Kế hoạch ab
← Ch.117 | Ch.119 → |
Tướng Vi vừa mới đẩy mở cửa Ngự thự phòng, bèn không thể chờ đợi đi tới trước mặt Vi Phong, tủm tỉm cười cong cong cúi người, "Khấu kiến hoàng thượng!"
Vi Phong nhìn chằm chằm nàng ta một hồi, đôi mắt đẹp tràn lên vẻ dịu dàng ôn hòa, "Tường Vi, tới đây bên trẫm!"
Tường Vi hơi có chút ngẩn ra.
"Không nghe thấy lời của trẫm sao?" Khóe miệng Vi Phong vẫn cong lên, treo lên một nụ cười khôi ngô tà ác.
Cuối cùng, Tường Vi ngần ngại, từ từ, mà lại thích thú hướng về phía hắn sáp lại gần, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị hắn kèo vào trong lòng.
"Hoàng thượng-----"Dung nhan mỹ lệ đột nhiên ửng hồng.
Đôi mắt đen của Vi Phong phát sáng, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng nàng ta, do hít thở mà không ngừng phun xả hơi nóng, bao vây xung quanh nàng ta.
Cảm thấy trái tim mình dường như muốn nhảy vọt cả ra ngoài, Tường Vi lại càng xấu hổ, "Hoàng thượng, người đột nhiên gọi dân nữ tới đây........."
Vi Phong đột nhiên vươn ngón tay ra, ép lên đôi môi hồng kiều diễm của nàng ta, "Lúc không có người ngoài ở đây, trẫm cho phép nàng tự xưng." (tựu gọi bản thân, Trung Quốc cổ đại có rất nhiều cách tự) Giọng nói trẫm thấp hồn hậu, vô cùng mê hoặc dễ nghe.
Tường Vi kinh ngạc vui mừng lẫn lộn, đôi mắt nhất thời mở to, càng khiến cho nàng hưng phấn kích động đó là, cái khuôn mặt tuấn mỹ vô địch đó, đang từ từ tiến sát về phía nàng, ngay sau đó, đôi môi ẩm ướt ấm áp phủ lên bờ môi anh đào của nàng ta.
Nàng ta tức thì cảm thấy tâm thần dập dờn nổi sóng, trong đầu nhanh chóng tiến bào trạng thái hỗn độn.
Không biết qua bao lấu, lúc hai đôi môi rời khỏi nhau, thì cả hai đều đã thở hổn hển, đặc biệt là Tường Vi, cả khuôn mẵt đỏ hồng, toàn thân nóng bừng.
"Có thích không?" Giọng nói muốn cướp đi tâm hồn của người ta lại lần nữa cất lên.
Tường Vi không nói, biểu tình trên khuôn mặt thì như đã nói rõ đáp án rồi.
"Tường Vi, ngươi thật là phúc tinh của trẫm!" Vẻ chân tình trong mắt Vi Phong càng ngày càng nồng nhiệt, "Không những cứu được tính mệnh của trẫm, mà còn dẫn sư phụ tới thay trẫm tiêu tai giải ưu (tiêu trừ tai ương, hóa giải ưu phiền), ngươi là bảo bối mà ông trời ban cho trẫm!"
Tường Vi từ bé lớn lên ở vùng núi cao hoang vu, cả ngày chỉ bầu bạn với tằm, trên phương diện tình cảm thì chính là quá ngốc nghếch, những "lời nói mật ngọt" này của Vi Phong, quả thật là khiến cho nàng ta bay bổng lên tậ chín tầng mây, "Hoàng thượng, đây là việc mà Tường Vi nên làm!"
Cánh tay Vi Phong cố ý siết chặt lại, khiến cho đôi vòng tròn đẫy đà của nàng ta ép sát là khuôn ngực hắn, hắn còn không ngừng ưỡn ngực cọ sát vào đó.
Tường Vi bị trêu chọc cho tới xuân tâm (hứng thú) dậy sóng, toàn thân nóng bừng phát run, cảm giác tê tê từng trận từng trận bao vây lấy nàng ta, đôi tay sớm đã không khống chế được ôm chặt lấy eo của Vi Phong.
Trong lòng Vi Phong một trận cười lạnh, bán tay trái trèo lên trước ngực nàng ta, bắt đầu đùa nghịch qua lớp áo của nàng ta.
Tiếng rên rỉ lập tức từ Tường Vi truyền ra, thân hình linh long hữu trí (tả vẻ đẹp tinh tế, mượt mà đầy đặt) chủ động tiến sát về phía hắn.
"Tường Vi, muốn không? Có muốn quang minh chính đại để trẫm súng hạnh ngươi, có muốn trở thành phi tử của trẫm?" Trên mặt Vi Phong vẫn treo lên một nụ cười tà ác khó đoán được ý nghĩa.
Tường Vi bị trêu chọc đến nỗi dục hỏa đốt thân, hận không thể nói muốn thật to, nhưng mà, nàng ta vẫn còn cố làm bộ quan tâm ân cần đáp: "Tường Vi đương nhiên muốn, nhưng mà hoàng hậu nương nương mà biết được sẽ không khỏi đau lòng, đến lúc đó vạn nhất động đến thai khí............."
"Tường Vi quả nhiên huệ chất lan tâm (miêu tả tâm địa thiện lương, phẩm chất cao quí của người con gái), thiện lương đơn thuần, đâu đâu cũng là nghĩ cho trẫm......." Nói mãi nói mãi, tuấn nhan Vi Phong lộ ra vẻ đáng tiếc, "Sư phụ của ngươi ngàn dặm xa xôi tới, nếu như để cho lão nhân gia bà ấy biết được ngươi đã tìm thấy người yêu thương ngươi, bà nhất định sẽ rất vui."
"Không sao đâu, dù sao thì sư phụ cũng đợi đến khi hoàng hậu nương nương sinh hạ bé gái............." ý thức được bản thân đã nói ra lời không nên nói, Tường Vi ngầm kinh hãi, nghẹn lại.
Cũng vào lúc đó, trong mắt Vi Phong sẹt qua một tia ánh sáng, "Tường Vi, ngươi và 'Giác Viễn đại sư' thật đã ở chung với nhau mười năm?"
Phát giác Vi Phong dường như không lưu ý tới câu nói lỡ lời của mình, Tường Vi âm thầm thở phào một hơi, do quá vui mừng nên hùng hồn nói, "Ừm! Sư phụ cứ luôn ở trên đỉnh núi tu luyện, ta thường đi theo bầu bạn bên cạnh người, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà cho sư phụ."
"Những ngày như vậy không buồn sao?" Nhìn thấy con mồi sa vào bẫy, Vi Phong thừa thế truy hỏi.
"Không đâu, ngoài sư phụ ra, còn có tằm bảo bảo bầu bạn với ta nứua, sư phụ lúc có thời gian, còn dạy ta cách nuôi tằm như, thương tằm, dạy tằm như thế nào, y thuật của ta ũng là do sư phụ dạy đó."
"Bà ấy cứ đều như vậy sao? Trẫm là chỉ, cách trang điểm phục sức của bà ấy."
"Ừm!" Tường Vi nhanh chóng ép thấp giọng nói xuống, "Hoàng thượng, Tường Vi muốn nói với người một bí mật nhé, kỳ thật, sự phụ rất là đẹp!"
"Người đã nhìn thấy rồi?"
"Đương nhiên!" Tường Vi khôi phục lại vẻ ngây thơ thuần khiết của thiếu nữ, hiển nhiên, nàng ta đã hoàn toàn coi Vi Phong là người yêu của mình.
Nếu như là ngày trước, nội tâm Vi Phong có lẽ sẽ sinh ra một luồng cảm giác thương xót, nhưng hắn quá rõ ràng những việc mà nàng ta làm ra, cho nên, cho dù nàng ta bản tính không xấu, hắn cũng không mềm lòng.
"Đáng tiếc người thay đổi rồi!" Tường Vi lại nói.
"Thay đổi rồi?"
"Mấy tháng trước, người tu luyện không sâu, khiến cho tẩu hỏa nhập ma, hủy đi dung nhan, còn phải dựa vào uống....... dựa vào uống.........."
"Dựa vào uống cái gì?" Vi Phong nhất thời nóng ruột, giọng nói bất giác cao hơn.
Điều này làm cho Tường Vi khôi phục lại cảnh giác, nàng ta ngẩn ra một lúc, ánh mắt một trận lay động, dung nhan kiều diễm nhanh chóng bày lên vẻ thê lương, "Hoàng thượng, những việc đau lòng đó, xin ượng thứ cho Tường Vi tạm thời không nói."
Vi Phong ngấm ngầm rủa xả một tiếng.
"Hoàng thượng, hoàng thượng người sao vậy?" Phát giác sắc mặt hắn đột nhiên chuyển nên âm u mờ mịt, Tường Vi bồn chồn ngạc nhiên.
"Không sao!"
Tường Vi lại không nói gì, mà chỉ siết chặt vòng tay ngọc ngà, lại đưa mặt về phía trước ngực hắn, còn cố ý dùng hai đỉnh núi tuyết đẫy đà cực đàn hồi cọ xát vào cơ thể hắn.
Trong đôi mắt đen của Vi Phong nhanh chóng tào lên một tia căm ghét và khinh bỉ, không hề do dự đấy nàng ta ra.
'Hoàng thượng?" Ánh mắt Tường Vi khốn hoặc, giọng nói như hoàng oanh ẩn hiện vẻ bất mãn.
"Ngươi lui trước đi, trẫm còn rất nhiều quốc sự phải sử lý."
Tường Vi nghe xong, nội tâm có chút thất vọng, nhưng ũng "Ngoan ngoãn" đứng dậy, "Tường Vi đáng chết, Tường Vi giờ sẽ lui xuống."
Vi Phong cũng đứng dậy, ôm lên vai của nàng ta, ùng nhau đi ra phía cửa, "Trẫm bận xong công vụ sẽ đi tìm ngươi."
Tường Vi khuôn mặt vốn đang âm u, lại sáng rỡ lên, "Đa tạ hoàng thượng!"
Ánh mắt đưa tiễn cái bóng vàng nhạt càng ngày càng xa. Cho tới khi hoàn toàn biến mất. Vi Phong mới thu hồi lại tầm mắt, đóng chặt cửa, trở về bên cạnh giá sách, đối với một nơi nào đó gõ nhẹ theo nhịp điệu vài cái.
Giá sách rung lên mở ra, Hàn Lăng dưới sự hộ tống cẩn thận của Dạ, từ từ bước ra.
Vi Phong vội vàng đỡ nàng tới ghế rồng, an bài nàng ngồi lên đó, sau đó thị ý cho Dạ lui xuống.
"Chàng đó, quả nhiên là sát thủ của thiếu nữ. Nhớ lại đoạn ban nãy, Hàn Lăng không khỏi nhạp báng hắn một chút.
"Ửm?" Vi Phong đối với cái từ ngữ của thế kỷ 21 này không hiểu gì cả.
"Sát thủ của thiếu nữ, là để chỉ người đàn ông vửa đẹp trai, lại vừa biết nói lời mật ngọt, làm cho đám thiếu nư mê mệt quay cuồng.
Vi Phong cuối cùng cũng đã hiểu ra được ý tứ trong câu nói của nàng, tuấn nhan một trận quẫn bách, vội vàng giải thích, "Trẫm làm như vậy, không phải chính là vì muốn bẫy nàng ta, nàng đừng để tâm tới."
'Chàng coi Hàn Lăng ta là một phụ nữ đố kỵ không hiểu lý sự sao?" Hàn Lăng làm một bộ mặt quỉ.
Nói thật, trong lòng nàng đích xác là có một chút để ý. Nàng trốn trong mật đạo sau giá sách, đối với tiếng rên rỉ và nũng nịu của Tường Vi, nàng nghe thấy quá rõ ràng.
Vi Phong trên mặt có chút suy nghĩ nhìn nàng một lúc, chuyển chủ đề câu chuyện trở về chính sự, "Thế nào, lời nói của Tường Vi có thể tin được không?"
Hàn Lăng đôi mày liễu chau lại, nghiêm túc nghĩ một lúc mới trả lời, "Chắc là nói thật, hoặc là nàng thật sự chưa biết sư phụ mình bị Lý Ánh Hà thay thế."
Hóa ra, sau hôm gặp được cái người được cho là sư phụ của Tường Vi, Hàn Lăng lập tức nói với Vi Phong sự suy đoán của mình, vì muốn tiến một bước chứng thực, cho nên hai người bày bố ra cái bẫy của ngày hôm nay.
"Đúng là vậy, tất cả những việc làm của ngày hôm nay, đếu lãng phí rồi!" nhớ đến bản thân đã cố gắng diễn xuất như vậy, nhưng lại không đạt được thành quả như mong đợi, trong lòng Vi Phong chán nản phẫn hận.
"Đâu có!" Hàn Lăng vỗ về an ủi hắn, "Sự khởi đầu tốt đẹp, là một nửa của thành công, sự nỗ lực của ngày hôm nay ít ra cũng khiến cho sự say đắm của Tường Vi đối với chàng lại càng sâu thêm một tầng, việc gì cũng phải từng bước từng bước mà làm tới."
Nhìn hắn vẫn một bộ mặt không cam tâm, Hàn Lăng tiếp tục khuyên nhủ an ủi, "Huống hồ, không kể cái bà 'Giác Viễn' kia có phải là Lý Ánh Hà, chúng ta cũng đã hiểu rõ, vụ thái giám ly kỳ tử vong có liên quan tới bà ta, bà ta lần này tiến cung là có mục địch khác, chúng ta phải thời khắc (luôn luôn) nhắc nhở bà ta."
Vi Phong cuối cùng cũng có chút phản ứng, hốt nhiên như nhớ lại điều gì đó, đặt tay lên cái bụng nhỏ bé của Hàn Lăng, "Đúng rồi lúc nãy Tường Vi lỡ miệng nói ra một câu, trẫm cảm thấy, cái bà 'Giác Viễn' đó có ý đồ đối với hoàng nhi."
Hàn Lăng biết hắn đang chỉ câu nói nào, kkỳ thật lúc nãy khi mới nghe thấy, nàng cũng rất kinh ngạc.
Vi Phong ôm nàng từ trên ghế rồng lên, bản thân lại ngồi lên trên đó, để cho nàng ngồi trên đùi mình, "Đừng sợ, trẫm tuyệt đối không để cho nàng và bảo bảo gặp chuyện gì."
"ừm, ta không sao. Đúng rồi, cái nàng Tường Vi đó mặc dù không phải là rất tin tưởng chàng, nhưng bản tính nàng ta khá là đơn thuần, chàng tiếp tục cố gắng một chút là được, cùng lắm, chúng ta tiến hành kế hoạch tiếp theo."
"Nhưng mà ngoài nàng ra, trẫm thạt sự không muốn đối với người phụ nữ khác làm ra bất cứ hành động thân mật nào, cho dù là một cái hôn cũng không được."
Nhìn hắn bộ dạng phảng phất như là một đứa bé vụng về, Hàn Lăng không kiềm chế được phì cười, lúc đó nàng còn không dám tin tưởng, đường đường vua của một nước lại có lúc có một mặt như là trẻ con như vậy.
Ngón tay ngọc ngà thanh thoát điểm nhẹ một cái lên môi hắn, Hàn Lăng cao hứng nói, "Chàng đó, rốt cục là ba mươi tuổi, hay là mười ba tuổi?"
Vi Phong ngẩn ra trước, tiếp sau mới đại ngộ, nhất thời cao hứng, cù vào eo của nàng.
Hàn Lăng cười lớn đến run rẩy cả người, đôi mắt trong veo tinh khiết toàn là thâm tình và yêu thương, nàng đã hy vọng biết bao, hắn có thể vĩnh viễn bảo giữ (bảo vệ giữ gìn) nụ cười xuất phát từ nội tâm, không hề có chút gánh nặng, tận tình, tự do mà cười.
Vi Phong đột nhiên dừng lại, ôm chặt nàng, đặt khuôn mặt của mình lên đôi vai thanh mảnh của nàng, trong lòng dậy sóng. Hắn có năng lực gì có đức gì, mà có thể có được một nữ tử thông minh lanh lợi, thấu hiểu lòng người, ân cần chăm sóc như vậy.
Vùi đầu vào trước ngực của hắn, Hàn Lăng yên lặng hít hà mùi hương chỉ thuộc về hắn. Hốt nhiên, nàng cảm thấy có vật gì đó vỗ vào phía sau lưng nàng, nhè nhẹ, lúc ngừng lúc tiếp, cho nên cơ thể nàng hơn ngả ra sau, ngẩng đầu lên.
"Phong-----"Hóa ra, là những giọt nước mắt, nước mắt của hắn.
"Lăng Lăng, nếu như trẫm không phải là hoàng đế, vậy thì tốt biết mấy!" Nước mắt không còn rơi tiếp xuống, đổi lại thành tích tụ lại trong tròng mắt của hắn.
Hàn Lăng cười nhàn nhạt, "Nếu như chàng không phải là hoàng đế, lại làm sao mà chúng ta yêu thương nhau?" Hồi tưởng lại từng chút từng chút một trong quá khứ, bản thân đối với hắn từ bài xích, căm ghét, thù hận đến hảo cảm, yêu sâu đậm và thương xót, Hàn Lăng cảm khái nhiều hơn.
Vi Phong cũng yên lặng nhớ lại quãng thời gian đã qua này, đã phải trải qua phong phong vũ vũ, hắn kinh ngạc phát giác, nội tâm vẫn không thể yên ổn, "Lăng Lăng, nàng yêu trẫm không? Yêu bao lâu? Sẽ luôn luôn yêu chứ? Trẫm rất sợ, sợ nàng đột nhiên lại ghét trẫm, đi theo người khác, trẫm không muốn lại đợi thêm ba năm, không muốn lại phải nếm trải nỗi đau khổ xé nát tâm can đó."
Hàn Lăng cẩn thận từng chút một ngồi thẳng người dậy, dung nhan kiều diễm dần dần dựa sát vào gương mặt hắn, đôi môi anh đào dán lên tai của hắn, thấp giọng dịu dàng nhưng kiên định: "Núi không còn góc cạnh, thiên địa hợp nhất, mới dám cùng quân tuyệt. Phong, chàng phải nhớ rõ, câu nói này, không những là kiếp trước, hay là kiếp này, hoặc là kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, đều là câu nói mà ta muốn nói nhất với chàng."
Cuối cùng, Vi Phong triệt để yên tâm, rộng mở thoáng đãng, giọng nói cực kỳ thu hút lộ ra sự kích động vô biên: "Kiếp sau, trẫm còn muốn ở bên cạnh nàng, không, không chỉ là kiếp sau, mà còn kiếp thứ 4, thứ 5, thứ 6............ nói chung là đời đời kiếp kiếp, nàng đều phải ở cùng với trẫm, chỉ có thể ở cùng trẫm, biết không?"
"Biết rồi! Hàn Lăng vĩnh viễn chỉ thuộc về Vi Phong, không kể là bao nhiêu kiếp luân hồi, trong tim chỉ có một người đàn ông là Vi Phong!"
O(∩_∩)OO(∩_∩)O一夜恩宠O(∩_∩)OO(∩_∩)O
Căn phòng vốn tinh tế ưu nhã đơn giản, tối nay được bố trí một không khí vui vẻ, Bộ áo váy màu vàng vốn dĩ của Tường Vi được thay ra, mặc lên một bộ Cung trang mỹ lệ xa hoa quí phái, thời khắc này, nàng ta đang ngồi thẳng bên cạnh giường, xấu hổ thẹn thùng nhìn vào người đàn ông tôn quí không so sánh được, người khiến cho nàng như điên như say.
Vi Phong khóe môi cong lên, ánh mắt như cười như không thâm sâu không thể đoán được, hắn từ từ ngồi xuống, bàn tay trèo lên hai vai của nàng ta.
Tường Vi gương mặt ửng hồng, ánh mắt thắm đượm tình cảm chăm chú nhìn hắn, "Hoàng thượng, cảm ơn, người đối với Tường Vi thật là tốt."
"Trẫm không phải là đã nói qua, không thể khiến cho nàng phải chịu thiệt thòi sao? Hơn nữa, Lăng Lăng mẫu nghi thiên hạ, lòng dạ khoáng đạt, trẫm khó khăn lắm mới tìm được người yêu thứ hai trong lòng trẫm, nàng ấy đương nhiên sẽ không cảm thấy thế nào." Tuấn dung Vi Phong vẫn treo lên một biểu tình sâu sắc khỏ hiểu. Sau khi cùng với Hàn Lăng thương lượng, hắn hôm nay tiến hành kế hoạch thứ hai, sắc phong nàng ta làm Quí nhân.
"Hoàng thượng........." Tường Vi kích động nói không ra lời.
"Xuân tiêu khổ đoản, nào, để trẫm danh chính ngôn thuận có được ngươi, được không? Được không?" Vi Phong nói đoạn, cúi đầu hôn chặt lấy đôi môi hồng.
Tường Vi sớm đã từng có mấy lần hôn, cũng lập tức há miệng hồi đáp hắn.
Vi Phong thành thục quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương nhỏ bé của nàng ta, không ngừng hấp thụ, đùa nghịch, thậm chí cắn nhè nhẹ, lựoi dụng lúc nàng ta chìm sâu vào say đắm, mới âm thầm đưa viên thuốc vào trong miệng nàng ta, lại còn không ngừng đẩy nước trong miệng mình vào, để đảm bảo viên thuốc đã trôi vào trong cổ họng nàng ta.
Đồng thời lúc đó, hắn đột nhiên dừng lại 'nụ hôn nồng nhiệt'.
"Hoàng thượng-----"Ánh mắt Tường Vi mơ màng, hiển nhiên, nàng ta vẫn còn chưa thấy mãn nguyện.
"Đừng vội, từ từ thôi, yên tâm giao lại tất cả cho trẫm, trẫm sẽ đưa ngươi tận tình lĩnh hội và thể nghiệm." Vi Phong một bên vừa nói, một bên bỏ hết áo quần trên người ra.
Khuôn mặt kiều diễm của Tường Vi cứ luôn tích một nụ cười thẹn thùng, đôi mắt đẹp đung đưa, vo cùng chờ đợi.
Lúc áo yếm rơi xuống, một thân thể trắng như tuyết không một tỳ vết lập tức lồ lộ ra trước mặt Vi Phong, trên khuôn mặt bề ngoài mang một vẻ mê man, kỳ thực nội tâm vô cùng bình tĩnh, ở một huyệt đạo nào đó nhanh chuẩn điểm một cái, Tường Vi lập tức hôn mê.
Lại nhẹ nhàng vỗ lên mặt nàng ta vài cái, Vi Phong mới đứng dậy, lạnh lùng nói một câu, "Đựoc rồi đó!"
Giọng nói hắn vừa dứt, một cái bóng cao lơn tráng kiên từ phía sau tấm ngăn bước ra, là Hắc!
"Qua đó đi." Vi Phong lại một giọng nhàn nhạt giao phó, bản thân thì đi thẳng tới phía sau tấm ngăn, lúc đó mới xếp ra một chiếc ghế tựa ngồi xuống.
Lúc này, Hắc cũng đi tới trước giường, nhìn thân thể đang nằm trên giường không một mảnh vải che thân, một thân hình mỹ lệ các nét uốn lượn tinh tế, hắn bất giác nuốt nước miếng. Ngẩn ra một lúc, mới cởi bỏ hết y phục trên người, trèo lên giường giải huyệt đạo của Tường Vi.
Tường Vi đôi mắt mỹ lệ từ từ mở ra, mới đầu thì bất ngờ thất thần, tiếp sau nở một nụ cười đáng yêu với Hắc, "Hoàng thượng!"
Ổn định lại trái tim đang đập thình thình, HẮc hít lấy một hơi thật sâu, thân thể dần dần hạ xuống.......... .
Rất nhanh, từng trận rên rỉ hưng phấn lẫn với tiếng thở hổn hển thô kệch, truyền hết ra cả căn phòng............. .
← Ch. 117 | Ch. 119 → |