(26) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân
← Ch.165 | Ch.167 → |
Editor: Nhan
Khúc Yên lại tới phủ đốc quân một lần nữa.
Lần này dĩ nhiên không phải lấy thân phận vị hôn thê cũ.
Cô giả bộ hiếu kỳ, nhìn chung quanh, đánh giá phủ đệ to lớn.
"Chúng ta đến thư phòng." Mạc Bắc Đình mang cô lên lầu hai.
"Chẳng lẽ không phải đến phòng ngủ sao?" Khúc Yên mỉm cười, chế nhạo hắn, "Khí thế của đốc quân hôm nay cứ như là muốn ăn tôi ấy."
"Không phải đúng ý cô sao?" Mạc Bắc Đình hỏi lại.
Hai người đến thư phòng, Khúc Yên kỳ thực đã tới một lần, quen thói ngồi xuống chiếc ghế trước bàn sách.
Cô miễn cưỡng tựa trên ghế, ngửa mặt nhìn nam nhân vừa anh tuấn lại lạnh lùng, chậm rãi nói: "Tôi đoán đốc quân không mời tôi tới nói chuyện yêu đương nhỉ."
Mạc Bắc Đình đi ra phía sau bàn đọc sách, lấy ra một bao thuốc lá từ trong ngăn kéo, rút một điếu ra đốt.
Hắn dựa vào bên cạnh bàn, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, thờ ơ hít vài hơi, dập tắt trên gạt tàn, không nhanh không chậm nói: "Cô rất thông minh."
"Sau đó thì sao?" Khúc Yên nháy mắt sáng như sao, chờ hắn nói tiếp...
"Người thông minh thì không nên ở trước mặt tôi chơi mánh khóe."
Mạc Bắc Đình hơi hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống, "Tôi không phủ nhận cô đã giúp tôi, tôi cũng sẽ không keo kiệt cho cô thù lao. Nhưng điều kiện tiên quyết là cô khai báo thân phận thật sự của cô, bằng không, đừng trách tôi dùng thủ đoạn."
"Thân phận quan trọng như vậy sao?"
Khúc Yên ngồi trên ghế, hắn lại đứng, hai người chênh lệch chiều cao rất lớn.
Cô ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng, "Đốc quân thích dùng thân phận để phán đoán tính cách của một người như thế sao?"
"Đừng vòng vo với tôi." Mạc Bắc Đình nâng cằm cô lên.
Phấn trên mặt cô rất trắng, không khó để nhận ra là cố ý.
Dường như cô đang cố giấu diếm thân phận của mình.
"Kỳ thực thân phận của tôi cũng không phải bí mật không thể nói." Khúc Yên đẩy tay hắn ra, đứng dậy.
Hai người vốn đã rất gần, cô vừa đứng lên liền đụng vào lồng ngực hắn.
Mạc Bắc Đình đưa tay đỡ hông cô, hạ mắt nhìn cô: "Vậy cô nói cho tôi biết tên thật của cô là gì? Tôi không tin cô tên là Mạc Yên Yên."
"Tôi là......" Khúc Yên nghĩ, tôi nói ra ngài lại càng không tin.
Cô không lộ dấu vết đưa tay đụng thứ gì đó trên bàn, giá bút bị đổ, bút máy lăn xuống mặt đất.
"Ai nha, xin lỗi, đụng đổ đồ của ngài rồi." Cô thuận thế đổi chủ đề, khom người ngồi xuống nhặt bút máy.
Hôm nay cô mặc sườn xám xinh đẹp bó sát người, khẽ cong thân, chỗ xẻ tà lộ ra da thịt trắng nõn.
Dáng nguyên chủ rất đẹp, chỉ là bị làn da ngăm đen cùng váy vải thô vừa dày vừa nặng che mất.
Gần đây Khúc Yên dưỡng da rất hiệu quả, lại ăn nhiều hơn một chút, dáng người mỹ lệ, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ, nên lớn thì lớn.
Mạc Bắc Đình híp mắt, bất động thanh sắc nhìn động tác của cô.
Cô muốn dùng sắc để dụ hắn?
Khúc Yên khom người nhặt bút máy lên, đứng thẳng người, nhìn thấy ánh mắt Mạc Bắc Đình liền biết hắn lại hoài nghi.
"Đốc quân có phải đang nghĩ tôi định dùng sắc dụ ngài không?" Cô cong môi nở nụ cười chọc tức hắn, "Đốc quân đã mong đợi như vậy mà tôi còn không làm thì quá có lỗi với ngài rồi."
Ngón tay cô tinh tế vuốt bút máy, tới gần ngực hắn, dùng ngòi bút nhẹ nhàng xẹt qua cằm, hướng xuống dưới, hầu kết, ngực, phần bụng......
Cô dừng bên trên thắt lưng hắn, ngước mắt, tinh nghịch cười nói, "Chỗ đốc quân mong đợi là đây sao? Có cần tôi xuống sâu hơn nữa không?"
← Ch. 165 | Ch. 167 → |