32: Đến Từ Ninh Cung
← Ch.031 | Ch.033 → |
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, tài tử Khương thị..."
Đọc xong thánh chỉ, Khương Mạn quỳ trên mặt đất trầm mặc giây lát mới tiếp chỉ.
Mặc dù đã sớm biết sau khi Nhị Hoàng tử đầy tháng sẽ phải rời khỏi nàng, nhưng bây giờ khi thật sự đến giờ phút này, nàng vẫn là có chút hoảng sợ luống cuống.
Triệu Toàn Phúc đem thánh chỉ đặt vào tay Khương Mạn, nhìn Khương Mạn sau khi nhận thánh chỉ thì đứng yên một chỗ không nhúc nhích, Triệu Toàn Phúc nhắc nhở, "Khương Mỹ nhân, người xem có phải hay không nên phái người đi thu thập đồ của Nhị Hoàng tử?"
Khương Mạn lấy lại bình tĩnh, hướng Triệu Toàn Phúc cười một tiếng, "Công công nói phải, trước để ta cho người đi thu dọn đồ đạc của Nhị Hoàng tử, phiền công công chờ một chút."
Triệu Toàn Phúc cười cười, nói: "Khương Mỹ nhân khách khí rồi."
Nói là thu dọn đồ của Nhị Hoàng tử, nhưng đồ đạc của bé con đều rất ngay ngắn, cũng chỉ có một ít đồ dùng hàng ngày cần thu dọn.
Hai người Liễm Thu cùng Vãn Đông rất nhanh đã thu thập xong, trước đó Nội Vụ Phủ có phái người đưa tới một nhóm người phục vụ Nhị Hoàng tử, nhưng đều bị Khương Mạn cho về hết, bây giờ bên người Nhị Hoàng tử cũng chỉ có một vú nuôi là Tần thị.
Khương Mạn gọi Tần thị vào trong điện, cùng Tần thị nói qua một lần chuyện Nhị Hoàng tử phải dọn sang Từ Ninh Cung, nói: "Ngươi là vú nuôi ta tự mình chọn cho Nhị Hoàng tử, ta đem Nhị Hoàng tử cho ngươi chăm sóc là bởi ta tin tưởng ngươi.
Ta hy vọng ngươi đừng phụ lòng tin của ta, sau này vẫn sẽ tận tâm chăm nom cho Nhị Hoàng tử.
Ngươi phải biết tất cả tài sản tính mạng của ngươi đều buộc chặt trên người Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử sống tốt ngươi mới có thể sống tốt, ngộ nhỡ hắn xảy ra chuyện gì, những người khác có lẽ có thể tránh được một kiếp, nhưng ngươi là vú nuôi của Nhị Hoàng tử, nhất định khó thoát khỏi cái chết."
Nhìn Tần thị một cái, Khương Mạn dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Còn thân nhân của ngươi, ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta sẽ cho người trông chừng.
Chỉ cần chăm sóc tốt Nhị Hoàng tử, ta đảm bảo người nhà ngươi sẽ bình an vô sự."
Khương Mạn nói lời này không phải muốn lấy người nhà uy hiếp Tần thị, chỉ sợ có người tính kế dùng người gây khó dễ cho thân nhân nàng ta, khiến nàng ta đắn đo.
Tần thị quỳ xuống đất hướng Khương Mạn dập đầu một cái, nói: "Mỗi điều người nói nô tỳ đều hiểu rõ, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực chăm sóc Nhị Hoàng tử, tuyệt đối không để Nhị Hoàng tử phải chịu bất cứ thiệt thòi gì."
"Có lời này của ngươi ta cũng an tâm hơn." Khương Mạn nói: "Chỉ cần ngươi hết lòng chăm sóc Nhị Hoàng tử ta sẽ không bạc đãi ngươi, chờ Nhị Hoàng tử lớn, hắn nhất định cũng sẽ nhớ ngươi đã đối tốt với hắn mà kính trọng ngươi."
Nhắc nhở Tần thị xong, Khương Mạn lại thưởng cho Tần thị một thất vải vóc, một đôi vòng ngọc cùng một đôi trâm.
Dùng hành động thực tế nói cho Tần thị mình thật sự sẽ không bạc đãi nàng, người khác có thể cho thứ gì nàng cũng có thể, hơn nữa những thứ nàng ban còn có thể danh chính ngôn thuận mà dùng, không cần thấp thỏm lo sợ.
Cứ thế, nếu có người muốn dùng tiền mua chuộc Tần thị thì nàng cũng sẽ không động tâm.
Lúc này, Vãn Đông qua để nhắc nhở, "Chủ tử, không còn thời gian nữa rồi, nếu còn kéo dài nữa sợ người ngoài sẽ suy nghĩ nhiều." Nếu để người ngoài nghĩ là chủ tử cố ý kéo dài thời gian, không muốn đưa Nhị Hoàng tử đi Từ Ninh Cung sẽ không hay.
Khương Mạn thở dài một tiếng, nói: "Vậy thì ôm Nhị Hoàng tử đi ra đi."
Nhị Hoàng tử được quấn trong cái bọc màu vàng bế ra, quả nhiên như lời Lưu bà tử đã nói rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng phau, cái miệng nhỏ đỏ au, mũi rất cao, mắt hắn nhìn giống phụ hoàng, là một đôi mắt dài đào hoa.
Nhìn một chút, nước mắt Khương Mạn bắt đầu rơi.
Gạt đi giọt nước mắt, Khương Mạn hướng về phía Nhị Hoàng tử ôn nhu nói: "Giác nhi, nương nhất định sẽ sớm mang con trở lại bên cạnh nương."
Theo thánh chỉ cùng đưa tới, tên Nhị Hoàng tử được đặt là Cảnh Minh Giác.
Âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Hoàng tử một cái, Khương Mạn chờ biểu cảm trên mặt mình tự nhiên hơn chút rồi mới ôm Nhị Hoàng tử ra ngoài.
"Khương Mỹ nhân." Triệu Toàn Phúc tiến đến đón, nói: "Người đã thu thập xong hết chưa?"
"Để công công chờ lâu rồi, đã thu dọn xong hết." Nói xong Khương Mạn lại không đem Nhị Hoàng tử giao cho Tần thị, suy nghĩ một chút, nàng mở miệng nói: "Ta muốn tự mình đưa Nhị Hoàng tử tới Từ Ninh Cung, không biết Triệu Công công có thể tạo điều kiện chút không?"
Triệu Toàn Phúc cười nói: "Cái này thì có vấn đề gì chứ, Khương Mỹ nhân đi cùng ta la được."
Khương Mạn uốn gối cảm ơn Triệu Công công, "Vậy thì cảm ơn Triệu Công công."
Triệu Toàn Phúc vội vàng khoát tay, "Ta không nhận nổi lời cảm tạ của Khương Mỹ nhân đâu, cái này vốn là điều mà Hoàng thượng đã giao phó."
Ngay sau đó Khương Mạn liền hướng đến Càn Ninh Cung thi lễ một cái, mới ôm Nhị Hoàng tử đi theo đoàn người Triệu Toàn Phúc đi đến Từ Ninh Cung.
Ngọc Phù uyển cách Từ Ninh Cung không tính là quá xa, nhưng cũng không coi là gần.
Đi được nửa đường, Tần thị đi lên ngỏ ý muốn ôm Nhị Hoàng tử thay Khương Mạn nhưng nàng không đồng ý, đám người Liễm Thu cùng Vãn Đông biết tâm tư của Khương Mạn, cũng không đi lên mà để Khương Mạn tự mình ôm lấy Nhị Hoàng tử một đười từ Ngọc Phù uyển đến Từ Ninh Cung.
Đại Cung nữ Lưu Huỳnh của Từ Ninh Cung nhìn thấy đoàn người Khương Mạn xa xa liền tiến lên đón, hướng Khương Mạn chào một cái, cười nói: "Thái hậu nương nương từ khi biết được Hoàng thượng nói đem Nhị Hoàng tử đến Từ Ninh Cung vẫn luôn mong ngóng, xem ra lúc này đã có thể gặp rồi, các người mau theo ta vào trong diện kiến Thái hậu nương nương đi."
Khương Mạn cũng không biết tên Lưu Huỳnh, nhưng biết đây là cung nữ rất có mặt mũi bên người Thái hậu, cũng không dám thờ ơ, hướng Lưu Huỳnh gật đầu một cái, cười nói: "Làm phiền cô nương."
Khương Mạn theo Lưu Huỳnh và nội điện nơi Thái hậu ở, trong điện chỉ có Chu Thái hậu, Tô ma ma, cùng một Đại Cung nữ khác tên Khanh Nguyệt.
Khương Mạn đi vào giữa điện, ôm Nhị Hoàng tử quỳ xuống, "Thiếp thân Khương thị ra mắt Thái hậu nương nương, nương nương kim an."
Thái hậu nương nương để người đỡ nàng dậy, cười nói: "Nào, chớ đa lễ, ngươi ôm trong ngực chính là Nhị Hoàng tử đúng không, mau ôm tới cho ai gia nhìn một chút."
"Vâng." Khương Mạn đáp một tiếng, ôm Nhị Hoàng tử đi tới ben người Thái hậu, đem hắn đặt vào tay Chu Thái hậu.
Đại Công chúa lúc nhỏ Thái hậu ôm không ít, cho nên lúc nàng ôm hài tử tư thế rất nhuần nhuyễn.
Ngày thường Nhị Hoàng tử trừ phi đói hoặc đại tiện mới khóc nháo mấy tiếng, bình thường không bao giờ quậy phá.
Vào lúc này đang nằm trong lòng Thái hậu cũng vậy, Thái hậu đùa giỡn hắn, hắn liền nhìn chằm chằm vào Phật châu trên cổ tay nàng, cũng không khóc nháo.
"Thật là một đứa trẻ ngoan." Đứa trẻ dáng dấp đẹp, nhìn qua lại rất ngoan ai mà không thích.
Chu Thái hậu ở cái tuổi này lại không có bất kỳ lực chống cự nào, vốn cũng là bởi vì ý của Vĩnh An đế cùng việc cân nhắc mọi mặt nàng mới đồng ý nuôi dưỡng Nhị Hoàng tử, nhưng vào lúc này khi nhìn thấy Nhị Hoàng tử, nàng đã thật sự thích hắn.
Tô ma ma nhìn Thái hậu ôm Nhị Hoàng tử hồi lâu, sợ nàng mệt mỏi, muốn ôm Nhị Hoàng tử để tay nàng được nghỉ ngơi một chút nhưng lại bị từ chối, lắc đầu nói: "Ta không mệt, để ta ôm một lúc nữa."
Chu Tháu hậu vừa nói vừa chuyển hướng sang Khương Mạn, nói: "Đứa bé hiểu chuyện thế này thật hiếm thấy, cùng Đại Công chúa lúc nhỏ một chút cũng không giống nhau.
Đại Công chúa hồi ấy rất quậy, không có việc gì cũng phải khóc mấy tiếng, thế nào cũng phải lăn lộn đến khi người ngã ngựa đổ mới thôi.".
← Ch. 031 | Ch. 033 → |