← Ch.157 | Ch.159 → |
Mai Trục Vũ cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này.
Vô số hà đăng tụ thành dải sáng, chậm rãi nối thành một đường, còn không ngừng có người thả đèn trong mương, trong ngõ hẻm, cũng có đám người như dòng nước, xách đèn chậm rãi tụ tập bên cạnh bờ sông, xa xa nhìn lại giống như dòng chảy mạch lưu động.
Ngẩn người cảm thán một lát, Mai Trục Vũ quay đầu nhìn Vũ Trinh bên cạnh, đối diện với khuôn mặt tươi cười của nàng.
Nàng lại không nhìn cảnh đẹp phía dưới mà đang nhìn hắn, thấy hắn nhìn sang liền mở miệng hỏi: "Thế nào, đẹp không?"
Mai Trục Vũ: "Đẹp."
"Rất đẹp."
"Ta chưa từng thấy qua cảnh đẹp như vậy."
Tốt xấu gì cũng được hắn nói ba câu, Vũ Trinh mới hài lòng, ngồi trên tòa tháp cao, một chân buông thống lắc lư giữa không trung: "Cảnh tượng như vậy ta đã nhìn thấy nhiều năm rồi, là một trong những cảnh tượng ta thích nhất, cho nên hôm nay đặc biệt dẫn chàng đến xem."
Mai Trục Vũ nghe vậy trong lòng mềm nhữn, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, lo Vũ Trinh một lòng dẫn hắn đến xem cảnh này, mà bỏ bê công việc của mình.
Chẳng trách Mai Trục Vũ lại lo lắng như vậy, Vũ Trinh quả thật là người có thể "phong hỏa hí chư hầu".
Vũ Trinh đã hiểu rõ tính cách của lang quân nhà mình, sao có thể không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì? Hắn là người có phần quá mức nghiêm túc, lại vô cùng có trách nhiệm.
Từ khi thành thân với hắn, nàng đã trở thành một trong những trách nhiệm của hắn.
Sau khi phát hiện nàng là Miêu công, lang quân có ý định muốn gánh vác toàn bộ trách nhiệm trên người nàng, còn tự giác hơn cả Miêu công như nàng.
Vũ Trinh tính tình ác liệt, càng nhìn ra được ý đồ của hắn, nàng càng tỏ ra nhàn nhã, ngồi yên tại chỗ nói cười với Mai Trục Vũ, không hề nhúc nhích.
Mai Trục Vũ kiên nhẫn đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Nàng không phải có việc gì đó phải làm sao?"
Vũ Trinh cười ha hả: "Ha ha ha ha ha-"
Mai Trục Vũ: "..." Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cười thành như vậy, chắc chắn lại đang ấp ủ điều gì đó không hay.
Cho nên nói, hai bên đều hiểu thêm về nhau, Mai đạo trưởng cũng không phải là hoàn Vũ Trinh vỗ vai lang quân: "Đừng nóng vội, hãy chờ đi, mấy thứ kia còn chưa tới, hay là chúng ta xuống trước thả đèn nhé?"
Hai người xuống tháp cao, tìm một bên kênh sông vắng người, đem ngọn đèn hoa đăng đã nhận được trước đó thắp sáng thả xuống sông.
Chỉ là một chiếc đèn có kiểu dáng đơn giản mà thôi, khi trôi nổi trên mặt nước còn xoay một vòng.
Vũ Trinh đưa tay khua nước, đẩy chiếc đèn này trôi về phương xa.
Người thường không nhìn thấy, nhưng Vũ Trinh và Mai Trục Vũ đều có thể thấy, ngay khi ngọn đèn được thắp sáng rơi xuống nước, một đám ánh sáng trắng từ bờ sông rơi xuống chiếc đèn đang cháy, chính vì sức nặng này mà khi đèn rơi xuống nước mới xoay một vòng.
Loại ánh sáng trắng này, ở bờ sông còn rất nhiều, đây chính là linh hồn người chết thông thường.
Tuy nhiên, không phải toàn bộ đều là hồn người, còn có hồn của động vật, thậm chí cây cối đá núi, vạn vật trên đời đều có linh hồn, chỉ là hình dạng khác nhau mà thôi.
Những hồn phách này đều là bởi vì một số nguyên cớ nào đó lưu lại nhân thế, tìm không thấy chỗ để đi, chỉ có thể du đãng khắp nơi, lâu ngày, có chút sẽ trực tiếp tiêu tán, có chút không may sẽ bị một số người hoặc yêu bắt đi dùng vào đường tà, mà lợi hại chút sẽ biến thành Địa phược linh, Thủy quỷ ác tỉnh các loại, đến lúc đó, Vũ Trinh thấy sẽ trực tiếp phất tay tiêu diệt những thứ hại người này.
Cơ hội duy nhất của chúng, chính là ngày Trung Nguyên Tiết này, mượn hà đăng dẫn đường, đi tới nơi chúng nên di.
Mặc dù hà đăng nhiều, nhưng những du hồn này càng nhiều, lúc này đều tụ ở bờ sông, muốn tìm một ngọn đèn trống, có chút bị chen xuống nước, nhẹ nhàng trôi nổi ở trên mặt nước, giống như một mảnh bèo không rễ.
Vũ Trinh nhìn qua, một hơi đem mấy cái hà đăng còn dư lại bên người thắp toàn bộ ném vào trong nước.
Những du hồn bị chen đến trong nước kia, nhìn thấy không đèn, vội vàng leo lên, còn không quên sợ hãi bái lạy Vũ Trinh.
Đốt xong mấy ngọn đèn trắng không công, Vũ Trinh vỗ tay, kết quả quay đầu lại, nhìn thấy lang quân ôm một đống lớn đèn hoa đăng mới mua đứng ở phía sau.
Vũ Trinh nhìn hắn một lát, tặc lưỡi một tiếng, đưa tay cầm lấy đèn hoa đăng trong lòng ngực hắn, đốt từng ngọn, ngồi ở đó thắp sáng một khoảng lớn.
Đám quỷ hồn bên bờ sông phụ cận thấy vậy, đều bu lại, bộ dạng đáng rằng rất khao khát có được một ngọn đèn dẫn đường, nhưng bọn họ cảm nhận được khí tức trên người Vũ Trinh, không dám đến quá gần, hơn nữa còn có Mai Trục Vũ, khí tức trên người càng làm bọn họ sợ hãi, bởi vậy quanh thân hai người đều trống ra một vòng lớn.
← Ch. 157 | Ch. 159 → |