Điều không ngờ tới
← Ch.116 | Ch.118 → |
"Hoàng thượng!" Tường Vi trên mặt vẫn treo lên một nụ cười kiều mỹ, thân thái nhẹ nhàng uyển chuyển bước vào Ngự thư phòng.
Hàn Lăng đột nhiên tuyên bố không tiếp tục quan sát quá trình trị liệu nữa, cho nên, trị liệu chính thức được tiến hành ở tại chỗ này.
Vi Phong sắc mặt hòa nhã vui vẻ, không để lại chút gì gây nghi ngờ chăm chú quan sát nàng ta.
"Hoàng thượng, xin hãy uống thuốc!" giống như trước đây, Tường Vi cầm lên viên thuốc màu xanh đưa tới trước mặt Vi Phong.
Vi Phong tiếp lấy, không suy nghĩ gì nhét vào trong miệng.
Tường Vi khúc khích cười nhìn hắn một lúc, rồi mới quay trở lại phía trước bàn, đúng vào lúc này, bên ngoài phát ra tiếng gọi hoảng hốt của Lục công công, "Hoàng thượng, đại sự không hay rồi, hoàng thượng.......... ."
Lúc Tường Vi âm thầm hốt hoảng thì đồng thời, Vi Phong đã lên tiếng, "Vào đây!"
Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, Lục công công hoang mang bước tới trước mặt Vi Phong, "Khởi bẩm hoàng thượng, bụng của hoàng hậu nương nương hốt nhiên bị đau."
"Cái gì?" Vi Phong lập tức đứng dậy.
"Hoàng thường xin người đừng quá lo lắng, hoàng hậu nương nương từ trước tới giờ vẫn rất khỏe, đây có phải là hiểu lầm gì không?" Việc mới chỉ bắt đầu, Tường Vi tự nhiên không muốn Vi Phong cứ như vậy rời đi, hơn nữa, hắn đã uống thuốc rồi, đợi chút nữa sinh ra dị trạng tuyệt không thể để cho người khác nhìn thấy.
"Hồi bẩm hoàng thượng, việc này thật sự thiên chân vạn xác (vô cùng chuẩn xác), tiểu lục tử mới vừa qua đây thông báo, hắn vẫn còn đang đứng bên ngoài kia!" Lục công công quá biết sự quan trọng của Hàn Lăng với Vi Phong, tự nhiên không dám lơ là qua quýt.
Tường Vi, ngày trị liệu hôm nay tạm dừng!" Vi Phong một bên trong lòng lo lắng như lửa đốt hướng bên ngoài bước nhanh đi, một bên giao phó Lục công công, "Lục công công, giúp Tường Vi cô nương thu dọn một chút, đưa nàng ấy rời khỏi Ngự thư phòng!"
Nhìn cái bóng của hắn vội vàng rời đi, Tường Vi trong lòng ngập tràn sự không cam tâm và phẫn nộ. Cho tới khi Lục công công nhiều lần hô gọi, nàng ta mới thu lại đồ đạc, bực tức đi ra khỏi Ngự thư phòng............. .
Vi Phong mới bước chân vào đến tẩm phòng, nhanh chóng chạy tới trước giường, "Lăng Lăng, nàng không phải là chơi với Lạc Lạc hay sao? Sao đột nhiên bụng lại đau?"
"Phụ hoàng, mama vừa rồi chơi đá bóng với con, nhất thời không cẩn thận bị ngã, may mà thảm cỏ dày, nếu không thì đá cả muội muội ra ngoài rồi!" Không đợi Hàn Lăng lên tiếng, Vi Lạc luôn ngồi bên cạnh đã cướp lời trả lời.
"Thân đang mang thai lại còn không cẩn thận đến như vậy, vạn nhất có chuyện gì, nàng bảo trẫm phải làm như thế nào!" Vi Phong lại càng hốt hoảng.
Đôi tay ngọc ngà thanh thóat của Hàn Lăng giúp hắn lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán trước, sau đó mới vỗ nhẹ lên bả vai của hắn vài cái, an ủi hắn, "chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà, bây giờ thì đã không có việc gì rồi!"
"Phó thái y, ngươi xác định là hoàng hậu không sao chứ?" Vi Phong vẫn không yên tâm được.
Thái y mới vừa chẩn đoán xong cho Hàn Lăng lập tức trả lời: "Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương đích xác do quá dùng lực mà hơi bị động một chút thai khí, nhưng không hề đáng ngại, có điều là cần phải cẩn thận, vi thần sẽ theo như thường lệ kê một đơn thuốc an thai cho nương nương dùng."
"ừm, mau đi!" Phân phó xong, tầm nhìn của Vi Phong quay trử lại bên Hàn Lăng, bàn tay to lớn trèo lên bụng nàng, trong giọng nói hơi có một tia trách cứ, "Nàng đó, toàn khiến cho trẫm lo lắng."
Hàn Lăng không nói gì, chỉ le le lưỡi, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Vi Lạc trang nghiêm như một tiểu đại nhân, cũng cất lời trách móc theo, "Con trước đó có nhắc nhở mama, nhưng mà mẹ chính là không nghe, còn nói cái gì mà mẹ không phải là được làm bằng giấy."
Hàn Lăng liếc hắn một cái, "Be tí tuổi, mà công phu nói lắm không kém gì một bà lão!"
"cái gì mà, con không phải đều là vì muốn tốt cho người và muội muội!!" Vi lạc nói đoạn, cái đầu nhỏ bé từ từ tiến gần tới bụng của nàng, tai dán chặt vào chỗ cao nhất của cái bụng, yên lặng lắng nghe.
Hàn Lăng cười trầm, tiếp đó nhìn sang Vi Phong, "ngày trị liệu hôm nay............."
"Nghe thấy Lục công công bẩm báo, trẫm hồn vía thất kinh, cho nên phân phó nàng ta trị liệu tạm dừng."
Hàn Lăng nghe vậy, nở ra một nụ cười tươi tắn, "Xem ra, lần bị ngã này của ta, rất là có ý nghĩa đó!"
"Nàng.........." biểu hiện của Vi Phong khóc cười không xong, nhưng sâu trong lòng lại lo lắng trùng trùng.
Kỳ thực, bởi vì muốn nhổ cỏ tận gốc, hắn tạm thời còn để cho Tường Vi kia tùy ý "sắp đặt", trị liệu ngày hôm nay mặc dù bị gián đoạn, nhưng hắn tin là, Tường Vi ngày mai sẽ lại tới bù thêm.
Nhưng mà việc này, hắn dự định không nói cho Hàn Lăng, bởi vì không muốn nàng lo lắng và suy nghĩ.
Hàn Lăng cũng chằm chằm nhìn vào hắn, dung nhan mỹ lệ ngập tràn ý cười, khiến người ta nhìn không ra lúc này nàng đang nghĩ cái gì.
Hai người cứ như vậy mỗi người ôm một suy nghĩ, cho tới khi Vi Lạc phá vỡ sự im lặng, mới dần dần hồi thần.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)
Ngự thư phòng, khắp nơi quanh quất một luồng không khí căng thẳng, ngưng trọng và thâm trầm.
Vi Phong ngồi ngay ngắn trên long ỷ, cẩn than nghe mọi người bẩm báo.
"Hà công công, Hoa công công bình thường quen với việc chiếm lợi ích của người khác; Liễu công công và Tiểu Lục tử có chút nhỏ mọn; iểu Thuận tử thích trêu chọc người; Thái công công miệng nói không có gì ngăn được; nhưng cái đám thuộc hạ mỗi người có một ít khuyết điểm này, cho dù có vì vậy mà kết oán với người khác, cũng không tới mức tự tìm lấy họa sát thân." Thái giám tổng quản báo cáo trước.
Tiếp đó, Trương thái y, "Hoàng thượng, vi thần cẩn thận điều tra qua, viết thương chí mạng của sáu người bọn họ đều là ở phần cổ, vết răng thì giống hệt nhau, vi thần cho rằng, hung thủ là cùng một người."
"Bọn họ đều là trực đêm ở điện nào?" Trên mặt Vi Phong nét băng lạnh âm trầm không hề thay đổi một chút nào.
"Hồi hoàng thượng, ba đêm nay, bọn họ phân biệt lần lượt trực ở Túy Hạ Cung, Hương Ngữ Cung. Lúc mới phát hiện Hà công công và Liễu công công bị hại, nô tài cho rằng bọn họ sinh mệnh thấp hèn, không nên kinh động tới thánh giá; Đến ngày thứ hai sau khi phát hiện ra thi thể của Hoa công công và Tiểu Lục tử, nô tài mặc dù do dự bồn chồn và thất kinh, nhưng mà vẫn âm thầm mệnh lệnh người sử lý; Cho tới hôm nay, nô tài mới ý thước được sự việc nghiêm trọng, cho nên chỉ còn cách bạo gan bẩm bảo với hoàng thượng." Nhớ lại trạng thái chết thảm của đám người kia, trong lòng thái giám tổng quản lại càng sợ hãi, toàn thân bất giác run rẩy.
"Túy Hạ cung và Hương Ngữ cung ở chỗ hoang vu ít người qua lại, thủ vệ tương đối mà nói thì có chút lỏng lẻo, hung thủ có lẽ chính là nhìn thấy điểm này mà hạ thủ." Thống lĩnh ngự lâm quân nghiêm túc phân tích.
Sáu mang người chết đều không trực tiếp liên hệ đến nhau, nhưng hung thủ lại đi chọn trúng bọn họ, điều này rốt cục là nguyên do gì? Người chết lúc còn sống lại không hề làm ra một chút hành động giãy giụa, ngoài việc chỗ cổ có vết cắn, toàn thân trên dưới cũng không có chút vết thương nào, một vết cắn bình thường, thật có thể khiến cho con người rơi vào chỗ chết?
Vi Phong kiếm mày chau lại, khổ sở suy nghĩ, nhưng mà một chút đầu mối cũng không có.
Đại khái khoảng một nén hương thời gian, hắn tạm thời thanh tỉnh, giao phó mọi người, "Trương thái y, ngươi gọi thêm vài vị thái ý nưa, cùng nhau nghiên cứu là tìm hiểu những thi thể kia, xem có thể tìm ra được manh mối gì không; Hà thống lĩnh, từ hôm nay trở đi, ngươi tăng phái thêm nhân lực tuần tra canh gác quanh Túy Hạ cung và Hương Ngữ cung; Liêu công công, ngươi phụ trách phong tỏa tin tức, trẫm không muốn tin tức về sự việc này lưu truyền trong hậu cung."
"Vi thần/ nô tài cẩn tuân (cẩn thận tuân thủ) theo mệnh lệnh của hoàng thượng."
Chúng nhân rời khỏi xong, trong căn Ngự thư phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Vi Phong, xung quanh lại càng trở nên yên tĩnh. Hắn ngồi dựa vào chiếc ghế tựa không hề phát ra một âm thanh nào, đôi mày vẫn nhăn chặt lại, ánh mắt rời rạc.
Hàn Lăng bước vào, nhìn thấy chính là Vi Phong mắt mày quấn chặt vào nhau không thể nào giãn ra, tuấn nhan một màu âm trầm bộ dạng khổ não.
"Phong!" Nàng bước tới bên cạnh hắn.
Vi Phong tử trong trầm tư hồi thần lại, "Nàng sạo lại đến đây?"
"Sắp tới giờ ngọ thiện rồi, nhưng chàng vẫn chưa xuất hiện."
Vi Phong giờ mới ý thức đựoc, ban nãy do quá tập trung suy nghĩ mà quên mất thời gian.
Quét ánh mắt trên khắp mặt bàn sạch sẽ ngăn nắp, Hàn Lăng nghi hoặc hỏi: "Không phải là phê sửa tấu Chương, chẳng lẽ buồn phiền vì chuyện khác?"
Vi Phong hơi có chút suy ngẫm, mang sự việc mấy tên thái giám vô cớ tử vong tỉ mỉ kể lại cho nàng nghe.
Hàn Lăng nghe xong, kinh ngạc vô cùng, theo phản xạ nảy ra một ý tưởng, chẳng lẽ cổ đại lại có quỉ hút máu (dracula)
"Xin lỗi, trẫm không nên nói với nàng những việc này!" Cho rằng nàng đã bị dọa, Vi Phong hối hận không nguôi, "Yên tâm đi, nói không chừng chỉ là trùng hợp, trẫm đã an bài xuống, việc này không thể phát sinh thêm lần nào nữa."
"Ở chỗ của chúng ta, trong ti vi thường diễn rất nhiều những cảnh đánh đánh giết giết và các loại phim ma quỉ, cái loại khủng bố kinh dị đó tuyệt không phải là loại mà chàng có thể tưởng tượng đươc, cho nên chàng không cần lo lắng cho ta, ta không sợ đâu." Hàn Lăng đưa sang cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Vi Phong ôm nàng vào trong lòng, để cho nàng ngồi lên đùi mình.
"Phong, chàng có tin truyền thuyết về quỉ thần không?"
Vi Phong mới đầu ngẩn người ra, sau đó trả lời: "Trẫm lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng gặp qua loại ma quỉ nào, nhưng mà trẫm tin là, trẫm lại có thể gặp được một người tới từ thế giới khác như nàng, cùng với nàng tiếp tục duyên tiền kiếp, điều đó nên thuộc về thần linh che chở."
Nếu như ở thế kỷ 21 hỏi Hàn Lăng là thế giới này có quỉ thần hay không, Hàn Lăng nhất định sẽ trả lời là: không có. Nhưng mà, trải qua hai lần xuyên không quỉ dị, lại còn vô duyên vô cớ nhớ lại tiền kiếp, nàng không còn dám tiếp tục đưa ra bất kỳ đoán định nào, bởi vì cái thế giới thiên biến vạn hóa này, có rất nhiều việc không phải bản thân có thể khống chế và giải thích được.
"Cái vị Chính Nghiêm đại sư bao giờ mới trở lại?" Nàng hốt nhiên hỏi.
"Không rõ nữa, trẫm lúc đó phát bệnh, cũng từng phái người đi tìm hắn, nhưng hòa thượng trong tự nói là hắn tiên du (du ngoạn tiên cảnh, kiể như du ngoạn khắp nơi) rồi."
"Đúng rồi, Tường Vi dạo gần đây không hề có bất kỳ hành động nào sao?" Hàn Lăng lại hỏi.
"Nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng là trẫm đối với nàng ta sản sinh tình yêu, nhưng mà kỳ lạ đó là, bình thương ngoài việc trị liệu cho trẫm, nàng ta không hề tiếp xúc với người khác, Dạ theo dõi chú ý nàng ta mấy ngày nay, đều không có phát hiện gì. Mấy bình máu đó, nàng ta chỉ là cất giữ ở một chỗ trong phòng, cũng không hề động đến." Nhớ lại việc này, sự phiền não của Vi Phong lại nhiều hơn thêm một tầng.
Hàn Lăng cũng nghi hoặc không giải thích được, đồng thời trong lòng lo lắng như có lửa đốt, cứ tiếp tục như vậy, Vi Phong chắc sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
"Phong, chàng cảm thấy cái chết của mấy người thái giám đó, có khi nào có liên quan đến nàng ta?" Không biết thế nào, trong đầu Hàn Lăng lại vọt ra cái ý tưởng này.
Vi Phong mới nghe, sắc mặt hơi có chút biến đổi, "Nàng là chỉ, hung thủ cắn chết những tên thái giám đó là Tường Vi? Nhưng....... . nàng ta một nữ tử mảnh mai yếu ớt, làm thế nào mà không cần đánh nhau đã khiến cho đối phương rơi vào chỗ chết?"
"Nhìn bề ngoài, nàng ta là một nữ tử chói gà không chặt, nhưng công phu thực tế của nàng ta, chúg ta đều không thể biết." Hàn Lăng ngày càng khẳng định sự phán đoán của mình, "Nàng ta không có việc gì lại rút máu của chàng, đám thái giám kia bị cắn đến chết, việc này, đều có liên quan tới máu!"
Vi Phong cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu tán đồng.
"Nếu như ba đếm trước đều phát sinh tình huống chết người, đêm nay có lẽ cũng không ngoại lệ, chỉ cần phái người luôn luôn giám sát, đêm nay sẽ biết hung thủ cuối cùng có phải là nàng ta hay không!"
"Ừm, ta sẽ phái Dạ phụ trách việc này!" Đôi mắt Vi Phong nhanh chóng chuyển thành bén nhọn sắc lặnh, "Nếu như thật sự là nàng ta làm, trẫm lập tức sử tội chết nàng ta."
"Hãy đừng! Chàng quên mất mục đích của chúng ta? Cứ như vậy sử tội chết cho nàng ta, thân thế của chàng phải làm thế nào? Câu đó đó làm thế nào để giải?"
Vi Phong nghe xong, lại phiền não thở dài một hơi.
Hàn Lăng thương xót nhìn hắn, ngón tay trèo lên khuôn mặt hắn, dịu dàng xoa đi đôi mày đang nhăn chặt lại của hắn. Thật là đáng thương, gần đây phát sinh ra quá nhiều chuyện, làm cho hắn mệt mỏi quá rồi. Nếu như có thể, nàng thật sự không hy vọng hắn làm hoàng đế, hy vọng hắn có thể đặt xuống tất cả, cùng với bản thân thoải mái không vướng bận sống qua ngày.
Vi Phong nắm chặt lấy bàn tay mềm mại nỗn nà như trẻ con của nàng, cũng ánh mắt ngập tràn tình cảm chăm chú ngắm nàng. Nếu như có thể, hắn nguyện từ bỏ vị trí cửu ngũ chí tôn này, đem nàng và các con tiêu dao thiên hạ, thoải mái hạnh phúc, vui vẻ giang hồ. Nhưng tiếc là, hắn không thể! Từ lúc được sinh ra, thì vận mệnh đã ấn định hắn phải gánh vác cái trọng trách nặng nề này.
Hai người cùng yêu thương thương xót nhìn nhau, tình yêu của cả hai, càng ngày càng nồng, càng ngày càng sâu....... .
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)
Hôm nay, Ngự thư phòng lại dày đặc một không khí nặng nề.
Dạ và Hắc đứng thẳng trước thư án, khuôn mặt đầy những đám mây u ám nhìn vào Vi Phong đang ngồi trên ngai vàng, và còn Hàn Lăng ngồi bên cạnh.
"Dạ, ngươi tỉ mỉ kể lại một lần nữa tình huống của ngày hôm qua." Vi Phong giọng nói âm trầm. Mấy đêm nay, cho dù đã hạ lệnh Ngự lâm quân phải tăng cường canh giữ, vậy mà tình trạng thái giám vô cớ tử vong vẫn tiếp tục phát sinh.
Dạ cung kính gật đầu, rủ rỉ nói, "Bắt đầu từ giờ Tuất tối qua, thuộc hạ và một số người khác luôn ẩn trốn ở trong bóng tối tại cửa Túy Hà cung. Đang đứng đó thì nghe thấy một tiếng hét thê lương gấp gáp từ trong điện truyền ra, đến lúc thuộc hạ cùng một số người chạy vào đến nơi, cả đại điện đã im lặng như tờ, chỉ có cái người thái giám trực đêm hôm qua là nằm trên đất, tắt thở chết rồi.
Hắc cũng bẩm báo theo, tình huống gặp phải cũng giống như Dạ.
"Hung thủ có khi nào là từ nơi khác thâm nhập vào trong điện, ví dụ như mái nhà, cửa sổ?" Hàn Lăng không khỏi đề ra nghi vấn.
"Chắc là không thể, thuộc hạ cũng nghĩ tới tình huống đó, sơm đã an bài người trốn trên mái nhà và xung quanh căn phòng, bọn họ đều nói là không hề nhìn thấy nhân vật khả nghi nào xuất hiện.
"Vốn còn cho rằng đó là Tường Vi, không ngờ tới không phải như vậy. Cuối cùng ai có ma lực đạt đến một trình độ thần không hay quỉ không biết như vậy? Đén nay, cả hậu cung tâm trạng ai cũng hoang mang bất ổn, thậm chí còn có tin đồn là lời nguyền gì đó, nói trẫm phạm vào thiên điều, ông trời muốn thu hồi lại giang sơn và tất cả của trẫm. Thật là hoang đường!" Nhớ lại những lời đồn đó, Vi Phong đầy một bụng phẫn nộ, sắc mặt hiện rõ sự tức giận.
"Thuộc hà đáng chết! Thuộc hạ làm việc không tốt, xin hoàng thượng giáng tội!" Dạ và Hắc thi nhau quì xuống.
Hàn Lăng thấy vậy không đành lòng, thay Vi Phong trả lời: "Các ngươi mau đứng dậy đi, không phải là do các ngươi làm việc không tốt, mà là đối thủ quá mạnh!"
Chuyển sang an ủi Vi Phong, "Hoàng thượng, việc đến hôm nay, xin hãy trấn tĩnh, đến người cũng không bình tĩnh được, thì ai mới có thể đối phó với hung thủ đây. Những lời đồn đại của thế nhân, chẳng qua chỉ là hành động hồ đồ của một người nào đó, hoàng thượng không cần phải để tâm tới."
"Nhưng mà, đến cả mẫu hậu cũng rất tin tưởng vào cái sự trừng phạt này của ông trời!"
"Bà cũng là nhất thời rối trí, khiến cho lục thần không làm chủ được mới có cái suy nghĩ như vậy thôi." Hàn Lăng tiếp tục an ủi hắn, "Được rồi, chúng ta tiếp tục nghĩ cách khác đi, chỉ cần có can đảm, bất cứ cửa ải khó khăn nào cũng đều có thể vượt qua."
"Lời nói của nương nương thật đúng, hoàng thượng xin hãy yên tâm, thuộc hà xin thề, nhất định sẽ dốc hết toàn lực thay hoàng thượng giải quyết cái cửa ải khó khăn này." Dạ Hắc cũng an ủi và cổ vũ.
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến thông báo của Lục công công, "Khởi bẩm hoàng thượng, Tường Vi cô nương cầu kiến."
Tường Vi? Lúc này nàng ta tới đây làm gì? Vi Phong và Hàn Lăng nhìn nhau một cái.
Tiếp đó, Vi Phong hạ lệnh Dạ Hắc lui ra trước.
Mật quan ở tủ sách sau khi đã đóng lại, Vi Phong mới đối với bên ngoài trả lời: "Chuẩn kiến!"
Cửa phòng được đẩy ra, Tường Vi từ từ bước vào, nhìn thấy Hàn Lăng, nàng ta ngẩn ra một chút, tiếp sau như không có chuyện gì hành lễ, "Dân nữ khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!"
"Có chuyện gì!" Vi Phong tâm tình phiền loạn, lạnh lùng trả lời một câu, quên mất là hắn nên đối với Tường Vi phải "dịu dàng".
Quả nhiên, Tường Vi cảm thấy rất choáng váng, nhưng mà vẫn dịu dàng trả lời: "Dân nữ nghe đồn hộu cung phát sinh chuyện lời nguyền.......... ."
Mới nghe lại là lời nguyền, Vi Phong bực bội tức giận quát nàng ta, "Im miệng, ai còn dám ở trước mặt trẫm nhắc tới cái gì mà lời nguyền, đừng trách trẫm không khách khí!"
Tường Vi bị dọa một trận, vội vàng cúi đầu xuống.
Hàn Lăng cứ im lặng chú ý nãy giờ, cuối cùng cũng cất lời, "Hoàng thượng, Tường Vi cô nương không phải nói là nghe đồn thôi mà, người hà tất phải tức giận, vì sao không để cho nàng ấy nói cho hết câu."
Phát hiện Vi Phong không nói, Hàn Lăng quay lại nhìn về phía Tường Vi, "Tường Vi cô nương, ngươi tiếp tục đi!"
Tường Vi nhìn lại Hàn Lăng, biểu tình trên khuôn mặt thật khó để hiểu được, vài giây sau, nàng ta tiếp lời: "Sư phụ của dân nữ đối với phương diện này có chút hiểu biết, không biết hoàng thượng có đồng ý cho sư phụ tới xem không."
Sư phụ! Tường Vi lại có một sư phụ! Hàn Lăng âm thầm trấn động, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình ổn, "Tường Vi cô nương, lện sư phụ là.........."
"Sư phụ luôn ở tại một đỉh núi của Đào Nguyên Thôn, dân nữ mười tuổi bắt đầu đi theo người, sư phụ đối với dân nữ thân thiết như con gái, dân nữ rời khỏi đó cũng đã một thời gian rồi, lão nhân gia nàng chắc là nhớ nhung dân nữ nên đã xuống núi."
"Vậy lệnh sư phụ bây giờ ở đâu?"
"Kinh thành!" Ánh mắt Tường Vi lại một lần nữa quay về trên người Vi Phong, "Dân nữ thấy hoàng thượng ngày nào cũng vì sự việc này mà lo lắng, muốn giúp hoàng thượng hóa giải lo buồn mà thôi."
Vi Phong nhìn lại nàng ta, một lúc lâu, mới nhàn nhạt nói một câu, "Vậy thì ngươi hãy gọi sư phụ của ngươi vào cung đi."
"Vâng, hoàng thượng" Tường Vi trong lòng ngầm vui sướng, tia ánh sáng vui mừng biến mất cực nhanh trong mắt nàng nhưng cũng không qua khỏi được đôi mắt sắc bén của Vi Phong.
Sau khi Tường Vi lui ra, Hàn Lăng đối với Vi Phong nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Phong, ta nghĩ ra hung thủ là ai rồi!"
Vi Phong gật đầu, "Trẫm cũng nghĩ ra."
"Vậy sư phụ của Tường Vi rốt cục là thần thánh phương nào, mà lại có thể trước mặt Hắc y tử sỹ hành động mà không một ai biết." Hàn Lăng vừa hiếu kỳ, lại vừa lo âu, "Bà ta dùng cách hạ "lời nguyền" trước, rồi sao đó "Giải lời nguyền" để vào trong hoàng cung là có mục đích gì?"
Vi Phong cũng một bụng suy nghĩ, "Đời bà ta xuất hiện sẽ biết!"
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)
"Hoàng thượng, đây là sư phụ của dân nữ!" dưới sự dẫn dắt của thái giám, Tường Vi đưa một vị than mặc hắc y, đầu đôi mũ đen, mạng che mặt đen tiến vào đại điện.
"Bần đạo Giác Viễn khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!" Hắc y nhân hành lễ với Vi Phong và Hàn Lăng trước, giọng nói sắc nhỏ, dịu hòa (dịu dàng ôn hòa).
Nhìn bóng dáng hắc y nhân không cao không thấp, Hàn Lăng cứ cảm thấy một luồng cảm giác quen thuộc, hình như đây không phải là lần đầu gặp mặt, mà là đã gặp rất nhiều lần.
Vi Phong cũng ngầm đánh giá một lúc, mới gọi bà ta bình thân.
Hắc y nhân ngẩng đầu, chỉ có duy nhất đôi mắt lộ ra khỏi lớp mạng che mặt, lúc nhìn thấy Vi Phong, dường như sẹt qua một tia ánh sáng dị thường, cứ giống như......... giống như là bắt được con mồi săn vậy, sáng long lanh. Đến lúc chuyển ánh mắt sang phia cái bụng đang trồi lên cao cao của Hàn Lăng, cũng như vậy.
Hàn Lăng lại một lần nữa nhìn hắc y nhân bằng ánh mắt không để lộ sự quan sát, cái đôi mắt đen nhìn không thấy đáy đó lại khiến cho nàng cảm thấy một luồng cảm giác quen thuộc vô cớ.
Hàn Lăng hốt nhiên lại nhớ lại, mấy năm trước hình như cũng thường có một ánh mắt như vậy trừng trừng nhìn mình, nghĩ mãi nghĩ mãi, trong đầu nàng đột nhiên kinh hãi, toàn thân run lên, trong đầu nàng vọt ra một con người đáng ghét cực độ --- Lý Ánh Hà.
← Ch. 116 | Ch. 118 → |