, nó còn cấu kết người ngoài đả thương Bạch trưởng lão, cả Cổ sư huynh cũng bị người đó đả thương ạ..."

"Hiện giờ Lâm Nguyệt đang ở đâu?" Trong mắt Tử Ngọc đạo quân lóe lên sát khí, hỏi lạnh lùng.

"Nó và người đó trốn rồi ạ, người đó còn nói, từ nay Lâm Nguyệt kia không còn là đệ tử Côn Lôn nữa..." Nghe thấy lời Tử Ngọc đạo quân nói, ánh mắt Diệp khuynh Tuyết chợt lóe lên, nét xấu xí dữ tợn thoáng hiện lên vui mừng, lại bị oán độc thay thế.

Lâm Nguyệt, ngươi muốn trốn sao? Không dễ vậy đâu! Đắc tội sư phụ, dù lên trời hay xuống đất, ngươi cũng đừng mơ sống sót!

Quả nhiên, Diệp Khuynh Tuyết vừa nói xong, đã nghe thấy giọng cười lạnh của Tử Ngọc đạo quân, "Trốn hả? Vậy cũng cần phải xem bổn tọa có đồng ý hay không nưã! Một đệ tử ngoại môn nho nhỏ dám to gan lớn mật làm bậy thế, chẳng những mưu hại đồng môn, còn cấu kết người ngoài làm trưởng lão tông mộn bị thương nặng, quả thật là tội không thể tha! Hôm nay bổn tọa muốn nhìn chút, xem ngươi chạy thoát thế nào khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!"

Nói xong, Tử Ngọc đạo quân tay vừa động, một bình ngọc đột ngột xuất hiện, ông ta đưa bình ngọc cho Diệp Khuynh Tuyết dặn dò, "Tuyết Nhi, đây là ngọc dung đan, trên mặt con bị thương dĩ nhiên sư phụ sẽ tìm đồ để chữa lành cho con, hiện giờ con và đám người Cổ sư huynh trở về tông môn trước, vi sư sẽ đi tóm phản đồ Côn Lôn về!"

"Vâng, sư phụ" Diệp Khuynh Tuyết tiếp nhận đan dược, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ. Mặt nàng còn có thể chữa lành, điều này với nàng ta mà nói, thật sự là tin tức tốt cực kỳ. Nên biết thời gian qua nàng ta coi trọng nhất là sự xinh đẹp của mình, nếu sau này cứ lộ ra bộ mặt xấu xí không trọn vẹn, nàng ta thật sự không chịu đựng nổi.

Nghĩ đến đây, Diệp Khuynh Tuyết lại chợt nghĩ tới dung nhan nghiêng nước nghiêng thành tuyệt sắc kia của Lâm Nguyệt, trong lòng hận ý sôi trào, ghen tị mãi. Nữ nhân kia, nàng ta sớm muộn gì cũng phá hủy gương mặt đó thôi!

Tử Ngọc đạo quân dặn dò Diệp Khuynh tuyết phải dùng đan dược thế nào, cũng mặc kệ Cổ tùng và đệ tử Côn Lôn, trực tiếp bấm niệm pháp quyết, bóng dáng kia trong nháy mắt biến mất.

Bên kia.

Trong tòa cao ốc khổng lồ xa hoa, Lâm Nguyệt nằm yên tĩnh trong giường ngọc ấm áp, Diêm Tinh Vân ngồi bên cạnh, giờ phút này cứ nhìn dịu dàng vào gương mặt thiếu nữ ngủ nhu thuận yên tĩnh.

Lúc Lâm Nguyệt ngủ và thời điểm tỉnh táo khác nhau, cứ việc ngũ quan vẫn tinh xảo tuyệt mỹ như nhau, nhưng trong lúc ngủ say nàng thoạt nhìn có vẻ bớt đi chút lãnh đạm xa cách, mà thêm phần ngoan ngoãn hiền lành hơn.

Lâm Nguyệt ngoan ngoãn hiền lành an tĩnh như thế, khiến hắn rất thích, gần như yêu thích tận xương, hắn không kìm được thò ngón tay ngọc ra nhẹ nhàng vuốt vẻ dung nhan tinh xảo của thiếu nữ, làn da non mềm nhẵn nhụi đầy cảm xúc như thế, tốt đẹp tới mức khiến tim hắn không kìm được run lên nhè nhẹ.

Chậm rãi vuốt ve gò má Lâm Nguyệt, gương mặt tuấn tú tinh xảo như yêu nghiệt của Diêm Tinh Vân khẽ thoáng cười nhẹ. Thật tốt, bé con của hắn lại nhớ tới hắn ở bên, lúc này đây, bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không để cho nàng rời đi, cũng không để cho bất cứ ai làm tổn thương tới nàng...

Nhìn đôi môi đỏ mọng như cánh hoa kia, Diêm Tinh Vân khẽ dùng ngón tay xoa nhẹ, không kìm được cúi đầu xuống hôn nhẹ nhàng.

Hương vị ngọt ngào và hơi thở thơm ngát cùng xúc cảm mềm mại khiến hắn càng thêm thỏa mãn, tận đáy lòng nẩy lên rung động, hắn cố ép cơn xúc động trong lòng muốn nhiều hơn, hôn xong, sau đó ôm lấy người đang ngủ, chậm rãi nhắm đôi mắt tím trong suốt óng ánh lại.

Nơi đây, ôm người ngọc thơm ngát trong lòng, lại tưởng nhớ tới người bên cạnh, Diêm Tinh Vân cảm thấy trong lòng như được lấp đầy, sự buông lỏng và sung sướng khó nói ngập tràn.

Thực ra hắn và nàng gần gũi nhau không nhiều, nhưng trên người nàng cứ như có thứ gì đó cứ liên tục hấp dẫn hắn, vào mười năm trước, thời khắc hắn dẫn nàng về Vạn Bảo Lâu ấy, hắn đã in dấu ấn thuộc về hắn lên người nàng, giờ nhớ lại hành vi lúc còn bé ấy, hắn vẫn không kìm được buồn cười.

Bắt đầu thích nàng từ lúc nào nhỉ? Thực ra hắn cũng không rõ nữa, có lẽ là một lần gặp nhau ở Vạn Bảo Lâu kia, có lẽ là sớm hơn, lúc hắn cứu nàng trở về Vạn Bảo lâu ấy, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Vạn Bảo Lâu cũng không phải đều tốt đẹp như thế, nhưng hắn vẫn nửa đêm tỉnh giấc, lại thường nhớ tới làn môi mềm thơm ngọt khiến người khác mê muội kia, mà mười năm trước, hắn mới mười tuổi, mà nàng mới sáu tuổi, đoạn ký ức lúc nhỏ ấy, là nằm sâu tận đáy lòng hắn, qua nhiều năm như thế, là ký ức tốt đẹp nhất.

Lần đó nàng còn nhỏ, cũng dám giảo hoạt lừa hắn, vì để trừng phạt tên nhóc lừa đảo này, hắn hung hăng cắn nàng một ngụm, hơn nữa còn bá đạo nói cho nàng biết, nàng là thuộc về hắn, ngay lúc đó bé con nhất định là rất sợ đúng không? Vì thế sau này nhìn thấy hắn ở Vân Bảo thì mới tìm mọi cách kháng cự hắn...

Diêm Tinh Vân cúi đầu thở dài, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ ngực, tim, vẫn còn hơi đau nhói, vì nàng lúc đó rất ác. Lúc đó nàng bị ma nhãn của hắn ảnh hưởng tới tâm trí, nhưng chắc nàng cũng hận hắn lắm, nếu không sao lại chẳng chút do dự muốn giết hắn chứ? Thật sự là nữ nhân nhẫn tâm mà...

Diêm Tinh Vân hơi nảy sinh chút ác độc ép chặt lên thân hình mảnh mai mềm mại của Lâm Nguyệt vào trong ngực, mãi cho tới khi người trong lòng hừ khẽ như tiếng mèo con vẻ bất mãn, lúc này hắn mới buông nàng ra.

Nhìn thiếu nữ vẫn ngủ say mà lông mày vẫn cau chặt, hắn cúi đầu nở nụ cười, lồng ngực khỏe mạnh rắn chắc bị chấn động bởi mùi hương thơm ngát. May mắn tất cả mọi thứ đều đã qua, may mắn hắn không buông tay, may mắn hiện giờ bé con cảu hắn lại trở lại cạnh hắn lần nữa...

Nếu như đây thật sự là kiếp nạn của hắn, chỉ cần có nàng ở đây, thì dù trải qua thời gian may mắn, hắn cũng cam lòng.

Cửa phòng đột ngột gõ nhẹ, bên ngoài truyền tới thanh âm Quỷ Ngũ.

"Thiếu chủ, Lạc Thủy Thành nhanh đến, còn nữa, bảo chủ đưa tin đến, bảo ngài lập tức trở về Vân Bảo ngay"

Diêm Tinh Vân tay đột nhiên nắm chặt, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt sầm xuống. Đại ca, huynh ấy đến cùng muốn gì? Huynh ấy đã đồng ý với hắn, sau một năm sẽ làm theo lời huynh ấy nói, phục hạ luân hồi tâm, chẳng lẽ thời gian ngắn một năm huynh ấy cũng không muốn cho hắn sao? Còn trong lòng huynh ấy có tin tưởng đệ đệ như hắn sao?

"Thiếu chủ?" Quỷ Ngũ đợi lâu không thấy trả lời, không kìm được lại gọi một câu.

"Đi Lạc Thủy Thành!" Giọng Diêm Tinh Vân lạnh băng truyền tới.

"Vâng"

Ngũ Quỷ vừa dứt lời, bên ngoài lại lần nữa khôi phục lại yên tĩnh. Đợi Quỷ Ngũ rời đi rồi, Diêm Tinh Vân mới chậm rãi dựa vào trên giường, đôi mắt tím không hề chớp nhìn thẳng vào bộ mặt của thiếu nữ đang ngủ yên tĩnh.

"Bé con, chỉ một năm thôi, ta chỉ có thể ở cùng bé một năm, bé nhất định phải đợi ta đó..."

Cúi người ôm thân hình mềm mại của thiếu nữ, lại ấn một nụ hôn xuống chiếc trán nhẵn bóng của nàng, sau đó thiếu niên mới chậm rãi buông người trong lòng ra, đứng dậy, không chút do dự đi ra khỏi phòng. Trong đại sảnh, rời khỏi phòng, Diêm Tinh Vân mặt lạnh hất nhẹ tay một cái. Trong nháy mắt một màn nước đột nhiên xuất hiện, sau khi ánh sáng tản đi, thân ảnh trong màn nước chậm rãi xoay lại, lạnh nhạt nhìn hắn.

"Đại ca, huynh gọi đệ về Vân Bảo ư?"

"Tinh Vân, hiện giờ đệ đang ở cùng nàng phải không?" Giọng Diêm SÁt lạnh tanh từ màn nước truyền tới, mang theo tia phức tạp khó thấy, "Tinh Vân, đệ nên biết đệ không có tư cách để tùy hứng.."

"Vì sao?" Diêm Tinh Vân nhìn Diêm Sát mặt không đổi trong màn nước, không giận, cũng không phải không cam lòng, chỉ hỏi lạnh lùng, "Vì sao? Đại ca, vì sao không thể là nàng chứ?"

"Không vì sao cả!" Khóe môi Diêm Sát cười lạnh hiện lên cong cong kỳ lạ, nói với giọng lạnh tàn nhẫn, "Đệ nên biết, đệ và hắn là không thể, bất kể nàng ấy có phải là kiếp nạn đời này của đệ không, dù nàng ấy không phải, thì đệ tính sao? Đệ chung quy cũng có ngày trở lại chỗ đó, đến lúc đó đệ có còn là đệ nữa không?"

Gương mặt tuấn tú tinh xảo của Diêm Tinh Vân trong nháy mắt trở nên tái nhợt, thân thể cao ngất hơi lảo đảo, lát sau, mới nhìn thẳng vào Diêm Sát, nói ấp úng, "Đại ca, huynh, huynh cảm thấy "Hắn" thực sự..."

"Nếu chúng ta trở về, "Hắn" cũng sẽ trở về thì thế nào, trong lòng đệ biết rõ còn gì!" Diêm SÁt nhìn gương mặt tái nhợt của Diêm Tinh Vân, hơi không đành lòng, những vẫn hạ quyết tâm, nói thản nhiên, "Tinh Vân, đệ nên biết, bất kể là đệ, hay là ta, chúng ta đều thân bất do kỷ, nếu như đệ cứ tiếp tục khăng khăng như thế, chỉ biết là hại nàng ấy, cũng hại cả đệ..."

Giọng Diêm Sát dần biến mất, hình ảnh trong màn nước cũng tiêu tán theo."Sẽ hại tới nàng sao?" Hai tay Diêm Tinh Vân nắm rất chặt, đôi mắt tím dần trở nên đỏ ngầu, lát sau, khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt thì thầm, "Đại ca, huynh có nghĩ tới không, mặc dù chúng ta thân bất do kỷ, nhưng "hắn" có cảm giác thế không? "Hắn" nếu đã để cho chúng ta trải qua kiếp nạn luân hồi vì hắn, kiếp này sẽ là của ta, cũng là của hắn..."

Hắn sẽ phục hạ tâm luân hồi, sẽ sớm ngày khôi phục lại tu vi, trở lại chỗ đó, nhưng mà nàng, hắn cũng sẽ không buông, ngược lại hắn muốn chình chút xem, xem đoạn kiếp nạn này nhiều chút, "Hắn" đến cùng sẽ thế nào nào?

Cùng lúc đó ở trong phòng, Lâm Nguyệt mở bừng hai mắt ra. Chậm rãi từ trên giường đứng lên, cảm giác linh lực trong cơ thể dồi dào, trên khuôn mặt đẹp như ngọc khẽ thoáng cười tuyệt mỹ. Trúc cơ hậu kỳ!

Lần này bị Bạch trưởng lão làm thương nặng, nhưng lại để nàng phá tan trở ngại trúc cơ trung kỳ, trực tiếp đột phá tu vi lên tới trúc cơ hậu kỳ, thực lực tăng lên một bậc lớn!

Khoảng cách tới Kim Đan kỳ cũng gần, hơn nữa ngày đó, không còn xa, chỉ cần thành công kết Kim Đan, nàng mới thật sự được xem như là tu sĩ cao cấp, ở giới tu chân gió tanh máu lạnh anh lừa tôi gạt, thật không thể ngồi yên!

Kìm nén cơn xúc động trong lòng lại, Lâm Nguyệt lại trở lại trên giường lần nữa, khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục củng cố tu vi. Nhưng còn chưa đợi nàng nhập định, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, ngay sau đó cả tòa cao ốc chấn động kịch liệt trong nháy mắt.

Lâm Nguyệt mở bừng hai mắt ra, nhảy từ trên giường xuống, chưa xong sắc mặt đã tái nhợt, một uy áp khổng lồ đã ùn ùn kéo tới đè nàng xuống, xa xa, truyền đến tiếng Tử Ngọc đạo quân ngập tràn sắc bén tới, "Phản đồ Lâm Nguyệt Côn Lôn, đi nhận chết đi!"

Dưới cơn uy áp khổng lồ, Lâm Nguyệt cảm giác mình như chiếc thuyền con giữa biển trời lồng lộng, không cẩn thận sẽ bị đè ép tới tan xương nát thịt, phảng phất như trong người bị ngàn cân đè nặng, dưới luồng áp đó không thể có lực lượng chống nổi, rốt cuộc nàng không chịu nổi nữa, phun mạnh ra một ngụm máu tươi!

"Bé con!" Diêm Tinh Vân vọt từ ngoài vào, vung tay lên, một luồng sáng đỏ chợt lóe qua, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy áp lực đỡ đi hẳn, ngay sau đó nghe thấy tiếng Diêm Tinh Vân nói, "Là lão già Tử Ngọc đạo quân tới đây, bé ngoan ngoãn ở lại trong này, ta sẽ ra ngoài xua lão đi!"

Nói xong, không đợi Lâm Nguyệt đáp lại, thân ảnh Diêm Tinh Vân liền biến mất hoàn toàn trong phòng

Crypto.com Exchange

Chương (1-235)