Tình rực lửa
← Ch.21 | Ch.23 → |
Huyền Diệp tay chân luống cuống như phát điên, nhất là khi hắn nhìn cặp mắt kia dần dần ảm đạm. Ôm lấy nàng, chưa bao giờ gấp gáp đến Tây Noãn Các như vậy.
Đang lúc lo lắng đến phát run, nữ nhân trong ngực lại khẽ nói đùa: "Thật khó chịu, ta sẽ chết sao?"
Huyền Diệp sắc mặt tối sầm: "Không được nói lung tung!"
Nếu nàng dám chết, hắn cũng muốn kéo nàng từ điện Diêm La trở về!
Máu ở khóe miệng càng chảy càng nhiều, hắn dùng ngón tay thon dài cứng ngắc lau, không ngừng, không ngừng. Hình như đáy lòng đã tan vỡ khiến hắn đau đớn không chịu nổi, cúi đầu trực tiếp bắt môi của nàng.
Thời gian thái y đến muộn hơn bất cứ lúc nào. Tuyết lại bắt đầu rơi. Đường cực kỳ khó đi. Lúc nhóm thái y đến, bộ dáng hoàng đế như muốn chặt đầu bọn họ, cấp bậc lễ nghĩa cũng miễn, trực tiêp bị túm đi. Sau khi kiểm tra mạch tượng mí mắt, vị thái y lập tức quỳ trên mặt đất.
"Hoàng thượng, nương nương bất tỉnh, chảy máu không ngừng là do trúng độc."
"Trúng độc?" Lúc trước điên cuồng lo lắng, đã cực kì tức giận rồi, giờ phút này biết được kết quả, nộ khí trùng thiên.
"Tề Đức Thuận!"
Tề Đức Thuận quỳ xuống: "Nô tài có mặt."
Huyền Diệp tức giận không kềm được nói: "Trong vòng mười ngà tất cả đồ ăn thức uống của Kỵ phi, bất kể cái gì đều phải tra rõ rang cho trẫm, tra được trực tiếp xử tử, vô luận là ai không cần báo cáo!"
Thanh Hoàn vừa rồi còn có thể nói một câu, hiện tại hoàn toàn mất hết ý thức ngất đi. Trên người nàng đã được châm cứu dược hiệu. Nếu không phải đêm qua thái y kịp thời cứu trị chỉ sợ tính mạng không giữ nổi nữa rồi.
Phúc Yên bưng chậu nước rửa mặt tới trước mặt thánh thượng, mặc dù đây không phải là hút máu rắn độc gì đó nhưng long thể an khang là chuyện quốc gia đại sự. Huyền Diệp lau vết máu trên miệng mới vừa rồi hôn, đi tới bên giường, tay vỗ vỗ mặt của nàng.
Linh quang lóe lên, thiếu chút nữa quên mất người này, chỉ bằng vào Thái Y viện sắc thuốc, chỉ sợ vừa chậm lại không nhất định hiệu quả.
Lúc Ngũ Ngung Thanh đến đây, Hoàn nhi vừa uống thuốc xong rồi ngủ, hắn nhìn sắc mặt cùng vết máu, lập tức hiểu.
"Hồi hoàng thượng, độc này cũng không phải là hạ độc đơn giản trong thức ăn. Nó bắt đầu từ một chất độc, sau đó là một loạt thức ăn tương khắc sẽ dẫn đến triệu chứng cả người vô lực ngất xỉu, nghiêm trọng sẽ lập tức tử vong. Châm cứu đêm qua là mấu chốt giữ mạng, nếu không sợ rằng nương nương đã sớm......"
Huyền Diệp đè nén lửa giận tỏa ra trong mắt: "Trong cung này rốt cuộc có bao nhiêu người ác độc, sao lại hại một người vốn chả bao giờ gặp gỡ?! Trẫm đã đủ xa lánh, bỏ mặc nàng, sao vẫn dẫn tới kẻ thù ghen tuông, đố kị!"
Ngũ Ngung Thanh không đánh giá cái gì, chỉ nói: "Độc này nhìn như rối loạn phức tạp, thật ra thì rất đơn giản, tìm đúng thức ăn, rất nhanh sẽ khỏi."
"Cái gì?"
"Hạt dẻ. Trong cung rất ít ăn thứ này nhưng trong kinh thành đầy rẫy, ăn chút là tốt rồi."
Huyền Diệp lập tức phân phó ra ngoài cung mua, càng nhiều càng tốt. Lo lắng cả ngày rốt cuộc cũng được thả lỏng. Đợi nàng sắc mặt từ từ khôi phục như cũ, Ngũ Ngung Thanh theo hắn đến điện đường.
"Ngũ sư phụ, trẫm muốn nói cho Hoàn nhi biết chuyện của phụ thân nàng, chuyện đã đến nước này, trẫm không thể giấu giếm nữa. dien. dan. le. quy. don Bình sinh trẫm bình trải qua sinh tử nhiều, nhưng chỉ có hôm nay hoàn toàn kinh tâm động phách, không thể bình tĩnh được. Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, chỉ sợ trái tim trẫm sẽ không chấp nhận chọn người khác."
Ngũ Ngung Thanh lại gật đầu: "Hoàng thượng nói cũng tốt. Chỉ là nếu là thần, thần nhất định lựa chọn không nói."
Hắn cau mày: "Tại sao?"
"Hồi hoàng thượng, thần thấy Kỵ phi nương nương vài lần, hoàng thượng bảo vệ người rất chặt nên vẫn giữ được vẻ hồn nhiên chân chất, tất cả tâm ý đều trên người Vạn Tuế Gia. Nói ra nàng có thể hiểu được là tốt, nếu không thể hiểu nhất định trong lòng sẽ rối rắm khổ sở, Người yêu hoàng thượng nhưng phụ thân lại là giọt máu thân tình không thể nào dứt bỏ, muốn cùng hoàng thượng sống cả đời nhất định phải quên mất chuyện tang cha, tất cả khổ sở chỉ có thể để ở trong lòng."
Huyền Diệp gật đầu một cái, cô ấy là dạng ánh nắng mặt trời rực rỡ, tại sao có thể chịu đựng chuyện như vậy. Hắn chưa từng nghĩ đến dáng vẻ không vui của nàng, cũng không muốn nàng cả ngày đa sầu đa cảm. Trái tim đè ép lại đè ép, cuối cùng buông tha, muốn gạt thì phải gạt cả đời.
Thanh Hoàn khi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, thân thể tốt lên rồi rất nhiều. Mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt đang đối diện với mắt nàng, khẽ há mồm: "Công tử."
Huyền Diệp ôm lấy nàng nằm ở bả vai nhỏ giọng hỏi: "Hoàn nhi, còn khó chịu không?"
Nàng cảm giác thật vui vẻ, nằm ở trong ngực hắn như vậy, thoải mái không nói nên lời.
"Thật ra thì không phải ta bất tỉnh nhân sự như vậy, thấy ngươi nóng nảy, nhưng mở mắt thế nào cũng không ra."
Hắn cười cười, ôm chặt nàng.
"Hoàn nhi, ngươi đúng là nữ hài tử khả ái nhất trẫm từng gặp. Trẫm là hoàng đế, tự biết tuyệt đối không phải là phu quân tốt người tình tốt. Nhưng ta cũng là Diệp công tử của nàng. dien, dan. le. quy. don Chúng ta đã bái đường thành thân, Diệp công tử sẽ dùng cả đời bảo vệ nàng bình an vui vẻ, vô luận tương lai xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ không cô phụ nàng."
"Không." Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, "Thật ra thì ta sớm muốn nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là Diệp công tử hay là hoàng thượng, dù là tên ăn xin trên đường ta cũng vẫn yêu ngươi, ta chưa từng phân biệt chuyện đó"
Không biết điểm nào đâm trúng phần yếu ớt trong lòng, cả thân thể nghiêng lên người hắn, không ngừng xoa nắn dường như muốn dung hợp nàng vào trong người mình.
"Đau."
"A... Đau chết rồi."
"Không đau."
Nàng nói: "Có đau."
Lúc này Huyền Diệp mới buông tay ra: "Xem ra cũng khỏi bệnh."
Nồi thuốc đã nấu xong, nước đủ ấm, hắn bưng lại, nếm thử.
"Không cần đâu, hiện tại đã khỏe rồi, uống thuốc nữa nhất định sẽ phản tác dụng."
Muỗng thuốc trực tiếp đặt trên môi, nét mặt rốt cuộc nàng có uống hay không.
Nếm thử một ngụm nho nhỏ, lập tức phun ra.
"Cái gì đấy, đắng như vậy."
"Đắng cái gì, trẫm cũng cho đường rồi."
Nàng lắc đầu, chui vào ổ chăn, lại bị lôi ra.
Vẻ mặt đau khổ không biết xấu hổ nói: "Tinh thần ta hiện tại rất phấn chấn, có thể cùng ngươi làm chuyện đó cũng được, uống thứ này để làm gì!"
Huyền Diệp nhất thời như có điều suy nghĩ, cười lên, sau đó dụ dỗ nàng: "Ngoan, ngoan một chút, uống xong chén này buổi tối trẫm sẽ hảo hảo thương ngươi."
"......"
Rốt cuộc đã dùng hết biện pháp, nàng mới uống xong.
Huyền Diệp dằn lòng giúp nàng mặc y phục. Bộ y phục này điểm những bông hoa mai xinh đẹp, màu sắc vô cùng tươi mới, sau khi mặc vào có cảm giác là lạ, giống như càng trẻ tuổi hoạt bát hơn.
"Cái thân xác người này mặc y phục lộng lẫy lên mà cũng chả thành thục hơn gì cả. Thường ngày toàn mặc mấy thứ quần áo màu trắng mộc mạc, chưa bao giờ đáng yêu như bây giờ."
Trong lòng Thanh Hoàn cực kỳ cao hứng, cũng không phải y phục rất đẹp, mà là trên y phục có một cái ngọc bội, lần đầu tiên hắn tặng quà cho nàng nha.
Đúng lúc hai người đi ra ngoài, Nguyên quý nhân vào trong phòng, Tề Đức Thuận bước lên nói: "Hoàng thượng, Nguyên quý nhân cầu kiến, nô tài sợ bên ngoài cảm lạnh nên cho vào phòng chờ."
Nữ nhân này ở bên người, làm gì còn quản được những người khác, mắt còn nhìn chăm chú vào Thanh Hoàn tùy tiện nói: "Nguyên quý nhân có chuyện gì?"
Nguyên quý nhân bưng một mâm hạt dẻ, đều là thành phẩm đã được bóc vỏ sạch sẽ.
"Nô tì nghe Ngũ sư phụ nói Kỵ phi nương nương nhờ vào đó giải độc, đặc biệt bóc sạch đưa tới."
Huyền Diệp nghiêng đầu nhìn nàng một cái: "Để xuống đi. Hoàn nhi, cám ơn nàng ấy đi."
Thanh Hoàn không có một tia hảo cảm nào với Nguyên quý nhân, nhưng hoàng thượng muốn nàng cám ơn, nàng liền mở lòng vui vẻ cám ơn.
Nguyên quý nhân vốn có vài lời muốn nói nhưng có thể thấy hoàng đế không có một chút ý tứ muốn ở lại chút nào, đôi tay bởi vì lột vỏ mà quấn đầy băng gạc cũng không bị nhìn một cái. Nếu không muốn nàng ở nơi này thì nàng cũng trực tiếp quỳ an rồi lui ra.
Thanh Hoàn thấy Nguyên quý nhân rời đi, đi tới cầm một hạt ăn một miếng.
"Ừ, vẫn còn ấm, ăn rất ngon đấy."
Huyền Diệp lấy một nửa còn dư lại trong tay nàng ném vào trong mâm.
"Về sau tất cả mọi thứ cần kiểm tra trước, không được ăn lung tung nữa."
"Không sao, dù sao là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, trên đời này nào có ai hại ta."
"Không được!" Hắn thu hồi nụ cười, đây là chuyện nghiêm túc, không thể lơ là."Trong ngọc bội có gắn một ngân châm rất nhỏ, có thể phát hiện hầu hết các loại độc trên đời."
Nàng cong miệng lên: "A, hoá ra là như vậy."
Nàng còn cho là vật đính ước gì cơ đấy.
Chỉ là Huyền Diệp nhìn ra: "Đúng là không biết nghĩ, thiên hạ này không thiếu vàng bạc châu báu, trẫm tặng cho người khác là để vỗ về, nàng lấy chúng để làm cái gì, không thích những thứ khác à?"
"Ta thích chính là những cái đó."
Ánh mắt hắn khẽ động, Thanh Hoàn lập tức nói: "Ta sao có thể thích những đồ như vậy chứ."
Hắn rất hài lòng gật đầu một cái.
Bởi vì thân thể vẫn chưa hoàn toàn khỏe lại, nàng cũng không nhớ được nhiều. Mỗi ngày trừ việc bị ép ăn hạt dẻ thì cũng không còn việc gì. Nàng cảm giác mình cường tráng như trâu, trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái như trước.
Buổi tối vốn có chút mong đợi nho nhỏ, nhưng hắn nằm ở bên cạnh, chuyện gì cũng không làm.
Cuộc sống êm đẹp, vui vẻ với hắn cuối cùng bị đủ loại hạt dẻ mỗi ngày đưa tới tra tấn phát khóc. Lúc mới ăn, nàng rất thích nhưng bây giờ khẳng định đời này sẽ không bao giờ dám ăn nữa.
Cho nên lúc tối hoàng thượng trở lại nghe cung nữ báo cáo, giả bộ làm tức giận: "Có ăn hay không?"
Mặt nàng uất ức: "Không phải vậy, ta ăn nhưng hơn nhiều, đầu óc quả thật không thể tốt hơn rồi, không bị bệnh gì, kể cả độc tố mấy ngày trước cũng hóa giải hết rồi."
Tay hắn lột vỏ hạt, nhét trong miệng nàng, trực tiếp ra lệnh: "Nhai, nuốt xuống."
Nét mặt vô cùng đau khổ giống như ăn mật đắng, nhai kỹ rồi nuốt xuống.
Tiện tay lấy một hạt nữa, Thanh Hoàn lập tức xoay người chuẩn bị chạy đi, lại bị cánh tay dài ôm ngang lưng, nàng nhanh chóng ngậm chặt miệng giãy giụa.
Huyền Diệp nghiêng người khiến nàng dán vào trước ngực, cúi đầu hôn xuống. Chỉ cảm thấy trong miệng dinh dính, quấn quít một hồi, theo khoang miệng nuốt xuống.
"Tối nay ta hảo hảo thương nàng." Nói xong cánh tay một quải ôm nàng đứng dậy.
Y phục bị cởi sạch, ranh giới cuối cùng cũng không còn. Mới vừa tắm xong, trên người nàng còn có hương hoa hồng nhàn nhạt, hắn nhịn nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng có thể thỏa mãn. Hôn từ bộ ngực mềm mại cho đến chỗ tư mật nhất. Hắn từng có vô số nữ nhân nhưng chưa bao giờ cực kì âu yếu cùng nhiệt tình như vậy. Chuẩn bị đầy đủ, rốt cuộc thẳng tiến đi vào. Trời lạnh như vậy, trên lưng hắn mồ hôi rịn đầy, không ngừng ma sát đụng vào.
"Hoàn nhi, nàng đang run."
Lúc này nàng còn có tâm tình bật cười, thở hổn hển nói: "Công tử, ta hơi mệt rồi."
Cái gì?
Lúc này mới qua bao lâu đã mệt mỏi?
"Đợi chúng ta cùng nhau mệt mỏi."
Khụ khụ, vì giữ vững tình trạng không mệt mỏi, hắn đổi các loại động tác, rốt cuộc cuối cùng Hoàn nhi cũng nằm trên người hắn, báo cáo đã mệt rồi. die. nda. nl. equ. ydo. n Sau đó còn thở nhẹ. Lúc ở trên người của hắn đã không có hơi sức, mái tóc dài tản mạn che kín khuôn mặt hắn.
Một chỗ nào đấy chậm chạp không muốn ra ngoài, thân thể xụi lơ trong lồng ngực hắn không thể động đậy.
"Hoàn nhi, không phải là thường ngày nàng dậy sớm luyện kiếm sao? Sao lại luyện thành trình độ như vậy."
Nàng mở miệng: "Ta luyện kiếm là tăng trưởng võ nghệ, không nghĩ sẽ dùng vào việc này."
Huyền Diệp khàn giọng cười nói: "Xem ra Hoàn nhi luyện kiếm không tinh, sau này vẫn còn cần dậy sớm cố gắng."
"Không cần!" Nàng mệt mỏi nhưng cũng nghe rõ ý tứ trong tiếng lời nói này.
"Không cần cũng được." Hắn tốt bụng nói: "Về sau không cần làm ra vẻ thân thể mạnh khỏe nữa, ngày mai ăn hạt dẻ tiếp."
"Được." Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức lấy lại tinh thần: "Không được."
Nói xong lật người nằm ở bên cạnh hắn nói: "Đừng có bắt nạt ta. Nếu không lần sau ta sẽ ngủ không cởi quần áo."
Hắn thuận thế lật người nhìn nàng: "Ta cứ muốn bắt nạt nàng thì phải làm thế nào?"
Nàng quẫn bách nhìn hắn, bực bội, đột nhiên nghiêng người, đưa chân đến trước ngực hắn: "Đồng thời luyện kiếm, cước pháp không tồi nha."
Huyền Diệp vỗ vỗ đôi chân non mềm của nàng, bắt được đôi môi, nhẹ nhàng hôn hai cái: "Cước pháp không cần luyện, luyện yêu công là được rồi."
** Cước pháp, yêu công: Ý Huyền Diệp là không cần Thanh Hoàn luyện chân, chỉ cần luyện hông để quyến rũ anh ấy, làm tốt chuyện trên giường là được:'>
Một tay kéo hai chân mềm mại trắng như tuyết kia nằm úp xuống giường, đáng chết!
Mới vừa từ trong thân thể ấm áp của nàng đi ra gặp khí lạnh lại căng lên. Ôm thắt lưng nàng, lấy đầy chỗ trống. Nhưng mà hắn không nóng lòng, chậm rãi bắt đầu khởi động. Chỉ là người phía dưới đột nhiên thở gấp, toàn bộ kích thích trên người đều đặt lên một bộ phận, vận động nhanh mạnh lấy đi hết hơi sức toàn thân nàng.
Nàng quả thật tức chết, nàng không phải thoải mái thở dốc được không, là hai tay bị đè, miệng và mũi cũng áp xuống giường nên mới thở như thế có được hay không!
"Chuyện này không vui vẻ chút nào."
Huyền Diệp giữ chặt tay của nàng cười nói: "Không vui cái gì, ta thấy nàng không vui không được ấy."
Nàng muốn cắn cánh tay của hắn, dường như không ổn, lại muốn cắn mu bàn tay, vẫn cảm thấy không ổn, cuối cùng khe khẽ cắn ngón cái, chỗ này không viết chữ, rồi sau đó lật người không để ý tới hắn.
Xem ra thật sự có chút tức giận.
Hắn ôm eo nàng từ phía sau nhẹ nhàng nói: "Hoàn nhi, nàng muốn đứa nhỏ sao?"
Nàng trầm mặc một khắc lắc đầu một cái: "Vẫn là... không nên, ta không thích."
"Tại sao không thích?"
Thanh Hoàn ừ một tiếng suy tư, xoay người hướng về phía hắn: "Ngươi không phải là nói mấy năm nữa sao? Muốn hoãn một chút, bởi vì ta vẫn còn là con nít nha."
Trước ngươi cũng không nói như vậy.
Hắn cúi đầu hôn trán một cái nàng khẽ cười dưới: "Hoàn nhi, nếu như nàng không muốn có con, trẫm sẽ bảo Dận Nhưng nhận nàng làm nương, về sau hắn làm hoàng đế, nàng chính là thái hậu."
Vừa nói xong, Thanh Hoàn đột nhiên nức nở khóc lên, ôm sát nằm ở trong ngực hắn: "Ta không muốn! Ngươi sẽ không chết... Ngươi đi, ta cũng sẽ đi theo ngươi... Ta muốn cùng ngươi ở chung một chỗ."
Với những nữ nhân thỉnh thoảng mua vui hắn có chút phân biệt, nữ nhân này lại mất hồn ôm hắn khóc không ngừng, hoàn toàn không có ngăn lại được. Cuối cùng giống như sợ hãi, ngón tay ôm chặt lưng hắn phát đau.
"Tốt lắm." Hắn lau nhẹ nước mắt trên mặt nàng, "Trẫm cũng không phải già khú, năm sáu chục tuổi, nào có nhanh chết như vậy."
Mũi nàng vì khóc cũng đỏ hồng lên, nói mê sảng: "Ta không muốn người khác, chỉ cần đi cùng với ngươi, cái gì cũng không cần."
Mặc dù kiếm thuật của nàng vô dụng, không dùng được ở đâu nhưng khóc công thì hoàn toàn có thể đi thi thố tài năng. Vốn hai người lăn qua lăn lại đã muộn, vừa khóc đã đến giờ sửu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |