Côn ninh
← Ch.47 | Ch.49 → |
Khi nàng nhắc đến danh tự của ta, ngữ khí rõ ràng nặng thêm mấy phần. Ta thấy được, trong mắt nàng, tràn đầy hận ý cùng tức giận.
Lâm Phóng, sư phụ cùng các tướng sĩ có liên can đều đứng dậy, đi đến khoảng trống trong phòng, hướng về công chúa quỳ xuống. Ta vẫn không nhúc nhích, Hoắc Dương bên cạnh cũng không nhúc nhích, ngay cả La Vũ tuy rằng liên can nhưng lại không rõ nguyên do, vẫn đứng im tại chỗ.
Muốn ta, hướng về phía nàng quỳ xuống?
Ta nhìn hướng công chúa, trên gương mặt thanh lệ của nàng, đôi mắt đẹp dường như đang muốn phóng hỏa, ghen tị oán hận không chút che lấp. Lúc này, trên mặt nàng cũng tăng thêm mấy phần thần sắc khinh miệt chán ghét, đôi tay nâng thánh chỉ nhìn ta.
Lẳng lặng hùng hổ doạ người.
Ta nhìn bốn phía, trừ ba người chúng ta, tất cả quan viên, thậm chí ngay cả Ôn Hựu cũng đã quỳ xuống.
Nữ tử này, nàng gặp may mắn, hàng vạn hàng nghìn người chỉ cần nàng muốn là có thể sủng ái. Nhưng nàng lại đoạt Ôn Hựu, ngay trước mặt ta, không che đậy cắt đứt tình cảm của ta cùng hắn.
Chợt thấy có chút khác thường, ta hơi hơi nghiêng đầu, một ánh mắt lợi hại bình tĩnh nhìn ta.
Lâm Phóng.
Tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng ta hiểu được hắn muốn nói cái gì. Ta nghiêng đầu, chỉ thấy vẻ mặt Hoắc Dương không bình tĩnh, La Vũ cũng có chút mờ mịt, mắt ngó ta cùng Hoắc Dương.
Lâm Phóng là nói: Ngươi muốn bọn hắn, chôn cùng ngươi sao?
"To gan! Vì sao không quỳ!" Có một tên hoạn quan giọng lanh lảnh khiển trách, trong mắt công chúa chậm rãi hiện lên thần sắc đắc ý.
Ta từ sau chiếc kỷ trà đi ra, chậm rãi quỳ xuống bên người Lâm Phóng, nghe thấy bên cạnh Hoắc Dương thầm mắng một tiếng.
"Bản cung còn cho rằng Chiến Thanh Hoằng có gì bất mãn? Định kháng chỉ sao?" Giọng nói công chúa vang lên trên đỉnh đầu ta. Ta cúi thấp đầu, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xem thường của nàng.
Một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy tay phải ta. Gân xanh trên cánh tay trắng nõn như muốn rách da mà ra, bỗng nhiên khiến ta nghĩ đến cái chết.
"Chỉ là một nữ tử bần hàn, hừ!" Công chúa cười lạnh, tuyên đọc nội dung thánh chỉ.
Trong thánh chỉ hoàng đế khen ngợi chúng ta có công lớn, tiền thưởng hàng nghìn lượng bạc, còn phong cho chúng ta quan chức. Phong Lâm Phóng làm uy vũ minh chủ, đại khái là muốn để hắn làm người phát ngôn của hoàng gia trong võ lâm.
Cuối cùng, Lâm Phóng nâng hai tay tiếp lấy thánh chỉ, thản nhiên nói: "Thảo dân tạ ơn."
Giọng nói Ôn Hựu vang lên: "Thánh chỉ đã tuyên, mọi người cũng mệt mỏi rồi, hôm nay đến đây liền kết thúc thôi!"
Ta ngẩng đầu, thấy công chúa cắn môi nhìn Ôn Hựu, Ôn Hựu lại không nhìn nàng, ánh mắt đạm đạm nhìn phía trước.
Chưa bao lâu mà một Ôn Hựu dịu dàng, anh tuấn, lòng ôm chí lớn anh dũng khí khái, cũng bắt đầu có thần sắc nhạt nhẽo như vậy?
Ta hướng về Lâm Phóng nói: "Minh chủ, chiến trận xong rồi, ta cũng không phải tướng quân, ta đi, ta muốn rời khỏi võ lâm."
Lâm Phóng đột nhiên quay đầu nhìn ta, đôi tay nắm lấy ta bỗng nhiên siết chặt lại. Ta hơi dùng lực liền dễ dàng giãy thoát. Không đợi người khác mở miệng, liền sử dụng khinh công, chạy ra khỏi phủ công chúa.
——————–
Đêm đã khuya, ta đẩy ra cửa phòng, lò sưởi bên trong phòng khiến ta có cảm giác chính mình một thân lạnh lẽo. Tiểu Lam đang ngồi ở dưới đèn thêu thùa, ngẩng đầu thấy ta, liền đem đồ nhét lung tung vào trong bao, mặt lộ vẻ thích thú: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta có thể đi tìm lão gia cùng phu nhân?"
Ta gật gật đầu: "Tiểu Lam, em phải tạm thời tách khỏi Lục sư đệ, thực sự bỏ được sao?"
Tiểu Lam rất có khí thế vỗ vỗ ngực: "Tiểu thư, em há lại là người trọng sắc khinh bạn sao!? Huống hồ cô không phải đã nói chỉ là tạm chia tay thôi sao?"
Ta đúng là đã nói qua, là nói lúc trước khi rời khỏi Kiến Khang.
Tiểu Lam lấy ra một lá thư, để ở trên bàn: "Tiểu thư, đi thôi!"
Ta tiếp lấy một bao đồ trên tay nàng, phủ thêm một lớp áo khoác đen, xoay người ra khỏi cửa.
Đêm cực kỳ thanh lãnh. Tuyết đọng chưa tan, bên trên chỉ có dấu chân của hai người.
Chúng ta từ chuồng ngựa dẫn hai con tuấn mã, bước vào trong bóng đêm.
Sau khi trở lại Kiến Khang, ta nhận được tin cha mẹ đang tại quận Côn Ninh ở Dương Châu. Kỳ thật mấy ngày nay, ta bỗng thấy nhớ cha mẹ. Bước chân vào giang hồ hai năm qua, không có một ngày không nhúng đến tinh phong huyết vũ. Bây giờ đôi tay của ta đã dính đầy máu tươi.
Trong thư cha nói: "Ngươi đã ở bên ngoài hai năm, đến lúc nên trở về Chiến gia rồi, chính thức tiếp quản vị trí chưởng môn."
Kỳ thật ta nghĩ, bọn họ là đã đoán được biến cố của ta.
Hai chúng ta đi được vài dặm, đến cửa thành đông của Kiến Khang. Lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập phía sau.
Một giọng nói xem thường vang lên: "Làm sư phụ, thế nhưng lại nghĩ bỏ đồ nhi sao?"
Ta cùng Tiểu Lam ngơ ngác nhìn nhau, Hoắc Dương gấp gáp ghìm lại cương ngựa ngừng trước mặt chúng ta.
"Hoắc Dương, ta muốn rút lui, ngươi vẫn có thể ở trong võ lâm làm nên đại nghiệp." Ta chân thành nói.
Tuy rằng bóng đêm rất tối, ta lại vẫn có thể thấy rõ ràng Hoắc Dương trừng ta một cái, nói: "Ngu ngốc."
Thấy chúng ta sửng sốt, hắn không bình tĩnh đáp: "Ta vẫn nhớ được ta là bái nhập làm môn hạ Chiến gia, không phải Lâm gia, hay Hạ Hầu gia."
"Nhưng......" Tiểu Lam khó xử nói: "Lão gia không thích ngươi."
Hoắc Dương nhìn Tiểu Lam: "Ta cũng không thích hắn." Lại nhìn hướng ta: "Thừa lời nhiều như vậy, có đi hay không?"
——————
Chỉ chớp mắt, mùa xuân đã đến.
Lâm Hải, quận Côn Ninh, lúc này băng tuyết bắt đầu tan, ngọn núi xanh mơn mởn, một màu rực rỡ. Cha dứt khoát mua một đại trạch ở trong thành, dường như là ý tứ an cư lạc nghiệp tại nơi này.
Nói là để ta trở về lĩnh trách nhiệm chưởng môn, kỳ thật lại không có nhiều chuyện. Một tháng qua, cả ngày ta cùng Tiểu Lam, Hoắc Dương nhàn rỗi ở trong nhà, cứ thế đi qua một mùa đông.
Nhiều ngày trước, ta đã bỏ kiếm dùng đao.
Đây đúng là giai đoạn thống khổ, đặc biệt người bồi luyện cho ta lại là Hoắc Dương, hắn hiện nay trong bảng võ lâm đao phổ là đao khách xếp hạng thứ ba.
Đao không giống kiếm, đao chú trọng đến độ sắc bén cùng lực đạo còn kiếm lại thiên về tốc độ cùng sự linh hoạt. Phương hướng cùng lực đạo khống chế đao đối với ta mà nói, so kiếm càng khó khăn hơn gấp bội.
Mấy ngày đầu, ta cùng Hoắc Dương ở trong đình viện luyện đao, bị bắt nạt vô cùng. Hoắc Dương ngoài mặt không nói một tiếng, nhưng hành vi lại cực kỳ tiểu nhân đắc chí, sau khi thắng ta liên tiếp mười chiêu, đổi tay dùng đao, đem thanh đao của ta hất ra, ép ta quỳ rạp trên mặt đất.
Cha ở một bên nhìn hai ngày, không tỏ vẻ gì. Đi qua bảy tám ngày, lại có môn hạ Chiến gia động chủ đêm khuya cầu kiến, một hán tử khoảng bốn mươi tuổi, lặng yên không một tiếng động đem bọc màu đen sau lưng dâng lên.
Mẹ "Ồ" một tiếng, hỏi: "Cái gì đó?"
Cha vỗ vỗ bờ vai mẹ, liếc nhìn ta.
Ta đi lên trước, tiếp nhận lấy bọc đồ. Khăn vải màu đen không tiếng động trượt xuống, lộ ra một thanh đao màu đen. Vỏ đao là màu đen, điêu khắc hình rắn. Nặng trình trịch, ta tuy không hiểu đao, nhưng qua chuôi đao, lại có thể cảm nhận được một dòng khí ấm áp.
Quyết là lạnh buốt. Đao này lại ấm nóng.
"Đao này, tên là Đế Lưu." Người đưa đao trầm giọng nói.
Rút đao ra khỏi vỏ, ta chấn động. Thân đao sáng trắng, là thép tốt nhất luyện trăm năm chế tạo. Ẩn có sắc đỏ sậm, như vết máu.
Trong lòng lại có chút đau xót? Đế Lưu, Đế Lưu......
"Đao này từng giết chóc rất nhiều, vốn nghĩ là ngươi không dùng được..." Cha nâng mẹ dậy: "Dùng cho tốt đi. Đây là thiên hạ đệ nhất đao khách hai mươi năm trước thất bại nên tặng cho ta."
Ta ngạc nhiên nói: "Sao hắn thất bại mà ngay cả đao cũng phải tặng lại cho phụ thân?"
Bước chân cha dừng một chút, hừ một tiếng nói: "Như thế nào? Hoài nghi năng lực của cha ngươi?"
Ta lập tức hiểu ý, lúc còn trẻ cha ta đại náo võ lâm khí phách phi phàm nhưng vẫn không được xếp vào bảng xếp hạng năm người đứng đầu, lai lịch của đao này, nhất định ẩn dấu một đoạn âm mưu quỷ kế của cha thời niên thiếu.
Thế là cầm lấy đao, một cước đá văng ra cửa phòng Hoắc Dương, kéo hắn dậy.
Qua mười hiệp, ta vẫn thất bại đúng như dự đoán. Nhưng cho đến tận khi ta nghênh ngang rời đi, Hoắc Dương vẫn mang một bộ dạng khao khát nhìn Đế Lưu của ta.
Thật dễ chịu!
Luyện đến mười ngày, ta vẫn đấu không lại hắn, nhưng đao này sử dụng lại càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Một ngày ở trong phòng.
"Tiểu thư, kiếm này xử lý thế nào?" Tiểu Lam nâng Quyết, cười nói: "Không bằng bán đi."
Ta ngắm Đế Lưu, vẫn không ngẩng đầu lên nói: "Mang đi, càng xa càng tốt, dù sao cũng là danh kiếm thượng cổ."
Tiểu Lam lưu luyến không rời để xuống, lại nói: "Nghe nói một tháng này tất cả môn phái trong giang hồ, đều đến Kiến Khang bái kiến Lâm minh chủ."
Ta gật gật đầu, chuyện này chỉ là sớm hay muộn. Giang Đông vốn đã sớm được định, triều đình lại chính thức nâng đỡ phía sau, cộng thêm uy danh hiển hách của Lâm Phóng, môn phái lớn nhỏ đều không còn không thể chần chờ hay có lựa chọn nào khác.
"Tiểu thư, sau này chúng ta định thế nào?" Tiểu Lam than thở: "Đi qua những ngày tinh phong huyết vũ trước đây, lại thấy bây giờ thật nhàm chán!"
Ta nhịn không được nhíu mày nhìn nàng: "Tinh phong huyết vũ? Có nói như vậy cũng nên là bổn tiểu thư ta nói chứ?" Cho nên nửa đêm lúc tỉnh lại, có lúc sẽ thấy thi thể ngã xuống, nhìn thấy hai tay đầy máu tươi.
"Loảng xoảng –"
Chúng ta nghiêng đầu nhìn lại, Hoắc Dương luôn luôn quái gở thế nhưng lại phá cửa mà vào, giương mắt nhìn ta: "Ai! Lâm Phóng tới."
"Loảng xoảng –" Đế Lưu tôn quý vô cùng bị ta lỡ tay làm rơi trên mặt đất, hai mắt Hoắc Dương trợn tròn, lắc mình đến bên cạnh ta, thân thủ như điện nhưng vẫn không kịp bắt được, chỉ là oán hận nhặt Đế Lưu lên, hung hăng trừng ta.
Ta đoạt lại Đế Lưu, lao ra khỏi cửa, đi được mấy bước chân, dừng lại, xoay người.
"A Dương, hắn tới làm cái gì?"
"Không biết — hắn cùng cha ngươi đã ở trong thư phòng nói chuyện một canh giờ rồi."
Hoắc Dương đánh giá ta một phen: "Ta nói, ngươi không định đổi y phục sao?"
Ta cúi đầu, thấy chính mình đang mặc một bộ đồ bông thật lớn – trang phục này là của đầu bếp nữ, mẹ đã lệnh người làm cho nàng một bộ mới, bộ này cũ nhưng sắc đỏ khiến cho ta cảm thấy ấm áp nên dùng làm vỏ ốc cho mình.
Mà bên trong lớp vải bông, là đồ lót. Đúng rồi, vừa nãy Hoắc Dương là phá cửa mà vào.
Thế là ta liền một cước đá hắn ra khỏi cửa.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |