← Ch.187 | Ch.189 → |
Lời này vừa nói ra, mấy con chuột trong lồng dường như nghe hiểu, lo lắng kêu chít chít trong lồng, còn bám lấy lồng sắt, khiến Đào Lang Quân sợ hãi lùi lại mấy bước.
Lập Đông nhìn kỹ mấy con chuột, lắc đầu đáp: "Không phải, chắc hẳn là bị người ta dùng thuật biến thành như vậy." Tuy tuổi của hắn không lớn, nhưng kiến thức uyên bác, rất nhanh đã giải thích: "Loại thuật này ta từng nghe sư phụ nhắc qua, nhưng cũng chưa từng tận mắt thấy, đây không phải yêu quỷ chỉ thuật, mà là dị thuật tương tự đạo môn chỉ thuật, người tu luyện rất ít, nếu muốn phá giải, e rằng có chút phiền phức."
Vũ Trinh chính là lúc này lên tiếng, nàng nói: "Ta ra ngoài xem sao." Nói xong nàng cũng chẳng để ý đến Lập Đông, trực tiếp bước ra cửa nhanh chóng biến mất ở hậu viện.
Lúc này tại một nơi nào đó trong hậu trạch nhà họ Đào, A Phúc ngồi trên một tấm nệm mềm gặm bánh ngọt, lắng nghe con chuột trắng sư phụ đang nằm trên gối trước mặt giảng giải Ảnh Quỷ Chỉ Thuật.
Đúng vậy, Bùi Quý Nhã lại biến trở về hình dạng chuột, trước đó hình người là do hắn cưỡng ép đột phá dị thuật, cho nên vết thương vốn đã gần như khỏi hẳn giờ lại trầm trọng thêm.
Chỉ là hắn chẳng thèm để ý, vẫn đang hào hứng dạy đồ đệ.
Đồ đệ này của hắn trông bộ dạng ngốc nghếch, chỉ biết ăn, nhưng học dị thuật thì thật là xuất chúng, hắn dạy nàng thế nào, nàng cũng chưa từng để hắn thất vọng, hai ngày nay thí nghiệm trong trang viện nhà họ Đào, khiến người trong viện đều kinh hãi không nhẹ.
"Ảnh Quỷ thuật thô thiển nhất tối hôm qua ngươi đã có thể thi triển rồi, nhưng "Ảnh Quỷ" này kỳ thực không phải quỷ, mà..." Bùi Quý Nhã nói tới đây, tiếng nói ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa.
Nơi đó có một bóng trắng lơ lửng, tựa như một lá cờ trắng đang rung rỉnh trong gió, trong miệng phát ra âm thanh A Phúc nghe không hiểu, nhưng Bùi Quý Nhã lại nghe rõ.
"Lại đến thêm hai đạo sĩ nữa ư? Không ngờ họ Đào này còn có chút năng lực." Lão Bạch Thử vẻ mặt khó đoán, có điều từ ngữ điệu của hắn có thể nhận ra sự thờ ơ, đối với hai vị đạo sĩ mới xuất hiện, hắn không mấy hứng thú.
A Phúc buông bánh ngọt trong tay xuống, bộ dạng có chút kinh hoàng, nàng nghe hiểu được là có kẻ bất lợi cho bọn họ đã tới.
Con chuột trắng Bùi Quý Nhã không thèm để ý, cười khẽ một tiếng: "Chỉ là hai tiểu đạo sĩ mà thôi, sợ gì chứ, tùy tiện dọa chạy cũng được, nếu khó đối phó chút thì để cho chúng nếm chút khổ đau, biết rõ lợi hại tự nhiên cũng không dám nhúng tay vào chuyện này nữa."
A Phúc cảm thấy, sư phụ trông có vẻ thật là lợi hại!
Thế nhưng, vị sư phụ lợi hại này rất nhanh đã sợ hãi co rúm lại.
A Phúc nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi cao gầy bước vào, động tác của hắn tự nhiên bình thường, dường như căn bản không nhìn thấy những thứ quái dị ở bên ngoài sân.
Ánh mắt của hắn chỉ quét qua người nàng một cái, liền rất nhanh dời đến trên người sư phụ của nàng.
Từng bước một, trên mặt hắn mang theo nụ cười quỷ dị, càng lúc càng đến gần.
A Phúc nhìn thấy sư phụ ngạo mạn của mình đánh giá người đến, đột nhiên toàn thân lông tóc đều dựng đứng lên, lui về phía sau mấy bước, ngay cả giọng nói cũng có chút khác lạ.
"Ha ha... Ha ha, hóa ra là biểu muội." Sư phụ cười một cách gượng gạo.
A Phúc ngạc nhiên nhìn hai người, nghĩ thầm, biểu muội của sư phụ nhìn qua giống như một nam tử.
"Biểu huynh, ta thật sự tìm ngươi vất vả lắm."
A Phúc ngơ ngác nhét miếng bánh ngọt còn lại vào trong miệng, mắt nhìn chằm chằm "biểu muội" của sư phụ, luôn cảm thấy nàng trông giống một nam tử, ngay cả giọng nói cũng giống như nam tử.
Quả nhiên không hổ danh là biểu muội của sư phụ, quá khác người.
Bùi Quý Nhã làm sư phụ cũng không có tâm tính tốt như đồ đệ, hắn nhìn Vũ Trinh đến gần mình, da đầu có chút tê dại - Kỳ quái, biến thành chuột rồi mà cũng có cảm giác "da đầu tê dại" này sao?
Hai người biểu huynh muội, một người dùng thân thể lang quân, một người biến thành bộ dạng chuột, trong mắt hai người đều là nghiệt mà mình làm lúc trước.
Bất quá, da mặt Vũ Trinh chung quy vẫn phải dày một chút, nàng đưa tay cầm con chuột trắng trên gối lên, cười lộ ra hàm răng trắng hếu, nói với hắn: "Biểu huynh tặng lễ vật tân hôn kia, thật sự là nhọc lòng.
Ta đoán là ngươi muốn ta mở hôn lễ ra xem, nhưng rất đáng tiếc, khiến ngươi thất vọng rồi."
Bùi Quý Nhã bị nàng nắm trong tay, không chút hoang mang điều chỉnh tâm tình, nhìn thấy không còn kinh sợ như lúc nãy nữa, hắn cũng cười nói: "Như nhau cả thôi, trước khi chia tay biểu muội tặng ta lễ vật cũng vô cùng thú vị, bộ dạng này của ta bây giờ biểu muội có hài lòng không?" Hắn nói, còn quơ quơ hai cái móng vuốt chuột nho nhỏ.
nhìn thấy trong tay tiểu cô nương bên cạnh đang cầm một đĩa đường mè.
Nàng tiện tay cầm một miếng đường, chọc chọc bụng con chuột trắng, "Biểu huynh, chuyện lúc trước thì không nói nữa, bây giờ huynh phải giúp ta đổi thân thể về chứ?"
← Ch. 187 | Ch. 189 → |