33: Dấy Lên Sóng Gió
← Ch.032 | Ch.034 → |
Khương Mạn cười nói: "Có thể được ngài thích là phúc khí của Nhị Hoàng tử, sau này Nhị Hoàng tử phải nhờ ngài khổ tâm rồi."
Chu Thái hậu khoát tay, "Nhị Hoàng tử ngoan ngoãn như vậy, ta khổ tâm cái gì chứ.
Huống hồ vẫn còn bà vú cùng cung nữ thái giám một bên phục vụ, ta cùng lắm chỉ việc nhìn xem thôi.
Mặc dù Nhị Hoàng tử được nuôi dưỡng bên cạnh ta, nhưng ngươi là mẹ ruột của hắn, sau này nếu muốn đến thăm Nhị Hoàng tử thì lúc nào cũng có thể đến Từ Ninh Cung tìm."
Khương Mạn nghe vậy khó mà che giấu nội tâm kích động, lấy khăn tay lau nước mất nơi khóe mắt, cảm kích nói: "Thiếp cảm ơn Thái hậu nương nương."
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Chu Thái hậu thích Nhị Hoàng tử nên nhìn Khương Mạn cũng thuận mắt hơn, giọng nói ôn tồn trấn an Khương Mạn mấy câu, vừa hỏi mấy chuyện về cuộc sống thường ngày, vú nuôi cung nữ của Nhị Hoàng tử, sau đó mới để cho Khương Mạn rời đi.
Từ Từ Ninh Cung đi ra, Khương Mạn đứng trước cửa cung, quay đầu nhìn nhanh nơi mình vừa bước ra, rồi nghiêng đầu bước nhanh rời đi.
Trở lại Ngọc Phù uyển, cả người Khương Mạn đều không được khỏe, dứt khoát nằm ở trên giường trùm chăn ngủ.
Mà lúc này, chuyện Nhị Hoàng tử được đưa đến Từ Ninh Cung nuôi dưỡng đã dấy lên một tầng sóng gió.
Phản ứng mạnh mẽ nhất có lẽ là Giang Quý phi và Quý Chiêu dung.
Trong Trường Xuân Cung Giang Quý phi đem tất cả đồ sứ trưng bày trong phòng đập hết, sau đó nhẹ nhàng gảy móng tay mình, sắc mặt âm trầm phân phó Hải Đường, "Truyền tin cho thân, ta muốn gặp người."
Mà trong Dục Tú Cung Quý Chiêu dung không thèm để ý đến Đại Hoàng tử đang khóc đến tê tâm liệt phế, nàng một bên lo lắng đi đi lại lại trong phòng, một bên cùng cung nữ thân cận bàn bạc đối sách, "Làm sao bây giờ? Trước đây chẳng phải mẫu thân nói là không cần để ý đến đứa trẻ trong bụng Khương Tài nhân sao? Kết quả thì sao? Bây giờ Hoàng thượng đã trực tiếp đem hắn vào Từ Ninh Cung rồi."
Ở trong Từ Ninh Cung là ai chứ? Đây chính là Thái hậu nương nương a! Trong cung bây giờ không có hoàng hậu, địa vị tôn quý nhất chính là Thái hậu nương nương.
Nhị Hoàng tử được nuôi bên người nàng, thân phận lập tức sẽ có khác biệt.
Hơn nữa từ khi Đại Hoàng tử ra đời đến nay Hoàng thượng chưa từng nhắc tới việc tấn vị cho nàng, giống như đã quên chuyện này vậy, nhưng Khương Tài nhân lại được tấn lên mỹ nhân.
Nếu như Nhị Hoàng tử không được sủng ái thì thôi, nhưng nếu Nhị Hoàng tử được yêu thương, sau này phân vị của Khương Mỹ nhân tuyệt đối không dừng lại ở mỹ nhân.
Khương Mỹ nhân và Nhị Hoàng tử ảnh hưởng lẫn nhau, phân vị của Khương Mỹ nhân càng cao, sự uy hiếp của Nhị Hoàng tử đối với Đại Hoàng tử càng lớn, Nhị Hoàng tử càng được sủng ái, Khương Mỹ nhân càng có khả năng trở thành chướng ngại vật lớn trên con đường thăng vị của nàng.
Thân tín bên người Quý Chiêu dung là người mới được Nội Vụ Phủ phân tới thời gian trước, kêu là Ngọc Châu.
Trên danh nghĩa Ngọc Châu là người do Nội Vụ Phủ phái tới, nhưng thực chất lại là người mà phụ thân của Quý Chiêu dung nghĩ cách đưa vào cung để giúp nàng ta.
Ngọc Châu chờ Quý Chiêu dung xả giận xong, mới khuyên nhủ: "Nương nương tạm thời đừng nóng nảy vội, việc Nhị Hoàng tử được đưa vào Từ Ninh Cung cũng không thể hiện điều gì.
Mặc dù địa vị của Thái hậu nương nương cao quý, nhưng ngài cũng chớ quên, Thái hậu cũng không phải mẹ đẻ của Hoàng thượng, hơn nữa Chu gia bây giờ cũng không còn được Hoàng thượng coi trọng như trước nữa, càng không nói trước đây Hoàng thượng còn từng ban chết cho Chu Hoàng hậu."
Lời của Ngọc Châu làm Quý Chiêu dung an tâm hơn phần nào, nhưng vẫn không đủ để nàng ta buông bỏ hoàn toàn nỗi băn khoăn trong lòng, "Dù sao ta luôn cảm thấy Nhị Hoàng tử còn sống sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự uy hiếp đối với Đại Hoàng tử, ta phải nói cho phụ thân sớm ngày bóp chết hắn mới được."
Ngọc Châu lắc đầu nói, "Nương nương, bây giờ không phải thời điểm tốt để động thủ.
Một đứa bé muốn lớn lên cần có mười mấy năm, trong thời gian này bất cứ điều gì cũng có thể xuất hiện.
Ngài phải tin tưởng rằng gia quyến của ngài chắc chắn sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp đến địa vị của Đại Hoàng tử."
Nói xong Ngọc Châu lại hướng Quý Chiêu dung, "Nương nương, Đại Hoàng tử đã khóc một lúc lâu rồi, không thể để hắn cứ khóc tiếp nữa, sau này ngài còn phải dựa vào Đại Hoàng tử a."
Quý Chiêu dung có chút phiền não mắng một câu, "Khóc, khóc, khóc, cả ngày chỉ biết khóc thôi."
Mặc dù ngoài miệng mắng, nhưng suy nghĩ đến vinh nhục của mình sau này đều dựa vào đứa bé này, nàng vẫn chịu đựng, không kiên nhẫn ôm lấy Đại Hoàng tử mà vỗ về.
Nhưng ở giữa tiếng khóc của Đại Hoàng tử, một chút kiên nhẫn của Quý Chiêu dung rất nhanh liền biến mất không còn chút gì, nàng cau mày đem Đại Hoàng tử ra ngoài giao cho vú nuôi, ném xuống một câu, "Trông chừng nó thật tốt!" Dứt lời liền rời đi.
Vú nuôi nhìn đứa bé đang khóc trong lòng mình, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ôm lấy đứa trẻ ôn nhu dỗ dành.
Khương Mạn cảm giác như mình ngủ thẳng một mạch đến buổi chiều, sau khi tỉnh dậy đưa tay thì sờ một cái, không thấy đứa bé Khương Mạn mới nhớ ra nàng đã đem Nhị Hoàng tử tới Từ Ninh Cung rồi.
Cũng không biết Nhị Hoàng tử có khóc nháo hay không? Khương Mạn thở dài một cái, nằm ngang ở trên giường không muốn đứng lên.
Liễm Thu cùng Vãn Đông hai người lo lắng nhìn nhau một cái, Liễm Thu tiến lên khuyên nhủ, "Chủ tử, ngài cũng đã ngủ hơn nửa ngày rồi, có muốn đứng lên vận động một chút không?"
Khương Mạn lắc đầu, nàng không có tâm trạng.
Liễm Thu lại nói: "Thế chủ tử có đói bụng không? Có muốn ăn điểm tâm hay cái gì khác không?"
Khương Mạn vẫn lắc đầu.
Liễm Thu tiếp tục nói: "Thế ngài có muốn nghe thoại bản không, để nô tỳ đọc cho ngài nghe thoại bản nhé?"
Khương Mạn vẫn lắc đầu.
Liễm Thu có chút thất vọng nhìn Vãn Đông một cái, bày tỏ mình không còn cách nào khác, để cho Vãn Đông lên.
Vãn Đông suy nghĩ một chút, hướng Khương Mạn nói: "Chủ tử, trước kia không phải Nghiêm Thái thái đã nói hết tháng ở cữ liền bắt đầu rèn luyện sao? Hôm nay ngài nên bắt đầu rồi."
Nhìn Khương Mạn vẫn là dáng vẻ không có hứng thú gì, Vãn Đông không ngừng cố gắng nói: "Chủ tử, chẳng lẽ ngài không muốn sớm ngày đón Nhị Hoàng tử về bên cạnh mình hay sao?"
Chỉ có rèn luyện thật tốt, sớm ngày khôi phục vóc người, mới được Hoàng thượng sủng ái, sớm ngày thăng vị lên Cửu tần, đón Nhị Hoàng tử về.
Câu kế tiếp Vãn Đông không có nói, nhưng Khương Mạn một chút liền nghĩ ra, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, gọi Vãn Đông cùng Liễm Thu, "Chải đầu cho ta, ta phải đi tập luyện."
Nhìn cuối cùng Khương Mạn cũng không còn bộ dạng buồn bực không vui, hai người liền thở phào nhẹ nhõm đáp lại, vội vàng tiến lên giúp Khương Mạn chải đầu.
Muốn rèn luyện, Vãn Đông và Liễm Thu cũng không có chải kiểu tóc phức tạp cho Khương Mạn, chỉ đơn giản là búi tóc lên, cũng không có mang thêm đồ trang sức gì.
Sau khi thu thập xong, Khương Mạn liền đem Liễm Thu cùng Vãn Đông đi ra sân.
Trước đây Khương Phù đã dạy Liễm Thu và Vãn Đông vài động tác, khoảng thời gian này cả hai đều sợ mình sẽ quên nên đã luyện tập tương đối thành thục.
Cả ba người luyện tập gần non nửa canh giờ, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng mới dừng động tác, "Tỷ tỷ nói một ngày luyện tầm nửa canh giờ là đủ rồi, hôm nay trước hết cứ thế này đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."
Hai người Liễm Thu Vãn Đông đương nhiên đồng ý.
Khương Mạn hoạt động một phen, tâm trạng không có xấu như trước nữa.
Cảm giác bụng có chút đói nên sau khi được hầu hạ chải đầu rửa mặt xong xuôi, nhìn thức ăn Tiểu Đậu Tử mang về từ thiện phòng mà khẩu vị lớn hẳn ra (1).
(1) Ý là chị tập xong nhìn đồ ăn thấy thèm hơn bình thường, mình ko biết để sao cho mượt nên giữ nguyên convert..
← Ch. 032 | Ch. 034 → |