← Ch.188 | Ch.190 → |
Bùi Quý Nhã vỗ vỗ hạt vừng dính trên bụng, cũng không tức giận, nói: "Sao Mai Trục Vũ không đi cùng muội?"
Vũ Trinh nhớ tới việc này, sắc mặt liền đen lại, "Đến rồi, nhưng hắn và đứa nhỏ cùng bị kẻ xấu bắt đi."
Bùi Quý Nhã: "Kẻ nào to gan như vậy, dám bắt hắn đi... Chờ một chút, con? Ta nhớ rằng các ngươi vừa thành thân không lâu, đứa bé hẳn là không thể sinh nhanh như vậy chứ?"
Vũ Trinh: "Đương nhiên không nhanh như vậy, vẫn còn trong bụng."
Bạch lão thử đột nhiên cười phá lên, Vũ Trinh lại chọc hắn một cái, "Bùi biểu huynh, ngươi biết tính nhẫn nại của ta không tốt lắm đâu."
Bạch Thử im tiếng, "Thật ra thuật chuyển đổi này là một tờ tàn thiên ta tìm được trong cổ tịch, bản thân ta suy nghĩ một hồi mới nghiên cứu ra, kỳ thật trước đó chưa từng thành công, không ngờ các ngươi lại thật sự thành công trao đổi.
Ngươi đại khái không biết, đây không phải là tùy tiện hai người nào cũng có thể trao đổi, phải tâm ý tương thông, đối với đối phương không có bất kỳ bài xích và ác ý nào, còn có một số yêu cầu khác... Từ điểm này mà xem, tình cảm của các ngươi không tệ, ta còn tưởng rằng muội không thật lòng thích Mai Trục Vũ chứ."
Vũ Trinh Lang tâm như sắt đá, không muốn nghe hắn nói nhảm, dứt khoát đạo: "Bớt nói dông dài, trực tiếp nói cách giải quyết đi."
Râu chuột ở khóe miệng Bạch Thử run rẩy, dường như hơi đau răng: "Tốt nhất là hai người đồng thời ở chỗ này, nếu không ngươi muốn ta cưỡng ép giải chú, e rằng sẽ không thể thành công."
Vũ Trinh chẳng thèm để ý đến sự khó xử của hắn, kẹo mè trong tay sắp đâm vào mặt Bạch Thử, "Nhanh lên, ngay bây giờ hãy giải, hơn nữa nhất định phải thành công."
Bùi Quý Nhã giang tay ra, được rồi, vẫn là đứa biểu muội lúc còn nhỏ nhìn bề ngoài rất hào phóng nhưng kỳ thực lại rất vô lý.
Quá trình giải chú ngoài dự liệu lại đơn giản, hơn nữa rất nhanh, Vũ Trinh nhìn tay của mình, không có gì thay đổi, đây vẫn là thân thể của lang quân.
Lại nhìn sang Bùi Quý Nhã, cả con chuột hắn co quắp ở đó, giống như sắp chết đến nơi.
Vũ Trinh lòng dạ độc ác đánh thức hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi đang trêu đùa ta sao, căn bản chẳng có chuyện gì xảy ra cả."
Con chuột trắng lập tức bò dậy, "Hai người các ngươi cách quá xa nhau, chỉ có thể làm được như vậy thôi, một ngày sau là có thể đổi trở lại được rồi."
Vũ Trinh thu tay lại, cười híp mắt nhìn chằm chằm vào mắt con chuột trắng: "Được, nếu biểu huynh lừa ta, hừ."
Bùi Quý Nhã ho nhẹ một tiếng, duy trì vẻ đoan trang của mình: "Ta đã giải chú cho ngươi rồi, biểu muội chẳng phải cũng nên giúp ta cởi bỏ lớp da chuột này sao?"
Vũ Trinh: "Ngươi tự mình cũng biết nên giải như thế nào, người nhà ngươi đông đảo như vậy, nước mắt thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Bùi Quý Nhã: "Nhưng đây là do ngươi làm ra, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm đến cùng?"
Vũ Trinh: "Biểu huynh, có phải bình thường ta biểu hiện quá tốt, huynh mới cảm thấy ta là người tốt biết chịu trách nhiệm?"
Bùi Quý Nhã bị nàng làm nghẹn lời, cuối cùng lắc đầu bật cười: "Được rồi, ta tự giải quyết.
Hơn nữa nói đi nói lại, ta thật sự phải cảm tạ biểu muội, "Y phục thử địa" này đã cứu mạng ta."
Bùi Quý Nhã tựa vào gối sau lưng, kể lại những trải nghiệm hai tháng trước.
Khi bọn họ đi qua đường núi thành Đường Thủy, bỗng nhiên sắc trời biến đổi, sấm chớp rền vang, ngựa kéo xe hoảng sợ, vậy mà lao thẳng về phía vách núi bên cạnh.
Xe ngựa lăn xuống đáy khe núi, các hộ vệ nô bộc cũng vội vàng đuổi theo xuống cứu người.
Thế nhưng, ngày hôm ấy, dưới đáy khe núi, có một màn đen sền sệt dày đặc.
Dưới khe núi, có một con quái vật." Bùi Quý Nhã híp híp mắt, "Nó sát hại tất cả sinh linh, mà ta khi ấy vừa hay kích phát địa y của chuột, hóa thành một con chuột già, may mắn không bị ngã chết, chỉ bị thương chút ít, lại ẩn thân dưới một cỗ thi thể tránh được sát cơ của vật kia.
Nói thật, ta vẫn là lần đầu cảm nhận được uy áp khủng khiếp đến thế."
Sau đó vật kia rời đi, hắn mang theo thương tích từ đáy khe núi bò lên sơn đạo - một đoạn đường dài như vậy quả thực mệt chết người, hắn đường đường Bùi gia lang quân, cả đời lần đầu mệt mỏi đến thế, bao năm nay không chết bệnh, không bị các loại thuật của chính mình giày vò đến chết, lại suýt nữa bị mệt chết.
Vũ Trinh hỏi: "Có phải là một con yêu quái hư thối?"
Bùi Quý Nhã hơi kinh ngạc: "Ngươi cũng đã gặp vật kia? Chẳng lẽ, Mai Trục Vũ bị vật kia bắt đi?"
Vũ Trinh rất phiền muộn, không muốn trả lời.
Bùi Quý Nhã rất cảm thấy hứng thú, tiếp tục hỏi nàng: "Vật đó hiện giờ còn ở dưới đáy khe núi?"
Vũ Trinh xoa xoa ngón tay trầm giọng nói: "Không còn nữa, không biết đã chạy đi nơi nào rồi."
"Tiểu sư thúc!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gọi, Vũ Trinh quay đầu nhìn một chút, xoay mặt lại nói với Bùi Quý Nhã: "Ta có việc phải đi trước, ngươi còn muốn tiếp tục lưu lại nơi này sao?"
← Ch. 188 | Ch. 190 → |