← Ch.135 | Ch.137 → |
Có kẻ hỏi, Liễu Ngự sử nghiêm mặt nghiêm túc quát lớn: "Miêu chỗ nào không tốt!"
Nào có người dám tranh luận với Thiết Đầu Liễu Ngự sử, liền không ai dám nói thêm một câu nào.
Bởi vì vết thương còn chưa hoàn toàn lành, so với hình người, mỗi ngày Vũ Trinh đều duy trì thời gian ở dạng mèo khá nhiều, hình thức này có thể giúp nàng hồi phục nhanh hơn.
Nói đến cũng kỳ lạ, Vũ Trinh vốn là người không chịu ngồi yên, mỗi ngày nhất định phải tìm chút trò vui thú, nếu không sẽ cảm thấy buồn chán, nhưng từ khi càng ngày càng thân cận với Mai Trục Vũ, nàng dường như bị lang quân cảm nhiễm, cũng có thể chịu đựng được sự thanh tĩnh.
Không còn ngựa phi ngoài thành, không còn so tài trên trường, không còn mã cầu, ngay cả lầu xanh quán rượu cũng ít lui tới.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, phần lớn thời gian ban ngày Vũ Trinh biến thành mèo bầu bạn cùng lang quân làm việc ở Hình bộ, rúc trong lòng hắn ngủ trưa, đến tối thì hiện nguyên hình, gối đầu lên đùi lang quân ngủ say, cả người đều lười biếng.
Thỉnh thoảng vào ban ngày, khi ngủ đủ giấc rồi, nàng cũng sẽ chạy ra ngoài dạo một vòng ở các nha môn.
Từ khi vuốt ve mèo trở thành phong tục, bên trong tường đỏ ngói xanh này, mèo bỗng nhiên đông hơn không ít.
Khác với những con mèo hoang lang thang, những con mèo lông da bóng loáng, thân hình to lớn, phần lớn đều do quan viên mang đến, gần đây không ít quan viên đều âm thầm so kè mèo của mình.
Vũ Trinh còn chạy đến chỗ một đám quan viên đang nhàn rỗi đến phát chán, xem bọn họ thi mèo, cảnh tượng đó thật là tệ hại cùng cực, một đám mèo suýt chút nữa đánh nhau, khiến cho đám quan viên nuôi mèo kia cũng suýt nữa vì thế mà động thủ.
Ngoài ra, nơi Vũ Trinh lui tới nhiều nhất là Ngự Sử đài.
Bởi vì hai con mèo của Liễu Ngự sử ở Ngự Sử đài, là do con gái ông ta Liễu Thái Chân nuôi, bề ngoài giống hệt dáng mèo của Vũ Trinh, Liễu Ngự sử cũng không nhận ra được sự khác biệt giữa dáng mèo của Vũ Trinh với hai con mèo kia, cho nên Vũ Trinh thường xuyên chạy qua đó giả làm một trong hai con mèo.
Liễu Ngự sử thấy nàng liền trừng mắt, nhưng nàng biến thành mèo, lại có thể nhảy lên đầu Liễu Ngự sử diễu võ dương oai, Vũ Trinh trong lòng mừng thầm, rảnh rỗi thì tới chơi, thường xuyên mượn cơ hội báo thù riêng - cười hiền từ, quả thực hòa ái như một Liễu Ngự sử giả vậy.
Mỗi lần đến lúc này, Vũ Trinh lại cảm thấy mấy năm trước mình đã chọn hai con mèo cho tiểu xà thật tốt, nếu không hôm nay nàng sẽ không thể mượn vẻ ngoài tương đồng để chiếm tiện nghỉ được.
Nhưng cân nhắc đến dù sao cũng là phụ thân của bạn tốt, Vũ Trinh rốt cuộc cũng không dám quá phận, sợ vạn nhất bị Liễu Thái Chân biết được, sẽ bị đánh thành một con mèo chết, vì vậy nàng chỉ thỉnh thoảng qua đây lắc lư vài vòng, ngồi xổm trên vai người ta, đột nhiên tung ra một cú mèo bay không nặng không nhẹ.
Đối với nắm đấm mèo không đau không ngứa này, Liễu Ngự sử chẳng những không tức giận, mỗi lần còn muốn khoe khoang với người khác rằng mèo nhà mình thân cận với người.
Vũ Trinh tới Ngự Sử đài nhiều lần, trước khi Mai Trục Vũ tới trực còn chưa thấy nàng về, đã đứng chờ ở cửa Ngự Sử đài.
Lần đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, Liễu Ngự sử thấy ba con mèo giống hệt nhau xuất hiện cùng lúc thì ngây người, lại thấy Mai Trục Vũ nhìn chằm chằm ba con mèo một hồi lâu, cuối cùng thận trọng ôm lấy một con, cả người Liễu Ngự sử đều không được tốt lắm.
Liễu Ngự sử: "Đây là mèo ngươi nuôi sao?"
Mai Trục Vũ vẫn đang tỉ mỉ đánh giá con mèo trong lòng mình, trong lòng cảm thấy hẳn là không sai, bèn gật đầu đáp: "Phải."
Liễu Ngự sử nghi hoặc nhìn chú mèo mướp vô tội đang nằm trong lòng Mai Trục Vũ, đột nhiên sinh ra một nỗi nghỉ ngờ mãnh liệt, cảm thấy khoảng thời gian này mình bị lừa gạt, nhưng sự nghỉ ngờ này lại đến một cách mơ hồ khó hiểu.
Mai Trục Vũ ôm mèo trên đường trở về, vẫn không ngừng nói chuyện, nhưng mèo trong lòng chẳng hề kêu một tiếng, cứ như thể không hiểu lời hắn nói vậy.
Mai Trục Vũ mấy ngày nay nhãn lực tăng vọt, so với trước đây tốt hơn rất nhiều, mười lần thì chín lần có thể chọn đúng phu nhân, nhưng mỗi lần cho dù hắn chọn trúng, Vũ Trinh cũng cố ý trêu đùa hắn, giả vờ như một con mèo thật.
Có lần Mai Trục Vũ mang nàng về, đến nửa đêm vẫn chưa thấy nàng biến trở lại, cho rằng mình thật sự nhầm lẫn, suýt chút nữa ôm nàng giữa đêm đi lục soát phủ Liễu gia, khiến Vũ Trinh cười đến hơn nửa đêm.
Bị phu nhân của mình lừa gạt nhiều lần, lúc này Mai Trục Vũ cũng không dám khinh suất hạ kết luận, nâng mắt lên nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc Vũ Trinh không nhịn được, đặt một vuốt lên trán hắn, cười hì hì nói: "Hôm nay cũng chọn đúng rồi!"
← Ch. 135 | Ch. 137 → |