← Ch.184 | Ch.186 → |
Vật đó gần như là cùng Vũ Trinh đồng thời động, tốc độ của nó cực nhanh, vù một cái liền xuất hiện ở trước giường.
Vũ Trinh bị hai điểm sáng giống như đôi mắt này nhìn chằm chằm khiến cho sau lưng nổi da gà, đây cũng là lần đầu tiên nàng đơn thuần vì ánh mắt của người khác mà sinh ra loại cảm giác rùng rợn này.
Nhưng nàng cưỡng chế xuống, ánh mắt lóe lên một khắc, đột nhiên nghiêng người về phía trước, muốn ngăn cản trước người Mai Trục Vũ.
Nhưng Mai Trục Vũ lại là người nhanh nhất họ, hắn phảng phất như dự liệu được động tác của hai bên, một tay ngăn động tác của Vũ Trinh lại, cũng đẩy nàng ra sau lưng, tay kia bấm quyết, cắm vào vị trí yết hầu dưới hai sừng của vật đó.
Trong chớp mắt, hết thảy đều phát sinh rất nhanh, Vũ Trinh không phòng bị Mai Trục Vũ, bị hắn ném lên giường, trông thấy lang quân đưa tay vào "yết hầu" của vật kia hung hăng xé một cái, có máu thịt thối rữa bắn tung tóe ở trước mắt nàng.
Nhưng mà, vật kia cũng không có phản ứng bị thương, nó chỉ đột nhiên mở ra một cái động đen sì, đem Mai Trục Vũ toàn bộ nuốt hết.
Đồng tử Vũ Trinh co rút lại, tay khẽ chống, nhanh chóng giơ tay chộp về phía trước, nhưng lại vồ hụt, trước mặt đập lên một đống máu thịt bắn tung tóe.
Sau khi nuốt trọn Mai Trục Vũ, thứ đó nhanh chóng biến mất, thân hình phai nhạt đi.
Vũ Trinh nghe thấy nó vẫn dùng thanh âm trầm đục khó phân biệt nam nữ kia nói với mình: "Tiểu tử họ Mai, ngươi biết nên dùng vật gì để đổi lại người này, ta đợi ngươi đến trao đổi ở nơi ngươi giết ta lần đầu tiên."
Vũ Trinh trơ mắt nhìn nó biến mất tại chỗ, nhịn không được mắng một câu tục tu.
Quả nhiên thứ này không có mắt, "Tiểu tử họ Mai"? Người họ Mai đã bị chính ngươi bắt cóc đi rồi, ở đây chỉ còn lại phu nhân của tiểu tử họ Mai kia thôi.
Vũ Trinh thật sự không biết nên lấy biểu cảm gì để đối mặt với tình huống phát triển đột ngột này.
Ý của thứ kia hình như là bảo nàng lấy thứ gì đó để trao đổi con tin, nhưng muốn dùng vật gì để trao đổi thì chỉ có lang quân biết, nàng một tí manh mối cũng không có, còn trao đổi cái gì nữa chứ, cho dù nàng có nguyện ý đi chăng nữa thì biết lấy gì mà trao đổi, đến nơi nào đề trao đổi đâv.
Vũ Trinh kéo chăn lau vết máu trên tay, cảm thấy vẫn là thân thể của mình dễ dùng hơn, nếu là thân thể của chính nàng, vừa rồi trong chốc lát, nàng tuyệt đối có thể nhanh hơn so với động tác của vật kia, quyết không để mặc cho nó biến mất như vậy.
Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, người đã bị bắt cóc mất rồi.
Vũ Trinh ngồi bên mép giường xoa huyệt Thái Dương, suy nghĩ bây giờ nên làm gì đây.
Đi tìm hang ổ của vật này, trực tiếp xông vào giết chăng? Hay là đi tìm người trợ giúp? Hoặc là... mau chóng tìm được Bùi biểu huynh, để hắn nhanh chóng đổi nàng và lang quân trở về?
Vũ Trinh quyết định chọn cách cuối cùng, dù sao nói thế nào đi nữa, nàng vẫn yên tâm hơn nếu tự mình đi làm kẻ "bị bắt cóc" kia.
Không còn bình tĩnh như trước, Vũ Trinh sa sầm nét mặt, chỉ huy đám tiểu yêu quái vừa triệu tập chạy vòng quanh."Tìm cho ta, không chỉ trong thành này, những nơi xa hơn cũng phải lục soát cho ta một lượt, ta không tin lại tìm không ra một tên Bùi Quý Nhã!"
Vũ Trinh tự thân xuất mã đi tìm người, kết quả nàng còn chưa tìm được người mình muốn, lại bị kẻ khác tìm thấy trước.
Một đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào theo sau một con chim giấy tìm đến trước mặt Vũ Trinh, nở nụ cười với nàng, cung kính hành lễ một cái rồi lên tiếng: "Tiểu sư thúc, rốt cuộc cũng tìm được người rồi."
Vũ Trinh: Đây là ai vậy?
Tiểu đạo sĩ tướng mạo thanh tú tựa như một tiểu cô nương, lại rất ổn trọng, thấy "tiểu sư thúc" của mình không nói gì, liền giải thích rằng: "Sư tổ nói tiểu sư thúc gần đây có một kiếp nạn, sai sư điệt đến tìm người, mời tiểu sư thúc về núi gặp sư tổ một lần."
Vũ Trinh: Ồ, lại nhầm người rồi.
Tiểu đạo sĩ không nghe Vũ Trinh lên tiếng, cũng chẳng thấy có gì sai trái, ngược lại rất quen thuộc, hơi an tâm cười nói: "Còn tưởng dọc đường chậm trễ một chút, e rằng tiểu sư thúc gặp chuyện gì, giờ thấy tiểu sư thúc vẫn bình an, ta cũng yên lòng.
Tiểu sư thúc, bây giờ cùng sư điệt trở về núi đi, sư tổ đã đợi ngài từ lâu rồi."
Vũ Trinh đánh giá hắn một chút, vẫn không xác định được thân phận của hắn, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Sương Hàng đã trở về quan chưa?"
Tiểu đạo sĩ có chút kỳ quái, không hiểu vì sao tiểu sư thúc lại đột nhiên hỏi về Sương Hàng đạo trưởng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Sương Hàng sư huynh ra ngoài đã lâu, vẫn chưa trở về. Trước đó vài lúc đi Trường phiền toái gì đó, lại tạm thời đổi hướng, đến bây giờ vẫn chưa trở về."
← Ch. 184 | Ch. 186 → |