Truyện:Mạn Mạn Quyến Rũ - Chương 26

Mạn Mạn Quyến Rũ
Trọn bộ 50 chương
Chương 26
0.00
(0 votes)


Chương (1-50)

Ôn Mạn đã thích ứng với kích thước hình dạng của Chu Khải, cô tự mình vặn vẹo 𝑒*𝖔 т𝒽*ⓞ*𝓃 cũng có thể tự tìm vui cho mình được. Chu Khải để mặc cô vặn vẹo phối hợp với cô 𝐜_ắ_Ⓜ️ νà_🔴 г●ú●t 𝓇●🅰️ với biên độ nhỏ. Cái lốn múp gắt gao cắn chặt lấy c● của anh, như đang có vô số cái miệng nhỏ b●ú Ⓜ️●ú●ⓣ lên quy đầυ, thân gậy thịt. Bộ phận mẫn cảm được 🅱.ú Ⓜ️ú.🌴 không ngừng, thịt mềm vừa non vừa ư·ớ·ⓣ á·т, ấm nóng làm anh 💲*ướ*ռ*𝖌 tê dại, nhịn không được hừ hừ một tiếng.

"Mạn Mạn... chặt quá rồi... thả lỏng nào..." Hô hấp Chu Khải có chút nặng, anh cúi người 🌴.ⓗ.ì 𝖙♓.ầ.ɱ bê.п t@.ï Ôn Mạn, nhẹ nhàng dỗ dành cô đừng có 🎋·ẹ·𝓅 𝖈ⓗ·ặ·𝐭 quá thế.

Hơi thở nhợt nhạt của người đàn ông quanh quẩn bên tai làm Ôn Mạn thấy ngứa ngày, cô cảm nhận được anh đang ở bên cạnh, ở trong người cô. Cảm giác này thật khiến người ta mê muội không muốn tỉnh lại mà.

"Em... em thả lỏng rồi... là anh quá lớn..." Lời nói của Ôn Mạn càng 🎋_í_𝐜_♓ †_♓í𝖈_𝖍 gậy thịt Chu Khải càng thêm thô to hơn.

Anh thong thả đâ·𝐦 chọc làm cô hơi bất mãn xoay xoay eo. Nhưng con c_ đang trướng to vốn đè ép trong 🦵ồ.ⓝ nhỏ đã chật chội rồi nay càng thêm căng chặt, 𝐝-ụ-𝒸 ѵọⓝ-ℊ trong cơ thể tăng vọt lên trong nháy mắt.

Hai chân cô vòng chắc lên eo Chu Khải, ôm lấy cổ anh, ԁâ_ɱ đ_ãռ_🌀 cầu xin: "Dùng sức... đ●... đ● em mạnh lên... ư... ngứa... muốn c_ anh... gãi ngứa..."

"Vậy em phải gọi anh là gì nào?" Chu Khải nhỏ giọng hỏi bên tai cô.

"Chồng ... chồng nhấp đi mà... 👢_ồ_𝖓 nhỏ muốn ăn con c● to của chồng..."

Đột nhiên Chu Khải húc mạnh eo, nguyên cây hàng 𝐜ắ●〽️ ✔️●à●0 lút cán trong cái 𝖑ồ●n nhớp nháp của cô, cắm phập vào tận cửa tử cung. Chỗ hai người kết hợp không một chút khe hở nào, cơ thể cô theo bản năng hơi dật ra một chút.

"A a... Quá sâu... tử cung bị đâ●Ⓜ️ mở ra rồi...." hai chân Ôn Mạn càng thêm vặn chặt eo anh. Đây không phải là lần đầu tiên cô được Chu Khải đâ·m tới tận tử cung. Cây hàng của anh quá dài, có thể vì tối qua đã đ*ị*✝️ vào đó vô số lần nên lần này anh có đ●ị●𝖙 vào tiếp cũng không quá đau nữa, ngược lại cô còn nhận được vô số 𝐤_𝒽_0_á_i 🌜_ả_𝖒.

Qυy đầu chạm vào một nơi càng ấm áp, ẩm ướt hơn, đ_â_m cho bụng Ôn Mạn lồi lên thành một cục nhỏ, 𝖘ư●ớ●𝓃●🌀 tới mức toàn bộ xương cốt Chu Khải đều tê tê dại dại.

"A... Sâu quá rồi... a.. a.. a... Sẽ hư mất... Lại sắp hư rồi... ư.. hưm.. ha... A..." Ôn Mạn vừa rên vừa quặp chặt lấy Chu Khải, để mình dán sát vào anh nhiều hơn, anh cũng có thể đâ_Ⓜ️ 𝖛à_ο sâu hơn nữa.

"Đúng là cô bé bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo." Chu Khải cười đâ●Ⓜ️ ѵà●o trong cô sâu hơn nữa, cảm thấy mỹ mãn nghe cô yêu kiều ◗-â-𝖒 loạn ⓡê.𝓃 r.ỉ.

Cây hàng rong ruổi trong động nhỏ, thọc vào 𝐫·ú·🌴 𝖗·𝖆 quấy rối tầng tầng thịt non. 𝖐𝖍𝖔.á.𝒾 cả.𝐦 𝐜*ọ ❎*á*ⓣ thân gậy với vách động non làm cho hai người 💰-ư-ớп-🌀 không chịu nổi.

"A... A... ưm a.... A Khải.... aa...oa.. a.... Thật thoải mái..."

"Thoải mái tại sao lại khóc?" Chu Khải nhẹ nhàng ♓·ô·ⓝ đi nước mắt vương trên đôi mắt cô, thần dưới không ngừng đ●â●ɱ ✅à●🅾️ гú_𝐭 r_ⓐ, đẩy Ôn Mạn lê*𝓃 đỉ*ռ*♓ cao của ⓓụ_ⓒ νọ_ⓝ_ɢ.

"A.. a... Thì là... Thoải mái quá.... Về sau... Về sau sẽ không được ăn nữa rồi... A.. a..." Ôn Mạn bị anh đ_ tới mơ hồ, nói không lựa lời, cái gì cũng nói ra hết.

"A... ư...ha... ưm... A Khải.... ha.. ứ... thoải mái quá... a... a... em thích anh lắm... nhưng mà... không thể ở bên nhau được... ưm... ha..."

Chu Khải ôm chặt lấy cô. Anh không phải đứa ngốc. Lúc thanh tỉnh, tình cảm đè nén trong mắt Ôn Mạn mỗi khi cô nhìn anh, anh cảm nhận được hết, cho nên anh mới không màng mọi chuyện đuổi theo tới đây. Cho dù bọn họ đã chia xa ba năm rồi, trước sau như một, anh chỉ yêu mỗi mình cô, trong lòng anh không cất nổi người nào khác nữa rồi.

"Đúng là gian xảo, trên giường mới nói thích anh, anh sẽ xem là thật đấy." Chu Khải thở dài một hơi, càng đâ*Ⓜ️ c_ mình vào sâu trong lồ●𝐧 nhỏ của cô hơn nữa.

Chương (1-50)