← Ch.058 | Ch.060 → |
Dung Yên nhìn thấy cô ấy quỳ chính mình, sắc mặt cô càng khó coi hơn nữa.
"Được rồi, đừng dập đầu nữa, nếu như đã là mẹ của con bé, cho dù cô có phải chịu đau khổ như thế nào đi nữa, đứa trẻ này cũng vô tội mà, là một người mẹ, cô có nghĩa vụ phải bảo vệ con bé, làm mẹ thì phải trở nên mạnh mẽ, cô chưa từng nghe điều này sao?"
Nói xong mấy lời này, Dung Yên lập tức rời đi.
Về phần chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cô cũng không rõ ràng, cũng không nên tùy tiện nói bậy bạ.
Chen qua đám đông, cô trở lại bên cạnh bà thím xa lạ kia.
"Cảm ơn thím!"
Bà thím lập tức trả lại xe đạp cho cô, cảnh tượng lúc nãy, cho dù bà ấy đứng ở đây thì cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
"Cô gái, cháu thực sự rất giỏi đó."
Dung Yên mỉm cười, cô cũng không nói thêm gì, sau đó dắt xe đạp rời đi.
Cô rời đi khiến rất nhiều người ngoái nhìn.
Nhưng mà, chuyện ở đây vẫn chưa kết thúc.
Tôn Mỹ và đứa trẻ vừa thoát c. h. ế. t trong gang tấc, cô ấy vẫn chưa kịp hỏi tên ân nhân cứu mạng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng rời đi.
Không đợi cô ấy hoàn hồn, mẹ chồng đã xông đến kéo tóc cô ấy.
"Tao g. i. ế. c c. h. ế. t mày, con tiện nhân này, tao đánh c. h. ế. t mày, con Tang Môn Tinh này... Mày dám đốt nhà..."
Tôn Mỹ là người suýt c. h. ế. t một lần, lần này cô ấy không sợ mẹ chồng chút nào, trở tay đánh ngược lại bà ta, "Cái gì mà tôi đốt nhà chứ? Rõ ràng là bà già c. h. ế. t tiệt như bà lấy lửa từ bếp lò đem ra ngoài đốt đống củi kia..."
Lúc đó cô ấy quá tuyệt vọng, không muốn sống nữa, cho nên đã bế con gái lên lầu có ý định đợi chết.
Chỉ là khi lửa đã cháy to, cô ấy muốn hối hận cũng đã muộn rồi.
Mọi người nghe thấy mẹ chồng nàng dâu ẩu đả, hai người bọn họ đều cho rằng đối phương phóng hỏa.
Điều này thực sự khác với chân tướng mà bọn họ nghe thấy lúc trước.
Dung Yên không quan tâm chuyện ở đây, một người, nếu như không tự mình đứng lên thì người khác có cứu trăm ngàn lần cũng vô ích.
Cô đạp xe đến đồn cảnh sát.
"Chào anh, tôi muốn báo án..."
Đồng chí tiếp đón người dân ở đồn cảnh sát nhìn thấy khuôn mặt đầy tro đen của Dung Yên, bị dọa giật cả mình, cô ấy lao ra từ trong đám cháy sao? Chẳng lẽ là gia đình mới bị cháy lúc nãy?
Bọn họ nghe nói bên đó có hỏa hoạn, lúc nãy có người vội vàng chạy qua đó rồi.
"Đồng chí, cô muốn báo án gì?"
Dung Yên cũng không phí lời, lập tức nói rõ ràng có trật tự chuyện mình là người của đại đội Tần gia, sau đó bị thanh niên trí thức Cố Lan hãm hại...
Cảnh Sát tiếp đón rất coi trong chuyện này, "Được rồi, chúng ta làm ghi chép ở đây trước đi, lát nữa chúng tôi sẽ đến đại đội Tần gia."
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Dung Yên liền ký tên vào.
"Đồng chí, vậy tôi về trước đây."
"Được, lát nữa chúng tôi sẽ đến đó, sẽ không để người tốt nào chịu oan ức, cũng sẽ không tha cho bất kỳ người xấu nào." Đồng chí Cảnh Sát vô cùng nghiêm túc nói.
Dung Yên rất hài lòng.
Người phụ nữ Cố Lan này, chính là thủ phạm thực sự đã g. i. ế. c c. h. ế. t nguyên chủ.
Vì vậy, cô tuyệt đối không cho phép người phụ nữ này nhảy nhót trước mặt mình.
Bước ra khỏi văn phòng, Dung Yên đi xe đạp rời khỏi cổng đồn cảnh sát.
Điều cô không để ý chính là... một cảnh sát tình cờ nhìn thấy cô đang đi xe đạp, vẻ mặt ngạc nhiên.
Viên cảnh sát kia tên Lâm Quân, anh ấy vừa đi xử lý hiện trường vụ cháy của căn nhà kia về.
Cho dù anh ấy đến hơi muộn, nhưng anh ấy vẫn nhìn thấy hình ảnh Dung Yên nhảy từ tầng hai xuống, cứu được hai mẹ con kia, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lâm Quân.
Chỉ là người này sau khi cứu người đã rời đi, thậm chí còn không nói ra tên của mình, đây chính là người đại nghĩa chân chính, làm việc tốt không để lại tên tuổi.
Không ngờ cô gái này lại xuất hiện ở đồn cảnh sát.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Quân bước nhanh vào trong văn phòng.
"Tiểu Vương, cô gái vừa nãy đến đây làm gì thế?"
Người nhân viên ghi chép tên Tiểu Vương kia liếc nhìn Lâm Quân một cái, vẻ mặt kỳ quái mà nói: "Đến chỗ chúng ta thì có thể làm gì chứ? Đương nhiên là báo án rồi."
Người dân bây giờ sẽ không đến đây ngồi chơi lúc rảnh rỗi đâu... Bọn họ không dám.
"Cô ấy báo án gì vậy?" Vẻ mặt của Lâm Quân nghiêm túc hơn nhiều.
Tiểu Vương lập tức đưa cho anh ấy bản ghi chép còn chưa cất đi, sau đó nói ngắn gọn về chuyện này.
Lâm Quân nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc hơn trước: "Cậu có biết cô gái vừa rồi đã làm gì không?"
Tiểu Vương bị vẻ mặt của Lâm Quân làm cho lạc hướng, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cậu ấy cũng trở nên nghiêm túc.
"Cô ấy đã làm gì?"
"Cô gái kia một mình xông vào căn nhà đang cháy rồi lên tầng hai, cứu hai mẹ con bị mắc kẹt ở tầng hai, cô ấy đã làm một việc tốt mà không để lại tên, không ngờ cô ấy lại đến đây, nếu như có người hãm hại cô ấy như vậy thì chúng ta không được để người tốt chịu ấm ức được, không được để người xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, dung túng điều tồi tệ làm xấu bầu không khí xã hội, không để cô gái tốt bụng này phải buồn lòng hay thất vọng.
Tiểu Vương có chút choáng váng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cậu ấy tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Lâm Quân.
Cậu ấy chỉ hiểu một điều.
Đó chính là cô gái tên Dung Yên vừa rồi là một người tốt.
"Tôi sẽ tiếp nhận vụ án này, bây giờ tôi sẽ đến đại đội Tần gia." Lâm Quân nói xong liền bước ra ngoài.
Sau khi phản ứng lại, Tiểu Vương vội vàng nói: "Vậy tôi đi cùng anh."
Cả bộ phận bọn họ cũng chỉ có một chiếc xe cấp trên đưa xuống mà thôi.
Lâm Quân ngồi vào ghế lái, Tiểu Vương nhanh chóng mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Đương nhiên bọn họ cũng không xa lạ gì với đại đội Tần gia...
Dung Yên không biết chuyện này, lúc này cô đang đạp xe ra khỏi huyện.
Sau đó cô nhìn thấy một bóng người ngồi ở ven đường cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên, nếu như cô nhìn không lầm thì người phụ nữ đó chính là Từ Khả.
Người phụ nữ này vậy mà lại ở đây một mình, còn Diệp Duật đâu rồi?
Cùng lúc đó, Từ Khả cũng nhìn thấy Dung Yên.
Người vốn đang vô cùng mệt mỏi, lập tức lấy lại tinh thần, cô ta nhanh chóng đứng dậy, đứng giữa đường ngăn Dung Yên lại.
Dung Yên nhìn thấy động tác của cô ta, khóe miệng nhếch lên, tự mình tìm chết, vậy thì đừng trách cô.
"Dung Yên, dừng lại cho tôi." Từ Khả nhìn thấy người càng lúc càng đến gần, cô ta có chút sợ hãi.
Cô ta vô cùng lo sợ người phụ nữ điên này sẽ bất chấp tất cả tông vào mình, cho nên đôi mắt cô ta luôn cảnh giác.
Dung Yên vẫn thản nhiên đạp xe đạp, cho đến khi đến gần— cũng chính là bánh trước của xe đạp chạm tới chân Từ Khả, cô mới bóp phanh để dừng lại.
Cô chống một chân xuống đất, nhướng mày nhìn người sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch trước mắt.
"Sao vậy, chặn tôi ở đây sao?"
Từ Khả còn chưa thể bình tĩnh lại được, lúc nãy cô ta xém chút nữa bị con tiện nhân Dung Yên này đ. â. m chết.
Lúc này, nghe thấy lời nói của Dung Yên, cơn tức giận kìm nén trong lòng cô ta cũng bộc phát ra ngoài.
Giọng nói sắc bén: "Dung Yên, có phải cô đến đồn cảnh sát rồi không?"
Dung Yên:...
IQ của người phụ nữ này thật đáng lo ngại.
Đúng thật là không đánh đã khai mà.
Khóe miệng Dung Yên nhếch lên:"Sợ hãi sao?"
Sắc mặt Từ Khả càng thêm khó coi:"Tôi, tôi có gì phải sợ? Nhưng cô không nên nói mà không giữ lời..."
Dung Yên thần thái lạnh lùng: "Nói không giữ lời sao? Đối với người có tâm địa độc ác giống như cô, cần giữ chữ tín làm gì chứ?"
"Cô..." Từ Khả vừa giật mình vừa tức giận, cô ta bây giờ đã hoàn toàn chắc chắn con tiện nhân này đã đến đồn cảnh sát.
Sự tuyệt vọng và sợ hãi khiến cô ta nảy sinh những suy nghĩ xấu xa.
Nếu như cô ta không thể sống tốt nữa, vậy thì cô ta cũng phải khiến con tiện nhân này không được c. h. ế. t tử tế.
Lúc Từ Khả giơ tay ra muốn đẩy chiếc xe đạp, bỗng có tiếng còi ô tô vang lên.
← Ch. 058 | Ch. 060 → |