Vay nóng Homecredit

Truyện:Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi - Chương 10

Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi
Trọn bộ 11 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Kiều Kiều chạy nhanh về nhà, vọt thẳng vào trong phòng ngủ, ngã xuống giường, vùi cả đầu trong chăn mềm không nhúc nhích.

Một bóng người cao lớn lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh cô, yên lặng đợi vài phút những vẫn không thấy cô có động tĩnh gì.

Ánh mắt của Tiêu Trung Kiếm lơ đãng liếc thấy lọ thuốc để ở trên mặt tủ đầu giường, nắp lọ bị mở bung ra, mấy viên thuốc màu trắng rơi tán loạn xung quanh.

Anh giật mình kinh hãi.

Chẳng lẽ......

"Kiều Kiều!" Tiêu Trung Kiếm vội vàng túm lấy Kiều Kiều lật lại, không để cho cô kịp có phản ứng gì đã chọc tay vào móc cổ họng muốn cô nôn ra.

"Mau nôn ra đi." Thấy mãi mà vẫn chưa nôn, Tiêu Trung Kiếm vòng ra phía sau ôm lấy cả người cô, dùng sức móc mạnh.

"Ọe......" Kiều Kiều cảm thấy trong dạ dày của mình có cái gì cũng đều bị lôi ra hết, "Đừng làm vậy nữa...... khó chịu quá.... ."

"Em mau nôn hết ra! Sao em lại ngu ngốc như vậy? Mới bị nói có mấy câu đã thuốc ngủ tự sát. Đúng là hết thuốc chữa, em có thể đánh anh, mắng anh cả ngày cũng được, tại sao lại trốn tránh bằng cách này?"

"Em...... không có...... Ọe......" Không chống lại được sự ép buộc của Tiêu Trung Kiếm, cuối cùng tất cả những thứ chưa kịp tiêu hóa hay đang tiêu hóa dở của Kiều Kiều cũng đều bị lôi ra hết.

Chết mất!

Tiêu Trung Kiếm tập trung nhìn chăm chú, trong "đống" cô ói ra không có những viên thuốc trắng như anh vẫn nghĩ, mà nổi bật nhất là có ——

"Kẹo à?"

Kiều Kiều nhân lúc này thoát khỏi ngực anh, xoa xoa cái bụng, lớn tiếng nói: "Chứ còn gì nữa, mới ăn được có một cái."

Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh súc miệng. Tiêu Trung Kiếm chạy theo sau, ngập ngừng hỏi: "Vậy không phải...... lọ thuốc kia......"

"Đồng nghiệp của em nói loại vitamin này rất tốt nên em nhờ cô ấy mua cho một lọ."

"Em.... . không phải muốn tự sát?"

"Anh còn chưa chết thì đừng mơ em làm trò dại dột."

Kiều Kiều tức tối, lê chân về phòng ngủ, vừa đi vừa giận dỗi nói. Lời vừa thốt ra, cô đã bị anh kéo vào trong ngực. Tiêu Trung Kiếm ôm cô thật chặt, thiếu chút nữa khiến cô không thở nổi.

"Anh cứ nghĩ mình sẽ mất em." Làm anh hốt hoảng suýt lên cơn đau tim.

"Vừa nãy anh sắp giết em luôn rồi đấy." Cô ói đến mức dạ dày cũng muốn lao theo viên kẹo ra ngoài.

"Không có, anh không nỡ."

"Anh đừng đụng vào em nữa, không phải lúc trước anh rất uy phong sao? Trước mặt tất cả anh em của anh mà rống em, chẳng phải anh muốn em đi tìm quản lý Diệp à? Em đi bây giờ đây."

"Không được đi, anh không cho phép."

"Anh là gì của em hả?"

"Anh là gì của em?" Tiêu Trung Kiếm nhìn cô thật sâu, thấy cô khóc đến đỏ mắt, cái mũi hồng hồng, khuôn mặt còn đọng lại nước; anh khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: "Là anh quá ngu ngốc."

"Đúng, anh quá ngu ngốc......" Câu nói này không kịp nói hết, bởi vì miệng của Kiều Kiều đã bị anh bá đạo chặn lại. Hơi thở nóng bỏng lập tức tràn đầy trong khoang mũi, dần dần khơi lên ngọn lửa từ tận sâu trong cơ thể.

Kiều Kiều muốn đẩy anh ra, nhưng Tiêu Trung Kiếm không cho cô được như ý. Cho dù hiện giờ cô có muốn giết anh thì anh cũng nhất quyết không buông tay.

"Em cho anh đụng vào em hả? Mau buông ra, nếu không em hét lên đấy."

"Được được, em thích thế nào anh sẽ làm thế ấy, nhưng không thể không cho anh đụng vào em, anh không làm được."

"Tiêu Trung Kiếm, anh!"

Trải qua nhiều ngày bị bệnh tương tư hành hạ như vậy, anh còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội chạm vào cô, ôm cô nữa, cho nên anh phải tận dụng từng phút từng giây.

"Từ giờ trở đi cái gì anh cũng sẽ nghe theo em."

Rõ ràng đang tức giận với anh, rõ ràng lúc trước vẫn còn kiên định không muốn dễ dàng tha thứ, nhưng lúc này lại không kháng cự được vòng tay mạnh mẽ của anh.

Cho nên khi đôi môi anh chiếm lấy môi cô một lần nữa, thân thể Kiều Kiều run rẩy một hồi, không còn kháng cự.

Tiêu Trung Kiếm ngưng lại chăm chú nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, giây phút này, cô thật xinh đẹp, hút hồn hơn bất kỳ mỹ nữ nào, không khỏi khiến lòng anh nhộn nhạo.

"A...... Trung Kiếm.... ." Kiều Kiều ngượng ngùng kinh ngạc, cúc áo của mình bị anh cởi ra lúc nào vậy?

Trong khi anh chậm rãi vuốt ve hai bầu ngực đầy đặn, thân thể cô từ từ trở nên vô lực, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều. Anh dùng cả hai bàn tay ra sức nắn bóp hai khối thịt co dãn thành đủ các hình dạng, còn dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê, chà xát hai núm nhỏ mẫn cảm.

Dưới sự đùa giỡn của anh, Kiều Kiều cảm nhận được hai bầu ngực của mình nhanh chóng căng trướng lên, từng dây thần kinh xúc cảm đều bị kích thích, thân thể bắt đầu dâng lên ham muốn khao khát.

Khi Tiêu Trung Kiếm cúi đầu ngậm lấy một quả hồng nhỏ, cô nắm tóc ghì chặt đầu anh lại, đồng thời ưỡn người đưa sát hơn vào trong miệng anh, để anh tận tình liếm mút.

"A.... . ưm......" Hô hấp của Kiều Kiều dần dần dồn dập, thân thể kiều mỵ không ngừng vặn vẹo, càng làm cho Tiêu Trung Kiếm cảm thấy hưng phấn.

"Mở miệng ra nào."

Anh khàn khàn ra lệnh cho cô, mà Kiều Kiều cũng ngoan ngoãn thuận theo, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nghênh đón anh tiến vào. Tiêu Trung Kiếm không để lãng phí thêm một giây nào, lập tức xâm nhập thưởng thức ngọt ngào trong miệng cô, hôn cho đến khi hai người không thở nổi nữa mới thôi.

Kiều Kiều mê loạn tận hưởng nụ hôn mất hồn này, đôi chân trắng nõn cũng chậm rãi mở ra, để anh dễ dàng cởi chiếc quần lót viền ren gợi cảm xuống. Tiêu Trung Kiếm nhanh chóng tự cởi quần áo của mình, để dục vọng đã trướng đến phát đau chống đỡ trước hai cánh hoa mềm mại ướt át.

"Ưm......" Tiếng rên rỉ thỏa mãn bật ra khỏi miệng, Kiều Kiều nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm căng trướng, ma sát đến từng tấc thịt non bên trong hoa huy*t.

Sau khi từ từ đưa vào được một nửa, Tiêu Trung Kiếm đột nhiên động thân thúc mạnh, đưa toàn bộ gậy th*t vào trong. Thân thể Kiều Kiều khẽ phát run, hoa huy*t ướt át mút lại thật chặt. Anh chống tay hai bên người cô, không ngừng đưa vào rút ra, đóa hoa mê người liên tiếp nuốt nhả nam căn bành trướng mà dần dần nở rộ, mật dịch trào ra không ngớt, cả căn phòng ngập trong hương vị kích tình.

"A...... Chậm một chút......" Khoái cảm liên tiếp ập đến, Kiều Kiều có cảm giác mình đã sắp mất không chế.

Dưới động tác kéo ra đưa vào mãnh liệt của người đàn ông bên trên, cô nhanh chóng đạt tới khoái cảm cao nhất, thân thể chấn động một hồi, hoa huy*t co rút thật mạnh, không nhịn được hét lên chói tai.

Da thịt trơn nhẵn đã phủ một lớp mồ hôi, toàn thân phiếm hồng mê người, thân thể kiều diễm không ngừng giãy dụa, bộ dạng cực kỳ quyến rũ.

"Anh.... . cũng...... tới......"

Khi Kiều Kiều gần đạt tới cao trào, Tiêu Trung Kiếm tăng cường chạy nước rút, cúi đầu che lại âm thanh rên rỉ từ miệng cô, lần cuối cùng đâm thật mạnh chạm tới hoa tâm, rồi thả lỏng cơ thể cùng tận hưởng khoái cảm với cô.

Trong nháy mắt mất hồn kia, hai thân thể dây dưa, khoái cảm đạt tới đỉnh điểm. Tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ thỏa mãn hòa vào nhau trong không gian tĩnh lặng, tràn ngập hương vị hoan ái.

Kiều Kiều mệt mỏi rất muốn ngủ, nhưng Tiêu Trung Kiếm lại không ngừng động đậy, cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn anh.

Anh kéo người cô ôm vào trong ngực, giống như đang ôm bảo bối mình yêu thích nhất, sau đó dùng chăn bông đắp kín hai người lại.

"Em dọa anh sợ tới mức suýt chút nữa làm linh hồn với thân thể tách ra khỏi nhau, em phải tích cực an ủi anh đấy."

"Như thế này đã được chưa?" Kiều Kiều lưu lại trên ngực anh một dấu hôn thật rõ.

"Một lần e là không đủ." Đây có phải là ký hiệu tình yêu không nhỉ? Anh hưng phấn nghĩ, cuối cùng thì mình cũng có.

"Vậy mấy dấu nữa mới đủ?"

"Không biết, có lẽ làm tiếp cho đến khi anh thấy đủ thì thôi."

"Không được! Em không......"

Lời cũng chưa nói xong, miệng cô đã bị ngăn lại, sau đó dưới sự tấn công vô cùng mãnh liệt của anh, các giác quan lại dễ dàng bị khơi lên dục vọng.

Lần này cô thực sự cảm nhận được cái gì gọi là dục tiên dục tử, khoái cảm đến mất hồn.

Hơi lạnh trong gió đêm mang theo những tiếng thở gấp không ngừng, ánh trăng sáng tỏ, bầu trời không một gợn mây, báo hiệu ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời.

Hạnh phúc sắp tới rồi.

*****

Tiêu Trung Kiếm mặt mày hớn hở ngồi trong nhà hàng Nhật Bản cao cấp nhất Đài Bắc, khiến cho mỗi nữ nhân viên đi qua đều nhìn anh mà cười trộm.

Anh không ngại, mà còn rất vui để người ta nhìn.

Nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh anh lại không được vui cho lắm, mặt cô đỏ như Quan công, đỉnh đầu bốc khói như đầu tàu xe lửa.

"Anh làm gì mà cài cúc áo cũng không cài hết thế?" Lại còn cố ý để lộ ra mấy dấu hôn phóng đãng ở trên ngực, là dấu vết cô tạo ra tối hôm qua đây mà.

Từ lần cô để lại một dấu "an ủi", sau đó lúc nào anh cũng muốn cô tạo dấu, lại còn cố ý không thèm cài hết cúc áo sơ mi, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy cô hút mạnh đến thế nào.

Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ Đồ Kiều Kiều cô mạnh mẽ lắm đây!

"Anh chỉ muốn người ta nhìn thấy anh hạnh phúc đến mức nào thôi mà!"

"Hạnh phúc cái đầu anh! Làm vậy để cho người ta thấy anh dâm đãng háo sắc ra sao thì có." Đúng là cô bị hành động ngây thơ ngốc nghếch của người đàn ông này đánh bại rồi.

"Đây là dấu ấn tình yêu của chúng ra, anh không sợ bị nhìn thấy đâu. Mà càng nhiều người nhìn càng tốt, em thấy có đúng không?"

Nghe được giọng nói tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào kia, cũng nụ cười rạng rỡ làm cho lòng cô nhộn nhạo, Kiều Kiều không nhịn được thở dài.

Thôi quên đi, sớm biết anh sẽ có những hành động trẻ con kiểu này mà.

Nhưng còn cô thì sao đây? Ai bảo cô yêu anh chứ.

"Người lát nữa tới là một khách hàng lớn của công ty đấy, anh nhớ cư xử lịch sự nha." Kiều Kiều giống như một bà mẹ nhắc nhở đứa con trai không ngoan, mà cô đã nhắc đi nhắc lại cũng nhiều lần lắm rồi.

"Có lai lịch gì?"

Kể từ khi Kiều Kiều và Tiêu Trung Kiếm chính thức đến với nhau, cô hi vọng anh có thể chuyển sang làm một công việc bình thường, không chạy theo con nợ đòi nợ nữa. Nhưng lại lo các anh em không có công ăn việc làm, vì vậy công ty đã đổi sang làm công việc bảo mật thông tin tín dụng.

Người hôm nay tới gặp hai người là một khách hàng lớn, ông ta muốn điều tra việc cơ mật làm ăn của công ty bị ăn cắp, trả thù lao rất rộng rãi.

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ dẫn một người đàn ông mặc tây trang đi vào trong phòng bao, nhìn bề ngoài thật giống một người đàn ông trung niên đôn hậu đàng hoàng đi làm công chức đã nhiều năm, không có khí chất ông chủ tẹo nào.

"Xin chào, đã để hai người đợi lâu, 'tiểu đệ' họ chương, Chương trong chữ 'Chương Ngư'."

Nụ cười của Kiều Kiều cứng ngắc, nhưng vẫn lễ phép gật đầu, "Xin chào."

"Ông......"

Tiêu Trung Kiếm đang muốn mở miệng thì chuông di động đột nhiên vang lên, anh vừa định mở điện thoại ra nghe thì Kiều Kiều khẽ đẩy anh một cái, "Nói chuyện điện thoại đi ra bên ngoài, đây là phép lịch sự."

"Được." Thật là, bà quản gia nhỏ này cái gì cũng muốn quản, liệu đến một lúc nào đó ngay cả anh được nói trong bao nhiêu phút cũng quản luôn hay không?

"Alo! Có chuyện gì?"

"Lão Đại, anh đang ở đâu?"

"Tôi đang có việc."

"Anh đi một mình hả?"

"Tất nhiên là không."

"Vậy cùng Kiều Kiều sao?"

"Chẳng phải tôi đã nói không cho phép cậu gọi thân mật kiểu đó rồi à?" Tiêu Trung Kiếm mất hứng.

"Kiều Kiều có nhờ em điều tra một chút về bối cảnh của khách hàng ủy thác cho công ty mình."

"Hả? Cô ấy lén lút nhờ cậu làm việc này khi nào, sao tôi không biết?" Tiêu Trung Kiếm thật sự rất muốn sống lại lần nữa để hiểu rõ cái cậu a Lê này.

"Anh từ từ, chớ nên tức giận, em chỉ gọi điện nhắc nhở anh đừng để Kiều Kiều và ông chủ họ Chương kia ở một mình với nhau."

"Tại sao?" Tên đàn ông kia trông chậm chạp như vậy, có khi Kiều Kiều dùng một tay cũng có thể đánh ông ta té xỉu! Tại sao lại phải cẩn thận?

"Bởi vì ông chủ Chương đó nổi tiếng xấu xa, chuyên quấy rối thư ký......"

Đầu bên kia điện thoại mới nói được một nửa, đồng thời trong phòng bao cũng truyền đến tiếng Kiều Kiều gọi thất thanh.

"Tiêu Trung Kiếm......"

"Chết tiệt!" Tiêu Trung Kiếm đá tung cửa ra, bị cảnh tượng dây dưa ở trong phòng làm cho tức chết.

Không ngờ lại có kẻ ngu xuẩn tới vậy, anh vẫn còn ở bên ngoài mà dám ngang nhiên ra tay động đến cô, nghĩ anh chết rồi chắc?

"Ai cho phép mày đụng tới cô ấy? Mày không biết người duy nhất có thể đụng tới cô ấy chỉ có tao à?" Tiêu Trung Kiếm tức giận túm lấy cổ áo của tên mặt người dạ thú kia nhấc lên. Dám quấy rối người phụ nữ của anh, Tiêu Trung Kiếm không nhịn được đấm cho ông ta một quyền.

Toàn bộ tức tối cùng sức mạnh đều dồn vào cú đấm kia tuyệt không lưu tình. Kẻ nào dám ăn hiếp Kiều Kiều thì nhất định phải chết.

"Á...... Đừng đánh, đừng đánh, đau quá......" Ông chủ Chương không ngừng la hét thảm thiết.

"Sao hả? Lúc mày đụng tới người phụ nữ của tao sao không thấy đau đi?" Tiêu Trung Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói.

"Aaaaaaaa......"

Tiếng kêu kinh khủng liên tục phát ra, lão già kia bị đánh cho mặt mũi sưng húp, biến thành cái đầu heo, ngồi co ro trong góc phòng run lẩy bẩy.

Kiều Kiều thấy 'đầu heo' đã sợ lắm rồi, chẳng may Tiêu Trung Kiếm kích động đánh chết người thì làm sao bây giờ?

Cô vội vàng xông tới ôm lấy cánh tay của anh, an ủi: "Được rồi, được rồi, em không sao mà. Anh không cần phải đánh chết ông ta, thứ người đó không đáng."

Nghe người yêu nói như vậy, Tiêu Trung Kiếm đá thêm một cước nữa cho bõ tức, "Ghê tởm! Về sau đừng để tao nhìn thấy mày, không thì tao đánh chết. Sau đó sẽ cởi hết quần áo rồi ném mày xuống sông cho mọi người nhìn."

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi......"

"Cút!"

Ông chủ họ Chương mặt xanh mét chạy như bay ra khỏi phòng bao.

Kiều Kiều nhào ngay vào trong lồng ngực Tiêu Trung Kiếm, ôm chặt lấy anh.

"Kiều Kiều, em......"

"Tiêu Trung Kiếm, anh uy phong quá đi! Quả nhiên là 'Đại hiệp'."

Tiêu Trung Kiếm thoáng sửng sốt, chưa bao giờ thấy cô khen ngợi mình nên hiện tại có hơi choáng váng, còn có một cảm xúc lâng lâng khó tả.

"Dĩ nhiên rồi." Thì ra đây chính là cảm giác 'anh hùng cứu mỹ nhân', đúng là khoan khoái vô cùng!."Vậy đại hiệp tôi có thể nhận một nụ hôn của công chúa không?"

Kiều Kiều đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Đúng lúc Tiêu Trung Kiếm chuẩn bị nhận phần thưởng thì cái gáy bất ngờ bị đập mạnh một cái. Anh rên lên một tiếng, sau đó chậm rãi quay đầu lại, phát hiện hung thủ chính là tên 'đầu heo' khi nãy.

"Tao đã tha cho mày một mạng, mày còn không sợ chết mà quay lại đây đánh lén tao? Đầu của tao, mày đủ tư cách đánh hả?" Tiêu Trung Kiếm gằn ra từng tiếng, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, toàn thân tản ra sát khí khủng khiếp.

"A! Cậu có phải là người hay không thế?" Ông chủ Chương run rẩy, hung khí cầm cái ghế trong tay cũng không chắc, hai chân nhũn ra, từ từ lui về phía sau.

Bị đánh mạnh như vậy mà vẫn tỉnh táo như thế, thật quá kinh khủng. Đầu của người đàn ông này làm bằng sắt sao? Phải chạy trốn thật nhanh mới được!

Vứt cái ghế xuống đất, ông chủ Chương vội vàng xoay người chạy trối chết.

"Mày thoát được lúc này nhưng không thoát được cả đời đâu." Tiêu Trung Kiếm mạnh miệng hét lên một câu xong, cả người đổ ập xuống, té xỉu trên người Kiều Kiều.

"Tiêu Trung Kiếm!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)