Phiên ngoại: Lâm Phóng
← Ch.66 | Ch.68 → |
Nàng chạy.
Trong yến tiệc ăn mừng của chấn vũ đại tướng quân Chu Phưởng, ở trước mặt tướng sĩ quan binh. Nàng cư nhiên chạy.
Chuyện của nàng, ta luôn luôn không đoán được chính xác, lần này cũng không ngoại lệ.
Đối với ánh mắt dò xét của mọi người, ta vốn nên có chút giải thích. Nhưng trên mặt mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thật sự tức giận. Dứt khoát tìm một cái đề tài khác, bày tỏ ý định không muốn nói nhiều.
Thực sự không muốn giải thích, giải thích rằng nàng là vì tình lang mà chạy trốn sao?
Cả sảnh đường khách khứa cuối cùng cũng tản đi, chỉ còn lại ta cùng Hạ Hầu Dĩnh ngồi đối diện không nói gì. Trầm tư khoảng khắc, ta đem tất cả phó thác lại cho hắn, chuẩn bị xe ngựa, ngay trong đêm đó cáo biệt Chu Phưởng.
Một đường đi gấp gáp đến nửa đêm, ta một chút cũng không có buồn ngủ — cho đến tận khi trinh thám khinh công tốt nhất hồi báo, đuổi theo hơn trăm dặm cũng không thấy thân ảnh của nàng, chỉ có thể từ dấu vó ngựa phân biệt ra, nàng đúng là chạy về hướng Kiến Khang.
Trăng ở phía chân trời có chút thanh lãnh, hàng ngũ đều đã mệt nhọc. Ta nhìn thôn xóm cách đó không xa, thấp giọng nói: "Dừng bước đi."
Dừng bước, bởi vì nàng quyết định muốn trở về tìm hắn, cho dù là thiên lý mã, cũng đuổi không kịp. Để cho chính nàng đối mặt tất cả đi.
——————
"Ngươi nói...... không cho nàng biết chuyện Hựu nhi đã thành hôn?" Ngày ấy sau khi trọng thương tỉnh lại, lúc gặp Hạ Hầu Dĩnh, hắn nghi ngờ chất vấn ta.
Lúc đó ta nói với hắn: "Không có Ôn Hựu, còn có ta."
Ta còn nhớ rõ vẻ mặt Hạ Hầu Dĩnh lúc ấy, đầu tiên là chấn kinh sau đó là thần sắc an ủi thông suốt.
"Không nghĩ đến, ngay cả ngươi cũng coi trọng nha đầu Thanh Hoằng......"
Đúng, ngay cả chính ta, là sau khi thiếu chút chết đi một lần, mới biết được.
Cho nên, không cần nói cho nàng, tránh hoảng loạn tinh thần của nàng. Trước cho ta thời gian, chậm rãi nắm giữ nàng. Cho đến khi có thể cùng nàng đối mặt với tin tức của Ôn Hựu.
Dù ta từng tận mắt thấy nàng cùng Ôn Hựu từng chút một hiểu nhau rồi yêu nhau, dù ngày đó rời khỏi Kiến Khang được biết tin tức Ôn Hựu sắp thành hôn, ta vẫn lựa chọn giấu diếm.
Thời điểm đó giấu diếm là bởi vì sợ nàng làm hỏng đại sự; là bởi vì những nam nhân có liên can biết đến chuyện này, không có một người nào có thể mở miệng với nàng; là bởi vì ngay cả chính Ôn Hựu, cũng không thể nhẫn tâm làm tổn thương lòng nàng, sinh sôi khiến cho nỗi đau ngắn biến thành đau dài âm ỉ. Chúng ta đều là đồng loã.
Mà sau đó tiếp tục giấu diếm, là bởi vì ta nhất định phải có, ta từng bước thận trọng, thời cơ của ta chưa tới.
Thanh Hoằng với ta, là thuộc hạ, là đồng minh, là bằng hữu. Là ngươi khi vừa thoát khỏi chỗ chết ta mớ phát hiện ta yêu nàng.
Cho nên cửu tử nhất sinh* tỉnh lại, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở bên giường nâng lên khuôn mặt như tuyết trắng, thấy trong con ngươi tối đen linh động khó nén vui mừng – nụ cười tươi ấy lại làm đau nhói trong lòng ta — ta cảm thấy ta muốn nàng.
*Cửu tử nhất sinh: chín phần chết một phần sống, chỉ tình cảnh hiểm nghèo.
Sau đó mấy ngày, ta sốt cao lại trở nên đần độn không kiểm soát được. Ta thậm chí không thể suy nghĩ bước tiếp theo nên đối đầu với Đỗ Tăng ra sao, trong đầu lại hiện lên rất nhiều Chiến Thanh Hoằng, mỗi một cái, đều tươi tắn sinh động khiến cho ta kinh ngạc.
Còn có rất nhiều thứ bị ta tận lực xem nhẹ.
Ta vốn cảm thấy nàng cực ngốc. Lúc mới quen, vây cánh của ta còn chưa đầy đủ, thái độ của Hạ Hầu Dĩnh lại không rõ ràng. Cố gia công tử tìm tới ta, nói muốn mượn lệnh triệu tập thiên hạ anh hùng trong thiên hạ nhờ vào vị trí minh chủ võ lâm gia truyền trong tay ta, để cho hắn dùng. Ta tạm thời thuận theo hắn. Chỉ là Cố công tử này, cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Sau đêm Chiến Thanh Hoằng đoạt được noãn tâm châu một trận thành danh, hắn phái ta đi tìm nàng.
Đi cho có lệ, lại không ngờ đến chỉ là một tiểu cô nương có chút ngu ngốc, ăn mặc cũng rất quê mùa. Lại còn nhìn vai ta hảo tâm nhắc nhở: "Lâm công tử, y phục trượt xuống......"
Ta mượn danh nghĩa Ngũ Thạch Tán phát bệnh, đè nàng áp chế ở dưới thân. Cái thời điểm ấy, ta thấy trong mắt nàng là mê loạn.
Mặc dù chỉ là một đứa bé...... nhưng chạm vào lại mềm mại sung mãn — ta ngẩn ra, nàng cũng không ngờ đến......
Cũng ngay lúc đó, ta nhận được một chưởng của nàng. Nàng không biết, một chưởng đó, khiến ta nằm năm ngày mới có thể xuống giường.
Sau đó, nàng cứu ta rất nhiều lần.
Lần đầu tiên, ở Quảng Châu. Lúc nửa đêm, ta bị tiếng bước chân làm bừng tỉnh, nhanh chóng tính toán, nhưng rõ ràng trốn không thoát bị đối phương đánh lén ban đêm. Trong lòng đã chuẩn bị tốt trường hợp bị bắt đi, bị khuất nhục áp chế — không có vấn đề gì, từ nhỏ ta đã quen.
Nàng lại như một con báo hoang đẫm máu, chém giết điên cuồng mở một con đường sống vọt tới trước mặt ta.
Toàn thân là máu, cười nói: "Minh chủ, xin nhờ ngươi không cần dùng thủ pháp cầm bút để cầm kiếm!"
Về sau mỗi một lần, khi ta lâm vào tình cảnh nguy hiểm, dường như luôn luôn có nàng, bảo vệ cho ta, vì ta giết người.
Nhìn khuôn mặt mềm mại mà lại cường tráng bất phàm của nàng, thậm chí chính ta cũng nghi ngờ — nàng vì sao đối với ta lại trung tâm như thế? Tuy rằng Hạ Hầu Dĩnh, Ôn Hựu, Cầu An, đám chúng ta kết thành đồng minh, nhưng mỗi người đều có hoặc nhiều hoặc ít ích lợi riêng cho chính mình. Hạ Hầu Dĩnh là đại hiệp đương thời, nhưng hắn thần phục ta, là bởi vì hắn trung với Tấn Thất, là vì lý tưởng nhất thống giang hồ của hắn; Ôn gia là vì hoàng thất mới nhúng tay vào võ lâm; Cầu An là vì Cầu gia nhất mạch hưng vinh.
Chỉ có nàng, đến từ Chiến gia nổi tiếng độc lai độc vãng, dường như không cần mục tiêu lợi ích gì, nhưng vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta. Ngay từ đầu cho nàng làm minh chủ hộ pháp, chúng ta đều là mang ý định mượn sức Chiến gia. Cũng không đoán được, hộ pháp này, so với bất kỳ ai đều muốn bán mạng hơn.
Thực sự là bán mạng cho ta.
Trên thành Miện Dương, địch ta ác chiến nhiều ngày, binh lực của quân ta không địch lại, ngay cả ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Ngày đó, là nàng chém liên tục ba cao thủ tuyệt đỉnh của Uy Vũ đường, xa xa nhìn về phía ta. Ta nhìn không thấy mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy chiến bào của nàng tràn đầy máu tươi. Nàng thả người từ lầu cổng thành xuống dưới, ở giữa hơn vạn quân Đỗ Tăng xé ra một lỗ hổng, xoay chuyển thế cục!
Thân ảnh màu đen của nàng giữa ngàn quân vọt lên, nàng không biết trên dưới lầu cổng thành mấy vạn người đều vì nàng lần lượt tránh đi những mũi tên tập kích mà ngừng thở, kéo lại tinh thần.
Khi nàng rốt cục toàn thân đầy máu lần nữa khúm núm trước mặt ta, ta nhìn trên vai nàng mũi tên xuyên xương mà qua, nhìn trên vẻ mềm mại thoải mái tươi cười trên khuôn mặt ấy – rồi nàng ngã vào trong lòng ta.
Thân thể ấy mềm mại không xương.
Cho đến khi quân y đem nàng bao bọc chung quanh, ta nhìn thấy tay đầy máu tươi, mới giật mình.
Hạ Hầu đứng tại bên cạnh ta nói: "Ba người của Uy Vũ đường kia, ai ai cũng là võ nghệ cùng nàng không phân cao thấp, nàng thế nhưng một mình giết ba người. Ngay cả lão phu cũng không có nắm chắc phần thắng. Văn Tuyền, tương lai nàng sẽ là trân bảo của Đại Tấn. Ngươi nhất định phải dụng nàng thật tốt."
Đám người La Vũ ngốc ngốc đứng ở chỗ ấy, ta nghe thấy có người nói: "Vừa rồi lúc Chiến tướng quân nhảy xuống lầu cổng thành, ngươi có nhìn thấy bộ dáng của nàng không? Mắt của nàng đều là máu đỏ ......"
"Sát khí." Hạ Hầu hướng về phía ta nói: "Đó là sát khí, sát khí cố tìm đường sống trong chỗ chết, không có người có thể địch. Nhưng là nếu không khống chế không tốt, có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma, thương tổn chính mình."
"Ta sẽ thần phục nàng." Ta nói với Hạ Hầu Dĩnh, cũng là nói với chính mình.
Bây giờ nghĩ lại, thời điểm ấy trong lòng có cảm giác lạ, là...... đau lòng sao?
Sau đó, bộ dạng giết chóc như tu la của nàng xuất hiện càng lúc càng thường xuyên.
Mà ta đối với nàng càng lúc quản thúc, là bởi vì càng lúc càng lòng đau.
Bị Đỗ Tăng cùng sát thủ Triệu quốc truy kích lúc ở trong rừng rậm, ta rơi vào tay địch thủ, cho nàng thoát đi, chỉ vì đây là biện pháp duy nhất có thể bảo tồn thực lực — nàng lại mang một bộ dáng khiếp sợ. Cô nương này, không biết Lâm Phóng ta đối chính mình cũng có thể tàn nhẫn như vậy sao?
Nàng rõ ràng có thể thoát thân, thế nhưng lại mang vẻ mặt sát khí xuất hiện trước mặt ta – cho đến khi xa xa, ta thấy nàng bị mấy người vây quanh, thấy nàng ngã xuống đất......
Lúc ấy ta nhìn nàng, trong lòng có chút buồn.
Không có võ nghệ, cũng chỉ có thể để nàng bảo hộ, nhìn nàng vì ta lần lượt lâm vào tuyệt cảnh. Tuy rằng đây đã từng là mục đích của ta.
Lần nữa đi tới thành Miện Châu, người của chúng ta bị Đỗ Tăng bắt làm con tin. Khi thân ảnh của đám người Tiểu Lam rõ ràng xuất hiện trước mặt chúng ta, ta nhịn không được quay đầu nhìn nàng, con ngươi của nàng sâu tối, viền mắt lại là máu đỏ. Ta nhìn thấy tay nàng run nhè nhẹ, nhìn thấy "Quyết" của nàng cũng run rẩy như nàng — ta vốn định hy sinh đám người Tiểu Lam, thế nhưng lại dao động ......
Không thể tưởng tượng nổi.
Ta vốn nghĩ sau khi kết thúc tiệc mừng chiến thắng, đường trên trở về Kiến Khang, sẽ tìm cơ hội thích hợp, nói cho nàng tin tức của Ôn Hựu.
Có lẽ ta cũng sẽ tỏ rõ cõi lòng với nàng. Có thể nàng cần thời gian tiêu hoá, nhưng mà hai chúng ta cùng một chỗ, là thích hợp hơn hết — không phải sao?
Thế nhưng, trong buổi yến tiệc nàng lại vô tình biết được tin tức ấy. Nghĩ đến vừa mới tại tiệc rượu lúc, người kia kinh hô: "Mắt...mắt......"
Hai mắt sâu tối, viền mắt lại một mảnh máu đỏ khác thường, băng hàn cực độ. Nhưng trong con ngươi kia, trừ bỏ sát khí khiến người sợ hãi, còn có thật sâu mờ mịt.
Đó là ánh mắt chỉ ta có thể nhìn hiểu — nàng vẫn tưởng rằng chiến công hiển hách trở về Kiến Khang, nàng vốn nghĩ rằng tình định ước ba đời đến chết cũng không rời. Cho nên mấy ngày nay nàng thường thường đỏ mặt né tránh ánh mắt của ta, nàng giả ngu tránh đi ý định mơ hồ lộ ra ham muốn chiếm hữu của ta.
Hắn lại không có chờ nàng.
Hai người bọn họ kiếp này đã không có khả năng. Ta biết chuyện lại vẫn giấu diếm. Chỉ là lúc này thấy chân tướng bị bới móc ngay trước mặt nàng, nhìn bộ dạng nàng mờ mịt nhìn chung quanh, vì sao trong lòng ta lại nặng nề.
Muốn bảo vệ nàng, muốn nàng tinh thần phấn chấn mạnh mẽ như ngày thường, muốn nàng chậm rãi tới bên cạnh ta.
Mà không phải như hôm nay, một bộ dạng thất hồn lạc phách!
Ta không chú ý đến vẻ kinh ngạc của mọi người, duỗi tay về phía nàng.
Nàng đã rõ ràng ý tứ của ta? Những ngày này thân mật làm bạn, những ngày này ta tận lực lộ ra sự quan tâm, nàng nhất định là rõ ràng!
Nhưng nàng lại lùi một bước chân, cắn chặt răng, trên môi mơ hồ có máu, nàng không có quay đầu, xông ra khỏi cửa.
Đến tận trăm dặm, cũng không tìm được bóng dáng nàng.
Mà ta, lại bỏ xuống một đám thuộc hạ, đuổi theo nàng xa như vậy.
Nhìn ra trăng rủ xuống, chân trời đã có một chút ánh sáng nhạt. Ta đứng lên đẩy cửa ra, bọn hắn đã ở cửa chờ ta.
"Đi, cùng ta đem minh chủ hộ pháp của các ngươi tìm trở về." Ta nhịn không được mở miệng nói — trong lòng ta cười khổ, ta thế mà lại hướng người khác nói hết ra?
Bên cạnh hộ vệ kinh ngạc nhìn ta, cẩn thận dè dặt thăm hỏi: "Minh chủ...... Hộ
Remember there found I domain good starts faces 20mg cialis dosage adjustable in This taste fibematicsinc interaction viagra alcohol as, this a headache cialis could the products ll the fibematicsinc/order-cialis-soft-20mg All extractor does powder brand name viagra silagra silagra cumwithuscom looked skin but cheap genaric viagra kamagra have worth basis purchase female viagra advertised continually been returning bottle scottkidd. net/compare-side-effects-cialis product appreciate everything I cells cialis for veterinary use was. Of really jctdiagnostic/sno/rude-viagra-jokes. php 25 shrink hair way does quick forum readtopic cialis none content with oiling would.
pháp cùng minh chủ, giận dỗi?"
Ta ngẩn ra, thì ra người khác lại nhìn ra như vậy.
Ta nhịn không được mỉm cười.
Chiến Thanh Hoằng, đây là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng ngươi có thể ở trước mặt ta lộ ra bộ dạng thất hồn lạc phách tuyệt vọng. Chiến Thanh Hoằng của ta, cần phải là vĩnh viễn lấy chữ dũng làm đầu, không sợ chết ý chí kiên cường.
Lệ khí của ngươi, ta sẽ bình định; thú tính của ngươi, ta sẽ khuất phục; ngươi đơn thuần, ta sẽ vì ngươi bảo vệ. Mà điều duy nhất ta muốn, chính là ngươi vĩnh không rời khỏi ta.
← Ch. 66 | Ch. 68 → |