← Ch.183 | Ch.185 → |
Vũ Trinh đã thấy được bản lĩnh ẩn nấp của hắn, nếu như hắn không chủ động xuất hiện, Vũ Trinh đoán chừng mình thật sự không có cách nào tìm được hắn một cách đơn giản.
So với Vũ Trinh, phản ứng của Mai Trục Vũ lại càng thêm sốt ruột.
Vũ Trinh nhìn thấy, trầm ngâm hai ngày, tối hôm ấy lúc hai người đi ngủ, Vũ Trinh liền trực tiếp nói với hắn về việc này.
"Lang quân, chàng có phải đang giấu thiếp chuyện gì không?" Vũ Trinh cứ như vậy hỏi thẳng vào vấn đề.
Mai Trục Vũ nhìn nàng, trong miệng đắng chát không muốn nói chuyện - thuốc an thai vừa uống trước khi ngủ.
Hắn không hé răng.
Vũ Trinh biết tính hắn, khi không muốn nói thì sẽ nghẹn như vậy, trêu chọc thế nào cũng không nạy ra được một chữ nào.
Nếu như thân thể hai người không hoán đổi, nói không chừng bây giờ nàng còn có thể dùng mỹ nhân kế thử một chút, nhưng hiện tại, nàng đang mang thân thể của lang quân, chẳng lẽ dùng chính khuôn mặt của hắn để dụ hoặc chính mình? Hay là thôi vậy.
"Haizzz, thật sự không thể nói sao?" Vũ Trinh vẫn chưa từ bỏ ý định đặt câu hỏi.
Mai Trục Vũ nói chuyện, nhưng vẫn không trả lời thằng vấn đề của nàng, chỉ nói: "Chúng ta phải rời khỏi nơi này sớm một chút."
Vũ Trinh thấy hỏi không ra, cũng không dễ dàng buông tha, nàng vốn là người lòng hiếu kỳ quá thừa, thích đào tận gốc, Mai Trục Vũ không nói, nàng liền tự mình thử thăm dò hỏi: "Lần trước chúng ta ở khe núi dưới vách núi kia, có phải chàng cảm thấy điều gì hay không?"
"Có phải chàng biết đó là vật gì không?"
"Ta ít khi thấy chàng có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ta đoán, có phải chàng nhận ra vật kia hay không? Là yêu quái hay là cái gì, là cừu nhân của chàng?"
Tuy Mai Trục Vũ không đáp lại, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, Vũ Trinh hiểu rõ giơ tay lên: "Được rồi, ta đã rõ."
Mai Trục Vũ bất đắc dĩ nắm lấy tay nàng: "Ngủ đi, ngày mai nếu vẫn chưa tìm được người, chúng ta sẽ nghĩ cách khác, nhất định sẽ tìm ra thôi."
Vũ Trinh không buồn ngủ, nàng đã quen thức khuya chơi đêm, nếu nói trước kia mêt là nai đưởc nhưng dið lai chẳng mêt mỏi chút nào.
Tuy nhiên nhìn xuống bụng mình, Vũ Trinh vẫn cân nhắc không quấy rầy lang quân nghỉ ngơi, nằm đó buồn chán suy nghĩ lung tung.
Mãi đến nửa đêm, Vũ Trinh mới lơ mơ buồn ngủ, vừa chợp mắt được một chút, nàng cảm thấy người nằm bên cạnh lặng lẽ ngồi bật dậy.
Vũ Trinh lập tức tỉnh táo, nàng vừa định hỏi lang quân có chuyện gì, cũng nhạy bén cảm thấy có điều bất thường, bất giác đưa tay nắm lấy tay lang quân, khi đưa tới một nửa thì chạm phải bàn tay hắn đang dò xét, hai người chợt nắm chặt tay nhau, đồng thời đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh gian phòng.
Đây là một khách điếm trong thành, tuy xung quanh không phải nơi náo nhiệt, nhưng ban đêm thường nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng người gõ canh, nhưng giờ phút này, chung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, dường như ngay cả tiếng gió cũng biến mất.
Không chỉ yên tĩnh, mà còn rất tối.
Ánh mắt Vũ Trinh nhìn về phía cửa sổ, nơi vốn phải có ánh trăng chiếu rọi xuống, trước khi ngủ nàng còn nhìn chăm chú một hồi lâu, nhưng hiện giờ, ánh trăng biến mất, tất cả chìm đắm trong bóng tối, một bóng tối sâu thẳm hơn cả màn đêm.
Mai Trục Vũ sắc mặt lạnh lùng, nghiêng đầu lắng nghe điều gì đó.
Vũ Trinh chú ý đến vẻ mặt của hắn, hơi kinh ngạc, sự lạnh lùng như vậy, dường như còn ẩn chứa ánh mắt chán ghét, nàng chưa từng thấy qua.
Có thứ gì mà lang quân rất ghét đã tới sao?
Âm thanh lạch cạch vang lên bên ngoài cửa phòng, âm thanh ấy không giống như tiếng bước chân của người, mà càng giống như âm thanh móng guốc của động vật giẫãm đạp mặt đất.
Không phải là âm thanh nặng nề trầm đục của Ngưu Nhất Ngưu Nhị, mà càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt hơn một chút.
Vũ Trinh cảm thấy thứ kia dần dần tới gần mang đến cảm giác áp bách, nàng thậm chí còn ngửi được một mùi hôi thối như có như không.
Một bóng đen xuất hiện trước cửa phòng của họ, tiếng lạch cạch đột nhiên dừng lại, Vũ Trinh nhìn thấy hai cái móng guốc phủ đầy vảy xuyên qua cánh cửa gỗ đang khóa chặt, ngay sau đó là hai cái sừng hươu loang lổ... Thứ này xuyên qua cánh cửa gỗ, giống như từ trong vòng xoáy thò ra thân thể, ngoài móng guốc và sừng ra, nửa thân trước của nó cũng lập tức xuất hiện.
Nhưng nửa thân thể xuất hiện trước mắt hai người này không còn bình thường như móng và sừng nữa, trông thật khó mà nhìn thẳng.
Đó là một đống thịt thối rữa, để lộ xương trắng ở bên dưới, hiện lên xấu xí.
Nó thò nửa người vào trong, còn hơn nửa thân hình ở ngoài cửa, Vũ Trinh thấy được một khối bóng đen to lớn kia, phát hiện ra toàn thân của vật này thực ra rất thừa thãi béo phì, không mấy tương xứng với tiếng kêu thanh thoát kia của nó.
Lặng lẽ, có hai điểm sáng lấp lánh ẩn hiện dưới lớp thịt xương thối rữa, nhìn chằm chằm vào Vũ Trinh, hoặc có thể nói là nhìn chằm chằm vào Vũ Trinh đang sở hữu thân thể của Mai Trục Vũ.
← Ch. 183 | Ch. 185 → |