← Ch.136 | Ch.138 → |
Mai Trục Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sương Hàng đạo trưởng mấy ngày trước đã rời khỏi Trường An, có Vũ Trinh ở đây, cuối cùng tiểu đạo trưởng Sương Hàng cũng không bị tiểu sư thúc bảo đao chưa già giày vò mất một tầng da.
Trước khi hắn rời đi, Vũ Trinh còn nghe hắn lẩm bẩm nói muốn báo cho các sư huynh sư đệ sư phụ sư bá biết chuyện tiểu sư thúc cưới vợ, ngữ khí có vẻ mong đợi "Đạo hữu phải cùng chết với ta mới không phụ tình nghĩa tốt đẹp này".
Vũ Trinh thầm nghĩ, chẳng lẽ qua một thời gian nữa, các đạo trưởng Thường Hi quan sẽ tề tựu ở Trường An thành?
Thời điểm giữa mùa hè năm ngoái Vũ Trinh đều phải đi khắp nơi tìm bảo địa để tránh nóng, năm nay lại có thể nhịn được, vẫn an an ổn ổn ở trong trang viện của Mai Trục Vũ.
Không biết từ lúc nào, nàng hầu như mỗi ngày đều ở bên này, rất ít khi trở về phủ Dự Quốc Công.
Đám người Mai Tứ, Thôi Cửu muốn tìm nàng ra ngoài chơi, mấy lần không thể tìm được người ở phủ Dự Quốc Công, dần dà cũng quen đến bên này tìm nàng.
Nhưng Vũ Trinh đang dưỡng thương, lại gần như mỗi ngày cùng Mai Trục Vũ đi trực, đám Thôi Cửu cũng rất ít khi gặp được nàng.
Như vậy, thật vất vả mới gặp được nàng một lần, mấy vị thiếu niên thiếu nữ đều oán trách vô cùng, giọng điệu ấy khiến Vũ Trinh cảm thấy mình như một kẻ phụ tình.
Hôm nay, Vũ Trinh cuối cùng cũng đi chơi với Thôi Cửu và mọi người, không cùng Mai Trục Vũ đi trực.
Mai Trục Vũ chỉ cảm thấy lòng trống rỗng, rất không quen, buổi sáng ngừng bút hàng chục lần, nhìn ra ngoài cửa sổ lên cây ngô đồng cũng nhiều lần, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng mèo của Vũ Trinh.
Đến giữa trưa, có hai con yêu quái khiêng hộp cơm đến đưa cơm cho hắn, là hai con chuột yêu, ngửi thấy mùi hương của Vũ Trinh còn sót lại nơi đây, hai tiểu yêu run rẩy đưa xong cơm liền vội vàng chạy đi.
Tuy rằng món ăn vẫn phong phú, nhưng Mai Trục Vũ cảm thấy không có mùi vị gì, bưng bát ngẩn người một lúc rồi nhẹ thở dài một tiếng, buông bát xuống.
Ngày hôm ấy, Vũ Trinh đều không xuất hiện, đến tối cũng chẳng trở về.
Mai Trục Vũ đợi nàng dùng cơm, chờ mãi đến khi tiếng trống đóng cửa thành vang lên, trời đã tối mịt mà vẫn không thấy người đâu, đành phải tự mình ăn qua loa vài miếng.
Kỳ thực trước đó Vũ Trinh đã nói hôm nay không về, nhưng hắn vẫn cứ đợi đến tận lúc này.
Ánh đèn lặng lẽ cháy, phát ra tiếng lách tách, gió mát lùa vào trong khẽ đung đưa.
Chỉ thiếu vắng mỗi một người mà thôi, thế nhưng căn phòng lại trở nên vô cùng trống vắng tĩnh lặng.
Khi Vũ Trinh còn ở đây, cho dù hai người không thân mật, giờ đi ngủ cũng muộn hơn một chút, bởi vì Vũ Trinh là một con cú đêm, kéo theo cả thời gian nghỉ ngơi của Mai Trục Vũ cũng bị lùi lại.
So với ngày xưa, lúc này còn sớm hơn, nhưng Vũ Trinh không có ở đây, Mai Trục Vũ ngồi một mình thổi gió một hồi, đọc một cuốn sách, rồi rửa mặt đi ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, Mai Trục Vũ bỗng nhiên tỉnh giấc, hắn nhạy bén nghe được tiếng động từ cửa sổ truyền đến, im lặng ngồi dậy, ngay sau đó bên ngoài cửa sổ có một bóng người nhảy vào.
Đây đương nhiên không phải tên trộm nào, mà là Vũ Trinh trèo cửa sổ vào.
Tay nàng cầm một cái bình nhỏ, nhảy vào trong phòng, nhẹ nhàng rơi xuống đất không phát ra chút âm thanh nào.
Liếc mắt nhìn thấy Mai Trục Vũ ngồi dậy trên giường, nàng cười khẽ một tiếng, không cố ý hạ thấp giọng nói, sờ sờ mũi nói: "Đánh thức chàng rồi."
Mai Trục Vũ đứng dậy thắp sáng đèn, trong giọng nói bình thản mang theo hai phần quan tâm, "Không phải nói tối nay không trở về, sao đột nhiên lại về?"
Vũ Trinh ừ một tiếng, tùy ý đáp: "Vốn không định trở về, cùng bọn Thôi Cửu chơi một ngày, tối định ngủ lại bên Hộc Châu, nhưng ngủ không được, lại bắt được mấy thứ thú vị, muốn mang về cho chàng xem, nên mới trở về."
Mai Trục Vũ nhìn nàng cởi dây trên bình, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng vui sướng.
Vũ Trinh tiện tay đặt sợi dây xuống, lại tiếp tục giở tờ giấy đỏ trên bình, ngẩng đầu đối diện ánh mắt tĩnh mịch mà ôn nhu của Mai Trục Vũ, nàng sững sờ, đột nhiên phì một tiếng nhổ sợi dây trong miệng ra, ôm bình đi hai bước tới trước mặt Mai Trục Vũ, kéo vạt áo hắn xuống, hôn lên mặt hắn một cái.
Cũng không biết vì sao, trong lòng nàng hơi động, liền cam đoan nói: "Về sau không có việc gì, ban đêm ta nhất định sẽ về nhà ngủ."
Mai Trục Vũ chưa từng nghĩ nàng sẽ nói những lời như thế, thấy ánh mắt nàng dưới ánh đèn sáng ngời, có quang mang trong mắt nhảy múa, không khỏi đưa tay ôm lấy nàng, rất lâu mới mở miệng thốt ra một câu: "Mệt không, nghỉ ngơi đi." hắn đi vào thư phòng.
← Ch. 136 | Ch. 138 → |