← Ch.156 | Ch.158 → |
Chỉ nghe trong góc truyền đến một tiếng rên đau đớn, một lát sau, Vũ Trinh đeo mặt nạ răng nanh mặt xanh bước ra, nàng vỗ võ vạt áo bào, bên hông treo một hầu bao màu đỏ thắm, nhìn qua lại phồng lên một chút.
Mai Trục Vũ đeo mặt nạ quỷ mặt trắng đứng một bên đợi nàng, thấy Vũ Trinh đến, hắn chỉ vào một bóng người mảnh khảnh thướt tha trong đám đông: "Kia còn có một tên nữa."
Vũ Trinh liếc mắt nhìn qua, quả nhiên lại là một kẻ lén lút chui vào, trên người mang theo huyết khí, rõ ràng đã từng hại người, điều này nhất định phải quản lý.
Vì vậy nàng lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau nữ tử kia, tái diễn chiêu cũ kéo nàng vào góc tối đánh cho một trận, cùng với con hổ yêu vừa rồi nhét vào túi gấm bên hông.
Đợi qua ngày hôm nay, nếu những yêu quái này tạm coi như nghe lời, nàng sẽ đem chúng nó thả ra ngoài thành.
Nếu không, chỉ có thể để chúng nó nói lời từ biệt cõi đời này.
Quả nhiên là Trung Nguyên Tiết, trên đường đi Vũ Trinh và Mai Trục Vũ không biết đã trông thấy bao nhiêu yêu quái ẩn mình trong đám đông.
Yêu quái có ấn ký yêu thị đều vô hại, Vũ Trinh thường không để ý, nhưng sau khi chúng nhận ra Vũ Trinh, đều cười gật đầu, thậm chí có hai yêu quái hóa thành hình người, bày sạp bán đèn hoa sen bên đường, nhìn thấy hai người Vũ Trinh liền nhiệt tình cố ý tặng cho nàng mấy chiếc đèn.
Nếu như yêu quái trà trộn trong đám người không có ấn ký yêu thị, Vũ Trinh sẽ xem xét trên người đối phương có huyết khí hay không, có từng hại người hay chăng, từ đó quyết định là bắt hay giết, hoặc một mắt nhắm một mắt mở coi như không thấy.
Thí dụ như hai vị thiếu niên kia, khoác áo lông vũ, trên mặt đeo hai tấm mặt nạ đơn giản, một bộ dạng hiếu kỳ đánh giá các cửa hàng chung quanh, vừa nhìn liền biết là đồng tử của vị thanh tu thượng nhân nào đó trong núi, lại nhìn thanh khí trên người hai người, hiển nhiên là do Bạch Hạc Tiên Hạc hóa thành, cái này không cần phải xen vào.
Lại thí dụ như người đàn ông có tướng mạo thô kệch kia, một tay dắt theo một phu nhân tráng kiện, một tay ôm con nghé con.
Người bình thường nhìn vào chỉ cảm thấy hắn kỳ quái, ra ngoài dạo phố lại ôm theo một con nghé, nhưng đổi lại là Vũ Trinh thì biết rõ, người đàn ông này là yêu quái trâu, người phụ nữ bên cạnh cũng vậy, còn về phần đứa con nghé hắn ôm trong lòng, chính là con của họ, vẫn chưa thể hóa hình, chỉ có một đôi mắt trâu tròn xoe, tò mò nhìn ngó hai bên.
Tuy rằng cả nhà ba người này cñna khâng có ấn ký mà là † hên nanài đến: nhưng ho vô hai rõ ràng chỉ là vào trong thành để mở rộng tầm mắt, Vũ Trinh cũng không đi quản.
Đi một vòng quanh hai phường lân cận, Vũ Trinh không còn đuổi bắt những yêu quái lẻn vào nữa, trên thực tế việc này thuộc về bốn vị phó thủ của Hộc Châu Thần Côn, hôm nay các nàng ai cũng có nhiệm vụ riêng.
Bốn người Hộc Châu duy trì trật tự, tránh xảy ra những việc xấu có ảnh hưởng lớn, mà do tối nay kết giới suy yếu, Yêu Thị rất có thể sẽ trùng hợp với nhân gian, nếu Yêu Thị mất ổn định thì sẽ gây ra đại họa, vì vậy Liễu Thái Chân trấn thủ Yêu Thị.
Còn về phần Vũ Trinh, nhiệm vụ của nàng chính là - đưa đèn hộ hồn.
Trong thành Trường An có vài thuỷ vực, dân chúng trong thành ngày thường thích du ngoạn nhất chính là mấy chỗ Khúc Giang Trì và Ngọc Đới Trì, nhưng khi phóng đèn, lại cố định hai con kênh, kênh Vĩnh An và kênh Thanh Minh.
Hai thuỷ vực này gần như đi ngang qua toàn thành, một cái thông qua Cảnh Diệu môn, bên ngoài nối liền Thái Dịch trì, một cái từ trong hoàng thành chảy ra, hai con kênh chảy qua hơn bốn mươi phường, giữa hai bên là hai đường dài tương đối, cách nhau cũng không quá xa.
Vũ Trinh kéo theo Mai Trục Vũ đi vào chùa Phúc Minh phường Vĩnh An.
Chùa Phúc Minh cũng là chùa miếu lớn được mọi người theo đuổi, diện tích rộng lớn, bởi vì cách hoàng thành rất xa, không có kiêng kị, trong chùa có ba toà tháp xây cực cao, đứng ở trên, có thể nhìn ra xa hơn phân nửa thành Trường An.
Từ trên cao nhìn xuống phía tả, là kênh Vĩnh An chảy qua Tây Thị, nhìn về hữu, là kênh Thanh Minh xuất phát từ hoàng thành.
Ngày xưa hai con kênh dài này tựa như hai sợi dây dài lóe sáng, xâu chuỗi phòng xá hai bên tả hữu.
Mà hôm nay, Vũ Trinh và Mai Trục Vũ có thể nhìn thấy hai luồng nước chậm rãi tụ hợp vào vô số điểm sáng, chiếu rọi ra hồng quang, chiếu rọi hai con kênh dài thành hai đường quang mạch.
Trong đêm tối, đèn đuốc nhà nhà đều lờ mờ.
Một tòa thành to lớn như vậy, tất cả tiếng trống ồn ào náo động đều ở dưới đáy.
Đứng ở nơi cao có thể nhìn thấy, cũng chỉ có từng điểm sáng.
Trong những ánh sáng này, hai dải sáng bắt mắt như vậy, là cảnh đẹp mà người bình thường cả đời cũng không nhìn thấy được.
← Ch. 156 | Ch. 158 → |