← Ch.155 | Ch.157 → |
Cửa mỗi khu phố đều dựng lên một ngọn đèn tháp cao vút, bên cạnh cũng đốt vàng mã, đó là tiền giấy cho cô hồn dã quỷ.
Khi Vũ Trinh đi ngang qua, liếc nhìn vào chậu đốt giấy, lập tức có mấy con quỷ nhỏ đang vớt trong lò than hoảng sợ chui vào sau tháp đèn, thấy Vũ Trinh không có ý đến gây phiền phức, lúc này mới quay lại gần lò than, tiếp tục vớt trong lửa.
Tết Trung Nguyên không giống như Thượng Nguyên, có chợ đêm rất náo nhiệt, nhưng đêm nay, các quầy hàng bán đồ cũng không ít, nhiều nhất là hai loại, một loại là bán mặt quỷ.
Bởi vì lúc này cửa âm còn chưa đóng, bầy quỷ vẫn còn du đãng ở dương gian, mà nghe nói nếu người ta du ngoạn bên ngoài vào lúc này, rất có thể sẽ bị quỷ tìm đến, cho nên phải đeo loại mặt quỷ này lên, để quỷ không nhận ra, hoặc lầm tưởng ngươi cũng là quỷ, như vậy mọi người mới có thể bình an vô sự.
Còn có một loại quầy hàng, là bán hoa đăng, khác với hoa đăng trong tay người cầm, loại hoa đăng này phần lớn được làm thành hình hoa sen, chính là hà đăng, hầu như ai cũng muốn mua một hai chiếc, đi đến bên bờ sông hồ, thả đèn xuống nước, để nó thuận dòng mà trôi di.
Đúng như câu nói, Thượng Nguyên đèn nối trời, Trung Nguyên đèn tiếp đất, đèn Tết Trung Nguyên là dùng để soi sáng đường đi cho những hồn ma trở về cõi u minh, mà nước u ám, nối liền với cõi u minh, thả đèn xuống dòng sông, chính là dẫn đường cho hồn ma.
Nếu không có đèn, đường thủy tối đen u lãnh như vậy, những hồn ma đi trên đường, không nhìn thấy lối phía trước, phải chịu biết bao khổ sở.
Hơn nữa, những chiếc đèn này ký thác tình tưởng nhớ của dương gian, hồn ma trông thấy, sẽ biết người thân yêu ở lại trần thế, vẫn luôn nhớ đến mình.
Vũ Trinh mua hai chiếc mặt quỷ ở bên đường, tự mình đeo mặt quỷ xanh nanh vàng, còn chiếc mặt quỷ trắng kia thì đặt lên mặt Mai Trục Vũ.
Mặt quỷ trắng trông hơi buồn cười, vẻ mặt dường như cười mà không phải cười, Vũ Trinh thấy buồn cười, tiếng cười dưới mặt nạ nghe có vẻ ủ rũ.
Hai người đi đến cửa chợ phía đông, Vũ Trinh trông thấy một nữ tử mặc váy dài màu lam đang đứng dưới ngọn đèn, khác với đại đa số người đeo mặt nạ quỷ, nàng chỉ đội một chiếc mũ che mặt, rèm sa dài đến thắt lưng.
Dưới ánh đèn sáng ngời, bóng dáng nàng yểu điệu mà mông lung, gần như trong suốt.
Vũ Trinh từ phía sau lặng lẽ tiếp cận, vừa định dọa nàng giật mình, nữ tử quay lưng lại đã lạnh lùng nói: "Quá chậm."
Vũ Trinh vẫn kiên trì kêu to một tiếng, nữ tử kia xuyên qua tấm rèm nhìn nàna mêt cái.
†uv không thấv rõ.
Vũ Trịnh c©ñnn biết đó chắc chắn là đôi mắt tràn ngập ý "Đầu óc ngươi có vấn đề sao?".
Nàng cười ha hả, một tay ôm lấy vai nữ tử: "Tiểu Xà, năm nay thế nào, vẫn là ta ở bên ngoài tuần tra, ngươi trông coi Yêu Thị?"
Liễu Thái Chân lạnh lùng nói: "Không phải như vậy sao, chẳng phải ngươi đã quyết định dẫn Mai đạo trưởng đi xem vật kia rồi sao, ta không ở lại đây trông coi thì ngươi ở lại ư2"
Vũ Trinh dùng sức lắc nàng một cái, "Được rồi được rồi, sang năm chúng ta đổi một chút, nếu không ba năm Trung Nguyên sau này đều để ngươi ra ngoài chơi, ta canh giữ Yêu Thị chẳng lẽ không được sao."
Liễu Thái Chân: "Thôi được rồi, mau dẫn người đi đi, sắp bắt đầu rồi."
Vũ Trinh làm một cái thủ thế, lao về phía Mai Trục Vũ đang đợi ở một bên, nắm tay hắn chạy vội qua góc phố.
Mà phía trên chợ Đông sau lưng Liễu Thái Chân, lại mơ hồ hiện ra một chợ đêm khác rực rỡ ánh đèn, đó chính là Yêu Thị mà ngày thường người bình thường tuyệt đối không thể nhìn thấy.
Trên đường rất náo nhiệt, gần như tất cả mọi người đều ra khỏi nhà, nhưng trên mặt ai nấy đều đeo mặt nạ ác quỷ, nếu không phải là người quen thì rất khó nhận ra thân phận.
Người còn không nhận ra được, phi nhân chỉ vật lại càng không nhận ra, có không ít yêu quái thừa dịp ngày này ra ngoài, quang minh chính đại dạo phố.
Những kẻ có thể hoàn toàn hóa thành hình người thì trà trộn vào trong đám người bình thường, kẻ hóa hình không được thuần túy lắm cũng có thể chọn một nơi vắng vẻ tối tăm, đeo mặt nạ che mặt là hoàn toàn không có vấn đề... với điều kiện tiên quyết là không gặp phải đám người của Miêu Công.
"Vị lang quân này."
Nghe thấy tiếng động, một nam tử thân hình cao lớn quay đầu lại, lộ ra một chiếc mặt nạ hổ.
Khi nhìn rõ người vừa lên tiếng, nam tử cao lớn co rụt người lại, trông như muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng người nọ đã vươn tay ra kéo hắn lại, thân mật kéo hắn vào một góc vắng vẻ bên cạnh.
Hổ yêu lén lút vào thành còn chưa kịp làm chuyện xấu, chỉ cảm thấy hôm nay vận khí thật sự không tốt, vậy mà lại đụng phải vị miêu công bất chấp đạo lý nhất kia, bị thân bất do kỷ đẩy đến góc tường, ngay cả phản kháng cũng không kịp, liền đối mặt với nắm đấm cực lớn.
← Ch. 155 | Ch. 157 → |